← Quay lại trang sách

Chương 23 NINA

Nina tháo chiếc váy dài và cái bụng bầu giả mà cô đã đeo trùm bên ngoài áo dài, trong khi Rotty cởi bỏ bộ râu và áo khoác. Họ cột tất cả lại thành một khối để Nina ném xuống nước sau khi leo lên chiếc tầu thu gom ve chai đậu bên dưới cầu Zents.

“Nhẹ nợ,” cô nói trong khi chúng chìm xuống nước.

“Chút tình mẫu tử ít ỏi,” Kaz bình phẩm và bước ra từ phía sau mấy két rượu.

“Inej đâu rồi?”

“Em ổn,” Inej lên tiếng sau lưng Kaz. “Nhưng Kuwei…”

“Em lại bị thương rồi,” Nina nhận xét sau khi lách qua dãy thùng cao nghệu để nhập bọn với họ. Lúc này con kênh đã bớt đông đúc, nhưng họ vẫn phải cẩn trọng. “Mắt em bị làm sao thế?”

“Lẽ ra em nên bảo chị đi hỏi Bạch Kiếm, nhưng mà…” Inej nhún vai.

“Chị hi vọng con nhỏ đó chết đau đớn.”

“Chị Nina.”

“Sao nào? Chúng ta không thể vừa nhân từ vừa thanh thản được.”

Họ đang ở trong một không gian tối và chật hẹp tạo ra bởi những két rượu vang và vòm cầu bằng đá. Chiếc cáng cùng với Kuwei được đặt trên một mặt bàn ghép từ các két rượu. Genya đang tiêm thứ gì đó vào cánh tay cậu nhóc dưới sự quan sát của Zoya và người mà Nina đoán là Sturmhond.

“Cậu ta thế nào rồi?” Cô hỏi.

“Nếu cậu ta có mạch thì tôi cũng không bắt được,” Genya đáp.

“Chất độc đã phát tác.”

Hơi quá mức, có lẽ thế. Genya đã nói là chất độc sẽ làm chậm nhịp tim và hơi thở của Kuwei đến mức gần như chết. Nhưng kết quả lại thuyết phục đến mức quá đáng. Một phần trong Nina biết thế giới sẽ an toàn hơn nếu Kuwei xuống mồ, nhưng cô cũng hiểu rằng nếu có người khác tháo gỡ được bí mật của parem, cậu ta là cơ hội tốt nhất để Ravka có thuốc giải. Họ đã chiến đấu để giải phóng cậu ta từ Lâu Đài Băng. Họ đã bày mưu tính kế, thông đồng và đấu tranh để cậu ta có thể an toàn theo đuổi công trình của mình bên các Grisha. Kuwei là hi vọng.

Và cậu ta là một thiếu niên xứng đáng được có cơ hội sống không sợ hãi.

“Thuốc giải ạ?” Nina nhìn cái xi lanh trên tay Genya và hỏi.

“Liều thứ hai đấy,” Kaz đáp.

Tất cả cùng quan sát Genya kiểm tra mạch và hơi thở của cậu ta. Rồi chị lắc đầu.

“Zoya,” Sturmhond lên tiếng với giọng uy quyền.

Zoya thở dài và xắn tay áo lên. “Cởi nút áo cho cậu ta.”

“Chị làm gì vậy?” Kaz hỏi trong lúc Genya cởi nốt những chiếc nút áo còn lại của Kuwei. Bộ ngực lép kẹp lộ rõ cả xương sườn của cậu ta dây đầy thứ máu lợn mà họ đã nhét vào chiếc túi sáp.

“Tôi sắp làm hồi sinh quả tim của cậu ta, hoặc nướng chín cậu ta từ trong ra ngoài,” Zoya đáp. “Lùi lại.”

Mọi người cố hết sức để lùi ra xa trong khoảng không gian chật hẹp. “Chị ta nói vậy nghĩa là sao?” Kaz hỏi Nina.

“Tôi không rõ,” Nina thú nhận.

Zoya đưa tay ra và nhắm mắt lại. Không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt.

Inej hít một hơi sâu. “Nghe mùi giống như sắp có bão.”

Zoya mở mắt và chắp hai tay lại như thể đang cầu nguyện, rồi chà xát mạnh hai lòng bàn tay vào nhau.

Nina cảm thấy áp suất tụt xuống và lưỡi nồng mùi kim loại. “Tôi nghĩ… tôi nghĩ chị ấy đang gọi sét.”

“Có an toàn không vậy?” Inej hỏi.

“Không hề,” Sturmhond đáp.

“Ít nhất chị ta cũng từng làm chuyện này trước đó chứ?” Kaz hỏi.

“Cho mục đích này ấy hả?” Sturmhond hỏi. “Tôi từng thấy cô ấy làm hai lần. Thành công mĩ mãn. Một lần.” Giọng nói của anh ta quen thuộc một cách kì lạ, Nina có cảm giác họ đã gặp nhau trước đó rồi.

“Sẵn sàng chưa?” Zoya hỏi.

Genya nhét một miếng vải gấp nhỏ vào giữa hai hàm răng của Kuwei rồi lùi lại. Nina rùng mình nhận ra nó dùng để ngăn không cho cậu ta tự cắn lưỡi.

“Tôi hi vọng chị ấy làm chuyện này suôn sẻ,” Nina thì thầm.

“Kuwei còn mong hơn ấy chứ,” Kaz bình phẩm.

“Chuyện này khó đấy,” Sturmhond nói. “Sấm sét không thích bị điều khiển. Zoya cũng đang đặt tính mạng của mình vào vòng nguy hiểm.”

“Tôi không nghĩ chị ta là người như thế,” Kaz nói.

“Anh sẽ ngạc nhiên đấy,” Nina và Sturmhond đồng thanh đáp. Một lần nữa Nina có cảm giác lạ lùng rằng cô biết anh ta.

Cô thấy Rotty nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn. Môi Inej lẩm nhẩm gì đó mà Nina đoán là lời cầu nguyện.

Một thứ ánh sáng xanh yếu ớt nổ lách tách giữa hai lòng ban tay Zoya. Chị hít một hơi thật sâu và đập chúng vào ngực Kuwei.

Lưng cậu nhóc oằn lại, toàn thân cậu ưỡn cong mạnh đến nỗi Nina tưởng như nó sắp gãy. Rồi Kuwei đập lưng xuống cáng trở lại, hai mắt vẫn nhắm, lồng ngực bất động.

Genya bắt mạch cậu ta. “Không thấy gì.”

Zoya nhíu mày. Chị chắp hai bàn tay vào nhau một lần nữa, mồ hôi rịn ra trên vầng trán tuyệt đẹp. “Chúng ta có thực sự muốn cậu ta sống không vậy?” Không ai trả lời, nhưng chị tiếp tục xoa mạnh hai tay vào nhau và tiếng lách tách lại vang lên.

“Chuyện này là vì mục đích gì vậy?” Inej thắc mắc.

“Gây sốc tim để nó đập trở lại,” Genya đáp. “Và nhiệt độ sẽ giúp làm biến tính chất độc.”

“Hoặc giết chết cậu ta,” Kaz nói.

“Hoặc giết chết cậu ta,” Genya thừa nhận.

“Nào,” Zoya thốt lên với giọng căng cứng. Nina tự hỏi chị căng thẳng vì muốn Kuwei sống sót hay vì chị ghét bị thất bại.

Zoya lại ấn hai bàn tay vào ngực Kuwei. Cơ thể cậu ta oằn cong như cành cây gặp cơn gió chướng, trước khi rơi thịch xuống cáng một lần nữa.

Kuwei hộc lên một tiếng rồi mở mắt. Cậu gắng gượng ngồi dậy và nhổ miếng vải ra.

“Tạ ơn các thánh,” Nina thốt lên.

“Tạ ơn tôi đây này,” Zoya đế thêm.

Genya tiến lại gần để đỡ cậu nhóc. Đôi mắt Kuwei càng mở lớn hơn trong sự sợ hãi.

“Suỵt,” Nina thì thầm và bước tới. Kuwei chỉ biết Genya và Zoya là thành viên của phái đoàn Ravka. Họ có thể là những người xa lạ đối với cậu. “Ổn rồi. Cậu còn sống. Cậu an toàn rồi.”

Inej đến bên Kuwei, tháo miếng vải nhét trong miệng rồi vuốt tóc cho cậu. “Cậu an toàn rồi,” cô lặp lại.

“Cuộc đấu giá…”

“Kết thúc rồi.”

“Còn người Shu?”

Đôi mắt vàng của cậu nhóc chất chứa đầy sự kinh hoàng, và Nina nhận ra cậu đã hoảng sợ như thế nào.

“Họ đã chứng kiến cậu chết,” Nina trấn an. “Cũng như tất cả mọi người. Đại diện của mọi quốc gia đều đã thấy cậu bị bắn trúng tim. Thầy lang và các nhân viên bệnh viện sẽ làm chứng cho cái chết của cậu.”

“Còn cái xác…”

“Đêm nay nó sẽ được những người gom xác đưa đi,” Kaz nói. “Mọi chuyện qua rồi.”

Kuwei buông mình nằm xuống trở lại, vắt một cánh tay lên mắt, và bật khóc. Nina dịu dàng vỗ về cậu. “Tôi biết cậu đang nghĩ gì.”

Zoya chống tay vào hông. “Có ai định cảm ơn tôi hoặc Genya cho phép màu này không vậy?”

“Cảm ơn vì đã suýt giết chết rồi làm hồi sinh con tin đáng giá nhất trên thế giới để các người có thể sử dụng cho mục đích của mình,” Kaz nói. “Giờ thì các người nên đi. Đường phố đã gần như trống vắng, các người chỉ cần tới được khu vực nhà xưởng.”

Đôi mắt xanh đẹp đẽ của Zoya nheo lại. “Cậu mà dám vác mặt tới Ravka, bọn tôi sẽ dạy cho cậu biết thế nào là cách cư xử.”

“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Khi họ thiêu cháy tôi trên đảo Tử Thần, tôi chắc chắn muốn mình được nhớ tới như một người lễ độ.”

“Đi với bọn tôi nào, Nina,” Genya giục.

Nina lắc đầu. “Công việc chưa xong, và Kuwei quá yếu để có thể đi bộ được.”

Zoya bĩu môi. “Chỉ cần em đừng quên lòng trung thành của em đặt ở đâu.” Chị trèo ra khỏi con tàu ve chai, tiếp nối bởi Genya và Sturmhond.

Tay thuyền trưởng quay người về phía con tàu và nhìn Nina. Đôi mắt anh ta có một thứ màu sắc kì lạ, và những đường nét trên khuôn mặt anh dường như không hài hoà được với nhau. “Trong trường hợp cô không muốn quay về, tôi muốn cô biết rằng cô và cậu Fjerda của cô được chào đón tại Ravka. Chúng tôi không biết người Shu còn bao nhiêu parem và đã sản xuất được bao nhiêu chiến binh Kherguud. Hạ Quân cần năng lực của cô.”

Nina ngập ngừng. “Tôi không… Tôi không còn như trước nữa.”

“Em là một chiến binh,” Zoya nói. “Em là Grisha, và chúng tôi sẽ may mắn nếu có được em.”

Quai hàm Nina trễ xuống. Câu nói đó gần giống như một lời tuyên dương.

“Ravka sẽ rất cảm kích nếu được cô phụng sự,” Sturmhond nói trong lúc họ quay đi. “Vương triều hiện tại cũng vậy.” Anh vẫy tay chào. Trong ánh nắng chiều tà, với mặt trời ở phía sau, trông anh ta không giống với một viên thuyền trưởng, mà giống với… Nhưng ý nghĩ đấy thật ngớ ngẩn.

“Tôi cần quay lại nhà thờ,” Kaz lên tiếng. “Tôi muốn biết Hội đồng sẽ làm gì với Wylan.”

“Anh đi đi,” Nina nói. “Chúng tôi sẽ chờ Matthias ở đây.”

“Hãy cảnh giác,” Kaz nói. “Đừng để cậu ta ra ngoài cho tới khi trời tối. Sau đó mọi người đều biết mình phải đi đâu rồi.”

Kaz trèo ra khỏi con tàu và biến mất về hướng nhà thờ Barter.

Nina không nghĩ việc cho Kuwei uống chút rượu vang là an toàn, nên cô cho cậu uống nước và khuyên cậu nghỉ ngơi.

“Tôi sợ nhắm mắt lắm,” Kuwei nói.

Nina vươn người quan sát bờ kênh và nhìn xuôi theo con đường. “Sao Matthias lâu vậy nhỉ? Mọi người có nghĩ ông thầy lang làm khó dễ anh ấy không?” Vừa nói đến đó, cô trông thấy anh lê bước về phía mình ở đầu kia của quảng trường vắng lặng. Anh giơ tay vẫy cô.

Nina nhảy khỏi tàu và chạy tới. Cô lao vào vòng tay anh.

“Drüsje,” anh thì thầm vào mái tóc cô. “Em ổn.”

“Tất nhiên là em ổn. Anh mới là người đến trễ.”

“Anh cứ nghĩ anh sẽ không thể tìm được em trong giông bão.”

Nina dịch người ra. “Anh ghé đâu đó làm vài cốc rượu trên đường đến đây à?”

Matthias dùng hai bàn tay đổ lấy khuôn mặt cô. “Không,” anh đáp. Và rồi anh hôn cô.

“Matthias!”

“Anh làm sai à?”

“Không phải. Anh rất tuyệt. Nhưng em luôn là người hôn anh trước.”

“Chúng ta nên thay đổi điều đó,” anh nói, khuỵu người vào cô.

“Matthias?”

“Không sao. Anh cần phải gặp lại em.”

“Matthias… Ôi, lạy các thánh.” Chiếc áo khoác mà anh đang giữ tuột ra, và Nina trông thấy vết đạn ở bụng anh. Áo sơ mi của anh đẫm máu. “Giúp tôi với!” Cô hét lên. “Ai đó giúp tôi với!” Nhưng đường phố vắng tanh. Cửa các ngôi nhà cài chặt. Mọi cửa sổ đều đóng kín. “Inej!” Nina gào lên.

Anh quá nặng. Họ ngã xuống mặt đường lát đá, và Nina nâng đầu anh đặt lên đùi mình. Inej chạy nhanh đến chỗ họ.

“Có chuyện gì vậy?” Inej hỏi.

“Anh ấy bị bắn. Thánh thần ơi, Matthias, ai đã làm chuyện này?” Họ có quá nhiều kẻ thù.

“Không quan trọng,” anh đáp. Hơi thở anh bất thường và đứt quãng. “Tất cả những gì anh muốn là được nhìn thấy em một lần nữa. Để nói với em rằng…”

“Đi tìm Kuwei,” Nina nói với Inej. “Hoặc Kaz. Anh ta giữ parem. Em phải đi kiếm nó cho chị. Chị có thể cứu anh ấy. Chị có thể.” Nhưng chuyện đó có còn hiệu nghiệm hay không? Nếu cô dùng ma dược, liệu năng lực của cô có quay trở lại như cũ được không? Cô có thể thử. Cô phải thử.

Matthias nắm lấy tay Nina với một sức mạnh đáng kinh ngạc. Nó ướt đẫm máu anh. “Đừng, Nina.”

“Em có thể chiến đấu với nó một lần nữa. Em sẽ cứu anh, sau đó em sẽ chiến đấu với nó.”

“Không đáng để liều mạng đâu.”

“Đáng chứ,” Nina nói. “Matthias…”

“Anh muốn em cứu những người khác.”

“Ai cơ?” Cô tuyệt vọng hỏi lại.

“Những drüskelle khác. Hãy thề với anh rằng ít nhất em cũng sẽ cố giúp họ, giúp họ nhận ra.”

“Chúng ta sẽ đi cùng nhau, Matthias. Chúng ta sẽ trở thành gián điệp. Genya sẽ chỉnh sửa diện mạo để chúng ta đi cùng nhau tới Fjerda. Em sẽ mặc mọi cái áo len xấu xí theo ý anh.”

“Hãy về Ravka đi, Nina, sống tự do, như em xứng đáng được. Làm chiến binh, như em vẫn luôn từng, chỉ cần em thương lấy đồng bào của anh. Có những người Fjerda xứng đáng được cứu. Hãy hứa với anh.”

“Em hứa.” Nina nấc lên.

“Anh được sinh ra để bảo vệ em. Ngay cả khi đã chết, anh vẫn sẽ tìm được cách.” Anh siết tay cô chặt hơn. “Hãy chôn cất anh để anh có thể đến với Djel. Chôn anh để anh có thể bén rễ và theo dòng nước đi lên phía bắc.”

“Em hứa. Em sẽ đưa anh về nhà.”

“Nina,” anh nói và áp tay cô vào ngực mình. “Anh đã ở nhà rồi.”

Ánh sáng vụt tắt trong đôi mắt anh. Lồng ngực anh bất động dưới bàn tay cô.

Nina hét lên. Tiếng hét xé toang không gian tối sầm nơi trái tim cô từng tồn tại trước đó. Cô tìm kiếm mạch đập, ánh sáng và sức lực mà anh hằng có. Giá như mình có năng lực trước đây. Giá như mình chưa bao giờ dùng parem. Giá như mình có parem. Cô cảm thấy dòng sông chảy quanh mình. Dòng nước đen tang tóc. Cô thò tay vào trong cái lạnh.

Lồng ngực Matthias phập phồng. Anh rùng mình.

“Quay lại với em đi,” cô thì thào. “Quay lại đi.”

Cô có thể làm được điều này. Cô có thể cho anh một cuộc sống mới, một cuộc sống sinh ra từ trong dòng nước sâu thẳm ấy. Anh không phải là một người tầm thường. Anh là Matthias, chàng Fjerda can trường của cô.

“Quay lại” cô ra lệnh. Anh hít thở. Mi mắt anh hấp háy và mở ra. Mắt anh trống rỗng.

“Matthias,” cô thì thầm. “Gọi tên em đi.”

“Nina.”

Giọng nói của anh, chất giọng tuyệt đẹp của anh. Nó vẫn như vậy. Cô nắm tay anh, tìm kiếm anh trong ánh mắt trống rỗng ấy. Nhưng đôi mắt anh từng như lớp băng phương bắc, màu xanh sáng, thanh khiết. Đôi mắt này khác hoàn toàn.

Inej quỳ xuống bên cạnh cô. “Hãy để anh ấy ra đi, chị Nina.”

“Chị không thể.”

Inej vòng tay quanh vai cô. “Hãy để anh ấy tìm về với Thượng đế của mình.”

“Anh ấy phải ở đây với chị.”

Nina chạm vào gò má lạnh lẽo của anh. Phải có một cách nào đó để đưa anh quay lại, để đảo ngược điều này. Họ đã cùng nhau làm bao nhiêu chuyện bất khả thi kia mà?

“Chị sẽ gặp lại anh ấy ở kiếp sau,” Inej nói. “Nhưng chỉ khi chị chịu đựng chuyện này bây giờ.”

Họ từng là hai tâm hồn đồng điệu, hai chiến binh thuộc về hai chiến tuyến khác nhau, để rồi tìm thấy nhau, và đánh mất nhau quá nhanh chóng. Cô sẽ không giữ anh ở đây. Không phải như thế này.

“Vậy thì, hẹn anh kiếp sau,” cô thì thầm. “Hãy đi đi,” cô nhìn đôi mắt anh nhắm lại một lần nữa. “Farvell,” cô nói bằng tiêng Fjerda. “Cầu mong Djel trông nom anh cho đến khi em lại có thể làm điều đó.”