Chương 10 JESPER
Jesper biết anh nên nổi giận với Kaz vì anh ta đã đi tìm Pekka Rollins và phá hỏng kế hoạch của họ, lại còn đẩy mọi người vào nguy hiểm bội phần với kế hoạch mới này. Nhưng khi anh cùng với Wylan di chuyển trên mái nhà tới chỗ chốt gác, đầu óc anh hưng phấn đến quên hết cả tức giận. Tim anh đập rộn ràng, chất adrenaline phấn khích tuôn tràn khắp cơ thể anh. Nó hơi giống với một bữa tiệc mà anh từng tham gia ở khu Tây Stave. Ai đó đã đổ rượu champagne đầy đài phun nước công cộng, và chỉ mất hai giây để Jesper tháo giày nhảy vào trong đó, miệng há to. Giờ đây, sự mạo hiểm là chất men dâng đầy trong mũi và miệng anh, khiến anh có cảm giác ngây ngất và bất bại. Anh thích nó và anh ghét bản thân vì điều đó. Anh nên nghĩ về phi vụ, về khoản tiền, việc thoát khỏi núi nợ và giúp bố anh hết túng thiếu. Nhưng khi tâm trí Jesper chống lại những suy nghĩ đó, mọi thứ trong anh rụt hết lại. Cố gắng không chết là sự đánh lạc hướng tốt nhất.
Tuy vậy, Jesper càng lúc càng cẩn thận hơn với những tiếng động mà họ gây ra khi xa dần đám đông nhốn nháo của toà đại sứ. Đêm nay thuộc về các drüskelle. Hringkälla là lễ hội của họ, và tất cả bọn họ đã tề tựu về Bạch Đảo. Toà nhà này có lẽ là nơi an toàn nhất đối với anh và Wylan. Nhưng sự im lặng ở đây thật nặng nề và đáng sợ. Không có cây liễu hay đài phun nước nào như ở chỗ toà đại sứ. Giống như nhà tù, khu vực này của Lâu Đài Băng không dành cho công chúng. Jesper nhận ra anh đang căng thẳng rà lưỡi quanh miếng bóng biển giắt ở kẽ răng và cố ngăn mình lại trước khi kích hoạt nó. Anh dám chắc Wylan sẽ nhắc đi nhắc lại về sai lầm đó, nếu sự cố xảy ra.
Một mái kính hình dạng kim tự tháp cho thấy quang cảnh phòng tập luyện bên dưới, với mặt sàn khảm đầy hoạ tiết đầu sói, các giá đỡ nặng trĩu vũ khí. Mái kính kế tiếp trông xuống phòng ăn tập thể. Một bên tường bị choán gần hết bởi một lò sưởi lớn, với cái đầu sói khắc vào lớp đá bên trên nó. Bức tường đối diện được trang hoàng bằng một băng-rôn lớn có hoạ tiết không rõ ràng, tạo nên từ những mẩu vải nhỏ - phần lớn là màu đỏ và xanh dương, nhưng cũng có một số cái màu tím. Jesper phải mất một lúc mới nhận ra mình đang nhìn thấy cái gì.
“Thánh thần ơi,” anh cảm thấy nôn nao trong người. “Những màu sắc của Grisha.”
Wylan nheo mắt. “Cái băng-rôn đó á?”
“Màu đỏ của Tâm Y. Màu xanh của Tiết Độ Sư. Và màu tím của Sáng Chế Gia. Đó là những mẩu vải cắt từ bộ kefta mà Grisha mặc khi chiến đấu. Chiến lợi phẩm của bọn họ.”
“Nhiều quá.”
Hàng trăm. Thậm chí hàng ngàn. Lẽ ra mình đã mặc màu tím, Jesper nghĩ bụng, nếu mình gia nhập Hạ Quân. Anh đi tìm sự phấn khích xuất hiện trong đầu mình chỉ ít phút trước đó. Anh luôn sẵn lòng chấp nhận nguy cơ bị bắt giữ vì tội trộm cướp và đâm thuê chém mướn. Tại sao việc bị săn đuổi vì là Grisha lại tồi tệ hơn?
“Ta đi tiếp thôi.”
Cũng giống như nhà tù và toà đại sứ, chốt gác của trại drüskelle được xây dựng bên cạnh một cái sân, sao cho bất cứ ai ra vào đều có thể bị quan sát và bắn hạ từ trên cao. Nhưng khi cổng đóng, pháo đài quanh sân cũng vắng ngắt như phần còn lại của khu nhà. Ở đây, những phiến đá đen bóng có khắc hình đầu sói màu bạc, và được chiếu sáng bởi một ngọn lửa xanh kì quái. Nó là phần duy nhất của Lâu Đài Băng không có màu trắng hay xám. Ngay cả cái cổng cũng được làm từ một thứ kim loại màu đen trông có vẻ rất nặng.
Một lính gác đang đứng dựa vào cửa vọng gác, khẩu súng trường khoác trên vai.
“Có mỗi một tên thôi sao?” Wylan thắc mắc.
“Matthias đã nói là bốn lính khi cổng không được sử dụng.”
“Có lẽ Quy trình Vàng đã giúp chúng ta,” Wylan nói. “Bọn họ chắc đã được cử sang khu vực nhà tù.”
“Hoặc là có mười hai gã Fjerda đang ngồi sưởi ấm phía bên trong.”
Trong lúc anh và Wylan quan sát, tên lính mở một lon jurda rồi tọng một nắm những bông hoa khô màu cam vào miệng. Hắn có vẻ buồn chán và bực bội, có lẽ là do phải đứng gác ở đây, xa cách bầu không khí hội hè của Hringkälla.
Không trách anh được, Jesper nghĩ bụng. Nhưng cuộc sống của anh sắp sửa hào hứng lên rõ rệt đấy.
Ít nhất tay lính gác cũng mặc một bộ đồng phục bình thường chứ không phải bộ màu đen của drüskelle, Jesper nhận định, anh vẫn chưa thể xoá đi hình ảnh cái băng-rôn kia trong đầu. Mẹ anh là người Zemeni, nhưng bố anh với dòng máu Kaelish đã truyền cho anh đôi mắt xám, và không bao giờ rũ bỏ được truyền thống mê tín của đảo Wandering. Khi Jesper bắt đầu thể hiện năng lực, bố anh đã vô cùng đau khổ. Ông khuyến khích con trai che giấu nó. “Bố thấy lo sợ cho con,” ông đã nói như vậy. “Thế giới này có thể rất tàn nhẫn đối với những người như con.” Nhưng Jesper vẫn luôn tự hỏi phải chăng bố anh cũng lo sợ cho chính ông.
Sẽ thế nào nếu mình đi tới Ravka thay vì Kerch? Anh thầm nghĩ. Sẽ thế nào nếu mình gia nhập Hạ Quân? Họ có để cho các Sáng Chế Gia đi đánh trận không, hay chỉ giao các công việc trong xưởng? Hiện tại Ravka đã ổn định hơn và đang được tái thiết. Các Grisha không còn bị bắt buộc nhập ngũ. Anh có thể đi tới đó, thăm thú, thậm chí học hành để phát huy năng lực của mình, bỏ lại sau lưng những sòng bạc của Ketterdam. Nếu họ giao nộp thành công Bo Yul-Bayur cho Hội đồng Thương buôn, mọi chuyện đều có thể. Anh định thần lại. Anh đang nghĩ gì thế này? Anh cần một liều nguy hiểm để thôi suy nghĩ lung tung.
Jesper nhỏm dậy. “Tôi sẽ vào trong đó.”
“Kế hoạch là gì ạ?”
“Cậu sẽ thấy.”
“Để tôi giúp.”
“Cậu có thể giúp tôi bằng cách giữ im lặng và đứng ngoài cuộc. Tại đây,” anh nói trong lúc buộc sợi dây thừng vào mái nhà, để nó thõng xuống phía sau một gờ đá chạy dọc lối đi. “Chờ cho tới khi tôi đã vô hiệu hoá bọn lính gác, rồi hẵng leo xuống.”
“Jesper…”
Nhưng Jesper đã bắt đầu lom khom đi tới một vị trí cách xa chỗ gò mái nhìn xuống sân. Anh dừng lại khi đã ở trên đỉnh bức tường phía sau lưng tên lính gác.
Thật khẽ khàng, anh buộc một sợi thừng khác vào mái nhà và bắt đầu tụt xuống. Tên lính gác lúc này gần như đang ở dưới chân anh.
Jesper không phải là Bóng Ma, nhưng nếu nhảy xuống trong im lặng và lao tới từ phía sau lưng hắn, anh sẽ giải quyết mọi chuyện trong êm thấm.
Anh căng người lên, sẵn sàng cho cú nhảy. Một tên lính khác bước ra khỏi vọng gác, xoa xoa tay cho đỡ lạnh và nói chuyện bằng giọng rổn rảng, rồi tên lính thứ ba xuất hiện. Jesper dừng lại. Anh mới tụt xuống được nửa chừng và đang treo lơ lửng trên đầu của ba lính gác có vũ khí, hoàn toàn không được che chắn. Đây chính là lí do Kaz mới là người lên kế hoạch. Mồ hôi túa ra trên trán Jesper. Anh không thể cùng một lúc xử lí cả ba tên lính. Và sẽ thế nào nếu trong vọng gác còn những tên lính khác, sẵn sàng phát tín hiệu báo động?
“Khoan đã,” một trong ba tên lính lên tiếng. “Mày có nghe thấy gì không?”
Đừng có nhìn lên. Trời ơi, đừng có nhìn lên.
Tốp lính chậm rãi đảo một vòng, súng giương lên. Một trong ba tên ngửa cổ quan sát mái nhà. Hắn bắt đầu quay người lại.
Một âm thanh kì lạ bỗng cất lên.
“Skerden Fjerda, kende hjertzeeeeeng, lendten isen en de waaaanden.”
Câu hát bằng tiếng Fjerda mà Jesper không hiểu nghĩa vang lên với một chất giọng nam cao lồng lộng tuyệt đẹp, dường như cộng hưởng với lớp đá đen của vọng gác.
Wylan.
Tốp lính xoay người, chĩa súng về phía lối đi dần tới cái sân, tìm kiếm nguồn phát ra giọng hát.
“Olander hả?” Một tên cất tiếng.
“Nilson?” Tên khác hỏi.
Những nòng súng giương cao, nhưng giọng nói của chúng cho thấy sự thích thú và tò mò hơn là hung dữ.
Thằng nhóc này đang làm cái quái gì vậy?
Một bóng người xuất hiện dưới vòm cửa trông ra lối đi bộ, hết nghiêng qua trái lại ngả sang phải.
“Skerden Fjerda, kende hjertzeeeeeng,” Wylan cất tiếng, giả vờ làm một anh chàng Fjerda say rượu đang trổ tài ca hát.
Tốp lính phá lên cười và cùng hoà giọng theo. “Lendten isen…”
Jesper nhảy xuống. Anh lao vào tên lính gần nhất, bẻ cổ hắn, rồi tước súng. Khi tên lính thứ hai quay lại, Jesper giáng mạnh báng súng vào mặt hắn. Tiếng xương vỡ vang lên. Tên lính thứ ba giương súng, nhưng Wylan đã vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau, trong một thế khoá vụng về. Khẩu súng của hắn rơi xuống đất. Trước khi hắn kịp hét lên, Jesper đã lao tới, giáng mạnh báng súng vào bụng hắn, rồi bồi thêm hai cú nữa vào cằm để hạ gục đối thủ.
Anh cúi xuống và đưa một khẩu súng cho Wylan. Họ đứng cạnh ba tên lính bất động, miệng thở hổn hển, vũ khí giơ cao, sẵn sàng tiếp đón những tên lính Fjerda đổ ra từ trong vọng gác. Nhưng không có ai xuất hiện, có lẽ tên lính thứ tư đã được điều động đi chỗ khác do Quy trình vàng.
“Đây là cách cậu giữ im lặng và đứng ngoài cuộc đó hả?” Jesper thì thào trong lúc họ lôi mấy tên lính vào giấu phía sau gờ đá.
“Đây là cách anh nói lời cảm ơn đó hả?” Wylan đáp trả.
“Bài hát quái quỷ đó là gì vậy?”
“Quốc ca,” Wylan đáp với giọng tự hào. “Các giờ học tiếng Fjerda với gia sư, anh quên rồi à?”
Jesper lắc đầu. “Ấn tượng đấy. Cả cậu lẫn đám gia sư của cậu.”
Họ cởi đồng phục của hai tên lính, bỏ lại bộ quần áo tù, rồi trói tay chân của tốp lính và nhét giẻ xé từ quần áo tù vào miệng chúng. Bộ đồng phục quá rộng đối với Wylan và quá ngắn với Jesper, nhưng ít nhất đôi giầy cũng vừa chân họ.
Wylan chỉ tay vào mấy tên lính. “Bỏ lại bọn chúng ở đây có an toàn không, anh biết đấy…”
“Ý cậu là sao không giết quách đi chứ gì? Tôi không giết những kẻ đã bất tỉnh.”
“Chúng ta có thể đánh thức chúng dậy.”
“Này thiếu gia, cậu cũng tàn nhẫn nhỉ. Cậu có từng giết ai chưa?”
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một xác chết nào trước khi tới Barrel,” Wylan thừa nhận.
“Đó không phải là một điều đáng xấu hổ,” Jesper đáp, hơi ngạc nhiên với chính mình. Nhưng anh nói thật. Wylan cần học cách tự vệ, nhưng sẽ hay hơn nếu cậu ta có thể làm chuyện đó mà không dây vào việc giết chóc. “Kiểm tra lại dây trói cho chắc.”
Hai người cẩn thận trói tốp lính vào một khối đá. Có lẽ người ta sẽ phát hiện ra chúng trước khi chúng cởi trói được cho nhau.
“Đi thôi,” Jesper nói, và họ băng qua sân, tiến về phía vọng gác.
Họ đi vào cánh cửa bên phải cổng, cẩn thận men theo cầu thang đi lên. Mặc dù Jesper không nghĩ có kẻ đang mai phục, một tên lính nào đó có thể đã được hạ lệnh bảo vệ cổng bằng mọi giá. Tuy vậy, gian phòng phía bên trên vòm cổng hoàn toàn trống vắng. Nó chỉ được chiếu sáng bằng ngọn đèn lồng đặt trên chiếc bàn thấp, nơi có một quyển sách nằm cạnh đống hạt hồ đào. Các giá súng đầy ắp được kê dọc theo các vách tường - những khẩu súng trường rất đắt tiền - và Jesper đoán đống hộp chất trên kệ chứa đầy đạn. Không một chút bụi bặm. Đám Fjerda này ngăn nắp ghê.
Hầu hết không gian trong phòng bị chiếm chỗ bởi một cái tời dài, có tay quay ở hai đầu, trục tời quấn những vòng dây xích dày. Ở gần các tay quay, những sợi xích duỗi ra thẳng băng, chạy vào các khe trên bức tường đá.
Wylan ngoẹo đầu. “Hừ.”
“Tôi không thích âm thanh đó. Cậu thấy có gì không ổn à?”
“Tôi đã hi vọng họ dùng dây thừng, chứ không phải xích sắt. Nếu chúng ta muốn bảo đảm đám Fjerda không thể mở cổng, chúng ta phải cắt được mấy sợi xích này.”
“Nhưng rồi làm sao chúng ta kích hoạt Quy trình Đen?”
“Đó chính là vấn đề.”
Đồng hồ Cả bắt đầu điểm mười tiếng.
“Tôi sẽ làm mắt xích yếu đi,” Jesper nói. “Còn cậu tìm xem có cái giũa hay thứ gì sắc không.”
Wylan giơ cái kéo cắt vải lấy từ xưởng giặt ra.
“Có vẻ được đấy,” Jesper nói. Phải được thôi.
Chúng ta còn thời gian, anh tự nhủ trong lúc tập trung vào sợi xích. Chúng ta vẫn có thể làm xong chuyện này. Anh hi vọng những người khác không gặp phải bất cứ bất ngờ nào.
Có thể Matthias đã sai về Bạch Đảo. Có thể cái kéo sẽ cắt vào tay Wylan. Có thể Inej sẽ thất bại. Hoặc Nina. Hoặc Kaz.
Hoặc là mình. Có thể mình sẽ thất bại.
Chỉ sáu con người, nhưng với cả ngàn khả năng khiến kế hoạch này đổ bể.