← Quay lại trang sách

Chương 2 WYLAN

Tôi đang làm gì ở đây thế này?

Câu hỏi đó đã vụt hiện lên trong đầu Wylan ít nhất sáu lần kể từ cái ngày cậu gặp Kaz Brekker. Nhưng vào một đêm như thế này, cái đêm mà họ làm việc, câu hỏi đó cứ chập chờn trong đầu cậu như một giọng nam cao đang luyện thanh: Tôiđanglàmgìởđâythếnày tôiđanglàmgìởđâythếnàytôiđanglàmgìởđâythếnày?

Wylan kéo mạnh đường diềm của chiếc áo vest màu xanh da trời, đồng phục hầu bàn tại sòng bạc Cumulus, và cố tỏ ra thoải mái. Cứ coi như đây là một bữa tiệc tối, cậu tự nhủ. Cậu đã từng chịu đựng vô số bữa ăn không thoải mái ở nhà cha mình. Hôm nay cũng thế. Thật ra, nó còn dễ dàng hơn. Không có những mẩu đối thoại ngượng nghịu xoay quanh chuyện học hành hay kế hoạch vào đại học của cậu. Tất cả những gì cậu phải làm là giữ im lặng, làm theo chỉ dẫn của Kaz, và nghĩ xem mình nên thu xếp đôi tay như thế nào. Chắp lại trước bụng? Quá giống một ca sĩ biểu diễn. Chắp tay sau lưng? Quân đội quá. Cậu cố gắng buông xuôi chúng hai bên sườn, nhưng vẫn không cảm thấy ổn thoả. Sao trước đó cậu không chú ý đến cách đám bồi bàn đi đứng nhiều hơn? Mặc dù Kaz đã cam đoan phòng khách tầng hai hoàn toàn thuộc về họ đêm nay, Wylan vẫn dám chắc vào một thời điểm nào đó, một nhân viên thực thụ sẽ bước vào phòng, chỉ thẳng mặt cậu và hét lên: “Kẻ mạo danh!” Nhưng dù sao thì cậu cũng cảm thấy như thế trong phần lớn thời gian.

Chưa đầy một tuần lễ trôi qua kể từ ngày họ đặt chân trở lại Ketterdam, và chưa đầy một tháng từ khi họ rời Djerholm. Wylan vẫn mang khuôn mặt của Kuwei, nhưng mỗi khi bắt gặp mình trong gương hoặc cửa kính, cậu phải mất một lúc để nhận ra mình không phải đang nhìn một người lạ. Khuôn mặt này giờ đây là của cậu: đôi mắt vàng, vầng trán rộng, mái tóc đen. Diện mạo cũ của cậu đã bị xoá sạch, và Wylan không chắc cậu hiểu được nhân vật còn lại trong mình — kẻ đang đứng giữa một phòng riêng tại một trong những sòng bạc cao cấp nhất khu Lid, mắc kẹt với một mưu đồ khác của Kaz Brekker.

Một người chơi giơ cao li rượu để được rót đầy, và Wylan vội lao tới từ chỗ mình đang đứng cạnh vách tường. Bàn tay cậu run lẩy bẩy khi nhấc chai rượu ra khỏi xô đá, nhưng những năm tháng sống trong tầng lớp quý tộc của cha cậu cũng có ích. Ít nhất cậu biết làm thế nào để rót một li champagne mà không làm trào bọt ra. Wylan dường như có thể nghe thấy giọng nói chế nhạo của Jesper bên tai. Kĩ năng ăn tiền, thiếu gia à.

Cậu đánh liều liếc nhìn Jesper. Anh chàng thiện xạ đang ngồi ở bàn, khom người trên những lá bài của mình. Anh mặc một chiếc áo gilet cũ mèm màu xanh hải quân có thêu những ngôi sao vàng nhỏ, cùng áo sơ mi trắng nhàu nhĩ nổi bật trên làn da nâu sậm. Jesper đưa bàn tay mệt mỏi xoa mặt. Họ đã chơi bài suốt hơn hai giờ đồng hồ. Wylan không rõ dấu hiệu mỏi mệt của anh là thật hay giả vờ.

Cậu rót đầy một li rượu khác, tập trung vào những chỉ dẫn của Kaz.

“Chỉ cần ghi nhận yêu cầu của người chơi và lắng nghe mẩu đối thoại của Smeet,” anh ta đã nói như thế. “Đây là một công việc, Wylan. Hãy hoàn thành nó.”

Tại sao họ lại gọi đây là một công việc? Nó chẳng cho cảm giác giống như cậu đang làm việc chút nào. Nó giống như bước hụt và bất thần nhận ra mình đang rơi. Một cảm giác hoảng loạn. Wylan bèn tập trung vào các chi tiết của căn phòng, mẹo cậu thường dùng để tự trấn tĩnh mỗi khi đến một nơi mới, hoặc khi cha cậu ở trong tâm trạng tồi tệ. Cậu ghi nhớ hoạ tiết hình ngôi sao đan cài vào nhau trên mặt sàn gỗ bóng loáng, các mấu hình vỏ sò trên giá nến bằng thuỷ tinh thổi, và những đám mây bạc dày đặc trên lớp giấy dán tường màu xanh da trời. Căn phòng không có cửa sổ đón ánh sáng tự nhiên. Kaz bảo là không một sòng bạc nào có cửa sổ, vì họ muốn người chơi mất đi khái niệm về thời gian.

Wylan quan sát Kaz chia bài cho Smeet, Jesper và những người chơi khác đang ngồi quanh chiếc bàn tròn. Kaz cũng mặc áo vest màu xanh da trời giống như Wylan, hai bàn tay để trần, cảm giác lạ lùng sai trái của cậu không chỉ đến từ việc Kaz không đeo găng, mà còn ở chỗ đôi tay anh ta dường như được điều khiển bởi một cơ cấu bí mật mà cậu không thể hiểu được. Khi bắt đầu học vẽ, Wylan đã nghiên cứu các hình minh hoạ giải phẫu học. Cậu nắm khá rõ hệ thống cơ bắp, cách các xương, khớp và gân gắn với nhau. Nhưng bàn tay của Kaz di chuyển như thể chúng được sinh ra chỉ để thao tác với những lá bài. Những ngón tay thon dài trắng trẻo co duỗi theo nhịp điệu, chuyển động chính xác và gọn ghẽ. Kaz từng tuyên bố anh ta có thể kiểm soát bất cứ cỗ bài nào. Vậy tại sao Jesper lại thua thê thảm như vậy?

Lúc Kaz vạch kế hoạch đêm nay tại nơi ẩn nấp trên đảo Mạng Đen, Wylan đã khá hoài nghi, và không chỉ có cậu nêu thắc mắc.

“Tôi diễn xuôi lại thế này anh nghe xem có đúng không nhé,” Nina đã nói như vậy. “Âm mưu lớn lao của anh là cho Jesper vay một khoản tiền và cài cậu ta vào chơi bài với Cornells Smeet, đúng không?”

“Smeet thích những ván bài cào có tiền cược lớn và các cô nàng tóc vàng,” Kaz đáp. “Thế nên chúng ta sẽ cho ông ta cả hai. Tôi sẽ phụ trách nửa đầu của buổi tối, sau đó đến phiên Specht.”

Wylan không biết nhiều về Specht. Là một cựu binh hải quân, thành viên băng Cặn Bã này đã lèo lái con thuyền đưa họ đến Lâu Đài Băng và quay về. Nếu nói thật lòng thì cậu thấy anh ta hơi đáng sợ, căn cứ theo bộ râu quai nón hoa râm và chỗ hình xăm che hết một nửa cái cổ. Nhưng ngay chính Specht cũng tỏ ra lo lắng khi nói: “Tôi có thể chia bài, Kaz à, nhưng tôi không thể kiểm soát người chơi.”

“Anh không cần phải làm thế. Kể từ lúc anh ngồi vào vị trí, cuộc chơi sẽ mang tính trung thực. Điều quan trọng là giữ chân Smeet tại bàn cho tới nửa đêm. Thời điểm đổi ca là lúc chúng ta có nguy cơ đánh mất ông ta. Ngay khi tôi đứng dậy, ông ta sẽ bắt đầu nghĩ đến việc chuyển sang một bàn khác, hoặc ra về, do vậy tất cả những gì anh cần làm là giữ ông ta ngồi dính vào cái bàn đó.”

“Tôi có thể xử lí chuyện đó,” Jesper nói.

Nina nhíu mày. “Phải rồi. Về giai đoạn hai của kế hoạch này, tôi có thể đóng giả là một người buôn lậu jurda parem. Có gì mà phải sợ?”

Wylan sẽ không nói như thế, nhưng cậu đồng ý với Nina. Rất đồng ý. Họ nên giữ cho Jesper tránh xa các sòng bạc, không thể khuyến khích máu đỏ đen của anh ấy như vậy được. Nhưng Kaz không hề suy suyển.

“Hãy làm việc của mình và giữ chân Smeet đến nửa đêm,” Kaz nói. “Mọi người biết chúng ta đang đánh đổi điều gì đấy.” Tất cả bọn họ đều biết. Mạng sống của Inej. Wylan không còn gì để cãi. Cậu luôn cảm thấy áy náy mỗi khi nghĩ tới điều đó. Van Eck đã nói là sẽ cho họ bảy ngày để trao trả Kuwei Yul-Bo trước khi bắt đầu tra tấn Inej. Họ đã sắp hết thời gian. Wylan biết cậu không thể ngăn cha mình chơi khăm cả nhóm và bắt cóc Inej, nhưng cậu vẫn cảm thấy có trách nhiệm.

“Tôi phải làm gì với Cornells Smeet sau nửa đêm đây?” Nina hỏi.

“Cố gắng dụ ông ta qua đêm với cô.”

“Cái gì?” Matthias thốt lên, mặt đỏ tía tai.

“Ông ta sẽ từ chối.”

Nina hừ mũi. “Từ chối cơ đấy.”

“Nina…” Matthias gằn giọng.

“Smeet không bao giờ chơi ăn gian khi đánh bài và cũng không bao giờ lừa dối vợ mình,” Kaz giải thích. “Ông ta giống như một nửa số con bạc trong khu Barrel. Trong phần lớn thời gian, ông ta là một người đáng kính, tỉ mỉ, cực kì tiết kiệm và chỉ uống nửa li rượu vang trong bữa tối. Nhưng mỗi tuần một lần, ông ta tận hưởng cảm giác của một kẻ phá luật và đấu trí cùng những con bạc lắm tiền ở Đông Stave, với một cô nàng tóc vàng trong tay.”

Nina bĩu môi. “Nếu ông ta đức hạnh đến thế thì vì sao anh lại muốn tôi tìm cách…”

“Bởi vì Smeet là một kẻ rủng rỉnh tiền bạc, và bất cứ cô nàng đứng đắn nào ở Tây Stave cũng sẽ thử.”

“Tôi không thích chuyện này,” Matthias nói.

Jesper trưng ra nụ cười bất cần đời đặc trưng của mình. “Nói thật nhé, Matthias, có nhiều thứ anh không thích lắm.”

“Cầm chân Smeet tại sòng bạc Cumulus từ tám giờ tối cho đến nửa đêm,” Kaz nói. “Tức là bốn tiếng đấu trí, do đó hãy cư xử một cách khôn khéo.”

Nina rõ ràng đang chơi hết mình. Wylan không rõ cậu nên lo lắng hay thán phục nữa. Chị mặc một cái váy màu tím oải hương cùng chiếc corset tôn cao bộ ngực khiêu khích, và mặc dù bị sụt cân do phải vật lộn cai nghiện parem, thân hình chị vẫn có kha khá thứ để Smeet đặt tay vào. Nina ngồi vững trong lòng Smeet, miệng thủ thỉ tình tứ, một tay quàng vai người đàn ông, tay kia vuốt ve ngực ông ta, thỉnh thoảng luồn hẳn vào trong lớp áo gilet như một chú cún nhỏ đòi được âu yếm. Chị chỉ ngừng lại mỗi khi cần gọi món hàu hoặc một chai champagne khác. Wylan biết Nina có thể xử lí mọi gã đàn ông trong mọi tình huống, nhưng cậu không nghĩ chị cần phải ăn mặc lả lơi ngồi ngả ngớn trong lòng một tay luật sư khinh khỉnh giữa sòng bài lạnh lẽo như thế này. Chị có thể bị cảm lạnh không chừng.

Jesper lại khom người và thở hắt ra một cái rõ to. Anh đã thua suốt hai tiếng qua. Jesper rất thận trọng trong mỗi lần đặt cược, nhưng cả vận may lẫn Kaz đều không đứng về phía anh. Họ phải giữ chân Smeet thế nào đây một khi Jesper cháy túi? Những con bạc lắm tiền khác liệu có là miếng mồi đủ ngon? Trong phòng đang có vài người như thế. Họ nấn ná cạnh các bức tường, quan sát ván bài với hi vọng thế chỗ một người chơi cạn tiền nào đó. Không ai biết trò chơi thực sự mà Kaz đang thực hiện.

Khi Wylan cúi xuống để rót đầy li rượu của Nina, cậu nghe thấy Smeet thì thầm.

“Một ván bài cũng giống như một cuộc quyết đấu. Những cú đấm nhẹ nhàng sẽ dọn đường cho đòn đánh quyết định.” Ông ta liếc nhìn Jesper phía bên kia bàn. “Thằng nhãi kia đang khô máu rồi.”

“Em không hiểu làm thế nào anh nhớ hết các quy luật trong đầu,” Nina nói với một nụ cười khúc khích.

Smeet nhếch mép, hài lòng ra mặt. “Cái trò này chẳng là gì nếu so với công việc quản lí kinh doanh.”

“Em cũng không hình dung nổi chuyện đó đây.”

“Đôi lúc chính anh cũng không biết,” Smeet thở dài đáp. “Tuần vừa qua thật khó khăn. Một nhân viên của anh không quay lại sau kì nghỉ lễ, khiến anh bị quá tải.”

Wylan suýt nữa đánh rơi cái chai đang cầm, làm đổ một ít rượu xuống sàn nhà.

“Tao trả tiền là để uống nó, chứ không phải để tắm với nó nghe nhóc,” Smeet quát to. Ông ta phủi quần và lẩm bẩm. “Đi thuê bọn ngoại bang là thế này đấy.”

Ý ông ta muốn nói mình, Wylan vội vàng lùi ra xa. Cậu vẫn chưa biết làm thế nào để chấp nhận thực tế rằng mình đang mang diện mạo của một người Shu. Cậu cũng không nói được ngôn ngữ của họ. Chuyện này bắt đầu khiến cậu lo lắng sau khi chạm trán hai du khách người Shu ở Đông Stave. Cậu phát hoảng lên, luống cuống hoa tay múa chân rồi bỏ chạy vào trong sòng bạc Cumulus qua lối cửa dành cho nhân viên.

“Tội nghiệp anh,” Nina nói với Smeet và luồn tay vào trong mái tóc thưa của ông ta, đồng thời chỉnh lại một bông hoa cài trên bím tóc vàng óng của mình. Wylan không biết chị có nói với Smeet rằng mình đến từ Nhà Diên Vĩ Xanh hay không, nhưng hẳn ông ta cũng đoán như thế.

Jesper ngả người ra sau trên ghế, gõ gõ ngón tay vào báng súng. Cử chỉ đó dường như khiến Smeet lưu ý.

“Hai khẩu súng đó đẹp thật. Báng súng cẩn ngọc trai xịn, nếu anh không nhầm,” Smeet nói bằng giọng điệu của một người sành sỏi. “Anh cũng có một bộ sưu tập hoả khí tinh xảo, nhưng còn thiếu những khẩu súng lừng danh của Novyi Zem.”

“Thế à, em rất muốn xem những khẩu súng của anh,” Nina thủ thỉ, và Wylan phải ngước lên nhìn trần nhà để khỏi đảo tròn mắt. “Chúng ta định ngồi đây cả đêm à?”

Wylan cố giấu sự hoang mang của mình. Không phải mấu chốt của toàn bộ chuyện này là giữ chân ông ta ở đây hay sao? Nhưng có vẻ như Nina nắm rõ tình hình hơn cậu, vì khuôn mặt Smeet tỏ ra bướng bỉnh ngay. “Yên nào. Nếu anh trúng lớn, anh sẽ mua cho cưng cái gì đó đèm đẹp.”

“Vậy để em gọi thêm hàu.”

“Em còn chưa ăn xong chỗ này mà.”

Wylan nhận thấy cánh mũi Nina rung rung. Chắc chị đang cố gắng hít thở. Nina không còn ăn uống ngon miệng kể từ khi phải vật lộn chống lại parem, và cậu thực sự không biết làm thế nào chị có thể nuốt trôi gần nửa tá hàu.

Wylan thấy chị rùng mình nuốt chửng con hầu cuối cùng. “Ngon lắm,” Nina cố gắng thốt lên, rồi liếc mắt sang phía Wylan. “Thêm hàu đi.”

Đó chính là ám hiệu. Wylan vội lao đến để dọn cái đĩa nặng trĩu vỏ hàu và nước đá.

“Quý cô đây đang rất đói,” Smeet nói với cậu.

“Thêm hàu ạ?” Wylan hỏi lại. Giọng cậu hơi chói tai. “Hay là tôm sốt bơ ạ?” Giờ thì cậu lại hạ giọng quá mức.

“Cả hai,” Smeet đáp. “Và thêm một li champagne nữa.”

“Tuyệt,” Nina lên tiếng, mặt hơi tái.

Wylan lao qua cánh cửa lật để vào khu bếp. Chất đầy trong đó là chén đĩa, li tách, khăn ăn, và một thùng đầy ắp đá lạnh. Một thang vận chuyển đồ ăn choán gần hết vách tường cuối phòng, ngay bên cạnh nó có một ống nói với phần miệng loe rộng để đám phục vụ liên lạc với nhà bếp. Wylan đặt đĩa vỏ hàu lên bàn rồi gọi xuống nhà bếp để yêu cầu món hàu và tôm.

“À, với lại thêm một chai champagne nữa.”

“Loại nào?”

“Ơ… cùng loại lúc nãy.’’ Wylan từng nghe đám bạn bè của cha cậu bàn luận về những mùa nho nên đầu tư, nhưng cậu không đủ tự tin để lựa chọn.

Lúc Wylan quay lại phòng chơi bài với đồ ăn và thức uống, Kaz đứng lên khỏi bàn. Anh làm cử chỉ giống như phủi bụi trên tay - dấu hiệu cho biết một người chia bài đã kết thúc ca làm việc của mình.

Specht ngồi vào chỗ. Chiếc cà vạt lụa mầu xanh giúp che đi hình xăm nơi cổ anh ta. Specht xắn tay áo và mời mọi người đặt tiền.

Ánh mắt Kaz và Wylan thoáng giao nhau trước khi anh biến vào trong khu bếp.

Thời điểm đã đến. Theo Kaz và Jesper, người chơi thường cho rằng vận may của mình gắn liền với người chia bài và ngừng chơi khi việc đổi ca diễn ra.

Wylan lo lắng nhìn Smeet duỗi người và vỗ mông Nina. “Chúng ta cũng thắng được kha khá rồi,” ông ta lên tiếng trong khi liếc mắt sang phía Jesper, người đang rầu rĩ nhìn đống xèng ít ỏi trước mặt. “Đi kiếm một bàn màu mỡ hơn nào.”

“Nhưng đồ ăn của em vừa lên,” Nina phụng phịu đáp.

Wylan bước tới trước, không biết phải nói gì để cầm chân Smeet. “Quý ngài có muốn gọi gì không ạ? Tôi phục vụ gì thêm cho ngài và cô đây nhé?”

Smeet phớt lờ cậu. Bàn tay ông ta vẫn đang đặt trên mông Nina. “Ở khu Lid này thì thiếu gì đồ ăn ngon và phục vụ tốt hơn, cưng à.”

Một người đàn ông to lớn mặc bộ com-lê kẻ sọc tiến lại gần Smeet, lăm le định nhảy vào thế chỗ. “Ông định về à?”

Smeet tặng cho Jesper một cái gật đầu thân thiện. “Có vẻ như cả hai ta đều đang định về, đúng không nhóc? Chúc may mắn lần sau.”

Jesper không buồn mỉm cười đáp lại. “Tôi chưa chơi xong.”

Smeet giơ tay chỉ đống xèng của Jesper. “Ồ, trông thế kia mà chưa bỏ cuộc à?”

Jesper đứng lên, hai bàn tay di chuyển về phía hai khẩu súng. Wylan nắm chặt chai rượu trong lúc những người chơi khác dịch ra xa, sẵn sàng rút vũ khí hoặc thụp xuống sàn tránh đạn. Nhưng Jesper chỉ cởi dây đeo súng. Anh từ tốn đặt hai khẩu súng lục lên bàn, ngón tay vuốt nhẹ những đường hoa văn bóng bẩy trên đó.

“Chỗ này giá bao nhiêu?” Jesper hỏi.

Wylan cố gắng nhìn vào mắt anh chàng thiện xạ. Đây có phải là một phần của kế hoạch không vậy? Jesper đang nghĩ gì vậy? Anh rất yêu hai khẩu súng này. Anh thà tự cắt tay mình còn hơn.

Specht hắng giọng và đáp. “Cumulus không phải tiệm cầm đồ. Chúng tôi chỉ chấp nhận tiền mặt hoặc tín chấp của ngân hàng Gemens thôi.”

“Tôi sẽ cấp vốn cho cậu,” Smeet tuyên bố bằng giọng lơ đãng có chủ đích, “nếu cậu chơi tiếp. Một ngàn kruge cho hai khẩu súng được không?”

“Chúng đáng giá gấp mười lần như thế.”

“Năm ngàn kruge.”

“Bảy.”

“Sáu, chỉ vì tôi đang trong cơn hào phóng.”

“Đừng!”Wylan buột miệng. Căn phòng im phắc.

Giọng nói của Jesper lạnh băng. “Tôi đâu có hỏi ý kiến cậu?”

“Hỗn láo thật!” Smeet nói. “Từ bao giờ đám hầu bàn được phép xen vào cuộc chơi vậy?”

Nina trừng mắt với Wylan. Specht lên tiếng với giọng điệu chất chứa sự tức giận và ngỡ ngàng. “Các quý ngài, chúng ta chơi tiếp được chưa? Đặt cược nào!”

Jesper đẩy hai khẩu súng của mình qua bàn về phía Smeet, và ông ta đẩy lại cho anh một chồng xèng lớn.

“Được rồi,” Jesper tuyên bố, đôi mắt xám trở nên vô hồn. “Tôi chơi tiếp.”

Wylan lùi lại và biến vào trong khu bếp nhanh chóng hết mức có thể. Đĩa vỏ hàu đã biến mất. Kaz đang đợi cậu. Anh đã đeo găng và khoác lên người một chiếc áo choàng dài màu cam.

“Kaz,” Wylan tuyệt vọng thông báo. “Jesper vừa đem súng của anh ấy đổi lấy tiền.”

“Được bao nhiêu?”

“Chuyện đó thì quan trọng gì? Anh ấy…”

“Năm ngàn kruge à?”

“Sáu.”

“Tốt. Ngay cả Jesper cũng không thể phung phí hết số tiền đó trong ít hơn hai giờ.” Kaz ném cho Wylan áo choàng và mặt nạ, hai món y phục của Quỷ xám, một nhân vật trong Hài kịch Thô lỗ. “Đi thôi.”

“Tôi á?”

“Không, thằng ngu phía sau cậu ấy.” Kaz trêu, đoạn tiến đến bên ống nói và thông báo. “Cử một hầu bàn khác lên đây. Thằng ở trên này vừa đánh đổ rượu lên giày của một ông khách sộp.”

Ai đó dưới bếp bật cười và đáp: “Được.”

Hai người đi xuống cầu thang và ra khỏi cửa dành cho nhân viên sau đó ít phút, trang phục hoá trang cho phép họ dễ dàng trà trộn trong đám đông.

“Anh đã biết Jesper sẽ thua. Anh đã làm tất cả để chuyện đó xảy ra,” Wylan buộc tội. Kaz ít khi sử dụng gậy chống ở những khu vực mà anh có thể bị nhận diện. Nhưng bất chấp dáng đi khập khiễng của anh, Wylan vẫn phải guồng chân mới theo kịp.

“Dĩ nhiên. Tôi kiểm soát trò chơi mà, Wylan. Tôi đã có thể làm cho Jesper thắng trong mọi ván bài.”

“Vậy thì tại sao…”

“Chúng ta không đến đó để thắng bài. Chúng ta cần Smeet ngồi chết dí bên bàn chơi bài. Ông ta chòng chọc tia mấy khẩu súng đó chẳng kém gì ngắm bộ ngực của Nina. Giờ thì ông ta đang tự tin rằng mình có một tối may mắn. Nếu có thua thì ông ta cũng vẫn chơi tiếp. Ai mà biết được? Có khi Jesper thắng lại mấy khẩu súng của cậu ta thì sao?”

“Tôi cũng hi vọng là thế,”Wylan nói trong lúc họ nhảy xuống một con thuyền lúc nhúc du khách để xuôi về hướng nam.

“Cậu cứ hi vọng đi.”

“Anh nói vậy là sao?”

“Một người như Jesper thắng được hai ván là bắt đầu tưởng bở. Cuối cùng thì thua tất, và điều đó chỉ càng làm cho cậu ta khao khát thử vận may lần nữa. Các sòng bài sống được là nhờ những kẻ như cậu ta.”

Vậy thì tại sao lại đẩy anh ấy vào một sòng bài? Wylan không nói ra suy nghĩ đó. Và tại sao lại khiến Jesper phải từ bỏ thứ có ý nghĩa với mình đến thế? Có những cách khác để cầm chân Smeet kia mà? Nhưng câu hỏi thực sự ở đây là vì sao Jesper làm tất cả chuyện này mà không một chút ngần ngại. Phải chăng Jesper vẫn đang tìm cách lấy lòng Kaz trở lại sau khi sai lầm của anh làm cho mọi người rơi vào ổ phục kích trên bến cảng và Inej suýt mất mạng. Hay là anh ấy muốn thứ gì đó còn hơn cả sự tha thứ từ Kaz.

Mình đang làm gì ở đây thế này? Wylan một lần nữa tự vấn. Cậu bắt gặp mình đang gặm ngón tay cái, và ép bản thân dừng lại. Cậu ở đây là vì Inej. Chị ấy đã cứu mạng cậu hơn một lần, và cậu sẽ không quên điều đó. Cậu ở đây vì đang rất cần tiền, và nếu còn một lí do khác, thì đó chính là một anh chàng cao lêu nghêu có máu đỏ đen, nhưng lúc này cậu không muốn nghĩ tới chuyện đấy.

Ngay khi họ bắt đầu tiến vào khu Barrel, Wylan và Kaz cởi bỏ lại áo choàng cùng áo vest xanh da trời, rồi đi sang phía đông, vào quận Zelver.

Matthias đang đợi họ dưới một vòm cửa ở kênh Handel. “Tình hình ổn chứ?” Kaz hỏi.

“Mọi thứ đều ổn,” anh chàng người Fjerda cao to đáp. “Ánh đèn ở tầng trên cùng ngôi nhà của Smeet đã tắt từ một giờ trước, nhưng tôi không rõ đám gia nhân còn thức hay đã ngủ.”

“Ông ta chỉ có một người hầu và một đầu bếp làm việc theo giờ vào ban ngày,” Kaz nói. “Ông ta quá keo kiệt để thuê gia nhân làm trọn thời gian.”

“Thế…”

“Nina ổn. Jesper cũng ổn. Mọi người đều ổn, ngoại trừ tôi, vì tôi đang bị dính với một đám vú em phiền nhiễu. Canh gác đi.”

Wylan nhún vai với Matthias, người dường như đang cân nhắc việc đập đầu Kaz vào tường, trước khi cậu vội vã guồng chân trên lớp đá lát đường để đuổi theo Kaz. Ngôi nhà kiêm văn phòng của Smeet nằm trên một con phố âm u thưa thớt người qua lại. Những ngọn đèn đường dọc theo con kênh vẫn sáng và một số ô cửa sổ còn le lói ánh nến, nhưng sau mười giờ đêm thì hầu hết các công dân đáng kính tại khu này đều đã đi nghỉ.

“Chúng ta chỉ việc đi vào qua cửa chính à?”

“Sử dụng đôi mắt cậu thay vì cái miệng đi,” Kaz đáp. Bộ dụng cụ phá khoá lấp loáng trong đôi tay đeo găng của anh.

Thì tôi đang nhìn đây, Wylan thầm nghĩ. Nhưng sự thật không hẳn là như thế. Cậu đã quan sát các tỉ lệ của ngôi nhà, độ cao của mái nhà, những bông hồng chớm nở trong các chậu hoa trên cửa sổ. Nhưng cậu không quan sát ngôi nhà như một câu đố. Với một chút thất vọng, cậu phải thừa nhận là câu đố này đã được giải xong. Dân cư quận Zelver cũng vào loại khá giả, nhưng không hẳn giàu có. Đây là một nơi dành cho những nghệ nhân thủ công, kế toán viên và luật sư thành đạt. Mặc dù được xây vững chãi, sạch sẽ và trông ra con kênh rộng, những ngôi nhà ở đây nằm san sát nhau, không có chỗ cho những mảnh vườn lớn hoặc bến thuyền riêng. Nếu tiếp cận qua lối cửa sổ tầng trên, cậu và Kaz sẽ phải đột nhập vào một ngôi nhà hàng xóm và gặp hai lần khoá thay vì một. Tốt hơn là mạo hiểm với cửa chính và giả vờ như họ hoàn toàn có phận sự ở đây - mặc dù Kaz mang theo bộ dụng cụ phá khoá thay vì chùm chìa khoá cửa.

Sử dụng đôi mắt cậu. Nhưng Wylan không thích nhìn thế giới theo cách của Kaz. Và một khi đã có tiền trong tay, cậu sẽ không bao giờ phải làm điều đó nữa.

Đúng một giây sau, Kaz đã vặn tay nắm và cánh cửa bật mở. Ngay lập tức Wylan nghe thấy tiếng chân chạy, tiếng móng vuốt cào trên mặt gỗ, nhiều tiếng gầm gừ, và đàn chó của Smeet lao tới, những chiếc răng trắng nhởn loé lên, những tràng sủa ồn ào bật ra từ lồng ngực chúng. Trước khi đàn chó nhận ra người bước vào nhà không phải chủ nhân của mình, Kaz đã đưa cái còi của Smeet lên miệng và thổi. Nina đã khéo léo tháo nó ra khỏi sợi dây chuyền mà ông luật sư luôn đeo trên cổ và nhét vào bên dưới một cái vỏ hàu, trước khi Wylan lẹ làng đem ra khỏi phòng chơi bài.

Không có âm thanh nghe được nào vang lên. Tiêu rồi, Wylan nghĩ bụng và hình dung ra những hàm răng đồ sộ cắn xé cổ họng mình. Nhưng đàn chó đột ngột dừng lại, bối rối va vào nhau.

Kaz lại thổi một hồi còi khác để ra mệnh lệnh mới. Những con chó im bặt và nằm mọp xuống sàn nhà trong những tiếng ư ử cáu bẳn. Một con thậm chí còn ngửa bụng lên trời.

“Sao con người lại không dễ dạy như thế này nhỉ?” Kaz lẩm bẩm trong lúc cúi xuống để gãi bụng con chó. Những ngón tay đeo găng đen vuốt ve lớp lông ngắn. “Đóng cửa lại đi.”

Wylan làm theo, cậu đứng ép lưng vào cánh cửa, lo lắng đưa mắt nhìn đàn chó săn miệng đầy nước dãi. Khắp ngôi nhà đều bốc mùi chó - lông ẩm, da nhờn, hơi thở ấm nóng thoảng mùi thịt tươi.

“Không thích động vật à?” Kaz hỏi.

“Tôi thích chó,”Wylan đáp. “Nhưng chỉ khi chúng không to như gấu.”

Wylan biết bài toán mà ngôi nhà của Smeet đặt ra cho Kaz rất hóc búa. Anh có thể phá mọi ổ khoá và vô hiệu quá mọi hệ thống chuông báo động, nhưng không thể vượt qua những con chó săn khát máu của ông ta mà không bị bại lộ. Vào ban ngày, đàn chó được nhốt trong chuồng, nhưng đêm đến, chúng được tự do chạy nhảy dưới nhà, trong lúc gia đình Smeet say giấc nồng ở những căn phòng sang trọng trên tầng ba, với cầu thang được chặn lại bằng một cánh cửa sắt. Smeet luôn tự mình dẫn chó đi dạo dọc theo kênh Handel. Hay đúng hơn là ông ta bị chúng lôi đi tựa như một cỗ xe ục ịch đội chiếc mũ đắt tiền.

Nina đã đề xuất việc đánh thuốc đàn chó. Smeet đến tiệm thịt mỗi sáng để chọn mua thịt cho chúng, việc đánh tráo các gói thịt sẽ không có gì khó khăn. Nhưng Smeet muốn đàn chó đói bụng ban đêm, nên ông ta sẽ cho chúng ăn vào buổi sáng. Smeet sẽ nhận ra ngay nếu chúng lờ đờ cả ngày và có nguy cơ ông ta sẽ ở nhà để chăm chó. Ông ta phải trải qua buổi tối tại Đông Stave, và quan trọng nhất là khi trở về nhà, ông ta không được phát hiện gì cả. Mạng sống của Inej phụ thuộc vào điều đó.

Kaz đã thu xếp vụ phòng riêng tại sòng bạc Cumulus, Nina đã xoáy được cái còi bên trong áo sơ mi của Smeet, và từng bước một, kế hoạch đã diễn ra như dự tính. Wylan không muốn nghĩ tới những gì họ đã làm để lấy được cái còi. Cậu rùng mình khi nhớ lại câu mà Smeet đã nói: Một nhân viên của anh không quay lại sau kì nghỉ lễ. Anh ta sẽ không bao giờ quay lại. Wylan vẫn còn nghe được tiếng la hét của người nhân viên khi Kaz nắm cổ chân anh ta đung đưa lủng lẳng trên đỉnh ngọn hải đăng ở mũi Hanraat. Tôi là người tốt, anh ta đã hét như thế. Tôi là người tốt mà. Đó là lời nói sau cùng của anh ta. Nếu nói ít hơn, có lẽ anh ta đã sống.

Wylan nhìn Kaz gãi gãi phía sau tai của con chó đang chảy dãi rồi đứng dậy. “Ta đi thôi. Đi đứng cho khéo vào.”

Hai người len lỏi qua đàn chó trong hành lang và khẽ khàng leo lên cầu thang. Cách bố trí của ngôi nhà này khá quen thuộc với Wylan. Hầu hết các thương gia trong thành đều tuân theo một kiểu: nhà bếp và các phòng dành để tiếp khách hàng nằm ngay tại tầng dưới, văn phòng và kho ở tầng hai, phòng ngủ của gia đình trên tầng ba. Những gia đình khá giả còn có tầng bốn dành cho gia nhân. Hồi còn bé, Wylan thường lẩn trốn cha cậu suốt nhiều giờ ở các tầng nhà bên trên.

“Không buồn khoá cửa,” Kaz thì thào trong lúc hai người tiến vào phòng làm việc của Smeet. “Mấy con chó đã làm cho ông ta chủ quan.”

Kaz đóng cửa lại rồi thắp một ngọn đèn, vặn nhỏ lửa.

Căn phòng có ba bàn giấy nhỏ kê cạnh các cửa sổ để lấy ánh sáng tự nhiên. Một cho Smeet, và hai cho nhân viên của ông ta. Tôi là người tốt mà.

Wylan lắc đầu xua kí ức đó đi và tập trung vào các ngăn kệ bố trí từ sàn nhà lên đến tận trần, đầy ắp sổ sách và giấy tờ. Tất cả đều được cẩn thận ghi tên của các khách hàng và công ty, Wylan đoán vậy.

“Nhiều bồ câu quá,” Kaz thì thào trong lúc đọc lướt các nhãn dán. “Naten Boreg, gã khốn Karl Dryden. Smeet đại diện cho một nửa thành viên của Hội đồng Thương buôn.”

Kể cả cha của Wylan. Smeet đã làm luật sư kiêm người quản lí tài sản cho Jan Van Eck kể từ hồi cậu biết ghi nhớ.

“Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?” Cậu thì thào hỏi.

Kaz lôi một cuốn sổ cái to sụ từ trên giá xuống. “Đầu tiên, chúng ta phải bảo đảm cha cậu không tậu thứ gì mới bằng tên của ông ta. Sau đó, chúng ta sẽ tìm kiếm với tên của mẹ kế cậu, và của cậu.”

“Đừng có gọi dì ấy như thế. Về tuổi tác thì Alys chỉ lớn hơn tôi một chút thôi. Với lại cha tôi cũng không cho tôi đứng tên bất kì tài sản nào đâu.”

“Cậu sẽ ngạc nhiên với những gì mà người ta sẵn sàng làm để trốn thuế đấy.”

Hai người dành gần một tiếng đồng hồ để tìm kiếm trong đống hồ sơ giấy tờ của Smeet. Họ đã nắm được toàn bộ các tài sản công khai của Van Eck - các nhà máy, khách sạn, xưởng sản xuất, xưởng đóng tàu, nhà nghỉ mát và trang trại ở miền nam Kerch. Nhưng Kaz tin rằng cha của Wylan phải có tài sản riêng, những thứ không nằm trong sổ sách công khai, những nơi ông ta có thể che giấu thứ gì đó - hoặc ai đó - nếu không muốn người khác tìm ra.

Kaz đọc thành tiếng những cái tên và mục ghi trong sổ sách, anh chất vấn Wylan, cố gắng tìm kiếm mọi liên hệ tới các tài sản hoặc công ty mà họ chưa phát hiện ra. Wylan biết cậu chẳng nợ cha điều gì, nhưng vẫn cảm thấy mình giống như một thằng phản trắc.

“Geldspin?” Kaz hỏi.

“Một nhà máy dệt. Hình như nó nằm ở Zierfoort.”

“Quá xa. Ông ta không thể giấu cô ấy tại đó. Thế còn Firma Allerbest?”

Wylan cố gắng lục lọi trong trí nhớ. “Tôi nghĩ nó là một nhà máy đồ hộp.”

“Cả hai đều là những cỗ máy in tiền và được đứng tên bởi Alys. Nhưng Van Eck giữ những thứ sinh lợi nhiều nhất cho mình — xưởng đóng tàu và các xi-lô ở Bãi Ngọt.”

“Tôi đã nói rồi mà,” Wylan mân mê một cây bút trên chồng giấy thấm. “Cha tôi tin chỉ tin chính mình, có tin Alys cũng vừa phải thôi. Và ông ta không cho tôi đứng tên bất kì thứ gì.”

Kaz chỉ đáp: “Sổ kế tiếp. Hãy bắt đầu với các tài sản kinh doanh.”

Wylan thôi nghịch cây bút. “Trong đó có gì mang tên tôi không?”

Kaz ngả người ra sau. Trong ánh mắt anh hiện lên sự thách thức khi đáp: “Một xưởng in.”

Vẫn cái trò đùa cũ rích. Nhưng sao nó vẫn làm cậu đau nhói? Wylan đặt cây bút xuống. “Biết ngay mà.”

“Ông ta không phải là một người tinh tế cho lắm. Cậu còn được đứng tên sở hữu Eil Komedie nữa đấy.”

“Phải rồi,” Wylan đáp, thầm mong giọng điệu của mình đỡ chua chát hơn. Lại một trò đùa của cha cậu - một hòn đảo bỏ hoang, không có gì trên đó ngoài một công viên giải trí đã xuống cấp, một thứ vô giá trị dành cho thằng con trai mù chữ vô tích sự của ông ta. Lẽ ra cậu không nên hỏi.

Trong khi Kaz tiếp tục đọc thành tiếng những cái tên, Wylan càng lúc càng bực bội hơn. Nếu cậu biết đọc, họ sẽ kiểm tra chỗ tài liệu này nhanh gấp đôi. Thật ra, nếu thế thì Wylan đã biết thừa công việc kinh doanh của cha cậu rồi. “Tôi đang làm anh bị chậm lại,” cậu nói.

Kaz mở một xấp tài liệu mới. “Tôi biết chính xác việc này cần bao nhiêu thời gian mà. Họ của mẹ cậu là gì?”

“Mẹ tôi chẳng đứng tên cái gì đâu.”

“Chiều tôi đi mà.”

“Hendriks.”

Kaz tiến đến kệ tài liệu và chọn lấy một cuốn sổ cái khác. “Mẹ cậu mất khi nào?”

“Năm tôi lên tám.” Wylan lại nhặt cây bút lên. “Cha tôi càng trở nên tồi tệ hơn sau khi mẹ ra đi.” Ít nhất đó là những gì cậu còn nhớ. Những ngày tháng sau cái chết của mẹ cậu là một vệt buồn bã và thinh lặng. “Cha không cho tôi đi dự tang lễ của mẹ. Tôi thậm chí còn không biết nơi mẹ tôi được chôn cất. Các anh hay nói thế nào nhỉ? Không đổ lệ, không quan tài à? Tại sao không nói chúc may mắn hay bảo trọng nhé?”

“Chúng tôi muốn giữ sự kì vọng ở mức thấp.” Ngón tay đi găng của Kaz lướt dọc theo một cột số và dừng lại. Đôi mắt anh lướt qua lại giữa hai quyển sổ, rồi anh đóng sầm cái bìa bọc da lại. “Ta đi thôi.”

“Anh tìm được gì rồi à?”

Kaz gật đầu. “Tôi đã biết cô ấy ở đâu.”

Wylan tin mình không nghe nhầm sự căng thẳng trong giọng nói khàn khàn của Kaz. Anh không la hét như cha cậu, nhưng Wylan đã học được cách nhận ra cái âm trầm đó, thứ hợp âm đen tối vẫn len lỏi vào trong giọng điệu của Kaz mỗi khi mọi chuyện sắp trở nên nguy hiểm, cậu đã nghe thấy nó ngay sau trận chiến trên bến cảng, nơi Inej bị Oomen đâm trọng thương, khi Kaz biết được chính Pekka Rollins là kẻ đã phục kích họ, và một lần nữa sau khi họ bị cha cậu trở mặt. Cậu đã nghe thấy nó rất rõ trên ngọn hải đăng, khi người nhân viên kia kêu gào cầu xin tha mạng.

Wylan quan sát Kaz sắp xếp lại căn phòng. Anh dịch một cái phong bì sang trái chút xíu, kéo một ngăn của chiếc tủ hồ sơ to nhất ra thêm chút ít, và đẩy cái ghế về chỗ cũ. Sau khi làm xong, anh đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi giật phắt cây bút từ tay Wylan và cẩn thận trả nó về chỗ cũ trên bàn.

“Một tên trộm lọc lõi cũng giống như một món thuốc độc siêu hạng, thiếu gia à. Không để lại dấu vết.” Kaz thổi tắt ngọn đèn. “Cha cậu có làm từ thiện nhiều không?”

“Không. Ông ta chỉ cúng tiền cho Ghezen. Cha tôi nói từ thiện tước mất của người ta cơ hội lao động chân chính.”

“Này nhé, trong tám năm qua ông ta vẫn đều đặn cúng tiền cho nhà thờ Thánh Hilde. Nếu cậu muốn thăm viếng mẹ thì có thể bắt đầu từ chỗ đó.”

Wylan sững người nhìn Kaz trong căn phòng tối. Cậu chưa từng nghe nói tới nhà thờ Thánh Hilde. Và cậu cũng chưa bao giờ thấy Tay Nhám chia sẻ một thông tin không mang lại lợi lộc gì cho mình. “Cái gì…”

“Nếu Nina và Jesper hoàn thành tốt nhiệm vụ thì chẳng bao lâu nữa Smeet sẽ về đến nhà. Nếu vẫn còn ở đây vào lúc đó, chúng ta sẽ làm kế hoạch hỏng bét. Đi thôi.”

Wylan có cảm giác như vừa bị phang một cuốn sổ vào đầu rồi được bảo hãy quên chuyện đó đi.

Kaz mở hé cửa. Hai người bỗng khựng lại.

Qua vai Kaz, Wylan trông thấy một bé gái nhỏ đang đứng trên hành lang, tựa vào cổ một con chó lông xám to tướng. Cô bé chỉ chừng năm tuổi, những ngón chân hơi ló ra dưới diềm cái váy ngủ bằng vải flannel.

“Ghezen ơi,” Wylan thì thào.

Kaz bước ra ngoài hành lang, khép hờ cánh cửa phòng sau lưng. Wylan ngần ngừ trong bóng tối, không rõ mình nên làm gì. Cậu kinh hoàng nghĩ tới điều mà anh ta có thể làm.

Cô bé ngước đôi mắt to lên nhìn Kaz, rồi rút ngón tay cái đang ngậm trong miệng ra. “Chú làm việc cho ba hả?”

“Không.”

Kí ức đó lại ùa về trong đầu Wylan. Tôi là người tốt mà. Họ đã đón lõng người nhân viên của Smeet khi anh ta rời khỏi Vườn Thú rồi lôi anh ta lên đỉnh ngọn hải đăng. Kaz nắm cổ chân anh ta dốc ngược lên, khiến anh ta vãi ra quần, van xin tha mạng trước khi rốt cuộc cũng phun ra chi tiết cái còi gọi chó của Smeet. Kaz định lôi tay nhân viên vào thì anh ta bắt đầu đề nghị đủ thứ: tiền, số tài khoản ngân hàng của các khách hàng của Smeet, và rồi… Tôi có thông tin về một trong các cô gái ở Vườn Thú, cô người Zemeni.

Kaz khựng lại. Anh biết gì về cô ta?

Wylan đã nghe thấy âm thanh trầm đục cảnh báo đó. Nhưng tay nhân viên kia không biết Kaz và không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói khàn khàn của anh. Anh ta nghĩ mình đã tìm được thứ mà Kaz cần.

Một trong các khách hàng đã tặng cho cô ta những món quà giá trị. Cô ta giấu giếm bớt tiền lại. Cậu có biết mụ Công đã làm gì với cô gái giấu tiền riêng bị mụ phát hiện gần đây nhất không?

Biết chứ, Kaz đã đáp như thế với đôi mắt sáng loé như một lưỡi dao cạo. Dì Heleen đánh cô ta tới chết.

Kaz… Wylan cố can ngăn, nhưng tay nhân viên đã tiếp tục nói.

Ngay ở trong phòng khách. Còn cô nàng này biết mình sẽ tiêu nếu tôi tiết lộ. Cô ta đã đồng ý tiếp tôi miễn phí để tôi ngậm miệng. Lôi tôi vào trong đi. Cô ta cũng sẽ chiều chuộng các cậu y như tôi. Bất cứ điều gì các cậu thích.

Dì Heleen mà phát hiện ra, mụ sẽ giết chết cô nàng Zenemi của anh, Kaz đáp. Mụ sẽ lấy cô ta làm gương cho những cô gái khác.

Đúng rồi, tay nhân viên hăm hở nói tiếp. Cô ta sẽ làm mọi thứ các cậu thích. Mọi thứ.

Thật chậm rãi, Kaz bắt đầu để cho cái chân của tay nhân viên tuột dần xuống. Thật kinh khủng, đúng không? Khi sinh mạng mình nằm trong tay người khác.

Giọng nói của tay nhân viên cất cao lên một quãng tám khi anh ta nhận ra sai lầm của mình. Cô ta chỉ là một đứa làm công, anh ta hét lên. Cô ta biết cái giá phải trả! Tôi là người tốt. Tôi là người tốt mà!

Ở Ketterdam này không có người tốt, Kaz nói. Khí hậu không phù hợp với họ. Và anh buông tay ra.

Wylan rùng mình. Qua khe cửa, cậu thấy Kaz khuỵu gối để có thể nhìn thẳng vào mắt cô bé con. “Anh chàng này tên là gì thế?” Kaz hỏi, một tay đặt trên cái cổ nhăn nheo của con chó.

“Nhạc trưởng Đốm ạ.”

“Thật à?”

“Bạn ấy rất ngoan. Ba để cho cháu đặt tên toàn bộ đàn chó.”

“Thế Nhạc trưởng Đốm có phải là con chó mà cháu thích nhất không?”

Cô bé ra chiều ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu. “Cháu thích Công tước Addam Von Silverhaunch nhất, rồi tới Fuzzmuzzle, sau đó mới tới Nhạc trưởng Đốm.”

“Rất vui khi được biết điều đó, Hanna.”

Miệng cô bé mở ra thành hình chữ O tròn trĩnh. “Sao chú biết tên cháu?”

“Chú biết hết tên của bọn trẻ con.”

“Thật ạ?”

“Phải. Albert ngay nhà bên cạnh và Gertrude ở phố Ammberstraat. Ta sống dưới gầm giường và trong tủ đồ của chúng.”

“Cháu biết ngay mà,” cô bé thì thào, sự sợ hãi và đắc thắng hoà lẫn trong giọng nói. “Mẹ bảo không có gì ở đó, nhưng cháu biết là có.” Cô bé ngoẹo đầu. “Trông chú không giống một con quái vật.”

“Để ta nói cháu nghe bí mật này, Hanna. Những con quái vật xấu xa thực sự không bao giờ có vẻ ngoài giống quái vật đâu.”

Giờ thì môi cô bé run lên. “Có phải chú tới để ăn thịt cháu không? Ba nói những đứa trẻ không chịu vâng lời đi ngủ sẽ bị quái vật ăn thịt.”

“Đúng vậy. Nhưng ta sẽ không làm thế. Không phải đêm nay. Nếu cháu làm cho ta hai chuyện.” Giọng nói của Kaz rất điềm tĩnh, tựa như đang thôi miên. “Trước hết, cháu phải lên giường đi ngủ. Và thứ đến, cháu không bao giờ được kể cho bất kì ai, nhất là ba cháu, rằng cháu đã trông thấy bọn ta.” Kaz cúi người tới trước và kéo nhẹ bím tóc của cô bé. “Bởi vì nếu cháu hé răng, ta sẽ cắt cổ mẹ cháu, rồi ba cháu, và rồi ta sẽ moi tim tất cả những con chó cưng đầy nhớt dãi này. Ta sẽ để công tước Silverhaunch lại sau cùng, để cháu biết được tất cả là do lỗi của cháu.” Khuôn mặt cô bé trắng bệch như sợi dây thắt nơ nơi cổ áo ngủ. Đôi mắt cô bé mở to và sáng rực như trăng non. “Cháu có hiểu chưa?” Cô bé gật đầu lia lịa, cằm rung lên. “Nào nào, đừng khóc. Quái vật nhìn thấy nước mắt sẽ chỉ càng khát máu hơn đấy. Cháu về giường đi, và đem theo cả Nhạc trưởng Đốm vô dụng nữa.”

Cô bé đi giật lùi về chiếu nghỉ và bước lên cầu thang. Khi lên được nửa đoạn cầu thang, cô bé đánh liều liếc nhìn Kaz một cách sợ hãi. Anh giơ một ngón tay đi găng lên môi đáp lại.

Khi cô bé đã khuất dạng, Wylan lách người qua khe cửa và theo chân Kaz bước xuống cầu thang. “Sao anh có thể nói những chuyện như thế với con bé? Nó chỉ là một đứa trẻ con.”

“Tất cả chúng ta đều từng là trẻ con.”

“Nhưng…”

“Hoặc là thế, hoặc là bẻ cổ con bé và dàn cảnh thành giống như nó bị ngã xuống cầu thang, Wylan à. Tôi nghĩ mình đã nhân nhượng lắm rồi. Đi nào.”

Họ len lỏi qua đàn chó vẫn đang nằm phủ phục dưới nhà. “Thật không thể tin nổi,” Kaz nói. “Bọn chúng có thể sẽ giữ nguyên tư thế đó cả đêm.” Anh thổi một hồi còi và đàn chó lập tức bật dậy, tai vểnh lên, sẵn sàng tuần tra quanh nhà. Khi Smeet về đến nơi, mọi thứ sẽ giống như thường lệ: những con chó đi lại dưới tầng trệt, văn phòng tầng hai vẫn nguyên vẹn, bà vợ ngủ ngáy ngon lành ở tầng ba, và cô con gái giả vờ làm điều tương tự.

Kaz kiểm tra động tĩnh trên phố rồi ra hiệu cho Wylan bước ra. Anh chỉ dừng lại trong giây lát để khoá cửa.

Họ nhanh chóng đi xuôi theo con phố trên lớp đá lát đường. Wylan ngoái đầu quan sát phía sau. Cậu không tin nổi họ đã thành công.

“Đừng có nhìn quanh quất như thể cậu sợ bị ai đó bám theo,” Kaz nói. “Và đừng có chạy lúp xúp nữa. Cậu trông còn lấm lét hơn cả vai Tên trộm thứ ba trong vở hài kịch ba xu người ta diễn ở Đông Stave. Lần tới đi đứng bình thường nhé. Cố gắng tỏ ra đường hoàng.”

“Sẽ không có lần tới đâu.”

“Dĩ nhiên rồi. Dựng cổ áo lên đi.”

Wylan không cãi nữa. Tới khi Inej được an toàn, tới khi họ nhận được số tiền đã được hứa, cậu không thể nói lời cuối cùng. Nhưng chuyện này phải có lúc kết thúc. Phải vậy chứ, đúng không?

Matthias cất lên một tiếng hót lanh lảnh từ phía cuối đường. Kaz nhìn đồng hồ và luồn một tay vào mái tóc, vò mạnh nó. “Đúng boong.”

Họ đi vòng qua góc đường và đâm sầm vào Cornells Smeet.