← Quay lại trang sách

Chương 25 WYLAN

Wylan ngồi giữa Alys và Jesper trên hàng ghế gần đầu của nhà thờ. Người Ravka, người Shu và người Fjerda đã lao vào một cuộc ẩu đả khiến nhiều binh sĩ đổ máu, ông đại sứ Fjerda còn bị trật cả khớp vai. Những lời tuyên bố giận dữ về việc trừng phạt thương mại đã được mọi bên đưa ra. Nhưng giờ đây, một chút trật tự đã được vãn hồi. Hầu hết những người đi xem đấu giá đã đi về hoặc bị lực lượng thị tuần đuổi ra ngoài. Phái đoàn Shu Han rút lui sau khi tung ra những lời đe doạ sẽ hành động bằng vũ lực vì cái chết của một công dân nước họ.

Phái đoàn Fjerda thì kéo tới cửa Toà thị chính đòi tìm bắt Matthias Helvar, chỉ để được thông báo rằng các biện pháp phòng dịch nghiêm cấm tụ tập đông người. Họ lập tức quay về đại sứ quán nước mình để tránh bị xua đuổi khỏi các con phố.

Sự hỗn loạn khiến cho nhiều người bị bầm dập và chấn thương. Wylan nghe nói một phụ nữ đã bị nghiền nát cánh tay khi ngã xuống sàn trong lúc đám đông hoảng loạn lao ra cửa nhà thờ. Tuy nhiên, chỉ có một vài người đi tới các phòng mạch hoặc nhà thương để được băng bó. Không ai muốn có nguy cơ phơi nhiễm với bệnh dịch đang lan tràn khắp Barrel. Chỉ còn Hội đồng Thương buôn và một số thị tuần còn nán lại gần bàn thờ. Họ tranh cãi bằng giọng kìm nén, thỉnh thoảng mới cất cao thành tiếng la lối.

Wylan, Jesper cùng với Alys và cô hầu gái được các thị tuần quây lại. Wylan thầm mong Kaz đã đúng khi nhất quyết bảo cậu ở lại trong nhà thờ. Cậu không rõ các sĩ quan đang bảo vệ hay canh chừng mình nữa.Theo cái cách mà Jesper liên tục gõ ngón tay vào đầu gối, Wylan đoán anh cũng đang căng thẳng không kém. Tình hình càng tệ hơn khi cứ mỗi lần thở ra, cậu lại cảm thấy đau đớn và đầu ong lên như thể bị một tay trống tăng động gõ liên hồi vào màng nhĩ.

Trông cậu chẳng còn ra hồn người, bạo động suýt nữa đã nổ ra, và danh tiếng của Ketterdam đã bị hoen ố, thế nhưng Wylan không thể nén được nụ cười.

“Chuyện gì làm cậu vui thế?” Jesper hỏi.

Wylan liếc nhìn Alys và thì thầm đáp, “Chúng ta thành công rồi. Tôi biết Kaz có những động cơ riêng, nhưng tôi khá chắc rằng chúng ta vừa mới giúp ngăn chặn một cuộc chiến tranh.” Nếu Ravka thắng cuộc đấu giá, Shu Han và Fjerda sẽ tìm một cái cớ nào đó để phát động tấn công nhằm vào Ravka, hòng chiếm lấy Kuwei. Giờ thì cậu ta sẽ được an toàn, và ngay cả khi ai đó phát triển thành công parem, người Ravka cũng có thể mau chóng bắt tay vào việc nghiên cứu một loại thuốc giải.

“Có thể lắm,” Jesper đáp, phô hàm răng trắng bóng. “Còn gì hơn một chút xích mích giữa bạn bè quốc tế?”

“Hình như Keeg làm gãy mũi tôi rồi.”

“Sau khi Genya đã chỉnh cho nó đẹp đẽ và thẳng thớm như thế.”

Wylan ngập ngừng. “Anh có thể đi nếu cần. Tôi biết anh đang rất lo lắng cho bố.”

Jesper liếc nhìn các thị tuần. “Tôi không chắc mấy anh bạn kia sẽ để cho tôi bước ra khỏi chỗ này. Ngoài ra, tôi không muốn bị ai đó theo đuôi tới chỗ ông.”

Và Jesper cũng đã nghe Kaz bảo Jesper ở lại.

Alys xoa tay trên cái bụng bầu. “Tôi đói quá, chị nói, liếc nhìn sang chỗ Hội đồng Thương buôn vẫn đang tranh cãi. “Cậu nghĩ bao giờ thì chúng ta sẽ được về nhà?”

Wylan và Jesper đưa mắt nhìn nhau.

Đúng lúc đó, một thanh niên chạy như bay trên lối đi nhà thờ rồi đưa một xấp giấy cho Jellen Radmakker. Họ xé dấu niêm phong màu xanh lá của ngân hàng Gemens, và Wylan đoán tài liệu đó sẽ cho thấy toàn bộ số tiền của Hội đồng Thương buôn được chuyển từ quỹ jurda ảo sang thẳng tài khoản của người Shu.

“Chuyện này thật điên rồ!” Van Eck hét lên. “Sao các người có thể tin nó được!”

Wylan đứng dậy để nhìn cho rõ và rít lên vì cơn đau nơi mạng sườn. Jesper giơ tay ra đỡ cậu. Nhưng điều mà Wylan nhìn thấy ở gần bục đấu giá đã át đi mọi đau đớn trong cậu: một sĩ quan thị tuần vừa mới còng tay cha cậu, kẻ đang vùng vẫy như một con cá mắc câu.

“Đây là mưu đồ của Brekker,” Van Eck nói. “Nó đã dựng lên cái quỹ. Hãy đi tìm lão nông dân và Pekka Rollins. Họ sẽ nói cho các ông biết.”

“Đừng có diễn trò nữa,” Radmakker bực bội nói khẽ. “Vì sự an lành của gia đình ông, hãy kiềm chế một chút.”

“Kiềm chế? Trong khi các người còng tay tôi?”

“Bình tĩnh nào. Ông sẽ được đưa đến Toà thị chính để chờ đợi các cáo buộc. Một khi đã trả tiền bảo lãnh…”

“Tiền bảo lãnh? Tôi là một thành viên của Hội đồng Thương buôn. Lời nói của tôi…”

“Chẳng có giá trị gì hết!” Radmakker nạt, trong khi Dryden làm nhặng xị theo cách khiến Wylan nhớ đến con chó sục của Alys khi nó phát hiện ra một chú sóc. “Ông nên biết ơn vì chúng tôi đã không tống giam ông vào Cổng Địa Ngục ngay lập tức. Bảy mươi triệu kruge của Hội đồng Thương buôn đã bốc hơi. Kerch bị biến thành trò cười cho thiên hạ. Ông có hình dung được thiệt hại mà mình đã gây ra hôm nay không?

Jesper thở hắt ra. “Chúng ta mất công làm bao nhiêu để rồi ông ta được hưởng hết công trạng nhỉ?

“Chuyện gì đang diễn ra thế?” Alys hỏi và nắm lấy tay Wylan. “Sao Jan lại gặp rắc rối vậy?”

Wylan cảm thấy thương chị. Alys thật ngọt ngào và khờ khạo. Chị có làm gì đâu, ngoài việc cưới người được gia đình gả cho. Nếu cậu có quyền, cha cậu sẽ bị truy tố về tội dối trá và phản bội. Biết mà vẫn tham gia vào một giao kèo giả để thao túng thị trường không chỉ là hành động phi pháp, mà còn bị coi là báng bổ, làm phương hại đến Ghezen, và sẽ bị trừng phạt nặng. Nếu cha cậu bị kết tội, ông ta sẽ bị tước quyền sở hữu đối với tài sản và các cổ phần mình đang nắm giữ. Toàn bộ gia tài của ông ta sẽ được chuyển cho Alys và đứa con chưa ra đời. Wylan không biết Alys có sẵn sàng cho một trọng trách như vậy hay chưa.

Cậu nắm lấy tay Alys. “Sẽ ổn thôi,” cậu nói. “Tôi hứa đấy.” Cậu nói thật. Họ sẽ tìm một luật sư hoặc một doanh nhân giỏi để giúp Alys với khối tài sản. Nếu Kaz biết mọi kẻ lừa đảo bậc thầy tại Ketterdam thì hẳn anh ta cũng biết những người làm ăn chân chính - nếu không vì lí do gì khác ngoài đơn giản là để tránh họ.

“Họ có để Jan về nhà tối nay không?” Alys hỏi, môi dưới run run.

“Tôi không biết,” Wylan thừa nhận.

“Nhưng cậu sẽ quay về, đúng không?”

“Tôi…”

“Mày tránh xa cô ấy ra,” Van Eck quát to trong khi bị thị tuần áp giải xuống các bậc thang dẫn lên sân khấu. “Alys, đừng có nghe nó. Em cần gặp Smeet để thu xếp tiền bảo lãnh. Hãy tới…”

“Tôi không nghĩ Alys đủ sức làm chuyện đó đâu,” Kaz lên tiếng trên lối đi, người tựa vào cây gậy chống đầu quạ.

“Brekker, thằng lừa đảo khốn nạn. Mày tưởng chuyện này đã xong rồi hả?” Van Eck đứng thẳng người lại, cố gắng vớt vát chút danh dự đã mất. “Bằng giờ này ngày mai, ta sẽ được tại ngoại và phục hồi lại danh dự. Sẽ có cách để chứng minh mối liên hệ của mày với quỹ của Rietveld, và ta sẽ tìm ra. Ta thề.”

Wylan cảm thấy Jesper cứng người lại bên cạnh mình. Ông Colm Fahey là mối liên hệ duy nhất.

“Bằng mọi cách, thề đi,” Kaz đáp. “Thề trịnh trọng vào. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đã biết lời nói của ông có giá trị đến đâu. Nhưng ông sẽ thấy những nguồn lực của mình bị hạn chế đáng kể. Người tiếp quản tài sản của ông sẽ phụ trách các ngân khoản của ông. Tôi không rõ Wylan định dùng bao nhiêu tiền cho việc bảo vệ, hoặc bảo lãnh ông.”

Van Eck bật cười chua chát. “Ta đã gạch tên nó khỏi di chúc ngay khi Alys có bầu. Wylan sẽ không bao giờ nhận được một xu nào từ ta.”

Những tiếng xầm xì ngạc nhiên cất lên từ phía các thành viên của Hội đồng Thương buôn.

“Ông có chắc không vậy?” Kaz hỏi lại. “Tôi dám cá Wylan từng bảo với tôi rằng cha con ông đã làm lành. Dĩ nhiên chuyện đó diễn ra trước phi vụ xấu xa này.”

“Di chúc của ta hoàn toàn rõ ràng, có một bản sao ở trong…” Van Eck khựng lại giữa chừng, và Wylan trông thấy vẻ kinh hoàng xuất hiện trên gương mặt cha mình. “Két sắt,” ông ta lí nhí nói nốt.

Wylan hiểu ngay ra mọi chuyện sau đó. Specht đã giả mạo thư gửi thuyền trưởng của cha cậu, tại sao không làm giả thêm cái khác? Đôi khi một tên trộm lọc lõi không chỉ lấy đi, mà còn để lại thứ gì đó phía sau. Khi họ đột nhập vào văn phòng cha cậu đêm nọ, Kaz không chỉ đánh cắp dấu triện. Anh đã đánh tráo di chúc thật của Van Eck bằng đồ giả. Wylan còn nhớ Kaz đã nói: Cậu có nhận ra chúng ta đang đánh cắp tiền của chính cậu không? Anh ta thật sự đã có hàm ý như vậy.

“Còn một bản sao nữa,” Van Eck nói. “Luật sư của tôi…”

“Cornells Smeet?” Kaz hỏi lại. “Ông có biết ông ta tự cho lũ chó canh của mình ăn hay không? Buồn cười thật, khi người ta huấn luyện để chúng vâng lời. Đôi khi chúng trở nên quá dễ sai khiến. Tốt hơn hãy để cho chúng hoang dã một chút.”

Chỉ dùng một chiêu trò thì không thể thắng được đâu. Kaz đã lên kế hoạch giao cho Wylan khối tài sản của cha cậu từ bao giờ?

“Không,” Van Eck thốt lên, lắc đầu quầy quậy. “Không.” Với một sức mạnh bất ngờ, ông ta vùng ra khỏi các thị tuần. “Các người không thể để cho thằng đần này kiểm soát tiền bạc của tôi,” ông ta hét lớn, bàn tay bị còng chỉ vào Wylan. Cho dù tôi có thực sự muốn để nó thừa kế, nó cũng không thể gánh vác nổi. Nó không biết đọc, không bập bẹ nổi một dòng chữ trên giấy. Nó là một thằng đần, một đứa thiểu năng trí tuệ.”

Wylan nhận thấy vẻ mặt kinh hãi của các thành viên Hội đồng Thương buôn. Đây chính là cơn ác mộng mà cậu từng mơ thấy không biết bao nhiêu lần hồi còn bé - đứng giữa mọi người và bị vạch trần khiếm khuyết của mình.

“Van Eck!” Radmakker lên tiếng. “Sao ông có thể nói như thế về giọt máu của mình?”

Van Eck cười như điên. “Ít nhất chuyện này tôi cũng có thể chứng minh được! Hãy đưa cho nó cái gì đó để đọc đi. Nào nào, Wylan, hãy cho họ thấy mày sẽ trở thành một doanh nhân vĩ đại cỡ nào.

Radmakker đặt một tay lên vai cậu. “Cháu không cần phải làm theo sự điên rồ của ông ta đâu, con trai.”

Nhưng Wylan chỉ nghiêng đầu, cậu nảy ra một ý. “Không sao đâu, thưa ngài Radmakker,” cậu đáp. “Nếu điều đó có thể giúp chúng ta chấm dứt bi kịch này, thì tôi sẽ làm theo lời cha tôi bảo. Thật đấy, nếu các ông có giấy Chuyển quyền sở hữu, tôi sẽ kí ngay và bắt đầu huy động tiền nong để bào chữa cho cha.”

Những tiếng xầm xì vang lên từ sân khấu, rồi một tập tài liệu được chuyển đến cho Wylan. Mắt cậu bắt gặp ánh mắt của Jesper. Anh có hiểu ý đồ của cậu không?

“Cái này lẽ ra dành cho Kuwei Yul-Bo,” Dryden nói. “Nhưng nó chưa được điền. Trong này có một tờ giấy Chuyển quyền sở hữu.”

Dryden đưa nó cho Wylan, nhưng Jesper đã đón lấy và lật ra xem.

“Thằng nhỏ phải là người đọc nó!” Van Eck quát lớn. “Không phải đứa kia!”

“Tôi nghĩ khoản đầu tư đầu tiên của cậu nên là một cái rọ mõm,” Jesper thì thào.

Anh đưa cho Wylan một tờ giấy. Nó có thể là bất kì tài liệu nào. Wylan trông thấy các con chữ, cậu nhận ra những hình dáng của chúng, nhưng không thể hiểu được ý nghĩa mà chúng truyền tải. Nhưng cậu có thể nghe thấy giai điệu trong đầu, mẹo ghi nhớ đó đã được cậu áp dụng rất thường xuyên hồi còn bé - chất giọng của Jesper khi đọc thành tiếng cho cậu nghe tại Thánh Hilde. Cậu thấy cánh cửa màu xanh nhạt, ngửi thấy mùi hoa tử đằng.

Wylan hắng giọng và vờ như xem xét trang giấy. “Tài liệu này, dưới sự chứng giám xuyên suốt của Ghezen và tuân theo những giao dịch dân sự trung thực nhất, được thông qua bởi toà án của Kerch và Hội đồng Thương buôn, ghi nhận việc chuyển giao toàn bộ tài sản, đất đai, và các cổ phần từ…” Cậu ngừng lại. “Tôi đoán phần này sẽ được điền tên của cha con tôi, “ từ Jan Van Eck sang cho Wylan Van Eck giám sát, đến khi Jan Van Eck đủ năng lực quản lí… tài sản của mình trở lại. Tôi có cần đọc tiếp không?”

Van Eck há hốc mồm nhìn Wylan. Các thành viên Hội đồng Thương buôn lắc đầu.

“Không cần đâu, con trai,” Radmakker đáp. “Cháu đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, ta nghĩ thế.” Ánh mắt mà ông ta hướng vào Van Eck lúc này chứa đầy sự thương hại. “Hãy đưa ông ta tới Toà thị chính. Chúng ta sẽ cần tìm cho ông ta một thầy lang. Điều gì đó hẳn đã làm ông ta quẫn trí và nảy ra những ý nghĩ điên rồ như vậy trong đầu.”

“Đây là một chiêu trò,” Van Eck nói. “Lại một chiêu trò khác của Brekker.” Ông ta vùng thoát ra khỏi các thị tuần và lao vào Wylan, nhưng bị Jesper bước tới chộp lấy vai, ngăn lại. “Mày đã phá huỷ toàn bộ những gì ta xây dựng nên, toàn bộ những gì mà cha ông ta đã xây dựng. Mày…”

Jesper chồm người tới và nói đủ khẽ để không ai khác có thể nghe được. “Tôi có thể đọc cho cậu ấy.”

“Anh ấy có một chất giọng nam trầm rất êm,” Wylan đế thêm trong lúc các thị tuần áp giải cha cậu đi ra cửa nhà thờ.

“Mày sẽ không thoát được chuyện này đâu!” Van Eck thét lên. “Ta đã biết trò của mày rồi, Brekker. Ta giỏi hơn mày…”

“Dao có mài có sắc,” Kaz nói khi đi đến chỗ họ tại cửa nhà thờ. “Nhưng xét cho cùng, tất cả phụ thuộc vào chất lượng thép.”

Van Eck gào lên. “Các người thậm chí không biết đó có phải là Wylan thật hay không! Nó có thể là một đứa khác mang diện mạo của thằng bé! Các người không hiểu đâu…”

Những thành viên còn lại trong Hội đồng Thương buôn theo sau họ, tất cả đều tỏ ra ngỡ ngàng. “Ông ta hoá điên rồi,” Dryden thốt lên.

“Lẽ ra chúng ta nên biết ông ta không còn tỉnh táo khi liên minh với lão già Pekka Rollins vô lại đó.”

Wylan đưa lại tờ giấy Chuyển quyền sở hữu cho Radmakker. “Có lẽ tốt nhất là chúng ta chưa điền cái này vội. Cháu cảm thấy chưa đủ bình tĩnh.”

“Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ chờ lấy bản di chúc từ Smeet và bảo đảm mọi thứ đều chuẩn xác. Ta có thể gửi giấy tờ đến nhà cho cháu kí sau.”

“Nhà của cháu?”

“Không phải cháu sẽ quay về ngôi nhà trên phố Geldstraat à?”

“Cháu…”

“Chắc chắn rồi,” Jesper nói thay.

“Tôi không hiểu,” Alys lên tiếng trong lúc được cô hầu gái vỗ về. “Jan bị bắt rồi ư?”

“Alys,” Kaz nói. “Cô nghĩ sao nếu về quê sống và đứng ngoài tất cả câu chuyện rắc rối này? Tránh xa cả nguy cơ bệnh dịch nữa. Có lẽ là ở ngôi nhà bên hồ xinh xắn mà cô đã nhắc đến ấy?”

Khuôn mặt Alys sáng lên, nhưng rồi lại ngần ngừ. “Cậu thấy như thế có được không? Một người vợ bỏ rơi chồng vào một thời điểm như thế này?”

“Đó là bổn phận của cô, thật đấy,” Kaz nói. “Xét cho cùng, chẳng phải ưu tiên hàng đầu của cô là đứa bé hay sao?”

Jesper gật gù ra vẻ hiểu biết. “Không khí miền quê trong lành, đất đai mênh mông, tha hồ mà đánh… đu chạy nhảy. Tôi lớn lên ở một nông trại. Nhờ vậy mà tôi cao đến thế này đấy.”

Alys nhíu mày. “Anh hơi bị cao quá đấy.”

“Nó là một nông trại rất lớn.”

“Và dì có thể tiếp tục học nhạc,” Wylan nói.

Lúc này thì mắt Alys sáng rực lên. “Với thầy Bajan á?” Chị đỏ mặt và cắn môi. “Có lẽ như thế là tốt nhất. Cho đứa bé.”