Chương 24 JESPER
Trong lúc chiếc thuyền buồm lướt nhanh về phương nam, có cảm giác như toàn bộ thuỷ thủ đoàn đều tỏ ra cảnh giác. Mọi người hạ giọng khi nói chuyện với nhau và đi đứng khẽ khàng trên boong. Jesper cũng lo lắng cho Nina giống như bất kì ai - ngoại trừ Matthias, anh nghĩ thế. Nhưng sự im lặng này thật khó chịu. Anh cần một thứ gì đó để bắn vào.
Có cảm giác như chiếc Ferolind đã trở thành một con tàu ma. Matthias luôn ở bên cạnh Nina trong cabin và nhờ Wylan phụ anh ta chăm sóc cô. Dù Wylan không thích hoá học, cậu ta vẫn rành về các loại cồn thuốc và thuốc men hơn bất kì ai trong đoàn, ngoại trừ Kuwei, nhưng Matthias lại không hiểu được Kuwei nói gì. Jesper đã không thấy Wylan ló mặt lên boong từ khi họ rời cảng Djerholm, và phải thừa nhận là anh thấy nhớ những lần mình chọc phá cậu ta. Kuwei có vẻ khá thân thiện, nhưng vốn tiếng Kerch của cậu ta rất hạn chế, và cậu ta cũng không phải là người nói nhiều. Thỉnh thoảng cậu ta lên boong tàu khi trời tối những chỉ đứng im bên cạnh Jesper, đưa mắt quan sát những lớp sóng biển. Chuyện đó khiến anh hơi khó chịu một chút. Mỗi Inej là tỏ ra muốn trò chuyện với bất cứ ai, vì hình như cô đang rất quan tâm đến các kiến thức hàng hải. Cô dành hầu hết thời gian với Specht và Rotty, học cách thắt nút và giương buồm.
Jesper luôn biết có một khả năng lớn là họ sẽ không quay về sau chuyến đi này, rằng họ có thể rơi vào ngục tối ở Lâu Đài Băng hoặc bỏ mạng trên những cây cọc nhọn. Anh cũng nghĩ nếu họ giải thoát thành công Yul-Bayur và lên được tàu Ferolind thì chuyến hải hành trở về Ketterdam sẽ là một bữa tiệc. Họ sẽ uống bất cứ thứ gì mà thuyền trưởng Specht đã lén mang lên tàu, ăn cho đến chiếc kẹo caramel cuối cùng của Nina, điểm lại những lần hút chết và từng chiến thắng nhỏ. Nhưng anh đã không tiên liệu được việc họ bị bao vây trên bến cảng, và càng không tưởng tượng nổi điều mà Nina đã làm để giúp họ vượt qua chuyện đó.
Jesper thấy lo lắng cho Nina, nhưng nghĩ đến cô khiến anh cảm thấy có tội. Khi họ nghe Kuwei giải thích về parem, một giọng nói nhỏ trong anh bảo rằng lẽ ra anh cũng nên đề nghị được dùng ma dược. Cho dù anh chỉ là một Sáng Chế Gia không được đào tạo, biết đâu anh có thể rút được parem ra khỏi cơ thể Nina và giải thoát cho cô. Nhưng đó là giọng nói của một người hùng, và đã từ lâu Jesper ngừng nghĩ rằng anh có tố chất của một người hùng. Trời ạ, một người hùng chắc đã xung phong sử dụng parem ngay khi họ đối đầu với quân lính Fjerda trên bến cảng rồi.
Khi rốt cuộc những đường nét lờ mờ của Kerch cũng xuất hiện nơi chân trời, trong lòng Jesper dấy lên một cảm xúc khó tả, pha trộn giữa nhẹ nhõm và bất an. Cuộc sống của họ sắp thay đổi một cách phi thường.
Họ buông neo, và khi đêm xuống, Jesper đã hỏi Kaz xem anh có thể cùng anh ta và Rotty chèo thuyền tới Cảng số Năm được không. Hai người không cần phải có Jesper đi cùng, nhưng anh cuồng chân cuồng tay lắm rồi.
Sự hỗn loạn của Ketterdam vẫn như thế - những con tàu bốc dỡ hàng hoá trên bến cảng, khách du lịch và binh lính kéo nhau rời tàu, nói cười vui vẻ trên đường tới khu Barrel.
“Có vẻ như nó chẳng khác gì lúc chúng ta ra đi,” Jesper nói.
Kaz nhướng mày. Anh ta đã quay lại với bộ com-lê hai màu xám và đen, cùng với chiếc cà vạt nghiêm chỉnh. “Thế cậu mong chờ điều gì?”
“Tôi cũng chẳng biết nữa,” Jesper thừa nhận.
Nhưng anh cảm thấy khang khác, ngay cả khi có sức nặng quen thuộc của mấy khẩu súng lục cẩn ngọc trai giắt bên hông và khẩu súng trường đeo sau lưng. Anh vẫn nghĩ tới hình ảnh nữ Tiết Hải Sư gào thét trong cái sân đó, với khuôn mặt lỗ chỗ vết đen. Anh đã nhìn xuống đôi tay mình. Anh có muốn làm một Sáng Chế Gia không? Có muốn sống như thế không? Bản chất của anh thì không thể thay đổi được rồi, nhưng anh muốn phát triển năng lực của mình hay là tiếp tục che giấu chúng?
Kaz bỏ lại Rotty và Jesper trên bến cảng để đi tìm một người báo tin cho Van Eck. Jesper muốn đi cùng, nhưng Kaz bảo anh ở lại. Bực mình, anh tranh thủ cơ hội để duỗi chân duỗi tay trước ánh mắt quan sát của Rotty. Anh có cảm giác như Kaz đã dặn Rotty để mắt tới anh. Không lẽ Kaz nghĩ anh sẽ lao thẳng tới sòng bạc gần nhất?
Anh ngước nhìn bầu trời đầy mây. Sao phải chối nhỉ? Anh bị cám dỗ. Tay anh đang ngứa ngáy muốn cầm bài lắm rồi. Có lẽ anh nên rời khỏi Ketterdam. Một khi đã nhận được tiền thưởng và trả dứt nợ, anh có thể tới bất kì nơi đâu. Kể cả Ravka. Hi vọng Nina sẽ hồi phục, và khi cô bình thường trở lại, Jesper sẽ ngồi xuống bàn tính chuyện đó với cô. Không hứa hẹn trước gì cả, nhưng ít nhất anh cũng có thể tới đó thăm thú kia mà?
Một tiếng đồng hồ sau, Kaz quay lại cùng với một thông điệp khẳng định rằng các đại diện của Hội đồng Thương buôn sẽ gặp họ trên đảo Vellgeluk vào bình minh ngày hôm sau.
“Nhìn này,” Kaz chìa tờ giấy ra cho Jesper đọc. Bên dưới những chi tiết của cuộc gặp, tờ giấy có viết: Xin chúc mừng. Đất nước này cảm ơn các bạn.
Dòng chữ đó để lại một cảm xúc kì lạ trong lòng Jesper, nhưng anh bật cười và nói: “Chừng nào đất nước này trả thưởng bằng tiền mặt. Hội đồng có biết lão khoa học gia đó đã chết chưa nhỉ?”
“Tôi đã viết tất cả trong thư gửi Van Eck,” Kaz đáp. “Tôi viết rằng Bo Yul-Bayur đã chết, nhưng con trai ông ta còn sống và đang nghiên cứu về jurda parem cho phía Fjerda.”
“Ông ta có mặc cả không?”
“Trong thư thì không. Ông ta ‘bày tỏ sự quan ngại sâu sắc’, nhưng không đả động tới khoản tiền thưởng. Chúng ta đã làm công việc của mình. Chúng ta sẽ rõ liệu ông ta có tìm cách mặc cả hay không khi hai bên gặp nhau ở Vellgeluk.”
Trong lúc họ chèo xuồng về tàu Ferolind, Jesper hỏi tiếp: “Wylan có đi cùng chúng ta tới gặp Van Eck không?”
“Không,” Kaz đáp, ngón tay gõ gõ trên cái đầu quạ của cây gậy chống. “Matthias sẽ đi cùng chúng ta, nên phải có ai đó ở bên Nina. Hơn nữa, nếu chúng ta muốn sử dụng Wylan để gây sức ép với cha cậu ta thì tốt hơn không nên để lộ bài quá sớm.”
Cũng có lí. Và cho dù giữa hai bố con họ có mối bất hoà như thế nào, Jesper cũng nghĩ Wylan không muốn để lộ điều đó trước mặt băng Cặn Bã và Matthias.
Anh có một đêm trằn trọc khó ngủ trên võng và thức giấc khi mới tờ mờ sáng. Trời tịnh không một cơn gió, mặt biển phẳng lặng như một mặt hồ.
“Trời khó chịu thật,” Inej khẽ nói trong khi nheo mắt nhìn về phía Vellgeluk. Cô nói đúng. Chân trời không một gợn mây nào, nhưng không khí đầy hơi ẩm như thể một cơn bão sắp hình thành.
Jesper đưa mắt nhìn boong tàu vắng lặng. Anh cứ nghĩ Wylan sẽ lên boong đê tiễn mọi người lên đường, nhưng có lẽ Nina cần được chăm sóc.
“Cô ấy thế nào rồi?” Anh hỏi Matthias.
“Khá yếu,” anh chàng Fjerda đáp. “Cô ấy không ngủ được. Nhưng chúng tôi đã bón được cho cô ấy vài thìa nước súp, và cô ấy không nôn ra.”
Jesper biết anh ích kỉ và cứng đầu, nhưng phần tầm thường trong anh tự hỏi phải chăng Wylan cố tình tránh mặt mình trong hành trình trở về. Có lẽ giờ đây khi phi vụ đã xong, tiền thưởng cũng sắp được nhận, cậu ta không còn muốn giao du với phường tội phạm nữa.
“Chiếc xuồng còn lại đâu rồi?” Jesper hỏi khi cùng Kaz, Matthias, Inej, Rotty và Kuwei chèo xuồng rời tàu Ferolind.
“Đang sửa chữa,” Kaz đáp.
Vellgeluk là một hòn đảo bằng phẳng đến nỗi người ta gần như không nhận ra nó khi chèo thuyền trên biển. Hòn đảo chỉ rộng chưa tới một cây số rưỡi, một dải cát và đá cằn cỗi với điểm nhận biết duy nhất là toà tháp cũ kĩ sụp đổ từng được sử dụng bởi Hội đồng Thuỷ triều. Dân buôn lậu gọi nó là Vellgeluk, hay “chúc may mắn”, vì những bức bích hoạ vẫn còn tồn tại quanh phần đế của thứ lẽ ra là một ngọn tháp đá: những hình tròn màu vàng tượng trưng cho đồng tiền xu, biểu tượng thường thấy của Ghezen - vị thánh của công nghiệp và thương mại. Jesper và Kaz đã từng tới hòn đảo này trước đây để gặp gỡ bọn buôn lậu. Nó cách xa các hải cảng của Ketterdam, nằm ngoài khu vực tuần tra của đội tuần duyên, và không có toà nhà hay vũng vịnh nào để ém quân mai phục. Một nơi gặp lí tưởng cho các bên.
Một con thuyền hai cột buồm nhỏ đang neo đậu ở bờ biển phía bên kia đảo, những lá buồm của nó treo ủ rũ vô dụng. Jesper đã thấy nó đi chầm chậm từ Ketterdam từ lúc tảng sáng, từ một chấm đen nhỏ xíu lớn dần thành một cái đốm ở đường chân trời. Anh có thể nghe thấy tiếng các thuỷ thủ gọi nhau trong khi chèo thuyền. Lúc này thuỷ thủ đoàn đang hạ thuỷ một chiếc xuồng chở đầy người.
Khi xuồng của nhóm anh cập bờ, Jesper và những người khác nhảy xuống kéo nó lên bãi cát. Anh kiểm tra súng ống và thấy Inej sờ lần mấy con dao, môi lẩm nhẩm gì đó. Matthias chỉnh lại khẩu súng trường đeo trên lưng và xoay xoay đôi vai rộng. Kuwei im lặng quan sát mọi người.
“Tốt rồi,” Kaz lên tiếng. “Ta đi lấy tiền thôi.”
“Không đổ lệ,” Rotty nói trong khi ngồi xuống bên cạnh chiếc xuồng để chờ mọi người.
“Không quan tài,” họ đáp.
Cả nhóm sải bước tiến tới trung tâm đảo với Kaz dẫn đầu, tiếp đến là Kuwei, còn Jesper và Inej khoá đuôi. Khi họ đến gần điểm hẹn, Jesper thấy một người mặc trang phục màu đen của thương gia bước tới cùng với một người Shu cao lớn, mái tóc đen cột sau gáy, và theo sau họ là một nhóm thị tuần khoác áo tím, tất cả đều mang dùi cui và súng tiểu liên. Hai người trong số đó khiêng một cái rương, bước chân hơi loạng choạng vì trọng lượng của nó.
“Hoá ra ba mươi triệu kruge trông như thế kia,” Kaz nói.
Jesper huýt sáo khe khẽ. “Hi vọng cái xuồng của chúng ta chở nổi nó.
“Chỉ có ông thôi à, Van Eck?” Kaz hỏi người mặc đồ đen. “Những thành viên còn lại của Hội đồng không thèm quan tâm sao?”
Vậy ra người này là Jan Van Eck. Ông ta gầy hơn Wylan, trán cũng cao hơn, nhưng anh có thể thấy được sự tương đồng giữa họ.
“Hội đồng cho rằng tôi là người phù hợp nhất cho nhiệm vụ này, vì tôi cũng là người đã thoả thuận với cậu trước đó.”
“Kẹp đẹp đấy,” Kaz hất hàm về phía viên hồng ngọc gắn ở cà vạt của Van Eck. “Nhưng không đẹp bằng viên kia.”
Đôi môi Van Eck hơi mím lại. “Cái kia là của gia bảo. Thế nào?” Ông ta hỏi người đàn ông Shu đứng bên cạnh.
“Đó là Kuwei Yul-Bo. Đã một năm trôi qua kể từ lúc tôi gặp cậu ta. Cậu ta cao thêm một chút, nhưng đúng là giống bố như đúc.” Ông ta nói gì đó với Kuwei bằng tiếng Shu và hơi nghiêng người chào.
Kuwei đưa mắt nhìn Kaz, rồi cúi chào đáp lại. Jesper có thể thấy trán cậu ta lấm tấm mồ hôi.
Van Eck mỉm cười. “Tôi phải thừa nhận là tôi ngạc nhiên đấy, cậu Brekker. Ngạc nhiên nhưng nhẹ nhõm.”
“Ông đã không nghĩ là chúng tôi sẽ thành công.”
“Nói thật là tôi đã nghĩ cơ may của các cậu rất thấp.”
“Có phải vì thế mà ông đã tìm cách nhân đôi cơ hội thắng cược cho mình?”
“A, vậy ra cậu đã nói chuyện với Pekka Rollins.”
“Ông ta khá là ba hoa nếu được khai thác đúng tâm trạng,” Kaz đáp, và Jesper nhớ tới những vết máu trên ngực áo anh ta lúc ở trong nhà tù. “Ông ta thừa nhận ông cũng đã thuê ông ta và băng Kim Sư đi tìm Yul-Bayur cho Hội đồng Thương buôn.”
Với một chút khó chịu trong lòng, Jesper tự hỏi Rollins còn kể gì với Kaz.
Van Eck nhún vai. “Thận trọng vẫn hơn.”
“Và việc gì ông phải bận tâm việc một đám chuột cống cắn xé lẫn nhau trong khi săn một phần thưởng, đúng không?”
“Chúng ta thừa biết xác xuất thành công của cả hai nhóm đều nhỏ. Là một con bạc, tôi hi vọng cậu hiểu điều đó.”
Jesper chưa bao giờ coi Kaz là một con bạc. Con bạc luôn trông cậy vào cơ may.
“Ba mươi triệu kruge sẽ xoa dịu cảm giác tổn thương của tôi,” Kaz nói.
Van Eck ra hiệu cho đội thị tuần đứng phía sau. Họ khiêng chiếc rương tới đặt trước mặt Kaz. Anh khom người mở nó ra. Dù đứng nhìn từ xa, Jesper cũng có thể thấy được những cọc giấy bạc màu tím nhạt của Kerch với biểu tượng ba con cá bay. Chúng được xếp thành nhiều hàng và được quấn bằng những băng giấy mảnh có đóng dấu triện.
Inej hít một hơi.
“Ngay cả tiền của các cậu cũng có màu đặc biệt,” Matthias nói.
Jesper chỉ muốn vọc tay vào đống tiền đẹp mắt kia. Anh muốn tắm với chúng. “Hình như miệng tôi bắt đầu nhỏ dãi đây này.”
Kaz lấy ra một cọc tiền và dùng ngón cái đeo găng kiểm tra, sau đó anh lấy một cọc khác kiểm tra, để chắc chắn Van Eck không lừa họ.
“Tất cả đều ở đây,” Kaz nói.
Đoạn anh ngoái đầu ra hiệu cho Kuwei tiến lên phía trước. Cậu ta băng qua quãng đường ngắn ngủi giữa hai phe, và được Van Eck gọi tới bên cạnh, vỗ nhẹ vào lưng.
Kaz đứng dậy. “Được rồi, Van Eck. Tôi muốn nói rằng tôi đã rất hài lòng, nhưng tôi không giỏi nói dối. Chúng ta ai về nhà nấy thôi.”
Van Eck bước lên phía trước Kuwei và nói: “E rằng tôi không thể cho phép cậu làm chuyện đó, Brekker.”
Kaz tì người vào cây gậy chống, nhìn Van Eck lom lom. “Có vấn đề gì à?”
“Tôi thấy có một số vấn đề trước mắt. Và sẽ không có chuyện các cậu rời khỏi hòn đảo này.”
Van Eck lấy trong túi áo ra một chiếc còi và thổi. Cùng lúc đó, đoàn tuỳ tùng của ông ta cũng rút vũ khí, và một trận gió từ đâu nổi lên - một trận gió mạnh khác thường xoáy tròn quanh hòn đảo nhỏ, trong khi mặt biển bắt đầu dâng.
Các thuỷ thủ bên chiếc xuồng của phía Van Eck giơ tay lên. Sóng biển bắt đầu tụ tập quanh họ.
“Tiết Hải Sư,” Matthias gằn giọng và với tay lấy khẩu súng trường.
Hai bóng người nữa bay lên khỏi boong tàu của Van Eck.
“Tiết Khí Sư!” Jesper la lớn. “Bọn họ đã dùng parem!”
Các Tiết Khí Sư đảo người trên không, và cơn gió mạnh quần thảo xung quanh họ.
“Ông đã giữ lại chỗ ma dược mà Yul-Bayur gửi cho Hội đồng,” Kaz nheo mắt nói.
Các Tiết Khí Sư giơ tay lên, và gió bắt đầu gào rú.
Jesper đưa tay tìm mấy khẩu súng lục. Chẳng phải anh đã muốn có thứ gì đó để bắn vào hay sao? Công nhận chỗ này đúng là may mắn, anh khấp khởi nghĩ thầm. Có vẻ như mong ước của mình đã thành hiện thực.