Chương 22 INEJ
Họ được hưởng một cơn gió mạnh. Inej cảm thấy nó lùa qua tóc cô, và tự dưng nghĩ một cơn bão sẽ ập đến.
Ngay khi họ vừa lên boong, Matthias quay sang hỏi Kuwei.
“Cô ấy còn chịu ảnh hưởng trong bao lâu?”
Kuwei nói được vài từ tiếng Kerch và Nina phải dịch những chỗ còn lại. Nina làm chuyện đó một cách lơ đãng, ánh mắt hờ hững lướt qua mọi người và mọi vật.
“Cảm giác phê thuốc sẽ kéo dài một giờ, có thể là hai. Nó tuỳ thuộc vào việc cơ thể cô ấy mất bao nhiêu thời gian để tiếp nhận một liều mạnh như thế.”
“Sao em không đơn giản là tống nó ra khỏi cơ thể, giống như những viên đạn?” Matthias tuyệt vọng hỏi Nina.
“Chuyện đó không đơn giản như vậy,” Kuwei đáp. “Cho dù cô ấy có thể chế ngự cơn thèm thuốc đủ lâu để bắt đầu quá trình thanh lọc, cô ấy cũng sẽ mất khả năng tống xuất parem khỏi cơ thể trước khi nó hoàn toàn bị thải trừ. Cô ấy cần phải nhờ đến một Tâm Y khác có sử dụng parem để hoàn tất chuyện đó.”
“Nó sẽ gây ra điều gì cho Nina?” Wylan hỏi.
“Rồi cậu sẽ thấy,” Matthias trả lời với giọng chua chát. “Chúng ta biết điều gì sẽ xảy ra mà.”
Kaz khoanh tay lại. “Nó sẽ bắt đầu như thế nào?”
“Đau cơ, ớn lạnh, không tệ hơn một cơn bệnh nhẹ,” Kuwei giải thích. “Sau đó là tăng nhạy cảm, tiếp nối bằng run rẩy và thèm thuốc.”
“Cậu còn parem không?” Matthias hỏi.
“Còn.”
“Đủ để cô ấy dùng cho tới khi về Ketterdam?”
“Tôi sẽ không dùng thêm,” Nina phản đối.
“Tôi có đủ để cô không phải chịu đựng cơn vật vã,” Kuwei nói. “Nhưng nếu cô dùng thêm liều thứ hai, hi vọng cai được nó sẽ không còn.” Cậu ta nhìn sang phía Matthias. “Đây là cơ hội duy nhất của cô ấy. Biết đâu cơ thể cô ấy có khả năng thanh lọc được thuốc và không bị nghiện.”
“Còn nếu không thì sao?”
Kuwei giơ hai tay ra, nửa như phủi trách nhiệm, nửa như xin lỗi. “Nếu không được tiếp thêm thuốc, cô ấy sẽ phát điên. Còn nếu được dùng tiếp, cơ thể cô ấy sẽ kiệt quệ. Anh có biết chữ parem có nghĩa là gì không? Đó là cái tên mà cha tôi đã đặt cho loại thuốc này. Nó có nghĩa là ‘không thương xót’.”
Khi Nina dịch xong, im lặng kéo dài bao trùm lên tất cả.
“Tôi không muốn nghe thêm nữa. Có nghe cũng chẳng thay đổi được điều sắp xảy ra.”
Nói đoạn Nina bỏ đi về phía mũi tàu. Matthias nhìn theo.
“Nước nghe và nước hiểu,” anh khẽ lẩm bẩm.
Inej đi nhờ Rotty lấy giúp mấy cái áo khoác len mà cô và Nina đã bỏ lại trên tàu. Cô tìm thấy chị đứng bên cạnh mũi tàu, mắt nhìn mặt biển phía trước.
“Một giờ, có thể là hai,” Nina nói mà không quay người lại.
Inej sững người. “Chị nghe thấy em đến à?” Không ai có thể nghe được Bóng Ma, đặc biệt là giữa âm thanh của sóng gió biển khơi như thế này.
“Đừng lo. Không phải những bước chân đã tố cáo em đâu. Chị có thể nghe thấy mạch đập và hơi thở của em.”
“Và chị biết đó là em?”
“Mọi trái tim đều có nhịp đập riêng của nó. Trước đây chị đã không nhận ra điều này.”
Inej đến đứng bên cạnh lan can thuyền và đưa áo khoác cho Nina. Chị khoác nó lên người, mặc dù không có vẻ gì là bị lạnh. Trên đầu họ, những ngôi sao lấp lánh giữa những vầng mây xám bạc. Inej đã sẵn sàng để đón bình minh, cô chỉ mong sao cho đêm dài mau chóng trôi qua, cũng như chuyến đi này. Cô ngạc nhiên khi nhận ra mình háo hức muốn thấy lại Ketterdam. Cô muốn một đĩa trứng chiên, một cốc cà phê thật ngọt. Cô muốn nghe thấy tiếng mưa rơi trên mái nhà trong lúc ngồi ấm áp trong căn buồng nhỏ xíu của mình tại Thanh Gỗ. Trước mắt sẽ còn nhiều chuyến phiêu lưu nữa, nhưng chúng có thể chờ đợi cho đến khi cô xong một chầu tắm nước nóng… có thể là nhiều chầu.
Nina vùi mặt vào cổ áo len và nói: “Chị ước gì em có thể thấy điều chị đang cảm thấy. Chị có thể nghe được mọi cơ thể trên con thuyền này, mọi dòng máu chảy trong huyết quản. Chị có thể nghe thấy sự thay đổi trong hơi thở của Kaz khi anh ta nhìn em.”
“Chị… chị có thể thật sao?”
“Lần nào nó cũng nổi bần bật, như thể anh ta chưa bao giờ gặp em trước đó vậy.”
“Thế còn Matthias?” Inej vội vàng đổi chủ đề.
Nina nhướng mày, không để bị lừa. “Matthias lo lắng cho chị, nhưng tim anh ấy đập ổn định bất kể anh ấy đang cảm thấy gì. Rất Fjerda, rất kỉ luật.”
“Em không nghĩ chị lại để bọn họ sống sót, những người trên bến cảng ấy.”
“Chị cũng không chắc đó là điều đúng đắn. Chị sẽ là một câu chuyện kinh dị nữa về Grisha để bọn họ kể lại cho con cháu nghe.”
“Cư xử cho ngoan vào, nếu không mụ Nina Zenik sẽ bắt mày đi… Kiểu vậy á?”
Nina ngẫm nghĩ một lúc. “Ờ, nghe cũng hay đấy.”
Inej tựa lưng vào lan can và nhìn Nina. “Chị trông thật rạng rỡ.”
“Nó sẽ không kéo dài đâu.”
“Nó có bao giờ kéo dài.” Nụ cười của Inej nhạt đi. “Chị có sợ không?”
“Sợ khiếp lên được.”
“Bọn em sẽ ở bên chị.”
Nina run run hít một hơi và gật đầu.
Inej có không ít đồng bọn ở Ketterdam, nhưng cô chỉ có vài người bạn. Cô ngả đầu vào vai Nina. “Nếu em là một thầy bói Suli, em sẽ có thể thấy được tương lai và bảo với chị rằng mọi chuyện sẽ ổn.”
“Hoặc chị sẽ chết trong đau đớn quằn quại.” Nina áp má vào đỉnh đầu của Inej. “Nhưng em hãy cứ nói thứ gì hay ho đi.”
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Chị sẽ vượt qua lần này. Và chị sẽ giàu, cực giàu. Chị sẽ hát những bài hát của dân đi biển hoặc cánh bợm nhậu hằng đêm, trong một hộp đêm ở Đông Stave, và chị sẽ mua chuộc mọi người để họ đứng dậy vỗ tay sau mỗi bài hát.”
Nina bật cười khe khẽ. “Hay là chị em mình mua lại Vườn Thú đi.”
Inej nhăn mặt, nghĩ tới tương lai và con tàu nhỏ của mình. “Ta sẽ mua và đốt trụi nó.”
Hai chị em nhìn những con sóng một lúc. “Em sẵn sàng chưa?” Nina hỏi.
Inej nhẹ cả người vì không phải mở lời. Cô kéo ống tay áo lên, phơi bày hình xăm lông công trên lớp da sừng sẹo.
Nina chỉ cần lướt nhẹ mấy đầu ngón tay trên đó trong một giây. Cơn ngứa ran trôi qua rất nhanh chóng. Khi đã hết châm chích, làn da cánh tay của Inej đã hoàn hảo trở lại - láng mịn và không tì vết, như thể nó là một phần cơ thể mới của cô.
Inej chạm tay vào lớp da mềm mại. Nó đã được sửa chữa chỉ bằng một thao tác đơn giản như thế. Giá mà mọi vết thương đều được chữa lành dễ dàng như vậy.
Nina hôn lên má Inej. “Chị phải đi tìm Matthias, trước khi mọi chuyện xấu đi.”
Nhưng Inej nhận ra Nina còn có một lí do khác để rời đi. Kaz đang đứng trong bóng tối cạnh cột buồm. Anh đã khoác một chiếc áo choàng dầy và đang tì người trên cây gậy chống hình đầu quạ - anh gần như đã trở lại với hình ảnh cũ của mình. Những con dao của Inej đang đợi cô cùng các món đồ cá nhân khác. Cô nhớ bộ móng vuốt của mình quá.
Kaz thì thầm trao đổi vài lời với Nina, và Inej thấy chị khựng lại vì ngạc nhiên. Inej không nghe được họ nói gì, nhưng cô có thể thấy cuộc đối thoại khá căng thẳng, trước khi Nina thốt lên một tiếng kêu bực bội và biến xuống khoang dưới.
“Anh nói gì với Nina thế?” Inej hỏi Kaz khi anh tiến đến chỗ cô bên cạnh hàng lan can.
“Tôi có một việc cần cô ấy thực hiện.”
“Nina sắp trải qua một thử thách kinh khủng…”
“Và công việc vẫn cần được hoàn thành.”
Đúng kiểu thực dụng của Kaz. Tại sao phải để tình cảm chen vào chứ? Có khi Nina còn mừng vì được để tâm trí vào chuyện khác.
Họ đứng cạnh nhau nhìn những ngọn sóng, im lặng hồi lâu.
“Chúng ta sống rồi,” cuối cùng anh nói.
“Có vẻ như anh đã cầu nguyện đúng địa chỉ.”
“Hoặc là đi với đúng người.”
Inej nhún vai. “Thế ai dẫn lối cho chúng ta?” Thấy Kaz không đáp, cô mỉm cười nói tiếp: “Anh không nói được câu nào sắc sảo à? Anh không cười vào mấy câu ngạn ngữ Suli của tôi sao?”
Kaz lướt ngón tay đeo găng trên lan can. “Không.”
“Chúng ta sẽ gặp Hội đồng Thương buôn như thế nào đây?”
“Khi gần về đến nơi, Rotty và tôi sẽ chèo xuồng vào cảng. Chúng tôi sẽ tìm một người đưa tin để báo với Van Eck và tiến hành cuộc trao đổi trên đảo Vellgeluk.”
Inej rùng mình. Hòn đảo đó nổi tiếng vì bọn săn nô lệ và buôn lậu. “Lựa chọn của Hội đồng hay của anh vậy?”
“Van Eck đã đề nghị chỗ đó.”
Inej nhíu mày. “Làm sao một thương gia như ông ta lại biết đến Vellgeluk được?”
“Chuyện làm ăn mà. Có lẽ Van Eck không phải là một thương gia đáng kính như ông ta vẫn tỏ ra.”
Hai người im lặng một lúc. Cuối cùng cô lên tiếng: “Tôi sẽ đi học lái tàu.”
Kaz nhíu mày và ngạc nhiên nhìn cô. “Thật á? Vì sao?”
“Tôi muốn dùng tiền của mình để thuê một thuỷ thủ đoàn và trang bị một con tàu.” Việc nói ra điều này khiến cô lo ngại ghê gớm. Ước mơ của cô vẫn còn mong manh lắm. Dù không muốn, cô vẫn hỏi ý kiến của Kaz. “Tôi sẽ đi truy lùng bọn săn nô lệ.”
“Lí tưởng cao đẹp đấy,” anh nói với giọng trầm ngâm. “Cô biết một mình cô không thể bắt được hết bọn chúng.”
“Nếu không thử thì tôi sẽ chẳng tóm được tên nào.”
“Thế thì tôi thấy thương cho bọn săn nô lệ đấy. Chúng chẳng biết điều gì đang chờ đợi mình đâu.”
Một thoáng ửng hồng làm ấm đôi má cô. Nhưng chẳng phải Kaz luôn tin là cô nguy hiểm đó sao?
Inej chống khuỷu tay vào lan can và kê cằm vào lòng bàn tay. “Tuy vậy, trước hết tôi sẽ quay về nhà.”
“Về Ravka sao?”
Cô gật đầu.
“Để tìm kiếm gia đình cô.”
“Ừ.” Nếu là hai năm trước, chắc cô sẽ bỏ lửng cuộc nói chuyện ở đó, tôn trọng thoả thuận ngầm rằng họ không xâm phạm quá khứ của nhau. Nhưng bây giờ thì khác. “Anh chỉ có anh trai thôi à, Kaz? Bố mẹ anh đâu?”
“Lũ con trai khu Barrel làm gì có bố mẹ. Bọn tôi chào đời trên bến cảng và bò ra các con kênh.”
Inej lắc đầu. Cô nhìn biển động và thở dài, mỗi con sóng tựa như một tiếng thở. Cô chỉ có thể phân biệt được nơi đường chân trời sự khác biệt nhỏ giữa bầu trời đen tối và mặt biển thẫm hơn. Cô nghĩ tới bố mẹ của mình. Đã gần ba năm nay cô không gặp lại họ. Bố mẹ cô đã thay đổi như thế nào? Cô có thể trở lại làm con gái nhỏ của bố mẹ được không? Chắc là không thể ngay lập tức được rồi. Nhưng cô muốn ngồi ăn trái cây với bố trên bậc cửa cỗ xe. Cô muốn thấy mẹ phủi phấn bám trên tay trước khi chuẩn bị bữa tối. Cô muốn thấy lại đám cỏ cao phương nam và bầu trời mênh mông bên trên vùng núi Sikurzoi. Thứ cô cần đang chờ cô ở đó. Vậy thứ anh cần là gì?
“Anh sắp giàu nứt đố đổ vách rồi. Anh sẽ làm gì khi không phải đổ máu hoặc trả thù ai đó?”
“Chuyện đó thì không bao giờ cạn kiệt.”
“Nhiều tiền hơn, nhiều bạo lực hơn, nhiều bàn thắng cần ghi hơn. Anh không có giấc mơ nào khác à?”
Kaz không đáp. Điều anh khát khao nhất trong lòng ư? Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết.
Inej quay gót bỏ đi. Kaz nắm tay cô và giữ nó lại trên hàng lan can. Anh nói mà không nhìn cô. “Ở lại đi,” giọng anh khản đặc. “Ở lại Ketterdam đi. Ở lại với anh.”
Cô nhìn xuống bàn tay đeo găng đang nắm tay mình. Mọi thứ trong cô đều muốn đáp có, nhưng cô sẽ không dễ dàng chấp nhận như thế, sau tất cả những gì đã trải qua. “Để làm gì?”
Anh hít một hơi. “Anh muốn em ở lại. Anh muốn rằng em… Anh muốn em.”
“Anh muốn em.” Inej lặp lại. Cô dịu dàng nắm lấy tay anh. “Thế anh sẽ có em như thế nào, Kaz?”
Anh nhìn cô với đôi mắt long lanh, cái miệng cương nghị. Giống như những khi anh sắp đánh nhau.
“Anh sẽ có em như thế nào?” Cô hỏi lại. “Quần áo chỉnh tề, tay đeo găng, mặt quay đi, để môi chúng ta không thể nào chạm nhau được ư?”
Anh buông tay cô ra, vai anh so lại, ánh mắt anh vừa giận dữ lại vừa xấu hổ khi quay ra nhìn biển.
Có lẽ vì anh quay lưng lại, nên cô mới có thể nói ra điều cần nói. “Em muốn có anh không một lớp áo giáp che chắn nào, Kaz Brekker. Hoặc hoàn toàn không có anh.”
Nói đi, cô thầm nài nỉ trong lòng. Cho em một lí do để ở lại đi. Bất chấp tất cả sự ích kỉ và tàn nhẫn của anh, Kaz vẫn là chàng trai đã cứu cô. Cô muốn tin rằng anh cũng đáng được cứu.
Những lá buồm kêu kẽo kẹt. Những đám mây tản ra nhường lối cho ánh trăng rồi tụ lại quanh cô.
Inej bỏ lại Kaz với cơn gió thét gào. Bình minh còn lâu mới ló dạng.