← Quay lại trang sách

- 6 -

CHIỀU hôm sau, bà Vũ-Đại ra nhà dây thép thì nhận được bức thư của Lê-Thành-Vân mà Vũ-Đại đã đánh máy để phong bì gửi cho bà. Cách một hôm thì Lê-Thành-Vân nhận được ngân phiếu. Rồi thì bà Vũ-Đại nhận được đủ hai mươi tám bức thư viết cho Lê-Thành-Vân khi trước mà chẳng ngờ rằng những thư ấy đã qua tay chồng bà.

Hơn một tháng sau thi Lê-Thành-Vân đổi đi Saigon. Được tin Lê-Thành-Vân đi Saigon, bà Vũ-Đại thở một cái dài khoan khoái, mà Vũ-Đại cũng thở một cái thở dài khoan khoái.

Lê-Thành-Vân đi được ít lâu thì một hôm Vũ-Đại đương ngồi trong phòng khách chơi với hai con, bỗng ngất đi. Ông ngất đi bởi vì trong mấy tháng nay, ông phải quá dùng sức mạnh tinh thần và ưu tư nhiều quá. Từ khi biết vợ ngoại tình, tâm hồn ông đã bị một vết thương. Sở dĩ ông chưa ốm là vì ông còn cần phải tập trung nghị lực để thắng một phản động lực nó có thể thương tổn hạnh phúc của các con. Nay Lê-Thành-Vân đi thì cái phản động lực ấy nó tan, ông ngã xuống như một vị nguyên soái ở chiến trường đã bị đạn, nhưng còn cố gượng tập trung tàn lực để nhìn quân thù bị bại. Đến khi quân thù đã tan tành, mới ngã xuống. Thằng Bich thấy bố ngã lại tưởng bố giả vờ đùa như thế, liền chạy lại béo tai:

– Này, giả vờ ngã để dọa người ta này. Này, trêu người ta này. Dậy ngay, không béo nữa bây giờ.

Nó hét, nó lôi tay, Vũ-Đại cũng cứ nằm yên, đến lúc nó nhìn thấy mặt tái ngắt, mắt trợn trắng, nó kêu:

– Me! Anh Minh! Thầy đùa cái gì kỳ quá.

Bà Vũ-Đại chạy lại thấy chồng thế vội kêu ầm lên. Cả nhà xúm đến lay gọi. Lay gọi cũng chẳng thấy thưa, thằng Minh, thằng Bích tưởng thày nó chết, ôm lấy lăn ra khóc. Ai dỗ thế nào cũng không nín. Chúng nó cứ luôn đứng cạnh, nhất định không đi đâu.

Vũ-Đại mê đi trong hai hôm thì tỉnh. Mở mắt ra đã thấy hai con và vợ nước mắt đầm đìa đứng ở đầu giường. Ông liền ra hiệu cho hai đứa con lại gần. Minh, Bích thấy thày nó mở mắt, lại động đậy, mừng quýnh reo lên:

-À thày dậy rồi, à thày khỏi rồi.

Chúng nó sà đến vuốt mặt, vuốt má, nắn đầu, nắn tay. Bà Vũ-Đại liền gạt chúng ra:

– Các con để yên cho thày nghỉ, thày mệt.

-Tôi không mệt đâu. Để chúng nó ở đây với tôi.

Vũ-Đại giơ tay ra ôm hai con vào lòng rồi hình như mừng đã thoát chết, ông ngùi lòng nức nở khóc. Minh, Bích thấy thế cũng khóc.

– Một suýt nữa thì thày không còn được ở với các con nữa.

Khóc được tức là nhẹ đau khổ, mà thứ nhất được khóc với người thân yêu của mình.

– Thôi, thày khỏi rồi, các con đừng khóc nữa. Các con thương thày lắm phải không?

Minh, Bích ngã đầu lên ngực ông không trả lời.

Bà Vũ-Đại đứng nhìn cái cảnh ấy thấy lòng nao nao. Bà liền lại gần gỡ Minh, Bích ra:

– Thôi, thày khỏi rồi, các con ngửng dậy không tức ngực thày.

Vũ-Đại dang tay ôm lấy cổ chúng:

– Không, cứ để chúng dựa thế, tôi đỡ...

Ông nói đến đấy rồi im, ngoảnh mặt đi không nhìn vợ hình như ghê tởm. Ông chỉ khẽ lấy tay vuốt tóc con.

Bà Vũ-Đại thấy cái cử chỉ của ông thế bỗng giật mình. Một mối nghi ngờ hiện đến. Hình như là ông đã biết hết những tội lỗi của hà. Hối hận, bà ngồi ghé vào giường, để tay lên trán ông:

– Bây giờ cậu thấy trong người ra làm sao? Cậu thiếp đi hai hôm, tôi lo quá.

Vũ-Đại chẳng trả lời mà cũng chẳng cựa cạy.

– Cậu mệt, các con nó kêu gào thảm thiết, chúng nó nhất định không đi học. Suốt ngày xoắn xuýt xung quanh giường, chẳng đùa nghịch gì cả.

Lấy tay nhấc đầu con dậy, Vũ-Đại hỏi:

– Thế các con nghỉ học mấy hôm rồi đấy ư? Thế bây giờ thày khỏi rồi, các con lại đi học đi nghe không. Mà chơi đi nhé, thày không làm sao đâu. Đứa nào lấy nước thày uống,

Bà Vũ-Đại vội vàng đi lấy ấm nước sâm rót một chén bưng lại. Vũ-Đại như ghê tởm cái bàn tay kia liền bảo thằng Minh:

– Con cầm lấy để thày...

Thằng Minh đỡ lấy chén nước. Bà Vũ-Đạiì vừa đưa tay đỡ ông thì ông đã hắt tay ra rồi gượng dậy cầm chén nước ở tay thằng Minh.

Từ đấy, ngoài những khi Minh, Bích có đấy, Vũ-Đại chỉ nằm im suy nghĩ, vợ hỏi gì, nói gì cũng chẳng trả lời. Một linh khiếu báo cho bà Vũ-Đại biết rằng chồng mình đã biết hết. Bà Vũ-Đại từ đấy sợ hãi không dám hỏi gì nữa. Bà chỉ ngồi một chỗ, lâu lâu nhìn trộm chồng. Bà biết ông không muốn sai bảo gì bà nên bà phải bảo con sen ngồi túc trực ở một góc buồng.

Những khi Minh, Bích không có đấy thì gian buồng tẻ lạnh như nhà mồ. Hai vợ chồng, một người nằm yên một người ngồi im chẳng ai nói với ai nửa lời.

Tuy biết chồng giận mình, nhưng bà Vũ-Đại vẫn có cảm tưởng là chồng mình yêu mình lắm. Từ khi nhận được lá thư của Lê-Thành-Vân hạch tiền, bà nhìn đời bằng con mắt khác xưa. Bà nhận thấy những sự im lặng, những sự không vồn vã của chồng có ẩn một lòng yêu không bờ bến. Vì vậy bà biết ông giận mà bà không oán ông, chỉ trách mình. Bà ngồi mong từng phút, lúc thằng Minh, thằng Bích đi học về để bà có dịp gần ông.

Buổi học nào, bà cũng ra tận cổng đón chúng dắt lên buồng chồng. Bà đứng sau lưng chúng nó nhìn thấy vẻ mặt buồn thảm, đau đớn của chồng mà muốn quỳ ngay xuống để xin lỗi. Bà định chờ khi nào ông mạnh bà sẽ thú hết tội lỗi rồi thì nó muốn ra sao thì ra, chứ sống với tấm lòng hối hận như thế này, thì không thể nào sống được.

Một hôm, thằng Minh, thằng Bích đi học về, bà dắt chúng nó lên buồng, thì thằng Minh sau khi hôn cha, bỗng nắm tay mẹ mà bảo:

– Sao me không hôn thày đi?

Bà Vũ-Đại biết chồng ghét mình, không muốn gần mình, còn do dự. Thằng Minh lại giục:

– Kìa me không hôn thày đi, thày giận bây giờ.

Bà Vũ-Đại cúi đầu đặt làn môi trên trán, chứ bà không dám đặt lên môi chồng như trước nữa. Vũ-Đại muốn đẩy vợ ra nhưng vì có các con đấy, nên không dám, ông đành phải để cho vợ hôn, nhưng ông thấy khó chịu lạ lùng.

Thằng Minh thấy cha không hôn trả lại liền hỏi:

– Ô kìa, sao thày không hôn me đi?

Vũ-Đại còn do dự. Thằng Minh lại giục:

– Ô kìa ….

Vì nể con, Vũ-Đại phải giơ tay ra hiệu cho vợ cúi xuống. Bà Vũ-Đại gục xuống ngực chồng nức nở:

– Em có tội với mình nhiều lắm...

Lời thú tội sắp thốt ra thì có người nhà lên nói:

– Thưa bà, có vợ chồng Tham Liễn lại thăm.

Bà Vũ-Đại vội vàng lau nước mắt.

Bà Vũ-Đại tuy cố dấu, nhưng cũng không dấu nổi con mắt tinh đời của bà Tham Liễn. Bà trông nét mặt ngượng nghịu của anh chị, cũng đồ chừng có một điều hiềm khích gì xẩy ra giữa hai người.