Chương 13
Làn sóng thứ ba
Thứ Năm, ngày 15 tháng Bảy năm 1999
Somerset
Chúng bắt đầu xuất hiện. Con sóng bất tận với những chiếc phong bì thêu sang trọng lần lượt được thả trên thảm chùi chân trước cửa. Những thiệp mời dự đám cưới.
Đây không phải là làn sóng cưới hỏi đầu tiên. Một số người hiện đại thậm chí đã kết hôn tại trường đại học, một cách hết sức ngượng ngập trong tuần lễ vui chơi, một kiểu mô phỏng đám cưới, giống như “những buổi dạ tiệc” vui nhộn của sinh viên, nơi mọi người mặc đồ dạ hội để thưởng thức món mì ý trộn cá thu bỏ lò. Tiệc cưới sinh viên là những buổi dã ngoại trong công viên địa phương, khách mời mặc những bộ vest Oxfam và những bộ váy cưới dùng rồi, sau đó đến quán rượu. Trong những bức ảnh cưới, cô dâu và chú rể thường đưa ly rượu lên hướng về phía máy chụp hình, một điếu thuốc đung đưa trên miệng của cô dâu, và quà cưới thường rất khiêm tốn: một cuộn băng cực hay; được dựng lên bằng cách ghép các hình ảnh lại; một hộp nến. Kết hôn ở trường đại học là một trải nghiệm thú vị, một hành động nổi loạn nhẹ nhàng, giống như một hình xăm nhỏ chưa ai nhìn thấy hay cạo trọc đầu vì mục đích từ thiện.
Làn sóng thứ hai, những đám cưới giữa độ tuổi hai mươi, vẫn duy trì phần nào đặc tính bông đùa theo kiểu gia đình đó. Tiệc cưới diễn ra tại các trung tâm công cộng và trong vườn nhà bố mẹ, lời thề nguyện được tự soạn và hoàn toàn không mang tính tôn giáo, và dường như ai đó luôn đọc bài thơ về cơn mưa với những bàn tay nhỏ. Nhưng rồi xu hướng nghề nghiệp hóa đầy lạnh lùng và cứng nhắc bắt đầu xuất hiện. Ý tưởng về “danh sách quà cưới mơ ước” bắt đầu nảy nở.
Tại một thời điểm nào đó trong tương lai, làn sóng thứ tư sẽ xuất hiện - Đám Cưới Lần Thứ Hai: những cuộc tình ngọt ngào lẫn cay đắng, đầy hối tiếc đến xót xa sẽ kết thúc vào lúc 9 rưỡi vì lý do con cái. “Không có gì to tát,” họ sẽ nói thế, “chỉ là một cái cớ để tổ chức tiệc tùng.” Nhưng vào thời điểm hiện tại, năm nay là năm của làn sóng thứ ba, và chính làn sóng thứ ba này đang chứng tỏ rằng nó mạnh mẽ nhất, ngoạn mục nhất và có sức tàn phá nhất. Xuất hiện những đám cưới của những người thuộc độ tuổi từ đầu đến giữa ba mươi, và không ai còn cười được nữa.
Không thể ngăn chặn được làn sóng thứ ba này. Mỗi tuần dường như đều mang đến một phong bì màu kem sang trọng, cỡ bằng độ dày của một bom thư, chứa đựng một lời mời rối rắm - một chiến tích về thiết kế - và một tài liệu hoàn chỉnh gồm số điện thoại, địa chỉ email, các trang web, hướng dẫn đường đi, cách ăn mặc và chỗ mua quà. Những khách sạn vùng quê luôn được đặt chỗ trước, những quần thể cá hồi bị đánh bắt, những chiếc lều vải to xuất hiện qua đêm giống như những thành phố lều trại của dân du mục. Com lê bằng lụa xám và mũ chóp cao được người ta bỏ tiền ra thuê rồi đội lên đầu với khuôn mặt hoàn toàn nghiêm nghị; thời gian trở nên quý giá đối với những người bán hoa và những người cung cấp thực phẩm, các dàn nhạc dây và những người mời đến khiêu vũ, những người thợ chạm khắc băng và các nhà sản xuất loại máy chụp hình dùng một lần. Các nhóm nhạc mô phỏng lúc nào cũng bận rộn đến mức kiệt sức. Nhà thờ cũng trở nên hợp thời hơn, và thời gian này, cô dâu chú rể sẽ đi một quãng đường ngắn từ nơi linh thiêng đến địa điểm tiếp khách bằng một loại xe buýt mái trần, trong những quả khinh khí cầu, trên lưng những chú ngựa trắng đồng màu, hay trên những chiếc máy bay cỡ nhỏ. Một đám cưới đòi hỏi phải dạt dào tình yêu, phải có cam kết và thời gian nghỉ làm, không phải chỉ từ các vị khách mời. Một hộp hoa giấy có giá tám bảng Anh. Một bịch gạo ở cửa hàng góc phố chẳng còn khiến người ta phải đắn đo suy nghĩ khi mua.
Ông bà Anthony Killick mời Emma Morley và người thương đến dự tiệc cưới của con gái chúng tôi là Killy Killick với Malcolm Tidewell.
Tại một trạm xăng trên đường cao tốc, Emma đang ngồi trong chiếc xe mới của mình, chiếc xe đầu tiên mà cô có được, chiếc Fiat Panda đã qua ba người sử dụng, và nhìn chăm chú vào tấm thiệp mời, biết chắc rằng thể nào cũng có hình đàn ông hút xì gà và người Anh nào đó mặc váy.
“Emma Morley và người thương.”
Bản đồ mà cô đang sử dụng là một phiên bản cũ với nhiều khu phố chính vẫn chưa được vẽ nên. Cô xoay nó 180o rồi sau đó trở lại 90o nhưng cứ như đang cố tìm đường đi bằng một cuốn điền thổ và cô gấp nó lại để qua chỗ ghế trống bên cạnh, nơi được dành cho bạn trai tưởng tượng của cô.
Emma lái xe rất tồi, vừa cẩu thả vừa cứng nhắc, và trong năm mươi dặm đầu tiên, cô đã lái một cách lơ đãng với cặp mắt kính đeo ngoài kính áp tròng, vì thế cô không hiểu các phương tiện khác từ đâu lù lù xuất hiện đầy đe dọa chẳng khác nào những chiếc phi thuyền ngoài không gian xa lạ. Cô thường xuyên dừng lại giữa chừng cho huyết áp ổn định và thấm mồ hôi ở môi trên, đồng thời với tay tìm túi xách để kiểm tra trong gương xem lớp trang điểm trên mặt mình có vấn đề gì không, thi thoảng lại lén nhìn chính mình để đánh giá tác dụng của nó. Màu son môi đỏ hơn và gợi tình hơn cô nghĩ, chút phấn nền cô xoa vào má giờ trông quá đậm và lố bịch, hệt như cách người ta vẫn hóa trang trong một vở hài kịch thời kỳ khôi phục chế độ quân chủ Anh. Cô tự hỏi sao lúc nào mình cũng trông như một đứa trẻ đang tìm cách nghịch ngợm đồ trang điểm của mẹ? Cô còn mắc phải một sai lầm cơ bản là cắt tóc, không, đúng hơn là tạo kiểu , từ ngày hôm qua, và giờ mái tóc cô vẫn còn đang xõa xuống thành nhiều lớp, vểnh ra đầy nghệ thuật; thứ mà mẹ cô hẳn sẽ gọi là “làm đầu”.
Cảm thấy thất vọng, cô giật mạnh vào mép áo đầm, một chiếc áo bằng vải lụa xanh lơ đậm, hay chất liệu gì đó giống lụa, được thiết kê theo kiểu Trung Hoa khiến cô trông như một cô hầu bàn phúng phính buồn rầu trong cửa hàng thực phẩm Golden Dragon. Khi cô ngồi xuống, chiếc váy phồng lên rồi căng ra, và có hợp chất gì đó bên trong loại vải “lụa” này cùng nỗi sợ trên đường cao tốc đang khiến cô toát mồ hôi. Hệ thống điều hòa của chiếc xe có hai chế độ, quạt gió và xông hơi, và tất cả những gì thanh lịch, tao nhã đã biến mất tại một chốn nào đó bên ngoài Maidenhead, thay vào đó là hai vệt mồ hôi sẫm màu bên dưới cánh tay. Cô nâng khuỷu tay lên ngang đầu, nhìn xuống những vệt mồ hôi đó và tự hỏi có nên quay xe lại, về nhà thay đồ? Hoặc đơn giản là chỉ cần quay lại. Về nhà, ở nhà, tiếp tục viết gì đó với cuốn sách. Suy cho cùng, cô và Tilly Killick chẳng phải là đôi bạn thân thiết gì. Những ngày tháng đen tối khi Tilly còn là chủ nhà của cô trong căn hộ chật chội ở Clapton đã để lại trong cô một ấn tượng không hề tốt đẹp, và họ chưa bao giờ giải quyết được mâu thuẫn về việc không hoàn loại số tiền đặt cọc cần phải hoàn lại. Thật khó chịu khi phải chúc mừng đôi vợ chồng mới cưới khi cô dâu vẫn còn nợ bạn năm trăm bảng.
Mặt khác, những người bạn cũ sẽ có mặt ở đó. Sarah C, Carol, Sita, cặp sinh đôi Watson, Bob, Mari Đầu Bự, Stephanie Shaw từ nhà xuất bản, triệu phú bánh sandwich Callum O’Neill. Dexter cũng sẽ có mặt. Dexter và bạn gái của cậu ấy.
Và chính lúc này, khi cô ngồi đưa hai nách lên lỗ thông gió của hệ thống điều hòa, tự hỏi nên làm gì thì Dexter đã lướt vù qua cô trong chiếc xe thể thao Mazda của anh, Sylvie Cope đang ngồi bên cạnh.
“Vậy những ai sẽ có mặt ở đó?” Sylvie hỏi, vặn nhỏ đài xuống. Cô chọn nhóm nhạc rock Travis để thay đổi không khí. Sylvie không quan tâm nhiều đến âm nhạc nhưng Travis thì ngoại lệ.
“Toàn là bạn bè từ hồi đại học thôi. Paul, Sam, Steve O’D, Peter và Sarah, cặp sinh đôi Watsons. Và Callum.”
“Callum. Được đấy, em thích Callum.”
“Mari Đầu Bự, rồi Bob nữa. Chúa ơi, toàn là những người đã nhiều năm rồi anh không gặp. Cả cô bạn cũ Emma nữa.”
“Bạn gái cũ?”
“Không, không phải bạn gái cũ…”
“Bạn chơi bời.”
“Không phải bạn chơi bời, chỉ là một người bạn cũ.”
“Giáo viên tiếng Anh à?”
“Từng là giáo viên tiếng Anh, giờ là nhà văn. Em đã nói chuyện với cô ấy tại đám cưới của Bob và Mari, nhớ không? Ở Cheshire ấy.”
“Ngờ ngợ thôi. Có vẻ cô ấy rất lôi cuốn thì phải.”
“Có lẽ thế.” Dexter nhún vai. “Bọn anh đã cãi nhau một thời gian. Anh đã kể với em rồi đó, nhớ không?”
“Mọi chuyện cứ lẫn hết vào nhau.” Cô xoay mặt ra cửa sổ. “Thế hai người đã có gì với nhau chưa?”
“Không, bọn anh không có gì với nhau cả.”
“Thế còn cô dâu?”
“Tilly ư? Cô ấy thì sao?”
“Anh đã bao giờ ngủ với cô dâu này chưa?”
Tháng Mười hai năm 1992, căn hộ khủng khiếp ở Clapton đó luôn có mùi hành phi. Một lần mát xa chân đã vượt khỏi tầm kiểm soát trong khi Emma đang ở Woolworths.
“Dĩ nhiên là không. Em nghĩ anh là gì chứ?”
“Có vẻ như mỗi tuần, chúng ta lại tham dự một đám cưới với cả đống người mà anh đã từng ngủ cùng.”
“Không phải thế.”
“… đầy một lều vải. Giống như một buổi hội thảo.”
“Không phải, không phải thế.”
“Đúng thế.”
“Này, giờ anh chỉ có một mình em thôi.” Một tay đặt trên vô lăng, anh với tay kia đặt lên bụng Sylvie, lúc này vẫn phẳng lì bên dưới lớp vải xa tanh màu hồng đào của chiếc đầm ngắn, đoạn lần xuống đùi cô.
“Đừng để một mình em nói chuyện với người lạ nhé?” Sylvie nói, và bật nhạc to lên.
Quá giữa chiều, Emma mới đến được cổng bảo vệ của tòa nhà uy nghiêm đó, lúc này cô đã trễ giờ mời và mệt nhoài, tự hỏi liệu họ có cho cô vào. Một khu điền sản lớn ở Somerset, các nhà đầu tư khôn ngoan đã biến Công viên Morton Manor thành một khu phức hợp với tất cả-trong-một dành để tổ chức tiệc cưới, với đầy đủ nào là nhà thơ riêng, hội trường lớn đặt tiệc, một mê cung, một khu suối khoáng, phòng ngủ dành cho khách với nhà tắm trong suốt, tất cả những nơi này đều được bảo vệ bởi một vách tường cao vút với hàng dây kẽm gai giăng bên trên: và tựu trung trông đây như một trại cưới. Với những công trình và hang động, hàng rào thấp và vọng lâu, một lâu đài và một nhà hơi, đây đích thị là một khu Disneyland cao cấp dành cho các buổi tiệc cưới, luôn sẵn sàng phục vụ vào những ngày cuối tuần với mức giá cắt cổ. Có vẻ như đây là điểm đến bất thường đối với một cựu thành viên đảng Lao Động, và Emma lái xe dọc theo con đường rải sỏi trong trạng thái kinh ngạc, bối rối vì tất cả những điều này.
Trong khuôn viên nhà thờ nhỏ, một người đàn ông đội một bộ tóc giả màu trắng, mặc áo choàng dài của tên lính hầu lao ra phía trước cô, vẫy vẫy ống tay áo ra hiệu cô xuống xe và nghiêng người vào cửa sổ.
“Có vấn đề gì không?” cô hỏi. Cô đã muốn nói là “sĩ quan.”
“Tôi cần chìa khóa, thưa cô.”
“Chìa khóa?”
“Để đậu xe.”
“Ôi Chúa, thật sao?” cô nói, cảm thấy bối rối bởi rêu mốc, mọc quanh cửa xe, lớp phủ trên bảng đồng hồ, và những chai lọ nhựa rỗng vứt lăn lóc trên sàn xe. “À được, cửa xe không khóa, anh phải sử dụng cái tua vít này để đóng nó lại và không có thắng tay, vì thế anh cứ đậu sát mép một gốc cây hoặc cứ để nguyên thế không cần về số, được chứ?” Người lính hầu cầm lấy chìa khóa giữa ngón cái và ngón trỏ như thể anh ta vừa nhận một con chuột chết.
Cô đã lái xe trong đôi chân trần và lúc này nhận thấy cần phải nhét cặp chân sưng vù vào đôi giày của mình, giống như một bà chị kế xấu xí. Buổi lễ đã bắt đầu. Vọng ra từ nhà thờ là bản nhạc “ The Arival of the Queen of Sheba ” được chơi bời bốn, có lẽ là năm đôi tay đeo găng. Cô khập khiễng băng qua con đường rải sỏi đến nhà thờ, hai cánh tay nâng lên cho ráo mồ hôi, giống như một đứa trẻ vờ làm máy bay, rồi với một cái giật mép áo lần cuối, cô dè dặt bước qua cánh cửa gỗ sồi lớn và đứng ở phía sau giáo đoàn đông đúc. Lúc này, một nhóm nhạc acapella đang biểu diễn, vừa bật ngón kêu tách tách một cách điên rồ vừa hát “ I’m into Something Good ” khi đôi uyên ương hạnh phúc đang nhìn nhau cười toe toét, mắt rơm rớm. Đây là lần đầu tiên Emma nhìn thấy chú rể: kiểu vận động viên bóng bầu dục, bảnh bao trong bộ vest lễ phục màu xám nhạt và trên mặt vẫn còn vết cạo râu, anh ta xoay khuôn mặt to của mình về phía Tilly, với nhiều sắc thái khác nhau để thể hiện “khoảnh khắc hạnh phúc nhất của đời mình.” Emma thấy một điều khác thường là cô dâu chọn trang phục theo phong cách của Marie-Antoinette - áo lụa hồng viền đăng ten và váy phồng, tóc búi cao, một nốt ruồi duyên - khiến Emma tự hỏi là liệu bằng tốt nghiệp môn Lịch sử và Pháp văn của Tilly có không xứng đáng. Dù sao thì cô ấy trông rất hạnh phúc, anh ta cũng rất hạnh phúc, và cả giáo đoàn đều rất đỗi hạnh phúc.
Hết bài hát này nối tiếp bài hát khác cho đến khi tiệc cưới sắp trở thành một buổi biểu diễn của hoàng gia, và Dexter bắt đầu cảm thấy chán nản. Đứa cháu gái với đôi má hồng hào của Tilly lúc này đang đọc một bài thơ xo nê, nội dung đại loại nói về cuộc hôn nhân của hai tâm hồn không bao giờ chấp nhận trở ngại, hay bất kỳ hàm ý chết tiệt nào khác. Khó khăn lắm, anh mới tập trung được vào nội dung của bài thơ để áp dụng đối với tình cảm lãng mạn mà anh dành cho Sylvie, sau đó hướng sự chú ý sang việc có bao nhiêu người tham dự tiệc cưới này mà anh đã ngủ cùng. Không phải vì thèm muốn, không hẳn thế, mà bởi một nỗi niềm hoài cổ, luyến tiếc. “Tình yêu sẽ không thay đổi trong vài giờ hay vài tuần ngắn ngủi…” tiếng cô cháu gái của Tilly đang đọc khi Dexter đếm được năm người. Năm người yêu cũ trong một nhà thờ nhỏ. Đây có phải là một kỷ lục không? Có nên gộp cả cô dâu vào không? Không thấy bóng dáng Emma Morley đâu cả. Nếu tính cả Emma thì con số là 5,5.
Từ phía sau nhà thờ, Emma nhìn thấy Dexter đang đếm ngón tay, và tự hỏi anh đang làm gì. Anh mặc một bộ vest đen với cà vạt đen; giống như tất cả thanh niên hiện nay, cố gắng để trông giống găngxtơ. Nhìn nghiêng, đã thấy một đường vòng nhỏ xuất hiện dưới quai hàm nhưng anh vẫn đẹp trai. Đúng là đẹp trai kiểu ngốc nghếch, đỡ xanh xao và húp híp hơn so với thời gian trước khi anh gặp Sylvie. Kể từ lần rạn nứt giữa hai người, Emma đã gặp anh ba lần, cả thảy đều tại các buổi tiệc cưới. Mỗi lần gặp nhau, anh đều choàng tay quanh cô, hôn cô như thể không có gì thay đổi, và bảo “chúng ta phải nói chuyện, chúng ta phải nói chuyện,” nhưng điều đó chưa bao giờ thật sự xảy ra. Anh lúc nào cũng ở cạnh Sylvie, hai người họ luôn bận rộn với việc tỏ ra xinh đẹp. Và lúc này, một bàn tay cô ta đang đặt trên đầu gối Dexter như muốn chứng tỏ sự sở hữu anh, đầu và cổ của cô ta trông như một bông hoa thân dài, đang vươn ra để đón nhận tất cả.
Lúc này, cô dâu chú rể đang trao lời nguyền. Emma nhìn qua đúng lúc Sylvie đưa tay ra nắm lấy tay Dexter và siết chặt năm ngón tay anh như thể có sự gắn kết với cặp đôi hạnh phúc kia. Cô ta thì thầm vào tai anh và Dexter nhìn lên, mỉm cười rạng rỡ, có chút gì đó mơ màng. Emma thầm nghĩ vậy. Anh thủ thỉ điều gì đó, và qua cử động miệng, Emma nghĩ có khả năng đó là câu “Anh cũng yêu em.” Theo bản năng, anh nhìn quanh và bắt gặp cái nhìn của Emma, liền cười toe toét như thể bị bắt quả tang đang làm một việc không nên.
Màn trình diễn kết thúc. Chỉ còn đủ thời gian cho một vở diễn “All You Need Is Love”, giáo đoàn đang cố gắng hát trước khi khách mời theo chân cô dâu chú rể ra ngoài và cuộc đoàn tụ bắt đầu. Qua đám đông reo hò, ôm hôn, bắt tay, Dexter và Emma đã tìm thấy nhau và lúc này họ đang đứng cạnh nhau.
“Chào,” anh nói.
“Chào.”
“Tôi có biết cậu không nhỉ?”
“Khuôn mặt cậu trông quen quen.”
“Cậu cũng thế. Cậu trông thật khác.”
“Đúng, mình là người phụ nữ duy nhất ở đây đang ướt sũng mồ hôi,” Emma nói, giật giật phần vải bên dưới cánh tay.
“Ý cậu là ‘đổ mồ hôi’.”
“Thật ra là không, đây là mồ hôi. Trông mình như vừa được kéo từ dưới hồ lên. Chúa ơi lụa tự nhiên đấy!”
“Phong cách phương Đông à?”
“Mình gọi nó là Mùa thu Sài Gòn. Chính xác là Trung Hoa. Dĩ nhiên, điều rắc rối với một trong những loại váy kiểu này là cứ bốn mươi phút sau cậu lại muốn có một chiếc khác!” cô nói, và khi đang nói nửa chừng, cô có cảm giác rằng tốt hơn hết là không bắt đầu. Liệu do cô tưởng tượng hay anh hơi tròn mắt lên? “Mình xin lỗi.”
“Được mà. Mình thật sự thích chiếc váy này. Thật ra mình thích từ lâu rồi.”
Cô tròn mắt. “Cậu lại thế rồi; chúng ta giờ không còn nợ nần gì nhau hết.”
“Ý mình là cậu trông ổn đấy chứ.” Lúc này anh đang nhìn lên đỉnh đầu cô. “Có phải đó là…”
“Cái gì?”
“Có phải đó là thứ người ta gọi là Rachel không?”
“Đừng nghĩ lúc này cậu cũng may mắn nhé, Dex,” cô nói, lập tức đưa tay lên cào cào mái tóc. Cô nhìn qua chỗ Tilly và chồng mới cưới của cô ta đang tạo dáng chụp hình. Tilly đang ve vẩy cái quạt trước mặt một cách đỏm dáng. “Tiếc là mình không được biết đám cưới được tổ chức theo chủ đề Cách mạng Pháp.”
“Phong cách Marie-Antoinette phải không?” Dexter hỏi. “Ít ra thì chúng ta cũng biết thể nào cũng sẽ có bánh kem.”
“Hình như cô ấy đến địa điểm tổ chức tiệc cưới bằng xe bò.”
“Xe bò là gì?”
Họ nhìn nhau. “Cậu vẫn không thay đổi gì cả sao?” cô nói.
Dexter đá một hòn sỏi. “À có chứ. Một chút thôi.”
“Nghe tò mò quá nhỉ.”
“Mình sẽ kể với cậu sau. Nhìn kìa...”
Tilly đang đứng trên bậc lên xuống của chiếc Rolls-Royce Silver Ghost, cách điểm bày yến tiệc hàng trăm mét, hai tay đang cầm bó hoa và chuẩn bị tung lên như trò ném lao.
“Em, có muốn thử vận may không?”
“Không thể nào chộp được,” cô nói, đưa hai tay ra sau lưng đúng lúc bó hoa rơi xuống đám đông và được một bà cô già yếu ớt bắt trúng, khiến cho cả đám đông có phần bực tức như thể cơ hội cuối cùng cũng có được niềm hạnh phúc tương lai của ai đó đã bị lãng phí. Emma gật đầu chỉ về bà cô bối rối kia, bó hoa đang lủng lẳng vẻ khổ sở trên tay bà ta. “Hình ảnh của mình lúc bốn mươi tuổi đấy,” Emma nói.
“Thật sao? Bốn mươi ư?” Dexter nói, và Emma ấn mũi giày vào góc chân anh. Qua vai cô, anh có thể nhìn thấy Sylvie ở gần đó, đang nhìn quanh quất tìm mình. “Mình phải đi đây. Sylvie không quen biết ai ở đây. Mình có nhiệm vụ là không được rời khỏi cô ấy. Đến gặp cô ấy nhé?”
“Để sau đi. Mình nên đến nói chuyện với cô dâu hạnh phúc đã.”
“Nhớ hỏi về khoản tiền đặt cọc cô ta còn nợ cậu.”
“Cậu nghĩ thế thật à? Đúng hôm nay ư?”
“Hẹn gặp lại sau nhé. Có lẽ chúng ta sẽ ngồi cạnh nhau tại buổi tiệc.” Anh làm dấu chúc may mắn, và cô cũng làm tương tự.
Buổi sáng u ám đã chuyển thành một buổi chiều thật đẹp, trên cao những đám mây chầm chậm bay qua bầu trời xanh ngắt khi những vị khách mời bước theo chiếc Silver Ghost đến bãi cỏ lớn để thưởng thức sâm banh và bánh ngọt. Ở đó, với một tiếng kêu thảng thốt, cuối cùng, Tilly đã nhìn thấy Emma, và họ ôm nhau trong phạm vi có thể quanh chiếc váy phồng của cô dâu.
“Mình rất vui vì cậu đã đến, Em à!”
“Mình cũng thế, Tilly à. Cậu trông lộng lẫy quá.”
Tilly ve vẩy cái quạt. “Cậu có nghĩ là hơi quá không?”
“Không hề. Trông cậu lộng lẫy lắm,” và mắt cô một lần nữa nhìn vào nốt ruồi duyên trông như con ruồi đang đậu trên môi cô ta. “Buổi lễ cũng rất vui vẻ.”
“Óaaaa, thật hả?” Tilly có một thói quen là hay mở lời mỗi câu nói bằng từ “oa” biểu cảm, như thể Emma là một chú mèo con đã làm đau móng vuốt của cô nàng. “Cậu có khóc không?”
“Như một đứa trẻ mồ côi...”
“Óaaaa! Mình rất, rất vui vì cậu đã được.” Theo kiểu vua chúa, cô ta dùng quạt đập vào vai Emma. “Mình rất muốn gặp bạn trai cậu.”
“Mình cũng thế, nhưng tiếc là không có ai sất.”
“Óaaaa, không có sao?”
“Không, lúc này thì không.”
“Thật sao? Cậu có chắc không đấy?”
“Tilly, mình nghĩ là mình sẽ lưu ý vấn đề này.”
“Óaaaa! Mình xin lỗi. Được, hãy tìm một anh chàng THẬT NHANH VÀO! Không, nói nghiêm túc thì có bạn trai quả là rất tuyệt! Lấy chồng càng tuyệt hơn! Bọn mình phải tìm cho cậu một người mới được!” cô ta ra lệnh. “Tối nay! Bọn mình sẽ tìm cho cậu một người!” và Emma cảm thấy đầu mình đang được vỗ về bằng lời nói. “Óaaaa! Thế cậu đã gặp Dexter chưa?”
“Vừa gặp một lúc.”
“Gặp bạn gái cậu ta chưa? Với cái trán lông lá ấy? Cô ta cũng xinh xắn đấy chứ? Giống hệt Audrey Hepburn. Hay Katharine? Mình không thể nhớ rõ sự khác biệt.”
“Audrey. Cô ấy là một Audrey.”
Sâm banh tuôn ra và một cảm giác hoài cổ tràn ngập khắp bãi cỏ khi những người bạn cũ gặp nhau và cuộc trò chuyện chuyển thành việc mọi người lúc này kiếm được bao nhiêu tiền, hay đã tăng bao nhiêu ki lô.
“Sâm banh. Đó là tương lai,” Callum O’Neill nói, người giờ đây vừa kiếm được nhiều tiền và vừa tăng cân đáng kể. “Chất lượng cao, thực phẩm tiện dụng phù hợp về mặt đạo đức, đó là nơi của nó, bạn của tôi ạ. Thực phẩm là một loại rockn’roll mới!”
“Mình tưởng hài kịch mới là một loại rockn’roll mới.”
“Đó là trước đây, giờ là thực phẩm. Hãy cập nhật thông tin đi Dex!” Trong vài năm qua, người bạn cùng phòng cũ của Dexter đã thay đổi gần như không thể nhận ra. Kinh doanh thành công, vóc người to lớn và sống rất năng động, anh ta đã chuyển từ lĩnh vực tân trang máy tính, bằng cách bán lại doanh nghiệp đó với một khoản lãi kếch sù, sang chuỗi cửa hàng bán sanwich “Natural Stuff.” Giờ đây, với chòm râu dê nhỏ được cắt tỉa gọn gàng và mái tóc cắt sát đầu, anh ta là điển hình của một doanh nhân trẻ đầy tự tin và ăn mặc đẹp. Callum giật mạnh tay áo của bộ vest được cắt may khéo léo, và Dexter tự hỏi liệu đây có đúng là cậu bạn người Ai-len gầy gò đã từng ngày nào cũng chỉ mặc độc một chiếc quần trong suốt ba năm trời.
“Mọi thứ đều là hữu cơ, mọi thứ đều tươi mới, công ty mình sản xuất nước trái cây và nước ngọt theo đơn đặt hàng, thu mua cà phê trực tiếp từ người trồng trọt. Mình hiện có bốn chi nhánh, và tất cả lúc nào cũng đông khách, thường xuyên như thế. Mình phải đóng cửa lúc ba giờ vì giờ đó chẳng còn thực phẩm để bán. Dex này, mình nói cho cậu biết nhé, văn hóa ẩm thực của đất nước này đang thay đổi, mọi người muốn những thứ ngon hơn. Không ai còn muốn một lon Tango và một gói bim bim nữa. Họ thích những món cuộn thực phẩm tươi, nước đu đủ, tôm càng...”
“Tôm càng?”
“Trong bánh mì kiểu Ấn với rau cải lông. Nói nghiêm túc, tôm càng chính là bánh sandwich trứng của thời đại chúng ta, rau cải lông xà lách búp. Nuôi tôm càng không hề tốn kém, chúng phát triển theo cách cậu không thể tin được, chúng rất ngon, món tôm hùm của người nghèo! Này, lúc nào đó cậu nên ghé qua cửa hàng của mình để chúng mình cùng bàn về nó.”
“Về tôm càng?”
“Về việc làm ăn. Mình nghĩ có thể có rất nhiều cơ hội cho cậu.”
Dexter ấn sâu gót giày xuống đám cỏ. “Callum, cậu đang tạo việc làm cho mình ư?”
“Không, mình chỉ nói, hãy ghé qua và...”
“Mình không thể tin là một người bạn của mình đang tạo việc làm cho mình.”
“... đến ăn trưa. Không nói về tôm càng chết tiệt đó nữa, một nhà hàng. Mình đãi.” Anh ta choàng một cánh tay vạm vỡ qua vai Dexter, và hạ giọng nói, “Dạo này mình không thấy cậu xuất hiện trên ti vi mấy.”
“Đó là vì cậu không xem truyền hình cáp và vệ tinh. Mình dẫn nhiều chương trình trên truyền hình cáp và vệ tinh.”
“Chẳng hạn như?”
“Ừ, mình đang làm một chương trình mới có tên gọi là Thể thao Mạo hiểm . Môn lướt sóng, phỏng vấn những người trượt tuyết. Cậu biết đó, ở khắp nơi trên thế giới.”
“Vậy là cậu phải đi đi lại lại rất nhiều à?”
“Mình chỉ giới thiệu cảnh quay. Phòng thu ở Morden. Đúng, mình đi lại nhiều lắm, nhưng chỉ đến Morden thôi.”
“À, như mình nói, nếu cậu thấy muốn có một sự thay đổi trong công việc. Cậu ít nhiều hiểu biết về thực phẩm và đồ uống, cậu có thể xoay xở tốt với mọi người nếu chú tâm vào nó. Kinh doanh là con người. Mình chỉ nghĩ có thể nó phù hợp với cậu. Chỉ có vậy.”
Dexter thở hắt ra một hơi dài, nhìn lên người bạn cũ của mình và tìm cách thể hiện sự không hài lòng đối với anh ta. “Cal, cậu đã từng ngày nào cũng chỉ mặc đúng một cái quần trong suốt ba năm.”
“Cách đây lâu rồi.”
“Cả một học kỳ, cậu chẳng ăn gì ngoài thịt băm đóng hộp.”
“Mình biết nói gì đây - mọi người đều thay đổi mà! Vậy cậu nghĩ sao?”
“Được thôi. Cậu có thể đãi mình bữa trưa. Nhưng mình cảnh báo với cậu là mình không biết gì về kinh doanh đâu.”
“Được thôi. Dù sao thì cũng tốt nếu có thể bắt kịp được thời đại.” Nửa như khiển trách, anh ta vỗ vỗ vào khuỷu tay Dexter. “Cậu chẳng liên lạc gì với mình cả.”
“Vậy sao? Mình bận mà.”
“Không bạn đến thế.”
“Này, cậu cũng có thể gọi cho mình mà.”
“Mình có gọi, thường xuyên ấy chứ. Nhưng cậu không bao giờ trả lời.”
“Mình không trả lời sao? Mình xin lỗi. Có nhiều việc phải suy nghĩ quá.”
“Mình có nghe về mẹ cậu.” Anh ta nhìn vào ly rượu của mình. “Mình rất tiếc. Mẹ cậu là người phụ nữ đáng yêu.”
“Chuyện đã lâu rồi.”
Đó là một khoảnh khắc im lặng, dễ chịu và ấm áp, khi họ nhìn quanh bãi cỏ thấy bạn bè cũ đang trò chuyện, cười đùa trong ánh nắng cuối chiều. Gần đó, cô bạn gái mới nhất của Callum, một cô gái nhỏ bé người Tây ban Nha rất ấn tượng, với một vũ công trong các video nhạc hip-hop, đang nói chuyện với Sylvie, lúc này phải khom người xuống để nghe cô ta nói.
“Thật vui lại được gặp Luiza,” Dexter nói.
“Mình không nên quá gắn bó với cô ấy.” Callum nhún vai. “Mình nghĩ chuyện với Luiza sắp kết thúc rồi.”
“Thế thì một số thứ vẫn không thay đổi.” Một nữ phục vụ xinh đẹp, tự tin trong chiếc mũ trùm kín đầu, bước đến rót rượu vào ly của họ. Cả hai nhìn cô nàng cười toe toét, bắt gặp người kia cũng đang cười và họ cụng ly vào nhau.
“Mười một năm đã trôi qua kể từ khi tốt nghiệp.” Dexter lắc đầu tỏ ý không thể tin được. “Đã mười một năm rồi. Sao lại nhanh đến thế nhỉ.”
“Mình thấy Emma Morley cũng ở đây,” Callum đột nhiên nói.
“Mình biết.” Họ nhìn qua thấy Emma đang nói chuyện với Miffy Buchanan, một kẻ thù không đội trời chung của cô nàng hồi còn học đại học. Dù ở khoảng cách xa, họ vẫn nhìn thấy răng của Emma đang nghiến chặt.
“Mình có nghe nói cậu và Em đã cãi nhau.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng giờ hai người đâu vào đấy rồi chứ.”
“Không chắc lắm. Để xem đã.”
“Đó là một cô gái tuyệt vời, Emma ấy.”
“Đúng vậy.”
“Gần đây cô nàng trông thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Cậu đã từng...?”
“Không, suýt thôi. Một hay hai lần.”
“Suýt thôi sao?” Callum khịt khịt mũi. “Điều đó có nghĩa là gì?”
Dexter chuyển đề tài. “Nhưng cậu ổn chứ?”
Callum nhấp một ngụm sâm banh. “Dex, mình đã ba tư tuổi rồi. Mình có một cô bạn gái xinh đẹp, có nhà riêng, có công ty riêng, mình luôn nỗ lực với những gì mình yêu thích, mình kiếm đủ tiền.” Anh ta đặt tay lên vai Dexter. “Còn cậu, cậu thì có một chương trình đêm khuya trên truyền hình! Tất cả chúng ta đều sống tốt.”
Và phần vì niềm kiêu hãnh bị tổn thương, phần vì cảm giác muốn cạnh tranh lại trỗi dậy, Dexter quyết định nói với anh ta.
“Vậy... vậy cậu có muốn nghe điều gì đó hài hước không?”
Emma nghe tiếng hò reo của Callum O’Neill từ phía bên kia bãi cỏ và nhìn qua đúng lúc anh ta đang ôm đầu Dexter, dúi đầu Dexter xuống. Cô mỉm cười rồi quay lại với cô nàng Miffy Buchanan đáng ghét.
“Mình nghe nói cậu đang thất nghiệp,” cô nàng nói.
“À, mình thích nghĩ về bản thân như một người tự làm chủ.”
“Như một nhà văn?”
“Chỉ một hoặc hai năm, một kỳ nghỉ phép thôi.”
“Nhưng cậu thật sự chưa có tác phẩm nào xuất bản?”
“Chưa. Mặc dù mình đã được ứng một khoản nhỏ để...”
“Ừm,” Miffy nói vẻ hoài nghi. “Harriet Bowen đã xuất bản ba tiểu thuyết rồi.”
“Có, mình có biết. Nghe nói nhiều rồi.”
“Và cô ấy có ba đứa con.”
“À. Cậu cũng thế phải không?”
“Cậu đã gặp hai đứa nhà mình chưa?” gần đó có hai đứa trẻ mập mạp mới vừa chập chững trong bộ com lê ba mảnh đang bôi bánh vào mặt nhau. “IVAN, KHÔNG ĐƯỢC CẮN.”
“Chúng là những cậu bé đáng yêu.”
“Thật không? Vậy cậu chưa có đứa nào à?” Miffy hỏi, như thể hoặc là hỏi về cuốn tiểu thuyết hoặc về tình trạng hôn nhân của cô.
“Chưa...”
“Đang hẹn hò với ai chứ?”
“Không...”
“Không-ai sao?”
“Không ai cả...”
“Sắp hẹn hò với ai không?”
“Không...”
“Dù thế nào thì trông cậu xinh hơn rất nhiều so với trước đây.” Miffy nhìn lên nhìn xuống như thể đang cân nhắc việc mua cô tại một cuộc đấu giá. “Cậu đúng là một trong số ít người ở đây đã giảm cân! Ý mình là dù cậu chưa bao giờ quá béo , chỉ là mập ú, nhưng đúng là cậu đã giảm cân!”
Emma cảm thấy tay mình siết chặt ly sâm banh. “À, thật vui khi biết là mười một năm qua chẳng uổng công chút nào.”
“Và cậu từng có chất giọng miền Bắc rất nặng, nhưng giờ thì giọng cậu giống như mọi người.”
“Thật hả?” Emma kinh ngạc hỏi. “Đó là một điều hổ thẹn. Mình không cố sửa giọng nói đâu.”
“Nói thật là mình luôn nghĩ cậu làm ra vẻ thế. Cậu biết đó... làm bộ làm tịch...”
“Gì cơ?”
“Giọng cậu ấy. Cậu biết đó...! Mình nghĩ giọng cậu cứ như xát vào mặt mọi người. Nhưng giờ thì cậu đã nói bình thường rồi!”
Emma luôn ghen tị với những người có thể nói ra được suy nghĩ của họ, bộc lộ những gì họ cảm nhận mà không cần quan tâm đến sự tế nhị trong giao tiếp. Cô chưa bao giờ là một trong những người như thế, nhưng dù gì thì lúc này cô cảm thấy chữ cái đầu của tiếng chửi thề đang mấp máy ở môi dưới.
“... và cậu lúc nào cũng tức giận về mọi thứ.”
“Ồ, mình vẫn còn tức giận đấy Miffy...”
“Ôi lạy Chúa, có cả Dexter Mayhew.” Miffy đang thì thầm vào tai cô, một tay bóp chặt vai Emma. “Cậu có biết là bọn mình đã từng qua lại với nhau không?”
“Có, cậu đã kể với mình. Nhiều, nhiều lần rồi.”
“Trông cậu ấy vẫn ngon lành nhỉ? Cậu ấy vẫn đẹp trai đúng không?” và cô nàng thở dài nhỏ dần. “Sao hai người lại không đến với nhau?”
“Mình không biết: tại giọng nói của mình, tại mình mập ú chăng?”
“Cậu không tệ đến thế . Này, cậu đã gặp bạn gái của cậu ấy chưa? Cô nàng cũng xinh đẹp đúng không? Cậu có nghĩ là cô ta cực kỳ xinh đẹp không?” và Miffy xoay người hỏi lại lần nữa nhưng ngạc nhiên khi phát hiện ra Emma đã bỏ đi.
Lúc này khách khứa đang tập trung ở lều vải lớn, hăng hái chen nhau nhìn quanh sơ đồ bố trí chỗ ngồi như thể xem xét kết quả thi. Dexter và Emma lại tìm thấy nhau trong đám đông.
“Bàn năm,” Dexter nói.
“Mình ở bàn hai tư,” Emma nói. “Bàn năm rất gần chỗ cô dâu. Bàn hai tư gần nhà vệ sinh.”
“Cậu không cần phải cảm thấy xúc phạm vì điều đó.”
“Món chính là gì vậy?”
“Nghe nói là cá hồi.”
“Cá hồi. Cá hồi, cá hồi, cá hồi, cá hồi. Mình đã ăn quá nhiều cá hồi ở những tiệc cưới như thế này, hai lần mỗi năm, mình sắp muốn bơi ngược dòng rồi.”
“Đến bàn năm đi. Chúng ta sẽ đổi nhé.”
“Làm xáo trộn chỗ ngồi ư? Họ sẽ bắn chết bọn mình. Có một cái máy chém ở đằng sau đấy.”
Dexter cười lớn. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé?”
“Hãy đến tìm mình.”
“Hoặc cậu có thể đến tìm mình.”
“Hoặc cậu có thể đến tìm mình.”
“Hoặc cậu tìm mình.”
Như một hình phạt, Emma bị nhét ngồi giữa dì dượng của chú rể đến từ New Zealand, và những cụm từ như “cảnh quan xinh đẹp” với “chất lượng cuộc sống tuyệt vời” cứ được nhắc đi nhắc lại đúng ba giờ liền. Thỉnh thoảng, cô bị sao nhãng bởi một tràng cười rất to từ bàn năm, có Dexter và Sylvie, Callum và bạn gái Luiza của anh; nơi toàn những người đẹp. Emma rót cho mình một ly rượu nữa và lại được hỏi về cảnh quan, chất lượng cuộc sống. Cá voi: họ đã từng được nhìn thấy cá voi thật chưa? Cô hỏi và liếc nhìn bàn năm đầy ghen tị.
Tại bàn năm, Dexter liếc nhìn vẻ ghen tị về phía bàn hai tư. Sylvie đã nghĩ ra một trò mới là nhanh tay đặt lên miệng ly rượu của Dexter mỗi khi anh nhấc chai rượu lên, biến bữa ăn dài thành một cuộc thử nghiệm khắc nghiệt về khả năng phản ứng của anh. “Anh cứ uống từ từ thôi nhé?” cô thì thầm khi anh ghi điểm, và anh cam đoan với cô rằng mình sẽ làm thế, nhưng kết quả là sự buồn chán xuất hiện, rồi anh bắt đầu ghen tị với sự tự tin đến điên rồ của Callum. Ở bàn hai tư, anh có thể nhìn thấy Emma đang trò chuyện một cách lịch sự và nhiệt tình với một cặp lớn tuổi có làn da rám nắng, nhận thấy cách cô chăm chú lắng nghe ông ta nói đùa, và giờ thì đang chụp hình cùng nhau bằng chiếc máy ảnh dùng một lần, cô nghiêng đầu vào để được chụp cùng. Dexter để ý chiếc đầm màu xanh biển của cô, kiểu trang phục mà cách đây mười năm hẳn cô sẽ không bao giờ mặc, và còn nhận thấy rằng khóa kéo vẫn còn để hở gần mười xen ti mét ở lưng, mép váy xẻ lên ngang đùi, và tiếp đó là một hình ảnh cũ thoáng qua nhưng rất sống động về Emma trong căn phòng ngủ ở Edingburgh trên phố Rankeillor. Ánh sáng rạng đông chiếu qua rèm cửa, một chiếc giường đơn thấp, váy quanh thắt lưng và hai cánh tay giơ lên đầu. Điều gì đã thay đổi kể từ thời điểm đó? Chẳng có gì nhiều. Vẫn những đường viền xuất hiện ở miệng khi cô cười, chỉ có điều lúc này chúng sâu hơn. Vẫn đôi mắt đó, rạng rỡ có chút đanh đá, và cô vẫn cười với cái miệng rộng mím chặt, như thể đang nắm giữ một bí mật. Trong chừng mực nào đó, cô trở nên quyến rũ hơn nhiều so với lứa tuổi hai hai. Cô không còn tự cắt tóc, và đã không còn cái vẻ xanh xao của thư viện, không còn cái tính nóng nảy dễ cáu gắt năm nào. Anh tự hỏi mình sẽ cảm thấy thế nào nếu đây là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt này? Nếu ở bàn hai tư, anh hẳn đã ngồi xuống tự giới thiệu bản thân. Anh nghĩ trong số tất cả những người có mặt ở đây hôm nay, anh chỉ muốn nói chuyện với một mình cô thôi. Anh cầm ly rượu lên và đẩy ghế đứng dậy.
Nhưng lúc này, mọi người đang dùng dao gõ lên những ly rượu. Đến tiết mục của những bài diễn thuyết. Theo truyền thống, bố cô dâu thì say sưa và cục mịch, phù rể cũng say sưa lại chẳng có chút hài hước nào và cũng quên nhắc đến cô dâu. Sau mỗi ly rượu vang, Emma cảm thấy năng lượng trong người dần vơi đi, cô bắt đầu nghĩ đến căn phòng khách sạn của mình trong tòa nhà chính, chiếc áo choàng tắm trắng tinh, sạch sẽ, chiếc giường bốn trụ giả cổ. Còn có cả loại nhà tắm trong suốt mà mọi người rất háo hức, lại có quá nhiều khăn cho một người dùng. Lúc này, nhạc bắt đầu nổi lên, người đánh ghita bass đang chơi một đoạn của bài “Another One Bites the Dust”, và như thể đã đi đến quyết định. Emma thấy vậy là đã đủ, bèn cầm lấy miếng bánh cưới trong chiếc túi nhung dải rút đặc biệt, cô hướng về phía phòng của mình và kết thúc buổi tiệc cưới.
“Xin lỗi, có phải tôi đã gặp cô ở đâu đó?”
Một bàn tay chạm vào cánh tay cô, đồng thời một giọng nói cất lên từ phía sau. Dexter đang cúi người bên cạnh cô, cười toe toét, trên tay là chai sâm banh.
Emma đưa ly rượu ra.
“Có lẽ đâu đó, tôi nghĩ thế.”
Với một tiếng thét, ban nhạc bắt đầu chơi và tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía sàn nhảy, nơi Malcolm và Tilly đang nhảy theo bài hát đặc biệt của họ, “Brown-Eyed Girl”, lắc hông, bốn ngón cái giơ lên trên.
“Ôi Chúa. Chúng ta bắt đầu nhảy như những người già từ khi nào vậy?”
“Hãy nói điều đó cho chính cậu nghe ấy,” Dexter đáp rồi ngồi lên một chiếc ghế.
“Cậu biết nhảy không?”
“Cậu không nhớ à?”
Emma lắc đầu. “Ý mình không phải ở trên giảng đường với tiếng huýt sáo và cởi trần, ý mình là khiêu vũ thực thụ cơ.”
“Dĩ nhiên là mình biết.” Anh nắm tay cô. “Muốn mình chứng minh không?”
“Có lẽ để sau.” Mọi người lúc này đang reo hò. Dexter đứng lên kéo tay cô. “Hãy ra chỗ nào đi. Chỉ có mình và cậu thôi.”
“Ở đâu?”
“Mình không biết. Hình như có một mê cung thì phải.”
“ Mê cung ?” Im lặng một phút, đoạn cô đứng lên. “Ừ, sao cậu không nói trước?”
Họ cầm hai ly rượu và kín đáo bước ra khỏi lều vải, đi vào bóng tối. Trời vẫn còn ấm, tiếng dơi kêu rít trên đầu trong đêm mùa hè tối đen như mực khi họ tay trong tay băng qua vườn hồng hướng về phía mê cung.
“Thấy thế nào?” cô hỏi. “Để mất người tình cũ vào tay một người đàn ông khác.”
“Tilly Killick không phải là tình cũ.”
“Ồ, Dexter…” Emma chậm rãi lắc đầu. “Khi nào thì cậu mới lớn được?”
“Mình không biết cậu đang nói về điều gì.”
“Hẳn là thế, để xem nào… tháng Mười hai năm 1992, căn hộ ở Clapton nồng nặc mùi hành phi.”
Dexter nhăn mặt. “Sao cậu biết được những điều này?”
“À, khi mình rời nhà để đến Woolworths, hai người đang mát xa chân cho nhau bằng loại dầu ô liu tốt nhất của mình, và khi mình trở về từ Woolworths, cô ấy đang khóc, có nhiều vết chân dính dầu ô liu trên cái chăn tốt nhất của mình, trên ghế sofa, trên bàn ăn và cả trên tường nữa, mình vẫn nhớ mà. Vì thế, mình đã cẩn thận kiểm tra bằng chứng pháp lý và đi đến kết luận này. Ồ, còn nữa, cậu để thiết bị ngừa thai trên nắp thùng rác trong nhà bếp, thế nên, điều đó là chính xác.”
“Thật sao? Mình xin lỗi về việc đó.”
“Hơn nữa, cô ấy đã kể với mình.”
“Thật sao?” Anh lắc đầu, cảm thấy mình bị phản bội. “Đó được cho là bí mật của bọn mình!”
“Phụ nữ thường buôn về những chuyện này. Chẳng ích gì khi bắt họ thề giữ bí mật, tất cả cuối cùng đều sẽ được nói ra.”
“Mình sẽ ghi nhớ điều đó.”
Lúc này họ đã đến lối vào mê cung, một bờ rào thường xanh được cắt tỉa gọn gàng, cao khoảng ba mét, lối vào được đánh dấu bằng một cánh cửa gỗ nặng trịch. Emma dừng lại, tay cô đặt trên nắm cửa bằng sắt. “Đây có phải là ý hay không?”
“Nó có thể khó đến mức nào?”
“Nhỡ chúng ta bị lạc?”
“Chúng ta sẽ dùng đến các ngôi sao hoặc thứ gì đó.” Cánh cửa mở ra. “Trái hay phải?”
“Phải,” Emma nói, và họ bước vào mê cung. Hàng rào cao được thắp sáng ở dưới chân bằng nhiều loại đèn sặc sỡ màu sắc, không khí ngào ngạt mùi của mùa hè, khó chịu và nóng bức, gần như đầy dầu từ những chiếc lá cây ấm sực. “Sylvie đâu?”
“Sylvie không sao đâu, cô ấy đang mê mẩn Callum. Cậu ta là cuộc sống, là linh hồn, nhà triệu phú Ai-Len đầy quyến rũ. Mình nghĩ cứ để họ tự do. Mình không thể cạnh tranh lại với cậu ta nữa. Quá chán nản rồi.”
“Cậu biết rồi đó, cậu ấy đang kinh doanh rất thuận lợi.”
“Mọi người đều nói với mình như thế.”
“Hình như là kinh doanh tôm càng.”
“Mình biết. Cậu ta vừa đề nghị mình làm việc cùng.”
“Đánh vật với tôm càng?”
“Không biết nữa. Cậu ta muốn nói với mình về ‘những cơ hội’. Cậu ta bảo kinh doanh là con người, thực ra nghĩ thế nào cũng được.”
“Nhưng còn về chương trình Thể thao Mạo hiểm?”
“À,” Dexter cười to, đưa tay lên gãi đầu. “Thế là cậu đã xem rồi à?”
“Không bỏ tập nào. Cậu biết mình mà, chẳng có gì khiến mình thích hơn những thứ về xe đạp MBX vào sáng sớm. Phần yêu thích của mình là khi cậu nói rằng mọi thứ đều ‘rất cừ’…”
“Họ bắt mình nói những thứ đó.”
“ ‘Rất cừ’ và ‘êm ái’. ‘Hãy xem những động tác di chuyển êm ái và đẹp mắt này’…”
“Mình nghĩ mình bị cuốn theo nó.”
“Không phải lúc nào cũng thế, cậu bạn ạ. Phải hay trái?”
“Mình nghĩ là trái.” Họ đi trong con đường hẹp một lúc trong im lặng, lắng nghe tiếng đập thình thịch khi ban nhạc đang chơi bài ‘Superstition’. “Công việc viết lách thế nào rồi?”
“Ồ, ổn khi mình làm việc ấy. Hầu như mình chỉ ngồi đó ăn bánh quy thôi.”
“Stephanie Shaw nói rằng họ ứng trước cho cậu một khoản.”
“Chỉ một khoản nhỏ, đủ để cầm cự đến Giáng sinh. Sau đó sẽ tính tiếp. Có lẽ phải trở lại nghề giáo viên mất.”
“Thế nói về cái gì? Cuốn sách đó.”
“Chưa biết chắc nữa.”
“Về mình phải không?”
“Đúng đấy Dexter, một cuốn sách dày toàn nói về cậu. Nó có tên là ‘Dexter Dexter Dexter Dexter Dexter’. Phải hay trái?”
“Thử bên trái đi.”
“Thật ra nó là cuốn sách dành cho trẻ em. Thanh thiếu niên. Những câu con trai, những mối quan hệ, kiểu thế. Về một vở kịch ở trường, việc dàn dựng vở Oliver! mà mình đã thực hiện cách đây nhiều năm. Một vở hài kịch ấy mà.”
“À trông cậu đẹp lắm.”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Một số người trông xinh hơn, một số thì lại xấu đi. Nhưng rõ ràng là cậu xinh đẹp hơn hẳn trước.”
“Miffy Buchanan nói rằng cuối cùng mình cũng thoát được cái vẻ béo ú đó.”
“Cô ta chỉ ganh tị với cậu thôi. Cậu trông rất đẹp.”
“Cảm ơn. Có muốn mình nói là cậu cũng đẹp trai hơn không?”
“Nếu cậu nghĩ là cậu có thể làm được điều đó.”
“Thế thì cậu trông đẹp trai hơn đấy. Rẽ trái chứ?”
“Trái.”
“Dù sao thì cũng đẹp hơn hẳn những năm tháng rock n’roll của cậu. Khi cậu thực hiện chương trình largin’it hay những gì cậu đang làm lúc đó.” Họ im lặng bước đi một lúc, cho đến khi Emma lên tiếng. “Mình đã lo lắng cho cậu.”
“Thật sao?”
“Tất cả mọi người đều lo.”
“Chỉ là một giai đoạn thôi mà. Con người ai chẳng trải qua giai đoạn đó, phải không? Hơi điên khùng một chút.”
“Vậy sao? Mình chưa hề. Này, mình hy vọng là cậu cũng không còn đội cái mũ bê rê vải đáng ghét đó nữa.”
“Mình đã không đội mũ nhiều năm nay rồi.”
“Rất vui khi được nghe điều này. Bọn mình đang nghĩ đến việc can thiệp.”
“Cậu biết nó như thế nào còn gì, cậu bắt đầu với mũ mềm, chỉ dành cho lũ trẻ, sau đó, trước khi nhận thức được thì cậu đã dùng đến mũ bê rê, mũ nỉ mềm, mũ quả dưa.”
Đến một ngã rẽ khác. “Trái hay phải?” cô hỏi.
“Không biết nữa.”
Họ nhìn theo cả hai hướng. “Ngạc nhiên chưa kìa, trò chơi đã nhanh chóng mất đi sự thú vị rồi.”
“Hãy ngồi xuống nhé? Đằng kia kìa.”
Một ghế đá nhỏ đã được dựng sẵn gần các tường rào, bên dưới được thắp sáng bởi một bóng đèn huỳnh quang xanh dương, và họ ngồi lên băng đá mát lạnh, rót đầy ly rượu, chạm ly và đập vai vào nhau.
“Chúa ơi, mình suýt quên…” Dexter đưa tay vào túi quần, và cẩn thận rút ra một chiếc khăn được gấp gọn ghẽ, giữ nó trong lòng bàn tay như một nhà ảo thuật, và mở nó ra, lần lượt từng góc một. Nằm lọt trong chiếc khăn như những quả trứng chim là hai điếu thuốc lá đã nhăn nhúm.
“Cal đưa cho,” anh thì thầm kinh ngạc. “Dùng không?”
“Không, cảm ơn. Nhiều năm rồi mình không đụng đến điếu nào.”
“Rất tốt. Mình cũng đã bỏ thuốc lá rồi. Nhưng mình cảm thấy ở đây an toàn…” Anh đốt điếu thuốc nhập lậu, tay làm bộ run lên. “Cô ấy không thể tìm thấy mình ở đây…” Emma cười to. Sâm banh và trạng thái không bị quấy rầy khiến họ cảm thấy phấn chấn lên, lúc này, cả hai bắt đầu cảm thấy ủy mị, hoài cổ, đúng kiểu thường thấy tại một buổi tiệc cưới, họ nhìn nhau mỉm cười qua làn khói thuốc. “Callum nói rằng chúng ta là Thế-hệ-Marlboro-Light.”
“Chúa ơi, nghe thật nản lòng,” Emma khịt mũi. “Cả một thế hệ được định nghĩa theo một nhãn hiệu thuốc lá. Mình đã hy vọng nhiều hơn cơ.” Cô mỉm cười, xoay mặt về phía Dexter. “Vậy dạo này cậu thế nào?”
“Mình ổn. Chỉ nhạy cảm hơn chút thôi.”
“Tình dục trong toilet đã mất đi sức hấp dẫn ngọt ngào lẫn cay đắng của nó?”
Anh cười lớn, kiểm tra đầu lọc của điếu thuốc. “Chỉ là mình phải vứt bỏ điều gì đó ra khỏi bản thân, chỉ có thế.”
“Và hiện đã vứt bỏ được?”
“Mình nghĩ thế, gần như là thế.”
“Nhờ tình yêu chân chính?”
“Một phần. Hơn nữa mình đã ba tư rồi. Ở tuổi ba tư, ta sẽ thấy mình không còn có thể viện cớ nữa.”
“Viện cớ?”
“Đúng, nếu cậu hai hai tuổi và gây rắc rối, cậu có thể nói, không sao, mình chỉ mới có hai hai tuổi, mình chỉ mới hai nhăm tuổi, mình chỉ mới hai tám tuổi. Nhưng còn ‘Tôi chỉ mới ba tư’ thì sao chứ?” Cậu nhấm nháp một ít rượu, tựa lưng vào hàng rào. “Có vẻ như ai cũng đều từng trải qua một tình thế lưỡng nan trong đời, và tình huống của mình là liệu có một mối quan hệ trưởng thành, tận tâm trong khi vẫn tham gia vào trò chơi ba người?”
“Và câu trả lời là gì hả Dex?” cô nghiêm nghị hỏi.
“Câu trả lời là không, bạn không thể. Một khi đã hiểu ra được điều gì đó thì tất cả sẽ trở nên đơn giản hơn.”
“Đúng vậy; một cuộc vui điên cuồng sẽ không giữ ấm bạn về đêm.”
“Một cuộc vui điên cuồng sẽ không quan tâm đến bạn khi về già.” Anh hớp thêm một ngụm rượu nữa. “Dù sao thì cũng chẳng phải mình được mời đến mọi cuộc vui điên cuồng như thế, chỉ tự mình làm trò hề, làm hỏng mọi thứ, làm hỏng sự nghiệp của mình, làm hỏng những giây phút ngắn ngủi còn lại của mẹ…”
“… điều đó không đúng…”
“… làm hỏng cả tình bạn của mình.” Để nhấn mạnh, Dexter tựa người vào cánh tay cô, và cô tựa vào cánh tay anh. “Mình chỉ nghĩ là đã đến lúc làm mọi việc cho đúng đắn dù chỉ một lần. Và giờ mình đã gặp Sylvie, đó là một cô gái tuyệt vời, thật sự là thế, và cô ấy khiến mình chín chắn hơn.”
“Đúng, cô ấy rất đáng yêu.”
“Đúng vậy.”
“Rất xinh đẹp. Điềm tĩnh.”
“Đôi lúc cũng hơi đáng sợ.”
“Cô ấy có đặc điểm đáng yêu và ấm áp kiểu Leni Riefenstahl.”
“Leni là ai?”
“Không quan trọng.”
“Nhưng chắc chắn là cô ấy hoàn toàn không có khiếu hài hước.”
“À, vậy là tốt. Mình nghĩ khiếu hài hước đã được đánh giá quá cao,” Emma nói. “Những người đó lúc nào cũng hành xử ngốc nghếch, nhàm chán chết đi được, giống như Ian ấy. Ngoại trừ việc Ian không hài hước. Không, tốt hơn hết là ai đó mà cậu thật sự ngưỡng mộ, ai đó sẽ mát xa chân cho cậu.”
Anh cố nghĩ nhưng không tài nào hình dung nổi khi Sylvie chạm vào chân anh thì như thế nào. “Cô ấy đã từng nói với mình rằng không bao giờ cười to bởi không thích những gì nó gây ra cho khuôn mặt cô ấy.”
Emma cười nhẹ. “Ồ” là tất cả những gì cô có thể nói. “Nhưng cậu yêu cô ấy, đúng không?”
“Mình say mê cô ấy.”
“Say mê. ‘Say mê’ thậm chí còn tốt hơn yêu.”
“Cô ấy là người ‘át vía’.”
“Đúng thế.”
“Và cô ấy đã thật sự làm thay đổi mọi thứ quanh mình. Mình đã bỏ ma túy, bỏ rượu và thuốc lá.” Cô liếc nhìn chai rượu trên tay anh, và điếu thuốc trên miệng anh. Anh mỉm cười “Hôm nay là dịp đặc biệt.”
“Vậy là cuối cùng cậu đã tìm được tình yêu đích thực.”
“Đại loại thế.” Anh rót rượu vào ly của cô. “Thế còn cậu?”
“Ồ, mình ổn, mình ổn.” Như một cách gây sao nhãng, cô đứng dậy. “Tiếp tục đi đi. Trái hay phải đây?”
“Phải.” Bằng một tiếng thở dài, anh bật người đứng dậy. “Cậu vẫn còn đi lại với Ian hả?”
“Không, đã nhiều năm rồi.”
“Hiện không còn ai khác sao?”
“Dexter, đừng có bắt đầu như thế nữa.”
“Gì cơ?”
“Thông cảm cho người phụ nữ không chồng. Mình hoàn toàn hài lòng, cảm ơn cậu. Và mình không thích bị đánh giá theo bạn trai của mình. Hoặc vì không có bạn trai.” Lúc này cô bắt đầu nói đầy hăng hái. “Một khi ta đã quyết định không lo lắng về vấn đề như hẹn hò, các mối quan hệ, tình yêu và tất tần tật những thứ đó, nó sẽ giống như ta được tự do sống một cuộc sống thật sự. Vả lại mình còn có công việc, và mình yêu công việc đó. Mình nghĩ là phải mất thêm một năm nữa mình mới thật sự thành công với việc viết lách này. Số tiền đó không nhiều, nhưng mình tự do. Mình thường đi xem phim vào buổi chiều.” Cô dừng lại một lúc. “Bơi lội! Mình đi bơi nhiều lắm. Ngày nào cũng bơi, bơi, bơi hàng dặm ấy chứ. Chúa ơi, mình ghét bơi lội. Mình nghĩ là rẽ trái.”
“Cậu biết đó, mình cũng cảm thấy vậy. Không phải về việc bơi lội, ý mình là không phải hẹn hò nữa. Kể từ khi yêu Sylvie, cảm giác như mình đã giải phóng được một lượng lớn thời gian, năng lượng và không gian suy nghĩ.”
“Vậy cậu làm gì với chúng, không gian suy nghĩ đó?”
“Hầu hết là chơi Tom Raider.”
Emma cười lớn, và im lặng đi thêm một quãng nữa, lo lắng rằng mình sắp không còn tự chủ và mạnh mẽ so với ý định ban đầu. “Và dù sao thì cậu biết đó, không phải mình hoàn toàn tẻ nhạt và không có tình yêu. Mình có những khoảnh khắc của riêng mình. Mình đã từng qua lại với một người tên Chris. Tự gọi mình là nha sĩ nhưng anh ta thực ra chỉ là nhân viên vệ sinh.”
“Điều gì đã xảy ra với Chris?”
“Chỉ là thất bại. Chỉ là thế. Mình tin là anh ta luôn nhìn chằm chằm vào răng của mình. Cứ cằn nhằn bảo mình phải dùng chỉ nha khoa, Emma, dùng chỉ nha khoa đi . Hẹn hò gì mà cứ giống như đi kiểm tra sức khỏe. Quá nhiều áp lực. Và trước đó còn có Lão Godalming.” Cô nhún vai. “Godalming. Thật là một thảm họa.”
“Godalming l?