- 7 -
NỬA tháng sau, một hôm Vũ-Đại đă ăn giả bữa đã đi lại được, đương nằm ở đi-văng thì bà Tham Liễn thừa lúc vắng người lại ngồi gần bảo nhỏ anh:
– Tôi xem chị ấy độ này mặt hốc hác buồn rầu làm sao ấy.
– Buồn rầu, hốc hác là phải.
– Tại làm sao lại là phải?
Vũ-Đại biết mình lỡ lời, vội chữa:
– Tại thức trông coi tôi chứ làm sao.
Bà Tham Liễn lắc lắc cái đầu:
– Không phải, anh khỏi đã lâu rồi cơ mà. Tôi xem hình như chị ấy thất tình làm sao ấy.
Thất-tình? Thất tình? Vũ-Đại ngờ em gái mình đã biết chuyện, choáng người:
– Sao lại thất-tình, có ai làm gì mà phải thất tình?
-Thế anh chị không có xích mích nhau phải không?
– Có bao giờ lại thế, tôi chưa bao giờ mắng nhà tôi.
Bà Tham Liễn liền đặt tay lên tay anh:
– Kể như anh thì phương diện gì cũng thật là hoàn toàn, tôi tưởng ở trên đời chỉ có một người như thế. Nhưng anh không hiểu tâm tính đàn bà chúng tôi. Có lẽ vì anh tính tình cương trực quá, chỉ để ý đến những việc lớn lao nên không bao giờ … nghĩ đến những cái nhỏ nhặt. Đàn bà chúng tôi như con chim non, lúc nào cũng cần phải sống dưới đôi cánh ấm áp của người mẹ. Chúng tôi như những đứa trẻ cần phải sống trong bàn tay ấp ủ của người cha. Ngoài những cái ấy ra, đối với chúng tôi, chẳng có gí là hạnh phúc. Nhà lầu, xe hơi, kim cương, tiền bạc chỉ làm thỏa lòng tự ái trong chốc lát thôi. Không có những cái vuốt ve, nâng niu của người chồng, thì xe hơi, nhà lầu, kim-cương, vàng bạc chẳng có nghĩa gì. Một nụ cười âu yếm, một câu pha trò chúng tôi cảm động, thiết tha hơn xe hơi nhà lầu đấy
– Thi tôi vẫn yêu nhà tôi lắm đấy chứ, cô xem có ai yêu vợ và trung thành với vợ hơn tôi không.
– Thì vẫn biết anh yêu, nhưng anh yêu một cách… một cách cứng cỏi và... ngang bằng sổ ngay (?) như công việc của anh. Lòng đàn bà đâu có ngang bằng sổ ngay như quyển sổ cái của anh. Mà chúng tôi đâu có phải là những cai thầu khoán hay thư ký của anh. Xử sự với chúng tôi, đâu có thẳng như thước thợ được. Anh nên nhớ chúng tôi là đàn bà, nghĩa là một giống tâm lý phiền phức lắm, tình cảm của chúng tôi ẻo lả, nếu mạnh tay là bị thương tổn ngay.
– Thì tôi có xử vũ phu bao giờ đâu.
– Ai bảo anh vũ phu, nhưng anh nói với chị ấy cứ cộc lốc và cứng cỏi như nói với đốc công Viên. Đàn bà chúng tôi rất vui lòng nghe theo mệnh lệnh của người yêu mình, nhưng mệnh lệnh ấy phải phát ra trong một giọng êm ngọt. Anh xét đàn bà theo lòng anh. Anh coi đàn bà như đàn ông, cái chỗ… cái chỗ… kém của anh ở đấy. Anh xem như nhà tôi. Anh có biết tại làm sao tôi xa nhà tới nửa ngày là không chịu được không?. Là bởi nhà tôi tuy cương quyết, nhưng không nghiêm nghị quá, không làm cho tôi sợ, hay nói là làm cho tôi rụt rè thì đúng hơn. Tôi rất thích gần nhà tôi vì nhà tôi lúc nào cũng vui. Còn anh thì mặt lúc nào cũng nghiêm nghị như ông thần. Đàn bà, chúng tôi chỉ là đàn bà! Đấy anh xem thằng Minh, thằng Bích nó thích gần anh là vì nhiều khi anh cũng trẻ con với chúng nó. Anh mà xử với chúng nó nghiêm nghị hay… lạnh lùng như xử với chị, thì yêu anh, nhưng chúng nó cũng không dám gần. Sao anh không xử với chị ấy như đã xử với các cháu? Một cái cù, một cái véo, một câu pha trò ngộ nghĩnh nhiều khi cần cho ái tình, cần cho hạnh phúc gia đình hơn là kim-cương, anh ạ. Nó trói lòng chúng tôi mầu nhiệm lắm, nó làm cho chúng tôi quên những sự lỗi lầm hay nóng giận của chồng. Đằng này không, anh xử với chị ấy đúng luật như quan xử với lính. Gia đình đâu phải là một trại lính.
Vũ-Đại lặng im nghe em nói không trả lời. Bà Tham Liễn vừa toan nói nữa thì bà Vũ-Đại đã từ dưới nhà, bưng bát thuốc lên.
– Này chị, ngồi xuống đây em bảo. Hẵng để thuốc đấy, còn nóng anh ấy đã uống thế nào được. Chị xem, tóc anh ấy đã có lắm cái bạc.
Rồi nhổ một sợi tóc bạc đưa cho bà Vũ-Đại:
– Đấy, tôi làm dáng cho anh ấy dùm chị, mỗi cái tóc chị phải trả tôi đồng bạc.
Nói xong, bà Tham Liễn đứng dậy:
– Thôi, sắp đến giờ nhà tôi đi làm về, tôi phải về đây, trả chỗ chị để chị nhổ tóc sâu cho anh ấy.
Bà Vũ-Đại ngồi xuống cạnh chồng, bà phân vân không biết có nên sờ vào đầu chồng để nhổ tóc không.
Vũ-Đại chẳng nói một lời nào để khuyến khích bà nên bà thấy ngượng nghịu làm sao ấy.
Lúc ấy, Vũ-Đại cũng không biết rằng vợ mình ngồi cạnh mình nữa, vì ông đang nghĩ về những lời của em gái ông vừa nói với ông. Ông suy đi, xét lại thì trong đó cũng có nhiều chân lý. Ông băn khoăn tự hỏi: Tại làm sao từ trước đến nay ông đã không xử với vợ một cách thân mật như đã xử với con? Ông tự nghĩ có lẽ vợ ông sở dĩ đi ngoại tình là vì không tìm thấy những nguồn vui ở nhà. Mà sự sa ngã của vợ biết đâu chẳng là lỗi tại mình không khéo khu xử mà ra… lỗi tại mình điềm đạm và nghiêm nghị quá... Ông sực nhớ đến câu vợ ông thốt ra hôm trước:
– Em có tội với mình nhiều lắm.
Hay là vợ ông đã biết ông biết cả chuyện.
Bản tâm ông sở dĩ chịu đau khổ một mình mà không dám thẳng tay trừng phạt là vì ông không muốn cho vợ ông phải ngượng nghịu, xấu hổ với ông để giữ toàn sự yên vui trong nhà cho các con được sung sướng. Nghĩ đến đấy ông giật mình. Thì ra thái độ lãnh đạm của ông từ khi ốm có phải là hình như cố chí để phá sự yên vui mà ông đã phải đau đớn bao nhiêu mới giữ được. Ông phải kiếm cách gì làm cho vợ ông khỏi ngờ rẳng ông đã biết. Mà cho dù vợ ông có muốn thú tội thì ông cũng phải kiếm cách làm cho không thú được. Quấy bùn lên cho nó đục nước, ích gì? Phải để thời gian làm cho nước lắng trong đi. Dầu trong một lúc lòng hối hận bồng bột, vợ ông muốn thú ra, nhưng sau này tránh làm sao khỏi ân hận? Biết đâu chẳng vì sự thú tội ấy mà gieo bao nhiêu chua chát vào lòng? Ông phải thực hành những lời mà em gái ông đã khuyên bảo ông. Ông phải làm thế nào cho vợ ông… yêu ông mà thích gần ông như gần các con. Mà có thế, thì gia đình mới vui vẻ, gia đinh có vui vẻ thì con cái mới vui vẻ được.
Tuy Vũ-Đại nghĩ thế, nhưng ông vẫn chưa thắng nổi lòng hờn giận. Ông vẫn chưa có thể tha thứ cho vợ ông được.
– Minh, Bích đã đi học về.
Trong ít lâu nay nhìn cha mẹ thấy mặt ai cũng nghiêm nghị, chúng nó sợ sệt, không dám nói to, cười to và nhảy nhót như trước. Đi học về, chúng chỉ lại hôn cha mẹ, rồi lủi thủi vào buồng cất cặp.
Từ khi ốm, bữa cơm hôm ấy là bữa cơm đầu tiên Vũ-Đại ngồi ăn với vợ con.
Bữa cơm ấy nó buồn tẻ lắm, vì toàn là những người buồn tẻ, chẳng ai nói năng với ai. Trong không khí như phảng phất một cái gì ngượng nghịu, tức bực. Thằng Minh, thằng Bích chỉ lâu lâu nhìn trộm cha mẹ. Mà thằng Hợp thấy cha mẹ nuôi, mặt cứ lầm lầm lì lì cũng nơm nớp sợ không dám và cơm mạnh. Ai cũng cúi đầu vào bát cơm mà hợm hực như muốn chảy nước mắt. Ai cũng sợ mình thở mạnh,
Còn đâu những ngày hả hê của thuở xưa mà thằng Minh, thằng Bích vừa ăn vừa bi-ba bi-bô kể chuyện nhà trường cho bố mẹ nghe.
Còn đâu những phút lả lơi mà gian buồng ầm ĩ những tiếng cười nói của chúng nó!
Còn đâu những cái nhìn âu yếm mà ai cũng muốn mở tâm hồn cho nhau xem.
Cơm xong, cả nhà lẳng lặng kéo nhau ra phòng khách. Vũ-Đại nằm lên «đi-văng» ngẫm nghĩ. Thằng Minh, thằng Bích cũng không dám đánh cờ chỉ ngồi co ro cạnh lò sưởi. Chúng nó thấy cha mẹ ít lâu nay buồn rầu tuy chúng nó chẳng biết duyên cớ vì đâu.
Bà Vũ-Đại thì ngồi vuốt con mèo, chẳng dám nhìn chồng và cũng chẳng nhìn con. Mọi người đều như bứt rứt khó chịu làm sao.
Thằng Minh buồn quá lẻn ra sân chơi lúc nào không ai hay. Thằng Bích ngồi buồn, ngả đầu vào ghế ngủ. Bà Vũ-Đại liền lại bế nó vào lòng, khe khẽ ru. Trong tiếng ru như có tiếng khóc. Vũ-Đại nằm chán, lại ngồi dậy nhìn ra sân, rồi lại nằm xuống, ông thấy các con ông buồn thiu ông cũng thấy bức bối làm sao. Nhưng không lẽ nó lừa mình, phản mình, mà mình lại ôm nó vào lòng? Nghĩ thế, ông khó chịu quá, nghiến răng ngồi dậy. Vừa lúc ấy thì thằng Minh từ ngoài vườn chạy vào vừa chạy vừa la:
– Mùa rét mà tao bắt được con dế mèn, Bích ơi!
Thằng Bích đương ngủ trong lòng mẹ, bàng hoàng mắt nhắm, mắt mở nhảy phóc xuống, tay thì dụi mắt, tay thì kéo cái quần tụt hở cả đít, mà miệng thì hỏi:
– Đâu, dế đâu? Dế đâu? Để cho chọi.
Cái điệu bộ ngộ nghĩnh và hỏi hơ hớt hải của nó làm cho Vũ-Đại bật phì cười.
Bà Vũ-Đại nhìn chồng rồi cũng cười. Thằng Minh cũng cười. Thằng Hợp cũng cười, cả nhà cười.
Thằng Bích tưởng mọi người chế nó, nó xốc quần, chạy lại giật lấy con dế ở tay thằng Minh, rồi trèo lên lòng mẹ, chẫu mỏ mắng thằng Hợp:
– Cười cái con chó gì!
Nó nói một cách đột ngột hóm hỉnh quá, nên không ai nỡ giận nó. Cả nhà lại chỉ cười to.
Thằng Bích càng hét:
– Cười cái con chó ấy à!
Vũ-Đại liền đứng dậy lại gần nắm tay nó:
– Ê, từ rày đừng nói nhảm.
Thằng Bích phụng-phịu:
– Nhưng chúng nó cứ chế con.
– Ai bảo con ngủ lại để tụt quần ra thì chúng nó đừng chế ư.
Ông Vũ-Đại vừa nói, vừa cười. Bà Vũ-Đại thấy ông cười cũng mĩm cười, rồi ngước mắt nhìn ông một cách khẩn khoản cầu xin. Một làn không khí vui vẻ, đầm ấm của xưa kia như mới cùng với những tiếng cười kia trả lại với gian buồng.
Vũ-Đại cúi xuống hôn má con, hôn luôn cả bàn tay vợ đang ấp lên má con nữa. Bà Vũ-Đại sẽ nhấc ngón tay vuốt má chồng, nước mắt rưng rưng chảy...
LÊ -VĂN - TRƯƠNG
HẾT