← Quay lại trang sách

Chương 26 JESPER

Trong ánh sáng nhá nhem của màn đêm đang buông xuống, họ cùng nhau đi bộ tới nhà Van Eck. Kaz tựa vào cây gậy chống, Alys nép vào tay cô hầu gái. Đường phố trống vắng lạ lùng. Thỉnh thoảng họ chạm mặt thị tuần và tim Jesper đập dồn, tự hỏi liệu những rắc rối của họ có bắt đầu trở lại không. Nhưng giờ đây, khi Van Eck và Pekka đã bị mất toàn bộ uy tín, thị tuần còn nhiều vấn đề lớn hơn để đối phó, và tình hình dịch bệnh tại Barrel cũng làm cho các băng đảng đủ bận rộn. Dường như các công dân Ketterdam, cả phi pháp lẫn bình thường, đều đang phải tự lo lấy thân mình, và mặc kệ nhóm của Jesper.

Nhưng tất cả những điều đó không làm Jesper bận tâm. Anh chỉ cần biết bố mình có được an toàn hay không. Anh rất muốn đi đến tiệm bánh, nhưng anh không thể đối phó với nguy cơ bị bám đuôi.

Chuyện đó làm Jesper bứt rứt, nhưng cho tới lúc này anh vẫn cầm cự được. Có lẽ việc sử dụng năng lực đã giúp anh. Có lẽ anh chỉ choáng váng do chiến đấu. Còn quá sớm để tháo gỡ chuyện đó. Nhưng ít nhất là đêm nay, anh thề sẽ không làm điều gì ngu ngốc. Anh sẽ ngồi trong nhà, chế màu từ một tấm thảm, luyện nhắm đích, hoặc nhờ Wylan trói vào một cái ghế nếu cần. Jesper chỉ muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh muốn là một phần trong đó.

Bất chấp vụ bê bối đổ xuống đầu Van Eck hôm nay, những ngọn đèn lồng vẫn được thắp sáng trên các ô cửa sổ, gia nhân mừng rỡ mở cửa cho Alys và cậu chủ Wylan. Khi họ đi ngang qua chỗ giống như phòng ăn nhưng bị thiếu mất chiếc bàn, Jesper ngước nhìn qua lỗ hổng lớn trên trần nhà. Anh có thể trông thấy tầng trên và phần đồ gỗ rất cầu kì.

Anh lắc đầu. “Cậu lẽ ra nên cẩn thận hơn với những món hoá chất của mình.”

Wylan cố gượng cười, nhưng Jesper có thể thấy rõ cậu đang cực kì căng thẳng, cậu đi từ phòng này sang phòng khác một cách thận trọng, thỉnh thoảng chạm nhanh vào một món đồ hoặc một chỗ trên tường. Wylan vẫn chưa hết đau. Họ đã nhắn tới quận Đại học gửi một thầy lang tới, nhưng chắc phải mất khá lâu mới có người đến được.

Khi đi tới phòng nhạc, Wylan cuối cùng cũng dừng lại. Cậu lướt tay trên chiếc dương cầm. “Đây là nơi duy nhất trong căn nhà này từng làm tôi hạnh phúc.”

“Hi vọng từ giờ điều đó sẽ có thể thay đổi.”

“Tôi cảm thấy như một kẻ đột nhập. Như thể cha tôi sắp lao qua cánh cửa đó và bảo tôi cút đi.”

“Mọi chuyện sẽ ổn hơn khi các thứ giấy tờ đã được kí. Nó sẽ cho cảm giác bền vững hơn.” Jesper nhăn răng. “Nhân tiện, ban nãy cậu giỏi lắm.”

“Tôi sợ chết khiếp. Bây giờ vẫn còn sợ.” Wylan nhìn các phím đàn và chơi một điệu nhạc êm dịu. Jesper tự hỏi làm thế nào anh có thể nhầm Kuwei thành Wylan. Bàn tay họ khác hẳn nhau, từ hình dáng ngón tay cho đến các khớp đốt. “Jes này,” Wylan nói tiếp, “anh có thực lòng khi nói điều đó với cha tôi không? Anh sẽ ở lại với tôi chứ? Anh sẽ giúp tôi chứ?”

Jesper áp lưng vào chiếc dương cầm, tựa người trên khuỷu tay. “Để xem. Sống trong một tư dinh xa hoa, được kẻ hầu người hạ, giết thời gian với một chuyên gia chất nổ đầy tiềm năng và biết chơi sáo? Tôi nghĩ mình có thể xoay sở được.” Anh lướt mắt nhìn Wylan từ đầu đến chân và ngược lại. “Nhưng tôi sẽ tính phí cao ngất ngưởng đấy.”

Đôi má Wylan ửng lên sắc hồng tuyệt đẹp. “Hi vọng thầy lang sẽ sớm đến để chữa cho tôi mấy cái xương sườn,” cậu nói trong lúc quay ra hành lang.

“Đồng ý chứ?”

“Đồng ý,” Wylan liếc nhanh qua vai và đáp, hai má đỏ lựng như màu cà chua chín. “Tôi sẽ đặt cọc trước.”

Jesper bật cười. Anh không nhớ lần cuối mình cảm thấy dễ chịu như thế này là khi nào nữa. Chưa kể anh không bị ai bắn vào người.

Đầu bếp dọn ra bữa tối nguội và Alys rút về phòng. Những người còn lại ngồi bên nhau trên bậc thềm dẫn ra khu vườn sau nhà, ngắm nhìn vầng mặt trời kì lạ lặn xuống bên kia kênh Geld vắng vẻ, chờ đợi. Chỉ có những chiếc tàu của thị tuần, tàu cứu hoả và một vài tàu cứu thương lướt đi trên mặt nước, để lại phía sau những gợn sóng trải dài, không bị phá vỡ. Mọi người không ăn uống gì nhiều. Tất cả đều như ngồi trên đống lửa trong lúc chờ đêm xuống. Những người khác liệu có bình an vô sự hay không? Mọi chuyện có diễn ra đúng như kế hoạch không? Vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Kaz ngồi bất động hoàn toàn, nhưng Jesper có thể cảm nhận được sự căng thẳng cuộn mình như một con rắn chuông trong anh.

Jesper cảm thấy hi vọng của mình tan dần, nó bị nghiền nát bởi sự lo lắng mà anh dành cho bố. Anh xem xét ngôi nhà, rảo bước quanh vườn, trầm trồ trước sự tan hoang trong phòng làm việc của Van Eck. Từ khi nào mặt trời câu giờ lâu như vậy? Anh có thể tự nhủ rằng bố không sao cả bao nhiêu lần tuỳ thích, nhưng anh sẽ không tin điều đó cho tới khi chính mắt mình nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của ông Colm.

Cuối cùng màn đêm cũng buông xuống, và thêm một giờ dài dằng dặc nữa trôi qua trước khi con tàu ve chai lướt nhẹ tới bên đỗ bên cạnh căn nhà thuyền duyên dáng của Van Eck.

“Họ thành công rồi!” Wylan thốt lên.

Kaz khẽ thở phào. Jesper vớ lấy một cái đèn lồng cùng chai rượu champagne đã ướp lạnh. Họ lao qua vườn, mở toang cổng, và ùa vào nhà thuyền. Lời chúc mừng tắt lịm trên môi.

Inej và Rotty đang giúp Kuwei rời tàu. Mặc dù trông tả tơi và yếu ớt, chiếc áo mở toang để lộ phần ngực dính đầy máu lợn, cậu ta vẫn lành lặn. Bố của Jesper ngồi trên tàu, vai chùng xuống, bộ dạng mỏi mệt hơn bao giờ hết. Khuôn mặt đầy tàn nhang của ông hằn sâu sự buồn bã. Ông chậm rãi đứng dậy và trèo lên bến. Ông ôm chầm lấy anh và nói. “Con vẫn ổn. Con ổn.”

Nina ở lại trên tàu, ngả đầu lên ngực Matthias. Anh đang nằm dài bên cạnh cô, đôi mắt nhắm nghiền, làn da tái mét.

Jesper đưa mắt nhìn Inej dò hỏi. Khuôn mặt cô lấm lem nước mắt. Cô lắc đầu.

“Như thế nào?” Kaz hỏi khẽ.

Mắt Inej lại ngấn lệ. “Chúng tôi vẫn còn chưa biết.”

Wylan đi lấy một tấm mền trong nhà và họ trải nó trong một góc nhà thuyền, sau đó Jesper và Rotty cùng nhau khiêng cơ thể đồ sộ của Matthias khỏi tàu. Quá trình diễn ra một cách lúng túng và thiếu trang trọng. Jesper không thể không nghĩ anh chàng Fjerda sẽ ghét chuyện này.

Họ đặt Matthias lên tấm mền. Nina ngồi bên anh, không nói gì, chỉ nắm tay anh thật chặt. Inej quàng khăn lên vai Nina và lặng lẽ quỳ bên cạnh, ngả đầu lên vai cô.

Trong một thoáng, không ai trong số họ biết mình phải làm gì, nhưng rồi Kaz nhìn đồng hồ và khẽ ra hiệu cho cả nhóm, vẫn còn những công việc đòi hỏi sự chú ý của họ.

Cả nhóm bắt tay vào thay đổi con tàu ve chai. Khi đồng hồ điểm mười tiếng chuông, nó cần phải trông giống như một tàu gom xác. Họ đã nhiều lần làm chuyện này và biến nó thành một chiếc thuyền hoa, thuyền đánh cá, hoặc một thuyền buôn bán. Bất kì thứ gì cần thiết cho phi vụ. Sự chuyển đổi lần này dễ dàng hơn. Họ không cần dựng thêm gì mà chỉ dẹp bớt các thứ.

Mọi người đem các két chai lọ vào trong nhà và gỡ bỏ phần mái trên boong tàu, khiến cho con tàu trở nên thoáng rộng và thấp hơn. Ông Colm cũng giúp một tay. Ông làm việc bên cạnh Jesper như hai bố con vẫn thường như vậy ở nông trại. Kuwei đi thơ thẩn giữa khu vườn và nhà thuyền, cậu con quá yếu sau thử thách đã trải qua.

Chẳng mấy chốc Jesper đã ướt đẫm mồ hôi. Anh cố tập trung vào tiến độ công việc, nhưng không thể rũ bỏ được nỗi đau trĩu nặng trong lòng. Anh từng mất bạn. Anh từng trải qua những phi vụ bất thành. Tại sao chuyện này lại cho cảm giác khác hẳn?

Khi mọi thứ đã xong xuôi, Wylan, Kaz, Rotty, Jesper và ông Colm đứng bên nhau trong vườn. Họ không còn gì để làm nữa. Con tàu đã sẵn sàng. Rotty mặc đồ đen tuyền từ đầu đến chân, và họ đã may một cái mũ trùm đúng kiểu đạo tì từ một bộ lễ phục màu đen của Van Eck. Đã đến giờ hành động, nhưng không ai trong số họ nhúc nhích. Xung quanh anh, Jesper có thể ngửi thấy mùi mùa xuân, ngọt ngào và nồng nàn. Mùi của hoa ly và dạ lan hương, của những bông hồng nở sớm.

“Đáng lẽ tất cả chúng ta phải sống sót,” Wylan nói khẽ.

Có thể đó là sự ngây thơ, phản kháng của một cậu thiếu gia giàu có chỉ mới nếm chút mùi Barrel. Nhưng Jesper nhận ra anh cũng đang có cùng suy nghĩ như cậu. Sau tất cả những lần thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, những pha hút chết, anh bắt đầu cho rằng sáu người bọn họ được phù hộ sao đó, rằng những khẩu súng của anh, bộ óc của Kaz, mưu mẹo của Nina, tài nghệ của Inej, sự khéo léo của Wylan, và sức mạnh của Matthias đã làm cho họ bất khả chiến bại. Họ có thể chịu khổ, chịu đòn, nhưng Wylan nói đúng, đáng lẽ cuối cùng tất cả bọn họ đều thoát được.

“Không đổ lệ,” Jesper lên tiếng. Anh ngạc nhiên với cái cổ họng nghẹn đắng vì nước mắt của mình.

“Không quan tài,” tất cả mọi người đồng thanh đáp khẽ.

“Đi thôi,” ông Colm nói. “Các con chào từ biệt nhau đi.”

Họ quay trở lại nhà thuyền. Nhưng trước khi vào trong, Wylan cúi xuống ngắt một bông hoa tulip đỏ. Mọi người làm theo cậu, rồi lặng lẽ đi vào bên trong. Từng người một, họ quỳ xuống bên cạnh Nina và đặt một bông hoa lên ngực Matthias, rồi đứng thành vòng tròn quanh anh, như thể dù bây giờ đã là quá trễ, họ vẫn muốn bảo vệ anh.

Kuwei là người cuối cùng. Đôi mắt vàng của cậu ngấn lệ, và Jesper thấy mừng vì cậu tham gia cùng họ. Nhờ Matthias mà Kuwei và Jesper mới sống sót sau cuộc tập kích vào đảo Mạng Đen. Cũng nhờ anh mà Kuwei sẽ có cơ hội được sống như một Grisha thực sự tại Ravka.

Nina quay mặt ra dòng kênh, quan sát những ngôi nhà nhỏ hẹp nằm ven bờ. Jesper nhận thấy các cư dân của nó đã thắp nến bên những ô cửa sổ, như thể động thái đó giúp đẩy lùi được bóng tối. “Tôi sẽ coi như những ánh nến đó được dành cho anh ấy,” Nina nói. Cô nhặt một cánh hoa đỏ rơi trên ngực Matthias, thở dài, và buông tay anh ra, chậm rãi đứng dậy. “Đến lúc rồi.”

Jesper vòng tay quanh Nina. “Anh ấy yêu cô nhiều lắm đó, Nina. Nhờ yêu cô mà anh ấy trở nên tốt hơn.”

“Nhưng rốt cuộc cũng có thay đổi được gì đâu?”

“Có chứ,” Inej đáp. “Matthias và em không có cùng Thượng đế, nhưng bọn em đều hiểu cái chết không phải là kết thúc. Anh ấy sẽ đi sang thế giới bên kia một cách dễ dàng hơn khi biết rằng mình đã sống tốt ở thế giới này.”

“Chị sẽ ở lại Ravka chứ?” Wylan hỏi Nina.

“Chỉ trong khoảng thời gian đủ để thu xếp một chuyến đi tới Fjerda. Một số Grisha có thể giúp tôi bảo quản thi hài của anh ấy trong chuyến đi. Nhưng tôi không thể về nhà. Tôi không thể nghỉ ngơi chừng nào anh ấy chưa an nghỉ. Tôi sẽ đưa anh ấy lên phía bắc. Về với băng tuyết. Tôi sẽ an táng anh ấy gần bờ biển.” Cô quay lại hỏi tiếp, như thể vừa trông thấy họ lần đầu. “Thế còn mọi người?”

“Chúng ta sẽ phải nghĩ ra cách tiêu hết số tiền kiếm được,” Kaz nói.

“Tiền nào?” Jesper hỏi lại. “Tất cả đã được đổ vào ngân quỹ của người Shu rồi còn gì. Làm như bọn chúng cần tiền lắm ấy.”

“Thật à?”

Mắt Nina nheo lại, và anh nhận thấy cô định thần lại đôi chút. “Đừng có vờn nhau nữa, Brekker, nếu anh không muốn tôi cử một đạo quân xác chết đeo bám anh.”

Kaz nhún vai. “Tôi nghĩ người Shu có thể hài lòng với bốn mươi triệu.”

“Chỗ ba mươi triệu mà Van Eck nợ chúng ta…” Jesper lẩm bẩm.

“Bốn triệu kruge cho mỗi người. Tôi sẽ chia phần của Per Haskell cho Rotty và Specht. Nó sẽ được rửa qua một trong những cơ sở kinh doanh của Cặn Bã trước khi quay trở lại ngân hàng Gemens, nhưng tiền sẽ được đổ vào các tài khoản độc lập của mỗi người trước cuối tháng.” Anh ngừng lời. “Phần của Matthias sẽ được đưa cho Nina. Tôi biết tiền không còn ý nghĩa…”

“Còn chứ,” Nina cắt ngang. “Tôi sẽ tìm ra cách để làm cho số tiền đó có ý nghĩa. Mọi người định làm gì với phần chia của mình?”

“Tìm một con tàu,” Inej đáp. “Tập hợp một thuỷ thủ đoàn.”

“Phụ điều hành một đế chế,” Jesper nói.

“Cố không làm cho nó sụp đổ,” Wylan đáp.

“Thế còn anh, Kaz?” Nina hỏi.

“Xây dựng thứ gì đó mới,” Kaz nhún vai. “Xem nó cháy thành tro.”

Jesper thu hết can đảm và nói, “Thật ra, anh nên chuyển phần của tôi cho bố tôi. Tôi không nghĩ… Tôi không nghĩ mình đã sẵn sàng cho chỗ tiền đó.”

Kaz nhìn anh hồi lâu. “Vậy là khôn ngoan đó, Jes.”

Câu nói cũng gần giống như một sự tha thứ.

Jesper cảm thấy nỗi buồn trĩu nặng trong tim. Lần đầu tiên sau nhiều năm anh có rủng rỉnh tiền. Nông trại của bố anh được an toàn. Nhưng tất cả chuyện này vẫn không ổn.

“Tôi cứ tưởng được giàu có sẽ làm mọi thứ tốt hơn,” anh nói.

Wylan quay nhìn về phía ngôi nhà của cha cậu. “Có thể khẳng định với anh là điều đó không đúng.”

Phía đằng xa, tiếng chuông bắt đầu gióng giả. Jesper đi tìm bố trong khu vườn. Ông đang đứng cạnh bậc thềm nhà với chiếc mũ nhàu nhĩ trong tay.

“Ít nhất giờ chúng ta cũng có thể mua cho bố cái mũ mới,” Jesper lên tiếng.

“Cái này đội thoải mái mà.”

“Con sẽ về, bố à. Khi họ không phong toả Ketterdam nữa. Sau khi Wylan đã ổn định.”

“Thằng bé là một chàng trai tốt.” Quá tốt đối với con, Jesper thầm nghĩ. “Bố thực sự mong con sẽ về thăm nhà.” Ông Colm nhìn xuống đôi tay mình. “Con nên gặp những người giống mẹ con. Cô bé mà mẹ con đã cứu trước đây… Bố nghe nói nó rất mạnh.”

Jesper không biết phải nói gì.

“Con… Con rất muốn. Con xin lỗi vì tất cả chuyện này. Vì đã lôi bố vào rắc rối. Vì suýt nữa đã làm mất những gì mà bố đã làm lụng rất vất vả để xây dựng. Con… Con muốn nói rằng, hành động này sẽ không lặp lại.”

“Gì cơ?”

“Đúng là trong tiếng Suli thì nghe hay hơn. Con sẽ cố gắng, bố ạ.”

“Con là con trai của bố, Jesper. Bố không thể bảo vệ con. Có lẽ bố không nên thử. Nhưng bố sẽ có mặt mỗi khi con sai lầm. Luôn luôn.”

Jesper ôm chầm lấy bố. Hãy ghi nhớ cảm giác này, anh tự nhủ. Ghi nhớ tất cả những gì mày có thể đánh mất. Anh không biết liệu mình có đủ mạnh mẽ để giữ lời hứa đêm nay không, nhưng anh có thể cố gắng.

Hai bố con đi bộ tới nhà thuyền và nhập bọn với những người còn lại.

Inej đặt tay lên vai Nina. “Chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

“Tất nhiên rồi. Em đã cứu chị. Chị cũng cứu em.”

“Em nghĩ chị hơn em trong vụ này.”

“Không, ý chị không phải là cứu mạng.” Nina đưa mắt nhìn mọi người. “Là những vụ nho nhỏ kìa. Em cười khi chị pha trò. Tha thứ khi chị ngu ngốc. Không bao giờ tìm cách làm chị cảm thấy tầm thường. Không cần biết là tháng sau, năm sau, hay mười năm nữa, đó sẽ là những điều mà chị nhớ đến khi gặp lại em.”

Kaz chìa bàn tay đeo găng cho Nina. “Hẹn gặp lại, Zenik.”

“Nhớ nhé, Brekker.”

Họ bắt tay nhau.

Rotty trèo lên con tàu gom xác. “Sẵn sàng chưa?”

Kuwei quay sang nói với Jesper. “Anh sẽ sang Ravka thăm tôi nhé. Chúng ta có thể học sử dụng năng lực cùng nhau.”

“Hay là để tôi xô cậu xuống kênh rồi chúng ta sẽ xem cậu dùng năng lực của mình để bơi như thế nào?” Wylan đáp với cú lườm bắt chước Kaz có thể tạm chấp nhận được.

Jesper nhún vai. “Tôi nghe nói Wylan là một trong những người giàu nhất thành Rotterdam. Tôi sẽ không đối đầu với cậu ấy đâu.”

Kuwei khịt mũi một tiếng, trước khi nằm xuống sàn tàu, xếp tay ngay ngắn trên ngực.

“Không,” Kaz nói. “Không. Các đạo tì chẳng buồn chỉnh tư thế bao giờ.”

Kuwei để cho đôi tay thõng thượt bên sườn. Ông Colm là người tiếp theo, và Jesper lập tức muốn quên ngay hình ảnh bố anh nằm dài như đã chết.

Họ dùng tấm mền để đưa Matthias lên tàu, sau đó rút nó ra từ bên dưới anh. Nina gom những cành hoa tulip lại rồi thả chúng xuống nước. Cô nằm xuống bên cạnh anh.

Rotty chống cây sào gỗ xuống đáy kênh. Con tàu trôi ra khỏi bến. Trong bóng tối, trông anh giống như một người thu gom xác bình thường đang chèo lái con thuyền tang tóc của mình qua những dòng kênh. Chỉ có chúng mới được di chuyển tự do xuyên qua thành phố và rời khỏi bến cảng, mang theo các thi thể tới đảo Tử Thần để hoả táng.

Rotty sẽ đưa họ tới khu vực nhà xưởng, nơi các Grisha tị nạn đã đến sau cuộc đấu giá và cởi bỏ lớp áo xanh mà họ đã dùng để đóng giả làm các thành viên của Hội đồng Thuỷ triều. Kaz thừa biết không có cách nào di chuyển nhiều Grisha đến thế mà không gây chú ý. Do vậy họ đã theo lối đi bí mật từ đại sứ quán Ravka tới tửu quán, sau đó diễu hành trên phố trong lớp áo lùng phùng màu xanh dương, khuôn mặt che kín bằng hơi nước, phô bày năng lực của mình thay vì giấu chúng đi. Jesper có thể nhận ra bài học trong đó. Chỉ có bốn Tiết Hải Sư trong số họ, nhưng như vậy cũng đủ. Tất nhiên, có khả năng Hội đồng Thuỷ triều thực thụ sẽ xuất hiện tại buổi đấu giá, nhưng kinh nghiệm cho thấy nguy cơ đó rất thấp.

Các Grisha và Sturmhond sẽ chờ đợi để lên tàu cách Bãi Ngọt không xa. Một khi mọi người đã lên tàu, Rotty sẽ chèo chống đưa họ đi qua hải cảng, rồi dùng pháo sáng để con tàu của Sturmhond có thể đến đón họ. Đó là cách duy nhất để đưa nhóm Grisha tị nạn, một lão nông đã lừa gạt Hội đồng Thương buôn, cùng một cậu bé từng là đối tượng được truy lùng gắt gao nhất thế giới, rời khỏi Rotterdam.

“Chị phải nằm yên chứ,” Inej nói khẽ.

“Yên lặng như nấm mồ,” Nina đáp.

Con tàu lướt nhẹ vào trong một con kênh, và cô giơ tay phác một lời từ biệt, lòng bàn tay cô tựa như một vì sao sáng trên nền trời đêm. Họ đứng trên bờ thật lâu sau khi nó đã khuất dạng.

Một lúc sau Jesper mới nhận ra Kaz đã biến mất.

“Anh ta không thích giã từ à?” Anh lẩm bẩm.

“Kaz không từ giã ai bao giờ,” Inej đáp. Cô đưa mắt quan sát những ánh nến bên bờ kênh. Đâu đó trong vườn, một con chim đêm cất tiếng hót. “Anh ấy chỉ buông tha thôi.”