Chương 1
Mười lăm năm sau...
“Mẻ lưới cuối cùng của đêm nay đấy, ông chủ.”
Alfie Smith gật đầu với Isaac, trợ thủ mới mười sáu tuổi của mình, và cho chạy tời để kéo lưới lên. Năm nay ông đã gần tám mươi tuổi và kiếm ăn bằng con tàu Seacow này được hơn sáu mươi năm. Những bóng đèn của Gulf Shores lấp lánh ở phía xa và ánh sáng lóe lên phía bên phải mạn thuyền. Những chiếc thuyền đánh bắt tôm khác cũng đang thu mẻ lưới cuối cùng trong đêm trước khi hướng đến một bến cảng ở Pensacola, Gulf Shores hoặc Mobile.
Ánh dương nhuộm hồng những đám mây ở phía đông và phủ một lớp kim tuyến óng ánh lên những ngọn sóng. Đây là khoảng thời gian yêu thích nhất trong ngày của Alfie, khi cơ bắp của ông đau nhức vì lao động và khoang thuyền đầy ắp tôm. Hầu hết mọi người đều nói mùi này tệ đến mức giết chết cả lũ giòi, nhưng với Alfie, đây là mùi tiền mùi gạo.
Ông liếc nhìn Isaac, thằng bé trông như một tay lướt sóng với đôi mắt màu xanh dương sáng và khuôn mặt rám nắng. Tóc nó hoe vàng vì ánh nắng và gió biển. Thằng bé đẹp trai, nhưng có linh hồn của một người thủy thủ và năng khiếu bẩm sinh đối với nghề đánh bắt tôm.
Isaac lôi điện thoại ra. “Con gái ông nói đây sẽ là chuyến cuối cùng của ông. Có lẽ ta nên làm gì đó để kỷ niệm chứ ạ? Cháu sẽ chụp một tấm ảnh.”
“Nó nói với cháu thế à?” Alfie cau có và nhìn về phía chân trời. “Cất cái điện thoại ngớ ngẩn đó đi. Bác sĩ Cosby lúc nào cũng lắm chuyện, cứ làm quá lên thôi, ông sẽ đi biển tới lúc nào còn khỏe. Con bé chỉ muốn ông nằm dài trên ghế rồi chết luôn trên đó. Nếu có một ngày ông nằm vật xuống thì cũng phải là trên chiếc thuyền này.”
Isaac nhìn ông bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng vẫn cất điện thoại vào túi. “Nếu ông nói vậy thì thôi ạ. Chứ con gái ông có vẻ kiên quyết lắm.”
“Nó không phải sếp của ông.” Con bé là một cô gái tốt bụng, giống như người mẹ đã lên thiên đàng mười năm trước. Nhưng nó luôn cho rằng mình đúng khi cứ cố gắng điều khiển ông. “Ông vẫn sẽ ra khơi ngày mai. Còn cháu thì cầm cái phiếu đó đến ngân hàng lấy lương đi.”
lsaac gạt những lọn tóc xoăn cho khỏi vướng mắt. “Thế ông vẫn cần cháu chứ ạ?”
“Đương nhiên. Khi nào thấy ông nằm trong quan tài thì cháu mới phải thôi việc.”
Lão bác sĩ già đó cứ khăng khăng tim Alfie có vấn đề, nhưng ông thấy vẫn ổn. Có lẽ chỉ hơi mệt hơn bình thường một chút, nhưng ông đã già rồi.
Tiếng rít của động cơ chợt khiến Alfie chú ý.
“Động cơ đang kéo căng. Chúng ta sẽ có một mẻ hời đấy,” Isaac nói.
Alfie gật đầu và chuyển lưới qua bàn phân loại, rồi mở lưới. Một tiếng đập nặng nề rơi xuống bàn, và ông bật đèn pha lên.
Isaac rên rỉ. “Có một thùng đá kìa, ông Alfie. Nó làm hỏng lưới mất rồi.”
Đó là một cái thùng đá hiệu Grizzly khá lớn, loại ba trăm bảy mươi tám lít, dài gần mét rưỡi. Alfie luôn muốn mua một cái thế này, nhưng nó khá đắt. Ông đoán cái thùng này phải gần bảy trăm đô-la. Ngày hôm nay, mẹ đại dương đã tặng ông một món quà quá tuyệt.
Alfie vẫn luôn phát khùng với cách người ta cứ quẳng tất cả mọi thứ xuống bãi đánh tôm. Họ đem rác ra ngoài khơi đủ xa để khi ném chúng đi không bị ai phát giác. Đôi lúc, ông nghĩ người ta cố tình làm vậy để phá hoại những cái lưới đánh tôm.
Alfie nhìn lỗ hổng lớn trên lưới. “Dù sao cũng xong việc rồi.” Lưới sẽ được sửa xong trước khi ông ra khơi chuyến tiếp theo.
Isaac càu nhàu kéo thùng đá về phía mình. “Quá nặng so với một thùng đá rỗng.” Cậu vật lộn với cái nắp và cuối cùng cũng mở được nó ra.
Khi lsaac kêu lên và loạng choạng lùi lại, Alfie vội bước tới bên cạnh cậu bé. “Sao thế?”
Với đôi mắt trợn tròn, Isaac đưa bàn tay run rẩy lên. “C... cháu nghĩ có xác con gái trong đó.”
Alfie bước đến gần thùng đá và dòm vào. Một chiếc váy cưới đẫm máu cuộn tròn bên trong. Không, không chỉ là một chiếc váy. Đó là một thân người, ông lùi lại, xoay người và nôn thốc nôn tháo qua mạn thuyền. Sau khi bụng đã trống rỗng, ông với lấy điện thoại.
*Jane Hardy ngồi trên ghế đối diện với năm ủy viên ban chấp hành đang ngồi trên chiếc bàn cong bóng loáng. Chú chó Parker thuộc giống Golden Retriever nằm dưới chân cô. Miệng cô khô khốc, cô không biết tại sao mình lại có mặt ở đây. Họ không định thực sự thăng chức cho cô đấy chứ? Nhưng nhóm người ba nam hai nữ này đang nhìn cô với vẻ gì đó gần như là ngợi khen. Ánh mắt Jane thoáng bắt gặp đôi mắt xanh nhạt của Victor Armstrong. Ông ta không hề cười.
Armstrong đằng hắng. Dù đã ở tuổi năm mươi, trông ông vẫn cao to và là thành viên duy nhất của hội đồng thành phố mặc com-lê và đeo cà vạt. Ông buôn bán bất động sản thương mại và rất nổi tiếng trong thị trấn.
Jane nhận ra Armstrong đã nói gì đó khi cô mất tập trung. “Xin lỗi?”
Mắt ông nheo lại. “Hi vọng chúng tôi không cản trở công việc quan trọng của cô.”
“Không, thưa ông.” Cô ngậm chặt miệng, vì bất kỳ lời bào chữa nào được nói ra đều sẽ khiến tình hình tệ hơn. Jane vén một lọn tóc màu nâu nhạt ra sau tai, nở một nụ cười đầy lo lắng với bà Thị trường Lisa Chapmen, người đang ngồi cạnh ông Armstrong.
Lisa đã kết bạn với Jane ngay từ ngày cô mới đến thị trấn này. Lisa cũng sở hữu Petit Charms, một tiệm bánh beignet* và bánh ngọt, nhưng sau khi được bầu làm thị trưởng, bà đã giao cửa hàng lại cho con gái. Dù đã ở tuổi năm mươi nhưng Lisa vẫn trông như mới ba mươi mấy với làn da ngăm đen không tỳ vết và thân hình thon gọn.
Lisa mỉm cười. “Chúng tôi đã quyết định bổ nhiệm cô làm cảnh sát trưởng, Jane ạ. Xin chúc mừng.”
Cảnh sát trưởng. Jane ngồi thẳng lên. “Tôi... tôi không biết phải nói gì. Tôi không biết mình có thực sự xứng đáng hay không.”
“Cô có đủ năng lực để đảm nhiệm vị trí này. Chúng tôi đã tiến hành các cuộc phỏng vấn ở sở. Kỹ năng quản lý của cô rất xuất sắc, cô là một người có tổ chức và thông minh. Tất cả chúng tôi” - Lisa liếc nhìn Armstrong và nhấn mạnh thêm một chút vào từ tất cả trước khi tiếp tục - “biết rằng cô sẽ là một đại diện tốt cho sở giống như cha của cô đã làm trong suốt những năm qua.”
Jane cảm thấy choáng váng như máu không tuần hoàn được lên não. Cô đã không dám hy vọng mình sẽ thực sự được bổ nhiệm. “Cảm ơn mọi người rất nhiều. Tôi hứa sẽ không làm mọi người thất vọng.”
Armstrong nhíu mày. “Tôi phải nói rằng, tôi không tin tưởng lắm khi giao vị trí này cho một phụ nữ. Tôi biết nói thẳng ra lo ngại của mình như vậy thì không được đúng đắn lắm về mặt chính trị, nhưng tôi chưa bao giờ quan tâm tới cái gọi là đúng đắn về chính trị cả. Cô là một người phụ nữ nhỏ nhắn, Jane ạ. Vẻ ngoài của cô không khiến lũ tội phạm cảm thấy sợ hãi. Vụ án về kẻ 'anh hùng’ tự phong của cô cũng không có tiến triển gì suốt hai tháng nay rồi.”
Nụ cười của Jane đông cứng lại. Cô phải cố gắng lắm mới kiềm được nỗi tức giận đang chộn rộn nơi cuống họng. “Vụ án về gã 'anh hùng’ không phải ưu tiên của chúng tôi, thưa ông Victor. Chúng tôi chỉ là một lực lượng cảnh sát nhỏ, và việc tống cổ những kẻ buôn bán ma túy và tội phạm vào tù là việc khiến tôi quan tâm hơn.”
Lisa cũng lao vào bảo vệ cô. “Victor, không ngờ anh lại có thể nói ra những điều như thế đấy. Jane đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình trong mọi vị trí mà cô ấy đảm nhiệm ở sở, từ tuần tra cho tới thanh tra. Cô ấy đã thực hiện nhiều vụ bắt giữ với vai trò là một thanh tra nhiều hơn bất kỳ ai mà chúng ta từng thuê.”
Armstrong nhún vai. “Thị trưởng có quyền đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng tôi đoán mấy tháng nữa chúng ta sẽ lại phải tới đây để thay đổi quyết định hôm nay thôi.”
Lisa di chuyển giấy và bút chì, dấu hiệu chắn chắn cho thấy bà ấy đang giận dữ. Bà lên tiếng bằng giọng cẩn trọng và kiềm chế. “Tôi không muốn nghe anh nói thêm gì nữa đâu, Victor. Cuộc họp ngày hôm nay sẽ ngừng tại đây.” Bà đứng dậy, đi vòng quanh bàn để tiến tới bắt tay Jane.
Jane nắm lấy tay bà một lúc lâu. “Cảm ơn bà rất nhiều, Lisa.”
“Đây là niềm hân hạnh của tôi. Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng cô có thể hoàn thành xuất sắc công việc của mình. Tôi cảm thấy rất tự hào khi chúng ta có một sĩ quan tuyệt vời có thể đảm nhận vị trí này.” Mắt bà sáng lên. “Tôi tin chắc rằng tin tức này sẽ lan ra nhanh thôi.”
Nụ cười của Jane nhạt đi. Liệu có phải giới tính nữ là lý do khiến cô được đảm nhiệm vị trí này?
Cô gần như không thể đón nhận những lời tán tụng và chúc mừng trước khi trốn ra ngoài tắm mình trong sức nóng của mùa xuân Alabama với Parker. Cảnh sát trưởng. Paul Baker sẽ không vui khi nghe được tin này.
Liệu cô có làm được việc hay không? Ông Armstrong liệu có đúng về những thách thức mà cô phải đối mặt khi là phụ nữ? Cô nhẹ lắc đầu. Thị trấn này tin tưởng vào năng lực của cô. Cô sẽ vượt qua thử thách. Ở các đồn cảnh sát lớn, cảnh sát trưởng chỉ huy mọi người. Nhưng chỗ của cô chỉ có năm sĩ quan tính cả cô trong lực lượng, nên cô sẽ phải là một cảnh sát trưởng tự lao vào thực chiến.
Cảng Pelican nằm giữa Vịnh Oyster và Barnwell, dọc theo làn nước trong xanh của Vịnh Bon Secour. Trước đây, khách du lịch hầu như không đổ về Gulf Shores, nhưng từ khi những tiệm bánh beignet và những căn nhà ống của Cảng Pelican xuất hiện trên tạp chí National Geographic Traveler*, mọi thứ thay đổi hẳn. Khách du lịch kéo đến mang theo sự thịnh vượng cho ngôi làng vốn chỉ có hai ngàn người. Kể từ đó, cư dân nơi đây bắt đầu dựng lên những ban công bằng sắt và sơn những ngôi nhà kiểu Pháp cổ kính. Thị trấn khiến du khách nhớ đến Khu phố Pháp nổi tiếng của New Orleans.
Bây giờ, đây là thị trấn mà cô phải bảo vệ. Và cô sẽ làm điều đó bằng mọi khả năng của mình.
Cô quay người về phía quán cà phê và đụng phải một người đàn ông. Anh ta đưa tay ra để đỡ lấy cô. “Xin lỗi, tôi đi đường mà không để ý.”
Mắt anh ta hơi nheo lại như thể nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi, dù rằng hiện tại anh ta không cười. Anh ta cao hơn hẳn chiều cao một mét năm tám của cô, nên chắc cỡ ngoài mét tám. Cái đầu cạo trọc tăng thêm sức hấp dẫn cho đôi mắt nâu vốn giàu biểu cảm, trên người anh ta toát ra nguồn năng lượng dồi dào và sức mạnh tiềm ẩn dưới vẻ ngoài cuốn hút. Đôi tay rắn chắc và khuôn mặt rám nắng cho thấy anh ta đã dành khá nhiều thời gian hoạt động dưới ánh mặt trời. Cô bị sức hấp dẫn của anh ta cuốn hút tới nỗi ngay lập tức lùi lại một bước. Cô vẫn luôn né tránh những mối quan hệ. Đánh mất người mình thương yêu là điều quá đau đớn.
Đôi mắt sẫm màu mỉm cười với cô. “Cô là Jane Hardy?”
“Chính tôi đây. Anh trông quen quá.”
Màu đỏ ửng lên dưới làn da rám nắng của anh. “Có lẽ cô đã từng thấy ảnh của tôi rồi.” Anh giơ tay ra và bắt tay cô. “Tôi là Reid Dixon. Cô hẳn đã xem một số phim tài liệu của tôi.” Anh thả tay cô ra.
Tất nhiên cô đã từng xem chúng. “Anh đã quay một bộ phim về các hội cuồng giáo cách đây vài năm.”
“Đúng thế. Tôi định mua một tách cà phê. Cô có muốn uống cùng tôi không?”
Cô không muốn đồng ý, nhưng anh ta ở đây hẳn vì một lý do nào đó. Và vì anh ta đã chỉ đích danh cô, nên cô đoán mình sẽ không thích ý định của anh ta khi đến thị trấn này. Cứ chuẩn bị trước vẫn hơn.
“Tôi cũng định uống cà phê.” Cô sóng bước cùng anh ta tới tòa Pelican Brews và để chú chó của mình ngồi dưới mái hiên râm mát bên ngoài trước khi bước vào trong. Mùi hương tươi mới của cà phê Guatemalan khiến bước chân cô lâng lâng. Cô gọi một cốc cà phê rồi trả tiền, sau đó ngồi đợi bên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ.
Người đàn ông gọi cà phê đen rồi ngồi xuống cạnh cô. Cô nhấp một ngụm nhỏ và đợi anh ta nói ra điều mình muốn. Nhưng không thấy anh ta nói gì, cô quyết định phá vỡ sự im lặng. “Tôi không biết anh sống ở đâu, nhưng chắc hẳn nó cách xa thị trấn nhỏ này của chúng tôi.”
“Tôi sống ở New Orleans nhưng đã ở đây được vài tuần để quay một bộ phim tài liệu mới.” Anh ta chỉ về hướng nam. “Tôi thuê Holbrook.”
Ngôi biệt thự bằng gạch cạnh sông Bon Secour chưa được bán. Không phải ai cũng chấp nhận được giá thuê ấy. “Chỗ đẹp đấy.”
“Đúng thế.” Anh nhấp một ngụm cà phê và nhìn ra cửa sổ.
“Cô sống ở đây lâu rồi đúng không?”
“Gần như là cả đời.”
“Một vùng đất đẹp. Tôi và con trai dự định sẽ đi đánh tôm.”
Anh ta muốn gì ở cô nhỉ? “Vậy anh nên đi vào ban đêm, đó là khoảng thời gian tốt nhất.”
“Đúng thế. Vài tiếng nữa, Will, con trai tôi, sẽ kết thúc khóa bóng rổ của mình, nó đang bồn chồn muốn chạy đi đánh tôm lắm rồi.” Anh ta liếc nhìn cô, định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng đúng lúc này, điện thoại từ điều phối viên vang lên.
“Cảnh sát trường Hardy nghe.”
“Jane, có một vụ án mạng,” Olivia Davis cất tiếng. “Em cần đến bến tàu ngay. Một người đánh tôm đã kéo được một cái xác.”
“Em lên đường ngay đây.” Cô chộp lấy cốc cà phê và đứng dậy. “Rất vui được gặp anh, Reid. Tôi phải đi rồi.”
“Không sao, cô cứ đi đi. Tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
Nghe giống như một lời đe dọa hơn chứ không phải một lời hứa hẹn.