← Quay lại trang sách

- 2 -

NGƯỜI chồng nào nghi vợ ngoại tình cũng muốn được nhìn thấy những tang chứng chắc chắn của sự bị cặm sừng, để một là sướng, hai là khổ, chớ không thể chịu nỗi dày vò của nghi ngờ. Những tang chứng ấy phần nhiêu là thư từ. Đã biết thư từ là nguy hiểm, nhưng tại làm sao, những gian phu, dâm phụ, vẫn cứ giữ, không xé đi. Là bởi họ không có can đảm đem tiêu hủy những di tích nó nhắc nhở những sự sung sướng của họ. Kỷ niệm của một sự sung sướng, biết đâu chẳng là một sự đáng tin hơn hạnh phúc.

Bà Vũ-Đại đem giấu kín những thư từ của Lê-Thành-Vân gửi cho mình vào trong tủ đựng tư trang. Bà yên chí chồng mình không bao giờ rờ đến.

Vì quá yên trí như thế nên loài người mới mắc vào những trường hợp phải hối hận.

Từ khi tấn kịch xảy ra ở đồn điền Bến Trăm gieo sự nghi ngờ vào lòng, Vũ-Đại để tâm dò xét vợ. Ông tin sự ngoại tình với Lê-Thành-Vân là xác thực, nhưng vì không có tang chứng chắc chắn nên ông vẫn còn hơi phân vân, chưa quyết định bề nào, phải có tang chứng chắc chắn mới quyết định được. Mượn người đi dò vợ, ông không dám, vì sợ có hại cho thanh danh gia đình. Mà ông đi dò lấy thì không thể được. Cặp gian phu, dâm phụ sẽ biết ngay mà tìm cách đối phó. Ông đồ chừng rằng: một cuộc tình duyên như thế tất phải có thư từ, ông muốn biết những thư từ ấy. Nếu có sự ngoại tình thật, ông sẽ ly dị và những thư từ kia sẽ là những tang chứng để đem ra toà. Ví dụ không muốn cho phong thanh tiết lậu ra ngoài thì những thư từ ấy cũng là những khí giới để bắt vợ phải rời khỏi cái nhà này. Ông sẽ buộc vợ phải tự mình xin ly dị.

Nội trong buồng vợ, không còn chỗ nào kín đáo để giấu những tang chứng ghê gớm ấy, hơn là cái tủ đựng tư trang. Nếu có thư từ lẽ tất nhiên vợ phải để vào cái tủ con ấy, vì biết chắc mình không bao giờ sờ đến. Ông in dấu ổ khoá, rồi mượn thợ làm một cái chìa khoá. Ba hôm sau, đã có chìa khóa rồi, nhưng còn chờ cơ hội,

Thì cơ hội bỗng đến. Bà Vũ-Đại có một người chị em bạn học ở Saigon, mới ra Bắc rủ bà về quê chơi một buổi sáng. Bà nói với ông, ông bằng lòng cho đi ngay. Tám giờ, bà Vũ-Đại đi, thì tám rưỡi ông Vũ-Đại về. Ông lên buồng vợ, đóng kín các cửa, lấy chìa khóa mở tủ. Lục lọi mãi mới tìm thấy ở dưới đống quần áo một cái hộp trong ấy có đựng mấy chục phong thư của Lê-Thành-Vân. Nhìn những bức thư kia, Vũ-Đại tưởng chừng như muốn phát điên. Ông thấy không khí như đặc lại, làm cho mình không thở được. Ông sầm sầm chạy xuống gác. Gia nhân đầy tớ thấy ông đầu trần, mặt mũi ngơ ngác đi ra cửa, chẳng hiểu ra làm sao.

Gió hồ Tây mát mẻ thổi vù vù làm cho Vũ-Đại tỉnh lại. Ông nhảy lên ô-tô vặn máy cho chạy khắp Hà-Nội cũng chẳng biết mình đi đâu. Trong óc ông chỉ có một ý định: bỏ vợ. Mà cái hộp thư trong túi này sẽ giúp ông một cách mầu nhiệm. Ông đinh ninh gặp vợ, là ném cái hộp thơ vào mặt… con khốn nạn, rồi tống ra khỏi nhà. Cảnh gia đình đang êm-đẹp nay bỗng tan tác, gieo vào lòng ông một chua xót lạ lùng…

Gần mười một giờ, ông tạt vào sở hàng Kèn dặn qua loa công việc rồi ông về. Bữa cơm hôm ấy bà Vũ-Đại không có đấy, chỉ có một mình ông với hai con. Ông tự nhủ: Từ đây nhà này chỉ còn có ba người. Ý nghĩ ấy làm cháy gan, chảy ruột ông. Bỗng một thống khổ ghê gớm kéo đến xâm chiếm tâm hồn. Thì ra ông vẫn còn yêu vợ, mặc dầu vợ ông đã bội phản. Nhưng yêu thì yêu, cũng phải bỏ, vì không thể chung sống với một con người đê hèn phản bội như thế, không thể để cho đàn con gần một người mẹ dâm đãng như thế.

Đối với những người như Vũ-Đại, một khi đã có đủ tang chứng, sự quyết định chỉ trong chốc lát. Ông đã quyết định bỏ vợ, nên ông thấy lòng được yên tĩnh tuy rằng đau đớn. Trưa hôm nay, ông cũng dạy con và xem sách như thường. Đến hai giờ, ông lại đi trông nom công việc. Thấy ông điềm tĩnh không ai có thể ngờ rằng tâm hồn ông vừa mới qua một trận bão, và trong óc ông đã có một ý định quan trọng nó làm cho mẹ phải lìa con, vợ phải lìa chồng.

Sáu giờ chiều, ông thản nhiên về nhà nhất quyết hễ gặp mặt vợ thì cho gọi lên buồng, ném hộp thư vào mặt, rồi đuổi cổ ra. Chẳng những thế, ông còn làm sẵn một bảng tội trạng bắt vợ ký vào để sau này làm bằng mà ly dị cho dễ. Trong tờ kê tội ấy, tuyệt nhiên không đả động gì đến sự ngoại tình. Ông đồ chừng thế nào vợ ông cũng khóc lóc xin lỗi, nhưng ông thấy ông chẳng nhũn lòng một tí nào.

Lúc ông về đến cổng thì bà Vũ-Đại đã về trước ba phút. Lúc ba giờ, bà ở quê bạn ra, bà đã đến ngay phố hàng Bột là chỗ mà Lê-Thành-Vân đã thuê riêng một gian nhà để đôi tình nhân hú hí với nhau cho kín đáo.

Gần năm giờ, cặp tình nhân mới ra về, bà Vũ-Đại cho xe quanh bờ Hồ. Bà vào một hiệu bán bánh mua ít bánh về cho con. Bà về nhà trước chồng ba phút.

Vũ-Đại bước chân lên thềm với tấm lòng nhất định bỏ vợ, nhưng đến cửa phòng khách, ông được thấy một cảnh tượng nó làm cho ông phải do dự, ông đứng ngây ra nhìn chẳng bước vào nhà. Bà Vũ-Đại đang cầm gói kẹo đút cho các con. Thằng Minh, thằng Bích mỗi khi ngậm miếng kẹo rồi lại nắm lấy tay mẹ, hôn lấy hôn để:

– Mẹ đi đâu cả ngày, em nhớ mẹ quá.

– Trưa hôm nay không có me, ăn cơm không vui mấy, từ rày me đừng đi đâu nghe không?

– Chà cái tay me…này anh Minh, trông tay me có phải đẹp gần bằng tay em không?

– Mày chỉ nói láo, tay mày như tay khỉ, tay me đẹp hơn tay mày nhiều. Tay me đẹp như tay thày. À, me à…

– À, me à, em yêu cái tay me quá.

Không hiểu làm sao, bà Vũ-Đại nghe nói thế bỗng giật mình rụt tay lại. Nhưng nào thằng Minh có buông, nó lôi bàn tay ấp lên mặt lên đầu, rồi nói:

– Cái tay me may áo cho em này. Cái tay me tắm cho em này…

Thằng Bích thì quàng tay kia vào cổ mẹ nó:

– À, me này, chỉ me tắm cho em là em bằng lòng thôi. Thày tắm cũng khéo, nhưng hơi đau đau. Chứ vú em tắm thì em ghét lắm.

Vũ-Đại đứng nép vào cánh cửa, gia dĩ lúc ấy ngoài hiên đã tối, chỉ ở trong nhà đèn sáng nên vợ con ông không nhìn thấy ông. Ông nghe các con nói bi-ba bi-bô như thế mà lòng ông rạo rực…

Bà Vũ-Đại nghe các con nói thế, thì mặt bỗng biến sắc; bà cúi xuống ôm chầm lấy các con mà bảo:

– Từ rầy me không đi đâu cả! Me chỉ ở nhà với các con thôi. Các con yêu me, quí me thế này mà me bỏ các con đi chơi thì me là người không đáng là me các con.

Thì ra những cử chỉ của các con bà đã làm cho bà hối hận, cũng như đã làm cho chồng bà phải do dự trước cái ý định ly dị bà. Bà thấy hai con nắm tay bà ấp lên đầu, lên mặt mà bà tủi thẹn. Bà nhớ lại bàn tay ấy vừa mới lúc nãy đã làm những việc gì … đã làm những việc… dơ bẩn nó không xứng đáng với tấm lòng tôn kính của các con một tí nào. Cái bàn tay mà con bà nâng niu, hôn hít, quí trọng, bà đã đem ra vuốt ve một người không phải là cha chúng! Tình yêu thiêng liêng của chúng như nhiếc móc sự bội phản của bà, như chỉ rõ cho bà nhận thấy rằng bà không xứng đáng với tấm lòng yêu của chúng một tí nào. Bây giờ, bà mới biết rằng bà đang đi nhằm vào một con đường lầy lội, rồi đây không khéo bùn lầy sẽ bắn lên đầu các con bà nữa

Bà cắn môi thằng Bích rồi hỏi:

– Có phải me bỏ các con me đi chơi là hư phải không? Các con tha lỗi cho me nhé.

Thằng Bích lấy tay bịt miệng bà không cho nói nữa. Còn thằng Minh thì nhảy lên, ôm lấy cổ rồi nói:

– Me không bao giờ hư cả. Thày cũng không bao giờ hư cả. À, me, sao bây giờ thày con chưa về hở me? Sao thày me không luôn luôn ở nhà với con?

Thày me? Lúc nào cũng thày me. Hai chữ ấy, lúc nào cũng đi liền nhau trên môi chúng.

Vũ-Đại nghe con nói thế bỗng giật mình ; ông rón rén đi giật lùi ra cửa sau rồi lần trèo lên gác, rón rén mở tủ cất cái hộp thư vào chỗ cũ, rồi rón rén xuống thang vòng ra cửa trước vào nhà.

Minh, Bích thấy ông, chạy bổ choàng ra ôm lấy.

Đàn con không mẹ sẽ ra sao?

Minh, Bích nó đương yêu quí như thế, nay ta đuổi mẹ chúng hó đi thì chúng nó sẽ nghĩ thế nào?

Ta có quyền làm mất của chúng một sự yêu thương nó đem lại sinh thú cho đời chúng không?

Ta có nên làm cho chúng khinh bỉ người mẹ đã đẻ ra chúng không?

Những câu hỏi ấy nẩy ra trong đầu óc Vũ-Đại khi nhìn thấy đàn con đang âu yếm, nũng nịu mẹ.

Vũ-Đại không thể bỏ vợ được, vì hai con mà không thể bỏ vợ được. Kẻ phản bội kia tuy là vợ ông, nhưng là mẹ chúng. Sự ly dị có hại cho tình cảm của chúng, có ảnh hưởng không tốt đến sự yên vui của đời chúng. Mẹ với con buộc liền với nhau bằng một sợi dây thiêng liêng và mật thiết nó làm cho đời sống của đứa con có một nguồn hạnh phúc không thể đem cái gì thay được. Phạm vào sợi dây thiêng liêng ấy tức là phạm đến hạnh phúc của đàn con.

Nghĩ rằng một suýt nữa vì nóng giận ông đã phạm đến hạnh phúc của hai con, Vũ-Đại kinh sợ…Đành rằng ông không thể bỏ vợ được vì bỏ vợ tức là làm giảm sinh thú cuộc đời của các con, nhưng chẳng lẽ cứ để một sự phản bội, một sự nhục nhã nó trùm lấp lên gia đình mình. Mà biết đâu sau này vợ mình không vì quá yêu … mà tàn phá nhà mình?

Hay là mình nói thật với vợ, yêu cầu vợ phải đoạn tuyệt ngay với kẻ kia?

Sau năm phút nghĩ ngợi, Vũ-Đại biết rằng phương pháp ấy không đem đến một kết quả thỏa đáng.

Bà Vũ-Đại nghe ông hỏi tất phải cãi. Cãi thì ông phải đem tang chứng ra. Mà đã có tang chứng rành rành thì một là ông không bỏ bà, thì bà cũng phải buộc lòng bỏ ông, hai là nếu không bỏ nhau thì còn gì là hòa thuận nữa? Một khi cha mẹ đã không hòa thuận, con cái vui làm sao được! Trong gia đình sẽ có những sự chênh lệch, những sự ngượng nghịu, những sự khinh bỉ, những sự dấu diếm… nó làm cho người ta phải rất khổ hơn là chia lìa. Đau đớn thì đành rằng một mình ông đau đớn, nhưng mẹ chúng nó phải vui, phải sung sướng thì chúng nó mới sung sướng được.

Vũ-Đại nghĩ đến đấy, chẳng những thấy một sự cần thiết là không thể nói cho vợ biết, mà lại còn phải giấu không cho vợ biết là mình biết nữa.

Muốn bảo toàn hạnh phúc của con, chỉ còn một cách là làm cho vợ mình tự ý đoạn tuyệt với Lê-Thành-Vân, hay Lê-Thành-Vân đoạn tuyệt với… Nhưng Lê-Thành-Vân thì đời nào chịu đoạn tuyệt. Mà để cho vợ mình đoạn tuyệt với Lê-Thành-Vân, thì biết đâu kẻ kia chẳng kiếm cách làm hại thanh danh vợ mình. Mà như thế thì bao nhiêu sự mưu tính đều uổng công cả.

Chỉ còn một cách là trừ Lê-Thành-Vân. Ý định giết người lúc ấy lại nổi lên, nổi lên một cách mãnh liệt..

Lúc ấy, Vũ-Đại mới tiếc rằng đã có cơ hội để giết kẻ kia một cách êm thấm mà mình lại bỏ qua. Lúc ấy ông mới tự trách mắng rằng mình hèn nhát, để cho một ý tưởng vô lý làm rung chuyển.

– Sao ta không có cái gan nhìn kẻ thù của ta chết? Khốn nạn, khốn nạn!

Vũ-Đại vùng dơ tay đấm mạnh vào bàn. Đốc công Viên ở buồng bên nghe tiếng động, vội vã chạy vào.Vũ-Đại liền vờ cúi mình xuống gầm bàn, nhặt miếng giấy, rồi ngửng đầu lên bảo đốc công Viên:

– À, tôi muốn làm chung với ông Lê-Thành-Vân một việc có dính dấp về tiền tài, vậy ông cho người đi điều tra lý lịch và tình cảnh ông ta thế nào.

– Vâng.

– Điều tra kỹ nghe không.

Ý Vũ-Đại muốn cho người đi dò Lê-Thành-Vân để rõ binh tình y mà tìm chỗ yếu hòng hạ thủ cho dễ. Nhưng lại sợ kẻ đi điều tra rõ biết sự dan díu của y với vợ mình, Vũ-Đại bèn gọi giật đốc công Viên lại:

– Thôi ông ạ, chẳng cần phải điều tra nữa; tôi không cộng sự với ông ta nữa là xong.

– Vâng.

Đốc công Viên trở về buồng với một ngạc nhiên vì xưa nay chưa từng thấy ông chủ ra một cái lệnh nào, rồi lại bảo thôi đi.

Vũ-Đại ngẫm nghĩ một lát rồi tự nghĩ:

«Chỉ còn một cách làm cho Lê-Thành-Vân thôi đi lại với vợ mình, và cất hết khí giới để không cho y có thể làm hại thanh danh gia đình mình.»