← Quay lại trang sách

Chương 2

Tôi đang thưởng thức buổi tắm vòi hoa sen dài bốn mươi lăm phút. Tôi biết mình thờ ơ với môi trường đến mức không thể tha thứ, nhưng tôi từng đọc trên tờ Nhà khoa học mới rằng trong vài tỉ năm nữa, vũ trụ đang mở rộng này sẽ giãn ra đến mức không chịu nổi và sẽ bắt đầu co lại như một cọng thun, thời gian sẽ chạy ngược lại, và (do đó) nước cuối cùng sẽ chảy ngược về vòi hoa sen.

“Jasper! Bố quên khuấy đi mất!” tôi nghe bố hét toáng lên.

“Con đang tắm!”

“Bố biết rồi. Con có biết hôm nay ngày mấy không?”

“Không.”

“Đoán đi.”

“Ngày hai tháng mười hai.”

“Không. Là ngày mười bảy tháng năm! Bố thật không thể tin được con lại quên béng nó đi! Nhanh lên nào!”

Ngày mười bảy tháng năm, sinh nhật của mẹ tôi. Một cách khó hiểu, bố luôn mua cho bà một món quà. Một cách khó hiểu, ông thường buộc tôi mở nó. Tôi không bao giờ biết liệu có nên nói cám ơn. Thường thì đó là một quyển sách hoặc chocolate, và sau khi tôi mở ra rồi nói câu gì đó đại loại như “Quà được đấy,” bố sẽ đề nghị chúng tôi đích thân đưa nó cho bà. Điều đó đồng nghĩa với một chuyến đi đến nghĩa trang. Sáng nay, vì ngày trọng đại ấy đã bị bố tôi quên lửng, nên ông chạy nháo nhào trong nhà tìm món gì đó để gói lại. Cuối cùng ông tìm thấy một chai whisky chỉ còn lại hai ngụm gọi là. Tôi đứng chờ sốt ruột trong khi ông gói nó lại, và một lát sau ông đã đứng đấy đầy phấn khích trong lúc tôi mở nó ra và nói, “Quà được đấy.”

Mẹ tôi được chôn tại một nghĩa trang Do Thái, một sự chấp thuận dành cho ông bà nội tôi. Trong trường hợp bạn chưa biết, thì là thế này, tín ngưỡng Do Thái muốn bạn phải đặt một hòn đá trên mộ của những người thân yêu. Tôi chưa bao giờ thấy lý do nào để ngụy biện cho những phong tục tập quán kì quặc rẻ tiền như lý do này, vì thế tôi đi ra khỏi nhà và phân vân tự hỏi người mẹ quá cố của mình sẽ muốn nhận loại đá dơ bẩn nào để làm chứng cho lòng thành của tôi.

Khi đã đến nghĩa trang, chúng tôi không tìm được mộ của mẹ. Mê hồn trận những tấm bia đá xám xịt khiến chúng tôi lúng túng, nhưng cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy bà nằm ở nơi bà vẫn nằm, giữa Martha Blackman, người đã hít thở khí trời trong chín mươi tám năm buồn tẻ, và Joshua Wolf, người có quả tim ngừng đập đầy bất công ở tuổi mười hai. Chúng tôi nhìn vào phiến đá có tên bà trên đó.

Astrid.

Không có họ, không ngày tháng năm sinh hoặc ngày tháng năm chết - chỉ tên của bà hiu quạnh trên mộ chí, nói lên vô vàn sự im lặng.

Tôi cố hình dung cuộc sống sẽ như thế nào nếu có một người mẹ bên cạnh. Tôi không thể mường tượng ra nó. Người mẹ mà tôi thương nhớ là một hỗn hợp của những ký ức tự tạo, những tấm ảnh của các nữ diễn viên phim câm, và hình ảnh ấm áp, trìu mến của nguyên mẫu người mẹ. Bà biến ảo không ngừng, một hình ảnh liên tục chuyển động.

Ở cạnh tôi, bố đang nhịp ngón chân như thể đang chờ đợi kết quả một trận đấu. Ông bước về trước và phủi những chiếc lá thu hình ngôi sao khỏi bia mộ.

Tôi nhìn ông. Tôi nhìn chân ông. “Này!” tôi la lên.

Ông quay lại phía tôi, giật mình, và phập lại, “Đừng bất thình lình làm ồn trong nghĩa trang, thằng quỷ này. Con muốn bố chết vì sợ à?”

“Chân bố!” tôi gào lên, chỉ vào chúng. Ông nhấc gót chân lên để tìm phân chó.

“Bố đang đứng lên trên mẹ!”

“Không, không có!”

Đúng là thế. Ông đang đứng ở ngay trên mẹ tôi. Thằng ngốc nào cũng thấy điều đó.

“Bố đang đứng ngay trên mộ mẹ kìa! Đi ra!”

Bố mỉm cười nhưng không làm gì để di chuyển đôi chân mình. Tôi chộp cánh tay ông và lôi ông sang một bên. Việc đó chỉ khiến ông cười to.

“Whoa. Bình tĩnh nào, Jasper. Mẹ con không có trong đấy đâu.”

“Ý bố là sao, mẹ không có trong đấy?”

“Mẹ con không được chôn ở đấy.”

“Ý bố là sao?”

“Ý bố là có một quan tài. Chỉ có điều nó trống rỗng!”

“Một quan tài trống rỗng?”

“Và con muốn biết điều tồi tệ nhất không? Con vẫn phải trả cùng một giá tiền giống như bên trong thực sự có một cái xác vậy! Hình như bố đã tưởng người ta tính theo trọng lượng, nhưng rõ ràng không phải vậy.”

Tôi nhìn vào khuôn mặt ỉu xìu của ông ấy, thất kinh. Ông đang lắc đầu, tiếc rẻ số tiền bị mất.

“MẸ CỦA TÔI Ở CHỖ QUÁI NÀO?”

***

Bố giải thích rằng bà đã chết ở châu Âu. Ông không chịu nói nhiều hơn về chuyện đó. Ông đã mua miếng đất an táng vì tôi, lấy lý do là một đứa bé trai có quyền tưởng nhớ mẹ của nó ở một khung cảnh thích hợp. Còn nơi nào khác để nó làm việc đó? Chẳng lẽ tại rạp chiếu phim?

Năm tháng trôi qua, khi chủ đề này phát sinh, bố chẳng nói gì với tôi về mẹ ngoài việc bà đã chết và người chết không thể nấu bữa tối cho ta. Điều tôi không tin nổi lúc này là tôi đã hoàn toàn kiềm nén sự tò mò của mình. Tôi cho rằng vì ông không muốn nói về chuyện đó, nên bố đã thuyết phục tôi tin rằng thật là thô lỗ khi cứ đi chõ mũi vào những cuộc đời đã kết thúc. Mẹ tôi là một chủ đề mà ông đặt lên chiếc kệ cao, nằm ngoài tầm chất vấn. Tôi đã chấp nhận điều này theo giá trị bề ngoài của nó, rằng trong bất kì tình huống nào, anh cũng không nên hỏi về sự hủy hoại của một người được cho là không thể hủy hoại.

Nhưng giờ đây, đột nhiên, với tiết lộ rằng trong ngần ấy năm qua tôi đã thương nhớ trên một cái lỗ trống không, nỗi tức giận biến thành một sự tò mò bỏng cháy. Trong xe ô tô trên đường từ nghĩa trang về nhà, tôi bảo với bố rằng nếu tôi đã đủ khôn lớn để khóc thương, ở tuổi lên chín, thì tôi đã đủ khôn lớn để biết đôi điều về mẹ.

“Đó chỉ là một người phụ nữ mà bố từng hẹn hò trong một thời gian ngắn,” bố nói.

“Chỉ là một người phụ nữ? Hai người không cưới nhau ư?”

“Ôi Chúa ôi, không. Bố chưa bao giờ làm lễ cưới.”

“Vậy thì, bố có, bố biết đấy, yêu mẹ không?”

“Bố không biết trả lời câu hỏi đấy như thế nào, Jasper ạ. Bố thực sự không biết.”

“Thử đi.”

“Không.”

Tối hôm đó, tôi nghe tiếng búa gõ và khi đi vào phòng tắm, tôi trông thấy bố đang treo một tấm rèm lên kính nhà tắm.

“Bố đang làm gì vậy?”

“Một ngày nào đó con sẽ cám ơn bố vì chuyện này,” ông đáp.

“Bố, chỉ cần kể cho con nghe về mẹ thôi. Trông bà như thế nào?”

“Con vẫn còn nhai đi nhai lại chuyện đó à?”

“Vâng.”

“Thế này được rồi.”

Bố đã đóng đinh xong, treo cây lõi lên, và kéo tấm rèm màu be ngang qua tấm kính bằng một sợi dây.

“Tại sao người ta cần nhìn mình khi chải răng chứ? Họ không biết răng mình nằm ở đâu à?’

“Bố!”

“Cái gì? Chúa ơi! Con muốn biết gì, thông tin thực tế ư?”

“Mẹ có phải người Úc không?”

“Không, người châu Âu.”

“Chính xác là từ nước nào?”

“Chính xác là bố không biết.”

“Làm sao mà bố không biết được?”

“Sao bỗng dưng con lại quan tâm đến mẹ mình thế nhỉ?”

“Con không biết, bố ạ. Chắc là con tình cảm quá thôi.”

“Ái chà, còn bố thì không,” ông nói, đưa cho tôi xem cảnh tượng quen thuộc: tấm lưng của ông.

***

Trong những tháng sau đó, tôi thúc ép, làm áp lực, vặn vẹo, từng chút từng chút một, tìm cách moi móc được thông tin ít ỏi sau đây: nhìn ở vài góc độ thì mẹ tôi cũng đẹp, và đi du lịch rất nhiều, và bà ghét chụp ảnh mình như người ta ghét bị mất tiền vậy. Bà nói lưu loát nhiều ngôn ngữ, qua đời ở độ tuổi đâu chừng hai mươi sáu đến ba mươi lăm, và dù bà được gọi là Astrid, nhưng đó có thể không phải là tên thật của bà.

“À, và mẹ con tuyệt đối ghét Eddie,” một hôm ông nói.

“Mẹ biết Eddie à?”

“Bố gặp Eddie cũng tầm lúc đó.”

“Tại Paris?”

“Ngay ngoại ô Paris.”

“Bố làm gì ngay ngoại ô Paris?”

“Con biết đấy. Việc thường lệ. Đi lăng quăng.”

Eddie, bạn thân nhất của bố, là một người Thái gầy với bộ ria mỏng, lúc nào cũng tỏ ra đang ở thời hoàng kim của cuộc đời và chưa một ngày kết thúc. Khi ông ta đứng cạnh người bố nhợt nhạt của tôi, trông họ giống bạn bè thì ít mà giống bác sĩ với bệnh nhân thì nhiều. Giờ thì rõ ràng tôi sẽ phải cật vấn Eddie về mẹ của mình. Tìm được ông ta là một vấn đề. Ông ta thường xuyên đi nước ngoài không một lời giải thích, và tôi chả biết đấy là ông đi công tác, đi chơi, đi quên ngày quên tháng, đi thảm sát, hay đi làm liều. Eddie có cách nói đại khái rất dứt khoát - ông ta sẽ không bao giờ đi vào chi tiết đến mức nói với bạn, chẳng hạn như, rằng ông ta sắp đi thăm bà con ở tỉnh Chiang Mai của Thái Lan, nhưng nếu bạn làm áp lực, ông ta có thể thừa nhận rằng mình đã “đến châu Á”.

Tôi phải chờ những sáu tháng mới thấy lại mặt mũi Eddie. Trong suốt thời gian đó, tôi chuẩn bị một danh sách câu hỏi, diễn đi diễn lại trong đầu cuộc hỏi đáp với ông ta, kể cả những câu trả lời của ông ta. Tôi kì vọng - song hóa ra lại sai bét - một chuyện tình kinh thiên động địa, trong đó người mẹ thánh thiện của tôi xả thân trong một bối cảnh dạng Romeo và Juliet: tôi tưởng tượng rằng đôi tình nhân xấu số này đã thực hiện một vụ tự tử kép lãng mạn đầy bi kịch nhưng bố đã rút lui vào phút chót.

Cuối cùng vào một buổi sáng, tôi đang ở trong nhà tắm chải răng trước tấm rèm kéo ngang thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Eddie gọi với vào. “Marty! Cậu có đây không? Hay tôi đang nói chuyện với một căn hộ vắng người?”

Tôi chạy ra phòng khách.

“Cậu bé đây rồi,” Eddie nói, và như thường lệ, trước khi tôi kịp nói “Xin đừng,” ông ta đã nhấc chiếc Nikon treo trên cổ lên và chụp ảnh tôi.

Eddie là một gã cuồng nhiếp ảnh, không thể không chụp hình tôi năm phút một lần. Ông ta là một người đa năng: Vừa dán một mắt vào ống kính chiếc Nikon, ông ta có thể vừa hút thuốc lá, chụp ảnh chúng tôi, và vuốt lại tóc mình cùng một lúc. Dù ông ta nói tôi rất ăn ảnh, nhưng tôi không thể phản bác - ông ta không bao giờ cho chúng tôi xem kết quả. Tôi còn không biết ông ta có rọi những tấm ảnh đấy ra hay không nữa, hoặc thậm chí ông ta có lắp phim trong máy hay không. Đó chỉ là một ví dụ nữa về sự bí ẩn bệnh hoạn của Eddie. Ông ta không bao giờ nói về bản thân mình. Không bao giờ kể cho bạn nghe thời trẻ ông ta thế nào. Bạn còn không biết ông ta có thời trẻ hay không. Ông ta sống tách biệt, cả về thể xác lẫn tinh thần.

“Bố cháu thế nào? Vẫn khỏe hả?”

“Eddie, chú có biết mẹ cháu không?”

“Astrid? Đương nhiên, chú biết cô ấy. Thật là đáng tiếc, nhỉ?”

“Cháu không biết. Thế à?”

“Ý cháu là sao?”

“Hãy kể cho cháu nghe về bà ấy.”

“Được thôi.”

Eddie thả phịch người xuống ghế sofa và vỗ lên chiếc gối đệm gần ông ta. Tôi nhảy lên đó đầy phấn khích, không hề nhận ra cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ trở nên cực kì đáng thất vọng: với tất cả kì vọng của tôi, tôi đã hoàn toàn quên mất rằng Eddie là người kể chuyện dở nhất thế gian.

“Chú gặp cô ấy ở Paris, cùng với bố cháu,” ông ta bắt đầu. “Chú nghĩ đấy là mùa thu, vì lá cây có màu nâu. Chú nghĩ tên tiếng Mỹ của mùa thu, ‘mùa lá rụng’, quả thực rất đẹp. Cá nhân chú thì thích mùa thu, hay là mùa lá rụng, như họ nói, và cả mùa xuân nữa. Mùa hè chú chỉ chịu nổi ba ngày đầu tiên rồi sau đó chú phải tìm một cái tủ đông thịt để trốn vào.”

“Eddie...”

“Ồ. Chú xin lỗi. Chú lạc đề rồi, phải không? Chú quên nói cho cháu nghe chú cảm thấy thế nào về mùa đông.”

“Mẹ cháu.”

“Phải rồi. Mẹ cháu. Cô ấy là một người phụ nữ đẹp. Chú không nghĩ cô ấy là người Pháp, nhưng cô ấy có thân hình giống như thế. Phụ nữ Pháp đều nhỏ con, mảnh khảnh và có ngực khá nhỏ. Nếu cháu muốn ngực to, cháu phải bước qua biên giới sang Thụy Sĩ.”

“Bố nói chú gặp mẹ cháu ở Paris.”

“Đúng vậy. Chính là ở Paris. Chú nhớ Paris. Cháu có biết là ở Pháp người ta có một từ khác khi gặp phải thứ gì làm cháu thấy gớm không? Cháu không được nói ‘Kinh quá!’ Sẽ chẳng ai hiểu cháu muốn nói gì. Cháu phải nói ‘Đồ ngốc!’ Thật kì cục. Khi cháu bị thương cũng vậy. Phải nói ‘Á!’, không nói ‘Ối!’”

“Bố cháu làm gì ở Paris?”

“Ông ta chẳng làm gì cả trong những ngày ấy, tương tự như chẳng làm gì cả vào lúc này, khác chăng là lúc ấy ông ta nói tiếng Pháp. Ái chà, thực ra ông ta chả làm gì sất. Ông ta suốt ngày viết hí hoáy vào quyển sổ màu xanh lục bé xíu của mình.”

“Tất cả sổ tay của bố đều có màu đen. Ông luôn dùng cùng một loại.”

“Không, quyển này chắc chắn màu xanh lục mà. Chú có thể thấy nó trong đầu đây này. Thật tiếc là cháu không nhìn thấy được những hình ảnh hiện lên trong đầu chú vào chính lúc này. Chúng sống động kinh hồn. Chú ước gì chúng ta có thể chiếu toàn bộ hình ảnh trong đầu lên màn ảnh và bán vé. Chú nghĩ số tiền mà cháu muốn công chúng móc hầu bao ra để trả sẽ thực sự quyết định giá trị bản thân cháu đấy.”

Tôi rời khỏi ghế sofa, bảo Eddie cứ nói tiếp không cần tôi ở đó, đi vào phòng ngủ của bố, và đứng ở cánh cửa mở toang, đần mặt ra trước sự lộn xộn bừa bãi khủng khiếp, chúng có thể đang che giấu câu chuyện bí mật của mẹ tôi trong một quyển sổ màu xanh lục, mà cũng có thể không. Thường tôi không vào phòng ngủ của bố, vì cùng một lý do như bạn không đi vào để nói chuyện với một người khi người đó ở trong toilet, nhưng lần này sự việc đủ quan trọng để buộc tôi phải phá vỡ nguyên tắc của mình. Tôi bước vào mớ ruột gan mở toang của bố tôi, vào cơn bão cát gào rú của ông; việc ông ngủ ở trong đây đã là một kì tích.

Tôi lên kế hoạch việc cần làm. Đầu tiên tôi phải định hướng thông qua một kho lưu trữ báo chí vàng vọt, có thể cạnh tranh với những tờ báo lưu trữ trong thư viện công cộng. Chúng được chất thành chồng và nhét vào những góc tối của căn phòng, số chồng quá nhiều đến độ chúng phủ một lớp thảm lên sàn nhà suốt đến tận giường ngủ. Tôi bước lên trên những tờ báo và những thứ mà tôi chỉ có thể hình dung đã được ông lôi ra từ thùng rác và những vật mà tôi tưởng tượng đã được ông kéo ra từ miệng người khác. Trên đường tôi tìm thấy những vật từ lâu được cho là đã mất: sốt cà chua, mù tạt, toàn bộ thìa uống trà, những chiếc thìa ăn xúp, và những chiếc đĩa to. Tôi mở một trong những chiếc tủ quần áo của ông, và dưới một đống quần áo tôi tìm thấy chồng sổ tay đầu tiên - phải đến hàng trăm quyển. Chúng toàn màu đen. Đen, đen, đen. Trong chiếc tủ quần áo thứ hai tôi tìm thấy một trăm quyển khác, lần nữa, thật thất vọng, đều màu đen. Tôi bước vào trong chiếc tủ - nó rất sâu. Ở đấy tôi tìm thấy một chồng tạp chí nhưng cố gắng không nấn ná với chúng. Tất cả những tấm ảnh trong đó đều bị bố cắt bỏ mắt. Tôi cố không đào sâu chuyện này. Một người có thể đọc một quyển tạp chí và có thể sẵn sàng cắt bỏ những đôi mắt nếu ông ta cảm thấy chúng đang nhìn ông một cách xấc láo, phải không? Tôi phớt lờ chúng, và tiến sâu hơn vào trong tủ (nó quả thực là một cái tủ rất sâu). Lại một chiếc hộp khác lộ ra, lại một chồng sổ tay khác, cũng như tất cả những đôi mắt bị cắt bỏ từ các quyển tạp chí. Chúng lãnh đạm nhìn tôi khi tôi lục lọi những quyển sổ, và có vẻ như mở to ra cùng với đôi mắt của tôi khi nhìn thấy, chèn bên dưới phần giấy bồi ở đáy hộp, một quyển màu xanh lục.

Tôi cầm lấy nó và biến nhanh ra khỏi căn phòng ngột ngạt của bố. Tôi nghe thấy tiếng Eddie trong phòng khách, vẫn đang độc thoại. Tôi đi vào phòng mình để xem xét quyển sổ màu xanh.

Lề sổ đã mòn. Tôi mở ra và thấy mực đã bị hoen, nhưng chưa đến mức khiến chữ không đọc được. Chữ viết tay đi từ nhỏ và ngay ngắn đến to và ngoằn ngoèo, và trong những đoạn phía sau, khi nó chạy theo đường chéo từ trên xuống dưới trang giấy, thì trông tựa như chữ được viết ra trên lưng lạc đà hay ở mũi của con tàu chòng chành trong thời tiết xấu. Một số trang chỉ được kẹp vào nhau bằng một cái kẹp giấy, và khi đóng quyển sổ lại, những góc giấy lòi ra như những chiếc thẻ đánh dấu sách.

Có một trang mang tiêu đề, bằng tiếng Pháp: Petite miseriès de la vie humaine[22].

Đây không có nghĩa là những nỗi khổ bé nhỏ, như tôi thoạt đầu đã nghĩ, mà dịch ra, đại khái là, “Những chuyện bực dọc nhỏ nhặt của đời người.” Nó đem lại cho tôi cảm giác tởm lợm, dù nó rất có ích trong việc giúp tôi đối mặt với câu chuyện về sự ra đời của mình, câu chuyện được tìm thấy trong quyển nhật kí sau đây, mà tôi in lại ra đây cho bạn đọc.

Petite miseriès de la vie humaine

11 tháng Năm

Paris - thành phố hoàn hảo cho kẻ cô đơn & khốn khổ. London quá ảm đạm, không thể làm một kẻ sầu đời mang chút lòng tự trọng. Ô London! Hỡi thị trấn kinh tởm! Hỡi đám mây xám lạnh! Hỡi lớp sương mù & mây khói là đà! Hỡi tiếng than van trĩu nặng! Hỡi tiếng thở dài đau khổ lất phất! Hỡi giống người nông cạn! Hỡi thị trấn vội vã! Hỡi thị trấn dễ vỡ! Hỡi đế chế sụp đổ! Hỡi thị trấn trang-ba[23]! Bài học từ London - địa ngục không nóng như thiêu mà lạnh giá & xám xịt.

Còn Rome? Đầy rẫy những kẻ lạm dụng tình dục sống chung với mẹ của mình.

Venice? Quá nhiều du khách khờ khạo như những tín đồ cho chim bồ câu Ý ăn, trong khi ở quê nhà thì hắt hủi chúng.

Athens? Khắp nơi cảnh sát cưỡi ngựa đi ngang qua, chỉ dừng lại để ngựa của họ phóng uế lên những con đường lát sỏi - phân ngựa chất thành từng đống khổng lồ đến độ ta nghĩ hẳn là không có thuốc nhuận trường nào trên thế giới tốt hơn những kiện cỏ khô.

Tây Ban Nha? Phố xá bốc mùi như những chiếc vớ rán trong nước tiểu - quá nhiều tín đồ Công giáo được rửa tội bằng nước tiểu. Dù vấn đề thực sự với Tây Ban Nha là ta liên tục bị pháo hoa làm phiền - cơn kích dục của những buổi hội hè bùng nổ xát muối vào vết thương của lòng cô đơn.

Nhưng Paris - xinh đẹp nghèo nàn xấu xí sang trọng rộng lớn phức tạp xám xịt mưa bão & thuần Pháp. Ta thấy những người phụ nữ lạ lùng, những chiếc ô, những kẻ ăn xin, những con đường rợp bóng cây, xe đạp, tháp nhà thờ, người Phi, những mái vòm ảm đạm, ban công, những chậu hoa vỡ, sự thô lỗ vang vọng khắp muôn đời, những khách bộ hành vô phương hướng, những khu vườn tuyệt đẹp, những cái cây màu đen, những hàm răng xấu, những cửa hiệu thanh lịch, những người theo chủ nghĩa xã hội lần bàn tay lên đùi của những người trí thức, những nghệ sĩ phản kháng, những tài xế tồi, nhà vệ sinh có trả tiền, mùi phô mai nhìn thấy được, những chiếc khăn choàng dí dỏm, bóng những mùi cơ thể trong tàu điện ngầm, những nghĩa trang thời thượng, những người chuyển giới hấp dẫn, ánh sáng lọc, khu ổ chuột, bụi bẩn, nỗi khát khao, những cột đèn nghệ thuật, sự phớt tỉnh đa sắc của những người hút thuốc thụ động, những khuôn mặt bằng sỏi đá điên loạn trong các quán cà phê vỉa hè, những cổ áo cao, chocolate nóng, những miệng máng xối theo kiến trúc gothic lòe loẹt, những chiếc mũ nồi nhung, những con mèo gầy gộc, những kẻ móc túi bỏ chạy với mớ tài sản lấp lánh của các du khách Đức giàu có, & những bức tượng khoe dương vật vĩ đại ở các quảng trường & cửa hàng tình dục.

Người ta nói quả không ngoa: những người Paris dễ kích động ngồi vắt chân trong các quán cà phê & triết lý với các vị khách không mời - nhưng tại sao khi mình nghe ai đó đưa ra một lý luận tuyệt vời thì mình lại có cảm giác tựa như khi mình nhìn thấy một người mặc quần áo cho con chó của ông ta?

Mình đang giữ tấm bưu thiếp cuối cùng của Caroline. Caroline điển hình. “Em đang ở Paris” & một địa chỉ, một vùng ngoại ô bẩn thỉu nào đấy ngoài thành phố. Mình sẽ đến đó & nói với nàng rằng em trai mình đã chết, người đàn ông mà nàng yêu, và rồi... Nhưng GƯỢM HẴNG - những tuyên ngôn yêu đương vụng về là nguy cơ cao gây bệnh tim. Mình có nên gặp nàng không? Mình có nên chờ đợi? Vấn đề với hầu hết mọi người là họ CHƯA BAO GIỜ bị giằng xé, không hẳn, không sâu sắc như mình bị, CHƯA BAO GIỜ xé toạc họ ra thành trăm mảnh CHƯA BAO GIỜ lắng nghe những lời cảnh báo CẢ HAI đều biến trường hợp của họ thành ra đầy sức thuyết phục VÀ đầy tính đúng đắn & họ không biết thế nào là đầu óc & cơ thể mỗi bên muốn HAI thứ như vậy là BỐN ý tưởng hấp dẫn cùng một lúc.

Mình tự hỏi liệu mình sẽ tìm đến đúng Caroline hay chỉ một người nào đó đã biết mình năm phút trước.

4 tháng Sáu

Sáng nay thức dậy đã nghe tiếng trẻ con cười đùa - điều đó khiến mình điên tiết. Tệ hơn nữa - nhận ra quyết định đã xảy ra trong đầu mình sau một đêm - Hôm nay Martin Dean sẽ đến gặp Caroline Potts & tuyên bố tình yêu & sự hiến dâng bất tử. Mình nằm trên giường lòng bồn chồn không yên. Nghĩ đến việc mọi quyết định thay đổi đời mình đều là những quyết định mệnh lệnh do đỉnh cao nhất của thang bậc cá nhân đưa ra - khi các mệnh lệnh được kẻ chỉ huy dồn dập đưa ra thì anh có thể làm gì? Mình tắm cạo râu uống rượu nhạt & mặc quần áo. Trong đầu hai kí ức rời rạc về Caroline 1. Nụ cười của nàng, dù không phải là khuôn mặt mỉm cười của nàng 2. tư thế trồng cây chuối của nàng - chiếc váy kẻ lật ngược xuống tận nách nàng - chúa ơi động tác trẻ con ngây thơ ấy khiến mình muốn vồ lấy nàng một cách thô bạo dù rất chân tình.

Đi vào trong lòng thành phố rồi ngạt thở trong tàu điện ngầm ra khỏi Paris. Trông thấy bốn người mặt ngựa. Thằng du côn 14 tuổi định móc túi mình làm mình nhận ra mình không biết từ Ê! trong tiếng Pháp nói như thế nào.

Cuối cùng ngồi trên một bức tường đá thấp đối diện tòa nhà nhỏ có nhiều cửa sổ, rèm đóng kín mít tựa như từ muôn đời nay. Thật khó tin tòa chung cư bẩn thỉu này là nơi ở của người con gái mình yêu. Kẻ chỉ huy cảm thấy mình sẽ chần chừ bèn rít lên trong tai mình vì vậy mình tiến đến cửa trước & gõ. Cũng cắn môi dưới của mình dù kẻ chỉ huy không ra lệnh.

Tay cầm cửa xoay chậm & khẽ để kéo dài thêm căng thẳng. Cuối cùng cửa mở ra để lộ một người phụ nữ thấp béo có chiều ngang bằng chiều cao - nói cách khác, một hình vuông hoàn hảo.

Oui?[24]

Caroline Potts, cô ấy ở đây à? Mình nói bằng tiếng Anh hoàn chỉnh dịch từ câu tiếng Pháp đúng văn phạm. Người phụ nữ huyên thuyên một hồi & lắc đầu. Caroline không còn ở đó.

Còn ông Potts? Người bị mù ấy?

Bà ta thần ra nhìn mình.

Mù. Không có mắt. Không có mắt, mình lặp lại một cách xuẩn ngốc, nghĩ rằng Vậy, tôi có thể vào & ngửi gối của cô ta không?

Xin chào! Một giọng nói cất lên từ cửa sổ trên lầu. Một khuôn mặt châu Á đang lơ lửng ở đó tìm kiếm một thân hình để gắn vào. Đợi đấy! khuôn mặt nói & chạy xuống không kịp thở.

Anh đang tìm cô gái và người đàn ông mù?

Vâng!

Tôi là Eddie.

Thì sao?

Thì không sao cả. Cô gái đi một tháng trước, sau khi người đàn ông mù chết.

Chết? Anh có chắc không?

Dĩ nhiên là chắc. Tôi đã có mặt tại đám tang mà. Anh tên gì?

Martin. Ông ấy chết như thế nào?

Tôi thường quan sát họ từ cửa sổ phòng mình. Mỗi ngày cô ta đều dẫn ông ấy đến các cửa hàng để ông ấy biết mấy cái hố nằm ở chỗ nào trên đường, nhưng rồi ngày hôm đó ông ấy đi một mình. Chắc ông ấy đã mất phương hướng vì ông ấy đi ra ngay giữa đường và cứ đứng đó.

Ông ấy bị xe đâm à?

Không, ông ấy bị lên cơn đau tim. Ông ấy được chôn ở nghĩa trang địa phương. Anh muốn thăm mộ ông ấy không? Tôi có thể đưa anh đi. Đi nào, gã nói trong lúc gài nút áo choàng, nhưng mình do dự. Có gì đó trong tác phong của gã khiến mình không yên tâm: tay gã tạo ra những cử chỉ tinh tế & lời nói gã có giọng điệu hòa giải như thể bọn mình vừa cãi nhau & gã muốn chuộc lỗi với mình vậy.

Chúng ta sẽ đi và thăm người bạn quá cố của anh chứ? Gã hỏi giọng ngọt ngào & tôi nghĩ mình không thích tay này chẳng phải vì tôi có lý do chính đáng để ghét gã nhưng thế thì đã sao nào? Tôi từng bị căm ghét bởi những kẻ mà họ thậm chí còn không thể có lý do nhấc tôi ra khỏi danh sách những kẻ xếp hàng để nhận diện tội phạm.

Dưới bầu trời xám xịt bọn mình lặng lẽ đi bộ trên con đường mang cùng màu sắc đến tận đỉnh đồi. Nghĩa trang chỉ cách đó 100 mét - một nơi thuận tiện để chết. Ngôi mộ chỉ có tên ông ta & tuổi thọ & chẳng còn gì khác không những lời nhận xét dí dỏm nho nhỏ không gì hết. Mình tự hỏi liệu Lionel đã chết ngay lập tức hay là trong hơi thở cuối cùng đã lên một kế hoạch tầm thường như Phải mua sữa. Rồi mình nghĩ về tất cả những cái chết mà mình biết - Harry đã chọn cái chết của lão thế nào & Terry có thể đã bị sốc bởi cái chết của nó ra sao & cái chết của bố mẹ mình hẳn đã xảy đến với họ như một sự bất ngờ ngoài mong đợi tựa như một tờ hóa đơn trong mớ thư từ mà họ nghĩ họ đã thanh toán.

Eddie mời mình vào uống rượu vang nóng. Căn phòng nhỏ trang trí thưa thớt của gã có mùi như hỗn hợp của vỏ cam khét & gò má của bà già mà gã bị buộc phải hôn tại buổi họp mặt gia đình. Tấm thảm loang lổ những vệt dầu to tướng, căn phòng nói lên một cách hùng hồn những lần làm đổ chất lỏng của những gã khốn vụng về từng sống ở đó.

Bọn mình ăn sandwich & uống rượu vang nóng. Eddie thuộc tuýp người giỏi đúc kết cuộc đời mình trong chưa đầy một phút. Sinh ra ở Thái Lan. Học ngành y - chưa bao giờ thực hành. Đi du lịch nhiều. Giờ đang tìm hiểu Paris.

Chẳng có gì để bình luận.

Cuộc trò chuyện trôi chảy như nước nhấn xuống bồn cầu. Gã nhìn mình chăm chú đến nỗi mình cảm thấy mắt mình như hai tấm gương cỡ bỏ túi và gã đang soi lại tóc.

Đêm xuống nhanh - mình thấy bất an khi gã không mở đèn. Liếc nhìn công tắc trên tường nhưng sợ không dám di chuyển nếu gã hâm này thích niềm vui thiếu không khí của bóng tối thì mình cũng sẽ như thế. Cuối cùng gã đưa tay ra sau lưng & bật một chiếc đèn bàn lên. Ánh sáng nhỏ cháy bỏng & lớn lên trong mắt mình.

Xem ra hôm nay anh rất thất vọng nhỉ, gã nói.

Ừ, tôi nghĩ cô ấy sẽ ở đây.

Câu nói khiến gã cười sằng sặc, giọng cười nghe như dị tật bẩm sinh.

Ý tôi là cái chết của người bạn của anh.

À ừ, cả chuyện đó nữa.

Anh yêu cô gái này à?

Cô ấy là một người bạn đồng hương cũ.

Úc, gã nói dịu dàng khiến tên của đất nước mình nghe như một đồ vật cũ mà gã từng sở hữu nhưng từ dạo ấy đã vứt đi. Mình nói Ừ hử & gã tiếp tục hỏi. Mình đang làm gì ở Paris? Mình sẽ ở bao lâu? Mình đã sống ở đâu? Mình có từng làm việc không? Tại sao không? & vân vân. Gã đề nghị giúp đỡ mình bất kể mình cần gì. Tiền hay công việc hay một nơi để ở. Mình cám ơn gã & nói trời tối rồi.

Anh có phiền lắm không nếu tôi chụp hình anh?

Có đấy.

Ồ, thôi nào. Chỉ là sở thích nhỏ của tôi thôi mà, gã vừa nói vừa mỉm cười. Mình nhìn quanh phòng để tìm bằng chứng cho câu nói này - một tấm ảnh chẳng hạn - nhưng những bức tường đều trống trơn & khi gã đi vào căn phòng kế bên để lấy “đồ nghề” như cách gã gọi chiếc máy ảnh của gã và nó khiến mình rùng mình vì hễ có ai nói từ đồ nghề là mình lại nhìn thấy những cái gọng kềm khổng lồ bóng lộn với tiếng rơi tõm xuống của máu nằm ở mũi kềm.

Tôi nghĩ mình nên đi, mình nói.

Chỉ một tấm ảnh nhỏ thôi. Tôi sẽ làm rất nhanh, gã nói với một nụ cười gắn chặt như một cánh cửa sổ được sơn lúc đóng lại.

Trong lúc gã lắp máy mình tin rằng gã sẽ yêu cầu mình cởi quần áo. Gã cứ nói suốt buổi bảo rằng Anh thực sự phải cho tôi biết liệu tôi có thể giúp gì được cho anh, làm mình tin rằng không chỉ sẽ yêu cầu mình cởi quần áo, mà gã còn sẽ tự tay lột chúng ra. Gã mở thêm một bóng đèn nữa - một bóng đèn đơn phát sáng 1.000 tỉ watt & gã chụp ảnh mình lúc đang ngồi trên ghế & lúc đứng & lúc mặc áo choàng & lúc đi ra khỏi cửa.

Tối mai đến ăn tối nhé, gã nói.

OK, mình hứa cuội & vội vã đi ra ngoài & trên đường về nhà tạt ngang qua nghĩa trang để nói lời từ biệt cuối cùng với Lionel ở nơi đó mình cố gắng thành tâm & cảm thấy LÒNG THƯƠNG HẠI NỖI BUỒN SỰ MẤT MÁT MỘT ĐIỀU GÌ ĐẤY mình hít một hơi thật sâu chẳng có tác dụng gì mình không thể cảm nhận được BẤT CỨ ĐIỀU GÌ ngoài sự khinh bỉ thuần túy với chính mình - mình đã chần chừ quá lâu đến nỗi đã bỏ lỡ điều có thể là bước ngoặt trong cuộc đời mình khi nào thì bước ngoặt tiếp theo xuất hiện? Mình đã hình dung cảnh đoàn tụ hàng tỉ tỉ lần Caroline đã là nguyên nhân cốt lõi của việc mình có mặt ở châu Âu hay nói trắng ra là của việc mình tồn tại trên cõi đời này và vì sợ hãi & thiếu quyết đoán mà mình đã để mất nàng.

Mình đá tấm bia trong một cơn giận bất lực nhưng rồi lại nhớ đến Lionel. Cố gắng rầu rĩ trở lại nhưng không còn chỗ trong tim để tưởng nhớ ông. Quá đỗi bận tâm thương khóc cho tình yêu.

Buổi tưởng niệm không cảm xúc về người bạn già của mình bị phá vỡ bởi tiếng bước chân nhẹ nhàng trên cỏ - Eddie ở cuối nghĩa trang cho tay vào túi nhìn chằm chằm. Mình giả vờ không nhìn thấy gã & vội vã lỉnh vào màn đêm nghĩ đến những cái gọng kềm.

Lại là mình

Không thể giả vờ rằng những đau khổ nhỏ nhặt của người khác không buồn cười với mình vì chúng thực tình rất buồn cười - không phải cái chết hay bệnh tật nhưng khi tiền của một ai đó bị chiếc điện thoại công cộng nuốt chửng rồi sau đó không chịu thực hiện cuộc gọi việc đó thật là tức cười bỏ mẹ. Mình có thể nhìn người ta đánh đấm những chiếc điện thoại cả ngày.

Mình đã tìm thấy một nơi độc đáo để suy nghĩ - bên trong những nhà thờ tăm tối, lạnh lẽo của Paris. Dĩ nhiên những tín đồ ngốc nghếch như những kẻ yêu nước có nói chuyện nhưng các cuộc nói chuyện này lặng lẽ như thể họ đang ở cạnh Chúa. Thật ngốc khi nghĩ Chúa chỉ nghe thấy suy nghĩ của chúng ta trong lúc chúng ta cầu nguyện với Người trực tiếp & không phải khi chúng ta có những suy nghĩ bẩn thỉu nho nhỏ trong các sinh hoạt hàng ngày chẳng hạn như con mong Fred chết sớm để con có được phòng làm việc của lão ta, nó thực sự đẹp hơn phòng làm việc của con. Ý nghĩa của đức tin là sự hiểu biết lẫn nhau giữa ta với Đấng tạo hóa rằng Người sẽ không nghe lén lời thì thầm trong tâm trí ta trừ khi được mời.

Quán cà phê Gitane

Đã nhiều tháng kể từ lần viết cuối. Phát điên với sự cô độc phát điên với sự thiếu quyết đoán phát điên với những đôi mắt tưởng tượng. Ngày lấp đầy với việc đi bộ nghĩ ngợi đọc ăn uống hút thuốc & nhìn chung cố gắng tìm chiếc ổ khóa cuộc đời nhưng thật khó khi ta là thứ vũ khí cùn bị loại bỏ khỏi mọi cuộc chiến. Hi vọng mình sẽ không chịu đựng những rắc rối tương tự trong tương lai, không thể nghĩ ra chuyện gì tệ hơn nữa. (Không phải mình ngán mấy chuyện rắc rối, không hề có - mong chờ sẽ gặp chúng suốt cuộc đời mà - chỉ không muốn chúng là những rắc rối giống nhau. Hi vọng gặp phải tai ương kinh hoàng khác nhau để đánh dấu mỗi năm mới.) Mình nghĩ những năm tháng ban đầu của tuổi đôi mươi phải là lứa tuổi ta vấp chân trên những trải nghiệm sẽ hủy hoại cuộc sống của ta.

Một ngày thứ năm

Nói về sự kết hợp mong manh lúc này DỤC VỌNG & CÔ ĐƠN đã kết hợp lại một cách ám ảnh không chịu đựng nổi cơ thể mình gào thét linh hồn mình gào thét để vuốt ve để được vuốt ve xung quanh mình là vô số cặp trời sinh một đôi & hoàn mỹ trông như họ sẵn sàng bắt đầu cho cuộc chạy đua ngán ngẩm của những cựu ngôi sao phim truyền hình. PHẢI có người nào đấy dành cho mình ở nơi nào đấy.

2:30 - Giữa tuần?

Mỗi ngày - ngồi quán cà phê giống nhau, đọc những quyển sách khác nhau. Mình không nói chuyện với BẤT KÌ AI & đưa mắt nhìn những nơi xa lạ khi gọi cà phê nhưng họ biết khuôn mặt mình ở đây. Những người khách hút bất cứ thứ gì cháy được & nhân viên pha chế rượu hỏi ta muốn uống gì như thể ta là khắc tinh của hắn từ thời học phổ thông mà hắn không chắc chắn lắm & mình ngồi tại một chiếc bàn nhỏ gần lò sưởi nghĩ rằng mình lại ngồi đây muốn được tàng hình rồi sau đó nổi cáu khi không được đoái hoài.

Ngoài cửa sổ lớn mình nhìn cuộc sống. Động vật hai chân làm quái gì mà nhiều thế này! Úc - động vật hai chân ném một quả bóng. Paris - động vật hai chân mặc áo len cổ lọ. Pessoa[25] gọi loài người là giống “đa dạng nhưng không thể cải tiến” - khó mà tìm được một lời miêu tả hay hơn thế. Người phục vụ đến đem theo hóa đơn. Mình cãi nhau với y & thua nhanh chóng. Chả trách những người ủng hộ thuyết hiện sinh là người Pháp. Hoảng sợ trước sự tồn tại là lẽ tự nhiên khi ta phải trả 4 đô la tiền cà phê.

Thời điểm không ngày tháng

Mình tưởng tượng Ngày phán xét là khi Chúa gọi anh đến một căn phòng bé tí màu trắng với một chiếc ghế gỗ không thoải mái mà anh ngồi vào đó & vỡ ra thành từng mảnh khi anh thay đổi tư thế một cách lo âu. Ông ta đi vào mỉm cười như một người soát vé tàu hỏa phát hiện anh không có vé & ông ta nói ta không quan tâm con đã làm việc tốt hoặc việc xấu gì & ta không quan tâm con có tin vào ta hay vào con trai ta hay vào bất cứ thành viên nào trong gia đình đông đúc của ta & ta không quan tâm nếu con hào phóng bố thí cho người nghèo hay con keo kiệt bố thí cho họ những cái nắm đấm nhưng đây là bản liệt kê từng phút toàn bộ thời gian của con trên trái đất. Rồi ông ta đưa ra một tờ giấy dài 10.000 kilomet & nói, Đọc cái này đi & tự mà giải thích lấy. Bản của mình sẽ như sau:

Ngày 14 tháng 7

9:00 sáng tỉnh dậy

9:01 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:02 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:03 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:04 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:05 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:06 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:07 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:08 sáng lăn người sang trái

9:09 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:10 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:11 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:12 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:13 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:14 sáng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà

9:15 sáng gập đôi gối, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ

9:16 sáng ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ

9:17 sáng ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ

9:18 sáng ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ

9:19 sáng ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ

Sau đó Chúa sẽ nói Cuộc sống là một món quà & con thậm chí còn không bận tâm mở nó ra. Rồi ông ta sẽ nện mình.

Đêm Giao thừa

Toàn thể Paris từng đếm ngược đến Đêm Giáng sinh giờ đây lại đếm ngược đến Năm mới chứng tỏ rằng chúng ta không chỉ bị ám ảnh với thời gian hơn bao giờ hết mà còn không thể dừng việc đếm mọi thứ. Quan điểm của chúng ta là thời gian đang tiến về phía trước nhưng các nhà khoa học nói với chúng ta rằng chúng ta sai sai sai thực sự là họ nói chúng ta sai quá đến nỗi họ cảm thấy hơi xấu hổ vì chúng ta.

Đêm Giao thừa rồi & mình CHẲNG CÓ GÌ để làm CHẲNG CÓ AI để vuốt ve CHẲNG CÓ NGƯỜI để hôn.

Ngày 1 tháng 1

Một đêm thật đã! Nếu trên đời này có ai cảm thấy những rung động giao hoan đột ngột, thì những cơn rung động của mình cuối cùng đã trượt sang một bên vào bộ phận sinh dục nhân tạo có lông thơm tho của giới tính kia. Đúng, chính thức rồi đấy - mình đã có quan hệ tình dục!

Ngồi trên băng ghế trong nghĩa trang Monmartre đối diện mộ của Nijinsky & lập một danh sách những quyết tâm. Một mớ quen thuộc - bỏ thuốc & hài lòng với cái mình có & cho kẻ ăn xin chứ không cho kẻ van xin & không quỳ gối ngay cả với chính mình & tiểu tiện ra rượu & đại tiện ra vàng blahblahblah. Một danh sách sáo rỗng những lời hứa với bản thân mình đạt con số năm mươi chẵn & khi mình xé toạc chúng đi mình nghĩ những quyết tâm trong năm mới là lời thú tội mà ngay từ đầu chúng ta đã biết rằng lỗi của sự bất hạnh nằm ở chính ta & không phải ở những người khác.

Đi bộ trên đường đến nửa đêm giữa những con người Paris tận hưởng niềm vui & mình cảm thấy ngu ngốc & thiếu thốn với sự bất hạnh của mình & mình dường như thấy rất rõ rằng sự cô đơn là điều tồi tệ nhất thế gian & mọi người nên LUÔN LUÔN được tha thứ vì những thỏa hiệp trong tình yêu.

Vào lúc nửa đêm mình nhét ngón tay vào lỗ tai nhưng chẳng ích gì - mình vẫn nghe thấy nó. Tiếng đếm ngược về Năm mới là điều tồi tệ nhất mình từng nghe.

Mình đi tiếp. Cửa sổ của quán cà phê quen thuộc tỏa sáng trong màn sương thành một vòng tròn những đốm sáng. Khi mình bước vào, tay nhân viên pha chế rượu béo tươi cười rót champagne cho mình. Mình nhận lấy & chúc hắn ta Năm mới vui vẻ bằng tiếng Pháp. Những khách quen của quán đều hào hứng muốn biết mình là ai & cày mình với những câu hỏi & há hốc mồm kinh ngạc khi mình nói mình đến từ Úc - quê hương mình đối với họ cũng chẳng gần hơn mặt trăng là bao. Bị say & trả lời câu hỏi bằng câu hỏi & biết ai đã có con ai li dị ai bị ung thư ruột ai đoạt một giải thưởng nhỏ cho bài thơ có tựa đề “Bộ đồ lòng của cuộc sống” ai gặp rắc rối tài chính & ai là hội viên Hội Tam điểm nhưng lại giấu mọi người.

4 giờ sáng - để ý thấy một cô nàng đứng ở đầu kia của quầy bar. Không thấy cô ta lúc bước vào. Cô ta có một khuôn mặt góc cạnh xinh đẹp & mắt to màu nâu & đội một chiếc mũ lông đen & khi cô ta tháo nó ra tóc xổ tứ tung lên mặt vào rượu champagne của cô ta. Cô ta có nhiều tóc thật. Nó dài đến lưng cô ta. Nó đi vào đầu óc của mình. Nó che lấp bờ vai cô ta & ý nghĩ của mình.

Mình nhìn cô ta uống rượu & nghĩ khuôn mặt cô ta là thứ mà ta phải giành được - có một nét chán đời trên khuôn mặt ấy tựa như nó đã chứng kiến mọi hành động sáng tạo & mọi hành động hủy diệt & bị mắc kẹt ở nút thắt của lịch sử & trần truồng bò lên trên hàng dặm & hàng dặm những thi thể vỡ nát & linh kiện máy móc & rốt cuộc tìm đến đây trong quán bar này để uống vội một ly champagne nhằm súc sạch dư vị cuộc thảm sát trong miệng cô ta.

Chất cồn tiếp thêm dũng khí cho mình & mình tiến đến mà không chuẩn bị một câu mở đầu.

Bonsoir, mademoiselle. Parlez-vous anglais?[26] Mình hỏi.

Cô ta lắc đầu như thể mình là cảnh sát đang hỏi cung cô ta sau một vụ hiếp dâm vì thế mình lùi lại & trở về chỗ của mình ở cuối quầy bar. Cảm thấy bị xúc phạm, mình nốc một hơi cạn sạch champagne & khi uống hết thì thấy cô ta tiến đến.

Em có nói tiếng Anh, cô ta vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh mình. Thật khó để định vị cách phát âm của cô ta, người châu Âu nhưng không phải người Pháp. Bắt gặp cô ta nhìn đôi tai bị sẹo của mình, chẳng có gì tế nhị trong việc ấy cả, & trước khi mình nhận ra chuyện gì đang xảy ra cô ta đã đặt ngón tay lên vết sẹo của mình & mình thích thế, không có sự thương hại trong mắt cô ta chỉ một chút tò mò. Sự thương hại là đứa em trai thất lạc mê muội của sự thông cảm. Sự thương hại không biết nên làm gì với chính nó vì thế nó chỉ biết nói Ôôôôôôô.

Cô ta làm mình ngạc nhiên hơn nữa khi không hỏi han gì về nó.

Em có vết sẹo nào không? mình hỏi.

Em thậm chí còn không có vết trầy xước, cô ta trả lời nhẹ nhàng như thể có một bàn tay đang che miệng cô ta.

Chiếc áo len của cô ta mở nút vừa đủ để lộ ra một chiếc áo thun đen ôm sát che chắn bộ ngực nhỏ nhắn như hai quả trứng luộc.

Mình nở nụ cười yếu ớt trước mặt cô ta & hỏi cô ta đang làm gì ở Paris.

Chẳng làm gì hầu như.

Chẳng làm gì hầu như. Những từ ngữ lạ lẫm đó tự sắp xếp trong đầu mình một chốc (hầu như chẳng làm gì) & cuối cùng chết ở đó.

Dục vọng lên đến mức kinh ngạc mình cảm thấy những suy nghĩ bí mật của mình phát ra qua một chiếc loa. Cô ta hỏi mình từ đâu đến & mình trả lời & quan sát đôi mắt cô ta tràn ngập những hình ảnh của một vùng đất mà cô ta chưa bao giờ nhìn thấy. Em luôn muốn đi đến Úc cô ta nói nhưng em đã đi du lịch quá nhiều rồi. Bọn mình nói chuyện về trái đất một chốc & mình thật không thể nghĩ ra một quốc gia nào mà cô ta chưa từng đi lạc trong đó. Cô ta nói với mình rằng cô ta nói tiếng Anh tiếng Pháp tiếng Ý tiếng Đức tiếng Tây Ban Nha tiếng Nga. Sự thông thạo nhiều ngôn ngữ gây ấn tượng cho bộ não Úc lười biếng của mình.

Người phụ nữ này có chấp nhận mình tiến tới? Thậm chí là đáp lại? Có một âm mưu gì ở đây, mình nghĩ. Cô ta muốn mình vì một mục đích tầm thường nào đó như là giúp cô ta di chuyển đồ đạc trong nhà chẳng hạn.

Anh có muốn hôn em không? cô ta bỗng hỏi.

Có chứ.

Vậy tại sao anh không làm đi?

Nhỡ em lùi lại và làm ầm ĩ thì sao?

Em sẽ không làm thế.

Hứa nhé?

Em hứa.

Và muốn chết quách đi?

Trên tất cả, em mong được chết quách đi.

Nói chung, hay nếu anh hôn em?

Anh bị sao thế?

Anh không biết. Anh hôn đây.

Mình chồm về trước & cô ta chộp lấy khuôn mặt mình & những móng tay dài của cô ta ấn vào má mình sắc hơn mình tưởng & bọn mình hôn nhau một lúc lâu mình nghĩ mình đang làm sai ở chỗ nào đấy vì răng của bọn mình cứ va vào nhau. Khi hôn xong cô ta vừa cười vừa nói, em có thể nếm được sự cô đơn của anh - nó có vị như giấm.

Điều đó khiến mình khó chịu. Mọi người đều biết sự cô đơn có vị như xúp khoai tây lạnh.

Anh nếm được vị gì từ em? Cô ta thích thú hỏi.

Anh nếm được sự điên rồ của em, mình đáp.

Nó có vị gì?

Phô mai xanh.

Cô ta cười & vỗ tay rồi quàng chúng qua người mình & nắm tóc mình khiến nó đau.

Đi nào.

Em không đi nếu anh không hôn em lần nữa. Em muốn nếm thêm ít cô đơn của anh, cô ta nói to. Mình mừng là không có ai trong quán bar nói được tiếng Anh - đây là cuộc nói chuyện ngượng ngùng điên rồ & mình không muốn ai trong quán nghĩ về hương vị tâm hồn cô đơn của mình.

Ta uống một li khác nào, mình nói.

Bọn mình uống thêm một giờ nữa & mình đã làm méo mó nhiều suy nghĩ mạch lạc nhất của mình bằng cách biến chúng thành ngôn từ.

Mình không nhớ cuối cùng bọn mình đã về căn hộ của cô ta như thế nào. Mình nhớ đôi tay cô ta đặt trên cánh tay mình khi cô ta nói chuyện & mình nhớ đã hôn nhau trên đường & sau cùng nghe thấy âm thanh của một tiếng huýt sáo non nớt gần đó. Mình nhớ cô ta bảo mình đừng huýt sáo nữa.

Mình nhớ chuyện ấy đã diễn ra tốt đẹp. Để kéo dài khoảnh khắc ấy mình đã nghĩ đến những nấm mộ tập thể & ống tiêm & bệnh nha chu. Mình không biết cô ta nghĩ gì hay liệu cô ta có muốn kéo dài khoảnh khắc ấy hay không.

Đó là lần đầu tiên không chính thức của mình. Và cũng là lần đầu tiên chính thức.

Bây giờ là năm giờ sáng. Cô ta đã ngủ trước mình & mình đang viết dòng này trong lúc rất say & dựa lên giường cạnh cô ta. Ôi Tên Em Là Gì Cũng Được! Em ngủ say như một tử thi đẹp đẽ & khuôn mặt trắng bệch ma quái của em ngự ở đây một cách kì lạ trên gối như một mảnh trăng.

Vẫn Ngày 1 tháng Giêng, muộn hơn

Tỉnh dậy cảm thấy hơi thở của cô ta ở sau cổ mình. Toàn cảnh đêm hôm trước chiếu đi chiếu lại trong đầu mình với những màu sắc sặc sỡ. Mình lê người trên tấm trải giường & quay lại & mình nhìn chân mày sậm của cô ta & đôi môi dày & mái tóc dài màu nâu & thân hình mảnh mai & bộ ngực nhỏ & khuôn mặt góc cạnh xinh đẹp của cô ta thật tĩnh lặng, thật xanh xao. Mình muốn rời khỏi giường mà không đánh thức cô & nhìn quanh phòng tìm một vật trong tầm tay có tỉ trọng tương đương cơ thể mình để thay thế mình nhưng chỉ thấy một cái cây treo áo khoác mà mình không thèm đếm xỉa đến vì tôn trọng hình tượng của mình. Mình nhấc người ra khỏi giường & lặng lẽ mặc quần áo. Cô ta là người phụ nữ đầu tiên mà mình ngủ cùng. Cô ta là một bông hoa mỏng manh mình đã nghĩ thế khi lẻn ra khỏi cửa.

Mùi vị Paris trong miệng mình, bạc hà có nhân ngon tuyệt. Bầu trời là một nước ngoài rộng lớn. Mặt trời đang lặn trong mắt mình nhưng quá hạnh phúc không thể chớp mắt. Hẳn mình đã ngủ vùi cả ngày - giấc ngủ của một cơ thể người cạn sạch tinh dịch?

Mình đã quay lại quán cà phê ngẩng cao hơn sau cuộc chinh phục đêm hôm trước. Mình bị chinh phục? Cô ta là kẻ chinh phục? Trăng vừa nhú. Mình cảm thấy lười biếng & váng vất, cảm giác ấm áp của sự kiệt sức dễ chịu từ từ teo tóp. Những khốn khổ của con người đáng thương cũ của mình quay về.

Mình biết mình sẽ không bao giờ gặp cô ta lần nữa.

Ngày 2 tháng Giêng (Tối)

Gặp lại cô ta. Cô ta đi vào quán cà phê và ngồi đối diện mình. Não mình quờ quạng tìm kiếm lý do biện hộ vì sao mình đã lỉnh khỏi căn hộ của cô ta nhưng cô ta không tỏ vẻ muốn hỏi điều đó - cô ta chỉ bắt đầu nói bằng cách phát âm kì lạ của cô ta như thể bọn mình đã thu xếp để gặp nhau. Đằng sau ánh mắt cô ta mình nhận ra cô ta vui khi gặp lại mình. Điều đó thật bất ngờ. Rồi mình nhận ra cô ta không vui vì mình bất ngờ trước sự vui sướng của cô ta. Rồi cô ta chìm vào im lặng khó hiểu & cô ta cười đau đớn đằng sau sự im lặng đó & cố gắng nhìn mình chăm chú nhưng đôi mắt cô ta lại nhìn đi nơi khác.

Cô ta hắng giọng & ngập ngừng nói với mình rằng cách để khiến người Pháp thấy khó chịu là nói về chuyện tiền nong. Khi mình vẫn không nói gì cô ta nói em không muốn làm phiền anh. Tiếp tục đọc sách & cô ta lấy ra một quyển vở vẽ & bút chì từ túi của cô ta & bắt đầu vẽ khuôn mặt mình & gọi một ly cà phê & uống chậm rãi trong lúc nhìn mình chăm chú với đôi mắt mở to kì lạ, vẽ mình.

Biết ơn cô ta vì đã làm mình mất trinh nhưng giờ nó đã mất rồi & mình không thấy được cô ta có mục tiêu gì nữa. Giống như ăn tối với bác sĩ sau một ca phẫu thuật thành công vậy. Có ý gì đây?

Anh không thể tập trung nếu em cứ nhìn chằm chằm vào đầu anh như nó là một tác phẩm điêu khắc.

Câu nói đó khiến cô ta cười khúc khích.

Anh có muốn đi dạo không? cô ta hỏi.

Đầu thì thầm không. Miệng nói có.

Trên đường đi ra cô ta nói cô ta tên là Astrid & mình nói với cô ta tên của mình & mình tự hỏi lẽ ra có nên nói với cô ta một cái tên giả không nhưng giờ thì đã quá muộn rồi.

Vườn Luxembourg. Lạnh & lộng gió & những cái cây trần trụi, sợ hãi trước bầu trời trắng xóa. Cô ta đá những đống lá để chúng bay quanh bọn mình trong gió, một hành động vui đùa trẻ con nhưng cô ta thực hiện có vẻ bạo lực. Cô ta hỏi mình cao bao nhiêu. Mình nhún vai với một nụ cười nhếch mép - thỉnh thoảng lại có người hỏi mình câu hỏi ngu xuẩn này & sửng sốt vì mình không biết. Tại sao mình phải biết? Để làm gì? Biết chiều cao của mình chẳng có tác dụng gì trong xã hội này ngoài việc để trả lời được câu hỏi đó.

Mình hỏi cô những câu hỏi riêng tư, cô tìm cách lẩn tránh & đôi mắt cô nhìn mình như mưa lạnh. Cô ta từ đâu đến? Gia đình cô luôn luôn di chuyển cô bảo thế - Tây Ban Nha Ý Đức Bucharest Malpes. Nhưng cô ta chào đời ở đâu? Cô được sinh ra trên đường, cô đáp, mắt cụp xuống. Gia đình cô đối xử với cô ta rất tệ & cô không muốn quay về với họ, ngay cả trong suy nghĩ cũng không. Tương lai cũng là một chủ đề không thể chịu nổi. Cô ta sẽ đi đâu? Cô ta sẽ làm gì? Cô ta lắc đầu như để nói đây là những câu hỏi sai.

Rồi bằng giọng hào hứng cô ta bắt đầu tra tấn mình với những bài thuyết trình lịch sử lê thê THỰC TÌNH mình quan tâm gì nếu Louis XVI bị đứt tay trong lúc cạo râu vào buổi sáng trước khi ông ta bị chém đầu? MÌNH CÓ THỰC SỰ CẦN BIẾT rằng một nhân chứng tại giàn thiêu nơi Joan d’Arc bị hỏa thiêu nghe thấy cô ta nói chuyện với Chúa qua ngọn lửa nói rằng Người có thể hài lòng! Con không từ bỏ Người! & Chúa nói lại Con đàn bà ngu ngốc! Mình quan tâm gì đến điều những người này nghĩ chứ? Cuối cùng thì mặc dù mình thích đọc sách lịch sử, nhưng có gì đó bên trong mình nổi loạn khi được kể chuyện lịch sử như thể mình là một cậu học trò chậm hiểu không được tin cậy để tự mở sách ra.

Như thể cảm nhận được sự buồn chán của mình cô bỗng nhiên im lặng & mắt cô cúi xuống đất & mình nghĩ cô có nét gì đó thật lôi cuốn. Chợt nghĩ nếu mình không vượt qua được giây phút đó hẳn sau đó mình sẽ nạy cô ta bằng một chai rượu bạc hà & lửa nhưng cô ngỏ lời muốn về chỗ của mình & mình đồng ý.

Cô ta bước vào & đứng giữa phòng trong tư thế khiến mình liên tưởng đến những con bò cái & ngựa ngủ đứng. Bọn mình làm tình tại phòng ngủ trong bóng đêm, chỉ đôi khi ánh trăng chiếu vào khuôn mặt cô ta & mình thấy mắt cô ta không chỉ khép lại mà là nhắm nghiền.

Xong đâu đấy mình quan sát sự thích thú của cô ta khi xé lớp ni lông khỏi một gói thuốc lá mới như đang hái hoa cúc. Giờ đây cô ta có vẻ đã thả lỏng & trong lúc hút thuốc cô say sưa nói về mọi thứ mà mắt mình nhìn thấy: trần nhà & cửa sổ & rèm & giấy dán tường bạc màu như thể cô ta đã ngắm nghía những vật này hàng thế kỉ & mình bị ấn tượng trước kiến thức & sự hiểu biết của cô ta & hỏi liệu xúc cảm mãnh liệt của cô ta có phải là đặc tính của người châu Âu không.

Không, chỉ có em như thế cô ta mỉm cười đáp.

Sau đó cô hỏi mình có yêu cô không. Mình đã chờ đợi một thời gian dài để nói điều đó một cách thực lòng với Caroline, vì thế mình đáp không. Mình muốn nói thêm, cốt làm cô ta bị tổn thương để cô ta sẽ không bao giờ quay lại, vì vậy mình nói