- 26 - 27 -
Sarah đang phụ trách một vụ án mạng cực kỳ dã man. Một cô gái hai mươi bảy tuổi, Maureen Mays, đã bị một thanh niên mười chín tuổi bóp cổ khi hắn ta dùng bạo lực để chui vào trong xe của cô tại bãi đậu xe của một nhà ga.
Việc phải lo các thủ tục để đưa vụ án ra xét xử là một sự khuây khỏa mà Sarah vui vẻ đón nhận. Với một sự căng thẳng cao độ, cô đọc các lời khai của nhân chứng cho biết đã thấy bị can lảng vảng quanh nhà ga. Phải chi họ can thiệp sớm hơn một chút, Sarah thầm nghĩ. Mấy người đó đều cảm nghĩ là hắn sẽ làm một vố nào đó. Cô biết là các bằng chứng của sự cố gắng trong tuyệt vọng của nạn nhân để thoát khỏi tên tấn công mình sẽ gây ấn tượng mạnh với bồi thẩm đoàn.
Phiên xử bắt đầu vào ngày 2 tháng Mười Hai. Vụ án tưởng chừng đâu chắc ăn lúc đầu nhưng càng ngày càng tỏ ra phức tạp hơn khi Conner Marcus xuất hiện, một luật sư sáu mươi tuổi dễ mến và rất thuyết phục, bắt đầu đánh tan các luận cứ của Sarah. Bằng những câu hỏi hết sức khéo léo, các nhân chứng đều phải nhìn nhận là bãi xe rất tối nên họ không biết là bị cáo đã mở cửa xe hay chính Mays đã cho phép anh ta lên ngồi cạnh mình.
Nhưng đến khi Sarah hỏi cung, tất cả các nhân chứng đều quả quyết là Maureen Mays đã thẳng thừng quát mắng James Parker khi hắn xáp lại gần cô trong nhà ga.
Tính chất độc ác của án mạng cộng thêm tính bất hảo của Marcus, đã lôi kéo vô số người của thông tin đại chúng. Các băng ghế của khán giả không còn chỗ trống và các tay say mê các vụ án hình sự đã bắt đầu cá cược về bản án sẽ được tuyên bố.
Sarah đã tìm lại môi trường sống của mình. Cô ăn uống và ngủ theo nhịp điệu của vụ “Nhân dân chống lại James Parker”. Laurie thỉnh thoảng trở về ký túc xá sau buổi khám bệnh với Bác sĩ Carpenter.
- Chị đang bù đầu với công việc và em cũng nên bắt chước làm như thế, cô nói với Sarah.
- Việc đi khám ông Carpenter ra sao rồi?
- Em bắt đầu nghĩ đó là do lỗi của chiếc xe ca.
- Đúng là một tin vui.
Và trong cuộc trao đổi hàng tuần qua điện thoại với Bác sĩ Donnelly, Sarah nói ‘Tôi muốn tin nó biết chừng nào”.
Hai chị em cùng nhau ăn mừng Lễ Tạ ơn ở nhà mấy người bà con tại Connecticut. Mọi việc êm xuôi hơn là Sarah nghĩ. Trong dịp Noel, họ đáp máy bay đi các đảo vùng Caribê. Họ được bơi trong cái hồ bơi của khách sạn Lido sẽ xua tan các ý nghĩ về Noel. Tuy nhiên Sarah vẫn nóng lòng trông chờ hết thời hạn nghỉ của pháp đình để tiếp tục vụ xử án.
Laurie gần như ở lì trong cabin mình suốt cuộc du hành trên biển. Cô ấy đã ghi tên theo học lớp của Allan Grant về các nữ văn sĩ của thời đại Victoria và muốn tiến bước theo đó. Cô có mang theo một máy đánh chữ cũ của bà mẹ, viện cớ là để ghi chép. Nhưng Sarah biết là cô ấy còn viết thứ gì đó, bằng chứng là cô ấy rút các trang giấy ra khỏi máy mỗi khi Sarah bước vào trong cabin. Laura đang quan tâm đến ai đây không biết? Sarah tự hỏi. Tại sao nó lại tỏ ra bí mật đến như thế chứ?
“Con bé đã hai mươi hai tuổi rồi, mày nên lo cho thân mày thì hơn” cô tự trách mình.
27
Trước Lễ Giáng Sinh, giáo sư Allan Grant có một cuộc tranh cãi sôi nổi với bà vợ Karen. Ông để quên cái chìa khóa ngăn tủ của bàn làm việc và bà đã tìm thấy các lá thư. Karen muốn biết tại sao ông lại giấu chuyện này với bà, tại sao ông không khai báo với ban điều hành nếu chúng chỉ là những bịa đặt lố bịch, theo lời ông nói.
Lúc đầu còn nhẫn nại, sau đó bằng một giọng cáu có, ông cắt nghĩa:
- Karen à, anh thấy không có lý do gì phải làm cho em lo âu. Còn về ban điều hành, anh cũng không biết chắc đây có phải là của một nữ sinh viên không nữa, dù cho anh có nghi ngờ. Thế ông khoa trưởng sẽ hỏi anh, như em đang làm đây, là trong các lá thư đó có phần nào thật không thì sao?
Trong tuần lễ giữa Noel và Ngày Đầu Năm Mới, không một lá thư nào được gởi đến.
- Thêm một bằng chứng nữa là chúng được một nữ sinh viên gởi đến, Karen à. Ngay bây giờ anh rất muốn nhận được một lá có con dấu bưu điện sẽ giúp cho chúng ta được rõ.
Karen rất muốn ông đến nghỉ Ngày Đầu Năm Mới ở New York với bà vì họ được mời tham dự một bữa tiệc tại Rainbow Room.
- Em cũng biết là anh không thích các bữa tiệc thượng lưu đó mà, ông đáp lại. Gia đình Larkins mời chúng ta đến nhà của họ. Walter Larkins là khoa trưởng phụ trách các vấn đề nội bộ của trường đại học đấy.
Tuyết rơi nhiều trong ngày đầu năm. Karen gọi điện từ văn phòng của bà.
- Anh yêu, hãy bật radio lên đi. Tất cả xe cộ và xe lửa đều bị đình trệ. Anh khuyên em phải làm gì bây giờ?
Allan biết mình phải nói gì đây.
- Không cần phải nói là em không nên bị kẹt tại Trạm ga Penn hay trong một chiếc xe buýt trên xa lộ. Tốt hơn hết em nên ở lại thành phố.
- Anh có chắc việc đó không làm cho anh buồn phiền không?
Không, việc đó không hề làm cho ông buồn phiền chút nào.
Khi lập gia đình, Allan Grant biết chắc là ông sẽ bị ràng buộc suốt cả đời. Cha của ông đã bỏ rơi mẹ ông chỉ một ít lâu sau khi ông ra đời và ông đã thề là ông sẽ không bao giờ làm như thế với bất cứ người đàn bà nào trên đời.
Dường như Karen cảm thấy hài lòng với cách sắp xếp của họ. Bà rất thích ở lại New York suốt các ngày thường và chỉ trở về nhà lúc cuối tuần mà thôi. Lúc đầu mọi việc khá êm xuôi. Vì quen sống một mình nên Allan vẫn thích ở một mình hơn. Nhưng lần hồi ông cảm thấy càng ngày càng bất mãn. Karen là một trong các người phụ nữ đẹp nhất mà ông từng quen biết, bà ta có hình dáng của một người mẫu. Không giống như ông, bà ta có một giác quan thiên phú về cách làm ăn và chính bà quản lý tài chánh của họ. Nhưng sự hấp dẫn về mặt hình thể của bà đối với ông đã phai nhạt theo thời gian. Tính thực dụng bướng bỉnh nhưng hết sức hồn nhiên không làm cho ông ngạc nhiên nữa.
Hai người có những điểm nào giống nhau chứ? Allan tự hỏi thêm một lần nữa trong khi mặc quần áo để đến nhà ông khoa trưởng, nhưng rồi khéo tránh câu trả lời. Tối nay ông sẽ có một đêm vui vẻ cùng các người bạn thực thụ. Ông biết tất cả khách mời và họ đều là những người dễ mến và hết sức lý thú.
Đặc biệt là Vera West, thành viên mới nhất của trường đại học.