← Quay lại trang sách

- 30 - 31 -

Những ngày đầu của tuần này chìm trong sương mù và đến ngày thứ năm Sarah làm việc cho đến khuya để kiểm tra lại các tình tiết của vụ án.

Cô đọc rất kỹ bài tường thuật các sự kiện, cắt bỏ di, thêm vào, soạn các phiếu ghi rõ các điểm quan trọng nhất mà cô muốn trình bày trước bồi thẩm đoàn. Ánh rạng đông đã bắt đầu chiếu vào trong căn phòng. Đến bảy giờ mười lăm, cô đọc lại đoạn cuối cùng.

“Thưa quý vị trong bồi thẩm đoàn,

“Không thể phủ nhận việc ông Marcus đây là một vị luật sư tài ba đầy kinh nghiệm, Ông đã kịch liệt hỏi cung các nhân chứng có mặt tại nhà ga trong đêm đó. Và trong lời nhìn nhận chung, trời không sáng cho lắm nhưng đêm không tối đến mức không cho phép họ nhìn thấy rõ mặt của James Parker. Mỗi người trong số họ đã thấy hắn ta tiến lại gần cô Maureen Mays trong nhà ga và thấy cô xua đuổi anh ta. Từng người họ đã khai không một chút do dự là James Parker là kẻ đã trèo lên chiếc xe của cô Mays trong đêm đó…

“Thưa quý vị trong bồi thẩm đoàn,

“Tôi không ngần ngại mà quả quyết là không còn gì phải nghi ngờ trong việc James Parker đã ám sát cô gái trẻ đẹp đó và vĩnh viễn tước đi khỏi người chồng, cha mẹ và anh chị của nạn nhân, tình thương và sự hỗ trợ của cô.

“Chúng ta không thể làm được bất cứ gì để làm cô trở lại cuộc sống, nhưng chính quý vị đây, với tư cách là bồi thẩm đoàn, có nhiệm vụ phải kết án tên thủ phạm.”

Chị đã xem lại kỹ tất cả các điểm trong khi chứng cứ thì không thể chối cãi được. Nhưng ông Conner Marcus là vị luật sư của tòa đại hình tài ba nhất mà chị phải chống đối. Ngoài ra bồi thẩm đoàn đôi khi có nhiều phản ứng không thể lường trước được.

Sarah đứng lên và ưỡn người cho đỡ mệt. Cô cảm thấy rất phấn chấn trong cuộc tranh cãi cuối cùng và cô rất tự tin.

Cô bước vào trong nhà tắm và mở vòi sen. Làn nước nóng làm cho cô cảm thấy đỡ nhức đôi vai.

Cô lau người thật mau, mặc áo choàng vào rồi mang dép xuống bếp để pha một tách cà phê đen. Trong khi chờ đợi cà phê, cô làm động tác cho giãn gân cốt và lướt nhìn căn bếp. Theo bà Betsy Lyons, hình như có một người khách nào đó rất thích ngôi nhà này. Đột nhiên Sarah lại có ý nghĩ không muốn bán nó nữa. Cô đã tuyên bố với Lyons là cô không bớt một xu trên cái giá được đưa ra.

Cà phê pha xong, cô lấy cái tách ưa thích mà các viên thanh tra đã tặng khi cô được đề cử làm phụ tá công tố viên, phụ trách mảng tội phạm tình dục. Trên đó có ghi hàng chữ “Tặng Sarah, người đã tôn vinh nữ giới”. Mẹ cô không thích lời bông đùa này.

Cô đem tách cà phê lên tầng trên để uống trong lúc trang điểm. Nó gần như đã trở thành một nghi thức của buổi sáng, một cử chỉ âu yếm để tưởng nhớ người mẹ thân yêu. Mẹ à, nếu như mẹ cảm thấy không có gì bất tiện, ngày hôm nay con thích mặc một cái gì cho đứng đắn một chút, cô quyết định. Nhưng cô biết bà Marie thích cô mặc bộ cánh bằng vải tweed màu xanh xám hơn.

Còn tóc thì sao đây? Cô chải chúng với vẻ bồn chồn. “Hôm nay trời sẽ có nắng đấy”, cô khẽ hát. Sau khi làm xong các công việc cần thiết này, cô kiểm tra lại cặp hồ sơ, biết chắc là chúng nằm đầy đủ trong đó cho cuộc tranh luận quyết định này. Khi xuống đến bậc thang cuối cùng, cánh cửa nhà bếp đột nhiên bật mở.

- Tôi đây mà Sarah, Sophie thốt lên. Tiếng chân chị ta vang trong căn bếp. Hôm nay tôi phải đi khám răng nên tôi đến sớm một chút. Ô trông chị lộng lẫy quá!

- Cám ơn, nhưng chị không cần phải đến sớm như thế chị Sophie à. Sau mười năm chị không nghĩ là mình có quyền nghỉ vài giờ vì có công việc riêng hay sao? Và cả hai cùng cười thông cảm với nhau.

Việc ngôi nhà đang được rao bán làm cho Sophie cảm thấy buồn và chị ta không giấu được cảm xúc đó.

- Đương nhiên là trừ phi chị tìm được một căn hộ nào gần đây để cho tôi còn tiếp tục đến chăm sóc cho hai người chứ! chị đã nói như thế với Sarah.

Nhưng buổi sáng nay chị có vẻ bối rối.

- Này Sarah, chị có thấy hàng dao cạnh cái bếp không? Sarah đang gài nút áo khoác. “Có, rồi sao?”

- Chị có lấy cái nào để dùng không?

- Không!

- Vì con dao lớn để chặt đã biến đâu mất, thật kỳ lạ.

- Ô chắc nó ở đâu đó thôi mà.

- Mà ở đâu mới được chứ?

Sarah đột nhiên cảm thấy lo âu.

- Thế lần cuối cùng mà chị thấy nó là khi nào vậy?

- Tôi cũng không nhớ rõ nữa. Sáng thứ hai tôi cần đến và không tìm thấy con dao đó. Tôi dám quả quyết với chị là nó không có trong căn bếp này. Nhưng nó biến mất từ lúc nào thì tôi không thể nói được. Sophie hơi do dự. Tôi nghĩ chắc Laurie không lấy nó mang vào trường đại học đâu.

Sophie biết rõ cơn ác mộng con dao.

- Tôi không nghĩ thế đâu, Sarah nuốt nước miếng một cách khó khăn. Tôi phải đi đây. Ra đến cửa cô nói thêm “Nếu như chị tìm lại được con dao đó, chị làm ơn để lại cho tôi một tin nhắn được không? Chỉ cần “Tôi tìm thấy rồi”. Đồng ý không?

Sarah không thể không nhận thấy nét mặt đáng thương của Sophie. Chị ấy nghĩ là Laurie đã lấy nó, Sarah thầm nghĩ. Trời ơi!.

Chế ngự nỗi khiếp sợ, Sarah chạy ngay lại điện thoại và bấm số của Laurie. Cô nhấc máy vào tiếng chuông đầu tiên và trả lời bằng một giọng ngáy ngủ.

- Sarah hả, em vẫn khỏe mà. Nói cho chị vui, em có được hai điểm tốt đấy, chúng mình phải ăn mừng mới được.

An tâm, Sarah gác máy và nhanh chân bước đến ga ra. Ga ra có bốn chỗ đậu xe nhưng giờ đây chỉ đậu có mỗi một chiếc của cô mà thôi. Laurie luôn để chiếc xe của mình trên lối đi. Những chỗ trống kia luôn nhắc nhở vụ tai nạn.

Khi cho xe chạy, Sarah nghĩ hôm nay Laurie có vẻ tỉnh táo đây. Tối nay cô sẽ gọi điện cho các bác sĩ Carpenter và Donnelly để báo cho họ biết về vụ con dao mới được. Nhưng ngay bây giờ cô không được bận tâm đến vụ đó. Maureen Mays và gia đình cô đáng cho cô phải dồn hết tâm trí của mình cho lần tranh luận cuối cùng một chút nữa đây. Nhưng Laurie cần lấy con dao để chặt đó làm quái gì mới được chứ?

31

Bồi thẩm đoàn của Sarah đang nghị án thì cũng là lúc Laurie nói chuyện với bác sĩ Carpenter khi cô ngồi đối diện với ông trong phòng khám. – Tôi thật sự ganh tị với chị ấy đấy. Chị luôn dồn hết tâm trí của mình cho công việc phụ tá biện lý đó đến mức có thể không cần nghĩ gì đến việc khác cả.

Ông Carpenter ngồi im chờ đợi. Giọng nói cô đã thay đổi. Cô Laurie này hoàn toàn khác lạ. Đây là lần đầu tiên cô tỏ ra có ác cảm với Sarah. Mắt của cô như ánh lên vẻ phẫn nộ câm lặng. Có một việc gì đó đã xảy ra với hai chị em này.

- Tôi có được nghe về vụ án, ông đáp lại thật nhỏ nhẹ.

- Đương nhiên là ông có nghe nói về vụ án đó. Sarah, bà công tố viên! Nhưng chị ta đâu có khôn khéo như chị ta tưởng đâu!

Ông vẫn làm thinh lắng nghe.

- Hôm qua tôi về nhà không lâu trước khi chị ta về. Rồi những lời xin lỗi, nào là tiếc chị không có mặt ở nhà để đón em! Bà chị lớn của tôi ơi! Tôi mới nói “Nghe đây Sarah, có một lúc nào đó em nghĩ là em có thể tự lo cho mình rồi đấy. Em đã hai mươi mốt tuổi rồi chớ không phải mới lên bốn”.

- Bốn à?

- Đó là tuổi của tôi khi tôi bị bắt cóc lúc đó chị ta đến nhà bạn chơi thay vì ở nhà với tôi.

- Nhưng cô vẫn thường nói là mọi chuyện xảy ra là do lỗi của cô kia mà, Laurie.

- Ô dĩ nhiên là lỗi của tôi rồi, nhưng cũng có lỗi của bà chị lớn của tôi nữa chớ không phải không. Tôi dám cá là chị ta thù ghét tôi lắm.

Một trong các mục đích của BS Carpenter là cố làm sao cho Laurie không còn phải tùy thuộc vào người chị của mình nữa, nhưng những gì đang xảy ra trước mắt ông thật sự mới lạ. Ông dường như có một thân chủ hoàn toàn khác.

- Tại sao cô ấy lại thù ghét cô chứ?

- Chị ta không còn thì giờ cho riêng mình nữa. Chính chị ta phải đến khám ông mới đúng. Trời ơi! Ông sẽ nghe được biết bao nhiêu là chuyện! Cả một đời làm ra vẻ chị cả như thế! Mới hồi sáng này thôi, tôi có đọc cuốn nhật ký của chị ta. Chị ta bắt đầu viết từ khi còn bé, viết cả đống chuyện về tôi, về cái lúc mà tôi bị bắt cóc, sau đó khi tôi trở về nhà và thấy tánh tình của tôi đã thay đổi. Tôi đoán chắc chị nản tôi lắm. Giọng của Laurie dường như có đượm một chút gì đó hài lòng.

- Cô có thường hay đọc nhật ký của Sarah không?

Laurie nhìn ông bằng ánh mắt đầy lòng trắc ẩn.

- Chính ông mới là người muốn biết người ta nghĩ gì. Có cách nào hay hơn thế không?

Cách ngồi của cô không khớp chút nào, cái bộ điệu khiêu khích đó với hai gối khép chặt lại nhau, tay thì bấu chặt vào tay ghế, đầu chỉa thẳng ra trước với nét mặt cứng rắn. Đâu rồi các khuôn mặt hiền dịu và lo âu với giọng nói ngập ngừng mà ông thường thấy?

- Đây là một câu hỏi hay mà tôi chưa có sẵn câu trả lời. Nhưng tại sao Sarah làm cho cô bực mình đến thế?

- Vì chuyện con dao, Sarah nghĩ tôi đã lấy một con dao chặt thịt trong nhà bếp.

- Tại sao cô ấy lại nghĩ như vậy chứ?

- Đơn giản chỉ vì nó đã biến mất và tôi không hề lấy nó. Chính Sophie, người giúp việc cho chúng tôi, đã làm vụ này cho lớn chuyện. Tôi công nhận là người ta đã đổ lỗi cho tôi nhiều thứ, nhưng việc này thì tuyệt đối là không thể được, thưa bác sĩ.

- Thế Sarah đã buộc tội cô hay chỉ hỏi cô có lấy con dao không thôi? Cô biết không, hai ý này khác xa nhau lắm đấy.

- Thưa ông bác sĩ thân mến của tôi ơi, người ta không có lý do gì để khép tội tôi được.

- Nhưng tôi nghĩ hình như cô sợ dao lắm mà Laurie, có thể nào tôi sai không?

- Tôi muốn ông gọi tôi bằng tên Kate.

- Kate? Vì lý do gì?

- Vì Kate nghe hay hơn là Laurie, nó có vẻ chính chắn hơn. Vả lại tên đệm của tôi là Katherine.

- Nếu như thế thì rõ lắm đấy, một quyết định từ bỏ tuổi thơ của mình. Ngay lúc này đây, cô có cảm nghĩ gì vậy, từ chối tất cả những chuyện đã xảy ra hồi thơ ấu phải không?

- Không đâu, chỉ đơn giản là tôi không còn muốn sợ dao nữa thôi.

- Mà hình như cho đến lúc này dao vẫn làm cho cô kinh hãi đúng không?

- Không đời nào, không phải là tôi. Chính Laurie mới là người sợ dao. Mỗi khi người ta nói về dao với cô, cô luôn nghĩ đến điều tệ hại nhất. Bác sĩ có biết là có nhiều người luôn đem sự đau khổ và nỗi buồn của mình cho phần còn lại của nhân loại không? Chẳng hạn như con Laurie ấy.

Bác sĩ Carpenter biết kể từ nay, Kate là tên của một trong các nhân cách khác của Laurie Kenyon.