← Quay lại trang sách

Chương 2

Những con tàu màu trắng dập dềnh dọc theo các cầu tàu.

Jane ra hiệu cho thanh tra Brian Boulter đi theo sau mình và Parker xuống con đường lắc lư dẫn tới tàu đánh tôm Seacow. Brian có thể đe dọa nghi phạm bằng vẻ ngoài to lớn của mình. Cậu khiến người ta nhớ đến diễn viên Dwayne Johnson* nhờ kích thước đồ sộ của đôi tay săn chắc. Cô thường xuyên cảm thấy biết ơn vẻ ngoài mạnh mẽ đó, dù trông cô chẳng khác nào một chú lùn khi đi bên cạnh.

Cảm giác căng thẳng nơi ổ bụng lớn dần khi cô trông thấy con tàu cũ nát mà mình vẫn thấy suốt những năm qua. Thi thể hẳn phải có dấu vết của bạo lực nên điều phối viên mới gọi đây là một vụ giết người.

Cô nhìn thấy Paul Baker và đi về phía anh ta. Paul cao khoảng một mét tám bảy, sải bước về phía cô với dáng vẻ của một người đã quen khiến phụ nữ phải ngoái nhìn. Cô biết anh ta mới khoảng ba mươi và là một người có tham vọng. Anh ta muốn được bổ nhiệm làm cảnh sát trưởng thay cho cô và sẽ chẳng vui vẻ gì khi phải đứng ở vị trí thứ hai. Nhất là sau một người phụ nữ.

“Chuyện là thế nào vậy?” Cô hỏi.

“Tàu đánh bắt tôm đang kéo mẻ lưới cuối cùng thì phát hiện một cái thùng đá. Bên trong chứa phần thân.” Nghe giọng điệu bình thản này thì chắc hẳn anh ta chưa hay về chuyện cô mới được bổ nhiệm, chứ không thì phải giận dữ hơn nhiều.

Cô nhăn mặt. “Chỉ có phần thân thôi à?”

Paul gật đầu. “Giám định y khoa vừa đến, nhưng tôi đã nhìn qua dù không chạm vào cái xác. Không có đầu hay tay chân gì cả. Chắc là hung thủ không muốn nhận diện được danh tính nạn nhân.” Anh ta ngập ngừng. “Cô ấy mặc váy cưới.”

Jane lại nhăn mặt. “Tôi chưa thấy có báo cáo nào về cô dâu mất tích cả.”

“Đúng thế.”

Trên bến tàu, có hai người đàn ông đang ngồi với đôi chân buông thõng xuống bên dưới. Cô nhận ra ông Alfie Smith ngay lập tức. Cô thích ông già thường hay cho mình tôm này. Ông đang ngây người nhìn về phía Cảng Pelican. Trợ thủ hẵng còn tuổi thiếu niên của ông, Isaac, ném bánh mì cho lũ mòng biển đang tranh giành nhau từng mẩu nhỏ. Họ đều mặc áo dài tay, quần dài được nhét trong đôi ủng cao su vốn là màu trắng.

Nhìn thấy thi thể không lành lặn của một cô dâu hẳn sẽ khiến cả người điềm đạm nhất cũng phải thất kinh.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô vang lên trên sàn gỗ, ông Alfie quay đầu lại. Ông đứng lên và nhét tay vào túi quần kaki.

“Ông ổn chứ, Alfie?”

Đôi mắt xanh dương đã nhạt màu của ông liếc nhanh cô một cách khó nhọc. Dường như sáng nay ông trở nên nhỏ bé và uể oải hơn. Hầu kết của ông giật giật. “Tôi thấy yếu quá, Jane ạ. Tôi chưa từng thấy cái gì tương tự như vậy cả.”

“Cái thùng đá chứa xác bây giờ ở đâu rồi ạ?”

“Vẫn ở trên thuyền. Chính giữa bàn phân loại. Để tôi chỉ cho cô.”

“Ông có thể nói cho cháu biết bất cứ điều gì về thi thể mà ông tìm thấy không? Ông đã chạm vào nó chưa?” Cô hỏi nhanh những câu theo thủ tục thông thường, dù Paul chắc hẳn đã hỏi ông ấy trước đó rồi. ông Alfie mến cô, nên có lẽ ông sẽ mở lòng với cô hơn những người khác.

Ông lắc đầu. “Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một chiếc váy cưới cho đến khi tôi nhận ra nó nặng thế nào. Tôi... tôi có thể nhìn thấy các bộ phận của cánh tay dưới ống tay áo. Chẳng thể nào mà một thi thể nguyên vẹn lại nằm vừa thùng đá được, dù thùng đá này khá lớn. Thậm chí còn kh... không có đầu. Trông chỉ như có phần thân thôi.”

Bụng Jane quặn lên, nhưng cô cố gắng kiểm soát biểu cảm trên gương mặt. “Ông có nhận ra dấu hiệu gì trên thùng đá hay cái xác không?”

“Không. Tôi nói rồi, tôi không hề chạm vào. Tôi nghĩ kẻ đã thả thùng đá đó xuống vịnh muốn nó được tìm thấy. Đây là vùng đánh bắt tôm chính. Nếu kẻ đó không muốn nó bị phát hiện, hắn phải đem ra xa ngoài khơi cơ.”

“Trừ khi kẻ giết người không biết gì về nghề đánh bắt tôm cả.” Jane liếc nhìn cậu bé. “Cháu thì sao hả Isaac?”

Cậu bé cựa quậy, nhìn xuống đôi ủng trắng đã lấm bẩn. “Chẳng có gì nhiều mà nhìn, cháu cũng chẳng muốn nhìn.” Gương mặt cậu nhóc xanh lét. “Cháu gọi ông Alfie tới, rồi cháu nôn luôn, ông ấy cũng thế.”

Có lẽ cái xác sẽ tiết lộ nhiều thông tin hơn hai người đã tìm ra nó. “Cảm ơn hai người nhé. Chắc cháu sẽ phải hỏi thêm nhiều điều hơn sau khi khám nghiệm tử thi.”

Alfie ngồi thẳng lưng lên và chạm vào cánh tay cậu bé. “Cô biết tìm chúng tôi ở đâu rồi đấy.”

Nhân viên giám định y khoa Robert Yong đến. Jane dẫn anh ta lên tàu. Mùi tanh của tôm và sinh vật biển khiến mũi cô ngứa rát, nhưng cô bước tới chỗ thùng đá lớn với dáng vẻ tự tin hơn những gì bản thân cảm thấy. Cô bước lùi lại để Yong có thể quỳ gối xuống bên cạnh cái thùng đá. Từ chỗ này, cô có thể nhìn thấy những động tác kiểm tra sơ bộ bằng bàn tay đeo găng của Yong qua bả vai anh.

Chiếc váy cưới hẳn từng có màu trắng ngà và sang trọng với những họa tiết ren và kim sa. Việc xác định được vị trí của cửa hàng bán chiếc váy này sẽ giúp cô tìm ra cô dâu đang nằm đây là ai, mặc dù không có cả đầu lẫn tay. Nếu cô gái này không nằm trong kho cơ sở dữ liệu DNA thì rất khó để xác định danh tính, mặc dù chắc chắn người ta sẽ báo cáo nếu một cô dâu biến mất trong ngày cưới.

Yong đã làm giám định y khoa được ba năm rồi. Jane khá quý anh ấy. Chủ nghĩa thực dụng điềm tĩnh của anh được phát huy một cách hiệu quả trong những tình huống như thế này. Dù đã ngoài bốn mươi nhưng tóc anh vẫn đen láy, đôi mắt nâu lúc nào cũng biểu lộ sự tươi vui. Anh đã kết hôn với một giáo viên tiểu học và có hai đứa con đang học cấp ba. Họ sống cùng đường nhưng xa chỗ cô hơn một chút.

Yong thở hổn hển và lùi lại đủ để ngã lưng lên boong tàu. “Tôi không ngờ đấy,” anh nói bằng giọng run run.

Jane tiến lại gần hơn. “Sao thế?”

“Nạn nhân của chúng ta không phải phụ nữ. Đây là một người đàn ông.”

“Trong một chiếc váy cưới? Một người thích hóa trang ư? Hay một người chuyển giới?”

“Chắc chắn là nam.” Robert đứng dậy và đóng cái nắp lại. “Và đương nhiên, tôi sẽ yêu cầu đưa đến Mobile để khám nghiệm tử thi.”

“Hẳn rồi.” Cô gật đầu đồng ý.

Robert không thể tự mình khám nghiệm tử thi được. Nếu anh ấy cảm thấy có gì đó cần được chứng minh, anh sẽ yêu cầu Sở Pháp Y Alabama khám nghiệm. Còn vụ việc như thế nào thì cần khám nghiệm ư? Chắc chắn là vụ như thế này.

Tấm lưới được mở tung trên bàn phân loại, trộn lẫn mùi tôm với mùi khét của nhiên liệu động cơ. Nắng chiều rực rỡ trên cánh tay Reid khi anh và Will chạy thuyền máy tới Vịnh Mexico. Một đàn cá heo mũi chai hộ tống họ từ bờ biển. Lũ mòng biển kêu gào trên những thanh lan can thuyền và chỉ chực để chộp lấy những con tôm bị loại. Một con bồ nông và vài con diệc xanh vỗ cánh phía trên đầu, càng khiến anh cảm thấy hôm nay là một ngày hoàn hảo.

Reid nhíu mày trước đống lộn xộn nào là tôm và những mảnh rác vụn bị kéo lên theo lưới. Có nhiều rác và ít tôm hơn anh muốn. Có lẽ bởi vì anh đã không tập trung vào việc đánh bắt tôm sau khi gặp Jane Hardy bằng xương bằng thịt sáng ngày hôm nay.

Cô ấy không còn là một cô bé ngây ngô nữa, mà đã trở thành một phụ nữ xinh đẹp rồi.

Dải đất Perdido Key vươn lên từ phía xa, một vài chiếc thuyền lướt đi trên vùng nước động. Thời điểm đánh tôm tốt nhất là vào ban đêm, nhưng cậu nhóc nhà anh đã nài nỉ đi ngay nên Reid không thể từ chối được. Sao lại có một đứa trẻ thích đi chơi với ông cha già như anh nhỉ?

Anh ra hiệu cho Will tới giúp phân loại mớ bòng bong sinh vật biển và rác rưởi. Will cao hơn mét tám, cơ bắp đang phát triển. Chẳng mấy chốc, Reid sẽ không thể ghìm thằng bé trong những trận đấu vật được nữa.

“Chẳng có gì nhiều cha ạ.” Will ném rác vào một cái rổ. “Con nghĩ chúng ta nên di chuyển đến Vịnh Pensacola và xem có thể tìm thấy gì không.”

Will dường như có giác quan thứ sáu đối với nghề đánh bắt tôm, và Reid đã học cách tin tưởng vào khả năng thả lưới bẩm sinh của con trai mình. “Con nói gì cũng được. Cha sẽ phân loại nốt, còn con lái tàu đi.”

Quãng thời gian quý giá để hai cha con có thể cùng nhau đi đánh tôm không nhiều. Khi những bộ phim tài liệu ngày càng được săn đón thì anh càng phải di chuyển nhiều hơn mong muốn.

Điện thoại của Reid rung lên, anh nhìn vào dãy số. Anh không nhận ra số này, nhưng nhìn mã vùng thì chắc chắn đây là số di động của vùng này. Có lẽ là một khách hàng mà anh chưa kịp lưu vào danh bạ, nhưng các nhà sản xuất và khách hàng thường là người lạ. “Reid Dixon nghe.”

Một khoảng lặng kéo dài trước khi người gọi đến cất giọng khàn khàn. “Reid?”

Giọng nói của cô là thứ đầu tiên anh chú ý. Anh đưa điện thoại ra khỏi tai và nhìn lại vào dãy số. Anh đang mơ ư? Anh liếc nhìn Will, người đang đứng nơi bánh lái. Gió và sóng biển khiến con trai anh không thể nghe lỏm được cuộc trò chuyện này.

Reid lại đặt điện thoại vào tai. “Lauren?” Cổ họng anh nghẹn lại. Không thể nào là cô ấy được. Không đời nào.

“Bằng xương bằng thịt.” Tiếng cười khùng khục của cô nghe thật quen thuộc, thật quyến rũ.

“Cô còn sống.” Câu này nghe ngu ngốc làm sao. Đương nhiên cô ấy còn sống thì mới có thể nói chuyện được. “Tôi chỉ muốn nói là, tôi đã tuyên bố rằng cô chết một năm rồi. Cô đã ở đâu?”

“Ngay khi pháp luật cho phép hả?” Giọng cô có gì đó sắc nhọn.

Anh không trả lởi, cô thở dài một hơi. Anh dường như có thể ngửi thấy mùi thuốc lá luẩn quẩn quanh mình. Cô yêu những điếu thuốc chẳng khác nào một kẻ nghiện cô-ca-in yêu ống hút.

Cô đã ở đâu, và tại sao cô lại gọi điện đến sau ngần ấy năm? Anh cố gom lại những dòng suy nghĩ đang lộn xộn của mình. “Tôi đã cố tìm cô nhiều năm. Cô kiểu như... biến mất. Cô muốn tôi phải làm sao?”

“Anh thế nào rồi, Reid? Ừm, cả Will nữa?”

Ý nghĩ về con trai khiến đầu gối anh run lên. Lauren đột ngột xuất hiện trở lại khiến anh choáng váng, đây chính xác là phản ứng mà Lauren muốn. “Ổn. Chúng tôi ổn cả. Cô muốn gì?”

Will đang ở trong buồng lái, mái tóc đen bờm xờm bị gió thổi bay. Reid phải nuốt lại nỗi kinh hoàng của mình. Nếu cô ta muốn cướp Will đi, anh sẽ chiến đấu tới cùng. Đáng ra anh không nên để cô ta nuôi dưỡng thằng bé, nhưng cô ta đã che giấu bản chất thật của mình đủ khéo để anh không thể nhận ra cho tới khi quá muộn.

“Tôi nghe nói bây giờ anh thành công lắm. Tôi thì đang gặp một chút khó khăn và tôi cần tiền.” Cô ta nói thẳng yêu cầu của mình bằng giọng chán nản, như thể biết thừa anh sẽ đáp ứng mọi điều mà mình muốn.

Anh đã từng làm thế. Từng cố gắng trao cho cô ta tất cả những gì cô ta muốn. Nhưng những việc anh làm, những thứ anh mua không bao giờ là đủ. Anh biết giờ không phải lúc cố gắng nữa. “Không.”

“Được thôi. Vậy tôi sẽ nói chuyện với Will. Để xem con sẽ nói gì khi biết anh đối xử với tôi như vậy.”

“Cô đã bỏ rơi một đứa bé bảy tuổi trong lúc nó đang cần mẹ. Cô thậm chí còn không có tư cách nói chuyện với con. Cô không chịu nổi việc làm mẹ, và tôi biết điều đó chắc chắn chưa hề thay đổi. Cô không cướp con đi khỏi tôi được đâu.”

“Bây giờ thì nó không còn khóc lóc và bám rịt lấy tôi nữa. Tôi chắc chắn rằng mẹ con tôi sẽ hòa hợp, thân thiết với nhau. Tôi biết tỏng anh đấy, Reid ạ. Anh muốn bảo vệ nó khỏi bà mẹ tồi tệ này chứ gì? Anh không muốn cho nó biết tôi ghét làm mẹ đến nhường nào, hay chuyện tôi đã đẩy nó ra khi nó muốn được bế. Anh không muốn nó biết về những lần anh phải bế nó lên để tôi không quăng nó xuống sàn, đúng không? Tôi biết thừa. Nhưng anh sẽ phải trả giá nếu muốn bảo vệ thằng bé khỏi tôi.”

Cô ta khiến anh lạnh sống lưng. Lúc đầu, cô ta tỏ ra thật sự thương yêu Will. Sau khi kết hôn, anh bất lực chứng kiến cách hành xử của cô ta hoàn toàn thay đổi trong vô vọng. Anh đã làm tất cả mọi điều để Will không biết sự thật về Lauren. Trong tâm trí Will, cô ta vẫn là một người mẹ tuyệt vời, chỉ là đã gặp chuyện không may. Thằng bé sẽ suy sụp nếu biết chẳng có chuyện gì ép cô ta bỏ đi cả. Và nếu nó biết sự thật rằng cô ta thậm chí còn không phải mẹ ruột thì sẽ đau đớn hơn gấp bội.

Điều này dẫn đến những câu hỏi mà Reid chưa sẵn sàng trả lởi.

Anh hít một hơi thật sâu. “Bao nhiêu?”

“Năm trăm ngàn đô-la.”

“Tôi không thể kiếm ra nổi ngần ấy tiền. Có lẽ tôi sẽ gom được một trăm, nhưng chỉ thế thôi.” Ngần đó đã là cả một vấn đề rồi. Anh khó mà kiếm được một trăm ngàn đô-la sau khi bị Gary trộm tiền và đánh cắp thiết bị. Reid đã phải dùng đến một khoản kha khá tiền tiết kiệm của mình để mua những chiếc máy quay và thiết bị chỉnh sửa phim đắt tiền.

Hẳn cô ta đã nhận ra sự thật qua giọng nói của anh, nên thở dài. “Được. Tôi cần tiền càng sớm càng tốt.”

Anh sẽ phải bán một ít cổ phiếu, động đến quỹ hưu trí 401k* của mình. “Tôi cần vài ngày để gom tiền.”

“Tôi sẽ chờ anh đến thứ Tư, nếu không tôi sẽ tự tìm đến Will.”

“Tôi sẽ nhắn lại khi có tiền.”

Điện thoại bị ngắt kết nối, và anh nhìn vào màn hình. Cô ta đã kết thúc cuộc gọi. Hiển nhiên rồi. Anh đưa bàn tay run rẩy lên xoa gáy. Anh thậm chí không thể nói với bất kỳ ai về chuyện này. Vĩnh viễn không thể để cho Will biết.

*

Trò chơi đã bắt đầu.

Hắn thấy nỗi hân hoan theo từng bước chân Jane khi cô rời cuộc họp với nụ cười trên môi. Nhưng cô sẽ không cười được lâu nữa. Đường nét trên khuôn mặt và vóc dáng cô có gì đó khiến hắn liên tưởng đến nữ diễn viên Reese Witherspoon*. Thon gọn và nhỏ nhắn, Jane bước đi với tư thế ngẩng cao đầu và vẻ mặt như muốn nói “tôi có thể làm chủ cả thế giới”. Cô sẽ sớm nhận ra mình không thể nào sánh được với kẻ thù mà đến bản thân cũng chẳng hề hay biết.

Jane không biết hắn sẽ xáo trộn cuộc đời cô như thế nào. Chuyện đó còn lâu nữa mới xảy ra. Quả báo là một từ thú vị mà hắn đã ấp ủ trong đầu suốt nhiều năm trời. Nó như một con tàu chở hàng lao vào gia đình Hardy bằng vận tốc tối đa. Sẽ chẳng ai hiểu mục đích của hắn là gì cho đến khi quá muộn.

Hắn đã tìm được vài sự trợ giúp và giờ họ đang làm việc cùng nhau. Cô sẽ bận bù đầu với những vụ án dồn dập, rồi thời cơ thích hợp sẽ đến. Hắn móc đồng xu nửa đô-la Kennedy năm 1964 ra và lật nó qua lại giữa những ngón tay. Hắn sẽ bỏ nó ở nơi cô dễ dàng tìm thấy. Cô sẽ nghĩ mình tìm thấy đồng xu may mắn, nhưng thực tế lại là một sự hủy diệt.

Đây chỉ là nước đi đầu tiên trong ván cờ chết chóc. Chiếu tướng và trò chơi kết thúc.