← Quay lại trang sách

- 3 -

VÌ THẾ nên tối hôm ấy, Vũ-Đại dù biết Lê-Thành-Vân là nhân tình của vợ mình, mà vẫn phải tiếp Lê-Thành-Vân một cách niềm nở, niềm nở hơn mọi ngày. Cũng vì thế Vũ-Đại càng phải chiều vợ, dù đã biết vợ là người phản bội. Mà cũng vì thế nên dù Vũ-Đại đã biết hết cả đôi tình nhân cũng chẳng nghi ngờ một tí gì. Hai người vẫn thư từ, vẫn âu yếm một cách... bóng gíó trước mặt Vũ-Đại, vẫn hẹn hò những cuộc gặp gỡ tại nhà riêng.

Biết rằng người vợ hàng ngày chung sống với mình đã đem ái tình san sẻ cho kẻ khác mà vẫn phải niềm nở, biết rằng người bạn mình tin cẩn đã quyến rũ vợ mình mà vẫn phải bắt tay, Vũ-Đại thật đã sống những ngày cực kỳ đau khổ, cực kỳ bứt rứt. Suốt ngày chỉ có lúc nào ông gần hai con là lòng ông được thảnh thơi một chút. Ông vì chúng mà phải hy sinh, vì chúng mà phải nuốt hận. Trong những lúc uất ức, trái tim bị kìm kẹp tưởng chừng như vỡ ra, chúng lại gần ông nắm tay ông, ngã đầu vào ngực ông, hỏi:

– Thày nghĩ gì đấy?

Thì ông lại thấy được an ủi ngay.

Ông phải cắn răng chịu đau thương, chỉ vì ông muốn giữ cho nụ cười kia lúc nào cũng nở trên làn môi đỏ tươi của chúng. Chỉ vì muốn cho con mắt trong sáng kia không bao giờ bị vẩn đục bởi những ý nghĩ buồn bực, chỉ vì muốn cho những khổ mặt kia không bao giờ bị cau-có vì nhục nhã, nên ông phải gượng sầu làm vui. Ông có gan chịu hết bao nhiêu nỗi đau thương dày vò, nhưng tưởng tượng các con ông phải chịu một phần đau thương mà ông đã phải chịu, thì ông đã kinh hãi. Không, không thể được, ông nhìn bổn phận làm cha của ông không phải chỉ ở chỗ cung đốn cho con sao cho đầy đủ về vật chất, chỉ gây dựng sao cho con có một sự-nghiệp, mà lại còn phải tránh cho con những nhục nhã, những đau đớn tinh thần về sau này không phải chịu một ảnh hưởng gì xấu xa do sự vụng tính của mình. Ông vẫn cho ông không trả thù là hèn nhát, nhưng đã vì tương lai của con thì dù hèn nhát ông cũng đành chịu là hèn nhát vậy. Nếu vì mình vụng tính, hay vì mình nóng nẩy để cho chuyện ngoại tình vỡ lỡ tan tành ra, tâm hồn các con sẽ bị một vết thương sâu nó làm đen tối những ngày sống của chúng sau này.

Vốn sẵn có từ tâm, lại vì thương trẻ thơ ngây vô tội bị hàm oan, ông coi thằng Hợp cũng như con ông. Ông cũng cho vào học Lycée, cũng cho nó ăn chung, nằm chung với Minh, Bích. Sau trận bão lòng ấy, mỗi lần ông thấy nó bị thằng Minh bắt nạt, hay bị thằng Bích giận nhiếc móc là: «đồ có mẹ ngủ với trai» ông lại tự nhủ ông phải khôn ngoạn nhẫn nại. Và ông lại càng thương con chẳng may cũng có một người mẹ hư hỏng như mẹ thằng Hợp. Nhưng cái chẳng may của chúng, đã có ông thì sẽ không còn …. là chẳng may nữa.

Ông hết sức lấy lời lẽ khuyên hai con ông nên có lòng thương người mà đừng tàn nhẫn, độc ác đối với một đứa trẻ mồ côi.

Từ ngày biết vợ có ngoại tình, ông thấy thằng Hợp lúc nào là ông lại sực nhớ đến quang cảnh gian buồng cha mẹ nó bị chết. Ông lại nhớ đến bộ mặt thảm sầu, ngơ ngác của nó khi đứng trước cửa buồng ôm đầu khóc.

Thế nào ông cũng phải làm cho vợ ông và Lê-Thành-Vân xa nhau. Nhưng bằng cách gì? có lúc ông nghĩ đến sự thuê người giết đi, nhưng ý kiến ấy vụt đến, ông liền đuổi đi ngay. Có lúc ông nghĩ cách mình tự tay giết đi, nhưng ông sợ tiết lậu, không phải ông sợ tiết lậu ra thì tù tội, ông sợ tiết lậu ra thì các con ông biết.

Vì suốt ngày đêm phải đào óc để tìm một kế vẹn toàn, ông không ăn ngủ được. Có đêm ông thức suốt cả đêm, nên ban ngày mệt mỏi, ông không thể trông coi công việc được. Ông với vợ xưa nay đều ngủ riêng buồng, nên những đêm ông trằn trọc như thế, bà Vũ-Đại đều không biết. Nhiều đêm buồn quá, nghĩ quá, ngực nóng ran, ông tưởng đến phát điên, không còn thể nào chịu được nữa. Nhưng mỗi khi bị khổ sở, bị đau đớn như thế, ông sẽ mở cửa, rón rén sang phòng các con nhìn chúng nó ngủ là ông lại thấy được yên tĩnh ngay. Ông sẽ đặt một cái hôn lên trán chúng nó là ông lại thấy khoan khoái ngay. Có nhiều đêm, ông ngồi đầu giường chúng cho đến sáng. Bà Vũ-Đại chẳng biết gì hết, vì bà đang là người sung sướng, bà đang bị dục tình thu hết thần trí. Đôi khi bà cũng hối hận, nhưng chỉ là thứ hối hận để đánh lừa lương tâm. Nếu bà thật là người thương chồng, thì thế nào bà cũng nhìn thấy sự biến đổi dung nhan của chồng nó hiện trên cái quầng mắt đen, trên cái trán cau có, trên đôi mắt lờ đờ. Nhưng bà còn thì giờ đâu nghĩ đến chồng. Thấy Vũ-Đại chẳng biết gì, mà mỗi ngày lại càng yêu vợ, quí bạn thêm lên, đôi tình nhân càng làm già. Hẹn hò đi nhà riêng chưa đủ, nhiều đêm, họ còn hẹn nhau xuống cái nhà bát giác ở góc vườn, gần mé hò để ân ái nữa. Những đêm ấy, Lê-Thành-Vân trèo hàng rào vào, rồi ra hiệu cho bà Vũ-Đại xuống để tự tình.

Một đêm, một đêm mưa phùn lấm tấm. Trời tối đen như mực. Gió Hồ Tây vi vút làm đụng lá xào xạc như là tiếng khóc than của cảnh vật bị mùa đông đày đọa. Cả vùng Thụy-Khê chìm đắm trong một thế giới buồn thảm.

Đêm ấy, vào khoảng một giờ, Vũ-Đại vẫn trằn trọc chưa ngủ được. Đầu ông, tim ông rạo- rực. Ông bị trăm nghìn ý nghĩ làm cho rối loạn, ông cầu mong giấc ngủ đến giải thoát cho ông, nhưng giấc ngủ không đến cho. Ông lắng tai nghe tiếng gió thổi đập vào cửa chớp. Ông lắng tai nghe giọt mưa rơi lách tách. Ông tưởng chừng đó là những tiếng đập của trái tim, những tiếng thổn thức của lòng ông. Chân tay ông rời rạc. Cả cơ thể ông như bị cái buồn, cái lo nó cấu xé ra trăm mảnh.

Ông đang vắt tay lên trán nghĩ ngợi thì vẳng nghe ở ngoài đường đưa lại ba tiếng còi. Ông đang băn khoăn tự hỏi không biết ai làm gì mà lại thổi còi trong đêm khuya, thì bỗng cánh cửa buồng vợ ông se sẽ mở. Rồi có tiếng chân người rón rén đến cửa buồng ông nghe ngóng một lúc lâu. Rồi cái tiếng chân người đến nghe ngóng ấy xuống thang. Rồi đèn ở cầu thang tắt.

Ông tung chăn vùng dậy, đến áp tai vào cánh cửa nghe thì rõ ràng ở dưới nhà có tiếng cửa mở.

Một ý nghĩ vọt đến óc, khiến ông lặng cả người. Rồi chân ông run, tay ông run, cả người ông run. Ngực ông như bốc lửa, đầu ông như bốc lửa.

– Có thể thế được ư? Có thể thế được ư?

Ông mở cửa, sang buồng vợ. Cửa buồng chỉ khép. Ông sờ vào giường: Giường không. Ông bỗng thấy tối tăm mặt mũi. Tim ông như ngừng đập. Ông phải vịn vào thành giường cho khỏi ngã.

Thôi đích rồi! Chúng nó dám bày trò dâm-ô ngay ở nhà mình. Chúng nó đã hẹn nhau từ chiều.

Ý nghĩ ấy và thứ nhứt những hình ảnh gây ra bởi câu hỏi kia làm cho ông giận sôi lên. Liền lúc ấy, bao nhiêu hiện tượng đã qua xô đến óc ông. Cái đi-văng của mình bắt đem ra kê ở nhà bát giác đã hơn một tháng nay… Vợ mình nhiều hôm kêu mỏi mệt ngủ mãi cho đến khi các con đi học rồi mới dậy. Vợ mình bắt đem nhốt con Lu, con Dick ra tận cuối vườn lấy cớ rằng đêm nó sủa lắm, không ngủ được!

Thì ra … để...

Ông nghiến răng đứng đậy. Mồ hôi ướt cả người, dẫu rằng trời đang rét như cắt.

Lúc ấy giá ai trông thấy diện mạo ông tất phải giật mình kinh hãi. Mắt long lên như mắt một con thú dữ bị phường săn bao vây. Lông mày ông cau lại. Môi ông mím chặt. Hằn xương quai hàm nổi lên. Da ông tái mét Bao nhiêu gân cổ, gân mặt nổi lên, chằng chịt khắp da thịt. Lại những giọt mồ hôi đầm đìa. Lại đầu tóc rối bù Tất cả những nét của một tên sát nhân sắp giết người.

Ông bước rảo về phòng ngủ của mình, lấy con dao đi săn ở trên bàn ngủ, lôi cái bao da ném đi, rồi hầm hầm xuống thang.

Ra đến hiên, gió lạnh hắt vào mặt. Ông rùng mình đứng lại… Ông nhìn chòng chọc ra đêm tối, ra vườn, ra phía nhà bát giác.

Ông phải giết, giết hết, giết cả hai đứa. Ông phải đâm chúng một trăm nhát, phải xé chúng ra ngàn mảnh.

Tay ông nắm chặt chuôi dao từ từ bước xuống thềm. Mưa phùn quất vào mặt, ông cũng không hay. Không một khắc nào ông nghĩ rằng kẻ kia có thể chống cự nổi có thể thoát chết được, vì ông tin ở sức mình, ông chỉ cần đi cho khẽ để kẻ kia không nghe thấy. Đến nơi… ông nhô ra, chỉ... một nhát, hai nhát là kết thúc đời quân khốn nạn. Lúc ấy, ông tưởng chừng như gian phu dâm phụ đã máu me đầm đìa, nằm gục dưới chân ông.

Một tiếng sét dữ dội xé không trung, làm sáng loè cảnh vật trong một khắc. Ông vội nép mình vào một bụi cây để cho đôi gian phu dâm phụ khỏi trông thấy.

Những giọt nước mưa đọng trên lá cây bị ông đụng phải, rơi tới tấp xuống đầu, xuống cổ, xuống tay ông.

Bụi cây ông nép vào là một bụi hồng. Lúc đứng dậy, thì một cành hồng vướng vào cánh tay. Gai đâm vào thịt ông đau nhói. Nhưng thấy sung sướng lạ thường.

Như cái gai kia, con dao của ông sẽ đâm vào thịt, đâm thật sâu, đâm cho không dẫy được nữa. Ông sẽ chặt đầu… băm vằm đầu chúng nó ra hàng trăm mảnh

Nghĩ đến sự chặt đầu để báo thù, cả tấn thảm kịch Ký Năng giết vợ ở phố hàng Kèn bỗng hiện đến trí nhớ Hình ảnh hai cái tử thi đầy những máu, đầu tóc rũ rượi làm cho ông hả lòng. Trái tim rộn rực vì thỏa mãn. Ông thấy trong người như trút đi được một gánh nặng. Trên khuôn mặt dữ dội, thoáng thấy một nụ cười i. Nhưng nụ cười ấy liền «rụng» ngay.

Trong những hình ảnh ghê gớm lại xen vào cái vẻ mặt ngơ ngác của thằng Hợp đang đứng ở cửa buồng khóc thảm thiết. Ông mơ hồ hình như những tiếng khóc kia còn văng vẳng bên tai ông. Ông bước, ông cứ bước cứ tưởng tượng. Rồi không rõ tại sao nét mặt thằng Hợp biến dần đi để nhường chỗ cho những nét mặt của thằng Minh, thằng Bích là hai đứa con yêu quí của ông

Rồi ông bỗng rùng mình, như có một cái gì nhọn đâm trúng ngực.

Những hình ảnh bi ai xô đến óc. Ông nhớ lại cái hôm thằng Hợp áo quần đẫm máu, đến nhà ông. Ông nhớ lại những lúc nó bị thằng Minh, thằng Bích, dọa nạt chế diễu là «đứa con có mẹ ngủ với trai». Ông nhớ lại cái quang cảnh lộn xộn tại hàng Kèn khi nhân viên Sở Mật-thám đến lục lọi, tìm tòi. Đột nhiên, ông thấy lạnh buốt cả người, ông tưởng chừng như nhân viên Sở Mật-thám đã đến vây bọc nhà ông, ông nhìn thấy thằng Minh, thằng Bích mặt ngơ ngác đang đứng rũ rượi. Ông như nghe thấy người ta đang nhiếc móc chúng nó bằng những câu cay độc: « Mẹ mày ngủ với trai!»

« Mẹ mày ngủ với trai! Mẹ mày ngủ với trai!». Câu ấy vang lên như một tiếng vang làm rối loạn tinh thần ông. ông thấy cả cái cảnh-tượng chúng nó bị nhục nhã, bị người ta chế diễu … Kinh hãi, ông ném dao chạy vào nhà... bị đuổi theo bởi cái vang ghê gớm ấy.

Vì sự yên vui của đời con, ông không thể giết gian phu, dâm phụ được. Ông không thể trả thù được. Ông chạy thẳng ngay lên buồng, bật đèn, lật chăn nhìn hai con. Nhìn thấy chúng mặt hồng hào, thiêm thiếp ngủ, ông vui mừng như mới thoát một cơn ác mộng.

Ông ôm lấy hai con hôn lấy, hôn để.Thằng Bích thức dậy, mắt nhắm, mắt mở, giơ tay loạng choạng sờ. Biết là ông, nó liền ôm đầu ấp vào ngực nó, rồi khẽ bảo:

– Thầy chưa ngủ ư? Thầy tắt đèn đi cho em khỏi chói mắt. Rồi thày lại nằm đây với em đi.

Ông đứng dậy rón rén lại tắt đèn.

– Thầy, thày, em uống nước.

Ông lại bàn ngủ, cầm cái ấm, đem lại cho nó tu.

– Thầy nằm với em đi, lạnh quá.

Ông để cái ấm nước xuống sàn rồi ngả mình xuống giường. Thằng Bích rúc vào nách ông, lùa tay vào áo ông, rồi sờ vú, rồi gác chân lên bụng ông, rồi bảo:

– Em ôm thày em ngủ nghe không? Thầy không được cựa cạy nghe không?

Sờ soạng một lúc thằng bé ngủ thiếp đi.

Ông sẽ nắm lấy tay nó để lên mặt như cầu xin bàn tay ấy che chở cho ông, gạt đi cho ông những đau đớn mà ông đang phải chịu.

Thớ thịt non của bàn tay chạm vào làn da mặt đã dạn dầy mưa nắng. Ông thấy một cảm giác êm êm dịu dịu từ bàn tay. Rồi ông thở dài một cách sung sướng như vừa thoát được một cái nạn gì ghê gớm.

– May! May!

Ông thốt ra những tiếng ấy trong khi ở ngoài, tại nhà bát giác, vợ ông đang ở trong cánh tay Lê-Thành-Vân. Lúc ấy, ông không còn trông thấy họ nữa, ông không biết là có họ nữa, ông chỉ biết có con ông.

– May! May!

Mà may thật, nếu không có tiếng sét kia, nếu không có những cái gai kia vướng vào áo ông, đâm rách da thịt ông, cản đường ông để cho ông kịp nghĩ lại thì bao nhiêu nỗi đau thương, nhục nhã đã kéo đến đè bẹp hai đứa con yêu quí của ông rồi!

– May! May!

Nếu ông chỉ nghe theo độc một tấm lòng tự ái bị thương tổn thì bây giờ đây, con ông đâu còn được ngủ một cách yên tĩnh, khoan khoái, sung sướng trong lòng ông thế này.

Người ta đã kéo đến dựng chúng trở dậy, lôi chúng xuống, du vào hai tử thi mà bảo:

«- Đấy, mẹ chúng mày ngủ với trai bị thày mày giết rồi. Chúng mày còn lớn tiếng chế nhạo thằng Hợp nữa đi. Đấy, nhân tình của mẹ mày bị thày mày chặt đầu rồi đấy!»

Nghĩ đến chỗ đã tránh được cho con bao nhiêu là nỗi đau thương, nhục nhã, ông mừng quýnh, ôm chặt lấy thằng Bích hôn, trong khi mẹ nó, vợ ông đang ôm, đang hôn một người khác. Ông ôm chặt quá, làm cho thằng Bích thức dậy, gắt:

– Ô kia, thày không cho em ngủ, em giận thày rồi.

– May! May!

Nếu ông giết mẹ chúng rồi thì đâu còn được chúng mắng yêu như thế nữa.

Bao nhiêu hình ảnh gợi cho ông những đau lòng, những khổ ải đang diễn ra ở nhà bát giác đều tiêu tan đi cả. Ông chỉ nghĩ độc đến những cảnh đau lòng mà ông đã tránh được cho các con ông, ông chỉ nghĩ độc đến những cảnh hoan lạc, mà ông đã bảo toàn được cho con ông. Ông chỉ nghĩ đến nụ cười tươi thắm của chúng, ông chỉ nhìn thấy nét mặt hớn hở của chúng. Chúng nó sẽ lớn, lớn với cái nụ cười lúc nào cũng tươi thắm ấy, cái nét mặt lúc nào cũng hớn hở ấy, tiếng nói lúc nào cũng vui vẻ ấy.

Ông ôm lấy thằng Bích như để cầu xin nó đem đến cho ông một sức mạnh, một nghị lực, một can đảm một an ủi để sống, để thắng những đau thương, khổ ải mà sống. Ông cám ơn chúng đã chỉ rõ cho ông nhìn nhận thấy cái bổn phận của kẻ làm cha trong cái trường hợp điên đảo này.

Con thì nhờ vào cha mẹ. Mẹ chúng đã hư, chỉ còn một mình ông. Ông lại càng phải thận trọng, săn sóc, phải tính làm sao cho cái hư của mẹ chúng không di hại được đến đời chúng.

Chúng … chúng…. chúng … chỉ còn có ông để che chở, để đùm bọc. Mà ông... ông chỉ còn có chúng để sống, đê quên mà sống.

Ông phải dấu không cho chúng nhìn thấy những tội lỗi của mẹ chúng, ông phải tính cách gì cho mẹ chúng hồi tâm trở lại con đường ngay để giữ vững sự yên vui cho đời chúng. Mà sự yên vui cho đời chúng chỉ có thể ở trong sự yên vui của gia đình.

Ống không thể để cho vợ ông biết rằng ông đã đã biết sự ngoại tình của y. Vì như thế thì hai người sẽ coi nhau như quân hằn, quân thù, chẳng còn mặt mũi nào nhìn nhau nữa. Đàn con phải sống dưới sự che chở của người cha cũng như chúng chỉ có thể vui sướng bởi cái nhìn âu yếm của người mẹ. Mà cha mẹ đã bất hòa thì không khí trong nhà sẽ tẻ lạnh chúng vui làm sao?

Xét rằng cần phải dấu kín không cho vợ biết rằng mình đã biết, Vũ-Đại liền nghĩ đến con dao đi săn còn ở ngoài vườn, ông sẽ nhấc đầu con đặt xuống gối rồi ông định ra sân nhặt con dao về. Nhưng vừa ra gần đến cầu thang thì vẳng nghe có tiếng chân người động sỏi ở gần cửa. Ông vội vàng rón rén về phòng mình vào giường nằm.

Tiếng chân lên thang gác, dừng trước cửa buồng ông nghe ngóng một lát, rồi biến vào phòng bà Vũ-Đại.