← Quay lại trang sách

- 32 . 33 -

Buổi sáng thứ bảy, họ đậu xe ngay trước cửa phòng khám của bác sĩ Carpenter. Bic đã chủ ý mướn một chiếc Buick y như của Laurie, chỉ có nệm bằng da là khác màu mà thôi.

- Nếu có ai đó hỏi tôi tại sao tôi lại mở cửa chiếc xe này, tôi chỉ cần nói là lộn xe thôi, ông cắt nghĩa cho Opal và nói thêm, chúng ta biết Lee không bao giờ khóa cửa xe mình. Cái túi đựng sách của cô luôn được bỏ dưới đất ở trước cửa. Tôi chỉ cần nhét con dao tuốt ở dưới đáy là xong. Không cần biết bằng cách nào cô tìm ra nó. Điều cốt yếu là cô tìm thấy nó là được rồi. Một lời nhắc khéo cho cô biết những gì đang chờ đợi cô nếu cô mở miệng ra kể tất cả mọi thứ cho tên bác sĩ của mấy thằng khùng kia. Bây giờ đến lượt em ra tay đi Opal.

Lee luôn rời khỏi phòng khám của bác sĩ Carpenter vào đúng mười hai giờ kém năm. Đúng mười hai giờ kém sáu phút, Opal làm như tình cờ mở cánh cửa phòng khám của bác sĩ Carpenter ở tầng một. Một hành lang hẹp vài bậc thang dẫn lên phòng khám của ông ta. Bà ta nhìn dáo dác quanh mình như thể mình đi lạc đường thay vì tìm cửa chánh của tòa nhà ngó ra đại lộ Ridgewood. Cầu thang không một bóng người. Bà tháo cái gói đang cầm trên tay, quăng cái bao xuống các bậc thang và rời xa nơi đó ngay. Bic đang ngồi chờ trong chiếc xe mướn.

- Thằng đui cũng phải tìm thấy nó, Opal nói như thế với ông ta.

- Không ai để ý đến em hết, Bic nói. Bây giờ chúng ta chỉ cần ngồi đây để xem những gì sắp xảy ra đây.

Laurie xuống cầu thang với bước chân cương quyết. Cô định về ngay trường đại học. Vì lý do gì mà cô phải lo nghĩ đến nát đầu như thế chứ? Vì lẽ gì mà chị Sarah đáng thương cứ bám riết sau lưng mình như thế kia chứ? Bây giờ vấn đề đã đổi khác rồi. Mình phải xem xét giấy tờ nhà để biết rõ phần tiền thuộc về phần mình mới được, chắc là kha khá đấy. Và ngày nào đó mà ngôi nhà được bán rồi, sẽ không có chuyện người nào khác lo chuyện đầu tư cho mình đâu. Mình đã quá chán khi luôn phải nghe “Phải Sarah à, không Sarah ơi! Làm theo ý của chị đi Sarah”.

Cô bước đến bậc cuối cùng và chân cô vấp phải cái gì đó mềm mềm và nhơn nhớt. Cô nhìn xuống. Con mắt đứng tròng của một con gà chết đang nhìn cô trong khi cái cổ bị đứt tiện dính đầy máu khô.

Ngoài đường, Bic và Opal nghe tiếng hét đầu tiên. Bic mỉm cười.

- Nó nhắc cho mày một cái gì đó phải không?

Hắn mở máy xe và thì thầm:

- Kể từ bây giờ, chính tao mới là người chăm lo cho mày đấy.

33

Bồi thẩm đoàn đã trở về chỗ ngồi và ngay lúc đó cô thư ký của Sarah hối hả chạy vào trong phòng xử. Có lời đồn rằng bản án đã được kêu rồi và cử tọa vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình. Tim của Sarah đập thình thình khi ông chánh án hỏi:

- Thưa ông Foreman, bồi thẩm đoàn đã có phán quyết chưa?

- Thưa Ngài Chánh Án, có rồi.

Số phận đã định, Sarah thầm nghĩ khi ngồi vào chiếc ghế công tố đối mặt với bồi thẩm đoàn. Có ai đó kéo tay cô, xoay mặt lại và nhìn thấy người thư ký của mình.

- Không phải lúc này, cô ngạc nhiên thấy Janet đến quấy rầy mình ngay trong cái thời khắc trọng đại này.

- Xin lỗi chị Sarah nhưng có một ông bác sĩ Capenter nào đó nói đã đưa em của chị đi cấp cứu tại Trung Tâm Y Tế Hackensack. Dường như cô bị sốc thì phải.

Sarah bóp chặt cây viết trong tay cô đến mức các khớp trở nên trắng bệt. Ông chánh án đang nhìn cô, với vẻ bực mình ra mặt. Cô thì thầm:

- Hãy nói với ông ta là sau vài phút nữa tôi sẽ đến đó.

- Theo bản cáo trạng của vụ án giết người, phán quyết của quý vị như thế nào, có tội hay vô tội?

- Có tội, thưa Ngài Chánh Án.

Một tiếng hét “Bất công!” được phát ra từ miệng của gia đình và bạn bè của James Parker. Ông chánh án gõ búa xuống bàn thật mạnh, ra lệnh cho cử tọa phải im lặng, xác nhận lại để bảo đảm rằng phán quyết được toàn thể nhất trí và bắt đầu hỏi từng thành viên của bồi thẩm đoàn.

Người ta đã từ chối việc cho James Parker đóng tiền thế chân để được tại ngoại. Ngày hành hình đã được ấn định và người ta đưa bị can đi với đôi tay bị còng lại. Sarah không có thời giờ để tận hưởng chiến thắng của mình. Janet vẫn đang chờ ngoài hành lang, cầm sẵn áo khoác và túi xách của cô.

- Chúng ta hãy đi bằng xe của cô đi.

Bác sĩ Carpenter chờ tại phòng cấp cứu, ông vắn tắt cắt nghĩa cho cô biết chuyện gì đã xảy ra.

- Laurie vừa bước ra khỏi phòng khám của tôi và xuống đến dưới lầu, cô ấy bắt đầu hét lên. Khi tôi xuống đến dưới thì cô đã bất tỉnh rồi. Cô ấy bị sốc nhưng giờ đây bắt đầu hồi tỉnh lại rồi.

- Cái gì đã làm cho con bé ra nông nỗi đó vậy? Lời lẽ lo âu nhẹ nhàng của vị bác sĩ làm cho nước mắt của Sarah tuôn trào. Bác sĩ Carpenter có nét gì đó hao hao giống ba của chô. Cô rất muốn ông ta luôn ở bên cạnh mình.

- Hình như Laurie đã đạp phải cái đầu gà, và vì quá sợ hãi nên đã ngất xỉu.

- Một cái đầu gà? Ngay trước cửa phòng khám của ông sao?

- Đúng vậy! Tôi đang chữa trị cho một bệnh nhân rất ưa thích các trò ma thuật và đó là những việc mà ông ta có thể làm. Có thể nào Laurie sợ chết khiếp các loại thú như gà, chuột hay đặc biệt một con vật nào đó không?

- Không, chỉ có điều con bé từ chối ăn món gà mà thôi. Nó ghét lắm.

Một nữ ý tá bước ra nơi được che bởi một bức rèm. “Các người có thể vào được rồi.”

Laurie nằm tịnh dưỡng trên giường, hai mắt nhắm lại. Sarah nắm bàn tay cô, gọi nhỏ “Laurie”

Cô từ từ mở mắt ra, làm như thể khó nhọc lắm vậy, nên Sarah nghĩ chắc cô đang chịu ảnh hưởng của thuốc an thần. Giọng của cô thật nhỏ nhưng rất trong trẻo khi cô nói:

- Sarah ơi! Thà em tự sát còn hơn phải gặp lại ông bác sĩ đó.