Chương 6 KAZ
Kaz nhanh chóng đi qua các buồng giam, dành ít giây để liếc qua từng lỗ nhòm trên cửa. Bo Yul-Bayur không có ở đây. Và anh không có nhiều thời gian.
Một phần trong anh cảm thấy bất ổn. Anh không có gậy chống. Anh đi chân đất. Anh đang mặc một bộ quần áo xa lạ, bàn tay anh tái nhợt và không được đeo găng. Anh không cảm thấy giống mình một chút nào. Không, không phải. Anh cảm thấy mình giống như cậu bé Kaz trong những tuần lễ sau cái chết của Jordie, như một con thú hoang, phải đấu tranh để sống sót.
Kaz trông thấy một tù nhân người Shu ngồi thu lu trong góc của một buồng giam.
“Sesh-uyeh,” anh thì thào. Nhưng nếu người đàn ông có nhận ra mật mã thì ông ta cũng không có phản ứng gì. “Yul-Bayur?” Vẫn không có gì. Người tù bắt đầu la hét với anh bằng tiếng Shu, và Kaz vội bỏ đi. Anh nhanh chóng xem qua các buồng giam còn lại, rồi trở ra chiếu nghỉ để xem xét các buồng giam tầng dưới thật mau chóng. Anh biết mình đang bất cẩn và ích kỉ, nhưng chẳng phải vì vậy mà họ gọi anh là Tay Nhám sao? Chẳng có công việc nào là quá rủi ro. Chẳng có hành động nào là quá thấp kém. Tay Nhám sẽ bảo đảm cho phi vụ nhám nhúa được hoàn tất.
Anh không chắc điều gì đang thôi thúc mình. Rất có thể Pekka Rollins không ở đây. Rất có thể lão đã chết. Nhưng anh không tin. Tôi biết. Bằng cách nào đó tôi biết. “Mày phải chết dưới tay tao,” anh thì thầm.
***
Chuyến bơi vượt biển trở về từ đảo Tử Thần đã tái sinh Kaz. Cậu bé Kaz trước kia đã chết vì hoả đậu. Cơn sốt đã thiêu cháy mọi thứ dịu dàng trong cậu.
Sống sót không còn khó khăn như cậu tưởng, một khi cậu bỏ lại phép tắc sau lưng. Nguyên tắc đầu tiên là tìm một ai đó nhỏ hơn và yếu hơn, rồi chiếm đoạt những gì nó có. Mặc dù đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng đối với một người nhỏ con và yếu ớt như Kaz. Cậu lê bước rời bến cảng, len lỏi trong các con hẻm, tiến về khu phố nơi gia đình Hertzoon từng sống. Khi thấy một tiệm kẹo, cậu chờ đợi phía ngoài, rồi mai phục một thằng nhỏ học sinh mũm mĩm bị bạn bè bỏ lại phía sau. Kaz đánh ngã thằng nhỏ, vét sạch túi nó, rồi tước cái gói kẹo cam thảo của nó.
“Đưa tao cái quần của mày,” Kaz nói.
“Nó quá lớn với anh mà,” thằng nhỏ la lên.
Kaz cắn nó. Thằng nhỏ cởi quần ra đưa cậu. Kaz cuộn tròn nó thành quả bóng rồi ném xuống kênh, sau đó bỏ chạy với tốc độ tối đa mà đôi chân gầy của mình cho phép, cậu đâu có muốn cái quần của thằng nhỏ, cậu chỉ muốn nó phải chờ đợi thêm một lúc trước khi đi khóc lóc cầu cứu. Cậu biết nó sẽ co ro trong con hẻm hồi lâu, cân nhắc giữa nỗi xấu hổ khi không mặc quần ngoài phố và nhu cầu được về nhà kể lại chuyện đã xảy ra.
Kaz ngừng chạy khi tới con hẻm tăm tối nhất của khu Barrel. Cậu lập tức nhai ngốn ngấu chỗ kẹo cam thảo, khó nhọc nuốt lấy chất ngọt của nó, rồi ói sạch. Cậu cầm tiền đi mua một khoanh bánh mì trắng nóng giòn. Người bán bánh thấy cậu đi chân đất và bẩn thỉu bèn cho cậu thêm một khoanh bánh nữa, để cậu tránh xa cửa hàng của ông ta.
Khi đã cảm thấy lại sức đôi chút và bớt run, Kaz đi bộ tới khu Đông Stave. Cậu tìm đến sòng bạc tồi tàn nhất, cái không có nổi tấm bảng hiệu và chỉ có một tay cò mồi trước cửa.
“Tôi muốn tìm việc làm,” cậu nói.
“Ở đây không có đâu, nhóc.”
“Tôi giỏi tính toán.”
Gã ta bật cười. “Mày có đổ bô được không?”
“Được.”
“Tiếc quá, bọn tao đã có một thằng nhỏ đổ bô rồi.”
Kaz chờ đợi suốt đêm cho tới khi thấy một thằng bé trạc tuổi mình rời khỏi sòng bài. Cậu bám theo nó vài khối nhà, rồi dùng một hòn đá đập vào đầu nó. Cậu ngồi lên chân thằng bé và cởi giầy của nó ra, sau đó cứa vào gan bàn chân nó bằng một cái mảnh chai. Thằng bé sẽ khỏi, nhưng không thể đi làm một thời gian. Việc chạm vào chỗ da nơi mắt cá chân thằng bé khiến Kaz thấy buồn nôn. Cậu vẫn còn nhìn thấy những thi thể trắng hếu, cảm thấy lớp da trương phình của Jordie dưới tay mình.
Tối hôm sau, cậu quay lại sòng bài.
“Tôi muốn làm việc,” cậu nói. Thế là cậu được nhận vào.
Từ đó, Kaz làm việc và tích cóp. Cậu đi theo những đứa trộm cắp chuyên nghiệp ở khu Barrel và học cách móc túi, rạch bóp các quý bà. Cậu vào tù một lần, rồi hai lần. Cậu nhanh chóng có tiếng tăm nhờ luôn sẵn sàng nhận mọi phi vụ, và biệt danh Tay Nhám gắn với cậu từ đó. Kaz không phải là một đối thủ giỏi đánh nhau, nhưng cậu rất lì lợm.
“Mày chẳng khéo léo chút nào,” một con bạc ở Nịt Bạc có lần đã nói với Kaz như vậy. “Chẳng có kĩ thuật gì.”
“Tôi có chứ,” Kaz đã đáp như vậy. “Tôi biết kĩ thuật ‘lột áo trùm qua đầu đối thủ và đấm cho tới khi hắn đổ máu’.”
Cậu vẫn dùng cái tên Kaz như trước, nhưng cậu lấy họ Brekker từ một cái máy mà cậu trông thấy ở bến cảng. Rietveld, cái họ thật của cậu, bị bỏ đi như người ta cắt một cái chi đã hoại tử. Nó là một cái họ quê mùa, là sợi dây cuối cùng gắn cậu với Jordie, bố, và con người trước kia của cậu. Nhưng cậu không muốn bị Jakob Hertzoon nhận ra.
Kaz phát hiện ra mánh khoé lừa gạt mà Hertzoon sử dụng với anh em cậu rất phổ biến. Quán cà phê và ngôi nhà trên phố Zelverstraat chỉ là bối cảnh để vặt lông những thằng ngu mới ở quê lên. Filip và bầy chó vặn dây cót của nó là chim mồi dùng để dụ dỗ Jordie, còn Margit, Saskia và đám thư lại ở văn phòng thương mại là đồng loã. Ngay cả một nhân viên nhà băng cũng là tay trong của Hertzoon, hắn tuồn thông tin cho lão biết về những khách hàng mới ở quê lên và mở tài khoản tại ngân hàng của hắn. Có lẽ Hertzoon đã cùng một lúc lừa đảo nhiều người. Món tiền nhỏ của Jordie không nhiều đến mức khiến lão phải dàn dựng mất công như vậy.
Nhưng phát hiện đau lòng nhất chính là năng khiếu chơi bài của Kaz. Lẽ ra nó đã có thể giúp hai anh em cậu trở nên giàu có. Mỗi khi học được một trò mới, cậu chỉ cần vài giờ để chơi thành thạo, và sau đó thì không ai có thể đánh thắng cậu. Cậu nhớ mọi lá bài đã chơi, mọi khoản tiền đặt cược. Cậu có thể nhớ đến năm cỗ bài. Nếu có gì đó không nhớ được thì cậu bù đắp bằng cách chơi ăn gian. Sự nhanh tay giúp cậu đánh tráo từ đồng xu cho tới những lá bài, cốc chén, bóp tiền, đồng hồ. Một ảo thuật gia giỏi cũng chẳng khác một tên trộm lọc lõi là bao. Chẳng mấy chốc, cậu đã bị cấm cửa tại mọi sòng bạc trong khu Đông Stave.
Nơi nào cậu đến, từ quán rượu, quán trọ, nhà chứa cho tới nhà hoang, cậu cũng dò hỏi về Jakob Hertzoon, nhưng nếu có ai biết tới cái tên đó thì họ cũng phủ nhận.
Thế rồi, một ngày nọ, Kaz đang băng qua một cây cầu ở Đông Stave thì thấy một người đàn ông có khuôn mặt đỏ và tóc mai dày bước vào một tiệm rượu. Ông ta không còn mặc bộ đồ đen trịnh trọng của thương gia nữa, mà thay vào đó là một cái quần kẻ sặc sỡ và chiếc áo vest hoa văn paisley màu nâu. Áo khoác ngoài của ông ta có màu xanh ve chai.
Kaz vội lách qua đám đông, tim đập thình thịch, đầu ong lên, không rõ mình phải làm gì, nhưng cậu bị chặn lại ngay trước cửa tiệm bởi một bàn tay mập mạp của gã vệ sĩ đội mũ quả dưa.
“Tiệm đóng cửa rồi.”
“Tôi thấy nó vẫn đang mở.” Giọng nói của Kaz nghe thật sai lạc với chính cậu, the thé và khác lạ.
“Cậu phải chờ thôi.”
“Tôi cần gặp Jakob Hertzoon.”
“Ai cơ?”
Kaz cảm thấy như mình sắp sửa mất kiểm soát. Cậu chỉ tay về phía cửa kính. “Jakob Hertzoon chết tiệt kia. Tôi muốn nói chuyện với hắn.”
Gã vệ sĩ nhìn Kaz như thể cậu bị loạn óc. “Tỉnh lại đi, nhóc. Đó không phải là tay Hertzoon vớ vẩn của cậu. Đó là Pekka Rollins. Muốn sống sót được trong khu Barrel thì tốt nhất cậu nên học tên của ông ta đi là vừa.”
Kaz biết cái tên Pekka Rollins. Tất cả mọi người đều biết. Nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy lão ta.
Đúng lúc đó, Rollins quay mặt về phía cửa kính. Kaz chờ đợi lão ta nhận ra cậu - một cái nhếch mép, một nụ cười khinh bỉ, một dấu hiệu nào đó cho thấy lão đã nhận ra. Nhưng ánh mắt của Rollins không dừng lại nơi cậu. Chỉ là một con bồ câu. Một nạn nhân trong vô số nạn nhân. Sao lão ta phải nhớ kia chứ?
Kaz đã được nhiều băng nhóm tiếp cận vì muốn có nắm đấm và bàn tay chơi bài của cậu. Nhưng cậu luôn từ chối. Cậu tới Barrel là để tìm Hertzoon và trừng trị hắn, chứ không phải để gia nhập một gia đình giả tạo. Tuy nhiên, khi biết được mục tiêu của mình chính là Pekka Rollins, cậu đã đổi ý. Đêm đó, cậu nằm trên sàn của một ngôi nhà hoang mà cậu đã chui vào chiếm dụng và nghĩ tới điều cậu muốn, điều mà cuối cùng sẽ trả được mối thù cho Jordie. Pekka Rollins đã lấy đi mọi thứ của Kaz. Nếu cậu muốn làm điều tương tự với lão, cậu cần phải ngang bằng, thậm chí hơn lão. Và cậu không thể đạt được điều đó một mình. Cậu cần một băng nhóm, không phải bất kì băng nhóm nào, mà là một băng nhóm cần cậu. Ngày hôm sau, cậu đi bộ tới Thanh Gỗ và hỏi Per Haskell xem ông ta có cần thêm tay chân không. Ngay từ lúc đó, cậu đã biết mình sẽ khởi đầu như một lính trơn để rồi băng Cặn Bã sẽ trở thành đội quân của cậu.
***
Có phải những bước đi ấy đã mang Kaz tới đây đêm nay? Đây khó lòng là sự trả thù mà anh hằng mơ tưởng.
Những dãy xà lim cứ trải dài mãi, dài mãi như vô tận, không thể đếm xuể. Anh không thể nào có đủ thời gian để tìm được Rollins. Nhưng không có gì là không thể. Tất cả đều có thể khi anh trông thấy vóc người to bè đó, khuôn mặt đỏ đắn đó qua lỗ nhòm của một cánh cửa sắt. Anh đang đứng trước phòng giam của Pekka Rollins.
Lão ta đang nằm nghiêng, say ngủ. Ai đó đã cho lão no đòn. Kaz quan sát lồng ngực lão phập phồng.
Đã bao nhiêu lần anh nhìn thấy Pekka Rollins kể từ khi bắt gặp lão tới tiệm rượu đó? Chưa bao giờ kẻ thối tha đó nhận ra anh.
Kaz không còn là một cậu bé con nữa, Pekka không thể nhận ra được thằng bé mà lão đã lừa đảo năm nào trong vóc dáng hiện tại. Nhưng điều đó khiến anh sôi máu mỗi khi chạm mặt lão. Như thế không đúng. Anh không thể xoá khỏi tâm trí mình khuôn mặt của Pekka - hay của Hertzoon. Dường như nó đã bị khắc vào đó bằng một lưỡi dao lởm chởm răng cưa.
Giờ đây, anh khom người, ước lượng trọng lượng nhỏ xíu của bộ dụng cụ phá khoá như thể đang nâng niu một con côn trùng trong lòng bàn tay. Chẳng phải đây là điều anh muốn hay sao? Được thấy một Pekka sa cơ, nhục nhã, khốn khổ và tuyệt vọng, những tên thuộc hạ giỏi nhất của lão phơi xác trên cọc nhọn, có lẽ như thế này cũng đủ rồi. Có lẽ tất cả những gì anh muốn lúc này là Pekka nhận ra anh là ai, và lão đã làm gì với anh. Anh có thể tự mình dựng lên một phiên toà nhỏ, luận tội, rồi thi hành án.
Đồng hồ Cả bắt đầu điểm phút thứ bốn mươi lăm. Anh nên rời đi. Không còn nhiều thời gian để xuống tầng hầm. Nina chắc đang đợi anh. Tất cả mọi người đang đợi anh.
Nhưng anh cần điều này. Anh đã đấu tranh vì nó. Đây không phải là cách anh từng hình dung, nhưng có lẽ cũng chẳng sao. Nếu Pekka Rollins bị hành quyết bởi một tên đao phủ vô danh người Fjerda thì tất cả sẽ trở nên vô nghĩa. Kaz có bốn triệu kruge, nhưng Jordie sẽ không bao giờ được báo thù.
Cái ổ khoá trên cửa dễ dàng bung ra dưới bàn tay của Kaz.
Đôi mắt của Pekka mở toang, và lão mỉm cười. Lão chỉ giả vờ ngủ.
“Chào Brekker,” lão lên tiếng. “Đến đây để hả hê à?”
“Không hẳn,” Kaz đáp.
Anh để cho cánh cửa đóng lại sau lưng mình.