Chương 14
Một ngày cuối tuần Mộng Trinh và chồng về bên nội ăn cơm tối cùng gia đình như thường lệ mỗi 2 tuần lại họp mặt.
Vợ chồng Mộng Trinh vì kẹt xe nên đến hơi trễ. Cả gia đình bên chồng Mộng Trinh đang tụ họp ở phòng khách chờ đợi người con cả là bác sĩ Mạnh. Hôm nay nhà chồng Mộng Trinh có một người khách đặc biệt, một vị linh mục cùng quê với bố mẹ chồng nàng.
Vợ chồng Mạnh vừa vào đến phòng khách, mẹ chồng Mộng Trinh đã đon đả giới thiệu:
- Thưa Cha, đây là con cả của chúng con là bác sĩ Mạnh và vợ của cháu. Anh Mạnh, thầy mẹ giới thiệu với các con linh mục Chính. Cha cùng quê với thầy mẹ. Thầy mẹ cũng biết gia đình ông bà cố từ lâu, nay lại có dịp gặp ở đây.
Bác sĩ Mạnh vui vẻ lại gần bắt tay linh mục Chính, niềm nở nói với khách:
- Rất hân hạnh được gặp Cha. Hôm nay Cha là khách quý của gia đình chúng con.
Riêng Mộng Trinh chỉ cúi đầu nói lời chào rất khẽ vì nàng vừa sửng sốt vừa… hơi hốt hoảng khi gặp lại thầy Chính… bây giờ đã thành linh mục! Tại sao lại hốt hoảng thì nàng không rõ nhưng Mộng Trinh không thể quên mảnh giấy thầy Chính đã đưa cho nàng và nội dung trong tờ giấy đó dù thời gian qua đã lâu!
Cha Chính cũng xã giao không kém khi bắt tay bác sĩ Mạnh. Với Mộng Trinh thì cha Chính cũng chỉ gật đầu chào.
Ngồi ăn cơm, bác sĩ Mạnh và cha Chính trò chuyện rất rôm rả và có vẻ như hai người rất hợp nhau.
Suốt bữa ăn tối Mộng Trinh ăn rất ít, nàng nuốt không trôi và cũng có phần hơi bực bội trong lòng khi gặp lại “cố nhân”!
Khi ra về Mộng Trinh còn bực hơn khi nghe chồng mình mời vị linh mục này đến nhà.
Bác sĩ Mạnh nói với cha Chính:
- Mời Cha đến nhà dùng bữa với gia đình chúng con. Nhà con làm cơm rất ngon! Gia đình chúng con rất hân hạnh tiếp đón Cha.
Cha Chính nhận lời ngay.
- Tôi rất hân hạnh đến nhà bác sĩ mới phải chứ! Lại còn được ăn cơm do chính tay bà bác sĩ nấu nữa thì nhất rồi! Là linh mục như tôi, được ăn bữa cơm gia đình thấy thật hạnh phúc!
Những lời nói của Cha Chính dường như chỉ có Mộng Trinh là người hiểu nhất cả nghĩa đen và nghĩa bóng!
Bác sĩ Mạnh nói ngay:
- Ngày mai buổi trưa hay buổi tối thì tiện cho Cha?
- Xin cho tôi buổi tối nếu không có gì bất tiện.
- Được chứ! Cha có cần đi đón không?
Cha Chính cười nói ngay:
- Tôi có xe. Xe đi mượn thôi vì tôi chỉ ở đây có vài hôm đi công tác cho nhà dòng. Bác sĩ cho địa chỉ và giờ, tôi sẽ đến đúng hẹn.
- Vậy thì tốt quá! Gặp Cha ngày mai!
Lúc lên xe đi về nhà, Mộng Trinh càu nhàu chồng:
- Chưa gì anh đã mời ông Cha mà không hỏi ý em trước!
Bác sĩ Mạnh ngạc nhiên trước thái độ của vợ mình:
- Anh tưởng em thích mời mấy cha cố đến nhà! Mọi khi em đâu có như vậy? Em không thích Cha Chính à? Anh thấy ông ta cũng được, một con người học rộng hiểu nhiều và có đầu óc phóng khoáng. Anh rất thích Cha Chính!
Mộng Trinh còn có thể nói gì nữa bây giờ!
Bác sĩ Mạnh vẫn vô tư nói với vợ:
- Có dịp để em trổ tài nấu nướng! Anh không nịnh em đâu nhưng em có những món đặc biệt không nơi nào có! Mời ông ấy đi ăn tiệm thì cũng thường thôi!
Mộng Trinh biết ý chồng mình là còn có ý muốn khoe những cây bon sai và đồ cổ nữa!
*
Trong bóng đêm, Cha Chính lái xe về nhà người họ hàng. Được Nhà Dòng cử đi công tác nên chỉ ở lại đây vài ngày. Xong việc thì về lại Nhà Dòng.
Con đường về nhà họ hàng dường như dài hơn và Cha Chính có cảm giác như mình đang lái xe chạy ngược về quá khứ, về miền ký ức đã được chôn vùi từ lâu.
Nhưng dù cho ký ức có khơi dậy thì chỉ là những bóng mờ, Cha Chính rất bình thản khi nhìn lại. Đó chỉ là một bước hụt trước một ngã rẽ có thể đi đến những sai lầm đáng tiếc! Nhưng mình đã chọn hay đã được dẫn dắt về con đường mà Chúa đã dành cho mình và bảo vệ mình suốt đi. Mộng Trinh của miền ký ức và Mộng Trinh của hiện tại là hai hình ảnh khác nhau hoàn toàn!
Không bao giờ nghĩ là sẽ gặp lại Mộng Trinh lần nào nữa, vậy mà không ngờ! Gặp lại sự cám dỗ năm nào vậy mà không chút xao xuyến! Hay đó chỉ là sự bồng bột nhất thời của tuổi trẻ? Bất kể đó là gì nhưng đã qua, qua thật rồi! Có hối tiếc về những bầy tỏ ngày đó không, Cha Chính tự hỏi lòng mình lúc này?
Những đèn đường hai bên như soi rọi cho một câu trả lời. Có cần phải trả lời chính mình không vậy nhỉ? Không hối tiếc, không hề hối tiếc!
Cha Chính nghĩ như vậy và bình tâm lái xe về nhà người họ hàng. Dường như miền ký ức đó dù không tan biến nhưng đã bị chôn vùi thực sự. Mà có khơi dậy thì cũng chỉ là những tro tàn, không chút ánh lửa, dù chỉ là lập lòe.
*
Bác sĩ Mạnh nghe chuông cửa vang lên liền vội vã ra mở cửa.
Cha Chính đang đứng chờ trước cửa nhà trên tay còn cầm một bó hoa tươi.
Mạnh rất ngỡ ngàng khi nhìn thấy bó hoa tươi rất đẹp trong tay Cha Chính và nghĩ thầm: Ông Cha này rất khéo léo, tinh tế và xã giao! Mạnh lại càng có nhiều cảm tình hơn với Cha Chính! Bình thường các ông Cha như bố người ta và rất kiêu ngạo! Thật lạ lùng!
Cha Chính cười tươi nói với Mạnh:
- Được ông bà bác sĩ mới đến nhà dùng cơm, tôi chẳng có quà gì, chỉ biết mua bó hoa này biếu ông bà gọi là lời cám ơn!
Mạnh vui vẻ mở rộng cửa mời Cha Chính vào bên trong nhà.
- Cha đâu có phải làm như vậy! Nhà chúng con chưa bao giờ được một vị tu sĩ nào tặng cho món quà như vậy! Thật hân hạnh quá!
Bác sĩ Mạnh lớn tiếng gọi vợ mình:
- Em ơi! Cha Chính đến rồi đây! Cha còn cho hoa tươi đẹp quá này!
Mộng Trinh đi ra đón khách. Nàng gượng gạo mỉm cười với khách.
- Cám ơn Cha đến chơi còn cho hoa!
Cha Chính vẫn thản nhiên nói với Mộng Trinh:
- Có gì đâu! Gọi là có chút quà!
Quay sang Mạnh, Cha Chính khen:
- Nhà ông bà đẹp quá! Vừa vào đến cửa là đã thấy mùi thơm! Chắc bà bác sĩ khéo nấu nướng lắm! Ông bác sĩ thật may mắn!
Mộng Trinh nhận bó hoa tươi và đem vào trong bếp tìm lọ hoa để cắm hoa.
Có lẽ chỉ là tình cờ nhưng những loại hoa Cha Chính mua đều là những loại hoa nàng ưa thích. Sự khó chịu của ngày hôm qua cũng đã tan biến.
Bình hoa tươi được đặt giữa bàn ăn. Những món ăn do chính tay Mộng Trinh làm lần lượt được mang ra.
Các con nàng đều không có nhà vào tối chủ nhật. Bàn ăn chỉ có 3 người.
Mạnh rất sành rượu, món nào rượu vang đó. Tửu lượng của Cha Chính và Mạnh đều rất khá.
Cha Chính nói ngay:
- Cứ để cho tôi tự nhiên! Xin đừng tiếp tôi!
Vừa ăn Cha Chính vừa khen không phải khách sáo mà thật lòng:
- Món nào cũng ngon! Bà bác sĩ thật khéo làm! Có lẽ đây là bữa ăn ngon nhất trên đời mà tôi được thưởng thức!
Thái độ bình thản và những lời khen rất chân thật của Cha Chính làm Mộng Trinh thấy dễ chịu hơn. Chắc ông ta không còn nhớ chuyện cũ nữa, Mộng Trinh nghĩ thầm như vậy nên cũng thoải mái hơn tuy nàng rất ít nói.
Bác sĩ Mạnh và Cha Chính nói chuyện với nhau rất tâm đắc. Rượu vào lời ra, thật đúng như vậy!
Cha Chính nói về những bức tranh treo trong nhà của bác sĩ Mạnh làm chủ nhà rất đắc ý. Kiến thức về hội họa của vị linh mục này thật sâu rộng. Những nhận xét của ông ta rất mới mẻ nhưng xác đáng. Bác sĩ Mạnh có cảm tưởng như mình đã được gặp một tri kỷ và càng quý mến Cha Chính hơn nữa! Không ngờ khi nói về bon sai, những hiểu biết của Cha Chính làm Mạnh ngạc nhiên vô cùng.
- Cha cũng chơi bon sai sao, vả nghệ thuật hội họa nữa, Cha rất sành sỏi?
Cha Chính cười nói với Mạnh:
- Người tu hành như tôi làm sao mà chơi bon sai hay sưu tập hội họa như bác sĩ được chứ!
- Nhưng sao Cha biết nhiều về bon sai hay hội họa như vậy chứ?
- Tôi là một con mọt sách! Tôi thích tìm hiểu đủ mọi thứ! Chúa cho tôi có trí nhớ khá nên đọc gì thì nhớ đó!
Mạnh gật gù:
- Cha hay thật!
Cha Chính chỉ cười trước lời khen đó của Mạnh.
Mạnh còn nói thêm:
- Nói chuyện với Cha lắm lúc tưởng rằng Cha không phải là linh mục!
Lần này thì Cha Chính cười lớn tiếng:
- Thật sao? Chúng tôi cũng chỉ là những con người như mọi người!
Mạnh nói đùa:
- Cha nói vậy nghĩa là sao?
Cha Chính chép miệng:
- Thì chúng tôi cũng trải qua đủ mọi cảm xúc như mọi người bình thường! Cũng biết sướng, khổ, đau đớn… đủ cả!
- Đấy chỉ là những điều bình thường, nhưng con nhận ra Cha khác với những linh mục khác mà con đã gặp! Cha rất phóng khoáng!
Vẫn nụ cười hào sảng đó, Cha Chính tâm sự với Mạnh như nói với một người bạn thân thiết, như đàn ông nói chuyện với đàn ông và hoàn toàn quên hẳn sự có mặt của Mộng Trinh:
- Chỉ tại vì tôi nói ra những suy nghĩ của mình. Còn những vị khác họ không nói ra thôi!
Mạnh vặn hỏi vì tò mò:
- Nghĩa là sao Cha?
- Nghĩa là tôi cũng bị cám dỗ! Điều đó thường thôi phải không? Sự cám dỗ luôn luôn rình rập tất cả mọi người mà chúng tôi không phải là ngoại lệ!
Mạnh cười ha hả và rất thích thú trước sự chân thật của Cha Chính.
- Bác sĩ có tin tôi đã từng lao đao vì một ánh mắt, một nụ cười không?
Lần này Mạnh ngửa cổ ra sau cười lớn tiếng hơn nữa.
- Thật sao Cha?
Mộng Trinh khéo léo đứng dậy vào bếp để mặc hai người đàn ông nói chuyện. Nàng không muốn nghe.
Không thấy Cha Chính nói gì, Mạnh lại đưa đẩy vì tò mò:
- Chuyện Cha nói là khi Cha còn trẻ sao? Lúc đó Cha đã thành linh mục chưa?
Cha Chính mơ màng như nhớ lại:
- Lúc đó tôi mới chỉ là Thầy Chính, còn trẻ, rất trẻ!
Mạnh lại moi móc:
- Nhưng chắc thầy Chính lúc đó chỉ lao đao thôi nên bây giờ mới thành linh mục được!
Không có sự có mặt của Mộng Trinh nữa, Cha Chính thản nhiên kể:
- Đâu phải chỉ lao đao không thôi đâu! Nó đã thành một ám ảnh đeo bám tôi! Sự cám dỗ của Eva đối với Adam thật kinh khủng!... Kinh khủng đến độ có lúc tôi tưởng mình sẽ bị ngã gục!
Nhìn vẻ mặt Cha Chính lúc đó càng làm Mạnh muốn biết thêm vì tò mò:
- Chắc người thiếu nữ đó đẹp lắm hả Cha?
Cha Chính có vẻ trầm ngâm khi nhớ lại:
- Đẹp. Trong sáng. Thanh thoát. Làm người ta si mê nhưng lại không dám đụng vào! Một cái đẹp thanh cao, huyền hoặc như không có thật!
- Rồi sao Cha?
Cha Chính nhìn Mạnh rồi cười:
- Chẳng sao cả!
Mạnh vẫn không chịu thua:
- Người thiếu nữ đó biết là Cha có tình cảm với cô ta không?
Cha Chính nhìn bác sĩ Mạnh rồi suy nghĩ chắc không bao giờ ông ta có thể ngờ được người thiếu nữ đó chính là Mộng Trinh, là vợ ông ta!
- Biết!
Mạnh kêu lên:
- Hấp dẫn thật! Phản ứng của cô ta thế nào?
- Tôi không biết!
Mạnh ngạc nhiên hỏi lại:
- Tại sao Cha lại không biết? Người thiếu nữ đó không nói gì sao?
- Tôi chỉ bầy tỏ một cách gián tiếp vì tôi không có can đảm để đối diện với sự cám dỗ đó!
- À ra là thế! Nhưng sau đó Cha có gặp lại cô ta không?
Cha Chính lắc đầu:
- Khi thấy sự cám dỗ từ người thiếu nữ đó trở thành một nỗi ám ảnh và vì muốn giải tỏa được điều này tôi đã chọn sự bộc lộ tình cảm của mình. Khi hành động như thế tôi đã dứt khoát cắt bỏ nỗi ám ảnh đó và trở về với lý tưởng mà tôi hằng đeo đuổi! Vả lại Chúa đã chọn tôi! Ngài đã giúp tôi cự tuyệt với sự cám dỗ đó! Một khi tôi đã quyết định từ bỏ thì tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại người thiếu nữ này nữa!
Nghe Cha Chính nói vậy, Mạnh mới tin rằng thực sự muốn trở thành linh mục và bền đỗ với thiên chức này thì phải có ơn gọi thiêng liêng!
Tưởng đâu câu chuyện về cám dỗ mà Cha Chính kể chấm dứt ở đó nhưng nào ngờ Cha Chính lại tâm sự tiếp mà không cần Mạnh hỏi.
- Vậy mà tôi lại gặp lại cố nhân!
Mạnh kêu lên:
- Trời! Có thật không Cha?
Cha Chính gật đầu:
- Đúng vậy!
Sự tò mò trong Mạnh lại nổi lên khi hỏi:
- Cảm giác thế nào khi gặp lại cố nhân hả Cha?
Cha Chính cười:
- Rất vui!
- Hai người có nói chuyện với nhau nhiều không?
- Chỉ vài câu!
- Cha không bị cám dỗ nữa sao?
Hỏi xong, Mạnh cười lớn.
Cha Chính rất nghiêm trang khi trả lời Mạnh:
- Tôi vui vì thấy mình được giải thoát thật sự khỏi sự cám dỗ và ám ảnh đó. Gặp lại cố nhân thì cũng như gặp lại những người quen cũ. Không sao cả! Mà bác sĩ biết không, tôi cũng mong là cố nhân cũng có những suy nghĩ như tôi!
- Cha nghĩ như vậy nhưng người ta thì chưa chắc!
- Chắc chắn chứ! Ngày xưa khi người thiếu nữ ấy mới lớn, lời tỏ bầy của tôi chắc chỉ như gió thoảng qua tai, không gây ảnh hưởng gì cho cô ấy. Nên chuyện gặp gỡ lại một cách tình cờ thỉ cũng chỉ như cơn gió thoảng một lần nữa mà thôi! Vả lại một hạnh phúc gia đình thật sự mà cô ta đang có thì chuyện năm xưa nếu có nhớ lại thì cũng chẳng là gì cả! À mà này nẫy giờ tim gan phổi phèo của tôi đều bị bác sĩ Mạnh moi móc! Chuyện của tôi thế là hết rồi đấy!
Mạnh và Cha Chính đều cười sảng khoái rồi đổi đề tài nói sang chuyện chính trị và thời thế.
Mọi lời Cha Chính nói ra, Mộng Trinh đều nghe rõ mồn một. Nàng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khi trời đã khuya, Cha Chính xin phép cáo từ. Vợ chồng Mạnh tiễn Cha ra tận xe.
Lúc vào nhà, Mạnh nói với Mộng Trinh:
- Chưa bao giờ gặp một ông linh mục nào như ông này! Anh rất thích Cha Chính!
Mộng Trinh không nói lời nào nhưng nàng thấy nhẹ lòng.