← Quay lại trang sách

Chương 4

Căn nhà thuê ở Ban Mê Thuột của gia đình ông Minh cũng rộng vừa phải nhưng rất cũ kỹ tuy là nhà gạch. Đàng sau nhà có vườn trồng dứa và nhiều thứ rau khác. Bà Minh là người thích làm vườn nên sáng chiều bà đều ra vườn sau chăm sóc nên gia đình chẳng phải mua rau ngoài chợ bao giờ cả.

Có một khoảnh vườn ở góc trồng cây hoa gì không biết tên nhưng nhiều gai và cũng không cần phải chăm lo nên chẳng ai để ý. Chỉ biết bụi cây này cho ra nhiều hoa nhỏ li ti mầu trắng, không có hương thơm nhưng hoa cứ tàn thì lại có hoa khác nở ra.

Mộng Trinh không thích vườn rau đó mà chỉ thích hoa. Nhưng bà Minh là một người thực tiễn, trồng hoa chẳng mang lại lợi ích gì nên không thấy hoa gì trong mảnh vườn đó, ngoại trừ bụi hoa ở góc vườn được người chủ trồng.

Chỉ có Phong, em Mộng Trinh thỉnh thoảng ra vườn sau nghịch. Không phải là người thích lục lọi, nhưng rất thông minh, ở trường Phong được học nhẩy 1 lớp nên được bố mẹ nuông chiều lắm. Chuyện nghịch ngợm của Phong cũng là lẽ thường, không có gì đáng nói, chỉ là thích đi tìm những con bọ ngoài vườn, bắt chúng hay chộp được một con chuồn chuồn là mang vào nhà căng cánh chuồn chuồn lấy ghim gắn vào giấy để chơi. Trẻ con không hề biết với hành động đó, con vật nhỏ bé sẽ dần dần chết. Những con chuồn chuồn hay sâu bọ chỉ là đồ chơi cho Phong!

Hôm đó trong lúc đang đảo mắt liên hồi để tìm xem có con bọ nào lạ không thì Phong chợt nhìn thấy gần bụi hoa đầy gai một vật gì khác thường. Rất ít khi Phong đến chỗ này vì cây nhiều gai nhưng lần này vì tò mò và cũng vì bắt đầu chán không tìm được con bọ nào mới mẻ, nên sự hiếu kỳ đã làm Phong tìm hiểu xem đó là vật gì.

Một phần của vật đó chìa ra bên ngoài. Trông như một cán dao! Nhưng khác hẳn cán dao của mẹ trong bếp. Phong ngồi hẳn xuống và kéo vật đó ra ngoài.

Tưởng chỉ kéo nhẹ là được, nhưng lại không phải! Có lẽ vật này chìm dưới đất nên lay mãi mới thấy nhúc nhích. Cán dao này rất nặng! Đúng là cán dao! Có lẽ vật này nằm đây đã lâu lắm rồi vì nó rất bẩn. Nhưng chính vì vật đó nặng nên càng làm Phong tò mò hơn nữa.

Hì hục mãi mới kéo được ra. Lúc lôi hẳn được vật đó ra ngoài mới thấy đây không phải là dao mà là gươm! Một thanh gươm như trong truyện hình hoạt họa mà Phong đã được nhìn thấy đôi lần.

Phong reo lên như tìm được một mỏ vàng thực thụ!

Chạy vội đến bên mẹ đang nhổ cỏ trong vườn, Phong hổn hển nói:

- Mợ ơi! Mợ!

Đang chăm chú làm vườn, nghe con trai cưng gọi với giọng khác thường, bà Minh ngửng phắt lên hốt hoảng hỏi con:

- Con sao đấy Phong?

Ngồi bệt xuống đất bên cạnh mẹ mình, hai bàn tay của Phong còn dính đầy đất:

- Mợ ơi! Con tìm được một thanh gươm!

Bà Minh nhìn con trai như không tin:

- Thanh gươm à?

- Thật mợ à!

- Ở đâu?

Phong đưa tay chỉ:

- Đàng kia kìa!

Bà Minh bỏ dở việc đang làm đi theo con trai.

Nhìn thanh gươm khá lớn nằm trên mặt đất, bà Minh cũng tò mò. Càng nhìn kỹ bà càng thắc mắc vì sao nó lại xuất hiện trong vườn này? Chắc phải lâu đời lắm rồi!

Phong nói ngay:

- Cho con nhé?

Bà Minh nghiêm mặt nói với con:

- Đây không phải là đồ chơi!

Phong xịu mặt:

- Nhưng con tìm thấy nó mà!

- Mợ đã bảo đây không phải là đồ chơi, không nghe sao?

Vẫn không chịu thua, Phong lại hỏi:

- Vậy mình làm gì?

Bà Minh tức cười trước sự ngoan cố của con trai nhưng giấu nụ cười:

- Chẳng làm gì hết! Để tối về cho bố xem! Nhưng để mợ rửa đi cho sạch.

Nói xong bà Minh cầm thanh kiếm lên nhìn. Khá nặng! Vậy mà thằng bé lôi ra được! Tài thật!

Phong lẽo đẽo theo mẹ lòng tràn trề hy vọng sẽ được giữ thanh kiếm này.

Bà Minh lấy nước rửa thanh kiếm cho sạch mọi đất bẩn bám vào. Bà rất cẩn thận để không bị vô ý đứt tay.

Thanh kiếm như một báu vật vừa được tìm thấy vì dưới vòi nước sạch, từng phần của thanh gươm cũ kỹ bẩn thỉu cứ lột xác dần theo sự hứng khởi của Phong.

Chú bé kêu lên:

- Đẹp quá mợ ơi!

Bà Minh ngừng tay nhìn con rồi cũng cười phụ họa.

Phần chuôi của thanh kiếm, bà Minh rửa và kỳ cọ nhiều nhất vì không sợ bị đứt tay. Chuôi kiếm chạm trổ nên đất cát bám sâu vào từng phần ngóc ngách. Hai mặt của chuôi kiếm có đính hạt đá mầu đỏ, tuy bé xíu nhưng làm chuôi kiếm đẹp hẳn ra.

Phong cứ đứng bên cạnh mẹ trầm trồ khen ngợi nhưng trong đầu chú bé không hề bỏ ý tưởng muốn chiếm đoạt thanh gươm là của riêng cho mình.

Rửa sạch rồi bà Minh vào nhà tìm khăn mang ra lau cho khô.

Phong rên lên:

- Cho con sờ nó một tí!

Lần này bà Minh không thể nhịn cười được trước sự háo hức của con trai.

- Được rồi! Nhưng không được đụng vào lưỡi kiếm mà đứt tay thì khốn!

Phong nhanh nhẩu sợ mẹ mình đổi ý:

- Con nắm cái chuôi thôi!

Phong không chỉ nắm chuôi thanh kiếm mà còn sờ nắn một cách thích thú. Thanh kiếm này chắc hẳn thuộc về một vị vua chúa nào đó đi lạc vào đây!

Cho Phong ngắm nhìn và đụng vào chuôi kiếm một lúc rồi bà Minh dặn con trai:

- Mợ sẽ cất thanh kiếm này vào trong nhà. Con không được đụng vào nó nữa đâu cho đến khi bố con về, hiểu chưa?

Phong gật đầu:

- Dạ.. con biết rồi!

Mộng Trinh cũng nghe em Phong kể về thanh kiếm lạ cũng thích thú nhưng không quan tâm.

Suốt buổi chiều đó thỉnh thoảng Phong lại đến gần thanh kiếm sáng loáng ngắm nghía. Càng nhìn càng thấy đẹp. Thanh kiếm dài bằng chiều cao của Phong, cậu bé mới gần 7 tuổi.

Không chỉ nhìn ngắm thanh kiếm mà Phong đã để cho trí tưởng tượng của mình đi thật xa đến những thế giới và thời xa xưa như trong những chuyện hoạt họa. Chú bé cứ ngơ ngẩn cả ngày vì những điều này.

Vừa thấy bóng ông Minh vào sân trước, Phong chạy ùa ra kêu lên mừng rỡ:

- Ba về!

Sự mừng rỡ đón chào này của con trai có hơi khác thường, ông Minh cũng hơi ngạc nhiên nhưng chỉ cười và xoa đầu con trai mà ông rất quý.

Phong liến thoắng:

- Ba ơi! Nhà mình tìm được một thanh kiếm ở sau vườn!

Ông Minh ngạc nhiên:

- Thanh kiếm ở sau vườn à? Mợ con tìm thấy ư?

Phong hãnh diện khoe:

- Con tìm thấy!

Ông Minh cúi xuống nhìn con trai:

- Con tìm thấy à? Ở đâu vậy?

- Ở gần bụi gai đó ba ơi!

Ông Minh vui vẻ:

- Để xem!

Phong lẽo đẽo đi theo bố và khấp khởi tin rằng bố sẽ cho mình thanh kiếm này vì Phong là người đã tìm ra nó!

Ông Minh săm xoi nhìn thanh kiếm chán rồi cầm lên thử. Chính ông cũng thích thú không kém gì cậu con trai.

Mang đến gần đèn, ông Minh đưa chuôi kiếm lên gần ánh sáng để nhìn cho rõ hơn và như để tìm một manh mối gì về thanh kiếm lạ.

Ở hai mặt của chuôi kiếm có đính mỗi bên một viên đá mầu đỏ nhỏ xíu ngoài ra không có khắc chữ viết nào. Những loại hoa văn này phải là người nghiên cứu chuyên môn biết rõ mới tìm hiểu được là hoa văn của nền văn hóa nào. Nhưng thanh kiếm trông rất bề thế!

Phong rụt rè hỏi bố:

- Đẹp quá ba nhỉ?

Ông Minh gật gù:

- Ừ đẹp thật!

- Thanh kiếm này của vua hả ba?

- Không biết! Nhưng không thể là của vua! Chỉ có thể là quan chức lớn hay sĩ quan thôi.

Vừa lúc đó bà Minh từ trong bếp đi ra nhìn thấy chồng đi làm về.

Bà hỏi:

- Anh nhìn thấy thanh kiếm đó chưa? Phong nó tìm thấy ngoài vườn đấy! Không biết của ai?

- Chắc trước đây lính Pháp đóng ở đây! Thanh kiếm này phải là của cỡ sĩ quan lớn mới đeo theo mình.

Bà Minh cười nói với chồng:

- Phong nó cứ đòi giữ thanh kiếm. Em bảo không được vì đâu phài là đồ chơi.

Ông Minh đùa với vợ:

- Nhưng anh giữ thì được chứ?

Quay sang Phong, ông bảo:

- Mình cứ trưng bầy ở đây chơi! Có sao đâu! Nhưng Phong phải nhớ thanh kiếm rất sắc, con chỉ được phép nhìn chứ không được đụng vào kẻo đứt tay nghe chưa?

Phong hớn hở:

- Vâng ạ!

Từ hôm đó có thêm sự hiện diện của một người lạ trong ngôi nhà ông bà Minh thuê. Người lạ nào đó không thấy mặt nhưng thanh kiếm của ông ta không phải là một vật phòng thân hay sao mà lại nằm chơ vơ ở đây?

Những câu hỏi về thanh kiếm cũng như chủ nhân của nó không buông tha Phong. Có điều cậu bé tin rằng thanh kiếm này nay đã thuộc về gia đình cậu. Mà giả dụ chủ của nó có trở lại đòi thanh kiếm chắc Phong cũng nhất định không trả đâu.

Mộng Trinh sau khi dậy cho thằng bé Chương học thuộc kinh Kính Mừng thì không thấy nó bị bầm tím hay khóc lóc gì nữa. Mộng Trinh rất tin tưởng là mình đã rất được việc và giúp ích cho Chương khi dậy nó như thế. Và chính vì vậy Đức Mẹ đã nhận lời cầu xin của Mộng Trinh và Chương.

Sau đó Mộng Trinh tiếp tục dậy Chương thêm những kinh nguyện khác. Cô bé thấy mình thành người lớn và xem việc dậy thằng bé Chương học thuộc kinh là một bổn phận rất cao cả và không thể xao lãng.

Bà Minh thì cứ tưởng con gái mình thích chơi với thằng bé hàng xóm. Cho đến khi Mộng Trinh khoe với mẹ:

- Mợ ơi! Thằng Chương nó thuộc được kinh Kính Mừng và kinh Lạy Cha rồi!

Rất ngạc nhiên, bà Minh hỏi con gái:

- Nhà nó theo đạo Phật mà, sao lại thuộc hai kinh này?

Mộng Trinh hãnh diện khoe:

- Con dậy nó!

Không còn sự ngạc nhiên nào hơn nữa! Nhìn con gái mới 10 tuổi mà đã chững chạc như vậy! Bà cũng không ngờ lòng đạo của Mộng Trinh lại sâu đậm và tốt như vậy.

Bà Minh khen con gái:

- Con giỏi lắm! Giỏi lắm đó!

Mộng Trinh rất sung sướng khi nghe mẹ mình khen.

- Mợ à, từ ngày thằng Chương đọc kinh trước khi đi ngủ mỗi ngày, con không có thấy mặt nó bị bầm tím nữa. Độ này nó ít khóc lắm. Thi thoảng thôi! Nó được Đức Mẹ che chở đấy!

Bà Minh nhìn con gái và rất hài lòng. Con bé mỗi ngày càng xinh đẹp hơn. Nét đẹp thanh thoát nhưng sáng ngời.

Gia đình Mộng Trinh không ở Ban Mê Thuột lâu, có lẽ chưa đến 1 năm là ông Minh lo tìm công việc khác. Không bao lâu sau ông tìm được việc ở Quy Nhơn, cũng là làm thông dịch viên nhưng lương khá hơn.

Khi biết tin gia đình mình sắp dọn đi thành phố khác, Phong thì dửng dưng nhưng Mộng Trinh buồn lắm không biết tại sao. Mọi thứ chung quanh đây đều đang bắt đầu trở nên thân thiết với cô bé, từ ngôi nhà, sân hè trước, vườn sau, cả những tiếng gió xào xạc chung quanh suốt ngày đêm, nhất là vào đêm khuya nghe càng rõ như những tiếng ru không lời.

À, còn cả thằng Chương nữa! Nó đã trở thành một đứa em thân thiết với Mộng Trinh từ lúc nào không hay! Nhưng mà… nếu như ngày nào đó vì lý do gì cũng không biết mà nó bị đòn thì ai là người vỗ vai an ủi nó như Mộng Trinh đã làm cho Chương? Tội nghiệp thằng bé!

Khi nghe chị Mộng Trinh nói cho biết gia đình chị ấy sắp dọn đi thì Chương khóc quá trời! Nó khóc còn nhiều hơn so với những lần bị đòn đau!

Nghe nó khóc, Mộng Trinh càng buồn thêm chỉ biết nói với Chương:

- Đừng có khóc! Rồi mai mốt chị em mình lại gặp nhau mà!

Nghẹn ngào và vẫn sụt sùi khóc, Chương hỏi lại chị Mộng Trinh:

- Mai mốt là bao giờ?

Bao giờ sao? Mộng Trinh đâu có biết nhưng cũng trả lời đại:

- Mai mốt là không có lâu đâu!

Chương rất tin tưởng chị Mộng Trinh. Chị ấy nói gì cũng đúng. Vậy thì nhất định là mai mốt Chương sẽ gặp lại chị Mộng Trinh.

Theo như tính toán, ông Minh sẽ ra Quy Nhơn nhận công việc mới trước, thu xếp chỗ ở rồi trở về đón vợ con ra sau.

Càng gần đến ngày gia đình Mộng Trinh dọn đi thì thằng bé Chương cứ quanh quẩn bên chị Mộng Trinh mỗi khi có dịp thuận tiện.

Hai nhà ở gần sát cạnh nhau nên Chương cứ chạy tọt sang nhà bên cạnh luôn luôn. Chơi với chị Mộng Trinh là điều thích thú nhất với Chương, thích hơn là chơi mấy trò con trai với những trẻ khác trong xóm. Ngay cả với Phong thì Chương cũng chẳng thích cho lắm vì Phong như một ông cụ non! Lúc nào Phong cũng lên giọng dậy bảo thằng bé Chương, nhiều khi còn bắt na bắt nẹt, không hiền dịu như chị Mộng Trinh.

Ngày gia đình Mộng Trinh chuyển đi, bao nhiêu đồ đạc không bán được thì cho đi hết. Riêng thanh gươm thì ông Minh đã bọc nhiều lớp vải và mang đi Quy Nhơn trước làm kỷ niệm, không muốn vợ con đụng vào rồi đứt tay đứt chân.

Lúc sắp sửa rời đi, Mộng Trinh dáo dác nhìn tìm thằng Chương. Không thấy nó đâu cả! Lạ nhỉ?

Từ giã hàng xóm, bà Minh dục các con lên xe. Mộng Trinh là người lên xe sau cùng.

Có tiếng trẻ con gọi khá lớn tiếng:

- Chị Mộng Trinh! Chị ơi!

Đúng là tiếng thằng Chương!

Nhìn nó kìa! Đang hớt hơ hớt hải chạy đến.

Mộng Trinh đi xuống xe.

Chương tay cầm mấy bông hoa hồng nhỏ xíu mà nó đã hái trộm ở mấy căn nhà đầu ngõ. Chỉ hái vài bông hồng mà hai tay thằng bé trầy sướt rướm máu nhưng không đau.

Chương đưa mấy bông hoa hồng cho chị Mộng Trinh, người nó yêu quý nhất:

- Em hái hoa hồng mà chị thích nè!

Mộng Trinh mỉm cười nhưng rồi lại nghiêm mặt cốc vào đầu Chương:

- Hái trộm ở nhà bà Nghiêm phải không? Không được hái trộm đâu!

Chương cãi:

- Nhưng em hái cho chị mà!

Nói xong rồi tự nhiên Chương rơm rớm nước mắt. Không hiểu vì bị chị Mộng Trinh mắng hay vì sao nữa?

Thấy Chương như vậy, tự dưng Mộng Trinh cũng sụt sùi bảo nó:

- Chị thích chứ! Nhưng mà… hái trộm nhà người khác là không được…

Chương nắm áo chị Mộng Trinh:

- Chị đừng đi! Đừng đi mà…

Nói xong Chương òa lên khóc như tủi thân.

Mộng Trinh ôm thằng bé:

- Mai mốt gặp… Mai mốt chị lại chơi với em!

Chương gật đầu nhưng trông nó rất thiểu não! Không còn chị Mộng Trinh nữa thì nó phải làm sao!!

Mộng Trinh dặn dò thằng bé:

- Chương nhớ đọc kinh sáng và tối nhé!

- Ờ, em đọc mà!

Bác tài bóp còi xe. Mẹ cũng gọi:

- Lên xe đi thôi Mộng Trinh!

Mộng Trinh vỗ vai thằng Chương nhưng nó cứ níu áo chị.

Câu “mai mốt gặp” mà cả Mộng Trinh và Chương đều nói với nhau như vậy nhưng không ngờ đến 50 năm sau mới gặp lại.

Chiếc xe từ từ lăn bánh. Thằng Chương cứ đứng đó nhìn theo từng lớp bụi đỏ đang bay lên che dần hình ảnh chiếc xe chở khách ra bến xe.