Chương 5 INEJ
Inej ngước lên, nhìn vào bóng tối. Tít cao bên trên cô nằm lơ lửng một mảng trời đêm màu xám. Sáu tầng lầu phải leo trong bóng tối với đôi bàn tay trơn nhẫy mồ hôi, hơi nóng địa ngục phía dưới, cuộn dây thừng trì xuống và không có tấm lưới bảo vệ nào để đỡ cô. Trèo lên đi, Inej.
Tốt nhất là leo trèo với đôi bàn tay trần, nhưng sức nóng của lò thiêu không cho phép cô làm như vậy. Thế nên Wylan và Jesper giúp cô tìm ra đôi găng tay của Kaz trong thùng đồ bỏ đi. Cô đã ngần ngại trong giây lát. Kaz chắc sẽ bảo cô đeo chúng vào và làm bất cứ điều gì cần thiết để hoàn thành công việc, thế nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy khi xỏ tay vào đôi găng da màu đen mềm mại, như thế cô lẻn vào phòng anh mà không xin phép, đọc trộm thư và nằm lên giường của anh. Đôi găng không có lớp lót, những đường may rất tinh xảo được giấu kĩ tại các đầu ngón. Để thuận lợi cho việc thao tác, cô nghĩ. Như thế anh có thể giữ được sự tiếp xúc với các đồng xu hay lá bài, hoặc thực hiện những công việc khéo léo như phá khoá.
Cô không có thời gian để làm quen với cảm giác của đôi găng rộng. Với lại, cô đã từng leo trèo với găng tay nhiều lần, khi mùa đông Ketterdam làm ngón tay cô tê cóng, cô co duỗi ngón chân trong đôi giày da nhỏ của mình, thích thú với cảm giác thân quen, nhún nhảy trên cặp đế cao su sần, hăm hở và không hề sợ sệt. Sức nóng không là gì cả, chỉ khó chịu một chút thôi. Trọng lượng của cuộn dây thừng ư? Cô là Bóng Ma mà. Cô từng phải chịu nhiều thứ còn tồi tệ hơn thế. Cô bắt tay vào việc leo ống khói với sự tự tin tuyệt đối.
Khi các ngón tay của Inej chạm vào mặt đá, cô phải kìm nén một tiếng hét. Ngay cả với lớp găng tay da, cô vẫn cảm thấy sức nóng dữ dội của cái lò. Nếu không đeo găng, chắc bàn tay cô sẽ phồng rộp ngay lập tức. Nhưng cô không có chọn lựa nào khác ngoài việc bám chắc, cô trèo lên - tay rồi chân, rồi lại tay, tìm kiếm một khe nứt hoặc một cái mấu trên thành ống khói trơn nhẫy vì bồ hóng.
Những giọt mồ hôi túa ra trên lưng cô. Họ đã nhúng ướt quần áo của cô lẫn sợi dây thừng, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì nhiều. Toàn thân cô vẫn cảm thấy nóng ran, máu trong người cô muốn sôi lên như đang bị luộc từ từ.
Đôi bàn chân cô nóng rần rật. Chúng nặng trĩu, vụng về như thể thuộc về một người khác. Cô cố gắng tập trung. Cô tin ở cơ thể mình. Cô biết thế mạnh của mình và những điều cần làm. Lại một bàn tay vươn lên, buộc các chi còn lại phối hợp nhịp nhàng, nhưng chỉ có sự lệch pha vụng về khiến cơ bắp cô run rẩy trong từng bước di chuyển. Cô tìm chỗ bấu víu tiếp theo. Trèo lên đi, Inej.
Bàn chân cô trượt đi, các ngón chân đánh mất sự tiếp xúc với thành ống khói, và bụng cô thót lại khi cảm thấy bị trọng lực kéo xuống. Cô bám lấy mặt đá, ấn tay sâu vào khe nứt. Đôi găng của Kaz bị đùn lại quanh những ngón tay ướt đẫm mồ hôi của cô. Ngón chân cô đi tìm điểm tựa, nhưng chỉ trượt đi trên những viên đá. Bàn chân còn lại của cô cũng bắt đầu bị trượt. Không ổn rồi.
Cô đánh liều nhìn xuống. Ở tít phía dưới là quầng đỏ của chỗ than đốt lò, nhưng thứ cô trông thấy nơi hai bàn chân mình mới làm cô sốc hoảng sợ thực sự. Hai đế giày của cô - đôi giày hoàn hảo yêu dấu của cô - đang chảy ra.
Không sao, cô tự nhủ. Chỉ cần thay đổi tư thế. Dồn sức nặng vào đôi vai. Lớp cao su sẽ nguội lại khi trèo lên cao hơn. Nó sẽ giúp mình bám chắc. Nhưng cô có cảm giác như bàn chân mình bị hơ trên đống lửa. Nhìn thấy điều đang xảy ra càng làm cho tình hình tồi tệ thêm, như thể da thịt cô cũng bắt đầu tan chảy cùng với chỗ cao su ở đế giày.
Inej chớp mắt xua đi giọt mồ hôi và rướn người lên cao thêm vài centimét nữa. Từ đâu đó bên trên, cô nghe thấy tiếng chuông Đồng hồ Cả. Nửa giờ rồi à? Hay là bốn mươi lăm phút? Cô cần di chuyển nhanh hơn. Lúc này lẽ ra cô đã phải ở trên mái nhà và đang buộc dây thừng.
Cô đẩy người lên cao, và bàn chân cô trượt đi trên mặt đá. Cô rơi xuống, cơ thể đập vào tường trong lúc cô cuống cuồng ghì lại. Ở đây chẳng có ai để cứu cô. Kaz sẽ không thò tay ra đỡ cô, không có tấm lưới bảo vệ nào để ngăn cản cú rơi, chỉ có ngọn lửa sẵn sàng nuốt chửng cô bên dưới.
Inej ngẩng đầu, tìm kiếm mảng trời xám. Dường như nó đang xa vời vợi. Còn bao xa nhỉ? Năm mét? Mười mét? Có khi hàng cây số cũng nên. Cô sẽ chết ở đây, từ từ, thê thảm trên lớp than hồng. Tất cả sẽ cùng chết - Kaz, Nina, Jesper, Matthias, Wylan - và đó là lỗi của cô.
Không. Không phải lỗi của cô.
Cô tiến thêm một bước. Kaz đã đưa mọi người tới đây. Một bước nữa. Cô gắng gượng tìm chỗ bám mới. Kaz và lòng tham của anh ta. Cô không có lỗi. Cô không hối tiếc. Cô chỉ điên tiết. Điên tiết vì Kaz đã lao đầu vào phi vụ rồ dại này, điên tiết vì cô đã chấp nhận nó.
Mà vì sao kia chứ? Để trả món nợ của cô ư? Hay bởi vì bất chấp lí trí và sự tỉnh táo, cô vẫn để cho mình cảm thấy gì đó với gã con hoang khu Barrel kia?
***
Khi Inej bước vào phòng khách của Dì Heleen buổi tối hôm đó, Kaz đã đợi sẵn, trên người mặc bộ đồ màu xám thẫm, tay cầm cây gậy chống đầu quạ. Phòng khách được sơn xanh thếp vàng với một bức tường vẽ toàn hoạ tiết lông công. Inej căm ghét từng centimét của Vườn Thú - từ cái phòng tiếp khách nơi cô và các cô gái khác bị buộc phải đá lông nheo mời gọi đám khách hàng tiềm năng, cho tới phòng ngủ của cô, thứ được làm cho giống với một phiên bản lố bịch của cái xe lữ hành Suli, trang trí bằng lụa tím và xông hương thơm ngát. Nhưng phòng khách của Dì Heleen mới là thứ kinh khủng nhất. Nó là căn phòng của những trận đòn, nơi để mụ ta trút những cơn giận điên cuồng nhất.
Inej từng cố trốn thoát khi mới đến Ketterdam. Cô đã đi khỏi Vườn Thú được hai khối phố, trên người vẫn đang khoác chiếc váy lụa, đầu óc choáng váng vì ánh đèn và sự hỗn tạp của Tây Stave, đôi chân cứ thế chạy không định hướng, trước khi bị Cobbet đặt một bàn tay nung núc thịt lên vai và lôi trở lại. Dì Heleen đã ném cô vào trong phòng và đánh cô một trận thừa sống thiếu chết, đến mức cô không thể làm việc trong một tuần lễ. Suốt cả tháng sau đó, mụ ta xích cô lại bằng một sợi xích vàng, thậm chí không cho cô đặt chân xuống phòng tiếp khách. Khi rốt cuộc Heleen cũng cởi xích cho cô, mụ nói: “Mày nợ tao một tháng thu nhập, còn dám bỏ trốn một lần nữa, tao sẽ quẳng mày vào Cổng Địa Ngục vì tội phá vỡ hợp đồng.”
Đêm hôm đó, cô bước vào phòng mụ ta trong sự sợ hãi, và khi trông thấy Kaz Brekker ở đó, nỗi sợ của cô tăng lên gấp đôi. Tay Nhám chắc đã điều tra về cô. Hẳn anh ta đã mách với Dì Heleen rằng cô dám lên tiếng, rằng cô dám gây rắc rối.
Nhưng Heleen chỉ ngả người ra sau trên chiếc ghế bọc nhung và nói: “Chà, linh miêu à, có vẻ như từ nay con đã trở thành vấn đề của người khác rồi. Hoá ra Per Haskell rất thích các cô gái Suli. Ông ta đã chuộc lại con bằng một khoản tiền khiêm tốn.”
Inej nuốt khan. “Tôi sắp phải sang một nhà chứa khác à?”
Heleen phất tay. “Haskell đúng là có một nhà vui thú - nếu con có thể gọi nó như thế - ở đâu đó dưới Barrel, nhưng con sẽ chỉ là một khoản đầu tư phí phạm nếu vào đấy, dù con sẽ thấy Dì Heleen đã tử tế với các con như thế nào. Không, Haskell muốn có con cho riêng ông ta.”
Per Haskell là ai? Mà cũng có quan trọng gì đâu? Một giọng nói cất lên trong đầu cô. Ông ta là một kẻ đi mua phụ nữ. Mày chỉ cần biết như thế.
Sự lơ đãng của Inej khiến Heleen bật cười khe khẽ. “Đừng lo. Ông ta già rồi, già phát tởm lên được ấy, nhưng có vẻ khá lành. Dĩ nhiên là chẳng ai biết rõ được.” Mụ ta nhún vai. “Biết đâu ông ta sẽ chia sẻ con với thằng nhóc chạy việc của ông ta, cậu Brekker đây.”
Kaz lạnh lùng nhìn Dì Heleen. “Chúng ta xong việc chưa?” Đó là lần đầu tiên Inej nghe thấy anh lên tiếng. Cô kinh ngạc trước độ trầm khàn trong giọng nói của anh.
Heleen khụt khịt mũi rồi đưa tay chỉnh lại sợi dây chuyền trên cổ. “Xong rồi đó, ranh con.” Mụ ta hơ nóng một thanh sáp màu xanh lông công và đóng dấu triện vào tài liệu trước mặt. Đoạn mụ đứng lên và kiểm tra hình ảnh của mình trong chiếc gương treo phía trên lò sưởi. Inej thấy mụ chỉnh lại cái vòng cổ choker đính kim cương, những viên đá ánh lên lấp lánh. Giữa cơn bão của các cảm xúc hỗn độn trong đầu, Inej đã nghĩ chúng trông giống như những vì sao bị đánh cắp.
“Tạm biệt nhé, linh miêu,” Dì Heleen nói. “Ta không nghĩ con sẽ tồn tại được hơn một tháng giữa cái chốn ấy của khu Barrel.” Mụ liếc sang phía Kaz. “Đừng có ngạc nhiên nếu con bé bỏ trốn nhé. Nó chạy nhanh hơn so với vẻ bề ngoài đấy. Nhưng biết đâu Per Haskell lại thích thế. Không tiễn.”
Mụ ta bước ra khỏi phòng giữa một đám mây lụa là và mùi hương dịu ngọt, để lại một Inej bàng hoàng phía sau.
Thật từ tốn, Kaz băng qua phòng và đóng cửa lại. Inej căng người chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo, những ngón tay của cô co quắp dưới lớp váy lụa.
“Per Haskell là người cầm đầu băng Cặn Bã,” Kaz nói. “Chắc cô đã nghe về chúng tôi?”
“Đó là băng nhóm của anh.”
“Phải, và Haskell là sếp của tôi. Của cô nữa, nếu cô thích.”
Cô thu hết can đảm để hỏi lại: “Thế nếu tôi không thích thì sao?”
“Thì tôi sẽ rút lại lời đề nghị và quay trở về như một thằng ngốc. Còn cô sẽ ở lại đây với mụ Heleen quái vật.”
Inej đưa tay bịt miệng. “Bà ta đang nghe đấy,” cô hoảng sợ thì thào.
“Cứ để bà ta nghe. Khu Barrel có đủ kiểu quái vật, và một số trong đó rất đẹp là đằng khác. Tôi trả tiền Heleen để đổi lấy thông tin. Thật ra tôi đã trả quá nhiều tiền. Nhưng tôi biết tỏng bà ta là ai. Tôi đã nói Per Haskell bỏ tiền ra để chuộc cô. Cô có biết vì sao không?”
“Vì các anh thích gái Suli?”
“Tôi không biết đủ nhiều cô gái Suli để có thể khẳng định điều đó.” Anh tiến đến bên bàn và cầm tờ giấy lên, cất vào trong áo khoác. “Đêm hôm trước, khi cô nói với tôi…”
“Tôi không có ý xúc phạm, tôi…”
“Cô muốn cung cấp thông tin cho tôi. Có lẽ là để đổi lấy sự giúp đỡ? Một bức thư cho cha mẹ cô? Một khoản tiền thêm?”
Inej nhăn mặt. Đó chính xác là những gì cô muốn, cô đã nghe ngóng được thông tin về một vụ buôn lụa và nghĩ mình có thể dùng nó để đổi chác. Cô thật ngu ngốc và hỗn xược.
“Inej Ghafa có phải là tên thật của cô không?”
Một âm thanh lạ lùng bật ra từ trong cổ họng Inej, nửa như tiếng nức nở, nửa như tiếng cười. Một âm thanh yếu ớt và lúng túng. Đã nhiều tháng nay cô không được nghe thấy cái tên của chính mình. “Phải,” cô khó nhọc thốt lên.
“Cô có thích được gọi như thế không?”
“Tất nhiên,” cô đáp, rồi nói thêm. “Kaz Brekker có phải là tên thật của anh không?”
“Gần như thế. Đêm hôm trước, khi cô tiếp cận tôi, tôi chỉ nhận ra cô đã ở bên cạnh khi cô lên tiếng.”
Inej nhíu mày. Cô chỉ muốn kín đáo thôi mà. Chuyện đó thì có gì là quan trọng?
“Chân cô có đeo lắc chuông,” Kaz nói và chỉ tay vào bộ trang phục của Inej. “Nhưng tôi không hề nghe thấy gì cả. Trên vai cô là lớp lụa tím và những đốm sơn, nhưng tôi không hề nhìn thấy. Trong khi tôi nhìn thấy mọi thứ.” Anh nghiêng đầu khi thấy cô nhún vai. “Cô được đào tạo để làm vũ công à?”
“Diễn viên xiếc.” Cô ngập ngừng. “Gia đình tôi… chúng tôi là dân xiếc.”
“Đi thăng bằng trên dây?”
“Và đu bay. Tung hứng. Nhào lộn.”
“Cô có dùng lưới không?”
“Chỉ khi tôi còn bé.”
“Tốt. Ở Ketterdam không có tấm lưới nào đâu. Cô có bao giờ đánh nhau chưa?”
Inej lắc đầu.
“Có từng giết ai chưa?”
Mắt cô mở to. “Không hề.”
“Chưa bao giờ cô nghĩ tới chuyện đó sao?”
Cô ngập ngừng, rồi khoanh tay lại. “Mỗi đêm.”
“Khởi đầu như thế là tốt.”
“Tôi không muốn giết người, không hẳn thế.”
“Rất đáng khen, cho tới khi người ta muốn giết cô. Và trong lĩnh vực của chúng ta thì điều đó xảy ra nhiều lắm “
“Lĩnh vực của chúng ta?”
“Tôi muốn cô gia nhập băng Cặn Bã.”
“Để làm công việc gì?”
“Thu thập thông tin. Tôi cần một người nhện để leo tường các ngôi nhà của Ketterdam, để nghe lỏm dưới cửa sổ và mái đua. Tôi cần một người có khả năng biến mình thành vô hình và trở thành một bóng ma. Cô có nghĩ là cô làm được chuyện đó không?”
Tôi đã là một con ma sẵn rồi, cô nghĩ bụng, Tôi đã chết trên một con tàu nô lệ.
“Tôi nghĩ là được.”
“Ketterdam có rất nhiều người giàu. Cô sẽ tìm hiểu thói quen của họ, việc đi lại của họ, những điều nhơ nhuốc họ làm vào ban đêm, những tội ác họ muốn che giấu giữa ban ngày, cỡ giày của họ, mã két an toàn của họ, món đồ chơi họ yêu quý nhất khi còn bé. Còn tôi sẽ sử dụng những thông tin đó để cuỗm tiền của họ.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi anh lấy được tiền của họ và trở nên giàu có?”
Kaz khẽ nhếch mép giễu cợt trước câu nói của Inej. “Khi đó cô cũng có thể đánh cắp những bí mật của tôi.”
“Vì lí do này mà các anh mua lại tôi à?”
Khuôn mặt Kaz lập tức nghiêm lại. “Per Haskell không mua cô. Ông ta bỏ tiền ra để chuộc cô. Điều đó có nghĩa là cô đang nợ tiền ông ta. Rất nhiều tiền. Nhưng nó là một hợp đồng tử tế. Đây,” anh nói và lấy trong áo khoác ra tài liệu mà Heleen đã cung cấp. “Tôi muốn cô thấy cái này.”
“Tôi không đọc được chữ Kerch.”
“Không sao. Thấy mấy con số này chứ? Đó là số tiền mà Heleen khẳng định cô đã mượn bà ta để đi tới đây từ Ravka. Đây là số tiền cô đã kiếm được cho bà ta. Và đây là số tiền cô còn nợ lại.”
“Nhưng… không thể thế được. Con số còn lại lớn hơn cả khoản tiền ban đầu.”
“Đúng vậy. Bà ta tính cả chi phí ăn ở, làm đẹp của cô nữa.”
“Bà ta đã mua tôi,” Inej giận sôi máu. “Tôi thậm chí không đọc được thứ tôi đã kí.”
“Buôn nô lệ là hoạt động bất hợp pháp tại Kerch. Nhưng giao kèo làm việc thì không. Tôi biết cái này chỉ là lừa đảo, và bất cứ vị quan toà có suy nghĩ nào cũng đồng ý với tôi. Nhưng xui thay, Heleen đã mua chuộc hết những người đó rồi. Per Haskell chỉ cho cô vay tiền, không hơn, không kém. Hợp đồng của cô sẽ được soạn bằng tiếng Ravka. Cô sẽ trả lãi, nhưng nó không trói buộc cô. Miễn là mỗi tháng cô trả ông ta một khoản tiền, còn cô muốn đi đâu làm gì thì tuỳ.”
Inej lắc đầu. Chuyện này nghe thật khó tin.
“Inej, tôi phải nói rõ với cô thế này. Nếu cô không trả tiền, Haskell sẽ cử người tới gặp cô, so với bọn họ thì mụ Heleen chỉ là một bà ngoại hiền lành, và tôi sẽ không ngăn cản ông ta. Tôi đã giơ cổ ra hứng chịu rủi ro cho vụ này. Đó là chuyện chẳng hề dễ chịu đâu.”
“Nếu đây là sự thực,” Inej nói một cách chậm rãi, “thì tôi có toàn quyền từ chối.”
“Dĩ nhiên. Nhưng rõ ràng là cô nguy hiểm, và tôi muốn cô về phe tôi.”
Nguy hiểm. Cô muốn ôm ghì lấy những chữ đó. Cô gần như tin chắc anh chàng này bị lú lẫn, hoặc đơn giản là đang tự lừa dối bản thân, nhưng cô thích hai chữ đó, và trừ phi cô hiểu nhầm, anh ta đang đề nghị cô rời khỏi Vườn Thú ngay đêm nay.
“Đây không phải là… một trò lừa đảo, đúng không?” Inej hỏi với âm lượng nhỏ hơn mong muốn.
Khuôn mặt Kaz thoáng sa sầm. “Nếu là trò lừa đảo thì tôi đã hứa hẹn sự an toàn với cô, hứa cho cô hạnh phúc. Tôi không biết chúng có tồn tại ở Barrel hay không, nhưng cô sẽ không có cả hai thứ đó với tôi.”
Không hiểu sao, câu nói của anh khiến cô an lòng. Thà là sự thật kinh khủng còn hơn những lời dối trá ngọt ngào.
“Thôi được,” cô đáp. “Chúng ta bắt đầu từ đâu?”
“Hãy bắt đầu với việc rời khỏi đây và tậu cho cô vài bộ quần áo tử tế. À, Inej này,” anh nói trong lúc đưa cô ra khỏi phòng, “đừng bao giờ làm tôi giật mình nữa nhé.”
***
Sự thật là sau đó cô đã nhiều lần thử làm Kaz giật mình, nhưng đều bất thành. Cứ như thể một khi anh đã thấy được cô, anh hiểu làm thế nào để tiếp tục nhìn ra cô.
Đêm đó cô đã tin tưởng Kaz. Cô đã trở thành cô gái nguy hiểm mà anh thấy bên trong cô. Nhưng cô đã phạm sai lầm khi tiếp tục tin tưởng anh, tin vào những huyền thoại mà anh dựng nên quanh mình. Chúng đã dẫn cô tới đây, trong cái bóng tối ngột ngạt này, chênh vênh giữa sự sống và cái chết như chiếc lá thu cuối cùng còn bám lại trên cành. Rốt cuộc, Kaz Brekker chỉ là một thằng nhóc, và cô đã để cho anh định đoạt số phận của mình.
Nhưng cô không thể trách anh được. Cô để mình bị dẫn dắt, vì cô không biết bản thân mình muốn đi đâu. Trái tim là một mũi tên. Bốn triệu kruge, sự tự do, một cơ hội để trở về nhà. Cô đã nói cô muốn những thứ đó. Nhưng trong tim, cô không thể chịu đựng nổi ý nghĩ quay về với bố mẹ. Làm sao cô có thể kể sự thật với bố mẹ? Liệu họ có hiểu cho những điều cô đã làm để sống sót, không chỉ ở Vườn Thú, mà suốt từ ngày đó tới giờ? Làm sao cô có thể ngả đầu vào lòng mẹ và được tha thứ? Bố mẹ cô sẽ nhìn thấy điều gì khi họ nhìn cô?
Trèo lên đi, Inej. Nhưng để đi đến đâu? Cuộc đời sẽ dành cho cô cái gì sau tất cả những điều cô đã chịu đựng? Lưng cô đau nhói. Tay cô rướm máu. Các cơ bắp ở chân cô run rẩy, và da cô có cảm giác như sắp bị lột ra. Mọi hơi thở đều làm phổi cô rát buốt. Cô không thể hít thở sâu được. Cô thậm chí không thể tập trung vào mảng trời xám trên đầu. Mồ hôi cứ tiếp tục tuôn từ trán xuống khiến mắt cô cay xè. Nếu cô bỏ cuộc, cô sẽ phụ lòng tất cả, từ Jesper và Wylan, Nina và anh chàng Fjerda của chị, cho tới Kaz. Cô không thể làm thế.
Nó không còn phụ thuộc vào con nữa, linh miêu à. Giọng nói giả lả của Dì Heleen vang lên trong đầu Inej. Con còn cầm cự được bao lâu khi chẳng có gì để bấu víu?
Sức nóng của lò thiêu bao trùm lên Inej như một sinh vật sống, một con rồng sa mạc nấp trong hang, trốn tránh băng giá để chờ đợi cô. Cô biết các giới hạn của cơ thể mình và hiểu cô không còn nhiều sức lực. Cô đã đánh cược một cách sai lầm. Đơn giản là thế. Chiếc lá thu có thể bám lại trên cành, nhưng nó đã chết, vấn đề chỉ là khi nào nó sẽ rơi.
Bỏ đi, Inej. Bố đã dạy cô leo trèo, tin tưởng vào sợi dây, vào cái đu, và sau cùng, tin tưởng vào năng lực của bản thân, để biết rằng nếu nhảy cô sẽ sang được bên kia. Liệu bố có đón cô ở đó? Cô nghĩ tới những con dao của mình đang được giấu trên tàu Ferolind. Chúng có thể được sang tay một cô gái mơ ước trở nên nguy hiểm nào đó. Cô nhắc khẽ những cái tên của chúng: Petyr, Marya, Anastasia, Vladimir, Lizabeta, và Thánh nữ Alina, tử vì đạo trước khi tròn mười tám tuổi. Bỏ đi, Inej. Cô có nên nhảy bây giờ, hay đơn giản là đợi cho tới khi cơ thể cô buông xuôi?
Inej cảm thấy má mình ươn ướt. Cô đang khóc sao? Không? Sau tất cả những gì cô đã làm, và tất cả những gì đã xảy ra với cô hay sao?
Rồi cô nghe thấy nó. Những tiếng lộp độp khe khẽ, những tiếng gõ nhẹ không có nhịp điệu. Cô cảm thấy chúng trên má và trên mặt. Cô nghe thấy tiếng xì xì khi chúng chạm vào lớp than bên dưới. Những hạt mưa. Mát lạnh và hiền hoà. Inej ngửa đầu ra sau. Ở đâu đó, cô nghe thấy tiếng chuông điểm bốn mươi lăm phút, nhưng cô không bận tâm. Cô chỉ nghe tiếng nhạc của những hạt mưa khi chúng rửa trôi mồ hôi và bồ hóng, làn khói bụi của Ketterdam, lớp sơn giả tạo của Vườn Thú, khi chúng thấm ướt những sợi đay của cuộn thừng, và làm đế giày cao su của cô rắn lại. Nó giống như một hồng ân, mặc dù cô biết Kaz sẽ chỉ gọi nó là một hiện tượng thời tiết.
Giờ thì cô phải di chuyển nhanh chóng trước khi bề mặt đá trở nên trơn nhẫy và cơn mưa biến thành kẻ thù. Cô bắt các cơ bắp của mình làm việc, những ngón tay tìm kiếm và rướn thêm một bước, rồi một bước nữa, cứ tiếp tục như thế trong khi miệng lầm rầm cầu nguyện các vị thánh. Trong lời thì thầm gọi tên các thánh, cô tìm thấy nhịp điệu mà ban nãy cô không có.
Nhưng dù vậy, cô biết cơn mưa là không đủ. Cô muốn một cơn bão - với sấm chớp, gió giật, mưa như trút nước. Cô muốn nó cuốn trôi các nhà chứa của Ketterdam, làm bật nóc và lôi những cánh cửa ra khỏi bản lề. Cô muốn nó làm biển cả dâng sóng, vây bủa mọi con tàu nô lệ, bẻ gãy cột buồm và hất chúng vào những bờ biển lởm chởm đá. Tôi muốn gọi cơn bão đó, cô nghĩ thầm. Và bốn triệu kruge có lẽ đủ để làm điều đó. Đủ cho con tàu của cô - một con tàu nhỏ và kiêu hãnh, với hoả lực mạnh mẽ. Cô sẽ truy đuổi bọn săn và bọn mua nô lệ. Chúng sẽ học cách sợ cô và sẽ biết đến tên cô. Trái tim là một mũi tên. Nó cần một mục tiêu để cắm vào. Cô chạm vào thành ống khói, nhưng chính mục tiêu mới là thứ cô bám vào và đưa cô lên trên.
Cô không phải là một linh miêu, người nhện hay thậm chí cả Bóng Ma. Cô là Inej Ghafa, và tương lai đang đợi cô ở trên kia.