← Quay lại trang sách

Chương 3 MATTHIAS

Matthias nép mình trong bóng tối, chứng kiến màn kịch lạ lùng diễn ra.

Cornells Smeet loạng choạng mất thăng bằng, chiếc mũ rơi ra khỏi cái đầu gần như hói trọc của ông ta. Kẻ đã đâm sầm vào ông ta bước tới để đỡ ông ta đứng thẳng lại.

Kẻ đó là Kaz, nhưng lại không có điểm gì giống với Kaz cả. Mái tóc đen của cậu ta rối bù, điệu bộ thì lúng túng, cậu ta không để lộ đôi mắt và cúi gằm mặt như thể đang cực kì bối rối - một cậu trai trẻ biết kính trọng người lớn. Wylan lập cập đi phía sau Kaz và thu mình lại trong chiếc áo choàng đến độ Matthias cảm thấy cậu nhóc công tử sắp biến mất tiêu.

“Nhìn xem mày đã làm gì này!” Smeet bực bội lên tiếng trong lúc đội lại chiếc mũ lên đầu.

“Vô cùng xin lỗi ngài,” Kaz đáp, tay phủi nhẹ vai áo của Smeet. “Tôi vụng về quá!” Cậu ta cúi người sát đất. “À, ngài ơi, hình như ngài vừa đánh rơi ví.”

“Đúng rồi!” Smeet ngạc nhiên thốt lên. “Cảm ơn cậu. Cảm ơn nhiều lắm.’’ Thế rồi, trước sự ngỡ ngàng của Matthias, Smeet mở ví và lấy ra một tờ giấy bạc năm kruge. “Cầm lấy đi. Vì sự trung thực của cậu.”

Kaz tiếp tục cúi rạp người, nhưng làm thế nào đó vẫn lí nhí nói được lời cảm ơn Smeet. “Ngài tốt bụng quá. Giá mà Ghezen cũng hào phóng như ngài.”

Tay luật sư bệ vệ đi tiếp, mũ vắt vẻo trên đầu, miệng huýt sáo một điệu nhạc ngắn, hoàn toàn không biết kẻ mà ông vừa mới va phải chính là người chia bài đã ngồi đối diện ông suốt hai tiếng đồng hồ tại sòng bạc Cumulus, về đến trước cửa nhà, Smeet lôi cái dây chuyền trong cổ áo sơ mi ra, rồi cuống cuồng vỗ tìm cái còi khắp nơi.

“Cậu không gắn lại nó vào sợi dây chuyền sao?” Matthias thắc mắc ngay khi Kaz và Wylan nhập bọn với anh dưới vòm cửa tối. Anh biết trò đó hoàn toàn nằm trong khả năng của Kaz.

“Không việc gì phải làm thế.”

Smeet sờ lần một hồi trong áo, rồi lấy cái còi ra và mở cửa, miệng lại ngân nga hát. Matthias không thể nào tin nổi mắt mình. Anh đã quan sát rất kĩ đôi bàn tay đi găng của Kaz trong lúc cậu ta chạm vào người Smeet, và mặc dù biết cậu ta dự định trả lại cái còi, anh không thể phát hiện hành động đó. Anh những muốn kéo Smeet trở lại chỗ góc đường và yêu cầu Kaz trình diễn trò ảo thuật một lần nữa.

Kaz dùng tay vuốt lại mái tóc và đưa tờ giấy bạc năm kruge cho Wylan. “Đừng có phung phí đấy. Ta đi thôi.”

Matthias dẫn hai người tới một nhánh kênh hẹp, nơi anh neo thuyền. Anh quẳng cho Kaz cây gậy chống trước khi họ xuống thuyền. Kaz đã khôn ngoan không sử dụng gậy chống đêm nay. Nếu ai đó trông thấy một thằng nhóc cầm cây gậy đầu quạ lảng vảng quanh ngôi nhà của Cornells Smeet vào giờ khuya khoắt bất thường, nếu tin tức đó đến tai của Van Eck, toàn bộ công sức của họ sẽ thành công cốc. Để giành lại Inej, họ cần đến yếu tố bất ngờ, và Kaz không phải là loại người trông chờ vào may mắn.

“Thế nào rồi?” Matthias hỏi trong lúc chiếc thuyền trôi đi trên dòng kênh đen thẫm.

“Be bé cái mồm lại, Helvar. Tai vách mạch rừng đấy. Tỏ ra hữu ích và chèo thuyền đi.”

Matthias phải cố lắm mới không bẻ mái chèo gãy đôi. Tại sao Kaz không thể ăn nói như một kẻ có văn hoá? Thằng nhóc cứ ra mệnh lệnh như thể tin rằng mọi người sẽ răm rắp nghe theo, và trở nên khó chịu gấp đôi kể từ khi Van Eck bắt Inej đi mất. Nhưng anh cũng muốn nhanh chóng quay về đảo Mạng Đen cùng Nina, nên anh chỉ im lặng và cảm nhận cơ vai gồng lên khi con thuyền đi ngược dòng nước.

Matthias dùng đầu óc vào việc ghi nhận quang cảnh trong khi di chuyển, cố gắng nhớ tên đường phố và các cây cầu. Mặc dù đêm nào cũng nghiên cứu bản đồ Ketterdam, anh cảm thấy mình không thể gỡ rối mớ bòng bong các ngõ hẻm và kênh đào nơi đây. Anh vốn rất tự hào với năng khiếu định hướng của mình, nhưng cái thành này đã khuất phục năng khiếu đấy, và anh thường xuyên rủa thầm bàn tay điên rồ đã tự cho mình là khéo léo khi xây dựng nên một đô thị từ đầm lầy để rồi sắp đặt nó không theo một trật tự hay logic nào.

Sau khi chui qua gầm cầu Haven, Matthias nhẹ cả người khi thấy cảnh vật xung quanh quen thuộc trở lại. Kaz nghiêng mái chèo, nhấn xuống lần nước tối tăm của eo Hành Khất, nơi con kênh mở rộng ra, và lái họ về phía các bãi bồi của đảo Mạng Đen. Họ giấu con thuyền phía sau những nhánh cây buông rủ của một cội liễu trắng trước khi len qua những ngôi mộ nằm rải rác trên sườn dốc đứng.

Mạng Đen là một nơi đáng sợ, một đô thị thu nhỏ của những nhà mồ bằng cẩm thạch trắng, rất nhiều trong số đó được tạc thành hình dạng những con thuyền có đầu tượng bằng đá khóc than giữa mặt biển vô hình. Một số mang dấu Đồng xu May mắn của Ghezen, số khác chạm hình những con cá bay của Kerch, mà theo lời Nina thì chúng thuộc về những gia đình từng phục vụ trong chính phủ. Một số nhà mồ còn được canh chừng bởi những vị thánh Ravka trong tấm áo choàng thướt tha bằng cẩm thạch. Không có sự hiện diện của Djel hoặc cây tần bì của Ngài. Người Fjerda không muốn được yên nghỉ ở trên mặt đất, nơi họ không thể bắt rễ.

Hầu hết các nhà mồ đều bị xuống cấp, nhiều cái trong đó chỉ còn là một đống đá đổ nát bị che phủ bởi dây leo và những cây hoa dại. Matthias đã rất kinh hoàng trước ý tưởng sử dụng một nghĩa địa làm nơi ẩn náu, bất luận nó bị bỏ hoang từ bao lâu chăng nữa. Nhưng dĩ nhiên với Kaz Brekker thì chẳng có gì là linh thiêng cả.

“Sao họ không sử dụng nơi này nữa?” Matthias đã hỏi như thế khi cả nhóm chọn một nhà mồ rộng lớn ở trung tâm đảo làm chỗ trú ẩn.

“Bệnh dịch,” Kaz đã đáp vậy. “Trận dịch tồi tệ đầu tiên xảy ra hơn một trăm năm trước, và Hội đồng Thương buôn đã cấm mai táng trong nội thành. Giờ đây các thi thể đều được hoả táng.”

“Nếu anh có tiền thì không đâu,” Jesper nói thêm. “Khi đó họ sẽ đưa anh tới một nghĩa trang ở ngoại thành, nơi thân xác của anh có thể tận hưởng khí trời mát mẻ.”

Matthias căm ghét hòn đảo, nhưng phải thừa nhận là nó rất hữu dụng với họ. Tin đồn hòn đảo bị ma ám khiến cho những kẻ lấn chiếm đất đai không dám bén mảng, và màn sương mù bao quanh hàng cây liễu rủ cũng như những cột buồm đá giúp che đi ánh sáng của ngọn đèn lồng thi thoảng được bật.

Dĩ nhiên tất cả những cái đó sẽ không giúp gì được nếu như người ta nghe thấy tiếng cãi nhau ỏm tỏi của Nina và Jesper. Hai người đã quay về và bỏ lại chiếc thuyền gondel ở mạn bắc đảo.

Giọng nói bực bội của Nina vang vọng trên những nấm mộ, khiến Matthias cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Anh rảo bước nhanh hơn, nóng lòng muốn trông thấy cô.

“Tôi không nghĩ cô đang nhìn nhận công bằng đối với những gì tôi vừa trải qua,” Jesper vừa nói vừa giậm chân băng qua nghĩa địa.

“Cậu dành cả đêm để đánh thua hết tiền của người khác trên bàn chơi bài,” Nina vặc lại. “Với cậu như thế có khác gì đi chơi?”

Kaz đập cây gậy chống vào một tấm bia mộ và hai người kia lập tức im bặt, nhanh chóng thủ thế.

Nina thả lỏng ngay khi trông thấy ba người bạn trong bóng đêm. “Ồ, ra là các anh.”

“Phải, chúng tôi đây.” Kaz dùng gậy lùa họ về phía trung tâm đảo. “Và hai người đáng lẽ đã nghe thấy chúng tôi nếu không bận quát tháo nhau. Đừng có lóng nga lóng ngóng như thể chưa từng thấy một cô gái mặc váy, Matthias.”

“Tôi có như thế đâu,” anh đáp trả với tất cả sự tự trọng huy động được. Nhưng Djel ơi, anh biết nhìn đi đâu khi mà Nina giắt những bông hoa diên vĩ ở… khắp nơi.

“Im đi, Brekker,” Nina nói. “Tôi thích mỗi khi anh ấy luống cuống.”

“Phi vụ thế nào rồi?” Matthias hỏi, cố gắng giữ ánh mắt mình trên khuôn mặt Nina. Anh dễ dàng nhận ra cô mỏi mệt đến thế nào sau lớp son phấn. Thậm chí Nina còn đón lấy cánh tay anh chìa ra và tựa nhẹ vào anh trong khi họ băng qua mặt đất mấp mô. Đêm đã khuya lắm rồi. Lẽ ra cô không nên lang thang giữa khu Barrel trong bộ váy lụa, cô nên nghỉ ngơi. Nhưng thời hạn Van Eck đưa ra đã gần kề, và Matthias biết Nina sẽ không cho phép mình nghỉ ngơi chừng nào Inej còn chưa được an toàn.

“Đây không phải là phi vụ, mà là một nhiệm vụ,” Nina chỉnh lại. “Và nó đã được hoàn thành một cách xuất sắc.”

“Phải rồi,” Jesper dài giọng. “ Một cách xuất sắc. Chỉ có điều bộ súng của tôi giờ đây đang nằm gọn trong két sắt của sòng bạc Cumulus. Smeet không muốn mang chúng về nhà, cái lão béo ị đó. Nội việc hình dung các bé cưng của tôi trong đôi tay đẫm mồ hôi của lão…”

“Ai bảo cậu đem đổi súng lấy tiền,” Kaz nói.

“Anh đã buộc tôi làm điều đó. Làm thế quái nào tôi cầm chân Smeet ở bàn chơi bài được đây?”

Kuwei ló đầu qua tấm bia mộ đồ sộ khi họ tiến đến gần.

“Tôi đã dặn cậu thế nào hả?” Kaz gầm lên, chĩa thẳng cây gậy chống vào cậu nhóc.

“Tiếng Kerch của tôi không được tốt,” Kuwei chống chế.

“Đừng có giở trò với tôi, nhóc. Nó đủ tốt. Cậu phải ở trong nhà mồ.”

Kuwei cúi gằm mặt, rầu rĩ lặp lại. “Ở trong nhà mồ.”

Họ đi theo cậu nhóc người Shu vào bên trong. Matthias căm ghét nơi này. Tại sao lại xây nên những công trình như thế này dành cho người chết kia chứ? Nhà mồ mang hình dáng của một con tàu chở hàng, phần bên trong của nó là thân tàu rộng rãi bằng đá. Thậm chí nó còn có nhiều ô cửa sổ tròn lắp kính ghép hắt xuống sàn các dải màu cầu vồng trong những buổi chiều tà. Theo lời Nina, những cây cọ và con rắn chạm nổi trên tường cho biết gia chủ là nhà buôn gia vị. Nhưng hẳn là họ đã sa cơ lỡ vận, hoặc đơn giản là đã đưa kẻ quá cố đi nơi khác, bởi vì chỉ có một trong các hầm mộ có người an nghỉ, và lối đi hẹp hai bên thân tàu trống trải như nhau.

Nina tháo những chiếc kẹp tóc, gỡ mái tóc vàng khỏi đầu và quẳng nó lên chiếc bàn mà họ đã kê ở giữa nhà mồ. Cô buông mình xuống ghế, dùng mấy ngón tay ấn day da đầu. “Dễ chịu hơn rồi,” cô thở dài khoan khoái. Nhưng Matthias không thể phớt lò vẻ xanh xao trên làn da của cô.

Đêm nay trông Nina có vẻ tệ đi. Hoặc là cô gặp rắc rối với Smeet, hoặc cô đã bắt bản thân làm việc quá sức. Thế nhưng khi nhìn cô, Matthias vẫn cảm thấy có gì đó trong anh giãn ra. Ít nhất lúc này trông cô lại là Nina, với mái tóc nâu rối bù ướt đẫm và đôi mắt nhắm hờ. Có bình thường không khi mê đắm sự xộc xệch của một ai đó?

“Đố mọi người biết chúng tôi chạm mặt ai trên đường rời khỏi Lid đấy,” Nina lên tiếng.

Jesper đã bắt đầu lục đồ ăn. “Hai tàu chiến của người Shu neo đậu ở cảng.”

Nina ném một cái kẹp tóc vào Jesper. “Tôi đang bắt họ đoán mà.”

“Người Shu sao?” Kuwei hỏi lại. Cậu bé quay về chỗ mấy cuốn sổ đang mở rộng trên bàn.

Nina gật đầu. “Đại bác giương cao, cờ đỏ phấp phới.”

“Ban nãy tôi đã nói chuyện với Specht,” Kaz cho biết. “Các toà đại sứ đầy ắp quan chức ngoại giao và binh lính. Người Zemeni, Kaelish, Ravka.”

“Anh có nghĩ họ đã hay tin về Kuwei không?” Jesper hỏi.

“Tôi nghĩ họ đã hay tin về parem,” Kaz đáp. “Tin đồn, chí ít là thế. Và có nhiều đôi tai tò mò ở Lâu Đài Băng đã nghe được lời đồn đại về vụ giải thoát… Kuwei.” Kaz quay sang phía Matthias. “Người Fjerda cũng có mặt. Họ mang theo cả một đội drüskelle.”

Kuwei thở dài não nuột. Jesper bèn ngồi xuống bên cạnh, huých nhẹ một cái vào vai cậu ta. “Bị săn lùng chẳng phải rất thú vị hay sao?”

Matthias không nói gì. Anh không muốn nghĩ đến chuyện bạn bè và chỉ huy cũ của mình có thể đang ở cách nơi này chỉ vài dặm. Anh không ân hận sau những gì mình đã làm ở Lâu Đài Băng, nhưng điều đó không có nghĩa rằng anh đã hoà giải với họ.

Wylan với tay lấy một trong những cái bánh quy mà Jesper để trên bàn. Sự hiện diện ở cùng một nơi của cậu thiếu gia và Kuwei vẫn còn làm người khác bối rối. Nina đã chỉnh sửa diện mạo của Wylan quá thành công, đến nỗi Matthias thường xuyên gặp khó khăn trong việc phân biệt hai người nếu họ không lên tiếng. Anh ước gì một trong hai người làm cho chuyện đó trở nên dễ dàng hơn bằng cách đội một cái mũ.

“Như thế này càng tốt cho chúng ta,” Kaz đáp. “Người Shu và người Fjerda không biết phải bắt đầu tìm kiếm Kuwei ở đâu, và những rắc rối do các phái đoàn ngoại giao ở Toà thị chính sẽ làm Van Eck bị sao nhãng.”

“Tình hình ở văn phòng Smeet thế nào?” Nina hỏi. “Hai người có phát hiện ra Van Eck đang giữ Inej ở đâu không?”

“Tôi đã có một ý tưởng khá rõ ràng, chúng ta sẽ hành động ngay đêm mai.”

“Chúng ta có đủ thời gian để chuẩn bị không vậy?” Wylan hỏi lại.

“Ta chỉ có bấy nhiêu thời gian thôi. Không thể ngồi đợi người ta gửi thư mời được đâu. Vụ mọt hạt cậu làm đến đâu rồi?”

Jesper nhướn mày. “Mọt hạt?”

Wylan lôi từ trong áo ra một cái lọ nhỏ và đặt xuống bàn.

Matthias cúi xuống quan sát cái lọ. Trông nó giống như một nhúm sỏi nhỏ. “Đây là mọt hạt sao?” Anh cứ tưởng đó là một loại côn trùng hay tấn công các kho ngũ cốc.

“Không phải mọt thật đâu,” Wylan đáp. “Đây là mọt hoá chất. Nó còn chưa được đặt tên.”

“Cậu phải đặt tên cho nó đi chứ,” Jesper nói. “Chứ không thì cậu sẽ gọi nó vào bàn bằng cách nào?”

“Thôi quên chuyện đó đi,” Kaz nói. “Quan trọng là cái lọ này sẽ ăn sạch các tài khoản ngân hàng lẫn danh tiếng của Van Eck.”

Wylan hắng giọng. “Cũng chưa chắc. Hoá học vốn phức tạp lắm. Tôi hi vọng Kuwei sẽ hỗ trợ tôi.”

Nina nói gì đó với Kuwei bằng tiếng Shu. Cậu bé nhún vai và quay mặt đi, môi khẽ trề ra. Không rõ vì cái chết của cha hay vì bị kẹt trên một hòn đảo nghĩa địa với một băng trộm, Kuwei mấy hôm nay sưng sỉa thấy rõ.

“Sao rồi?” Jesper trêu chọc.

“Tôi có những mối quan tâm khác,” Kuwei đáp.

Ánh mắt Kaz găm thẳng vào Kuwei như hai mũi phi tiêu. “Tôi yêu cầu cậu xem xét lại các mối quan tâm của mình.”

Jesper huých nhẹ Kuwei cái nữa. “Đó là cách nói của Kaz để ám chỉ rằng ‘Cậu phải giúp Wylan nếu không tôi sẽ ấn cậu xuống một trong những lỗ huyệt ở đây để xem lúc đó cậu quan tâm chuyện gì nhất’ đấy.”

Matthias không rõ cậu bé người Shu có nghe được hết hay không, nhưng rõ ràng Kuwei đã hiểu. Cậu ta nuốt khan và miễn cưỡng gật đầu.

“Sức mạnh của thương thuyết,” Jesper thốt lên, rồi tọng một cái bánh quy vào miệng.

“Wylan cùng với Kuwei sẽ lo vụ mọt hạt,” Kaz nói tiếp. “Một khi đã có Inej, chúng ta sẽ tấn công các xi-lô của Van Eck.”

Nina đảo mắt. “Hoá ra tất cả chuyện này cũng chỉ vì lấy lại tiền chứ không phải vì Inej. Rõ ràng là thế.”

“Nếu tiền làm cô khó chịu, Nina à, thì cô hãy gọi nó bằng cái tên khác.”

“Kruge được không? Hay là vỏ hến? Hay là tấm chân tình của Kaz?”

“Tự do, an toàn, sự thừa nhận.”

“Những thứ đó không có giá.”

“Không à? Tôi dám cá với Jesper thì chúng có một cái giá cụ thể đấy. Nông trại của bố cậu ta.”

Jesper cụp mắt nhìn xuống chân.

“Thế còn cậu, Wylan?” Kaz nói tiếp. “Cậu có cái giá nào cho cơ hội được rời khỏi Ketterdam và sống cuộc đời của mình hay không? Còn Nina, tôi nghĩ cô và anh chàng Fjerda của cô cần nhiều thứ để sinh tồn hơn là lòng yêu nước và những cái liếc mắt đưa tình. Inej có lẽ cũng đã có một con số trong đầu. Đó là cái giá của tương lai, và giờ đã đến lúc Van Eck phải trả.”

Matthias không dễ bị loè. Kaz luôn nói chuyện lí lẽ, nhưng không đồng nghĩa cậu ta luôn nói thật. “Mạng sống của Bóng Ma có giá trị hơn thế,” Matthias nói. “Đối với tất cả chúng ta.”

“Chúng ta sẽ giành lại Inej. Chúng ta sẽ lấy lại tiền. Đơn giản là thế.”

“Đơn giản quá nhỉ,” Nina vặc lại. “Anh có biết tôi là người kế tiếp trong danh sách kế vị ngai vàng của Fjerda không? Họ gọi tôi là Công nương đảo Engelsberg đấy.”

“Làm gì có công nương đảo Engelsberg,” Matthias phản bác. “Nó chỉ là một làng chài.”

Nina nhún vai. “Nếu đã lừa dối nhau thì dối cho trót.”

Kaz phớt lờ Nina và trải tấm bản đồ Ketterdam lên bàn. Matthias nghe thấy Wylan thì thào với Jesper: “Sao anh ta không nói thẳng là muốn có lại chị ấy cho nhanh nhỉ?”

“Chúng ta có đang nói về cùng một Kaz không đấy?”

“Nhưng Inej là một người trong nhóm chúng ta.”

Jesper lại nhướng mày. “Một người trong chúng ta? Như vậy có đồng nghĩa cô ấy biết về cái bắt tay bí mật không? Có đồng nghĩa cậu sẵn sàng nhận một hình xăm không?” Jesper lướt nhẹ một ngón tay trên cẳng tay của Wylan, khiến cậu ta đỏ bừng mặt. Matthias bất giác thấy đồng cảm với cậu nhóc. Anh biết cảm giác ngỡ ngàng là như thế nào, và đôi khi anh tự hỏi liệu họ có thể bỏ hết kế hoạch của Kaz đi rồi để Jesper và Nina tán tỉnh toàn bộ thành Ketterdam quy phục dưới chân mình hay không.

Wylan bất giác kéo ống tay áo xuống. “Inej là một phần của nhóm.”

“Đừng có đụng tới chuyện đó.”

“Tại sao?”

“Bởi vì thuận tiện nhất với Kaz là rao bán Kuwei với giá cao nhất và quên phắt Inej đi.”

“Anh ta sẽ không…” Wylan bỏ lửng câu nói, sự nghi ngờ bắt đầu dâng lên trong lòng.

Không ai trong số họ thực sự biết Kaz sẽ làm gì hoặc không làm gì. Đôi khi Matthias tự hỏi ngay chính Kaz có chắc chắn về chuyện mình sắp làm hay không.

“Thôi được rồi, Kaz,” Nina vừa nói vừa tháo giày và co duỗi các ngón chân, “vì đây là một kế hoạch tham vọng, sao anh không ngừng nghiền ngẫm cái bản đồ đó và cho mọi người biết mục tiêu đi.”

“Tôi muốn mọi người tập trung vào những gì chúng ta phải làm vào đêm mai. Sau đó, mọi người sẽ có mọi thông tin mình muốn.”

“Thật à?” Nina hỏi trong lúc chỉnh lại áo ngực. Phấn của một bông hoa diên vĩ rơi xuống bờ vai trần của cô. Matthias chỉ muốn dùng môi phủi sạch nó. Nó có thể có độc, anh nghiêm khắc tự nhắc mình. Có lẽ anh nên đi dạo một chút.

“Van Eck đã hứa trả cho chúng ta ba mươi triệu kruge,” Kaz nói. “Đó chính xác là thứ chúng ta sẽ lấy. Cộng thêm một triệu cho phần lãi và chi phí. Bởi vì chúng ta có thể.”

Wylan bẻ đôi một cái bánh quy. “Cha tôi không có sẵn ba mươi triệu kruge đâu. Cho dù có trộm hết toàn bộ của cải của ông ta, anh cũng không đạt tới con số đó được.”

“Vậy thì cậu biến đi,” Jesper nói. “Chúng tôi chỉ hợp tác với những kẻ bị tước quyền thừa kế các di sản ngon lành nhất.”

Kaz duỗi cái chân yếu, hơi cong bàn chân lại. “Nếu Van Eck có số tiền đó trong tay thì chúng ta đã cướp trực tiếp từ lão thay vì đột nhập Lâu Đài Băng. Van Eck chỉ có thể hứa khoản thưởng lớn như vậy nhờ tuyên bố rằng Hội đồng Thương buôn sẽ dùng tiền của chính phủ cho chuyện này.”

“Thế còn cái rương đầy ắp tiền mà ông ta đã đem tới Vellgeluk?” Jesper hỏi.

“Rác rưởi,” Kaz đáp với giọng ghê tởm. “Chắc là tiền giả chất lượng cao.”

“Vậy chúng ta sẽ lấy tiền bằng cách nào? Cướp của chính phủ? Cướp của Hội đồng?” Jesper ngồi thẳng người lại, hào hứng nhịp nhịp tay trên bàn. “Hay là cướp mười hai kho bạc trong một đêm?”

Wylan cựa quậy trên ghế, và Matthias có thể thấy sự bất an trong biểu hiện của cậu ta. Ít nhất trong băng nhóm đạo tặc này cũng còn một người nữa không muốn tiếp tục phạm tội.

“Không,” Kaz đáp. “Chúng ta sẽ tiến hành như các thương nhân và để cho thị trường làm nốt công việc.” Nói đoạn Kaz ngả người ra sau, bàn tay đeo găng đặt trên cái đầu quạ của cây gậy chống. “Chúng ta sẽ cuỗm tiền của Van Eck, và cuỗm luôn danh tiếng của lão ta. Chúng ta sẽ khiến cho lão ta không bao giờ có thể làm ăn kinh doanh gì được tại Ketterdam hay Kerch nữa.”

“Rồi chuyện gì sẽ xảy ra với Kuwei?” Nina hỏi.

“Sau khi xong việc của chúng ta, Kuwei và bất kì người nào khác với cái đầu bị treo giải, từ phạm nhân vượt ngục, Grisha cho tới thiếu gia bị truất quyền thừa kế, tất cả đều có thể ẩn náu ở các Thuộc địa phương Nam.”

Jesper nhíu mày. “Thế anh sẽ đi đâu?”

“Không đi đâu cả. Tôi vẫn còn hàng đống công việc cần chú trọng tại đây.”

Mặc dù Kaz nói dễ như không, Matthias vẫn nghe ra dự cảm đen tối trong đó. Anh thường tự hỏi làm thế nào người ta sống sót trong cái thành này, nhưng có lẽ Ketterdam mới là thứ không sống sót nổi nếu thiếu Kaz Brekker.

“Khoan,” Nina nói. “Tôi tưởng Kuwei định đi Ravka.”

“Sao cô lại nghĩ như vậy?”

“Khi anh bán phần hùn trong Quạ Đen cho Pekka Rollins, anh đã nhờ ông ta gửi một thông điệp cho Ravka. Tất cả chúng tôi đều nghe thấy điều đó.”

“Tôi tưởng đó là lời kêu gọi giúp đỡ,” Matthias nói, “không phải là một lời mời đấu giá.”

Họ chưa bao giờ bàn bạc về việc giao Kuwei cho phía Ravka.

Kaz nhìn cả nhóm với vẻ mặt thích thú. “Cả hai đều không. Hãy hi vọng rằng Rollins cũng khờ khạo như các cậu.”

“Hoá ra là tung hoả mù,” Nina rên lên. “Anh chỉ muốn giữ cho Rollins bận rộn.”

“Tôi không muốn để Pekka Rollins rảnh rang. Hi vọng lão sẽ cử người đi truy lùng các đầu mối liên lạc của chúng ta bên Ravka. Và chúng sẽ khó lòng tìm ra, vì bọn họ không hề tồn tại.”

Kuwei hắng giọng. “Tôi thích đi Ravka hơn.”

“Còn tôi thì thích một cái quần bơi có viền lông thú,” Jesper nói. “Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng có được thứ mình muốn.”

Một cái nhíu mày xuất hiện trên khuôn mặt Kuwei. Giới hạn vốn liếng tiếng Kerch của cậu ta có lẽ đã bị vượt qua.

“Tôi thích đi Ravka hơn,” Kuwei nhắc lại với giọng cương quyết hơn. Ánh mắt đen kịt của Kaz lại găm vào cậu ta và giữ ở đó. Kuwei lúng túng ra mặt. “Tại sao anh ta lại nhìn tôi như thế?”

“Kaz đang tự hỏi liệu có nên giữ gìn mạng sống cho cậu hay không,” Jesper đáp. “Căng thẳng thần kinh lắm đấy. Tôi khuyên cậu hít thở sâu vào. Hay là uống chút gì đi.”

“Jesper, thôi đi,” Wylan lên tiếng.

“Cả hai cậu cần bình tĩnh lại.” Jesper vỗ nhẹ lên bàn tay của Kuwei. “Chúng tôi sẽ không để cho Kaz chôn sống cậu.”

Kaz nhướng mày. “Đừng có hứa vội.”

“Coi nào, Kaz. Chúng ta bỏ bao nhiêu công sức giải thoát Kuwei đâu phải để đem cậu ta làm mồi cho giun?”

“Sao cậu lại muốn tới Ravka?” Nina hỏi Kuwei, cô không thể che giấu sự hào hứng trong giọng nói.

“Chúng ta chưa hề nhất trí chuyện đó,” Matthias cắt ngang. Anh không muốn tranh cãi, nhất là với Nina. Họ nên để cho Kuwei sống một cuộc đời vô danh tiểu tốt ở Novyi Zem, thay vì dâng cậu ta cho kẻ thù lớn nhất của Fjerda.

Nina nhún vai. “Có lẽ chúng ta nên cân nhắc lại các lựa chọn của mình.”

Kuwei nói một cách chậm rãi, cẩn thận lựa chọn từ ngữ. “Ở đó an toàn hơn. Đối với các Grisha. Đối với tôi. Tôi không muốn lẩn trốn. Tôi muốn rèn luyện.” Cậu bé cầm mấy quyển sổ trước mặt. “Công trình của cha tôi có thể giúp tìm ra…” Kuwei ngần ngừ và nói vài từ với Nina. “Một loại thuốc giải cho parem.”

Nina chắp hai tay lại với nhau, mặt sáng lên.

Jesper ngửa người ra sau nhiều hơn trên chiếc ghế. “Tôi đoán Nina sắp sửa cất giọng hát không chừng.”

Một loại thuốc giải. Có phải đó là những gì Kuwei đã ghi trong sổ không? Viễn cảnh tìm ra thứ gì đó có thể vô hiệu hoá sức mạnh của parem thật hấp dẫn, nhưng Matthias chợt cảm thấy run sợ. “Nếu phát hiện này rơi vào tay một quốc gia thì…’’Anh lên tiếng.

Nhưng anh đã bị Kuwei cắt ngang. “Cha tôi đã sáng chế ra loại thuốc này. Cho dù có tôi hay không thì nó cũng sẽ được sản xuất trở lại.”

“Ý cậu là ai đó sẽ giải được câu đố về parem?” Matthias hỏi lại. Thực sự không có hi vọng nào ngăn cản được thứ ma dược kinh khủng này hay sao?

“Những phát minh khoa học đôi khi vẫn giống như thế,” Wylan nói. “Một khi người ta đã biết một hướng đi nào đó là có thể, các phát hiện mới sẽ xuất hiện thường xuyên hơn. Sau đó thì chẳng khác nào cố lùa một đàn ong vò vẽ vào trong tổ trở lại.”

“Cậu có thực sự nghĩ một loại thuốc giải có thể được tạo ra hay không?” Nina hỏi.

“Tôi không biết,” Kuwei đáp. “Cha tôi là một Sáng Chế Gia. Tôi chỉ là Tiết Hoả Sư.”

“Cậu là nhà hoá học của chúng tôi, Wylan,” Nina nói với giọng khấp khởi hi vọng. “Cậu nghĩ sao?”

“Có thể lắm.” Wylan nhún vai. “Nhưng không phải độc dược nào cũng có thuốc giải.”

Jesper khịt mũi. “Đó là lí do chúng ta gọi cậu ta là Wylan Van Lạc Quan.”

“Ở Ravka, có nhiều Sáng Chế Gia tài năng hơn,” Kuwei nói. “Họ có thể giúp tôi.”

Nina gật gù hưởng ứng. “Đúng đấy. Genya Safin rành về độc dược hơn bất kì ai, và David Kostyk đã làm ra đủ loại vũ khí mới cho vua Nikolai.” Cô liếc nhìn Matthias. “Cùng với những thứ khác! Những thứ đẹp đẽ. Rất ôn hoà!”

Matthias lắc đầu. “Chúng ta không nên hấp tấp trong chuyện này.”

Kuwei dẩu môi. “Tôi thích đi Ravka hơn.”

“Thấy chưa?” Nina nói.

“Không, tôi chẳng thấy gì cả,” Matthias đáp. “Chúng ta không thể trao một chiến lợi phẩm như thế này cho phía Ravka được.”

“Cậu ta là một con người, không phải chiến lợi phẩm, và cậu ta muốn đi.”

“Hoá ra bây giờ mọi người chúng ta đều được làm những điều mình muốn à?” Jesper thốt lên. “Tại vì tôi đang có hẳn một danh sách đây.”

Tiếp đó là một khoảng lặng kéo dài và căng thẳng. Kaz lướt ngón tay cái đeo găng trên nếp quần và lên tiếng: “Nina, cô dịch giúp tôi nhé? Tôi muốn bảo đảm Kuwei và tôi hiểu nhau.”

“Kaz…” Nina nói với giọng cảnh cáo.

Kaz nghiêng người tới trước và đặt hai bàn tay lên đầu gối Kuwei, giống như kiểu một người anh trai đưa ra lời khuyên chân thành cho cậu em. “Tôi nghĩ điều quan trọng là cậu hiểu được những thay đổi trong tình hình hiện tại. Van Eck thừa biết nơi đầu tiên mà cậu muốn ẩn náu là Ravka, do vậy mọi con thuyền đi tới đó sẽ đều bị lục soát từ trên xuống dưới. Thợ May đủ năng lực làm thay đổi diện mạo của cậu thì đều ở Ravka, trừ phi Nina muốn dùng một liều parem nữa.”

Matthias lầm bầm phản dối.

“Một khả năng rất khó xảy ra,” Kaz nhượng bộ. “Bây giờ thế này, hay là tôi trả cậu về Fierda hoặc Shu Han?”

Nina vừa dịch xong thì Kuwei cũng ré lên: “Không!”

“Vậy thì lựa chọn của cậu là Novyi Zem và các Thuộc địa phương Nam, nhưng sự hiện diện của người Kerch tại các Thuộc địa ít hơn nhiều. Cậu là một bức hoạ bị đánh cắp. Quá dễ nhận diện để có thể được bán công khai trên thị trường, nhưng quá giá trị để bị bỏ xó. Cậu chẳng có giá trị gì đối với tôi.”

“Tôi sẽ không dịch câu đó,” Nina phản đối.

“Vậy thì dịch câu này: Mối quan tâm duy nhất của tôi là giữ cho cậu ngoài tầm tay của Jan Van Eck, và nếu cậu muốn tôi tìm kiếm thêm những khả năng khác thì một viên đạn sẽ rẻ hơn rất nhiều so với việc đưa cậu lên một chuyến tàu đi tới các Thuộc địa phương Nam.”

Nina dịch hết câu, dù miễn cưỡng.

Kuwei đáp bằng tiếng Shu. Nina ngần ngừ trước khi dịch: “Cậu ấy nói anh thật tàn nhẫn.”

“Tôi thực dụng. Nếu là người tàn nhẫn thì tôi đã cho cậu ta một bài điếu văn thay vì cuộc nói chuyện này. Thế nên, Kuwei ạ, cậu sẽ đi tới Thuộc địa phương Nam, và khi căng thẳng lắng xuống, cậu có tìm đường đến Ravka hay nhà bà nội của Matthias, tôi cũng mặc.”

“Đừng có lôi bà tôi vào,” Matthias phản đối.

Nina dịch lại câu nói của Kaz, và rốt cuộc Kuwei cũng gật đầu đồng ý. Mặc dù Matthias đã được toại nguyện, sự thất vọng trên khuôn mặt Nina vẫn để lại trong lòng anh một cảm giác hụt hẫng.

Kaz xem đồng hồ. “Giờ thì chúng ta đã nhất trí, tất cả đều đã biết trách nhiệm của mình là gì. Nhiều thứ có thể bị làm hỏng trong khoảng thời gian từ nay đến đêm mai, do vậy hãy lật lại kế hoạch và bàn bạc một lần nữa. Chúng ta chỉ có một cơ hội để thực hiện nó.”

“Van Eck sẽ thiết lập một vòng rào. Ông ta sẽ cử rất nhiều vệ quân để canh chừng cô ấy,” Matthias nói.

“Đúng vậy. Van Eck có nhiều súng ống, vệ quân và nhiều nguồn lực hơn. Tất cả những gì ta có là sự bất ngờ, và chúng ta sẽ không phung phí nó.”

Một tiếng loạt soạt bỗng vang lên từ phía bên ngoài. Mọi người lập tức bật dậy, kể cả Kuwei.

Nhưng chỉ giây lát sau, Rotty và Specht đã tiến vào trong nhà mồ.

Matthias thở phào và trả cây súng về chỗ cũ, trong tầm tay của anh.

“Công việc thế nào?” Kaz hỏi.

“Người Shu đã bày binh bố trận trong đại sứ quán của họ,” Specht đáp. “Tất cả mọi người ở Lid đều kháo nhau về chuyện đó.”

“Số lượng ra sao?”

“Bốn chục, khoảng đó,” Rotty vừa đáp vừa giũ bùn bám trên ủng. “Vũ trang tận răng, nhưng vẫn hành động dưới lá cờ ngoại giao. Không ai biết chính xác bọn họ muốn gì.”

“Chúng ta biết,” Jesper đáp.

“Tôi không tiếp cận quá gần Thanh Gỗ,” Rotty nói, “nhưng Per Haskell đang rất căng và bộc lộ hẳn chuyện đó ra ngoài. Không có cậu, công việc chồng chất lên vai ông ta. Hiện nay có tin đồn rằng cậu đã quay về và đang hục hặc với một thương gia. À, cách đây vài ngày đã xảy ra một vụ đột kích ở một bến cảng, vài thuỷ thủ bị giết chết, văn phòng cảng vụ đổ nát tan hoang, nhưng không ai nắm được chi tiết về cuộc tấn công.”

Matthias thấy khuôn mặt Kaz sa sầm vì thiếu thông tin. Anh biết gã demjin này có những lí do khác để đi cứu Inej, nhưng sự thật là không có cô, khả năng dò la nghe ngóng của họ bị sứt mẻ đáng kể.

“Được rồi,” Kaz lên tiếng. “Nhưng không ai liên hệ chúng ta với vụ nổi loạn ở Lâu Đài Băng hay với parem à?”

“Theo tôi biết thì không,” Rotty đáp.

“Không hề,” Specht đế thêm.

Wylan tỏ ra ngạc nhiên. “Như vậy có nghĩa là Pekka Rollins đã giữ kín chuyện đó.”

“Cứ chờ mà xem,” Kaz nói. “Lão ta biết chúng ta đang giấu Kuwei ở đâu đó. Lá thư gửi cho Ravka chỉ làm lão mất một chút thời gian bỏ mồi bắt bóng.”

Jesper căng thẳng nhịp nhịp ngón tay trên đùi. “Có ai nhận ra nguyên cả cái thành này hoặc đang truy lùng, hoặc đang điên tiết với chúng ta, hoặc muốn giết chết chúng ta không?”

“Thì đã sao?” Kaz hỏi lại.

“Ờ, thường thì chỉ có khoảng nửa thành phố làm chuyện đó thôi.”

Có lẽ Jesper chỉ nói đùa, nhưng Matthias tự hỏi liệu có ai trong số họ thực sự nắm được những thế lực đang chống lại họ hay không. Fjerda, Shu Han, Novyi Zem, Đảo Wandering, Kerch. Đó không phải là những băng đảng cạnh tranh hay những đối tác bất mãn. Đó là các quốc gia luôn sẵn sàng bảo vệ người của mình và cùng với đó là vận mệnh tương lai.

“Còn nữa,” Specht nói. “Matthias, cậu đã chết.”

“Gì cơ?” Anh hỏi lại. Tiếng Kerch của anh khá tốt, nhưng chắc có lỗ hổng nào đó ở đây.

“Anh đã qua đời trong trạm xá của cổng Địa Ngục.”

Không khí bỗng chùng lại. Jesper buông người ngồi xuống. “Muzzen qua đời rồi ư?”

“Muzzen?” Matthias không nhớ mình đã từng nghe cái tên này ở đâu.

“Anh ta đã thế chỗ anh ở cổng Địa Ngục,” Jesper đáp. “Để anh có thể tham gia phi vụ Lâu Đài Băng.”

Matthias hồi tưởng lại trận đấu với bầy sói, hình ảnh Nina đứng trong phòng giam, và cuộc phá ngục. Nina đã tạo ra các vết thương giả trên cơ thể của một thành viên băng Cặn Bã rồi làm anh ta lên cơn sốt để bảo đảm anh ta bị cách li với các phạm nhân khác. Muzzen. Lẽ ra anh không nên quên một sự kiện như thế.

“Tôi tưởng anh đã nói là anh có người trong trạm xá,” Nina thốt lên.

“Để giữ cho Muzzen bị bệnh, chứ không phải để giữ an toàn,” khuôn mặt Kaz trở nên dữ tợn. “Đây là một đòn triệt hạ.”

“Người Fjerda,” Nina nói.

Matthias khoanh tay trước ngực. “Không thể nào.”

“Tại sao không chứ?” Nina vặc lại. “Chúng ta biết các drüskelle đang ở đây. Nếu họ đi tìm anh và gây sự ở Toà thị chính, họ chắc đã được bảo rằng anh đang ở Cổng Địa Ngục.”

“Không đâu,” Matthias đáp. “Họ không chơi bẩn như thế. Thuê sát thủ ư? Ám sát một người đang nằm trên giường bệnh ư?” Nhưng cho dù nói ra như vậy, Matthias cũng không mấy tin tưởng vào suy nghĩ của mình. Jarl Brum và các thuộc cấp của mình đã từng làm những chuyện tồi tệ hơn nhiều mà không mảy may cắn rứt.

“Bự con, tóc vàng, và mù quáng,” Jesper thốt lên. “Đúng kiểu Fjerda.”

Anh ấy đã chết thay vị trí của mình, Matthias thầm nghĩ. Trong khi mình thậm chí không nhận ra tên của anh ấy.

“Muzzen có gia đình không?” Cuối cùng Matthias hỏi.

“Chỉ có người trong băng Cặn Bã,” Kaz đáp.

“Không đổ lệ” Nina thì thầm.

“Không quan tài,” Matthias khẽ lặp lại.

“Chết cho cảm giác như thế nào nhỉ?” Jesper thắc mắc. Sự vui vẻ đã tắt ngấm trong đôi mắt anh chàng thiện xạ.

Matthias không có câu trả lời. Nhát dao đoạt mạng Muzzen đáng lẽ dành cho anh, và người Fjerda có thể là thủ phạm. Drüskelle. Những người anh em của anh. Họ muốn anh chết không nhắm mắt, bị sát hại trên giường bệnh. Đó là cái chết dành cho kẻ phản bội. Cái chết mà anh tự chuốc lấy. Giờ đây anh nợ Muzzen ơn cứu mạng, nhưng làm sao anh trả được cái ơn này? “Họ sẽ làm gì với thi thể của anh ấy?” Anh hỏi.

“Rất có thể nó đã ra tro trên đảo Tử Thần,” Kaz đáp.

“Còn chuyện này nữa,” Rotty cho biết. “Có một người đã gây chú ý khi đi tìm Jesper.”

“Các chủ nợ của cậu ta phải chờ thôi,” Kaz nói, và Jesper nháy mắt.

“Không đâu,” Rotty lắc đầu. “Một người đàn ông đã tìm đến trường đại học. Jesper à, ông ấy tự nhận là bố cậu.”