← Quay lại trang sách

Chương 28 INEJ

Cô không nghĩ mình đủ sức leo hết cầu thang về giường. Làm thế nào cô lại mất nhiều thời gian cho bữa tối cùng với Jesper và Wylan đến thế kia chứ?

Bà bếp xin lỗi rối rít vì chất lượng bữa ăn. Bà vẫn chưa thể mua được thực phẩm tươi sống ngoài chợ, vì người ta quá sợ đi vào nội thành. Họ đã làm hết sức để trấn an bà, và nhồi nhét vào bụng mình cả đống bánh phô mai tỏi tây, sau đó còn ăn thêm bánh mật ong trong lúc ngồi trên sàn phòng chơi nhạc. Mẹ Wylan đã về phòng nghỉ từ sớm. Bà có vẻ như đã bắt đầu trở lại là chính mình ở một số thời điểm, nhưng Inej đoán việc hồi phục sẽ là một chặng đường dài.

Wylan chơi dương cầm trong khi Jesper hát những bài ca tục tĩu nhất mà Inej từng nghe. Cô nhớ Nina ghê gớm. Cô chưa nhận được lá thư nào, chỉ còn biết hi vọng chị đã đến được Fjerda bình yên và tìm được chút an ủi trên băng tuyết ở đó. Một khi cô tậu được con tàu, điểm đến đầu tiên có lẽ sẽ là Ravka. Cô có thể đi sâu vào đất liền tới Os Alta, cố gắng tìm kiếm gia đình trên lộ trình mà họ từng đi qua và gặp lại Nina. Một ngày nào đó.

Cô đã quyết định qua đêm ở nhà của Wylan, và quay về Thanh Gỗ chỉ để lấy những món đồ ít ỏi của mình. Giao kèo đã được tháo bỏ, tài khoản ngân hàng rủng rỉnh, cô không biết nơi mình thuộc về là đâu. Cô đang tìm một con tàu buồm có đại bác hạng nặng và tận dụng sự hiểu biết tường tận của mình về Ketterdam để bắt đầu thu thập những thông tin có thể dẫn tới bọn buôn nô lệ đang hành nghề qua các hải cảng của Kerch. Những năng lực mà cô có được từ khi trở thành Bóng Ma rất hữu ích. Nhưng đêm nay, tất cả những gì cô muốn nghĩ đến là ngủ.

Inej khó nhọc leo cầu thang rồi mò vào chiếc giường êm ấm của mình, chỉ khi xoay người tắt đèn cô mới trông thấy chiếc phong bì - lá thư được niêm kín chỉ vỏn vẹn vài chữ hí hoáy từ Kaz. Bình minh. Cảng số Năm.

Dĩ nhiên anh đủ khả năng đột nhập vào ngôi nhà khoá trái, lẻn qua các gia nhân và ba đứa ngốc hát hò vang trời. Coi như hoà, cô nghĩ bụng. Cô cũng đến rồi đi khỏi Thanh Gỗ qua lối cửa sổ và cửa ra vào, để lại những mẩu thông tin chờ Kaz khi cần. Cô hoàn toàn có thể gõ cửa phòng anh, nhưng làm như thế dễ dàng hơn.

Kaz đã thay đổi. Tấm lưới. Mua lại giao kèo của cô. Inej vẫn còn cảm nhận được cái chạm phớt qua của đôi môi anh trên làn da mình, những ngón tay trần của anh lúng túng với chỗ băng gạc trên vai cô. Inej đã thấy một chút viễn cảnh của con người mà anh có thể trở thành nếu tự buông thả. Cô không thể chịu nổi việc anh một lần nữa khoác lớp áo giáp lên người, tự vệ bằng bộ comlê sang chảnh và thái độ lạnh lùng, cô sẽ không nghe anh nói năng tựa như Lâu Đài Băng và tất cả mọi chuyện sau đó chỉ là một phi vụ, một mục tiêu, một mẩu lợi tức để giành lấy.

Nhưng cô sẽ không phớt lờ lời nhắn của anh. Đã đến lúc chấm dứt một việc chưa bao giờ có cơ hội để bắt đầu. Cô sẽ cho anh biết những gì mình nghe ngóng được về Pekka Rollins, đề nghị chia sẻ một số lộ trình và điểm cất giấu bí mật với Roeder. Chuyện này sẽ kết thúc. Cô tắt đèn, và một lúc lâu sau, cô ngủ thiếp đi với lá thư nắm trong tay.

•••

Thật khó mà nâng mình dậy khỏi giường vào sáng hôm sau. Inej đã bắt đầu có những thói quen xấu sau ba tuần vừa qua - ngủ nghê mỗi khi muốn, ăn uống tuỳ thích. Nina sẽ tự hào lắm đây. Được ở nhà Wylan cũng giống như bước vào một thế giới thần tiên nào đó. Cô đã từng đến ngôi nhà này trước đây, lần cùng Kaz đánh cắp bức tranh của DeKappel, và sau đó là trước phi vụ ở Bãi Ngọt. Nhưng sắm vai kẻ trộm khác với việc là một vị khách. Inej thấy bối rối với cảm giác khoan khoái khi được phục vụ, và quả thực các gia nhân của Van Eck hình như cũng vui vẻ khi có họ ở đây. Có lẽ họ sợ Wylan sẽ làm một cuộc thay máu và tất cả sẽ bị mất việc. Hoặc cũng có thể họ nghĩ cậu chủ xứng đáng được đối xử tử tế.

Một cô hầu gái đã để sẵn chiếc áo choàng lụa màu xanh da trời và đôi dép bông lót lông êm ái bên cạnh giường ngủ. Nước nóng đã sẵn sàng trong chiếc bình cạnh chậu rửa mặt, lại còn có cả một bát thuỷ tinh đầy hoa hồng mới cắt. Cô rửa mặt, chải tóc, tết đuôi sam, rồi mặc quần áo và khẽ khàng rời nhà - qua cửa chính.

Cô trùm mũ qua đầu và di chuyển nhanh chóng trong khi đi tới bến cảng. Đường phố vắng ngắt, nhất là vào giờ sớm sủa như thế này, nhưng Inej biết cô không thể không cảnh giác. Pekka Rollins đã đi khỏi Ketterdam. Van Eck thì đang trong tù. Nhưng dù có còn trong băng Cặn Bã hay không, chừng nào Kaz còn kẻ thù trên những đường phố này thì cô cũng vậy.

Anh đứng trên bên, mắt nhìn ra biển. Chiếc áo choàng đen ôm vừa khít đôi vai anh, làn gió biển khẽ lay động mái tóc đen nhánh của anh.

Inej biết mình không cần phải lên tiếng, nên cô chỉ đứng cạnh anh và đưa mắt nhìn những con tàu neo đậu trên bến. Một số tàu thuyền vừa mới cập cảng sáng nay. Ketterdam xem ra đang lấy lại nhịp sinh hoạt của nó.

“Mọi chuyện ở nhà thế nào?” Cuối cùng anh hỏi.

“Thoải mái,” cô thừa nhận. “Nó làm em lười biếng.” Trong một thoáng, Inej tự hỏi liệu Kaz có khao khát sự buông tuồng hay nó chỉ đơn giản là xa lạ đối với anh. Anh có bao giờ cho phép mình nghỉ ngơi hay ngủ vùi, nằm nướng qua trưa? Cô sẽ không bao giờ biết được.

“Nghe nói Wylan đã để cho Jesper tham gia đầu cơ.”

“Một cách rất thận trọng và với những khoản tiền cực kì giới hạn. Wylan đang hi vọng định hướng sự ưa thích mạo hiểm của Jesper vào một việc sinh lợi.”

“Nó có thể thành công rực rỡ hoặc kết thúc trong thảm hoạ, nhưng đúng là kiểu làm việc Jesper thích. Ít nhất thì cơ may cũng cao hơn so với các sòng bạc.”

“Wylan chỉ đồng ý sau khi Jesper hứa sẽ bắt đầu luyện tập với một Sáng Chế Gia. Nếu họ tìm được một người. Có thể họ sẽ phải tới Ravka.”

Kaz nghiêng đầu quan sát một con mòng biển lượn một vòng trên đầu, đôi cánh dang rộng. “Hãy nhắn với Jesper là mọi người nhớ cậu ta. Ở Thanh Gỗ ấy.”

Inej nhướn mày. “Ở Thanh Gỗ.” với Kaz thì nó cũng tốt như một bó hoa và một cái ôm nồng thắm. Jesper sẽ cực kì cảm động.

Một phần trong cô muốn kéo dài khoảnh khắc này, để được gần anh thêm chút nữa, lắng nghe chất trầm khàn trong giọng nói của anh, hoặc chỉ yên lặng đứng đó như họ đã từng làm vô số lần trước đây. Anh đã chiếm một phần lớn trong thế giới của cô quá lâu. Thay vào đó, cô nói, “Vụ gì vậy, Kaz? Anh không thể nào ủ mưu một phi vụ mới sớm như vậy được.”

“Đây,” anh nói và đưa cho cô một chiếc ống nhòm. Inej kinh ngạc khi thấy anh không đeo găng tay.

Cô ngập ngừng cầm lấy nó, rồi đưa lên mắt và quan sát hải cảng. “Em phải tìm cái gì đây?’

“Cọc neo hai mươi hai.”

Inej chỉnh lại ống nhòm rồi rà soát dọc theo bến tàu. Kia rồi, ngay tại vị trí mà họ từng xuất phát để chinh phục Lâu Đài Băng, có một con tàu nhỏ xinh đang neo đậu. Nó bóng bẩy và cân đối một cách hoàn hảo, với những khẩu đại bác giương nòng, lá cờ mang biểu tượng ba con cá bay của Kerch tung bay trên đỉnh cột buồm chính. Trên thân tàu, được vẽ bằng kiểu chữ viết tay duyên dáng, là tên của nó, Bóng Ma.

Tim Inej hụt mất một nhịp. Không thể nào. “Nó không phải…”

“Của em đấy,” Kaz nói. “Tôi đã nhờ Specht tuyển cho em một thuỷ thủ đoàn phù hợp. Nếu em thích một người thuyền phó khác thì…”

“Kaz…”

“Wylan đã cho tôi một mức giá tốt. Đội tàu của cha cậu ta đầy những con tàu ngon lành, nhưng chiếc này… Nó hợp với em.” Anh cụp mắt nhìn xuống chân. “Vị trí neo tàu đó cũng thuộc về em luôn. Nó sẽ luôn chờ đón khi… nếu… em muốn quay lại.”

Inej không thốt nên lời. Trái tim cô đang tràn ngập yêu thương, như một thửa đất cằn chưa sẵn sàng đón nhận cơn mưa rào. “Em không biết phải nói gì.”

Đôi bàn tay để trần của anh vuốt ve cái đầu quạ nơi cây gậy chống. Cảnh tượng đó lạ thường đến nỗi Inej khó mà rời mắt khỏi nó. “Hãy nói rằng em sẽ quay về.”

“Em chưa xong việc với Ketterdam.” Cô chỉ hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó sau khi nó đã vang lên.

Kaz ném cho cô một cái liếc nhanh. “Tôi tưởng em muốn săn lùng bọn buôn nô lệ.”

“Có chứ. Và em muốn anh giúp.” Inej liếm môi, nếm vị mặn mòi của đại dương trên đó. Cuộc đời cô là một chuỗi những sự kiện bất thường, vậy sao không hỏi luôn một điều bất khả? “Không chỉ là bọn buôn nô lệ, mà còn cả người mua, khách hàng, các ông trùm khu Barrel, chính trị gia. Tất cả những ai nhắm mắt trước nỗi thống khổ của người khác vì tiền.”

“Tôi là một ông trùm khu Barrel đây.”

“Anh sẽ không bao giờ bán ai cả, Kaz. Anh biết rõ hơn bất kì ai rằng anh không phải là một ông trùm chỉ biết chăm chăm kiếm lợi.”

“Ông trùm, khách hàng, chính trị gia,” Kaz lẩm nhẩm. “Đó có thể là phân nửa dân số Ketterdam… Em muốn đấu tranh với tất cả hay sao?”

“Tại sao không?” Inej hỏi lại. “Trên biển cả và trong thành phố. Từng người một.”

“Từng bước một,” anh nói, rồi lắc đầu, như thể muốn xua nó đi. “Tôi không sinh ra để làm người hùng, Bóng Ma à. Giờ chắc em đã biết điều đó. Em cứ muốn tôi trở thành một người tốt hơn, trở thành một người tốt. Tôi…”

“Thành phố này không cần một người tốt. Nó cần anh.”

“Inej à…”

“Đã bao nhiêu lần anh bảo em rằng anh là một con quái vật? Vậy hãy cứ làm quái vật đi. Hãy cứ là một thứ mà tất cả bọn họ đều sợ khi nhắm mắt ban đêm. Chúng ta không truy đuổi tất cả các băng nhóm. Chúng ta sẽ không đóng cửa những cơ sở kinh doanh đối xử công bằng với nhân viên, chúng ta chỉ trừng trị những kẻ như Dì Heleen, như Pekka Rollins.” Cô ngừng lời. “Thử nghĩ mà xem… anh sẽ loại bỏ được nhiều đối thủ.”

Anh phát ra một âm thanh có lẽ là gần giống với tiếng cười.

Một bàn tay anh đặt trên cây gậy chống. Bàn tay còn lại buông lỏng bên hông, cạnh cô. Inej chỉ cần nhích một chút là tay họ sẽ chạm nhau. Anh thật gần, nhưng cũng xa tầm tay cô quá đỗi.

Cô rón rén để cho những đốt ngón tay của mình chạm khẽ vào tay anh, nhẹ nhàng như cọng lông chim. Anh cứng người, nhưng không dịch ra xa.

“Em chưa sẵn sàng để từ bỏ thành phố này, Kaz. Em nghĩ nó đáng để cứu.” Em nghĩ anh đáng để cứu.

Họ đã từng có lần đứng trên boong của một con tàu và cô cũng chờ đợi như thế này. Lúc đó anh đã không nói ra, và bây giờ anh cũng vậy. Inej cảm thấy anh đang tuột đi, bị lôi xuống, mắc kẹt trong một dòng chảy ngầm cuốn anh ngày càng xa bờ. Cô hiểu thế nào là chịu đựng, và cô biết đó là một nơi mình không thể đi theo, trừ phi cô cũng muốn chết chìm.

Lúc ở trên đảo Mạng Đen, anh đã bảo cô họ sẽ mở đường máu như thế nào. Với dao găm vào súng ngắn. Bởi vì đó là điều chúng ta luôn làm. Cô sẽ chiến đấu vì anh, nhưng cô không thể hàn gắn anh. Cô sẽ không lãng phí đời mình cho việc cố gắng làm chuyện đó.

Inej cảm thấy những đốt ngón tay của anh sượt qua tay mình. Thế rồi bàn tay anh bỗng ở trong tay cô, lòng bàn tay anh áp vào lòng bàn tay cô. Cơn run rẩy chạy xuyên qua người anh. Thật chậm rãi, anh để cho những ngón tay của họ đan vào nhau.

Suốt một lúc lâu, họ đứng đó, tay trong tay, mắt nhìn mặt biển mênh mông mờ xám.

Một con tàu Ravka treo cờ đại bàng hai đầu Lantsov đang đậu cách Bóng Ma vài cọc neo, chắc là để thả du khách hoặc dân tị nạn tìm việc làm. Thế giới đổi thay. Cuộc sống tiếp diễn.

“Kaz,” cô đột ngột hỏi. “Sao lại là quạ?”

“Con quạ và cái li? Có lẽ là do lũ quạ chuyên đi nhặt nhạnh đổ thừa.”

“Em không nói tới hình xăm của Cặn Bã. Tuổi đời nó cũng lâu như băng nhóm này rồi. Nhưng sao anh lại chấp nhận nó? Cây gậy của anh. Quạ Đen. Anh có thể chọn một biểu tượng mới, xây dựng một huyền thoại mới.”

Đôi mắt màu cà phê đắng của Kaz vẫn nán lại đường chân trời, vầng mặt trời ló dạng phủ lên anh lớp ánh sáng vàng nhạt. “Quạ nhớ mặt người. Chúng nhớ những ai từng cho ăn, từng tử tế với chúng. Và cả những người lừa gạt chúng.”

“Thật sao?”

Anh chậm rãi gật đầu. “Quạ không quên. Chúng bảo nhau về những kẻ cần chăm sóc hoặc dè chừng. Inej,” Kaz nói và chỉ đầu gậy về phía bến cảng. “Nhìn kìa.”

Cô nâng ống nhòm lên và quan sát lại bến cảng. Hình ảnh những hành khách hiện lên, nhưng khá mờ. Cô đành phải buông tay anh ra. Nó giống như một lời hứa mà cô không muốn buông bỏ. Cô dùng tay chỉnh lại tiêu cự, và đập vào mắt cô là hai dáng người đang bước xuống cầu dẫn. Những bước chân của họ thật duyên dáng, thân hình họ thẳng như lưỡi dao. Họ di chuyển giống như những nghệ sĩ xiếc người Suli.

Inej hít mạnh một hơi. Mọi thứ trong cô tập trung rõ nét như thấu kính của ống nhòm. Tâm trí cô từ chối hình ảnh trước mắt. Chuyện này không thể nào có thật được. Nó là một ảo giác, một hình ảnh phản chiếu giả tạo do thấu kính tán sắc gây ra. Chỉ cần cô hít thở lần nữa là nó sẽ tan biến.

Inej đưa tay tìm vạt áo của Kaz. Cô sắp ngã. Anh vòng tay quanh người cô, giữ cho cô đứng thẳng. Tâm trí cô tách làm đôi, một nửa ghi nhận những ngón tay trần của anh trên ống tay áo mình, đôi đồng tử giãn rộng và cơ thể cường tráng của anh bảo bọc lấy cô. Nửa còn lại vẫn đang cố hiểu chuyện mà mình đang nhìn thấy.

Anh nhíu mày. “Anh không dám chắc. Lẽ ra anh không nên…”

Inej gần như không nghe được giọng anh giữa tiếng tim đập thình thịch. “Làm sao?” Giọng cô khản đặc và lạc đi vì nước mắt chảy vào trong. “Làm sao anh tìm được họ?”

“Nhờ sự hỗ trợ của Sturmhond. Anh ta đã cử người đi tìm. Đó là một phần của thoả thuận. Nếu sai thì…”

“Không,” cô nói ngay khi nước mắt cuối cùng cũng trào ra. “Không hề sai.”

“Tất nhiên, nếu phi vụ vừa rồi đổ bể thì họ vẫn sẽ đến để đưa xác em về.”

Inej bật cười. “Nhường em lần này đi.” có đứng thẳng người, lấy lại thăng bằng, cô có thực sự nghĩ rằng thế giới này sẽ không thay đổi? Cô thật ngốc nghếch. Thế giới này đầy những điều kì diệu, những trận động đất, bão tố bất ngờ từ đâu ập tới và có thể thay đổi hình dạng của cả lục địa. Chàng trai bên cạnh cô. Tương lai trước mắt cô. Bất cứ điều gì cũng đều là có thể.

Cô run rẩy, tay bịt miệng, mắt nhìn hai người đi men theo cầu tàu vào bến cảng. Cô dợm tiến tới trước, rồi quay lại nhìn Kaz. “Đi với em đi,” cô nói. “Đến gặp họ.”

Kaz gật đầu như thể đang cố làm mình cứng rắn, những ngón tay anh một lần nữa co lại.

“Khoan đã,” anh nói. Giọng anh khàn hơn thường lệ. “Cà vạt của anh có thẳng không vậy?”

Inej bật cười, mũ trùm đầu rơi xuống.

“Chính là tiếng cười đó,” anh lẩm bẩm, nhưng cô đã bắt đầu chạy dọc theo bến cảng, hai bàn chân dường như không chạm đất.

“Mẹ ơi!” Cô gọi to. “Bố ơi!”

Inej thấy hai người quay lại, và mẹ cô níu lấy cánh tay bố cô. Cả hai cùng chạy về phía con gái.

Trái tim là một dòng sông đưa cô về biển cả.