← Quay lại trang sách

Chương 19

Mạnh đã nằm trong bệnh viện không chỉ một hay hai ngày mà cả tuần lễ. Vấn đề đứt mạch máu não đã kịp thời ngăn chặn cho nên Mạnh đã đỡ hơn nhưng cần phải tập cử động và đi lại. Nhưng Mạnh bị suy gan có lẽ cũng do vì uống rượu quá nhiều! Nhưng đó là một tật xấu khó có thể bỏ ngay được và cũng không biết có thể bỏ được hay không!

Trong thời gian Mạnh nằm ở nhà thương, ngày nào Mộng Trinh cũng vào thăm chồng hai lần, sáng và tối. Con gái Tuyết Trinh không phải đi làm nên túc trực bên bố luôn luôn. Trong các người con thì Tuyết Trinh hợp với Mạnh và được bố cưng chiều nhất.

Những ngày nằm ở bệnh viện đã thay đổi Mạnh rất nhiều. Ngày nào chàng cũng mong nhớ cho đến khi Mộng Trinh đến mới yên lòng. Bình thường Mạnh rất ít ngủ nhưng bây giờ ở đây suốt ngày đêm y tá ra vào thường xuyên, chàng lại càng không chợp mắt được tí nào. Với bệnh hoạn như hiện tại, Mạnh càng thấy thời gian còn lại của mình càng lúc càng thu ngắn và hẹp. Tương lai không còn nhìn thấy rõ nhưng thời gian đã qua, những khuôn mặt người quen, những chuyện cũ cứ thi nhau kéo về, hàng hàng lớp lớp chen chúc nhau.

Trên giường bệnh bất lực, Mạnh mới thấy thương vợ mình hơn bao giờ hết! Chàng chỉ biết kiếm tiền còn mọi chuyện khác trong gia đình, con cái, rồi ngay cả cha mẹ mình cũng được Mộng Trinh săn sóc và quan tâm đặc biệt! Chàng đã nợ vợ mình rất nhiều! Không những thế mà đến lúc này Mạnh mới nhận ra mình có lỗi một phần trong chuyện gián tiếp gây ra bệnh hoạn của Mộng Trinh! Nàng đã phải chịu quá nhiều áp lực mà không một lần than van!

Mạnh đã hoàn toàn tin vào những phán đoán cũng như cách Mộng Trinh ứng phó với những khó khăn trong cuộc sống mà không hề mảy may nghĩ đến những căng thẳng và lo âu mà vợ mình phải gánh vác. Nếu những lúc đó chàng là người lo thay cho vợ mình thì Mộng Trinh đã không đến nỗi ốm đau như ngày hôm nay! Nhưng chàng không đủ kiên nhẫn và cũng không tính toán khéo léo được như Mộng Trinh! Bây giờ nằm đây có tiếc nuối thì cũng đã muộn!

Không những vậy Mạnh còn nghĩ đến những thiếu sót trong bổn phận là một người chồng, người cha nữa! Ngay cả những lời ngọt ngào dành cho vợ con chàng cũng không có, hay rất hiếm khi! Trong khi đối với người ngoài Mạnh lại không hề hà tiện những câu nói xã giao êm tai. Chẳng lẽ chàng cho rằng đã là người trong nhà thì không cần những lời sáo rỗng tuếch nữa hay sao? Gọi là người trong gia đình nhưng thực sự đâu có ai thuộc về ai?

Bây giờ nằm ở đây, không biết ở nhà Mộng Trinh ra sao? Đau ốm rồi sao? Chàng thấy mình bất lực! Nhưng lúc này cũng là lúc niềm tin tôn giáo được cấy rễ sâu thẳm từ khi còn nhỏ bắt đầu bùng dậy và nhắc nhở Mạnh về sự giới hạn của con người trong cuộc đời! Đây không phải là lúc trở về thì còn chờ đến bao giờ nữa?

Bỗng dưng chàng lại nhớ đến hình ảnh lần đầu tiên đến xem mắt Mộng Trinh! Người thiếu nữ với vẻ ngây thơ trong sáng hiền hậu tuyệt đẹp, một tay ôm con chó Nhật Bản mầu trắng nhỏ xíu đã cuốn hút ánh mắt của Mạnh ngay lập tức và ý nghĩ đầu tiên hiện đến trong đầu chàng, trong trái tim đang xao xuyến là chàng nhất định phải có được người thiếu nữ này! Cô ấy nhất định phải là vợ chàng, là mẹ của những đứa con Mạnh. Không thể là một ai khác được!

Ngay lúc này hình ảnh đó hiện lên rõ mồn một như thể Mạnh đang trở về ngày đó và nhìn thấy Mộng Trinh lần đầu tiên! Chàng đã đạt được ước muốn đó! Mộng Trinh đã thành vợ chàng và là mẹ của những đứa con của Mạnh! Chàng phải trân quý cái hạnh phúc đó mới phải chứ sao lại để cho Mộng Trinh phải lao tâm tổn sức mà không chia sẻ!!! Hay chỉ bởi vì một khi Mạnh đã lấy được người con gái đó và Mộng Trinh đã thuộc về chàng thì mọi chuyện sau đó chỉ là tự nhiên phải thế và không còn để ý nữa! Mạnh chỉ quây quần đi chơi với bạn bè vào những ngày nghỉ mà không nghĩ đến vợ con cũng cần sự có mặt của chàng! Đây là một sai lầm và lỗi về phần Mạnh! Chàng đã nhận ra những điều này quá muộn!!

Mạnh thấy mình sai ngay trong những ý nghĩ ngu xuẩn như vậy! Từ giờ trở đi chàng sẽ trân trọng từng ngày, từng giờ bên cạnh người vợ mà chàng yêu quý! Mộng Trinh ơi! Hãy tha lỗi cho anh! Tha thứ cho những lầm lỡ dại dột của anh!

*

Khi nhìn thấy Mộng Trinh vào thăm mang theo bình nước cam, Mạnh mừng rỡ tươi hẳn nét mặt. Chàng ân cần hỏi vợ:

- Em mệt lắm không Mộng Trinh?

Nàng lắc đầu và vẫn với gương mặt cố hữu không biểu lộ mấy cảm xúc, Mộng Trinh hỏi chồng:

- Em không sao! Anh có đỡ mệt không?

Mạnh thành thật nói:

- Anh thấy đỡ nhiều! Nghe em nói em không sao anh thấy dễ chịu hẳn… Mộng Trinh à… Anh xin lỗi em…

Mộng Trinh ngỡ ngàng nhìn chồng mình. Lời xin lỗi từ cửa miệng của Mạnh nói ra với nàng thật hiếm hoi! Nàng tự hỏi thầm trong lòng: Anh đã làm những gì mà bây giờ nằm đây trên giường bệnh gần với cái chết, anh lại xin lỗi em? Anh có bao giờ phản bội em dù trong tư tưởng không? Mộng Trinh không muốn biết câu trả lời!

Có lẽ Mạnh đã đoán ra trong lòng Mộng Trinh đang nghĩ gì. Chàng nhỏ nhẹ nói với nàng:

- Hãy tha thứ cho anh nếu đã có những lúc anh đã làm em bị tổn thương… Anh xin lỗi em… Anh thật có lỗi với em… Anh đã để em phải gánh vác tất cả mọi sự khó khăn… Lẽ ra anh…

Mộng Trinh gạt đi:

- Chúng ta là vợ chồng… em phải lo cho gia đình là đúng rồi…

Mạnh vẫn như một người đang đứng ở ngưỡng cửa sinh ly tử biệt, nói với vợ mình:

- Thật ra… anh có nhiều điều không phải với em… Bây giờ lúc này anh đang tự trách bản thân mình ích kỷ… Anh chỉ nghĩ đến mình nhiều hơn là nghĩ đến em và các con… Tha lỗi cho anh… Còn sống được ngày nào… anh sẽ bù đắp cho em. Nằm đây và suy nghĩ về mọi chuyện đã qua mà thấy hối hận… Vì anh mà em mới đau ốm như vậy…

Tự dưng Mộng Trinh thấy mủi lòng! Nàng không nhìn thấy hay cảm nhận được tình yêu giữa hai vợ chồng nhưng tình nghĩa phu thê, của việc chung lưng sống bên nhau suốt bao năm qua thì nàng thấy được. Mạnh đã lo mọi vấn đề vật chất cho nàng và các con, nàng không phải lo lắng gì về việc kiếm sống. Mạnh cũng chẳng hề to tiếng với nàng bao giờ! Gắt gỏng thì thỉnh thoảng cũng có lúc! Nhưng có ai mà không có những lúc cáu gắt? Chỉ thiếu… nhiều lời ngọt ngào mà nàng mong đợi… Không cần phải hành động, chỉ cần một vài lời ngọt dịu cũng đủ! Nay những lời ân cần của chồng mình đang nói với Mộng Trinh trong hoàn cảnh này làm nàng có cảm tưởng như những lời giã biệt!... Dù ý tưởng đó chỉ mới dấy lên nhưng Mộng Trinh gạt phắt và xua tan đi trong đầu nàng đi vì sợ là điềm gở!

Mạnh vẫn nói với giọng ân cần:

- Em ở nhà một mình có sợ không?

Mộng Trinh lắc đầu:

- Có gì đâu mà sợ! Em chỉ không ngủ được vì lo không biết anh ra sao! Tối hôm qua chú Quân cứ dục con đưa em về nhà. Chú ấy sợ em chờ lâu rồi lo lắng lại sinh thêm chuyện…

- Quân nói vậy là phải đó! Em phải giữ gìn sức khỏe!... Anh không còn mệt như tối qua nữa, chắc sắp khỏe rồi! Về nhà khỏe rồi anh lại lo nấu ăn cho em!

Mộng Trinh phì cười nhìn Mạnh. Nằm một chỗ với bao giây nhợ mà còn nghĩ đến chuyện nấu ăn!

Mạnh trìu mến nhìn Mộng Trinh:

- Em muốn ăn gì anh sẽ làm. Em muốn gì cứ nói với anh!

- Em chỉ muốn anh khỏe lại còn chẳng cần gì cả!

Bỗng dưng Mạnh thấy cay cay mắt vì biết đó là lời nói thật lòng của Mộng Trinh.

Đối với Mộng Trinh, Mạnh là bóng mát cho mẹ con nàng trú ngụ. Nếu phải ra đi, nàng xin cho được ra đi trước Mạnh!

Nàng đổ nước cam ra ly nhựa rồi lấy ống hút cho chồng uống từng ngụm nhỏ. Mạnh suýt sặc vì nghẹn ngào…

Nếu không bị stroke và nằm trong bệnh viện, liệu Mạnh có những suy nghĩ như hiện tại hay không?

Nhìn thấy Mộng Trinh tiều tụy, Mạnh thấy đau lòng! Giá mà chúng ta có thể quay ngược được thời gian để sửa những lỗi lầm hay sửa những chọn lựa sai trái hay chỉ để thay đổi thành một người khác tốt lành hơn nhỉ!

Sự có mặt của Mộng Trinh trong hoàn cảnh này đã quá đủ cho một an ủi vô biên đối với Mạnh! Những chăm sóc của con cái cũng không thể so sánh với Mộng Trinh được! Không cần nàng phải nói gì, chỉ cần ở bên cạnh là được rồi!

Một lúc sau y tá vào đưa Mạnh đi chụp CT scan và nhiều thử nghiệm khác.

Nàng nói với chồng:

- Chiều em lại vào!

Mạnh mệt nhọc gật đầu. Nói ra được những ân hận và lời xin lỗi với Mộng Trinh, chàng thấy nhẹ lòng! Còn những chuyện không phải hay có đôi lúc đã có những suy nghĩ quá trớn, chàng không cần phải thú nhận với vợ mình! Mộng Trinh rất thông minh và sẽ hiểu.

Sau 7 ngày nằm ở bệnh viện, cuối cùng bác sĩ chữa trị cho Mạnh xuất viện về nhà. Trước đó Mộng Trinh và con cái lo ngại làm sao có thể chăm lo cho Mạnh chu đáo được như trong bệnh viện! Mộng Trinh nói với các con là đến đâu thì lo đến đó! Nàng đau ốm và yếu đuối làm sao mà nâng đỡ chồng nổi nên con cái phải thuê người giúp chăm sóc trong giai đoạn đầu.

Cứ cách một ngày thì bệnh viện cho y tá đến tập cho Mạnh đi lại trong nhà. Được hơn 2 tuần thì Mạnh có thể dùng walker để đi lại và tự làm những chuyện vệ sinh cá nhân mà không cần ai giúp.

Mọi chuyện rồi đâu cũng vào đấy và chỉ 2 tháng sau Mạnh chỉ dùng gậy chống hờ để đi lại mà không cần dùng walker nữa.

Nhìn thấy chồng như vậy Mộng Trinh rất mừng rỡ! Thời gian nữa chồng nàng sẽ hồi phục lại như trước thôi.

Khi đã khỏe nhiều và có thể tự lái xe, ngày nào Mạnh cũng đi chợ rồi về làm bếp xem như đó là một cái thú vui. Rượu thì Mạnh cũng hạn chế nhiều, chỉ uống khi có bạn đến thăm mà thôi! Chàng không còn la cà với bạn bè nữa mà cũng không còn hứng thú gì nữa! Mộng Trinh cũng nhận thấy sự thay đổi ở chồng mình!