Chương 21 MATTHIAS
“Hai… một…”
Matthias thấy đồng tử của Nina giãn rộng. Đôi môi cô tách ra và cô đẩy anh qua một bên để bước xuống khỏi xe tăng. Bầu không khí quanh cô dường như kêu răng rắc, lần da cô sáng bừng như thể được thắp lên từ bên trong bởi một phép màu nào đó. Như thể cô đã trực tiếp hút được một mạch nguồn của Djel, và giờ đây năng lực của thần linh đang tuôn tràn trong cơ thể cô.
Nina lập tức tấn công Độc Tâm Y kia. Cô lắc cổ tay, và đôi mắt cậu ta nổ tung. Cậu ta gục xuống không kịp kêu một tiếng. “Tự do đi nhé,” cô nhắn nhủ với cậu.
Nina lướt nhẹ trên đường, tiến về phía đám đông binh lính. Matthias đi theo để bảo vệ cô khi trông thấy những nòng súng giương lên. Cô giơ tay lên. “Dừng lại,” cô ra lệnh.
Tất cả bọn họ tê liệt.
“Hạ vũ khí xuống.” Cả trăm người như một, họ tuân lệnh cô.
“Ngủ đi,” cô nói. Nina vung tay thành một đường vòng cung, và các binh lính ngã xuống không một lời kháng cự, hết hàng này tới hàng khác, như những nhánh lúa mì đổ gục dưới một lưỡi liềm vô hình.
Bầu không khí im phăng phắc lạ thường. Thật chậm rãi, Wylan và Inej trèo xuống xe tăng. Jesper và những người còn lại cũng làm theo. Cả nhóm đứng đó, sững sờ quan sát biển người ngã rạp, mọi ngôn từ đều bất lực trước cảnh tượng họ đang chứng kiến. Nó diễn ra quá nhanh.
Không còn cách nào khác để tiến ra cảng ngoài việc bước qua những tên lính. Không nói một lời, họ bắt đầu len lỏi đi qua trong sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng chuông của Đồng hồ Cả vang vọng từ phía xa. Matthias cầm tay Nina, và cô khẽ thở dài, để cho anh dắt đi.
Sau khi bước qua đám binh lính, bến thuyền trước mắt họ vắng tanh. Những người còn lại đi tới chiếc Ferolind trong khi Matthias và Nina đi khoá đuôi. Anh có thể trông thấy Rotty vắt vẻo trên cột buồm, miệng há ra vì sợ. Specht đang đợi lệnh nhổ neo, vẻ mặt anh ta cũng không kém phần sợ hãi.
“Matthias!”
Anh quay phắt lại. Một nhóm drüskelle đang đứng trên bến, đồng phục ướt đẫm, mũ đen trùm kín đầu. Họ đeo những chiếc mặt nạ kết bằng sợi kim loại màu xám bóng loáng, mọi đường nét khuôn mặt được che kín sau lớp lưới. Nhưng Matthias đã nhận ra giọng nói của Jarl Brum.
“Quân phản bội,” ông ta nói từ phía sau lớp mặt nạ. “Phản bội tổ quốc và thần linh của ngươi. Các ngươi sẽ không sống sót rời khỏi đây. Không một đứa nào.”
Chắc ông ta đã được người của mình đưa ra khỏi kho bạc sau vụ nổ. Bọn họ đã theo Matthias và Nina nhảy xuống dòng sông ngầm bên dưới cây tần bì ư? Họ có sẵn ngựa và xe tăng ở trong thị trấn hay sao?
Nina giơ hai tay lên. “Vì Matthias, tôi sẽ tặng cho các ông một cơ hội để cho chúng tôi ra đi.”
“Ngươi sẽ không thể điều khiển được bọn ta, đồ phù thuỷ,” Brum đáp. “Mũ trùm, mặt nạ, mọi đường khâu trên trang phục của bọn ta đều được gia cố bằng thép Grisha, chúng được tạo ra bởi các Sáng Chế Gia theo lệnh của bọn ta, dành riêng cho mục đích này. Ngươi không thể bắt bọn ta làm theo ý ngươi được đâu. Ngươi không thể làm hại bọn ta. Ván đấu này kết thúc rồi.”
Nina giơ một bàn tay lên. Không có gì xảy ra, Matthias biết Brum nói thật.
“Đi thôi!” Matthias hét lên. “Xin làm ơn…”
Brum nổ súng. Viên đạn lập tức găm vào ngực anh. Cơn đau đột ngột và dữ dội… tan biến ngay lập tức. Anh thấy viên đạn rơi ra khỏi ngực mình. Nó chạm đất với một tiếng keng. Anh vạch áo ra. Không có vết thương nào cả.
Nina bước qua chỗ anh. “Không!’’Anh hét lên.
Tốp drüskelle nã đạn vào cô. Anh thấy cô loạng choạng khi bị trúng đạn, thấy những vết máu xuất hiện trên ngực, bụng và đùi cô. Nhưng cô không ngã xuống. Cũng nhanh chóng như khi các lỗ đạn hình thành, các vết thương tự liền lại, và những viên đạn rơi xuống đất một cách vô hại.
Tốp drüskelle há miệng nhìn Nina kinh ngạc. Cô cười vang. “Các người đã quá quen với những Grisha bị giam cầm. Chuồng nhốt làm bọn ta dễ bảo hơn.”
“Vẫn còn cách khác,” Brum đáp và lôi từ thắt lưng ra cây roi dài giống như cái mà Lars đã sử dụng. “Năng lực của ngươi không thể chạm đến ta, đồ phù thuỷ, và bọn ta có chính nghĩa.”
“Tôi không thể chạm tới ông,” Nina đáp trong lúc giơ hai tay lên. “Nhưng với họ thì khác.”
Phía sau lưng tốp drüskelle, những người lính Fjerda nhỏm dậy với khuôn mặt vô hồn. Một người giật phăng cây roi khỏi tay Brum, nhiều người khác lột sạch mũ trùm và mặt nạ khỏi những khuôn mặt bàng hoàng của các drüskelle, khiến họ không còn được bảo vệ.
Nina co ngón tay lại, và các drüskelle buông súng, hai tay giơ lên ôm đầu, miệng gào thét đau đớn.
“Vì đất nước tôi,” cô nói. “Vì đồng bào tôi. Vì những đứa trẻ đã bị các người đưa lên giàn thiêu. Hãy nhận lấy thứ mà ông đã gieo đi, Jarl Brum.”
Matthias thấy các drüskelle bắt đầu co giật, máu trào ra từ lỗ tai và hốc mắt, trong khi những người lính Fjerda khác vẫn cứ trơ trơ. Tiếng hét của bọn họ đồng thanh vang lên. Claas, người đã uống say bí tỉ cùng anh ở Avfalle. Giert, người đã luyện cho con sói của anh ta ăn trên tay chủ. Họ là những con quái vật, anh biết điều đó, nhưng cũng là những chàng trai giống như anh - được dạy dỗ bằng sự căm thù và nỗi khiếp sợ.
“Nina,” anh lên tiếng, bàn tay vẫn đặt trên lớp da ngực lành lặn, nơi lẽ ra đã có một lỗ đạn. “Nina, làm ơn đi.”
“Anh biết họ sẽ không thương xót anh mà, Matthias.”
“Anh biết, anh biết. Nhưng thay vào đó, hãy để họ sống trong tủi hổ.”
Cô ngập ngừng.
“Nina, em đã làm anh trở thành một con người tốt hơn. Họ cũng có thể như vậy.”
Nina nhìn vào mắt anh. Đôi mắt cô dữ tợn, với màu xanh thẫm của rừng rậm, hai đồng tử là những giếng nước tối tăm. Năng lượng làm rung rinh bầu không khí xung quanh Nina, như thể cô được hun nóng bởi một ngọn lửa bí ẩn nào đó.
“Họ sợ em giống như anh đã từng sợ em,” anh nói tiếp. “Như em đã từng sợ anh. Chúng ta đều là những con quái vật đối với người khác, Nina à.”
Suốt một lúc lâu, cô chăm chú quan sát khuôn mặt anh. Cuối cùng, cô hạ tay xuống, và tốp drüskelle ngã lăn ra đất, miệng rên rỉ. Cô cũng giải thoát cho những người lính kia để họ lại rơi vào giấc ngủ, tựa như những con rối đứt dây. Sau đó, bàn tay cô chém một nhát cuối cùng, và Brum rú lên. Ông ta ôm đầu, máu ứa ra qua các kẽ ngón tay.
“Ông ấy sẽ sống chứ?” Matthias hỏi.
“Có,” cô nói trong lúc bước lên thuyền. “Chỉ có điều ông ta sẽ trụi sạch tóc.”
Specht ra mệnh lệnh, và chiếc Ferolind bắt đầu rời hải cảng, tốc độ tăng dần nhờ những cánh buồm căng gió. Không một ai ngăn cản họ. Không con tàu nào, không phát đạn nào. Không có ai để cảnh báo hay để ra hiệu cho các tay súng. Tiếng chuông Đồng hồ Cả vẫn tiếp tục vang lên trong khi chiếc thuyền biến mất ngoài khơi, bỏ lại quang cảnh thê lương phía sau.