← Quay lại trang sách

Chương 20

Một cô bạn rủ Mộng Trinh đi cấm phòng nhân dịp có một linh mục giảng phòng từ xa về giảng hay lắm. Biết là vợ mình rất sùng đạo và đạo đức nên Mạnh còn khuyến khích Mộng Trinh đi cấm phòng cùng cô bạn, cũng là dịp tạo nên nhiều ơn ích cho tâm hồn.

Mạnh nói với Mộng Trinh:

- Em cứ đi đi! Anh khỏe nhiều rồi, không sao cả. Đi rồi cầu nguyện cho anh!

- Hưởng sẽ đến đón em! Chỉ vài ngày thôi!

- Cứ đi! Không sao hết! Nhưng nhớ mang đầy đủ thuốc men đi!

Mộng Trinh cười:

- Đương nhiên! Em không bao giờ quên những chuyện này!

Nàng rất thích đi những buổi tĩnh tâm, nghe giảng thuyết để được bồi dưỡng tâm hồn cho tốt lành hơn và có nhiều thời gian tĩnh lặng tìm về với đấng đã tạo nên mình.

Linh mục Hoàng là người giảng thuyết kỳ này và là một linh mục nổi tiếng. Những bài giảng của vị linh mục này thật hấp dẫn nhưng sâu sắc. Nghe và cứ muốn nghe mãi.

Cha Hoàng cũng không còn trẻ nhưng không nghiêm nghị mà lại hay chêm những câu bông đùa rất duyên dáng làm cho giáo dân thấy thoải mái và gần gũi hơn. Linh mục Hoàng rất đẹp trai và có dáng vóc cao lớn, nhiều nam tính khá bắt mắt. Nhìn Cha Hoàng, có lẽ cũng sẽ có những người tự đặt câu hỏi vì sao Cha lại đi tu? Cha Hoàng cũng cởi mở hay trò chuyện hòa đồng với con chiên đi tĩnh tâm. Mọi người có cảm giác dễ gần với Cha Hoàng.

Mộng Trinh rất quý trọng những người tu hành vì thấy các tu sĩ đã hy sinh cả đời cho Chúa và tha nhân. Lòng đạo của những người đi tu thật sâu đậm và cao cả hơn người bình thường!

Trong lúc nghỉ giải lao, nàng lại gần cha Hoàng và đưa phong bì xin lễ cho cha mẹ mình và cha mẹ chồng. Nàng không quên đề tên mình và địa chỉ ngoài phong bì vì sợ nhiều người khác cũng xin lễ như mình.

Cha Hoàng đã rất vui vẻ tiếp chuyện với Mộng Trinh. Qua vài câu xã giao, cha Hoàng đột nhiên hỏi nàng:

- Chẳng hay chị là người vùng nào ở ngoài Bắc? Tôi hơi tò mò, đừng để ý nhé!

- Dạ, đâu có sao! Thưa cha, gia đình con ở ngoài bắc là ở Phát Diệm, Ninh Bình.

Cha Hoàng cười thú vị:

- Tôi đoán ngay! Và đã đoán đúng vì gia đình tôi cũng ở Phát Diệm!

Chỉ có hai chữ Phát Diệm mà đã đưa Mộng Trinh và cả cha Hoàng xích lại gần nhau hơn khi nhận ra là cùng quê!

Mộng Trinh cũng cười theo:

- Thật bất ngờ!

Nói xong nàng nhìn kỹ mặt cha Hoàng hơn. Có lẽ ông ta cũng trạc tuổi nàng hay có thể chỉ hơn Mộng Trinh 2, 3 tuổi!

Cha Hoàng vui vẻ bắt chuyện tiếp:

- Gọi là người Phát Diệm nhưng thực sự tôi chẳng nhớ gì mấy vì lúc đó còn nhỏ quá, chỉ nhớ lõm bõm! Nhưng cứ thấy ai cùng quê là thấy mừng! Thật là kỳ diệu cho tình quê hương phải không chị?

Mộng Trinh cũng cười nói hùa theo nhưng thực sự nàng không hề thấy sự mừng rỡ như cha Hoàng nói. Dĩ nhiên cùng quê thì thấy gần hơn một chút!

Không hiểu sao Mộng Trinh lại nói với cha Hoàng:

- Ông nội con ở Phát Diệm là cụ Hàn Thảnh!

Cha Hoàng kêu lên:

- Vậy ư? Tôi hay nghe cha mẹ tôi nhắc đến tên cụ Hàn! Ở Phát Diệm có ai mà không biết đến đến cụ Hàn!

Nói xong cha Hoàng nhìn Mộng Trinh khá lâu và nhận ra người phụ nữ trước mặt mình đẹp thật! Đẹp nhưng trong sáng một cách diệu kỳ! Cái đẹp chỉ để người ta nhìn ngắm và chiêm ngưỡng! Càng nhìn kỹ càng thấy đẹp! Với ý nghĩ đó, bỗng dưng cha Hoàng như hơi nghiêng người đi, như một người bất ngờ bước hụt!

Thấy cha Hoàng nhìn mình một cách kỳ lạ, Mộng Trinh thấy hơi luống cuống.

Cha Hoàng lại nói:

- Vậy mà ngày hôm nay tôi lại được gặp gỡ cháu nội cụ Hàn ở đây!

Mộng Trinh không biết là ông nội mình nổi tiếng cỡ nào nhưng cũng thấy vui vui khi nghe cha Hoàng nói như thế!

Nàng cũng xã giao và khéo léo khi nói chuyện với Cha Hoàng.

Cha Hoàng khi biết Mộng Trinh cùng quê với mình thì có vẻ càng tự nhiên và cởi mở hơn.

- Tôi còn nghe cha mẹ tôi kể nhà cụ Hàn ở ngoài bắc có nhiều đồ cổ và vườn cây cảnh đẹp lắm! Đẹp nhất Phát Diệm! Đến thế hệ con cháu của cụ Hàn có như thế không?

Mộng Trinh vui vẻ hỏi ngay:

- Cha còn ở lại đây lâu không ạ?

- Tôi ở thêm 3 ngày nữa rồi mới đi!

- Vậy mời Cha ghé chơi nhà chúng con để gia đình con có dịp tiếp đón Cha. Vợ chồng con cũng thích sưu tầm đồ cổ và nhà con thì mê bon sai lắm.

Cha Hoàng hoan hỉ:

- Vậy sao? Thế thì tôi nhất định phải đến thăm nhà anh chị! Cho tôi địa chỉ đi!

Mộng Trinh mau mắn nói:

- Dạ tên con là Mộng Trinh. Lúc này con xin lễ, ngoài phong bì có địa chỉ của con.

Cha Hoàng thò tay vào túi áo lôi ra một lô phong bì những giáo dân xin lễ. Tìm thấy phong bì có tên Mộng Trinh, cha Hoàng đưa lên cho nàng nhìn:

- Đây phải không?

- Dạ đúng rồi, là con đấy ạ!

- Lúc nào thì tôi có thể ghé thăm nhà anh chị? Ngày mốt có được không?

Mộng Trinh vồn vã:

- Dạ được chứ! Mời Cha ăn trưa với gia đình chúng con được không?

- Được! Nhưng lại làm phiền chị! Tới thăm được rồi!

Mộng Trinh cố nài ép:

- Chỉ ăn trưa thôi ạ!

Cha Hoàng nhận lời.

Tưởng đâu vài câu nói chuyện với cha Hoàng đến đó là hết nhưng Mộng Trinh không ngờ cha Hoàng đã có những hành động khác thường và bất ngờ sau này.

*

Về nhà sau buổi tĩnh tâm, Mộng Trinh thấy cũng hơi mệt vì nàng đã phải ngồi nhiều khi nghe linh mục giảng phòng trong thời gian ngắn ngủi vừa qua! Nhưng như có một phép mầu, trong suốt thời gian tĩnh tâm, nàng không bị những cơn đau hành hạ mấy!

Mộng Trinh nói với Hưởng:

- Vào nhà mình chơi chút không?

Hưởng, người bạn đưa Mộng Trinh về nhà, cười lắc đầu:

- Để khi khác! Em còn vài chuyện phải làm trước khi về nhà.

- Vậy hôm khác nhé! Cám ơn Hưởng đưa mình về!

Hưởng nhoẻn miệng cười:

- Có gì đâu! Em chào chị!

Khi thấy xe của Hưởng đi rồi, Mộng Trinh mới quay lưng đi vào. Nàng tìm chìa khóa nhà trong ví nhưng chưa kịp mở cửa thì đã thấy chồng mình ra mở cửa.

Mộng Trinh cười nhẹ nói với Mạnh:

- Ở nhà mọi sự vẫn bình yên cả chứ anh?

Mạnh gật đầu. Trông anh ta có vẻ không vui!

Mộng Trinh nhận ra sắc mặt của chồng và đâm lo âu:

- Sức khỏe anh thế nào? Trông như là anh mệt?

- Không, anh đã đỡ nhiều!... Em đi tĩnh tâm tốt không?

- Rất tốt!

- Có gặp ai quen không?

- Không, chẳng gặp ai quen cả. Chỉ có mỗi cô bạn tên Hưởng cùng đi với em thôi!

Giọng Mạnh có vẻ săn sóc hơn khi hỏi vợ mình:

- Mấy ngày đó em có bị đau nhiều không?

Mộng Trinh tươi nét mặt nói với chồng:

- Đúng là có ơn ích và phép lạ anh à! Những ngày đó phải ngồi nhiều vậy mà em lại không bị đau mấy! Chúa ban cho đấy!

- Vậy sao?

Mộng Trinh ngồi xuống ghế sofa ở ngay phòng khách rồi than:

- Bây giờ về mới thấy mệt!

Mạnh nhẹ nhàng hỏi vợ:

- Anh pha nước cam cho em nhé?

- Vâng, cho em một ly để em uống thuốc luôn!

Mạnh vào bếp cắt cam, dùng máy vắt nước cam tươi cho Mộng Trinh. Nàng thích uống nước cam nguyên chất không pha nước.

Chàng lấy thìa nếm thử. Ngọt! Không cần cho đường.

Đỡ ly nước từ tay Mạnh pha, Mộng Trinh nói nhỏ:

- Cám ơn anh!

- Em đi nghỉ đi rồi chốc nữa ăn tối!

Mộng Trinh gật đầu:

- Em đi nằm một lúc! Cũng không thấy đói!

Mạnh ép vợ:

- Không đói nhưng cũng nên ăn cho đủ bữa! Anh ăn một mình mấy hôm nay rồi buồn quá!

Mộng Trinh nhẹ nhàng nói với chồng:

- Ừ.. chốc nữa mình ăn tối!

Mạnh không nói gì thêm.

Mộng Trinh lên lầu thay quần áo và nằm nghỉ. Chao ơi, về nhà, nằm xuống chiếc giường quen thuộc sao thoải mái quá!

Nàng nằm nghỉ và nghĩ lung tung chứ không ngủ. Từ hôm ở bệnh viện về chồng nàng đã khác hẳn! Bình thường Mạnh không nói năng nhỏ nhẹ như vậy! Thật là lạ! Cứ y như một người khác!

Nhưng nàng vẫn có cảm tưởng Mạnh không vui! Hay là anh ấy không khỏe nhưng lại giấu diếm?

Nằm một lúc không lâu, Mộng Trinh lại ngồi dậy đi xuống nhà.

Mạnh đang xem ti vi và mở âm thanh rất nhỏ.

Thấy Mộng Trinh, Mạnh ngồi hẳn lên hỏi nàng:

- Có đỡ mệt không em?

- Em đỡ nhiều rồi!

- Ăn tối nhé? Cứ ngồi, để anh lo!

Nói xong Mạnh đứng dậy ra bếp hâm thức ăn chàng đã sửa soạn lúc chiều.

Mộng Trinh nghĩ thầm Mạnh đã làm bếp được tức là đã khỏe nhiều. Thật là mừng!

Trong lúc ăn tối cả hai không nói chuyện gì mấy. Đó là chuyện bình thường giữa hai người. Nhưng hôm nay Mộng Trinh lại gợi chuyện:

- Lần này đi cấm phòng lại gặp một ông cha cũng là người Phát Diệm. Gia đình ông ấy còn biết ông nội em! Cha Hoàng nổi tiếng lắm!

- Vậy à?

- Cha Hoàng còn nói nghe cha mẹ ông ấy kể ngày xưa ở ngoài bắc nhà cụ Hàn là ông nội em nổi tiếng với những đồ cổ và vườn cảnh. Lại còn hỏi không biết đến đời con cháu có như vậy không? Nên em mời Cha Hoàng ngày mốt đến nhà mình ăn trưa cho ông ấy ngắm vườn bon sai của anh cũng như đồ cổ của nhà mình nữa!

Nghe đến đồ cổ và bon sai, Mạnh vui hẳn lên:

- Ngày mốt ư? Chắc ông Cha này cũng khá? Bảo thủ hay cấp tiến?

- Ông ấy giảng hay và sâu sắc lắm! Ai cũng thích nghe! Cha Hoàng nổi tiếng lắm anh à! Còn anh hỏi em ông ấy bảo thủ hay cấp tiến thì khó mà nhận xét!

Mạnh lại chợt nhớ đến Cha Chính! Chàng đã rất thích Cha Chính! Không có dịp gặp lại ông ta nữa! Không hiểu Cha Hoàng mà vợ mình mời đến nhà có như Cha Chính không?

Mộng Trinh còn nói với chồng:

- Chúng ta đều không khỏe nên mình đặt thức ăn ngoài tiệm cho tiện, anh nghĩ phải không? Em sẽ nhờ con gái giúp chuyện này.

- Ừ, phải đấy!

Tuy nhiên Mạnh cũng không mấy hào hứng gì về người khách này. Chắc cũng như mọi linh mục khác mà thôi! Nhưng biết là vợ mình thích tiếp đãi các vị linh mục. Lòng đạo của nàng rất tốt!

Không thấy Mạnh nói gì thêm, Mộng Trinh cũng thấy là lạ, nàng đâm cụt hứng! Nhưng vẫn thấy thái độ của chồng mình khác lạ, nàng lại hỏi:

- Anh sao vậy? Không khỏe ư?

Mạnh điềm đạm nói:

- Anh khỏe mà! Lái xe, đi chợ, làm bếp được là khỏe rồi! Em đừng lo!

- Có chuyện gì ư trong lúc em không có nhà?

Mạnh hơi cau mặt:

- À… lúc em không có ở nhà, có họ hàng em đến tìm!

Mộng Trinh ngạc nhiên:

- Họ hàng nhà em? Ai vậy?

- Anh ta nói là con bác Tịnh, họ bên ngoại em!

Mộng Trinh ngẩn ra lục lọi trong trí nhớ mình:

- Ai vậy nhỉ? … Con bác Tịnh?... Ồ em nhớ ra rồi! Anh Lâm đúng không? Bác Tịnh chỉ có mỗi một người con là anh Lâm!

Mạnh nói với giọng nhát gừng:

- Hình như vậy!

Mộng Trinh tự nhiên kể với chồng:

- Bác Tịnh gái là chị họ của mợ. Hồi em nhỏ bác Tịnh gái hay dắt anh Lâm đến chơi. Anh ta hơn em hình như 3 tuổi thì phải! Lâu rồi không nhớ… Uổng quá nhỉ, em không có nhà để gặp lại họ hàng! Bác Tịnh thì chắc là đã mất rồi. Còn anh Lâm thì không còn nhớ mặt nữa. Nếu mà có gặp ở ngoài đường cũng chẳng nhận ra họ hàng!

Mạnh cứ yên lặng nghe vợ mình kể không nói tiếng nào.

Mộng Trinh mơ màng như nhớ về ngày cũ. Nàng hỏi Mạnh:

- Trông anh ta như thế nào?

Tự dưng mặt Mạnh như xạm lại khi nói với Mộng Trinh:

- Thái độ anh này rất kỳ lạ!

Mộng Trinh ngạc nhiên:

- Kỳ lạ là sao?

Như không dằn được nữa, Mạnh nói hơi to tiếng:

- Người anh họ của em không nể mặt anh…

Mộng Trinh sững sờ nhưng biết chồng mình khó tính, nàng vuốt ve bằng giọng nói nhẹ nhàng:

- Chắc anh ta không khéo nói!

Mạnh cãi lại:

- Không phải như vậy!

Mộng Trinh tò mò:

- Anh ta nói gì mà làm anh bực mình như vậy?

- Em là em họ của anh ta mà… hắn ta… nói với cái vẻ như một người đi tìm người yêu cũ không bằng! Láo quá!

Vừa bất ngờ vừa hơi buồn cười và hiểu ra vì sao Mạnh lại khó chịu đến như vậy, Mộng Trinh nói nho nhỏ:

- Anh ví von gì kỳ vậy! Anh Lâm là anh họ của em thôi mà!

Mạnh bẳn gắt:

- Anh họ cái nỗi gì! Hắn ta nói là đi tìm em khắp nơi, hỏi thăm bao nhiêu người mới tìm ra địa chỉ rồi vác xác đến đây để gặp em! Đúng là coi anh không ra gì! Lại còn nói là từ bên Úc sang đây chỉ để tìm em, muốn gặp lại em!

Mộng Trinh chắc mẩm trong đầu có lẽ chồng mình đã nói những lời cay độc với anh Lâm con bác Tịnh! Tội nghiệp anh ta! Chắc chỉ là hiểu lầm! Trong khi chồng nàng lại cả ghen! Buồn cười thật! nếu như ngày hôm đó nàng ở nhà thì không biết sự thể sẽ ra sao?

Mộng Trinh nói cho chồng nguôi giận:

- Để ý làm gì? Chắc anh ta vô ý nói làm anh hiểu lầm thôi!

Mạnh cãi:

- Em không hiểu đàn ông! Anh là đàn ông anh biết chứ! Chẳng có ai lại đi tìm một người khắp bốn phương trời mà không có tình ý gì! Em ngây thơ thật!

Mộng Trinh yên lặng không nói đỡ cho anh Lâm nữa. Những lời nói của Mạnh làm nàng cũng tự nhiên suy nghĩ! Mạnh nói cũng không có nghĩa là vô căn cứ! Tại sao anh Lâm lại phải đi tìm mình như vậy? Tìm để làm gì? Thật vớ vẩn quá!

Nàng thở dài nói ngay:

- Thôi bỏ đi! Chuyện vớ vẩn quá!

Nhưng nàng cũng nghĩ ngay chắc hẳn chồng mình cũng nói nặng nhẹ gì anh Lâm chứ chẳng tránh khỏi! Có lẽ anh ta không bao giờ dám trở lại hay gọi điện thoại gì nữa! Đúng là chuyện tào lao!!!

Mộng Trinh cố ăn thêm nữa cho Mạnh vui lòng. Nhưng chắc nói ra được những bực bội làm Mạnh dễ chịu hơn không còn cau có nữa!

Nàng dứng lên giúp chồng dọn dẹp.

- Hay anh đi nghỉ đi! Để đấy em làm!

Mạnh xua tay:

- Anh không sao! Để anh dọn!... Nhưng mà này… ngày mai em muốn ăn gì?

Vậy là Mạnh hết bực mình rồi đấy, Mộng Trinh nghĩ thầm. Nàng nói ngọt với chồng:

- Anh làm cái gì cũng ngon! Anh thích ăn gì thì em ăn đó!

Mạnh vui vẻ:

- Được rồi! Bây giờ đi ngủ sớm đi! Có ngủ được mới khỏe Mộng Trinh à!

*

Mộng Trinh gọi điện thoại cho Tuyết Trinh nhờ con đi đặt thức ăn ngoài tiệm mang về để đãi khách. Tuyết Trinh xinh đẹp và cũng khéo léo như mẹ mình, có phần còn vui vẻ khả ái hơn Mộng Trinh nữa là đàng khác.

Linh mục Hoàng đến nhà Mộng Trinh đúng giờ như đã hẹn.

Tuyết Trinh là người ra mở cửa cho khách.

- Con chào Cha! Mời Cha vào ạ!

Cha Hoàng tươi cười nhìn cô gái trẻ trước mặt mà ông đoán là con gái của Mộng Trinh vì có những nét giống mẹ.

Mộng Trinh và Mạnh ra đón Cha Hoàng. Nàng vui vẻ nói với Cha Hoàng:

- Cám ơn Cha đã đến. Dạ đây là nhà con, bác sĩ Mạnh.

Nàng nói như thế vì biết chồng mình rất coi trọng danh xưng chứ không có ý khoe khoang.

Quay sang Mạnh, nàng nói với chồng:

- Cha Hoàng! Chúng ta rất hân hạnh đón tiếp Cha.

Cha Hoàng đưa tay bắt tay Mạnh:

- Chào bác sĩ Mạnh! Tôi mới là người có hân hạnh được đến thăm nhà anh chị.

Trước sự khéo léo của Cha Hoàng, Mạnh có cảm tình ngay. Nhưng nhìn bề ngoài, trông ông cha này không có vẻ gì là một người tu hành vì quá đẹp trai và ăn mặc rất chỉnh tề lịch sự.

Bữa trưa hôm nay ngoài vợ chồng Mạnh, Cha Hoàng, còn có Tuyết Trinh.

Mộng Trinh giới thiệu:

- Đây là Tuyết Trinh, con gái của con!

- Cháu rất đẹp giống mẹ!

Mọi người đều cười trước lời khen của Cha Hoàng nhưng Mạnh hơi không được thoải mái khi nghe từ cửa miệng ông Cha đẹp trai này khen vợ mình đẹp!

Trước khi dùng bữa trưa, thấy Cha Hoàng đưa mắt nhìn những đồ cổ bầy ở phòng khách, thật đúng là gãi chỗ ngứa cho Mạnh, chàng vui vẻ nói:

- Có nghe nhà con nói Cha là cũng là người Phát Diệm, cùng quê với cụ ngoại nhà chúng con.

- Vâng, gia đình tôi là người Phát Diệm và dĩ nhiên là nghe danh cụ Hàn Thảnh. Thực sự không biết những đồ cổ mà cụ Hàn sưu tầm đẹp và quý giá thế nào nhưng với hậu bối như chúng tôi nghe danh bộ sưu tập của cụ Hàn nhưng khi ấy còn nhỏ quá mà gia đình chúng tôi cũng chẳng có vinh hạnh được đặt chân đến nhà cụ nên bây giờ thật là một cơ duyên được anh chị mời đến đây được ngắm bộ sưu tập của anh chị bác sĩ thì tôi nghĩ chắc cũng sánh được với cụ Hàn.

Dĩ nhiên là Mạnh thích quá và càng có cảm tình với Cha Hoàng.

Chàng khoe:

- Nhà con có trí nhớ tốt, để nhà con giới thiệu với Cha nhiều món có lịch sử khá lâu đời.

Nghe Mạnh nói, Cha Hoàng nhìn Mộng Trinh với cặp mắt ngưỡng mộ thầm. Không những nàng đẹp, một cái đẹp trên cả những cái đẹp tầm thường mà lại còn thông trí tuệ và có lòng yêu mến cái đẹp cũng như tìm hiểu về lịch sử! Thật hiếm có!

Được chồng khen, Mộng Trinh rất vui nên nàng lại càng bặt thiệp hơn.

Những món đồ cổ trông ngoài có vẻ tầm thường không đáng chú ý nhưng với sự dẫn giải và giọng nói thanh tao ngọt ngào của nàng, món đồ cổ đó dường như có sinh khí hẳn lên và cả một thời khắc lịch sử trong quá khứ bỗng hiện lên! Mộng Trinh đang dẫn dắt Cha Hoàng lùi về những niên đại cổ kính trầm mặc làm như họ đang hiện diện trong một thời gian xa xưa. Vật thể vô tri này bỗng dưng có một linh hồn, một quãng đời sống động và một giá trị không thể chối cãi.

Cha Hoàng ngẩn ngơ theo những lời nói của Mộng Trinh! Đây là một phụ nữ không tầm thường! Sự hiện diện của nàng trong ngôi nhà này cũng quý giá như món đồ cổ mà nàng đang say sưa dẫn giải. Không đúng! Không phải quý giá mà… vô giá!

Chắc chắn Cha Hoàng không thể nhớ hết những điều Mộng Trinh đã nói, mà Cha chỉ đi theo nàng như một kẻ đang trong giấc mộng và không kiểm soát được mình! Đi và mê mẩn không còn hiểu vì sao mình lại như vậy! Cha Hoàng có cảm giác một con người khác đang bước ra khỏi chính mình. Cha nhìn thấy con người khác lạ đó với tất cả sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng vì Cha Hoàng chưa hề biết đến con người này trong chính mình! Không thể được! Con người kỳ lạ đó đang tách rời khỏi mình, khỏi sự kiểm soát của mình! Nó đang thoát ly! Rồi nó còn làm những chuyện gì nữa? Nó đang say đắm nhìn người phụ nữ đó đến mê mải và quên mất mình là ai! Cha Hoàng muốn gọi nó về lại nhưng không làm được! Cha Hoàng bất lực nhìn con người đó và có đôi chút sợ hãi!

Đến lúc nghe tiếng Mạnh nói, Cha Hoàng mới bừng tỉnh:

- Bây giờ mời Cha ra vườn xem cây cảnh!

Lời nói của Mạnh như một chiếc phao cứu rỗi làm Cha Hoàng có thêm sức mạnh để trở lại với vị trí và con người của mình.

- Đương nhiên rồi… Ngôi nhà này đặc biệt quá!

Mộng Trinh và Mạnh nghe Cha Hoàng nói thế đều rất hãnh diện và vui vẻ. Nhưng cả hai đều không biết ý nghĩa thầm kín trong câu nói đó của Cha Hoàng.

Vườn cảnh phía sau nhà Mạnh không lớn nhưng đẹp và được chăm sóc cẩn thận bởi vì chàng có thuê người làm vườn.

Cả một không gian thoáng và xanh tươi với hình vòng cung. Phía bên trái có hồ cá. Nhiều cây bon sai được trưng bầy.

Cha Hoàng nhìn ngắm và gật gù thưởng thức cảnh đẹp. Vợ chồng này biết hưởng và sưu tầm cái đẹp.

Cha Hoàng nói với Mạnh:

- Có được một cảnh vườn thế này thật nhiều công phu!

Mạnh vui sướng trả lời:

- Chơi bon sai cũng nhiều công phu và phải chăm sóc tỉ mẩn! Phải yêu bon sai và có cái thú thì mới kiên nhẫn đeo đuổi được!

Cha Hoàng cười nhẹ:

- Đấy là cuộc chơi! Có yêu thích mới đeo đuổi dài lâu! Chắc anh chị sưu tầm và nuôi dưỡng bon sai nhiều năm lắm rồi?

Mạnh thừa nhận:

- Cả mười năm! Nuôi cây như nuôi con!

Cha Hoàng cười tán thưởng! Cha nói với Mộng Trinh và Mạnh:

- Đặt lòng yêu đúng chỗ thì hết lòng thôi!

Bữa trưa thết đãi cha Hoàng kéo dài đến hơn 2 giờ chiều mới chấm dứt. Cha Hoàng nhìn đồng hồ và cáo lỗi là phải đi về.

Rời khỏi nhà Mộng Trinh và Mạnh nhưng tâm tư Cha Hoàng vẫn còn vấn vương trong ngôi nhà đó, một ngôi nhà thật đặc biệt với những con người cũng rất đặc biệt! Khó mà có thể quên!