← Quay lại trang sách

- 24 - 25 -

Không dễ gì khi phải giấu chị mình là hiện giờ mình đang sợ muốn chết. Laurie không còn kể cho Sarah và Bác sĩ Carpenter biết là cơn ác mộng con dao trở nên thường xuyên hơn. Nói ra không có ích gì cả. Không một ai, kể cả Sarah, có thể hiểu được là mỗi lúc con dao càng xuống thấp hơn.

Bác sĩ Carpenter muốn giúp cô, nhưng cô phải hết sức thận trọng mới được. Đôi khi thời gian mà cô phải ngồi với ông trôi quá nhanh và Laurie biết cô đã nói nhiều chuyện với ông ta mà cô không biết mình đã nói gì nữa.

Cô luôn cảm thấy mệt mỏi. Dù mỗi đêm cô nhốt mình trong phòng để học, cô khó khăn lắm mới giao nạp bài cho kịp lúc. Và đôi khi cô thấy chúng trên bàn làm việc mà không nhớ là đã làm chúng khi nào nữa…

Có quá nhiều giọng nói vang lên trong đầu cô tựa như nhiều tiếng la trong một căn phòng trống vậy. Một trong các giọng đó bảo cô là một đứa chết nhát, một con nhỏ đần độn hay quấy rầy mọi người và cô không nên làm phiền Bác sĩ Carpenter nữa với những chuyện lẩm cẩm của cô. Đôi khi Laurie còn nghe có tiếng khóc của một đứa bé gái trong đầu mình. Đôi khi đứa bé đó chảy nước mắt trong im lặng, đôi khi nó khóc nức nở và rên rỉ. Một giọng khác trầm đục hơn, gợi tình hơn nói như thể một con người thật sự dâm dục.

Cô bắt đầu sợ các dịp cuối tuần. Ngôi nhà quá rộng lớn và im lìm biết mấy. Cô lo sợ khi phải ở một mình trong đó. Cũng may là Sarah muốn rao bán nó với một công ty địa ốc.

Những thời khắc mà Laurie cảm thấy ngôi nhà đó là của chính mình là chính những lúc mà cô cùng Sarah chơi gôn và ăn sáng chung hay đi ăn tối ở câu lạc bộ với những người bạn khác. Những hôm như thế làm cho cô nhớ lại những buổi đánh gôn với Gregg. Cô nhớ anh ta quá đi, nhưng giờ đây cô cũng sợ anh ta đến mức tình yêu cô dành cho anh ấy đã biến mất. Cô kinh sợ khi nghe được tin anh ta sẽ trở về Clinton vào tháng Giêng này.

25

Justin Donnelly đã nhận xét với bác sĩ Carpenter rằng Sarah quả là một con người mạnh mẽ, nhưng anh vẫn không ngờ cái cảm giác mà cô đã tạo cho anh trong lần gặp đầu tiên đó. Trong đêm đó, tại phòng làm việc của anh, ngồi ở mép ghế đối diện với anh, cô tỏ ra thật tuyệt vời dù cho ánh mắt cô chứa đầy nỗi buồn và lo âu. Bộ cánh bằng vải tweed xanh đậm thật lịch lãm làm cho anh nhớ lại trước kia các màu xậm thường tượng trưng cho tang chế.

Anh cũng đánh giá cao việc cô đã tìm hiểu về bệnh rối loạn đa nhân cách trước khi đến gặp anh khi cô biết được người em mình có khả năng mắc các chứng đó. Và anh cũng đã khâm phục việc cô đã nhanh chóng nhận thức được tinh thần Laurie đang bị tổn thương.

Khi đưa cô ra xe, Justin suýt chút nữa đã mời cô ăn tối rồi. Sau đó khi anh đến tiệm Nicola, anh không ngờ đã gặp lại cô tại đó. Cô tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy anh và cũng là chuyện thường tình khi anh ngồi cùng với cô, để cái bàn kia cho một cặp khác đến sau anh.

Chính Sarah đưa ra đề tài cho cuộc đàm thoại. Cô vui vẻ chuyền cho ông cái giỏ đựng bánh mì.

- Tôi đoán chắc cũng giống như tôi, anh đã ăn một cách vội vã. Tôi đang lo một vụ án mạng và bỏ ra suốt cả buổi để hỏi cung các nhân chứng.

Cô nói về công việc phụ tá biện lý của mình trước khi khéo léo lái đề tài sang anh. Cô biết anh là người Úc. Trong khi ăn món bê của mình, Justin kể cho cô nghe về gia đình mình, về thời thơ ấu trong một trại nuôi cừu.

- Ông cố ngoại tôi đến từ Anh quốc trong xiềng xích. Đương nhiên là sau nhiều thế hệ, không một ai đề cập đến việc đó nữa. Nhưng giờ đây, sẽ là một niềm hãnh diện khi có một cụ tổ được Nhà Vua nhốt vào trong một nhà tù thuộc địa. Bà ngoại tôi được sinh ra tại Anh quốc và bà mới có ba tháng tuổi khi gia đình đến lập nghiệp tại Úc. Bà đã hối hận suốt cuộc đời mình khi phải rời bỏ nước Anh và chỉ trở về đó có hai lần trong tám mươi năm. Đó là mặt trái của tâm trạng người Úc.

Chỉ khi uống tách capuccino của mình anh mới kể cho cô nghe việc anh quyết định chọn chuyên khoa về cách chữa trị chứng rối loạn đa nhân cách.

Sau buổi tối đó, Justin tiếp xúc với bác sĩ Carpenter và Sarah ít nhất một lần trong tuần. Bác sĩ Carpenter có tâm sự với Donnelly rằng Laurie càng ngày càng không chịu hợp tác hơn.

- Cô ấy giấu các cảm xúc của mình, ông báo với Justin. Ngoài miệng cô ấy công nhận là cô không được tự trách về cái chết của cha mẹ cô, nhưng tôi không tin điều đó. Cô ấy nói chuyện đó một cách dễ dàng quá. Cô chỉ kể lại những kỷ niệm tốt đẹp mà thôi. Và mỗi khi cô bị xúc động, giọng nói của cô trở thành giọng của một đứa bé gái. Cô ấy luôn từ chối các trắc nghiệm về các giai đoạn biến đổi đa nhân cách hay của Rorschach.

Sarah cho biết là cô không nhận thấy triệu chứng nào về sự suy sụp hướng đến việc tự sát.

- Laurie không thích các buổi khám ngày thứ bảy của bác sĩ Carpenter, cô kể lại với Justin. Con bé nói đó là một việc phí tiền vô ích và sẽ là điều tự nhiên mình phải khổ đau khi cha mẹ mình chết. Nó chỉ thật sự vui khi chúng tôi chơi gôn với nhau. Nó có hai điểm xấu trong lúc này và có yêu cầu tôi không nên tiếp tục gọi cho nó sau tám giờ tối nữa, vì nó không muốn bị quấy rầy trong lúc học hành. Tôi nghĩ con bé không muốn tôi kiểm soát nó quá chặt chẽ.

Justin không nói cho Sarah biết là ông và Carpenter đều cảm nhận thái độ của Laurie cho thấy đây là thời khắc yên bình trước cơn bão tố. Ông chỉ muốn thúc Sarah hãy quan sát em mình kỹ hơn một chút nữa mà thôi. Khi gác máy, ông nhận thấy mình bắt đầu nóng lòng trông chờ các cuộc gọi của Sarah mà không một chút liên quan gì đến nghề nghiệp mình.