Chương 18
Khi Tuyết Trinh lập gia đình, người con rể tốt số cũng là một bác sĩ và rất mực yêu quý Tuyết Trinh. Hai vợ chồng Mạnh rất hài lòng trước sự chọn lựa của con gái. Còn Thành, cậu con út của Mộng Trinh, cũng vừa tốt nhiệp nha sĩ và cũng đang sửa soạn kết hôn. Cô con dâu tương lai của Mộng Trinh lớn lên trong một gia đình đạo đức Công giáo thuần thành, đông anh em và đều thành danh. Vân cũng vừa ra dược sĩ. Cả Thành và Vân rất xứng đôi.
Khi cả Lộc, Tuyết Trinh và Thành đều đã lập gia đình, Mộng Trinh thấy nhẹ nhõm hẳn. Nàng và Mạnh đã chu toàn bổn phận của bậc làm cha mẹ giúp các con thành tài rồi kết hôn có gia đình riêng êm ấm.
Con cái đã có mái ấm và hạnh phúc riêng tư, chỉ còn lại Mạnh và Mộng Trinh trong căn nhà vắng lặng. Vinh thì vẫn không nghĩ đến chuyện có bạn gái hay lập gia đình. Mộng Trinh tôn trọng con không nài ép hay thúc giục. Nhưng thực ra Vinh vẫn là người con duy nhất chăm lo cho cha mẹ nhiều nhất.
Mọi sự yên ấm nhưng lại làm cho Mộng Trinh lo âu vu vơ. Nàng như người chờ bão đến! Không hiểu tại sao? Linh cảm ư? Không biết nữa!
*
Nhận được tin ba mình bị ngã, đầu đập xuống đất phải đưa vào bệnh viện, Mộng Trinh thương ba và lo âu quá sức. Nhưng ông Minh chỉ phải nằm ở nhà thương có 2 hôm rồi được cho về nhà. Tuy không bị gì nguy hiểm dù lúc này ông đã lớn tuổi lắm rồi nhưng sức khỏe từ đó cũng kém đi nhiều.
Mộng Trinh thường đi máy bay sang thăm cha mẹ mình vài lần trong một năm. Nay dù con cái nàng đã lập gia đình và Mộng Trinh đã có cháu nhưng mỗi khi về thăm cha mẹ mình, nàng vẫn có cảm giác như mình vẫn như ngày xưa khi còn ở nhà chưa lập gia đình.
Ông bà Minh rất hài lòng và tin tưởng con gái khi thấy Mộng Trinh nuôi dưỡng và giáo dục các con đều thành tài yên ấm. Đối với ông bà, đấy chính là hạnh phúc mà ông bà đã chọn lựa cho Mộng Trinh và những quyết định của ông bà năm xưa khi ép Mộng Trinh kết hôn với Mạnh là hoàn toàn đúng! Ông bà đã tham dự đầy đủ tất cả những đám cưới của các cháu ngoại, và cả cháu nội với niềm hãnh diện vô song.
Nhưng chỉ 2 năm sau thêm một lần bị ngã nữa, ông Minh đã yếu còn yếu thêm và đã ra đi trong sự thương xót và tiếc nuối của các con cháu.
Mười năm sau, bà Minh cũng đã lìa xa con cháu sau một thời gian ngắn đau ốm. Đối với Mộng Trinh sự ra đi của cha mẹ là những mất mát quá lớn! Sự dựa dẫm về tinh thần cũng như sự liên kết vô hình giữa cha mẹ và con cái nay bị đứt đoạn làm nàng buồn phiền một thời gian dài và càng làm tăng thêm những nỗi đau thể xác của nàng hơn nữa!
*
Dạo này anh Mạnh không khỏe lắm, thêm tuổi cũng có khác. Một hôm Mạnh nói với Mộng Trinh:
- Tháng sau là hết hợp đồng thuê mà chủ nhà lại đòi tăng giá nhiều, anh chán quá! Lúc trước có em ở văn phòng còn giúp anh đối phó với những bệnh nhân lôi thôi khó chịu, bây giờ không có em, người làm họ không biết xử sự làm anh cứ phải giải quyết! Có những ngày anh không muốn làm việc nữa!
Mộng Trinh an ủi chồng:
- Vậy thì về hưu đi! Em thấy anh cũng mệt rồi đấy! Mình có thiếu thốn đâu mà phải lo? Để dành cả bao nhiêu năm nay có gì mà phải ngại nữa chứ? Làm vất vả lại lắm chuyện nhức đầu thì có đáng không?
Thấy vợ nói hợp ý mình, Mạnh liền nói luôn:
- Vậy thì đóng cửa rồi nghỉ hưu luôn nhé?
- Tùy anh thôi!
Mạnh vẫn còn phân vân:
- Về hưu chỉ sợ buồn!
Mộng Trinh cười:
- Lo gì không có việc! Bao nhiêu cây bon sai đang chờ anh chăm sóc kìa!
Mạnh than:
- Không làm gì cả thì anh thấy khỏe, nhưng làm gì lâu thì cũng mệt!
Mộng Trinh trêu chồng:
- Vậy thì đừng làm gì cả! Ai bắt anh làm? Chơi với cháu đi!
Mạnh bật cười:
- Chơi với cháu cũng mệt lắm chứ em tưởng!
- Vậy thì anh về hưu là đúng rồi!
- Hay là về hưu rồi mình…
Mạnh nói nửa chừng rồi thôi nhưng Mộng Trinh hiểu ý chồng.
- Anh muốn đi chơi chứ gì? Anh biết sức khỏe em đâu có cho phép!
- Anh biết chứ! Anh chỉ mong cho em đừng đau nữa là quý rồi, chẳng cần gì khác.
Vài tuần sau Mạnh quyết định nghỉ hưu sau nhiều năm làm việc. Đây là một thay đổi lớn cho cả Mạnh và Mộng Trinh.
*
Mạnh là người kén ăn và thích ăn ngon. Nay về hưu chàng tìm ra một thú vui mới là làm bếp nấu ăn.
Mộng Trinh cũng thấy khỏe và vui hơn khi không còn phải ở nhà một mình. Mặc dù những cơn đau dai dẳng vẩn ở đó, bây giờ lại còn lan sang lưng và hông của nàng nên Mộng Trinh chỉ nằm hay ngồi nhiều hơn là đi lại. Nhưng nàng không muốn kêu rên, không muốn cho Mạnh thấy bộ dạng khổ sở đáng thương đau đớn của mình nên vẫn giấu kín trước mặt chồng mình. Quá lắm thì mới lộ ra. Khi đó thì Mạnh phải nhờ em trai út của mình đến chích steroid vào những chỗ đau cho Mộng Trinh bớt đau.
Bây giờ chuyện nấu nướng Mạnh lo cả. Khi nào ngại thì đi mua thức ăn ở tiệm về nhưng chàng vẫn thích tự nấu ăn hơn cho hợp khẩu vị. Mộng Trinh cũng không ngờ chồng mình lại có tài nấu ăn như vậy!
Có một hôm Mạnh rời khỏi nhà từ sáng sớm. Mộng Trinh ngạc nhiên hỏi chồng:
- Anh đi đâu sớm vậy?
- Anh ra bến tàu mua cá tươi!
Mộng Trinh không biết nói gì chỉ cười thầm! Ngay chuyện nấu ăn mà Mạnh cũng kỹ lưỡng như vậy! Hèn gì lấy vợ muộn! Nghĩ đến đó nàng buột miệng cười thành tiếng.
Mạnh ngạc nhiên hỏi nàng:
- Sao em lại cười?
Không biết phải trả lời với chồng thế nào nữa. Nàng chỉ nói gọn:
- Thôi anh đi đi! Em biết chắc chắc đến trưa sẽ được ăn cá ngon. Anh định làm món gì?
Mạnh nheo mắt nhìn Mộng Trinh:
- Gỏi cá!
À ra thế nên mới cần cá tươi! Mộng Trinh nói với theo khi nhìn thấy Mạnh quay lưng đi xuống garage vì biết chồng mình lái xe rất ẩu:
- Anh lái xe cẩn thận!
Mạnh chẳng nói gì vì còn đang mải nghĩ đến món gỏi cá làm thế nào cho thật ngon theo như trên youtube đã chỉ dẫn. Món ngon cùng cần phải cầu kỳ là đúng rồi! Chỉ cần lúc Mộng Trinh ăn khen ngon là chàng vui vì nàng khi trước lúc chưa bị đau nấu nướng rất khéo.
Về hưu hóa ra cũng không đến nỗi nào!
*
Đang ngủ, Mộng Trinh chợt nghe tiếng Mạnh gọi mình. Hai vợ chồng nằm phòng riêng nhưng sát cạnh nhau.
Nàng nhỏm dậy nghe ngóng. Hay chồng nàng ngủ mê? Nhưng Mạnh lại gọi lần nữa.
Mộng Trinh xuống giường, xỏ chân vào dép rồi chậm rãi đi sang phòng kế bên. Nàng bật đèn ngoài hành lang rồi vào phòng Mạnh.
- Anh gọi em? Sao vậy?
Giọng Mạnh có hơi khác lạ:
- Tay chân anh một bên… tê quá! Không cử động được nữa!
Mộng Trinh nói ngay:
- Để em gọi con!
Mạnh gạt đi:
- Anh mệt quá!... Gọi xe cứu thương đi!
Nghe Mạnh nói thế, Mộng Trinh bắt đầu cuống lên. Hai đầu gối nàng đã đau nay như muốn khuỵu xuống. Nàng sợ hãi nói với chồng:
- Em gọi ngay…
Nàng lấy điện thoại của Mạnh để đầu giường bấm số gọi cấp cứu. Giọng nàng run rẩy khi nói với nhân viên trực nghe máy về lý do cần cấp cứu và cho địa chỉ nhà.
Tắt điện thoại, Mộng Trinh nói như hụt hơi:
- Năm phút nữa… họ đến… Nhưng em gọi cho con đây!
Vẫn dùng điện thoại của Mạnh, nàng gọi cho Vinh.
Đang trực trong nhà thương nhưng thấy điện thoại của bố trong đêm khuya, Vinh vội vàng nghe ngay.
Người lên tiếng trong điện thoại không phải là bố mà là mẹ.
Giọng Mộng Trinh đẫm nước mắt khi nói với con trai:
- Vinh à!... Mẹ vừa gọi xe cứu thương… Bố con mệt và nói tê nửa người!
Vinh hốt hoảng nghĩ ngay là bố mình bị stroke!
- Để con gọi cho anh Lộc và các em ngay! Con đang phiên trực không về ngay được! Mẹ theo xe cứu thương vào bệnh viện với bố. Nhớ mang theo điện thoại để còn liên lạc. Sáng mai con mới về được nhưng anh Lộc và các em sẽ vào nhà thương với bố mẹ ngay! Mẹ đừng sợ nhé! Đưa bố vào nhà thương ngay không sao đâu! Con sẽ gọi cho chú Quân ngay! Chắc chú ấy sẽ vào nhà thương với bố luôn đó!
Quân là bác sĩ chuyên về giải phẫu xương và là em út của Mạnh.
Mộng Trinh từ lâu không lái xe được nữa nên nàng yêu cầu được ngồi trong xe cứu thương theo chồng.
Ngồi bên cạnh Mạnh, Mộng Trinh tay cầm tràng hạt đọc kinh cầu xin cho chồng mình qua khỏi và được bình yên.
Mạnh mệt nhọc hé mắt nhìn vợ. Biết là Mộng Trinh đang đọc kinh cho mình, chàng thấy an ủi.
Mộng Trinh cúi xuống nói khẽ vào tai Mạnh:
- Em đã gọi cho các con. Vinh nói sẽ gọi cho chú Quân nữa!
Ngồi trong chiếc xe cấp cứu bít bùng, cả người Mộng Trinh căng thẳng và vì lo âu cho Mạnh nên nàng không còn để ý đến những cơn đau triền miên của mình nữa!
Đến bệnh viện, Mộng Trinh phải ngồi chờ bên ngoài. Nhân viên cấp cứu đưa Mạnh vào thẳng bên trong.
Điện thoại nàng reo. Con trai út gọi nàng.
- Mẹ! Mẹ đang ở đâu? Bố vào nhà thương chưa? Nhà thương nào?
Mộng Trinh mệt mỏi trả lời Thành:
- Mẹ đang chờ trong nhà thương Kaiser gần nhà. Họ đưa bố con vào trong rồi!
- Con đang lái xe! Chút xíu nữa là con đến. Mẹ đợi nhé?
- Ờ! Lái xe cẩn thận!
Vừa dứt điện thoại lại đến phiên Tuyết Trinh gọi mẹ:
- Bố đang ở đâu? Mẹ có sao không?
- Bố được đưa vào nhà thương Kaiser gần nhà. Mẹ đang chờ, không sao cả. Thành sắp vào đây.
- Con cũng đang lái xe!
- Đêm khuya, lái xe cẩn thận!
- Mẹ đừng sợ nhé!
- Mẹ không sao! Không phải lo cho mẹ đâu!
Lộc cũng gọi:
- Mẹ có sao không? Bố đang ở bệnh viện nào? Có phải Kaiser gần nhà không?
Mộng Trinh mệt nhọc trả lời, giọng nàng như hụt hơi:
- Đúng rồi!
- Con và Liên đi ngay! Mẹ đừng sợ nhé!
- Không sao cả! Các con lái xe cẩn thận!
*
Những giây phút chờ đợi trôi qua thật dai dẳng. Mộng Trinh không còn nhớ là mình đã lần bao nhiêu chuỗi Mân Côi để cầu xin cho Mạnh. Những linh cảm bất tường lâu nay đã xẩy đến như vậy sao?
Có tiếng người gọi làm nàng giật mình nhìn lên. Thành!
- Mẹ có sao không?
Nhìn thấy con trai út, Mộng Trinh thấy nhẹ bớt nỗi lo âu:
- Con đến rồi đó ư?
- Bố sao rồi?
Mộng Trinh lắc đầu:
- Không biết nữa! Họ đưa thẳng bố vào bên trong. Mẹ ở ngoài này làm giấy tờ, không thấy ai nói gì cả!
- Để con đi hỏi xem!
Thành chưa kịp đi thì em trai Mạnh là bác sĩ Quân vào.
Anh ta đến gần Mộng Trinh ân cần hỏi thăm:
- Chị có mệt lắm không?
- Tôi không sao. Cám ơn chú! Chỉ lo cho anh thôi!
- Để em đi xem sao rồi cho chị và các cháu hay!
Là bác sĩ làm việc trong nhà thương này nên bác sĩ Quân dễ dàng vào bên trong.
Thành ngồi xuống bên mẹ. Cả hai mẹ con đều lo âu.
Tuyết Trinh ở xa hơn nên mãi vẫn chưa đến. Lộc cũng ở xa, chắc sẽ đến cùng lúc với Tuyết Trinh.
Càng về khuya bệnh nhân ở phòng cấp cứu càng đông.
Một lúc sau bác sĩ Quân đi ra với gương mặt nghiêm nghị nói với chị dâu:
- Anh Mạnh bị stroke! May đưa vào kịp thời! Nhưng… gan anh ấy cũng có vấn đề! Bây giờ họ đang làm các thử nghiệm. Chắc còn ở lại đây lâu. Nhưng vào bệnh viện là yên tâm rồi. Hay chị và cháu đi về đi, ngồi đây chờ đợi chẳng được gì. Nhất là chị đang đau yếu, về nhà nghỉ ngơi đi! Có em ở đây rồi.
Quay sang nói với Thành, bác sĩ Quân bảo cậu cháu:
- Thành đưa mẹ cháu về nhà nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai vào thăm bố cháu. Có chuyện gì chú sẽ báo cho hay!
Thành đưa mắt nhìn mẹ ngầm hỏi ý kiến.
Mộng Trinh ngần ngừ rồi nói với con trai:
- Hay là con đưa mẹ về nhà rồi mai lại vào!
Thành gật đầu:
- Vâng! Nhưng để con gọi cho chị Tuyết Trinh và anh Lộc đã!
Thành nói chuyện qua điện thoại với Tuyết Trinh chừng vài phút. Rồi lại gọi cho Lộc.
- Mẹ à! Chị Tuyết Trinh và anh Lộc cũng gần đến đây rồi. Chị ấy muốn ở lại đây với bố! Anh Lộc thì chắc chỉ ở lại một lúc thôi. Bây giờ tính sao?
Bác sĩ Quân nhăn mặt:
- Tính gì nữa! Mẹ cháu ngồi vạ vật ở đây lâu rồi lại ốm thêm thì khổ!
Mộng Trinh gật đầu nói với Thành:
- Thôi mình cứ đi về nhà đi! Mai vào!
Nhìn bác sĩ Quân, nàng nói:
- Cám ơn chú! Có gì chú gọi cho tôi biết tin!
- Chị yên tâm đi! Đã có em!
*
Thành đưa Mộng Trinh về nhà. Khi ấy cũng đã hơn 3 giờ sáng.
Đưa mẹ lên phòng, Thành hỏi:
- Mẹ cần gì không con lấy? Cần thuốc đau hay thuốc ngủ không?
Mộng Trinh lắc đầu:
- Không cần! Mọi thứ thuốc ở đây cả rồi!
- Mẹ cần uống nước gì không?
- Mẹ đủ rồi! Con về nghỉ đi, ngày mai còn đi làm!
- Con sẽ xin nghỉ ngày mai!
Thành không mở văn phòng tư mà làm cho một công ty nha khoa lớn nhất tại quận Cam.
Mộng Trinh đi thay quần áo rồi vào giường nằm. Nàng biết chắc là mình sẽ không ngủ được cho dù có uống thuốc ngủ! Thuốc ngủ chỉ có tác dụng làm nàng hơi mê đi cho quên bớt cái đau chứ không hẳn là làm nàng được ngủ sâu. Chỉ thiếp đi!
Gần trời lạnh hơn. Mộng Trinh kéo chăn lên cao, kín quanh cổ và hơi rùng mình! Nàng lại nghĩ đến chồng mình! Giờ này không biết anh Mạnh ra sao rồi? Nàng mong mình sẽ là người ra đi trước chồng mình!
Nàng cứ trằn trọc mãi cho đến sáng khi bên ngoài những tiếng động của xe cộ qua lại, tiếng chim gọi nhau ngoài vườn và dường như mọi vật đều đã tỉnh thức thì nàng uể oải ngồi dậy! Mộng Trinh lấy điện thoại gọi cho con gái vì biết Tuyết Trinh đang túc trực trong nhà thương với bố.
Tuyết Trinh nghe ngay sau 2 tiếng điện thoại reo và biết đó là mẹ mình gọi.
Giọng Tuyết Trinh rất trong trẻo khi nói với mẹ mình:
- Con nghe đây!
- Tình trạng bố con sao rồi?
- Bố đỡ rồi! Nhưng bố vẫn còn mệt tuy không còn nguy hiểm nữa. Mẹ thì sao?
- Mẹ không sao! Chắc con mệt lắm?
Tuyết Trinh nói cho mẹ yên lòng:
- Đừng lo cho con! Con khỏe lắm, không sao cả! Chắc đến trưa con về nhà một lúc rồi sẽ vào lại. Anh Vinh nói với con sẽ vào bây giờ.
Mộng Trinh bảo con gái:
- Mẹ tưởng Vinh sẽ về nhà rồi đưa mẹ vào thăm bố?
- Anh Vinh muốn vào xem tình trạng sức khỏe bố thế nào đã. Mẹ cứ yên tâm chờ ở nhà đã rồi vào thăm bố sau.
Mộng Trinh ngậm ngùi nói:
- Làm các con vất vả quá!
- Có gì đâu! Tụi con phải lo cho bố mẹ chứ! Ở nhà một mình mẹ rồi sao?
- Được rồi! Không phải lo gì đâu! Mẹ tự lo được!
Tắt điện thoại, Mộng Trinh thắp nến trên bàn thờ và ngồi đọc kinh sáng tạ ơn là Mạnh đã qua khỏi nguy hiểm.