Chương 11 NINA
Nina đánh liều ngoái nhìn qua vai một lần nữa và trông thấy Inej đang bị lính gác lôi đi. Inej rất khôn khéo. Em ấy sẽ tự lo cho mình được.
Suy nghĩ đó khiến cô an lòng đôi chút, nhưng cô phải đi tiếp. Cô và Inej đã đi cùng nhau, nên cô muốn biến đi trước khi tên lính nghi ngờ sang cả mình. Ngoài ra, lúc này cô không thể làm gì để giúp Inej mà không làm chính mình bại lộ và phá hỏng mọi thứ. Cô len qua đám đông khách khứa dự tiệc, nhanh chóng trút bỏ chiếc áo choàng lông ngựa lộ liễu, để cho nó bị kéo lê theo mình một đoạn trước khi buông rơi nó trong đám đông. Bộ trang phục của cô vẫn khiến nhiều người phải ngoái nhìn, nhưng ít nhất cô cũng không phải bận tâm tới việc bị cái bờm lông đỏ tiết lộ vị trí.
Cây cầu kính vươn cao trước mắt Nina tạo thành một đường cong lấp lánh, phản chiếu ánh lửa xanh phát ra từ những chiếc đèn lồng gắn trên các cột trụ có chóp nhọn của nó. Xung quanh cô, mọi người cười như nắc nẻ và ôm chặt nhau trong lúc vượt qua hào băng tựa một tấm gương sáng rực bên dưới, gần như hoàn hảo. Hiệu ứng tạo ra thật choáng ngợp: đôi giày kết cườm chật chội của cô tưởng như đang trôi giữa không khí. Những người quanh cô trông giống như chẳng bước trên bất cứ thứ gì.
Một lần nữa, Nina có cảm giác bất an rằng nơi này được xây dựng bằng năng lực của các Sáng Chế Gia. Người Fjerda đồn rằng Lâu Đài Băng là công trình của một vị thần, hoặc của Sënj Egrnond, một trong những vị thánh mang dòng máu Fjerda. Nhưng tại Ravka, người ta đã bắt đầu xem xét lại các phép màu của thánh thần. Chúng có phải là những phép mầu thực sự, hay chỉ là công sức của các Grisha tài ba? Cây cầu này có phải là một tặng vật của Djel? Hay là sản phẩm của nô lệ? Lâu Đài Băng có thể nào được xây dựng vào thời kì trước khi các Grisha bị người Fjerda xem như lũ quái vật?
Ở điểm cao nhất của cầu kính, Nina lần đầu tiên quan sát được rõ ràng Bạch Đảo và vòng thành trong. Nhìn từ xa, cô thấy hòn đảo được bảo vệ bởi một bức tường. Nhưng từ điểm quan sát này, cô nhận ra bức tường được xây dựng theo hình dáng của một con thuỷ quái, một con rồng băng khổng lồ cuộn quanh hòn đảo và đang nuốt chính cái đuôi của mình. Cô run lên. Sói, rồng, tiếp theo sẽ là gì? Trong các chuyện kể của Ravka, quái vật nằm chờ được đánh thức bởi những người anh hùng. Ờ, chúng tôi chắc chắn không phải người hùng rồi. Hi vọng con quái vật này tiếp tục ngủ yên.
Chuyến đi xuống cầu kính thậm chí còn chóng mặt hơn, và Nina thở phào nhẹ nhõm khi bàn chân cô bước lên lớp đá cẩm thạch trắng vững chãi một lần nữa. Những cây anh đào trắng và hàng cây bụi lá bạc chạy dọc theo lối đi. An ninh ở phía bên này cầu rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều. Các lính gác đứng nghiêm khoác trên người những bộ đồng phục cầu kì màu trắng, nhấn nhá bằng lớp lông bạc và mấy sợi dây tua rua bạc không chút đáng sợ.
Nhưng Nina còn nhớ điều Matthias đã dặn: Càng đi sâu vào trong, an ninh càng thắt chặt, chỉ có điều nó khó thấy hơn. Nina quan sát những người khách dự tiệc đang cùng cô bước lên bậc thềm bóng loáng nằm giữa đầu và đuôi con rồng, có bao nhiêu trong số họ thực sự là khách? Bao nhiêu là lính Fjerda hoặc drüskelle cải trang?
Họ băng qua khoảng sân và những cánh cửa cung điện để tiến vào một tiền sảnh dạng vòm cao nhiều tầng. Cung điện được xây dựng với cùng loại đá tự nhiên trắng phau giống như ở vòng thành ngoài, và tổng thể cho cảm giác giống như nó được đẽo từ một núi băng. Nina không thể xác định được có phải là do cái lạnh hay không, nhưng cô nổi da gà và phải cố hết sức để giữ cho hai hàm răng không va vào nhau lập cập.
Cô bước vào một phòng khiêu vũ rộng lớn hình tròn, với nhiều người đang nhảy và uống rượu bên dưới một đàn sói tạc từ băng. Có ít nhất ba mươi tượng sói chạy nhảy. Sườn chúng lấp lánh dưới ánh đèn, những chiếc mõm há ra đang tan dần, thỉnh thoảng nhỏ nước xuống đám đông bên dưới. Tiếng nhạc từ đâu đó gần như bị át đi bởi tiếng nói chuyện ồn ào.
Chuông Đồng hồ Cả bắt đầu điểm mười tiếng. Cô đã mất quá nhiều thời gian cho việc băng qua cầu kính. Cô cần một điểm quan sát tốt hơn. Lúc đi tới một cầu thang xoáy bằng đá trắng, Nina thoáng thấy hai dáng người quen thuộc đứng trong một hốc tường gần đó. Kaz và Matthias. Họ đã thành công, và họ đang mặc đồng phục của drüskelle. Nina cố nén cơn rùng mình. Việc nhìn thấy Matthias trong những màu sắc kia khiến cô một lần nữa lạnh sống lưng. Anh đã nghĩ đến điều gì khi khoác bộ trang phục đó lên người? Nina để cho mắt mình chạm ánh mắt anh trong thoáng chốc, nhưng cô không đọc được gì cả. Tuy vậy, việc thấy Kaz cũng giúp cô yên lòng phần nào. Cô không đơn độc, và họ vẫn đang theo đúng lịch trình.
Nina không dám gật đầu ra hiệu cho hai người mà tiếp tục bước lên cầu thang để tới một ban công ở tầng hai, nơi cô có thể quan sát dòng di chuyển của đám đông tốt hơn. Nó là mẹo mà cô đã được học từ Zoya Nazyalensky. Đám đông có nhiều cách di chuyển và tập hợp xung quanh quyền lực. Họ tưởng mình đi không có mục đích, nhưng thật ra họ bị hút về phía những nhân vật quan trọng. Cô không ngạc nhiên khi thấy một sự tập trung dày đặc xung quanh hoàng hậu Fjerda và đoàn tuỳ tùng của bà ta. Lạ thật, cô thầm nghĩ khi quan sát những bộ đầm trắng của họ. Ở Ravka, màu trắng chỉ dành cho đám người hầu. Nhưng cái vương miện kia thì không thể chê vào đâu được - những cái mấu xoắn nạm kim cương trông như nhánh cây lóng lánh vì sương giá.
Hoàng gia là những người được bảo vệ quá kĩ nên không thể tranh thủ được đối với Nina, nhưng cách đó không xa, cô thấy một đám đông chộn rộn khác vây quanh một nhóm sĩ quan quân đội mặc đồng phục. Nếu có ai biết được vị trí hiện tại của Bo Yul-Bayur trên hòn đảo này, chắc chắn người đó phải là một quan chức quân đội cao cấp của Fjerda.
“Quang cảnh đẹp ghê, đúng không?”
Nina suýt nhảy dựng khi một người đàn ông lẻn đến bên cạnh cô. Cô là kiểu gián điệp gì thế này? Thậm chí cô còn không nhận ra anh ta đang đến.
Người đàn ông nhe răng cười với Nina và đặt một bàn tay vào thắt lưng cô. “Cô biết không, ở đây có bố trí sẵn các phòng nghỉ dành cho việc vui thú. Mà trông cô có vẻ đang rất muốn được làm thế.” Bàn tay anh ta bắt đầu lần xuống dưới.
Nina làm chậm nhịp tim của người đàn ông, và anh ta ngã xuống như một tảng đá, đập đầu vào lan can. Anh ta sẽ thức dậy sau mười phút với một cơn đau đầu tệ hại và một cục u nhỏ.
“Anh ta có sao không?” Một cặp đôi hỏi thăm trong lúc đi ngang qua chỗ Nina.
“Uống quá chén ấy mà,” cô thản nhiên đáp.
Cô nhanh chóng xuống cầu thang và hoà vào đám đông, di chuyển về phía nhóm sĩ quan mặc quân phục trắng bạc đang vây quanh một người đàn ông bệ vệ với bộ ria dày. Nếu căn cứ theo đống huy chương trên ngực, ông ta chắc phải là một tướng quân hoặc gần như thế. Cô có nên tiếp cận ông ta trực tiếp không? Cô cần một người có địa vị đủ cao để tiếp cận được những thông tin mật - một ai đó đủ say để có những quyết định bất cẩn, nhưng không quá say đến mức không thể đưa cô tới nơi cô cần đến. Nhìn đôi má đỏ đắn của ông tướng và cách ông ta lắc lư người trên đôi chân, có vẻ như ông ta sắp xỉn tới mức không thể làm gì khác ngoài úp mặt đánh một giấc bên cạnh một chậu cây.
Nina cảm thấy thời gian đang trôi nhanh. Cô phải đánh liều thôi. Cô vớ lấy một li champagne, rồi thận trọng di chuyển quanh nhóm người. Khi một người lính tách nhóm, cô lùi thẳng vào anh ta. Người lính đâm sầm vào Nina. Anh ta bước đi khoan thai nên đó không phải là một va chạm mạnh, nhưng cô vẫn ré lên rồi nhào tới trước, đánh đổ li rượu trên tay. Ngay lập tức, nhiều cánh tay khoẻ mạnh giơ ra đỡ lấy cô.
“Cái cậu này,” ông tướng thốt lên. “Cậu suýt nữa làm cô ấy ngã nhào đó.”
Ngay lần thử đầu tiên, Nina tự nhủ. Đừng bận tâm. Tôi là một gián điệp xuất sắc mà.
Anh lính tội nghiệp đỏ bừng mặt. “Xin lỗi cô.”
“Tôi xin lỗi,” Nina đáp bằng tiếng Kerch, giả vờ bối rối và tiếp tục nói. “Tôi không biết tiếng Fjerda.”
“Vô cùng xin lỗi cô,” anh ta thử lại bằng tiếng Kerch, trước khi nỗ lực nói lại bằng tiếng Kaelish, “Xin lỗi rất nhiều.”
“Ồ không, hoàn toàn là lỗi của tôi,” Nina đáp trong tiếng thở hổn hển.
“Ahlgren, đừng có tra tấn cô ấy bằng ngôn từ nữa, đi lấy li champagne mới cho cô ấy đi.’’ Anh chàng lập tức nghiêng mình thi lễ và bước vội đi. “Cô có sao không? Tôi tìm chỗ cho cô ngồi xuống nhé?” Ông tướng hỏi thăm với thứ tiếng Kerch hoàn hảo.
“Anh ấy chỉ làm tôi bị bất ngờ một chút thôi ạ,” Nina mỉm cười đáp và tựa người vào cánh tay của ông tướng.
“Tôi nghĩ tốt hơn hết cô nên nghỉ ngơi đôi chút.”
Nina nhướng một bên lông mày. Tôi biết tỏng rồi nhé. Nhưng trước hết tôi cần phải điều tra xem ông biết được những gì.
“Và bỏ lỡ bữa tiệc ạ?”
“Trông cô tái xanh rồi kìa. Một chút nghỉ ngơi trong mấy căn phòng trên lầu sẽ tốt cho cô đấy.”
Thánh thần ơi, ông ta không lãng phí thời gian một chút nào. Trước khi Nina kịp khẳng định rằng cô hoàn toàn ổn và chỉ cần đi hít thở không khí ngoài sân thì một giọng nói trầm ấm đã vang lên: “Tướng quân Eklund này, cách tốt nhất để đạt được thiện ý của một người phụ nữ là đừng nói rằng cô ấy không khoẻ.”
Ông tướng nhíu mày, hàng ria mép rung rung, nhưng rồi dường như sực tỉnh.
“Đúng vậy, đúng vậy,” ông ta gượng cười.
Nina quay lại, và mặt sàn dưới chân cô dường như sụp xuống. Không, cô nghĩ thầm, tim đập cuồng loạn. Không thể nào. Ông ta đã chết đuối rồi. Ông ta đáng lẽ đang ở dưới đáy đại dương.
Nhưng nếu Jarl Brum đã chết thì ông ta quả là một cái xác vô cùng sống động.