← Quay lại trang sách

Chương 13

Gia đình anh Mạnh và Mộng Trinh chỉ ở Denver, Colorado có 1 năm, phần vì thời tiết quá lạnh, tuyết phủ suốt 6 tháng, phần khác vì người em trai út của anh Mạnh là bác sĩ Quân cùng cha mẹ đã dọn về tiểu bang nắng ấm hơn là California nơi có nhiều người Việt cư ngụ. Anh Mạnh bàn với vợ dọn về California sống, vả lại bác sĩ Mạnh dù được huấn luyện tại Mỹ gần đây nhưng không phải là ngành anh muốn theo đuổi! Giải phẫu thẩm mỹ vẫn là ngành bác sĩ Mạnh thấy thích hợp với mình nhất.

Dĩ nhiên Mộng Trinh đồng ý ngay nhưng nghĩ trong thời gian đầu nếu đến California, gia đình nàng phải ở tạm nhà người em út của chồng mình. Mọi sự phải bắt đầu lại tất cả trên phần đất mới này! Mọi khó khăn rồi cũng sẽ qua thôi!

Mộng Trinh bây giờ không còn là thiếu nữ ngây thơ hiền lành khi xưa nữa, đời sống gia đình với nhiều bổn phận phải chăm lo đã biến nàng thành một phụ nữ cứng rắn hơn tuy bề ngoài trông vẫn rất mềm mỏng, chịu đựng.

Chỉ ở tạm nhà em trai một thời gian ngắn, bác sĩ Mạnh nhanh chóng lấy được bằng hành nghề của tiểu bang rồi thuê chỗ để mở văn phòng. Mộng Trinh phụ giúp chồng mình ở văn phòng và nàng rất đắc lực khéo léo nên bác sĩ Mạnh chỉ lo mỗi chuyện làm đẹp cho bệnh nhân, còn mọi sự khác ở văn phòng từ việc nhỏ đến việc lớn Mộng Trinh lo liệu hết.

Ở nhà nàng cũng săn sóc các con chu đáo và thương yêu chúng vô cùng. Mộng Trinh lo từng bữa ăn ngon cho chồng và các con, dục giã các con chăm chỉ học hành để sau này thành công trên đường đời. Mọi sức lực và tình yêu nàng dành hết cho những đứa con của mình mà không hề để ý xem giữa nàng và chồng có nẩy nở tình yêu hay không? Tình yêu trai gái, tình yêu vợ chồng là một cái gì đó… thật xa vời và mông lung với nàng! Tất cả chỉ là một gia đình yên ấm đối với Mộng Trinh! Như vậy là quá đủ cho nàng!

*

Bác sĩ Mạnh và Mộng Trinh mua căn nhà đầu tiên là tài sản riêng của hai người chỉ trong một thời gian ngắn. Nhà có vườn cảnh và hồ cá sau nhà rất đẹp.

Cả Mộng Trinh và anh Mạnh hợp nhau ở một điểm là yêu thích cái đẹp, yêu nghệ thuật và anh Mạnh còn có thú sưu tầm đồ cổ!

Căn nhà lớn vừa phải đủ cho cả gia đình nhưng mọi đồ đạc trong nhà anh Mạnh và Mộng Trinh đều nhất trí là mua dần chứ không vội vì cả hai đều muốn sắm những thứ đẹp nhất mà họ muốn có!

Anh Mạnh tuy ít nói và khó tính nhưng lại là người quảng giao, anh quen biết rất nhiều và đủ mọi giới chứ không chỉ giới hạn trong ngành nghề chuyên môn của mình.

Khách khứa đến nhà chơi đều được dịp đi ngắm vườn bonsai với nhiều cây hiếm quý mà anh Mạnh rất chăm chút và xem từng chậu bonsai như từng đứa con của mình. Còn những đồ cổ trong nhà được sưu tập và tích tụ nhiều năm qua và được trưng bầy trong tủ kính có đèn rọi sáng. Không chỉ anh Mạnh mới giới thiệu lai lịch những món đồ cổ của mình mà Mộng Trinh còn hiểu biết nhiều hơn chồng vì nàng thích tìm hiểu và với trí nhớ rất tốt, nàng dẫn giải tỉ mỉ lịch sử của từng món đồ cổ khiến mọi người đều khâm phục. Riêng anh Mạnh những lần đó đều rất ngưỡng mộ vợ mình và phải thầm công nhận Mộng Trinh có trí nhớ quá tốt!

*

Mọi chuyện cứ trôi qua theo năm tháng, từng đứa con của anh Mạnh và Mộng Trinh lần lượt vào đại học. Con trai lớn sức khỏe không tốt lắm nên cả hai vợ chồng anh Mạnh không ép con phải theo đuổi ngành nghề nào cả mà chỉ để mặc con theo ý thích của nó.

Lộc là con trai lớn nhất của Mộng Trinh và cũng là người con mà nàng yêu quý nhất. Lộc cũng ít nói như bố và bị bệnh về mắt từ lúc bẩm sinh nên thị lực của Lộc kém, nhìn phải chú ý nhiều. Bề ngoài Lộc rất giống mẹ, thanh tú và đẹp trai. Cậu con trai này ngoài giờ đi học, về nhà chỉ chăm chú vẽ dù thị lực không tốt và Lộc thích đàn piano. Mặc dù cả 4 người con đều được học thêm về âm nhạc nhưng duy chỉ có Lộc là có năng khiếu đặc biệt và rất thích nhạc. Ngay cả chơi đùa với các em, Lộc cũng không hào hứng. Làm như Lộc có một thế giới riêng và không muốn chia sẻ với ai cả, ngay cả với Mộng Trinh là người mẹ thân thiết nhất.

Những bức tranh của Lộc vẽ thay đổi theo tâm trạng của Lộc. Nhiều bức tranh vẽ dở dang, và hầu như chẳng bức tranh nào được hoàn thành! Hay vì Lộc không hài lòng với những bức tranh do chính tay mình sáng tạo nên! Có những bức tranh với nhiều nét mạnh bạo và gam mầu u tối. Lại có vài bức tranh với mầu sắc tươi sáng rạng rỡ. Nhưng toàn là những tranh lập thể. Hay vì giới hạn của đôi mắt không được tốt lắm nên mới có những bức tranh không được hoàn thành? Nhưng cả Mạnh, Mộng Trinh và các em của Lộc đều khen ngợi những tác phẩm của Lộc, hay đó chỉ là những lời khen để khích lệ?

Học ở trường, Lộc rất thông minh nhưng không thú vị gì với những môn học về khoa học. Chuyện học hành, Lộc rất ơ hờ và không chú tâm hay cố gắng, không xuất sắc như em trai kế mình là Vinh. Hay cũng không được như em gái Tuyết Trinh hay em trai út là Thành.

Lộc cũng không có bạn bè. Nhiều lúc vợ chồng Mộng Trinh cứ lo âu không biết tương lai con trai lớn mình sẽ ra sao? Lên đại học, Lộc đổi hết ngành này sang ngành khác. Cha mẹ dư giả nên Lộc lại càng không chú tâm vào chuyện học cho mấy.

Một hôm Mộng Trinh nhỏ nhẹ hỏi con trai:

- Con thích vẽ và âm nhạc, sao con không chọn học về nghệ thuật?

Lộc đã nhìn mẹ với ánh mắt hoài nghi:

- Mẹ thực sự cho con làm theo ý mình sao?

Mộng Trinh gật đầu:

- Cứ làm theo ý con muốn!

- Vậy tại sao mẹ lại bắt Vinh và Thành phải theo ngành của bố?

Chưa bao giờ thấy Lộc vặn hỏi mình như vậy, Mộng Trinh hết sức ngạc nhiên:

- Mẹ đâu có bắt các con em phải học y khoa đâu? Mẹ chỉ khuyên thôi!

Lộc vẫn nghi ngại nhìn mẹ mình:

- Mẹ chỉ khuyên thôi sao? Con thấy những lời khuyên của mẹ là những mệnh lệnh!

Mộng Trinh sững sờ trước thái độ của Lộc. Ngày hôm nay Lộc là một ai khác, không phải là đứa con ngoan ngoãn ít nói mà nàng yêu thương nhất. Nàng chưa tìm được lời nói nào để biện minh cho mình thì Lộc lại hỏi tiếp với vẻ công kích:

- Tại sao mẹ không khuyên con nên học y khoa như nói với các em của con?

Mộng Trinh tìm cách chống đỡ:

-Mẹ chỉ thấy những ngành đó hợp với Vinh và Thành. Vừa cứu nhân độ thế mà cũng thực tế nữa, không sợ bị thất nghiệp!

Bỗng nhiên Lộc không nhìn mẹ mình nữa mà đổi thái độ, lí nhí nói:

- Tại vì mẹ thấy mắt con kém nên mẹ mới không ép con sao?

Nghe đến đây Mộng Trinh thương con muốn đứt ruột, nước mắt ràn rụa, nàng ôm lấy Lộc và thổn thức:

- Đúng là như vậy! Bố mẹ chỉ mong con khỏe mạnh… còn con muốn làm gì với cuộc đời con thì con cứ làm… bố mẹ sẽ không ngăn cản con…

Lộc vỗ vỗ lưng mẹ khi thấy mẹ khóc vì mình.

- Mẹ.. mẹ đừng khóc! Con xin lỗi mẹ… hôm nay tâm trạng con không được tốt…

Mộng Trinh buông Lộc ra, hỏi con trai:

- Có chuyện gì sao?

Lộc không trả lời.

Mộng Trinh không buông tha, nàng nhìn con trai với ánh mắt lo âu và thương cảm:

- Có ai bắt nạt hay nói gì con sao? Kể cho mẹ nghe! Con biết là con có thể cho mẹ nghe bất cứ chuyện gì. Bất cứ chuyện gì? Mà nếu con muốn mẹ giữ bí mật cho con thì đương nhiên là mẹ làm được!

Lộc vẫn không nói gì.

Mộng Trinh nghĩ ngay, với tuổi này hay là Lộc thích một cô gái nào chăng?

- Này Lộc… con có thích cô bạn nào không?

Lộc nhìn mẹ đỏ mặt và mím môi nhất định không chịu nói.

Mộng Trinh nhìn vẻ mặt con trai và thấy là điều mình suy diễn là đúng. Lộc đã thích một ai đó!

Nàng tìm cách khác khi nói với con trai:

- Có muốn mẹ giúp không? Chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ! Con thích một thiếu nữ nào sao? Kể cho mẹ nghe về cô ấy?

Lộc dịu dàng nhìn mẹ và hiểu được những tình cảm đặc biệt mà mẹ vẫn luôn dành cho mình.

- Cô ấy học cùng trường đại học với con nhưng học ngành khác.

- Vậy sao? Cô ấy tên gì? Là người Việt hay Mỹ?

- Tên cô ấy là Liên, Mai Liên. Cô ấy đang học về sinh hóa, biochemistry. Liên dễ thương và hiền lắm mẹ à. Mai Liên muốn trở thành một bác sĩ nhi khoa. Cô ấy rất tốt bụng!

Mộng Trinh tươi nét mặt hỏi lại con trai:

- Một người con gái tốt bụng và hiền hậu là ưu điểm lớn! Con thích Mai Liên ư?

- Con thích Liên lắm! Tụi con cũng mới chỉ quen nhau đây thôi!

Mộng Trinh khéo léo nói với Lộc:

- Mẹ cũng nghĩ là Mai Liên có cảm tình với con!

Lộc ngạc nhiên nhìn mẹ mình:

- Sao mẹ biết được? Mẹ có gặp Mai Liên bao giờ đâu mà nói như thế?

- Một người thanh niên đẹp trai và tài hoa như con của mẹ thì cô gái nào mà chẳng thích chứ?

Lộc hơi mỉm cười:

- Mẹ nói thật sao? Con… không nghiêm túc và chăm chỉ như các em! Con chẳng có một mục tiêu nào trong tương lai… Rồi đôi mắt của con nữa!

- Đôi mắt con thì sao chứ?

Lộc buồn bã nói với Mộng Trinh:

- Con chỉ sợ một ngày nào đó trong tương lai con sẽ… không còn nhìn thấy gì nữa!

Mộng Trinh nghiêm giọng cả quyết với con trai:

- Ai bảo như vậy? Ngay bác sĩ chuyên môn chữa cho con còn không nói điều này! Đấy là tự con nghĩ như vậy thôi Lộc à! Con nghĩ sai rồi! Hoàn toàn không đúng!

Lộc nắm tay mẹ mình bóp mạnh:

- Cám ơn mẹ đã động viên tinh thần cho con!

- Đừng để những suy nghĩ tiêu cực và sợ hãi vu vơ làm hỏng đời con! Chính vì những ý nghĩ này mà con không còn thiết tha nghĩ đến tương lai sao? Thật vô lý! Học hành chăm chỉ thì có thể đạt được mục tiêu nhưng những tài về âm nhạc hay hội họa thì không phải ai cũng làm được hay cố gắng cũng làm được! Con có hiểu không? Hãy phát triển tài năng của mình chứ không phải để những âu lo làm cản đường con được! Con có hiểu mẹ nói gì không?

- Con cám ơn mẹ!

Mộng Trinh còn an ủi con trai:

- Cũng đừng so sánh mình với người khác. Ai cũng có cái hay cái dở! Con nên tự hào về mình thay vì có những suy nghĩ lệch lạc như vậy!

- Mẹ nghĩ Mai Liên sẽ thích con nếu con chọn học về nghệ thuật sao?

- Tại sao không chứ? Hai người có thể bổ sung cho nhau!

Mộng Trinh lại nói tiếp:

- Mời Mai Liên về nhà ăn cơm! Mẹ muốn gặp gỡ con bé!

- Mẹ nghĩ cô ấy sẽ nhận lời sao?

Mộng Trinh hơi bực mình trước thái độ nhút nhát của con trai:

- Thì cứ thử! Mời một lần chưa được thì mời lần khác nữa!

Lộc cười với mẹ:

- Được rồi! Con sẽ mời Mai Liên tới nhà mình cuối tuần này mẹ nhé?

Mộng Trinh tươi nét mặt vỗ vai con trai khích lệ:

- Mẹ chắc chắn Mai Liên sẽ rất vui khi con mời cô ấy tới nhà mình ăn cơm. Cứ nói với cô ta là bố mẹ sẽ rất vui khi cô ấy đến ăn cơm với gia đình chúng ta.

Khi ra khỏi phòng của Lộc, Mộng Trinh cười thầm cho mình của hiện tại và Mộng Trinh của ngày mới lớn! Có lẽ Lộc nó giống nàng nên nhút nhát! Bây giờ Mộng Trinh đã thay đổi nhiều! Cuộc đời và hoàn cảnh đã nhào nặn cho nàng thành một người vợ và một người mẹ kiên cường.

Nàng nghĩ chồng mình sẽ rất vui mừng khi thấy Lộc đã bắt đầu thích con gái! Vinh và Thành thì chú tâm học hành cũng chưa nghĩ đến chuyện bạn gái. Nhưng nàng còn phải lo cho Tuyết Trinh sau khi con bé tốt nghiệp. Tuyết Trinh là con gái duy nhất, mà con gái thì rất đáng thương nếu như không được hạnh phúc trong đời sống hôn nhân. Nàng sẽ tìm cho con gái một người chồng xứng đáng!

Vừa nghĩ đến đây, Mộng Trinh lại cười thầm cho chính mình! Nàng đang cũng có những suy nghĩ như cha mẹ mình ngày xưa! Thật đúng là những bước chân đi trước cũng đang níu kéo nàng theo những chiều hướng đó. Thử đặt bước chân mình vào vết chân của cha mẹ rồi sẽ hiểu cho lòng của cha mẹ mình!

*

Mai Liên đã bước vào gia đình Mộng Trinh với sự ân cần nhẹ nhàng dành cho Lộc rất tự nhiên. Cả gia đình Mộng Trinh đã vồn vã đón tiếp Mai Liên, cô gái 20 tuổi rất hồn nhiên và chân thành, như thể đây không phải là lần đầu tiên cô bé đến đây.

Riêng Lộc rất vui mừng khi ngỏ lời mời Mai Liên đến nhà mình ăn cơm tối cùng gia đình mà nàng nhận lời ngay. Bước đầu dễ dàng như vậy làm Lộc mạnh bạo chia sẻ tình cảm kín đáo của mình với Mai Liên mà không còn ngại ngùng.

Cả bác sĩ Mạnh và Mộng Trinh đều xem như Mai Liên là con dâu của mình! Mai Liên rất hồn nhiên chuyện trò với những người em của Lộc. Và có lẽ đây là người khách được cả gia đình Mộng Trinh yêu quý nhất, hơn cả những người thân trong họ hàng hai bên.

Tình cảm giữa Lộc và Mai Liên cứ triển nở dần theo năm tháng vun bồi. Đến khi Mai Liên tốt nghiệp cử nhân sinh hóa cũng là lúc Lộc cũng tốt nghiệp cử nhân về nghệ thuật. Lộc cứ thay đổi ý thích nên mới ra trường muộn. Hai người mỗi hướng đi nhưng tình cảm dành cho nhau vẫn nồng đậm.

Vợ chồng Mộng Trinh đỡ phải lo âu cho Lộc.