← Quay lại trang sách

Chương 25 KAZ

“Thoả thuận là thoả thuận, Van Eck,” Kaz nói trong tiếng gió rít. “Nếu Hội đồng Thương buôn không thực hiện cam kết của mình, sẽ không một ai ở Barrel giao dịch với các ông nữa. Lời nói của các ông sẽ không còn giá trị.”

“Đó sẽ là vấn đề, nếu Hội đồng biết về thoả thuận này.”

Đến đây thì anh bàng hoàng hiểu ra. “Họ chưa bao giờ dính dáng tới vụ này,” anh nói. Tại sao anh lại tin rằng Van Eck nhận được sự cho phép của Hội đồng Thương buôn kia chứ? Bởi vì ông ta là một thương gia giàu có, đáng kính trọng ư? Bởi vì ông ta cho gia nhân và cận vệ của mình mặc đồng phục tím của thị tuần ư? Kaz đã gặp Van Eck tại tư dinh bị cách li của một thương gia, chứ không phải trong một toà nhà công quyền, nhưng anh đã dễ dàng cắn câu. Lại cái trò Hertzoon và quán cà phê của lão, chỉ có điều giờ Kaz đã đủ lớn để nhận ra.

“Ông muốn có YuL-Bayur. Ông muốn có công thức của parem.”

Van Eck gật đầu xác nhận. “Sự trung lập là thứ mà Kerch đã tận hưởng quá lâu. Các thành viên Hội đồng cho rằng sự giàu có sẽ bảo vệ được họ, rằng họ có thể ngồi yên đếm tiền trong khi cả thế giới biến động.”

“Và ông khôn hơn họ?”

“Đúng vậy . Jurda parem không phải là một bí mật có thể được giữ kín hoặc trữ trong một cái kho trên đường biên giới của Novyi Zem.”

“Vậy bài thuyết giảng của ông về các tuyến giao thương và thị trường sụp đổ kia…”

“Ồ, nó sẽ xảy ra đúng như tôi đã tiên đoán, cậu Brekker à. Tôi rất chắc chắn về điều đó. Ngay khi Hội đồng nhận được thông điệp của Bo Yul-Bayur, tôi đã bắt đầu mua lại nhiều cánh đồng jurda ở Novyi Zem. Khi parem được phổ biến trên thế giới, mọi quốc gia, mọi chính phủ sẽ muốn có một nguồn cung cấp sẵn sàng để dùng cho các Grisha của họ.”

“Hỗn loạn,” Matthias thốt lên.

“Phải,” Van Eck đáp. “Hỗn loạn sẽ xảy ra và tôi sẽ là chủ nhân của nó. Chủ nhân cực kì, cực kì giàu có của nó.”

“Ông sẽ đẩy các Grisha vào con đường chết hoặc bị bắt làm nô lệ,” Inej nói.

Van Eck nhướng mày. “Cô bao nhiêu tuổi rồi, cô gái? Mười sáu à? Hay mười bảy? Các quốc gia hết thịnh rồi suy. Thị trường phất lên rồi tàn lụi. Khi quyền lực đổi chiều, sẽ luôn có người phải chịu thiệt.”

“Khi các lợi ích thay đổi chứ,” Jesper phản bác.

Van Eck tỏ vẻ kinh ngạc. “Hai cái đó chẳng phải là một hay sao?”

“Khi Hội đồng phát hiện ra…” Inej nói.

“Hội đồng sẽ không bao giờ biết đến chuyện này,” Van Eck cắt ngang. “Theo các cô cậu thì vì sao tôi lại chọn mấy người để thực hiện phi vụ này? Ồ, các cô cậu giỏi giang và khéo léo hơn bất kì thương gia nào, tôi công nhận điểm đấy. Nhưng quan trọng là, sẽ chẳng có ai nhớ tới các cô các cậu.”

Van Eck giơ tay lên. Các Tiết Hải Sư xoay tay. Kaz nghe thấy một tiếng thét và quay lại vừa đúng lúc một cơn sóng lớn trùm qua người Rotty. Con sóng đổ ập xuống chiếc xuồng, làm nó vỡ tan tành, trong khi Rotty vội chạy đi nấp.

“Không một ai trong số các cô cậu rời khỏi hòn đảo này, và sẽ chẳng ai quan tâm đến chuyện đó.” Van Eck lại giơ tay lên, và các Tiết Hải Sư xuất chiêu. Một con sóng khổng lồ lao đến chỗ chiếc Ferolind.

“Không!” Jesper gào lên.

“Van Eck!” Kaz hét lớn. “Con trai ông đang ở trên chiếc tàu đó.”

Van Eck quắc mắt nhìn anh. Ông ta thổi còi. Các Tiết Hải Sư khựng lại, chờ nghe lệnh. Một cách miễn cưỡng, Van Eck bỏ tay xuống. Các Tiết Hải Sư để cho con sóng tự tan đi và mặt biển dập dềnh vỗ vào thân tàu Ferolind mà không gây thiệt hại gì.

“Con trai tôi?” Van Eck hỏi lại.

“Wylan Van Eck.”

“Cậu Brekker, hẳn cậu đã biết chính tôi đã đuổi nó ra khỏi cửa vài tháng trước.”

“Tôi biết ông viết thư cho cậu ta mỗi tuần kể từ khi cậu ta rời nhà, nài nỉ cậu ta quay về. Đó không phải là hành động của một người đã từ mặt đứa con trai nối dõi duy nhất.”

Van Eck bật cười - một tiếng cười khùng khục tưởng như vui vẻ, nhưng thực ra đầy chua chát.

“Để tôi kể cho cậu nghe chuyện thằng con trai tôi.” Ông ta nói ra mấy chữ đó như thể chúng là độc dược. “Nó lẽ ra sẽ là người thừa kế một trong những gia tài đồ sộ nhất trên toàn cõi Kerch, một đế chế với những tuyến hàng hải vươn ra khắp thế giới, được dựng nên bởi cha tôi và ông nội tôi. Nhưng thằng con trai tôi, đứa con trai lẽ ra phải cai quản đế chế vĩ đại này, lại không thể làm điều mà một đứa trẻ lên bảy làm được. Nó có thể giải toán. Nó có thể vẽ vời và chơi sáo thành thục. Nhưng điều mà nó không làm được, thưa cậu Brekker, là đọc chữ. Nó không thể viết được. Tôi đã thuê những gia sư giỏi nhất đến từ khắp nơi trên thế giới. Tôi đã thử mọi biện pháp đặc biệt, thuốc bổ, thậm chí cả đánh đòn và thôi miên. Nhưng nó không thể dạy được. Cuối cùng tôi đành chấp nhận rằng Ghezen đã quyết định nguyền rủa tôi bằng một thằng con trai chậm trí. Wylan là một thằng bé không bao giờ trưởng thành. Nó là nỗi ô nhục của gia đình tôi.”

“Nhưng những lá thư…” Jesper thốt lên với vẻ mặt giận dữ. “Ông không hề nài nỉ Wylan quay về. Ông chỉ chế nhạo cậu ấy.”

Jesper nói đúng. Nếu con đọc được những dòng này, con sẽ biết cha muốn con quay về nhà nhiều đến thế nào. Mỗi lá thư là một cái tát, một trò đùa tàn nhẫn dành cho Wylan.

“Cậu ấy là con trai của ông,” Jesper nói.

“Không, nó là một sai lầm. Và sai lầm đó sẽ sớm được sửa chữa. Cô vợ trẻ yêu quý của tôi đang mang trong bụng một đứa trẻ, và dù nó là con trai hay con gái, hoặc thậm chí có một cặp sừng trên đầu, nó cũng sẽ là người thừa kế của tôi, không phải một thằng ngu không đọc nổi một bài thánh ca chứ đừng nói tới sổ sách kế toán, không phải một thằng đần chỉ tổ biến cái họ Van Eck thành trò cười cho thiên hạ.”

“Ông mới là đồ ngu đó,” Jesper vặc lại. “Wylan thông minh hơn cả đám chúng tôi cộng lại, và cậu ấy xứng đáng có một người cha tốt hơn ông.”

“Đã từng thôi,” Van Eck sẵng giọng, và thổi hai hồi còi.

Các Tiết Hải Sư không hề do dự. Trước khi mọi người kịp lấy hơi để phản đối, hai bức tường nước khổng lồ dựng lên và lao tới chiếc Ferolind. Chúng nghiền nát con tàu với một âm thanh khủng khiếp, làm những mảnh vụn bay tứ tung.

Jesper điên cuồng hét lên và giơ súng.

“Jesper!” Kaz ra lệnh. “Hạ súng xuống!”

“Ông ta đã giết họ!” Jesper la lối, mặt nhăn nhúm lại. “Ông ta đã giết chết Wylan và Nina!”

Matthias đặt tay lên cánh tay Jesper và nói với giọng bình thản: “Cậu bình tĩnh lại đi.”

Jesper nhìn những con sóng dữ, các miếng vỡ của cột buồm và mảnh buồm rách nát tại nơi con thuyền từng tồn tại trước đó ít phút. “Tôi không… tôi không hiểu.”

“Phải thừa nhận là tôi cũng hơi bị sốc đấy, cậu Brekker,” Van Eck nói. “Không một giọt nước mắt sao? Không chút phẫn nộ vì đồng đội đã mất sao? Khu Barrel ấy nuôi dạy cậu lạnh lùng quá.”

“Lạnh lùng và thận trọng,” Kaz đáp.

“Chưa đủ thận trọng, có vẻ như thế. Ít nhất cậu cũng không phải sống trong tiếc nuối vì những sai lầm của mình.”

“Nói cho tôi biết đi, Van Eck. Ông có thấy ăn năn không? Ghezen không thích những giao kèo bị phá vỡ.”

Cánh mũi Van Eck nở ra. “Cậu mang lại điều gì cho thế giới này, Brekker? Cậu có tạo ra của cải không? Không. Sự thịnh vượng? Cũng không. Cậu ăn cắp của những con người lương thiện và chỉ phục vụ cho chính cậu. Ghezen nâng đỡ những người xứng đáng, những người xây dựng nên các đô thị, chứ không phải bọn chuột cống chuyên đi gặm phá nền móng của chúng. Ngài đã ban phước cho tôi và chuyện làm ăn của tôi. Cậu sẽ lụi tàn, còn tôi sẽ phát đạt. Đó là ý muốn của Ghezen.”

“Có một vấn đề thế này, Van Eck à. Ông sẽ cần Kuwei Yul-Bo để làm được điều đó.”

“Và cậu sẽ làm thế nào để cuỗm mất cậu ta từ tay tôi? Cậu đang bị chúng tôi áp đảo về số lượng và bao vây kia mà.”

“Tôi đâu cần phải cuỗm cậu ta từ tay ông. Ông chưa bao giờ có cậu ta. Người này không phải là Kuwei Yul-Bo.”

“Cậu chỉ lừa phỉnh.”

“Tôi không giỏi trò đó, đúng không Inej?”

“Theo lệ thường thì không.”

Van Eck dẩu môi. “Rồi sao?”

“Bởi vì anh ta lừa thật, chứ không phỉnh phờ,” cậu Kuwei Yul-Bo giả hiệu lên tiếng bằng thứ tiếng Kerch hoàn hảo.

Van Eck sững người khi nghe thấy giọng nói của cậu ta. Jesper cũng nhíu mày.

Cậu ta chìa tay ra. “Trả tiền cho tôi nào, Kaz.”

Kaz thở dài. “Tôi ghét phải thua cược lắm. Ông thấy đấy, Van Eck, Wylan đã đánh cuộc với tôi rằng ông sẽ không do dự trong việc kết liễu cậu ta. Coi như là tôi sến đi, nhưng tôi đã không tin một người cha lại có thể nhẫn tâm đến vậy.”

Van Eck nhìn chăm chú Kuwei Yul-Bo - hay cậu bé mà ông ta tin là Kuwei Yul-Bo. Kaz có thể thấy ông ta đang đấu tranh với việc giọng nói của Wylan phát ra từ miệng của Kuwei. Jesper cũng tỏ ra ngờ vực không kém. Anh sẽ giải thích mọi chuyện cho Jesper sau khi đã lấy được tiền.

“Thật không thể nào,” Van Eck nói.

Lẽ ra nó đã là một chuyện không thể làm được. Nina chỉ là một Thợ May với trình độ chấp nhận được, nhưng nhờ ảnh hưởng của jurda parem, như Van Eck từng nói, những điều không thể bỗng trở thành có thể. Một bản sao gần như hoàn hảo của Kuwei Yul-Bo đứng trước mặt họ, nhưng cậu ta có giọng nói của Wylan, phong thái của Wylan, và - mặc dù Kaz có thể thấy sự sợ hãi và đau đớn trong đôi mắt vàng của cậu ta - cả sự can đảm đáng kinh ngạc của Wylan nữa.

Sau trận chiến trên bến cảng tại Djerholm, Wylan đã đến gặp Kaz để cảnh báo rằng cậu ta không thể được sử dụng như một đòn bẩy để tạo sức ép với cha cậu ta. Wylan đã rất tủi hổ và gần như không thể thổ lộ về nỗi khổ tâm của mình. Khi đó Kaz chỉ nhún vai. Một số người có thể làm thơ. Một số biết làm nông, số khác làm thương gia giàu có. Wylan có thể vẽ một bản sơ đồ hoàn hảo. Cậu ta có thể chế một cái khoan cắt xuyên qua lớp kính Grisha từ tay quay trục tời và vài mẩu kim cương của một chiếc vòng cổ. Việc cậu ta không thể đọc chữ thì có sao?

Kaz đã chờ đợi Wylan phản đối ý tưởng chỉnh sửa diện mạo cho giống với Kuwei. Một sự thay đổi đến mức cực đoan như vậy nằm ngoài năng lực của bất kì Grisha bình thường nào. “Có thể sẽ không sửa lại được như cũ đâu đấy,” Kaz đã cảnh báo cậu ta như vậy.

Wylan không buồn bận tâm chuyện đó. “Tôi cần được biết. Một lần cho dứt điểm. Tôi muốn biết cha thực sự nghĩ gì về tôi.”

Và giờ thì cậu ta đã biết.

Van Eck trợn mắt nhìn Wylan, cố tìm kiếm một đường nét nào đó quen thuộc. “Không thể nào.”

Wylan tiến đến đứng bên cạnh Kaz. “Có lẽ cha nên cầu xin lòng khoan dung của Ghezen, cha à.”

Wylan cao hơn Kuwei một chút, khuôn mặt cũng tròn hơn. Nhưng Kaz đã nhìn hai người đứng cạnh nhau, và sự giống nhau của họ thật đáng kinh ngạc, công trình của Nina, được thực hiện trên tàu trước khi cơn phê thuốc bắt đầu tan biến, gần như là hoàn hảo.

Cơn thịnh nộ làm khuôn mặt Van Eck biến dạng. “Đồ vô dụng,” ông ta rít lên với Wylan. “Tao biết mày là một thằng ngu, nhưng hoá ra mày còn là đứa phản bội nữa.”

“Một thằng ngu sẽ ngồi đợi trên con tàu đó để rồi tan xác. Còn với ‘đứa phản bội’, trong vài phút vừa rồi cha đã tặng cho tôi nhiều danh xưng còn tệ hại hơn thế nhiều.”

“Thử nghĩ mà xem,” Kaz nói với Van Eck, “sẽ như thế nào nếu như cậu Kuwei Yul-Bo thật đã ở trên con tàu vừa bị ông nhấn chìm?

Giọng nói của Van Eck bình thản, nhưng cái cổ ông ta đỏ ửng lên vì tức giận. “Kuwei Yul-Bo đang ở đâu?”

“Hãy để cho chúng tôi rời đảo cùng với tiền thưởng, và tôi sẽ sẵn lòng cho ông câu trả lời.”

“Mày không có đường thoát khỏi vụ này đâu, Brekker. Nhóm của mày làm sao địch lại các Grisha của tao được?”

Kaz nhún vai. “Cứ giết chúng tôi đi, ông sẽ không bao giờ tìm thấy Kuwei.”

Van Eck có vẻ nghĩ ngợi. Rồi ông ta lui lại. “Quân bay đâu!” Ông ta hét lớn. “Giết chết tất cả, ngoại trừ Brekker!”

Kaz biết ngay anh đã phạm sai lầm. Tất cả bọn họ đều hiểu câu chuyện sẽ đi đến chỗ này. Lẽ ra anh nên tin tưởng người của mình. Đôi mắt anh lẽ ra nên tiếp tục nhìn vào Van Eck. Nhưng trong khoảnh khắc này, khi anh chỉ nên nghĩ tới trận chiến, mắt anh lại nhìn sang phía Inej.

Van Eck đã trông thấy. Ông ta thổi còi. “Không cần bận tâm mấy đứa kia! Lấy tiền và bắt con nhỏ đó!”

Bình tĩnh đi nào, bản năng trong anh nhắc nhở. Van Eck có tiền, chìa khoá nằm ở đó. Inej có thể tự bảo vệ mình. Cô chỉ là một con tốt, không phải giải thưởng. Nhưng anh đã quay người, chạy tới chỗ cô khi các Grisha ra tay.

Các Tiết Hải Sư biến mất và xuất hiện trở lại bên cạnh Inej. Nhưng chỉ có ngu mới tìm cách tấn công cô bằng cận chiến. Bọn họ dùng sự tiếp cận bất ngờ để chộp lấy cô, nhưng Inej là Bóng Ma, và những lưỡi dao của cô không ngần ngại thọc sâu vào tim, cổ họng, hay lá lách. Máu tuôn xuống mặt cát khi hai Tiết Hải Sư ngã gục.

Kaz thoáng thấy một Tiết Khí Sư bay nhanh tới chỗ Inej.

“Jesper!”Anh hét lên.

Jesper nổ súng, và Tiết Khí Sư rơi thẳng xuống đất.

Gã Tiết Khí Sư thứ hai khôn hơn. Hắn bay là là, len lỏi giữa những đống đổ nát. Jesper và Matthias cùng nổ súng, nhưng họ bị chói nắng, và ngay cả một thiện xạ như Jesper cũng không thể nhắm mắt mà bắn được. Gã Tiết Khí Sư lao vào Inej và bay vọt lên trời cùng với cô.

Đừng cử động, Kaz thầm nhắc cô trong lúc giương súng lên. Nhưng cô đã không làm thế. Cô vặn người, vung dao. Gã Tiết Khí Sư hét thất thanh và buông cô ra. Inej rơi xuống. Kaz lao bổ đến chỗ cô mà không suy nghĩ.

Một vệt mờ lao vun vút trước mắt anh. Một Tiết Khí Sư thứ ba phóng xuống, chộp lấy Inej trước khi cơ thể cô chạm mặt cát, và đánh mạnh một cú vào đầu cô. Kaz thấy Inej mềm oặt đi.

“Hạ hắn đi!” Matthias gầm lên.

“Không!” Kaz la lớn. “Bắn hắn thì Inej sẽ bị rơi theo!”

Tay Grisha đã bay lên cao, thoát khỏi tầm đạn, với Inej trong tay.

Họ không thể làm gì ngoài việc đứng đó như những thằng ngốc và nhìn cô nhỏ dần trên bầu trời, từ một mặt trăng xa xôi thành một ngôi sao đang tắt dần, rồi biến mất.

Đội cận vệ và các Grisha tiến lại gần, khênh cả Van Eck lẫn chiếc rương tiền đưa về tàu. Việc báo thù cho Jordie, điều mà Kaz đã dày công theo đuổi, đang tuột khỏi tầm tay. Anh mặc kệ.

“Mày có một tuần để giao thằng Kuwei thật cho tao,” Van Eck lớn tiếng. “Bằng không tiếng hét của con bé kia sẽ vang vọng tới tận Fjerda. Và nếu chuyện đó còn chưa đủ, tao sẽ loan báo khắp nơi rằng mày đang giữ một con tin đắt giá nhất thế giới. Các băng đảng, chính phủ, đám buôn lậu và gián điệp sẽ đeo bám mày cùng băng Cặn Bã. Bọn mày sẽ không còn chốn nào để dung thân.”

“Kaz, tôi có thể bắn,” Jesper nói trong lúc cất súng lục và với tay lấy khẩu súng trường. “Van Eck vẫn đang trong tầm bắn.”

Nếu thế thì tất cả sẽ mất hết: Inej, tiền thưởng, mọi thứ.

“Không,” Kaz đáp. “Cứ để họ đi.”

Biển đã lặng, gió không còn thổi, nhưng các Tiết Khí Sư của Van Eck làm các lá buồm của con thuyền căng phồng bằng một luồng gió dẫn hướng.

Kaz nhìn con thuyền lướt nhanh trên mặt nước về phía Ketterdam, về chốn an toàn, về với thành trì được dựng nên từ danh tiếng thương gia hoàn hảo của Van Eck. Anh có cảm giác giống như đang nhìn vào những ô cửa sổ tối om của ngôi nhà trên phố Zelverstraat. Một lần nữa bất lực. Anh đã cầu nguyện nhầm vị thánh.

Jesper chậm rãi bỏ súng xuống.

“Van Eck sẽ cử Grisha và lính của ông ta đi tìm kiếm Kuwei,” Matthias nói.

“Ông ta sẽ không tìm được cậu ta. Hoặc Nina.” Không ở Thanh Gỗ hay bất cứ nơi nào khác của Barrel. Không ở bất cứ nơi đâu trong Ketterdam. Đêm trước, Kaz đã ra lệnh cho Specht đưa Kuwei và Nina từ tàu Ferolind lên chiếc xuồng thứ hai - chiếc mà anh đã nói dối Jesper là đang được sửa. Họ đã ẩn nấp an toàn trong mấy cái chuồng bỏ không ở bên dưới toà tháp cũ của Cổng Địa Ngục. Kaz đã dò la một chút lúc vào cảng để gửi tin nhắn cho Van Eck. Sau thảm họa Đấu trường Địa Ngục, người ta đã dọn sạch dấu vết của thú vật và thi thể trong các ngăn chuồng rồi bỏ trống chúng từ đó tới giờ. Matthias không thích Nina rời xa anh, nhất là trong tình trạng hiện tại, nhưng Kaz đã thuyết phục anh rằng việc giữ Nina và Kuwei trên Ferolind sẽ làm họ có nguy cơ gặp nguy hiểm.

Kaz còn chưa hết sững sờ vì sự ngu ngốc của mình. Ngốc hơn một con bồ câu vừa chân ướt chân ráo rời tàu du lịch và đang tấp tểnh muốn làm giàu tại khu Đông Stave. Chỗ dễ bị tấn công nhất nằm ngay bên cạnh anh. Và giờ thì cô ấy đã biến mất.

Jesper đang nhìn Wylan trân trối, săm soi mái tóc đen, đôi mắt vàng của cậu ta. “Tại sao?” Cuối cùng anh hỏi. “Tại sao cậu lại làm chuyện này?”

Wylan nhún vai. “Chúng ta cần một đòn bẩy.”

“Đó là giọng điệu của Kaz.”

“Tôi không thể để các anh bước vào một cuộc trao đổi con tin với niềm tin rằng tôi là một sự bảo đảm.”

“Nina đã chỉnh sửa cậu à?”

“Vào cái đêm chúng ta rời Djerholm.”

“Đó là lí do cậu biến mất trong suốt chuyến về,” Jesper nói. “Không phải cậu giúp Matthias chăm sóc Nina. Cậu trốn.”

“Tôi không trốn.”

“Cậu… đã bao nhiêu lần cậu đứng cạnh tôi trên boong tàu vào ban đêm mà tôi cứ tưởng cậu là Kuwei?”

“Tất cả các lần.”

“Nina có lẽ sẽ không thể phục hồi diện mạo cũ của cậu, nếu không dùng tới parem một lần nữa. Cậu có thể bị kẹt trong hình hài thế này mãi.”

“Chuyện đó thì quan trọng gì?”

“Tôi cũng chẳng biết nữa!” Jesper bực bội đáp. “Chắc là tôi thích cái bộ mặt ngốc nghếch của cậu.” Anh chàng quay sang phía Matthias. “Anh biết, Wylan biết, Inej biết. Mọi người đều biết, trừ tôi.”

“Sao không hỏi tôi tại sao đi, Jesper?” Kaz lên tiếng khi sự kiên nhẫn của anh đã cạn.

Jesper bối rối đổi chân. “Tại sao?”

“Cậu là người đã bán đứng chúng tôi với Pekka Rollins.” Anh dứ một ngón tay với Jesper. “Cậu là nguyên nhân khiến chúng ta bị mai phục khi rời Ketterdam. Suýt nữa cậu đã làm cả bọn bị giết sạch.”

“Tôi không hề nói gì với Pekka Rollins. Tôi không bao gi…”

“Cậu đã nói với một tên trong băng Kim Sư rằng cậu sắp rời khỏi Kerch để làm một phi vụ lớn, có đúng không?”

Jesper nuốt khan. “Tôi buộc phải làm thế. Bọn chúng ép tôi ghê quá. Nông trại của bố tôi…”

“Tôi đã nói cậu không được kể với bất kì ai về chuyến ra nước ngoài. Tôi đã nhắc cậu giữ mồm giữ miệng.”

“Tôi không còn lựa chọn nào khác! Anh đã nhốt tôi trong Quạ Đen trước khi chúng ta lên đường. Nếu anh để tôi…”

Kaz quay ngoắt về phía Jesper. “Để cậu làm gì? Chơi vài ván bài à? Để cậu càng lún sâu trong nợ nần à? Cậu đã kể với một thành viên của băng Kim Sư rằng cậu sắp giàu to.”

“Tôi không hề biết nó sẽ đi báo với Pekka. Tôi cũng không biết Pekka đã hay tin về parem. Tôi chỉ cố trì hoãn việc trả nợ thêm một chút.”

“Thánh thần ơi, Jesper, cậu không học được gì sất từ băng Cặn Bã sao? Cậu vẫn là thằng nhà quê lên tỉnh ngờ nghệch đó.”

Jesper lao tới, và Kaz chỉ muốn đánh cho anh chàng một trận. Rốt cuộc anh cũng có một cuộc đấu mà mình có thể thắng. Nhưng Matthias đã chen vào giữa và dùng đôi tay hộ pháp ngăn cản họ. “Thôi. Thôi ngay.”

Kaz không muốn dừng lại. Anh chỉ muốn đánh cho Jesper nhừ tử, rồi quậy khắp khu Barrel.

“Matthias nói đúng đó,” Wylan lên tiếng. “Chúng ta cần suy nghĩ về chuyện phải làm sắp tới.”

“Làm gì có sắp tới nữa,” Kaz nạt nộ. Van Eck sẽ bảo đảm điều đó. Họ sẽ không thể quay về Thanh Gỗ hoặc tìm kiếm sự hỗ trợ từ Per Haskell và các thành viên khác trong băng Cặn Bã. Van Eck sẽ luôn theo dõi, chờ cơ hội để vồ mồi. Ông ta sẽ biến khu Barrel, ngôi nhà của anh, vương quốc nhỏ của anh, thành vùng đất thù địch.

“Jesper đã phạm sai lầm,” Wylan nói. “Một sai lầm ngu ngốc, nhưng anh ấy không cố ý phản bội ai cả.”

Kaz đi ra chỗ khác, cố gắng làm trống đầu óc. Anh biết Jesper đã không nghĩ đến hậu quả khi làm như vậy, nhưng anh sẽ không bao giờ có thể tin tưởng Jesper hoàn toàn được nữa. Có lẽ anh đã không tiết lộ chuyện của Wylan cũng bởi anh muốn trừng phạt anh ta một chút.

Sau vài giờ nữa, khi không thể liên lạc được, Specht sẽ chèo thuyền đi tìm họ. Còn lúc này, họ chỉ có bầu trời xám xịt và khối đá chết chóc mà mọi người gọi là hòn đảo này. Cùng sự vắng mặt của Inej. Kaz chỉ muốn đánh ai đó. Hoặc ai đó đánh anh.

Anh quan sát nhóm người còn lại của mình. Rotty vẫn đang thẫn thờ bên mảnh vụn của chiếc xuồng. Jesper ngồi khoanh chân, khuỷu tay chống vào đầu gối, gục mặt vào hai bàn tay. Bên cạnh anh ta là Wylan trong diện mạo của một người gần như xa lạ. Matthias thì đứng nhìn ra biển, về hướng cổng Địa Ngục, tựa như một pho tượng đá. Nếu anh là thủ lĩnh của bọn họ, thì Inej là hòn đá nam châm gắn kết họ với nhau khi họ tưởng như sắp tan rã.

Nina đã che đi hình xăm con quạ và cái li của Kaz trước khi họ đến Lâu Đài Băng, nhưng anh giữ lại chữ R trên bắp tay. Anh chạm những ngón tay đeo găng vào hình xăm đó, qua lớp vải của ống tay áo khoác, bất giác để cho Kaz Rietveld quay lại. Anh không rõ điều này bắt đầu sau khi Inej bị trọng thương, hay sau chuyến đi khủng khiếp trên chiếc xe chở tù, nhưng không hiểu sao anh lại để mặc nó xảy ra, và nó đã làm anh phải trả một cái giá quá đắt.

Nhưng như thế không có nghĩa là anh sẽ chấp nhận chịu thua một lão con buôn kẻ cắp.

Kaz nhìn về phía nam, nơi có các hải cảng của Ketterdam. Một ý tưởng bắt đầu manh nha trong đầu anh, như một sự ngứa ngáy, một ý niệm rất mơ hồ. Đó chưa phải là một kế hoạch, nhưng có thể là phác thảo đầu tiên của nó. Anh có thể thấy nó thành hình - bất khả thi, phi lí, và đòi hỏi một số tiền không nhỏ.

“Mặt ủ mưu kìa,” Jesper thì thào.

“Chắc chắn rồi,” Wylan đồng tình.

Matthias khoanh tay lại. “Đang lục lọi cái túi chiêu trò của cậu hả, demjin?”

Kaz cong ngón tay lại trong lớp găng. Làm thế nào để sống sót tại Barrel? Khi bị người khác lấy mất tất cả, bạn phải tìm cách làm ra thứ gì đó từ chỗ không có gì.

“Tôi sắp sáng tạo ra một chiêu trò mới,” Kaz đáp. “Thứ mà Van Eck sẽ nhớ suốt đời.” Anh quay sang phía những người còn lại. Nếu có thể một mình đi tìm Inej, anh sẵn sàng làm ngay, nhưng ngay cả anh cũng không làm được chuyện đó. “Tôi cần một nhóm người.”

Wylan đứng bật dậy. “Vì Bóng Ma.”

Jesper cũng đứng lên, vẫn không nhìn vào ánh mắt của Kaz. “Vì Inej,” anh nhẹ nhàng nói.

Còn Matthias chỉ gật đầu một cách chắc nịch.

Inej đã muốn Kaz trở thành một người khác, một người tốt hơn, một tên trộm có trái tim. Nhưng cậu bé đó không có chỗ đứng ở đây. Cậu bé đó đã đói lả trong một ngõ hẻm. Để rồi bỏ mạng. Cậu bé đó không thể đưa cô trở về.

Tôi sẽ có số tiền của mình, Kaz thề trong lòng. Và tôi sẽ có cô ấy. Inej có thể sẽ không bao giờ là của anh hoàn toàn, nhưng anh sẽ tìm được cách để cho cô sự tự do mà anh đã hứa với cô từ lâu.

Tay Nhám đã quay lại để đảm trách phi vụ khó khăn này.