Chương 21
Sức khỏe của Mạnh ngày càng khá hơn mặc dù khi đi ra ngoài chàng vẫn chống gậy hờ cho an toàn. Nhịp sống về hưu cứ trôi qua dần. Về phần Mộng Trinh, cái đau thể xác vẫn cứ dai dẳng bám theo nàng, tuy không gia tăng nhưng sự chịu đựng của nàng cũng có giới hạn! Có những cơn đau kéo dài làm nàng muốn điên lên nhưng rồi cũng qua đi! Ngày hôm trước đau như vậy nhưng khi cơn đau đã qua, nàng lại được trở lại như trước!
Mỗi khi không thấy Mộng Trinh xuống nhà mà cứ ở yên trong phòng hàng nửa buổi, Mạnh biết là vợ mình đang đau đớn lắm nhưng chẳng làm gì được! Sự bất lực trước cái đau của một người mình yêu thương thật khó mà diễn tả! Những lúc đó Mạnh ra vườn chăm sóc những cây bon sai để nhờ sự chú ý đó mà quên đi Mộng Trinh và nỗi đau của nàng!
Như ngày hôm nay, buổi trưa muộn, mãi vẫn thấy vợ mình ở yên trong phòng, Mạnh phải mang thức ăn trưa lên gác ép Mộng Trinh ăn.
- Em chịu khó ăn một chút cho có sức!
Mộng Trinh uể oải gượng ngồi dậy để cho chồng mình đỡ lo.
- Em không đói!
- Không đói nhưng cũng cố gắng ăn chút ít! Anh ngồi ăn với em nhé?
Mộng Trinh cười gượng:
- Ừ.. thì ăn..!
Mạnh xuống nhà lấy thêm bát đĩa và thức ăn để ăn cùng với vợ mình.
Nhìn thấy chồng lo lắng cho mình từng chút một, Mộng Trinh thoáng cảm động. Tình nghĩa vợ chồng là thế sao? Tình cảm đó đã triển nở sau nhiều năm tháng bây giờ mới có kết quả sao? Hay bây giờ cuối đời rũ bỏ mọi sự mới là lúc nhìn thấy rõ tình cảm đó? Đó là một thứ tình cảm vô hình tuy không hương sắc và sôi nổi nhưng bám chặt vào tâm hồn và lay động theo một cách riêng ân cần và nhẹ nhàng.
Mộng Trinh khen Mạnh:
- Anh nấu ngon hơn tiệm!
Mạnh cười hỉ hả:
- Thật à? Vậy thì cố ăn thêm cho anh vui!
Mộng Trinh dịu dàng nói với Mạnh:
- Anh cũng phải ăn nhiều vào! Sau này em thấy anh hơi gầy!
- Đâu có! Anh vẫn vậy chỉ ít ngủ! Nhưng từ xưa đến giờ cơ thể anh chỉ cần giấc ngủ vài tiếng là đủ!
Ăn xong, Mộng Trinh rủ chồng:
- Anh đọc kinh với em đi!
Mạnh nhìn thấy vẻ tiều tụy của vợ lại thấy thương cảm:
- Đọc thì đọc! Biết đâu nhờ anh đọc kinh với em sẽ giúp em đỡ đau!
Mộng Trinh rất bằng lòng khi Mạnh chịu đọc kinh chung với mình.
Nàng cũng không bao giờ có thể tưởng tượng có một ngày chồng nàng lại thay đổi như vậy! Chỉ có Chúa mới thay đổi được con người mà thôi! Nàng tin như vậy!
*
Chiều đến, Mộng Trinh vẫn ở yên trong phòng. Có lẽ nàng vẫn còn đau và phải uống thuốc ngủ, Mạnh đoán như vậy nên chàng giới hạn mọi tiếng động trong nhà để Mộng Trinh được ngủ say.
Mạnh ở nhà buồn lại muốn ra ngoài thư giãn! Đi đâu bây giờ? Hay đi mua gì về làm cơm tối? Bây giờ hoạt động thường xuyên nhất của Mạnh là làm bếp! Không bao giờ nghĩ là mình thích làm bếp như vậy! Mạnh hơi mỉm cười tự chế diễu mình! Dù sao chàng vẫn là người kén chọn và thích ăn ngon! Thích ăn ngon thì phải lăn vào bếp thôi!
Mộng Trinh tỉnh dậy. Cơn đau đã giảm đi nhiều, gần như không còn đau nữa! Nàng ngồi dậy nghe ngóng. Nhà im phắc. Chồng nàng đâu rồi?
Nàng xuống nhà. Đi tìm các phòng vẫn không thấy Mạnh đâu. Chìa khóa xe không thấy! Vậy là Mạnh đã đi rồi!
Mộng Trinh ngồi ở sofa chán rồi lại nhìn ra cửa. Nàng muốn ra ngoài sân một lát. Đi lại nẫy giờ không thấy đau chắc ra sân được!
Nàng mở cửa trước ra bên ngoài. Khu nhà nàng rất yên tĩnh, ít xe qua lại. Mắt nàng chợt dừng lại ở hộp thư trước nhà vì có vật gì thò ra ngoài hộp thư! Gì vậy không biết?
Đã lâu lắm Mộng Trinh không ra ngoài lấy thư. Sau này cũng chẳng có thư từ gì, họa chăng chỉ có các thứ bills! Những chuyện này bây giờ Vinh dành lo cả, không muốn cha mẹ mình phải bận lòng!
Nghĩ đến Vinh, Mộng Trinh lại thấy thương con trai! Sao nó không nghĩ đến chuyện có bạn gái rồi lập gia đình vậy không biết nữa! Cả nàng và Mạnh đã dục Vinh nhiều lần nhưng lần nào Vinh cũng gạt đi và bảo hiện tại rất thoải mái, không muốn vướng bận gì cả!
Mộng Trinh đi chậm rãi xuống đường, đến bên hộp thư trước nhà, mở hộp thư, nàng cầm hết xấp thư vào nhà. Hộp thư kênh lên vì có một hộp gì không biết đề tên người nhận là Vinh! Nàng để hết đống thư lên bàn ở bếp. Sao hôm nay lắm thư vậy?
Định chỉ để đống thư ở đó chờ Mạnh về soạn ra nhưng không hiểu sao nàng lại lật lật từng thư ra xem. Nàng soạn thư, để riêng những bills sang một bên. Có một bức thư lạ, bên ngoài viết tay nắn nót! Ai vậy nhỉ?
Thư gửi đề tên vợ chồng Mạnh. Ở phần trên hết bên góc trái đề Linh Mục Giuse Hoàng D. Nguyễn!
Mộng Trinh lẩm bẩm:
- À ông Cha khách hôm nào!... Cha Hoàng!... Để xem thư nói gì…
Nàng bóc lá thư ra xem.
Chỉ có một trang giấy viết tay. Chữ viết đẹp và nắn nót. Đây là một người cẩn thận và kỹ lưỡng!
Thư viết như sau như viết cho người thân:
'' North Carolina….
Thăm ông bà bác sĩ,
Có dịp ghé California, được ông bà mời đến nhà ăn cơm, xem đồ cổ và ngắm vườn cảnh, thật là một kỷ niệm nhớ đời đối với tôi!
Cũng cùng thời gian đó chưa bao giờ tôi đi giảng phòng trong buổi tĩnh tâm nào mà gặp được nhiều giáo dân đặc biệt như kỳ đó.
Tôi cũng chưa từng được nghe ai dẫn giải về đồ cổ một cách mạch lạc, và hay như bà Mộng Trinh. Bà đúng là một phụ nữ đặc biệt đến nỗi bây giờ chỉ cần nhắc đến hai chữ “đồ cổ” là tôi nghĩ ngay đến bà cũng như giọng nói thanh tao ngọt ngào của bà khi diễn giải về món đồ quý giá mà ông bà sưu tập. Những món đồ cổ của ông bà đã may mắn tìm được một người chủ biết trân quý như thế!
Tất cả những cái đẹp trong ngôi nhà cũng như vườn cảnh của ông bà đều toát lên những nét đẹp riêng, từ người đến vật! Đó là những cái đẹp làm… chết lòng người mà tôi cũng chỉ là một con người phàm cũng khó mà cưỡng lại được!
Viết thư này để cám ơn ông bà lần nữa. Quý mến chúc ông bà và gia đình luôn luôn bình an trong Chúa và trong tay Đức Mẹ.
Linh Mục Giuse Hoàng D. Nguyễn”
Mộng Trinh thẫn thờ đặt lá thư của Cha Hoàng xuống bàn. Nhưng rồi nàng lại cầm bức thư lên đọc lần nữa. Ai có ngu si đến đâu thì đọc bức thư này cũng hiểu đây không chỉ đơn giản là thư cám ơn! Nàng tự hỏi thầm lòng mình vì sao sau bao nhiêu năm tháng mà đến giờ mình vẫn gây cho người khác phái những “rắc rối” như vậy! Hơn nữa đó lại là một tu sĩ chứ không phải người thường!
Nếu mà chồng nàng đọc được bức thư này chắc sẽ tức giận! Tốt hơn cả nên hủy nó đi! Nhưng những câu hỏi “tại sao?” cứ réo rắt trong đầu Mộng Trinh! Nàng tự kiểm điểm lại bản thân mình. Nàng luôn luôn nghiêm túc và kín đáo, không có hành động hay lời nói có thể làm cho người khác phái hiểu lầm! Nhưng rồi tại sao lại có những chuyện như vậy xảy ra? Hết thầy Chính rồi bây giờ lại Cha Hoàng! Đấy là không kể những người khác như anh Nam, anh Cường, rồi Lâm, rồi Gia Hộ và còn nhiều người khác… thời nàng mới lớn cũng si mê Mộng Trinh như điên cuồng…
Nghĩ như vậy, Mộng Trinh xé lá thư thành nhiều mảnh vụn rồi cho vào một cái túi, ném trong thùng rác!
Vẫn chưa thấy yên, nàng ngồi xuống ghế, tìm xâu chuỗi mân côi trong túi ra đọc kinh. Nàng cầu xin cho Cha Hoàng được trọn đường tu hành và đừng bị cám dỗ bởi những thứ vô nghĩa ở đời thường!
Lần xong chuỗi mân côi, Mộng Trinh thấy dễ chịu hẳn. Vừa lúc nghe tiếng động bên ngoài. Nàng đoán Mạnh đã về.
Mạnh cầm túi xách vào trong nhà. Nhìn thấy Mộng Trinh đang ở trong phòng khách, chàng vui vẻ hỏi vợ:
- Em mới dậy ư? Ngủ ngon và đỡ đau chứ?
- Em ngủ được một lúc, không ngờ đã muộn như vậy! Anh lại đi chợ sao?
Mạnh cười hoan hỉ:
- Tự dưng muốn ăn bánh xèo!
- Để em phụ anh!
Thay vì nói Mộng Trinh cứ ngồi yên đó như mọi khi, Mạnh cười:
- Ừ, hai người cùng làm thì vui! Chỉ sợ em đứng lâu đau chân!
- Đứng lâu thì đau thật, nhưng em ngồi và nhặt rau cho anh! Ăn bánh xèo phải có nhiều rau mới ngon!
Đó là những chuyện nhỏ nhặt nhưng hiếm khi xẩy ra. Lúc còn trẻ và khỏe, Mạnh thường đi ăn uống với bạn bè, ít khi ăn nhà. Bây giờ lại ở nhà với Mộng Trinh và làm cơm cho hai vợ chồng cùng ăn! Thật là một sự thay đổi quá lớn!
Một hạnh phúc đầm ấm chợt dấy lên làm Mộng Trinh vừa thấy vui sướng nhưng cũng nghẹn ngào! Tại sao lại nghẹn ngào? Có lẽ vì hạnh phúc đó đến thật muộn màng… Nàng như người đưa hai bàn tay ra hứng nước mưa bất chợt từ trời cao rơi xuống tuy nhẹ hạt nhưng mát rượi thấm qua làn da đã bắt đầu khô và hơi nhăn như một vỗ về an ủi…
Nàng ăn hết nguyên một cái bánh xèo lớn mà Mạnh đã làm với vỏ ngoài giòn tan, bên trong có nhân tôm thịt đậm đà rất ngon!
Mạnh hài lòng khi thấy Mộng Trinh ăn nhiều!
Chàng nói như dỗ dành:
- Ăn nữa nhé? Để anh đổ thêm một cái bánh nữa cho em ăn!
- Không! Em ăn nhiều lắm rồi! Bánh xèo anh làm rất ngon! Hôm nào làm cho Vinh ăn nữa!
- Ờ, đúng đấy!
Ăn tối xong, Mộng Trinh giúp chồng thu dọn nhưng Mạnh không cho. Nhưng nàng cũng không nghe:
- Anh đừng tưởng là anh đã khỏe như thường mà làm nhiều quá rồi sẽ mệt đấy!
Mạnh lắc đầu:
- Ăn thua gì! Anh làm được. Để đấy anh làm!
Mộng Trinh ngoan ngoãn để mặc chồng mình thu dọn. Nàng ra phòng khách ngồi và mở nhạc êm dịu nghe.
Mạnh hơi ngạc nhiên khi thấy Mộng Trinh mở nhạc nghe. Ít khi nàng làm như vậy!
Sau khi mọi sự xong xuôi, Mạnh cũng ra phòng khách. Chàng lại ngồi sát bên vợ mình và thầm nghĩ thể nào lúc đó Mộng Trinh cũng đứng dậy và đi lên gác. Nàng không thích tạo cơ hội cho Mạnh được gần gũi!
Nhưng tối nay lại khác! Mộng Trinh vẫn ngồi yên trên sofa. Mạnh rất ngỡ ngàng!
Chàng ngồi xuống sofa sát bên vợ và cảm nhận được hơi ấm từ người nàng lan tỏa sang mình. Một mùi hương dịu dàng là mùi kem dưỡng da mà Mộng Trinh hay dùng thoang thoảng bay ra, tinh khiết mà sang cả! Đây là vợ mình! Là người phụ nữ thuộc về mình, chỉ riêng mình, Mạnh thầm nghĩ như thế!
Chừng vài phút trôi qua, Mạnh ngồi yên thụ hưởng một cảm giác bình yên bên Mộng Trinh mà hình như chưa bao giờ chàng nhận thấy rõ như vậy trong suốt những năm tháng là vợ chồng.
Bỗng dưng Mộng Trinh ngả đầu vào vai chồng, thật nhẹ nhàng! Vài sợi tóc của nàng vờn trên má của Mạnh làm chàng ngây ngất! Đây là một cảm giác chưa hề có mà Mộng Trinh mang lại cho chàng! Hơi ấm từ một phụ nữ là vợ mình, mùi hương, mái tóc… bỗng dưng đêm nay là một cái gì mới mẻ và khó hiểu! Chàng ước gì… lúc nào nàng cũng như thế này, gần gũi, thân mật, dịu dàng nhưng kín đáo tuy không mời mọc nhưng lại quyến rũ trong một cách riêng, khó diễn tả!
Không biết là bao lâu như thế nhưng Mạnh không dám cử động mạnh vì chỉ sợ những giây phút hiếm hoi này sẽ tan biến mất!
Mộng Trinh chợt cựa mình nói với chồng:
- Em buồn ngủ rồi! Hồi chiều uống thuốc ngủ.. chắc cũng còn hiệu quả…
Mạnh sẽ sàng nói với nàng:
- Em đi ngủ đi! Anh đưa em lên gác! Anh mang nước cam lên cho em nhé?
- Ừ, anh cầm hộ em ly nước!
Đưa vợ lên gác, vào phòng, đặt ly nước cam ở đầu giường nàng, Mạnh nói nhỏ:
- Ngủ ngon!
Mộng Trinh cũng đáp lại:
- Anh đi ngủ luôn chứ?
- Anh chưa buồn ngủ!
Mộng Trinh không nói gì, khẽ kéo chăn lên đắp.
- Anh tắt đèn cho em nhé?
- Ừ… Em buồn ngủ… lắm rồi… Em…
Giọng nàng nghe xa vắng như ở tận đâu đâu…
Chàng cúi xuống gần bên Mộng Trinh, không phải để xem xét hay thăm dò… nhưng Mạnh muốn thể hiện tình cảm của mình một cách nào đó. Có lẽ những giây phút rung động khi nẫy lúc ngồi sát bên Mộng Trinh đã đốt lên những ánh lửa yêu thương từ bao lâu nay mà không có dịp tỏ bầy.
Mạnh mấp máy môi nói nhưng rất khẽ khàng như ngượng ngập, như chàng trai mới lớn lần đầu tiên biết yêu và muốn tỏ tình với người mình yêu:
- … Cả đời này… anh chỉ yêu mình em…
Nói xong Mạnh không biết Mộng Trinh có nghe thấy hay không nhưng chàng tắt đèn, sẽ sàng đóng cửa phòng rồi xuống nhà.
Mạnh không hề biết là Mộng Trinh chưa ngủ và nàng đã nghe rất rõ câu nói tình cảm đó của chồng mình. Những giọt nước mặt xúc động và vui sướng cứ thi nhau tràn ra khóe mắt nàng làm ướt mặt gối. Vị mặn của nước mắt len vào môi nàng như lay động cho nàng biết đây là sự thật không phải nàng đang nằm mơ… Đây là câu tỏ tình tuyệt vời nhất mà nàng được nghe…
Dần dần khi những vệt ướt trên má khô đi cũng là lúc Mộng Trinh thiếp đi mộng mị chung với cơn đau lúc ẩn lúc hiện.
*
Mạnh xuống nhà, chàng ngồi đúng vào chỗ ngồi khi nẫy. Mùi hương thoang thoảng từ Mộng Trinh vẫn còn vương vất đâu đây khi đêm đã bắt đầu như muốn yên giấc với tiếng thở nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Chàng muốn tìm lại cảm giác lúc trước. Đó chính là hạnh phúc thì đúng hơn! Hóa ra từ bao lâu nay chàng cũng khao khát một hạnh phúc như thế từ Mộng Trinh, vợ của mình! Nhưng đúng là Mộng Trinh cho chàng nhiều hạnh phúc hơn chàng tưởng mà không hề nhận ra! Không hề nhận ra và không hề cảm kích! Chàng đã xem như mọi điều nàng làm cho mình là lẽ tự nhiên, là bổn phận của người vợ đối với chồng!
Bây giờ ngồi đây trong đêm suy ngẫm, nhớ lại bao nhiêu điều mà Mộng Trinh đã làm cho mình, cho con cái, cho gia đình này! Càng nhìn lại, càng thấy rõ thì càng cảm thấy có lỗi với nàng!