← Quay lại trang sách

Chương 29 PEKKA

Pekka ngồi trong phòng khách của căn nhà nghỉ mát, nhòm ra ngoài từ phía sau một tấm màn ren màu trắng. Màn ren Kaelish. Được nhập khẩu từ Maroch Glen. Pekka đã không tiếc tiền khi tân trang nơi này. Gã đã xây ngôi nhà từ dưới lên trên, đo đạc chi tiết kích thước từng căn phòng, chỉ định loại véc ni cho gỗ lát, cẩn thận lựa chọn từng món đồ và nội thất. Cung Lục Ngọc là niềm tự hào của gã, Hoàng Tử Kaelish là vương miện cẩn ngọc cho đế chế của gã, một minh chứng cho sự sang trọng và phong cách, nổi bật trong ánh sáng trung tâm của khu Barrel. Nhưng nơi này là nhà của gã, là lâu đài của gã. Mọi chi tiết của nó toát lên sự kính trọng, thịnh vượng, và trường tồn.

Gã cảm thấy an toàn ở đây, an toàn với con trai và các vệ sĩ được trả công hậu hĩnh. Tuy vậy gã vẫn lùi ra xa cửa sổ. Tốt nhất là không nên liều lĩnh. Ngoài kia có cả tá chỗ nấp cho những tên bắn tỉa. Có lẽ gã nên cưa hết những cây sồi mọc quanh bãi cỏ.

Gã không hiểu nổi cuộc đời mình đã đi về đâu. Một tháng trước, gã còn là một người giàu có, một người được trọng vọng, một ông vua. Thế còn bây giờ?

Pekka ôm con chặt hơn và vuốt ve mái tóc đỏ của nó. Thằng bé ngọ nguậy liên tục trong lòng gã.

“Con muốn chơi!” Alby nói và nhoài người ra khỏi đầu gối Pekka, ngón cái mút chùn chụt, tay nắm chặt con sư tử bông nhỏ - một trong số hàng tá con mà nó sở hữu. Pekka gần như không thể chịu nổi khi nhìn vào cái thứ đó. Kaz Brekker đã bịp gã, và gã đã sập bẫy.

Nhưng nó còn tệ hại hơn thế nữa. Brekker đã chui vào trong đầu gã. Pekka không thể ngưng nghĩ về thằng con trai, đứa con quý báu của gã bị chôn sâu dưới lòng đất, gào khóc, van xin được gặp cha, mà gã không thể cứu được, có lúc gã nghe thấy tiếng con khóc ở đâu đó trên những cánh đồng, nhưng gã không biết phải đào bới chỗ nào. Có lúc gã chính là người nằm dưới huyệt, tê liệt trong lúc bị đất đổ lên người - ban đầu còn nhẹ như một cơn mưa, sau đó là những cục đất nặng che lấp mũi miệng, khiến gã không thở được. Phía trên, gã có thể nghe thấy mọi người cười cợt - những đứa con trai, con gái, đàn ông, đàn bà. Họ là những cái bóng trên nền trời xanh đục, khuôn mặt tối sầm, nhưng gã biết họ là ai. Tất cả những người mà gã từng lừa gạt, bịp bợm, sát hại. Tất cả những kẻ ngu ngốc mà gã đã tế sống trong khi trèo lên nấc thang địa vị. Gã vẫn không thể nhớ ra tên của anh trai Brekker. Cái thằng đó tên gì nhỉ?

Pekka đã từng là Jakob Hertzoon, gã từng mang cả ngàn khuôn mặt khác nhau. Nhưng Kaz Brekker đã tìm ra gã. Thằng nhóc đã đến để đòi lại món nợ máu. Nếu một trong những nạn nhân ngu ngốc đã tìm được gã thì những đứa khác cũng có thể lắm chứ? Còn bao nhiêu kẻ đang xếp hàng chờ hất xẻng đất lên người gã?

Việc ra quyết định, kể cả cái đơn giản nhất, cũng trở thành khó khăn với gã. Đeo cái cà vạt nào? Tối nay ăn gì? Gã đâm nghi ngờ chính mình. Pekka chưa bao giờ nghi ngờ bản thân. Gã đã vào đời từ con số không. Từ chỗ là một thợ đá ở Đảo Wandering, một thằng con trai vạm vỡ chỉ được cái sức dài vai rộng, biết vung cuốc và bê đá, gã đã lẻn lên một chiếc tàu hàng của Ketterdam rồi tạo dựng danh tiếng bằng nắm đấm. Gã từng là một võ sĩ, vệ sĩ, là thằng bảo kê đáng sợ nhất trong các băng nhóm. Gã sống sót bởi vì gã là kẻ tàn bạo, cứng rắn nhất, không ai có thể bẻ gãy ý chí của gã. Nhưng giờ đây gã chỉ muốn ngồi ru rú trong phòng nốc rượu, nhìn những cái bóng di chuyển trên trần. Mọi chuyện khác đều làm gã mệt mỏi khủng khiếp.

Thế rồi một sáng nọ, Pekka thức giấc dưới bầu trời xanh rực nắng. Không gian tràn ngập tiếng chim. Gã có thể ngửi thấy mùi của mùa hè đang đến, hơi ấm thực sự trong không khí, trái cây chín trong vườn.

Gã mặc quần áo, ăn sáng, rồi dành cả buổi sáng ở ngoài đồng, làm lụng dưới ánh nắng sớm và chơi đùa cùng Alby. Khi trời trở nên quá nóng, hai cha con ngồi ở hiên nhà và uống những li nước chanh mát lạnh. Sau đó Pekka vào trong nhà và đối diện với đống giấy tờ hoá đơn chồng chất trên bàn.

Mọi chuyện ở Cung Lục Ngọc và Hoàng Tử Kaelish đang rất thê thảm. Cả hai sòng bạc đã bị chính quyền bắt ngừng hoạt động để bảo đảm an toàn, mọi cửa ra vào và cửa sổ đều bị đánh dấu chéo màu đen, dấu hiệu của ổ dịch. Báo chí ở Ketterdam vừa công bố dịch bệnh chỉ là báo động giả, do một loại nấm hay vi trùng ít biết, phát tán nhanh chóng nhưng có vẻ vô hại. Dù vậy chính quyền thành phố vẫn lạc quan một cách thận trọng.

Pekka xem xét sổ sách kế toán. Cả hai sòng bạc có thể cứu được. Năm nay gã thua lỗ, nhưng một khi mọi chuyện đã lắng xuống, gã sẽ khoác một lớp sơn mới lên chúng, đặt hai cái tên khác, và công việc kinh doanh sẽ tiếp diễn trở lại. Nhưng có lẽ gã phải đóng cửa Tiệm Kẹo. Không gã đàn ông nào muốn tụt quần ở nơi có nguy cơ bị mắc bệnh, khi mà có hàng tá nhà chứa khác sẵn sàng chiều lòng hắn. Đáng tiếc thật. Nhưng đây không phải là thất bại đầu tiên trong đời Pekka. Gã có một nguồn cung cấp các “nhân công” sẵn sàng lao động với cái giá rẻ mạt. Gã vẫn là Pekka Rollins, ông vua của khu Barrel. Nếu có những thằng ranh con đầu đường xó chợ quên mất điều đó, gã sẽ rất sẵn lòng nhắc nhở chúng.

Khi Pekka giải quyết xong đống thư từ và báo chí thì trời đã tối. Gã duỗi người, uống nốt chỗ rượu, và nhìn Alby đang ngáy pho pho với con sư tử chết bằm đó dưới cằm. Gã chào nhóm cận vệ trước cửa phòng ngủ của con trai, rồi theo hành lang bỏ đi.

“Ngủ luôn ạ, ông chủ?” Doughty hỏi. Hắn và một vệ sĩ to con khác canh gác nhà của Pekka vào ban đêm. Những người mà gã biết mình có thể tin tưởng.

“Ờ, Doughty, và sẽ là một giấc ngủ không mộng mị.”

Khi trèo vào giường, Pekka biết mình sẽ không mơ thấy con trai gào khóc dưới lòng đất hoặc thấy cái dàn đồng ca đứng trên đầu gã. Đêm nay gã sẽ mơ về Đảo Wandering, những cánh đồng xanh tươi và những ngọn núi mù sương của nó. Sáng mai gã sẽ thức dậy, tươi tỉnh, sẵn sàng bắt tay vào đòi lại ngai vàng của mình.

Thay vào đó, gã choàng tỉnh bởi sức nặng của một tảng đá đè lên ngực. Ý nghĩ đầu tiên của gã là mình đang ở dưới huyệt, bị chôn vùi dưới hàng đống đất đá. Thế rồi gã hoàn hồn. Phòng ngủ của gã tối om, và ai đó đang ngồi trên người gã. Pekka hộc lên, cố gắng nhỏm dậy, nhưng hai cái đầu gối và hai cùi chỏ đã khoá chặt gã, một lưỡi dao bén ngón được ấn vào cổ gã.

“Tao sẽ giết mày,” Pekka gằn giọng.

“Ngươi đã từng thử rồi.” Một giọng nữ đáp lại. Một đứa con gái.

Pekka mở miệng định gọi vệ sĩ.

Con nhóc cứa một đường dao trên cổ gã. Pekka rít lên khi máu chảy xuống cổ áo. “Cứ hét đi, và ta sẽ dùng con dao này ghim cổ ngươi vào cái gối.”

“Mày muốn gì?”

“Ngươi có thích sống không, Rollins?” Khi gã không đáp, con nhóc cứa tiếp một đường nữa. “Ta vừa hỏi ngươi đó. Ngươi có thích sống không?”

“Làm thế nào mày qua mặt được các vệ sĩ?”

“Ngươi gọi họ là vệ sĩ à?”

“Mày đã giết họ?”

“Ta không thèm.”

“Cái cửa sổ duy nhất đã được lắp chấn song. Nó…”

“Ta là Bóng Ma mà, Rollins. Ngươi nghĩ chấn song có thể chặn được ta sao?”

Con nhỏ Suli của Brekker. Gã nguyền rủa số tiền đã trả cho đứa giết thuê người Ravka kia.

“Hoá ra Brekker cử mày tới đây để chuyển tin à?” Gã hỏi.

“Ta có thông điệp riêng của mình.”

“Nói cho tao nghe, mày được thằng Brekker trả bao nhiêu. Tao sẽ trả cao hơn gấp đôi.”

“Suỵttt,” con nhóc ấn đầu gối mạnh thêm. Pekka nghe thấy một tiếng rắc ở vai. “Ta đã để cho Dunyasha xinh đẹp tan xác trên lớp đá lát đường. Ta muốn ngươi nghĩ về điều ta có thể làm với ngươi.”

“Sao mày không giết tao luôn cho đỡ mất công đe doạ?” Gã sẽ không hèn nhát trước vài vết cắt của một đứa con gái đến từ Vườn Thú.

“Cái chết là một món quà mà ngươi chưa xứng đáng nhận được.”

“Mày…”

Con nhóc nhét thứ gì đó vào miệng gã.

“Giờ thì hét đi,” nó ngân nga, tay mở phanh cái áo ngủ của gã, rồi ấn lưỡi dao vào ngực gã. Pekka hét lên bất chấp miếng giẻ bự miệng, cố gắng hất ngã con nhóc.

“Cẩn thận nào,” nó nói. “Ngươi sẽ không muốn ta trượt tay đâu.”

Pekka ép mình nằm yên. Gã nhận ra bao lâu nay mình không hề cảm thấy đau đớn thực sự. Không một kẻ nào dám mó tay vào gã trong suốt nhiều năm trời.

“Tốt hơn rồi đấy.”

Con nhóc ngồi hơi ngửa ra, như thể muốn chiêm ngưỡng thành quả công việc. Pekka thở hổn hển, hé mắt nhìn xuống nhưng không trông thấy gì. Cơn buồn nôn dâng lên trong gã.

“Đây là vết cắt đầu tiên, Rollins. Nếu ngươi dám nghĩ tới chuyện quay lại Ketterdam, chúng ta sẽ gặp lại nhau để ta cứa thêm vết thứ hai.”

Con nhóc khép lại áo ngủ cho gã, vỗ nhẹ một cái an ủi, rồi đi mất. Pekka không nghe thấy tiếng động, chỉ cảm nhận trọng lượng của nó biến mất khỏi ngực mình. Gã giật miếng giẻ bịt miệng rồi lăn người, mò mẫm tìm cây đèn. Ánh sáng tràn ngập khắp phòng, từ tủ đồ, tấm gương, đến chậu tắm. Không có ai cả. Gã loạng choạng bước tới cửa sổ. Nó được khoá, và lớp chấn song vẫn còn nguyên. Ngực gã bỏng rát ở nơi bị cứa dao.

Pekka lao tới trước gương và cởi phăng tấm áo ngủ vấy máu. Con nhóc đã cắt một đường chính xác ngay phía trên vị trí của quả tim. Máu đang tuôn ra từ đó. Đây là vết cắt đầu tiên. Mật đắng dâng lên cổ gã.

Lạy các thánh, gã nhủ thầm. Con nhóc sẽ moi tim mình.

Pekka nghĩ tới Dunyasha, một trong những sát thủ thiện nghệ nhất trên đời, một sinh vật không có lương tâm lẫn lòng nhân từ - vậy mà Bóng Ma còn giỏi hơn. Chắc con nhóc này không phải người thường.

Alby.

Pekka lao qua cửa ra khỏi phòng, ngang qua những tên vệ sĩ vẫn đang đứng gác tại đó. Họ định thần lại, khuôn mặt tỏ rõ sự kinh ngạc, nhưng gã cứ thế chạy dọc theo hành lang tới phòng của thằng con trai. Làm ơn, gã thầm van xin, làm ơn, xin làm ơn.

Pekka mở toang cửa phòng. Ánh sáng từ hành lang tràn qua chiếc giường. Alby đang nằm nghiêng, thở phì phò, ngón cái đút trong miệng. Nhẹ người, Pekka vấp phải khung cửa, tay ép chiếc áo ngủ vào vết thương đang chảy máu trên ngực. Thế rồi gã nhìn thấy món đồ chơi mà thằng con gã đang ôm trong tay. Con sư tử đã biến mất. Thay vào đó là một con quạ đen thui.

Pekka co rúm lại, như thể vừa nhìn thấy con trai gã ngủ áp má lên một con nhện lông lá.

Gã nhẹ nhàng khép cửa lại và quay về phòng mình.

“Dựng Shay và Gerrigan dậy,” gã nói.

“Có chuyện gì thế ạ?” Doughty hỏi. “Tôi có nên gọi thầy lang không?”

“Bảo bọn chúng gói ghém hành lí. Cùng với tất cả chỗ tiền mặt mà ta có.”

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Càng xa càng tốt.”

Rollins đóng sầm cửa phòng ngủ sau lưng. Gã tiến đến cửa sổ và kiểm tra các chấn song một lần nữa. Vẫn chắc chắn. Cửa vẫn đóng. Qua lớp kính gã có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu, và gã không nhận ra chính mình nữa. Người đàn ông có mái tóc thưa và đôi mắt hoảng sợ này là ai? Gã từng có thời ngẩng cao đầu, giương súng đối đầu với mọi nguy hiểm. Điều gì đã thay đổi? Phải chăng chỉ là tuổi tác? Không phải, gã nhận ra, là sự thành công. Gã đã trở nên thoải mái và nhận ra mình thích nó.

Pekka ngồi xuống trước gương soi và bắt đầu lau máu trên ngực. Gã đã rất tự hào với việc biến Ketterdam thành của mình. Gã đặt bẫy, châm lửa, đá đít tất cả những kẻ dám thách thức mình, và tận thu thành quả từ sự liều lĩnh của mình. Hầu hết các địch thủ đều thất bại dễ dàng, số ít những kẻ cứng rắn hơn khiến gã thích thú vì sự hào hứng mang lại. Gã đã khuất phục Barrel, đề ra luật chơi khi muốn, và viết lại chúng tuỳ theo ý thích.

Vấn đề là những sinh vật xoay sở để sống sót được tại cái thành phố mà gã chi phối là một nỗi bất hạnh mới hoàn toàn. Brekker, nữ hoàng Bóng Ma của nó, băng đảng côn đồ của nó. Cái giống táo tợn, dữ dằn và cục súc, mê trả thù còn hơn cả vàng bạc.

Ngươi có thích sống không, Rollins?

Có, gã thích chứ, rất thích là đằng khác, và gã dự định sống rất lâu.

Pekka sẽ ngồi đếm tiền. Gã sẽ nuôi dạy thằng con trai. Gã sẽ tìm cho mình một cô vợ tốt, hoặc là hai, hoặc cả một chục. Và biết đâu, trong những giờ phút tĩnh lặng, gã sẽ nâng li vì những người đàn ông giống như mình, những kiến trúc sư bất hạnh đã góp phần tạo dựng nên Brekker và băng nhóm của nó. Gã sẽ uống vì tất cả bọn họ, nhưng chủ yếu là cho những kẻ đáng thương không biết rắc rối nào đang chờ đợi mình.