← Quay lại trang sách

- 22 - 23 -

Rutland Garrison biết từ lúc nhỏ rằng ông ta có thiên hướng. Ngay từ năm 1947, ông đã cảm nhận được sức mạnh của truyền hình và đã thuyết phục được Đài Dumont ở New York cho ông mướn một giờ mỗi sáng chủ nhật để thành lập “Giáo Đường Trên Làn sóng”. Ông không ngừng truyền giáo lời dạy của Chúa.

Đến ngày hôm nay, ở cái tuổi bảy mươi tám này, trái tim của ông đã kiệt sức và vị bác sĩ riêng của ông khuyên ông không được chậm trễ phải về hưu ngay.

- Ông đã làm công việc của mười hai người trong suốt cuộc đời của ông rồi, Mục Sư Garrison à. Ông đã xây một ngôi trường cho Thánh Kinh, một bệnh viện, nhiều nhà nghỉ, nhà dưỡng lão. Bây giờ đã đến lúc ông phải lo một chút cho bản thân mình.

Garrison biết rõ hơn bất kỳ ai rằng những số tiền khổng lồ có thể bị biến thể khỏi mục đích từ thiện để chui vào trong các túi rộng mở của một ai đó. Ông không hề muốn giao lại giáo chức của mình cho một người không trong sạch.

Ông cũng biết là do chính bản chất của nó, một chương trình phát hình tôn giáo cần một người không những gợi được lòng cảm hứng và hướng thiện các con chiên mà còn phải gây được sự hứng thú bằng các lời giảng.

- Chúng ta phải chọn cho được một người biết diễn xuất nhưng không phải là một diễn viên, ông Garrison đã nói với các thành viên trong Hội đồng “Giáo Đường Trên Làn Sóng”. Tuy nhiên vào cuối tháng Mười, sau lần xuất hiện thứ ba của Mục Sư Bobby Hawkins với tư cách là nhà thuyết giáo được mời, hội đồng đã đồng loạt biểu quyết, yêu cầu ông ta chấp nhận tòa giảng.

Garrison có quyền phủ quyết các quyết định của hội đồng.

- Tôi không thật sự tin con người đó, ông nói với giọng bực bội. Ông ta có một cái gì làm cho tôi phải lo ngại. Không có gì bắt chúng ta phải tự ràng buộc mình sớm như thế.

- Ông ta có một đặc tính thuộc Đấng Cứu thế, một thành viên phản đối.

- Chính Đấng Cứu Thế đã dạy cho chúng ta phải nghi ngờ tất cả bọn tiên tri giả mạo. Rutland Garrison nhận thấy nét vị tha có pha lẫn sự bồn chồn trên các khuôn mặt của những người đang bao quanh ông và tất cả bọn họ cứ tin là các lời phản bác khách quan của ông xuất phát từ việc ông đang do dự, chưa muốn về hưu. Ông mới đứng lên. “Các người cứ làm những gì mình muốn đi, ông nói bằng một giọng chán chường. Tôi về đây.”

Trong đêm đó Mục Sư Rutland Garrison đã chết trong giấc ngủ.

23

Bic đang muốn điên lên từ lần xuất hiện cuối cùng trên “Giáo Đường Trên Làn Sóng”

- Ông già đó không hề thích tôi, Opal à. Ông ta ganh tị với các cuộc điện thoại và thơ từ mà ông đã nhận về tôi, ông nói. Tôi có gọi điện cho một thành viên của hội đồng để hỏi xem tại sao lâu rồi tôi không nhận được tin tức gì của họ vậy, và đó là lý do mà tôi được biết.

- Có lẽ chúng ta nên ở lại Georgie thì hơn, anh Bic, bà đề nghị nhưng rồi xoay đầu đi trước ánh mắt khinh bỉ của ông ta. Bà đang ngồi tại bàn trong phòng ăn với cả chồng thư chung quanh.

- Thế tuần này, tiền tặng hiến được bao nhiêu rồi?

- Nhiều lắm. Mỗi thứ năm, trong lần phát hình địa phương và khi ông thuyết giảng trước công chúng, Bic thường kêu gọi lòng hảo tâm của dân chúng cho các công tác từ thiện. Chỉ một mình ông cùng Opal mới có quyền thu nhận những số tiền đó mà thôi.

- Chúng chỉ bằng một giọt nước so với những gì “Giáo Đường Trên Làn sóng” nhận được mỗi lần tôi thuyết giảng.

Ngày 28 tháng Mười, một cuộc gọi từ New York đến với họ. Khi Bic gác máy xuống, ông nhìn Opal trân trân, gương mặt và ánh mắt sáng ngời.

- Garrison mới chết hồi đêm qua và họ đã chọn anh làm nhà thuyết giảng cho “Giáo Đường Trên Làn Sóng”. Họ muốn chúng mình phải đến ở New York ngay khi nào có thể được. Chúng mình sẽ lưu lại Wyndham cho đến khi nào chúng mình chọn được một chỗ ở thích hợp.

Opal định phóng tới ôm lấy ông ta nhưng rồi đứng khựng lại. Với nét mặt ấy, bà ta biết là phải để cho ông ta yên. Ông ta sẽ tự nhốt mình trong phòng làm việc. Vài phút sau bà Opal nghe một giai điệu du dương và biết ngay là ông đã lấy cái hộp nhạc của Lee ra nghe. Bà rón rén bước đến cánh cửa để nghe các giọng ca hát bài “Chúng ta sẽ không vào trong rừng nữa.”