← Quay lại trang sách

Chương 22 MATTHIAS

Anh chạy bên cạnh cơ thể bất động của Kuwei. Hai thị tuần đặt cậu lên cáng, và họ đang chạy về phía kênh Beurs trong tiếng còi rền rĩ báo hiệu bệnh dịch. Ông thầy lang gặp khó khăn trong việc đuổi theo họ, tấm áo học sĩ bay lất phất.

Khi họ tới được bến cảng, thầy lang bắt mạch cổ tay Kuwei. “Chuyện này thật vô ích. Cậu ta không còn mạch. Viên đạn chắc đã xuyên qua tim.”

Chỉ cần đừng có kéo cái áo lên, Matthias thầm mong. Jesper đã sử dụng một viên đạn bằng sáp và cao su để nó vỡ ra khi trúng vào cái túi gắn phía sau nút áo của Kuwei, làm túi thủng và máu bắn ra. Hỗn hợp máu và mảnh xương vụn được lấy từ một tiệm thịt, nhưng ông thầy lang còn khuya mới biết được chuyện đó. Với mọi người trong nhà thờ, rõ ràng Kuwei đã bị bắn trúng tim và chết ngay tại trận.

“Chết tiệt,” thầy lang thốt lên. “Thuyền cứu thương đâu rồi? Cả nhân viên cảng vụ nữa?”

Matthias nghĩ anh có thể trả lời những câu hỏi đó một cách dễ dàng. Nhân viên cảng vụ đã từ bỏ vị trí ngay khi nghe thấy tiếng còi báo động, và từ điểm quan sát khá hẹp này, họ cũng có thể thấy dòng kênh ken đầy các phương tiện giao thông đường thuỷ. Mọi người la hét và dùng mái chèo đẩy vào mạn thuyền của nhau, cố gắng thoát khỏi thành phố trước khi các con kênh bị đóng và tất cả bị mắc kẹt trong một ổ dịch.

“Đây này, ông gì ơi!” Một người đàn ông ngồi trên thuyền đánh cá gọi to. “Chúng tôi có thể đưa các ông tới bệnh viện.”

Thầy lang tỏ ra cảnh giác. “Có ai trên thuyền cho thấy dấu hiệu nhiễm bệnh không?”

Người đánh cá chỉ vào một phụ nữ bụng chửa vượt mặt đang nằm ở phía cuối thuyền, được che chắn bởi một tấm vải bạt. “Không, thưa ông. Chỉ có hai chúng tôi, và cả hai đều khoẻ mạnh. Nhưng vợ tôi sắp sinh. Chúng tôi cần một người như ông đi cùng, phòng khi chúng tôi không kịp đến bệnh viện.”

Khuôn mặt thầy lang hơi tái đi. “Tôi không… Tôi không xử lí các vấn đề của phụ nữ. Hơn nữa, sao chị ta không đẻ ở nhà?” Ông ta hỏi với giọng nghi ngờ.

Ông ta chẳng bận tâm chuyện sống chết của Kuwei, Matthias nghĩ bụng. Ông ta chỉ lo cho bản thân thôi.

“Chúng tôi không có nhà,” người đàn ông đáp. “Mưu sinh trên con thuyền này thôi.”

Thầy lang ngoái nhìn dòng người hoảng loạn đang túa ra từ cửa chính của nhà thờ. “Thôi được rồi, đi thôi. Cậu ở lại đây.” Ông ta nói với Matthias.

“Tôi là vệ sĩ được cậu ta lựa chọn,” Matthias phản đối. “Tôi sẽ đi theo cậu ta.”

“Không có chỗ cho tất cả mọi người đâu,” người đánh cá nói.

Các sĩ quan thị tuần thì thầm trao đổi với nhau vài lời bực bội, rồi một trong số họ lên tiếng, “Chúng tôi sẽ đưa cậu ta lên thuyền, nhưng sau đó chúng tôi phải quay về trụ sở. Quy trình là vậy.”

Theo lời Kaz thì các sĩ quan thị tuần sẽ không muốn ở gần bệnh viện khi dịch bệnh nổ ra, và cậu ta đã đúng. Matthias không thể trách họ được.

“Nhưng có thể chúng tôi sẽ cần được bảo vệ,” thầy lang phản đối.

“Cho một người đã chết á?” Sĩ quan thị tuần hỏi.

“Cho tôi! Tôi là một thầy lang di chuyển giữa vùng dịch.”

Tay sĩ quan nhún vai. “Quy trình là vậy rồi.”

Họ khênh cáng lên thuyền rồi bỏ đi.

“Chẳng có trách nhiệm gì cả,” thầy lang gắt gỏng.

“Trông cậu ta có vẻ không ổn,” người đánh cá nói sau khi liếc nhìn Kuwei.

“Thằng bé vô vọng rồi,” thầy lang nói. “Nhưng chúng ta vẫn phải đưa nó đi. Giống như lời của các anh bạn mặc cảnh phục vừa nói, “Quy trình là vậy.”

Người phụ nữ mang thai bật ra một tiếng rên lớn khủng khiếp, và Matthias khoái chí nhìn thầy lang vội vàng lùi về mạn thuyền, suýt nữa hất đổ một xô mực. Hi vọng ông già yếu bóng vía này sẽ tránh xa Nina và cái bụng bầu giả của cô. Thật khó mà rời mắt khỏi cô khi anh chỉ muốn yên tâm rằng cô an toàn. Tuy vậy, chỉ cần một cái liếc mắt là anh biết cô bình an vô sự. Khuôn mặt cô ngời sáng, đôi mắt long lanh như ngọc lục bảo. Đây là điều vẫn xảy ra khi cô sử dụng năng lực, dù là dưới dạng nào. Phi tự nhiên, giọng nói già cỗi, bướng bỉnh trong đầu anh vang lên. Đẹp đẽ, một giọng nói khác bình phẩm. Nó từng cất lên vào cái đêm anh giúp Kuwei và Jesper trốn khỏi đảo Mạng Đen. Nó mới mẻ, kém vững vàng hơn, nhưng lớn hơn bao giờ hết.

Matthias gật đầu với người đánh cá và Rotty nháy mắt đáp lại cùng một cái nhếch mép bên dưới bộ râu giả. Anh ta nhanh chóng đưa con thuyền xuôi theo dòng kênh.

Khi họ đến gần cầu Zents, Matthias thấy một con tàu ve chai đang dừng bên dưới cầu. Thân tàu ve chai quá lớn khiến cho hai chiếc thuyền va vào nhau khi Rotty cố lách qua. Một cuộc cãi vã ầm ĩ nổ ra giữa người thu gom ve chai và Rotty. Nina lại rên lên một tiếng nữa, đủ lớn và đủ dài để Matthias tự hỏi liệu cô có đang cố cạnh tranh với còi cảnh báo dịch bệnh hay không.

“Hay là cô thử hít thở sâu xem?” Thầy lang đề nghị, lưng vẫn dựa vào thành thuyền.

Matthias liếc nhanh Nina để cảnh báo cô. Họ có thể làm giả chuyện bầu bí, nhưng một ca sinh nở thì không. Ít nhất thì anh cũng không nghĩ họ làm được, với Kaz thì anh không chắc chắn được bất cứ điều gì.

Ông thầy lang quát bảo Matthias đưa túi dụng cụ cho ông ta. Anh giả vờ loay hoay với cái túi một lúc và lén rút ra cái ống nghe nhét vào dưới một đống lưới, phòng khi ông ta muốn nghe cái bụng bầu của Nina.

Matthias đưa túi cho thầy lang. “Ông cần gì thế?” Anh hỏi và dùng thân hình to lớn che chắn tầm nhìn của ông ta trong lúc họ đánh tráo Kuwei với một cái xác đưa từ tàu ve chai sang. Họ đã đánh cắp cái xác từ nhà xác vào đêm qua. Ngay khi Sturmhond đưa được Genya ra khỏi nhà thờ, chị đã ghé qua đây để chỉnh lại khuôn mặt và nâng cao thân nhiệt của thi thể. Quan trọng nhất là phải làm cho nó trông như mới chết.

“Thuốc giảm đau,” thầy lang đáp.

“Cái đó có an toàn cho bà bầu không?”

“Cho tôi.”

Người gom ve chai rủa xả Rotty thêm vài câu - Specht rõ ràng đang rất thích thú với vai diễn của mình. Sau đó, thuyền đánh cá rời khỏi cầu Zents và di chuyển nhanh hơn, do lúc này họ đã qua khỏi đoạn đông đúc nhất của dòng kênh. Matthias không thể không ngoái nhìn lại phía sau. Anh trông thấy những bóng người đang di chuyển phía sau những két rượu vang trên con tàu ve chai, vẫn còn nhiều công việc phải làm.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Thầy lang đột ngột hỏi. “Tôi tưởng chúng ta đang tới bệnh viện Đại học?”

“Tắc kênh,” Rotty nói dối.

“Vậy thì đưa chúng tôi tới bệnh viện Ghezendaal, nhanh lên.”

Ý đồ của họ là thế. Bệnh viện Đại học ở gần hơn, nhưng Ghezendaal nhỏ hơn, ít nhân viên hơn, và chắc chắn đang bị ngợp trước sự hoảng loạn gây ra bởi dịch bệnh. Một nơi hoàn hảo để đưa vào một người mà bạn không muốn bị xem xét quá kĩ.

Họ dừng thuyền tại bến của bệnh viện. Các nhân viên ở đây giúp Rotty đưa Nina lên bờ, rồi khiêng chiếc cáng lên theo. Nhưng ngay khi họ đến cửa bệnh viện, người y tá trực quan sát thi thể trên cáng và lên tiếng, “Tại sao các người lại đem một xác chết tới đây?”

“Quy trình là vậy!” Thầy lang nói. “Tôi chỉ đang cố làm tròn bổn phận.”

“Chúng tôi đang chuẩn bị cách li vì bệnh dịch. Không có giường để người chết nằm đâu. Hãy đưa cậu ta vòng ra sau, tới bến chuyển hàng. Tàu dọn xác sẽ đưa cậu ta đi vào đêm nay.”

Các nhân viên bệnh viện khênh cáng đi vòng qua góc tường. Ngày mai, thi thể của một người lạ sẽ được hoả táng, và cậu Kuwei thật sẽ được tự do sống cuộc đời mình chọn mà không phải liên tục ngoái nhìn sau lưng.

“Ờ, ít nhất cũng nên giúp người này, cô ta sắp…” Thầy lang nhìn quanh quất nhưng Nina và Rotty đã biến mất.

“Họ vào trong rồi,” Matthias đáp.

“Nhưng…”

Y tá gắt lên. “Hai người định đứng đây chặn cửa hay vào trong và giúp chúng tôi một tay?”

“Tôi… có người cần tôi ở nơi khác,” thầy lang nói, phớt lờ cái nhìn hoài nghi của y tá. “Bất lịch sự ghê,” ông lắp bắp, tay phủi bụi trên áo trong khi họ rời khỏi bệnh viện. “Dù gì tôi cũng là một học giả của trường đại học.”

Matthias nghiêng mình. “Xin cảm ơn ông vì những cố gắng giúp đỡ thân chủ của tôi.”

“À, ờ, phải rồi. Tôi chỉ làm theo bổn phận.” Thầy lang bối rối nhìn dãy nhà và hàng quán đã bắt đầu đóng cửa. “Tôi thực sự phải tới… phòng khám.”

“Tôi tin chắc họ sẽ rất mừng vì có sự chăm sóc của ông,” Matthias nói, chắc mẩm ông ta sẽ chạy về nhà và cách li bản thân với những con người chẳng biết trông cậy vào ai.

“Vâng, vâng,” thầy lang đáp. “Chúc một ngày tốt lành, giữ sức khoẻ nhé.” Nói đoạn ông ta vội vã bỏ đi trên con phố hẹp.

Matthias mỉm cười trong lúc chạy theo hướng ngược lại. Anh sẽ gặp những người còn lại tại cầu Zents, hi vọng là Kuwei sẽ nhanh chóng tỉnh dậy. Anh sẽ gặp lại Nina và có lẽ họ sẽ có thể bắt đầu nghĩ tới một tương lai.

“Matthias Helvar!” Một giọng nói the thé gắt gỏng vang lên.

Matthias quay lại. Một thiếu niên đang đứng giữa con phố vắng ngắt. Cậu drüskelle có mái tóc bạch kim từng quắc mắt với anh trong phiên đấu giá. Cậu ta mặc đồng phục xám, không phải bộ màu đen của sĩ quan. Cậu ta đã bám theo anh từ nhà thờ đến tận đây sao? Cậu ta đã nhìn thấy gì?

Cậu nhóc không thể lớn hơn mười bốn tuổi được. Bàn tay cầm súng của cậu ta run lên.

“Ta buộc ngươi tội phản trắc,” cậu nhóc nói, giọng lạc đi, “phản quốc và phản bội các huynh đệ drüskelle.”

Matthias giơ hai tay lên. “Tôi không có vũ khí.”

“Ngươi là một kẻ phản bội quê hương và thánh thần.”

“Chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây.”

“Ngươi đã giết bạn bè ta. Trong cuộc đột kích Lâu Đài Băng.”

“Tôi không giết drüskelle.”

“Đồng bọn của ngươi giết. Ngươi là một kẻ sát nhân. Ngươi đã hạ nhục chỉ huy Brum.”

“Tên cậu là gì?” Matthias nhẹ nhàng hỏi. Cậu nhóc này không muốn làm hại ai.

“Không quan trọng.”

“Cậu mới vào lực lượng à?’

“Sáu tháng,” cậu ta đáp, cằm hếch lên.

“Tôi gia nhập hồi còn bé hơn cả cậu.Tôi biết ở đó như thế nào, tôi biết những suy nghĩ mà họ nhét vào đầu cậu. Nhưng cậu không cần làm chuyện này.”

Cậu nhóc lắc đầu càng dữ hơn. “Ta buộc ngươi tội phản trắc,” cậu ta lặp lại.

“Tôi có tội,” Matthias nói. “Tôi đã làm những chuyện khủng khiếp. Và nếu như cậu muốn, tôi sẽ cùng cậu quay về nhà thờ ngay bây giờ. Tôi sẽ đối diện với bạn bè và chỉ huy của cậu, chúng ta sẽ chờ xem phán quyết như thế nào.”

“Ngươi nói láo. Ngươi thậm chí còn để họ giết chết thằng bé người Shu mà đáng lẽ ngươi phải bảo vệ. Tốt, vậy là cậu ta tin rằng Kuwei đã chết.”

“Tôi sẽ đi với cậu. Tôi bảo đảm. Và cậu có súng. Chẳng việc gì phải sợ tôi cả.”

Matthias bước tới.

“Đứng yên đó!”

“Đừng sợ. Sợ hãi là thứ họ dùng để kiểm soát cậu.” Chúng ta sẽ tìm cách làm họ thay đổi suy nghĩ. Cậu ta chỉ mới gia nhập lực lượng được sáu tháng. Cậu ta có thể bị tác động. “Có rất nhiều thứ trên đời này cậu không cần phải sợ, nếu như cậu mở mắt ra.”

“Ta đã nói ngươi đứng yên đó.”

“Cậu không muốn làm hại tôi. Tôi biết. Tôi từng giống như cậu.”

“Ta hoàn toàn không giống ngươi,” cậu nhóc nói, đôi mắt xanh nháng lửa. Matthias nhìn thấy cơn thịnh nộ trong đó, một sự điên dại. Anh biết nó quá rõ. Nhưng anh vẫn ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng súng nổ.