← Quay lại trang sách

- 34. 35 -

Allan ăn bánh Sandwich trong nhà bếp.

- Anh yêu, đêm qua em rất tiếc là không đến được, em bận lo cho buổi trình diễn của bà Wharton, Karen nói xong đến choàng hai tay ôm cổ ông.

Ông hôn vào má bà rồi lách người ra.

- Chuyện đó không quan trọng, em có ăn sáng không?

- Đáng lẽ anh chờ em mới phải. Em sẽ lo bữa ăn cho anh.

- Anh đâu biết em về lúc nào đâu.

- Anh luôn không quan tâm đến những gì mình ăn. Karen Grant lấy chai rượu chianti trong tủ lạnh và rót cho Allan. Bà cụng ly với chồng mình. – Uống mừng sức khỏe của anh, anh yêu.

- Mừng sức khỏe của em, ông nói không cười.

- Này ông giáo sư, có chuyện gì làm cho ông phiền lòng à?

- Điều làm cho anh phiền lòng là khoảng một giờ trước đây anh mới nhận biết được Laurie Kenyon là cô Leona bí mật kia, là tác giả của mấy lá thư.

Karen giật mình. “Anh có chắc không?”

- Chắc chứ! Anh sửa các bài khảo luận. Trong bài của cô có kèm theo một mảnh giấy có ghi là máy vi tính của cô bị hư nên cô phải làm bài đó bằng một máy đánh chữ cũ. Không còn nghi ngờ gì nữa là chiếc máy đó được dùng để đánh mấy bức thư kia, kể cả cái mới vừa đến tay anh trong ngày hôm qua. Ông lục trong túi và lấy bức thư ra đưa cho Karen.

Trong đó được viết “Anh Allan yêu dấu, em sẽ không bao giờ quên đêm nay. Em thích ngắm anh ngủ, rất thích cách anh trở mình trên chiếc giường để tìm cho mình một tư thế thoải mái hơn, cách mà anh đắp mền. Tại sao anh lại để cho căn phòng lạnh đến như thế chứ? Em có đóng bớt cửa sổ lại. Anh yêu, anh có nhận thấy điều đó không? Chắc là không. Trong một khía cạnh nào đó, anh có thể là một khuôn mẫu của một vị giáo sư lơ đễnh, nhưng chỉ một khía cạnh nào đó thôi. Xin anh luôn giữ hình bóng của em trong tâm trí của anh, anh đừng quên nhé! Nếu như bà vợ của anh không còn yêu anh đủ nhiều để ở với anh thì em có đấy. Em yêu anh. Leona.”

Karen thật chậm rãi đọc lại lá thư.

- Trời ơi! anh Allan, anh có nghĩ con bé đó có thật sự vô trong này không?

- Anh không nghĩ thế. Cô chỉ tưởng tượng các cuộc hẹn hò tình ái đó trong phòng làm việc của anh mà thôi, kể cả cho những lần đến đây.

- Em thì không chắc như thế. Thôi, anh lại đây đi.

Ông theo bà vào trong phòng. Karen đứng ngay trước bệ cửa kính lớn, cầm tay quay lên và quay nó. Cánh cửa kính từ từ mở không một tiếng động ra phía ngoài. Bà dễ dàng bước qua cái bệ cửa không cao cho lắm, nhảy ra ngoài vườn và xoay lại nhìn ông ta. Một làn gió lạnh thổi mớ tóc ông bay úp vô mặt và cái màn lớn phồng vào phía bên trong.

- Vô dễ thì ra cũng dễ, bà ta nói khi trở vào trong phòng lại bằng con đường cũ. Allan à, có thể đây chỉ là trí tưởng tượng của cô mà thôi, nhưng cũng rất có thể cô đã đến đây. Anh ngủ như chết ấy mà. Kể từ hôm nay, anh không được để cánh cửa này mở nữa.

- Thôi bấy nhiêu đó đủ rồi. Anh không có ý định thay đổi các thói quen của mình. Anh sẽ gọi điện cho Sarah Kenyon. Anh thành thật rất tiếc về chuyện của Laurie nhưng Sarah phải ra sức tìm sự giúp đỡ mà cô ấy rất cần.

Ông để lại Sarah một tin nhắn thật ngắn “Tôi cần nói chuyện với cô”.

Đến hai giờ rưỡi chiều Sarah gọi lại cho ông. Karen lắng nghe giọng nói lạnh lùng của Allan đột nhiên mang vẻ ân cần.

- Này Sarah, có chuyện gì với Laurie vậy? Có chuyện gì xảy ra với cô ấy sao? Rồi ông cho cô biết sơ qua về những lá thư mà Laurie đã gởi cho ông. Chúa ơi, thật bỉ ổi quá đi. Thôi Sarah. Cô đừng khóc nữa, tôi biết chuyện này rất khổ tâm cho cô. Không, tôi chỉ muốn biết lúc này cô nhận thấy cô ấy như thế nào mà thôi. Đương nhiên rồi. Tôi sẽ sớm gọi lại cho cô. Chào cô nhé!

Ông gác máy và xoay về phía Karen.

- Laurie đang nằm bệnh viện. Cô bị chấn thương tâm lý khi ra khỏi nhà ông bác sĩ chuyên khoa tâm thần. Hiện giờ cô ấy đỡ nhiều rồi, nhưng họ muốn giữ cô lại đêm nay. Chị cô ấy không chịu nổi nữa rồi.

- Thế Laurie có tiếp tục học lại không?

- Cô ấy quyết định trở lại lớp vào ngày thứ hai. – Ông nhún vai ra vẻ bất lực. Karen ơi, anh không thể nào nói về các lá thư cho Sarah Kenyon trong hoàn cảnh như thế này.

- Nhưng anh có định báo cáo lại cho ban điều hành không?

- Đương nhiên là có chứ. Anh tin thế nào Larkin cũng yêu cầu một trong các chuyên gia tâm lý của trường nói chuyện với Laurie. Anh biết cô ấy đang được một ông tại Ridgewood khám, nhưng có thể cô cần thêm một sự hỗ trợ khác nữa. Thật tội nghiệp con bé!

35

Tựa lưng sát trên mấy chiếc gối, Laurie đọc cuốn Record của Bergen khi Sarah đến rất muộn vào lúc sáng chủ nhật. Cô chào đón Sarah thật vui vẻ.

- Chào chị, chị có mang bộ đồ gôn của em theo không? Tuyệt vời! Em mặc đồ xong, hai chị em mình sẽ đi ăn sáng tại câu lạc bộ nhé!

Đó là ước muốn của cô khi cô gọi điện một giờ trước đó.

- Em có nghĩ là như thế có quá sức của em không? Sarah âu lo hỏi Laurie. Hôm qua em trông tệ lắm đấy.

- Nó chỉ quá sức cho chính chị mà thôi. Chị Sarah ơi, tại sao chị không chịu bỏ qua mọi chuyện này đi có được không? Em chỉ là nguồn rắc rối cho chị mà thôi. Tiếng cười của cô đượm nỗi buồn khổ và hối hận khi Sarah cúi xuống hôn cô.

Khi đến, Sarah không biết mình sẽ phải gặp chuyện gì đây. Nhưng cô bé Laurie này mới đúng là cô Laurie thật, tiếc nuối nếu gây phiền hà cho mọi người, sẵn sàng vui chơi.

- Từ nhiều tháng nay, chị thấy em chưa bao giờ trông khoẻ mạnh như bây giờ, chị thành thật nói như thế.

- Họ đã cho em uống thuốc nên em ngủ không còn biết trời đất gì nữa.

- Đó chỉ là loại thuốc ngủ nhẹ thôi mà. Chính bác sĩ Carpenter đã cho thuốc đó cùng với một loại an thần khác.

Laurie trân người lại.

- Sarah à, em không muốn ông ta ra đơn thuốc cho em mà ông ta vẫn cứ làm. Chị biết là em thù mấy thứ đó lắm mà. Vì vậy bây giờ em quyết định như thế này nhé: em đồng ý uống thuốc nhưng không bao giờ chấp nhận việc chữa trị nữa, không bao giờ!

Sarah không biết làm cách nào để thuyết phục được Laurie đến gặp bác sĩ Dónnelly đây. Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này với cô.

- Nhưng ít ra em cũng phải báo cho bác sĩ Carpenter biết hiệu quả của thuốc như thế nào chứ!

- Em sẽ làm chuyện đó bằng điện thoại, em cóc cần.

- Mà này Laurie, em biết bác sĩ Carpenter có nói chuyện của em cho một ông chuyên gia tâm lý ở New York, ông bác sĩ Donnelly đó. Nếu em không muốn đến gặp ông ta, em có đồng ý cho chị nói chuyện với ông ta không?

- Ồ Sarah, em không muốn chị đi một chút nào, nhưng thôi được, nếu như việc đó làm cho chị vui. Nói xong Laurie nhảy xuống giường. “Thôi chúng ta biến đi là vừa”

Tại câu lạc bộ, nhiều người bạn mời hai chị em đến ngồi vào bàn của họ. Laurie ăn thật ngon miệng và tỏ ra rất vui vẻ. Nhìn cô, Sarah khó lòng mà hình dung được mới chỉ hôm qua thôi, con bé đang trên bờ tuyệt vọng. Chị trề môi khi nhớ lại lần khóc nức nở trong khi nói chuyện điện thoại với giáo sư Grant ngày hôm qua.

Khi rời khỏi câu lạc bộ, Sarah không đi con đường dẫn về nhà họ mà dùng con đường ngược chiều.

Laurie nhướng mày. “Chúng ta đi đâu thế này?”

- Cách nhà khoảng mười lăm phút, tại Glen Rock, có rao bán nhiều căn hộ trong một khu nhà mà theo người ta nói là độc đáo lắm. Chị nghĩ chúng ta có thể đến đó xem.

- Chị Sarah ơi! em nghĩ chúng ta cần phải mướn một chỗ ở nào đó trong một thời gian ngắn. Thí dụ như chị muốn làm việc cho một văn phòng luật tại New York thì sao? Chị đã nhận nhiều đề nghị rồi phải không? Nơi mà chúng ta sẽ ở tùy thuộc vào một mình chị mà thôi chớ không phải do em đâu. Nếu em muốn trở thành một tay gôn chuyên nghiệp thì em sẽ chọn các nước có nhiều ánh mặt trời.

- Chị chưa hề có ý định làm cho một văn phòng tư nhân. Laurie à, chị đang đối mặt với vô số gia đình của các nạn nhân và chị hiểu được nỗi thống khổ và sầu muộn của họ. Chị biết chị không thể nào bỏ đi qua phía bên kia hàng rào được, bỏ thời gian tìm kiếm các sơ hở của luật pháp để giúp cho bị can được trắng án. Chị sẽ ngủ ngon hơn nếu chị cứ tiếp tục truy tố các bị can thay vì bào chữa cho chúng.

Có một căn hộ mà cả hai chị em đều thích.

- Cách bố trí phòng như thế là hoàn hảo, Sarah nhận xét. Dù cho chị có yêu mến ngôi nhà của chúng ta đến đâu đi nữa thì các phòng tắm hiện đại này cũng thoải mái không kém. Rồi cô nói với người nhân viên đưa họ coi nhà “Có thể chúng tôi là một người khách nghiêm túc cho căn hộ này. Một khi chúng tôi biết chắc một việc mua bán khác được định đoạt rồi, chúng tôi sẽ trở lại”.

Hai người ra đi tay trong tay. Hôm nay trời trong trẻo, khá lạnh và một làn gió thoảng làm nổi da gà. Tuy nhiên, người ta cũng cảm biết chỉ còn có sáu tuần nữa thôi thì mùa xuân sẽ đến.

- Khu vườn quanh đây đẹp thật, Sarah đánh giá, và em suy nghĩ lại coi, chúng ta sẽ không tốn nhiều công để giữ gìn nó, như thế có thích hơn không?

- Cha thì thích làm công việc vặt ở bên ngoài trong khi không có gì làm cho mẹ vui hơn là đang quỳ dưới đất trong khu vườn của bà. Cả hai chúng ta không thừa hưởng được gì nơi họ cả. Giọng của Laurie biểu lộ sự vui tươi và sảng khoái.

Làm thế nào mà cô có thể nói đến cha mẹ của mình mà không cảm thấy tội lỗi và đau buồn như thế được chứ? Chúa ơi, con cầu xin Ngài, Sarah thầm cầu nguyện. Họ đi đến bãi đậu xe. Rất nhiều khách mua nhà đến rồi đi. Tiếng đồn về loạt căn hộ mới tại Fox Hedge đã đem lại kết quả mong muốn. Laurie bất ngờ nói với Sarah.

- Em muốn nói với chị một chuyện, chị Sarah ơi. Một khi chúng ta về đến nhà, em sẽ không nói với chị về chuyện hôm qua đâu đấy. Từ khi mà hai chúng ta vô coi căn hộ đó, chị không ngừng quan sát em với ánh mắt lo âu và đặt ra những câu hỏi không vô hại như chúng mang vẻ. Kể từ hôm nay, chị đừng hỏi em ngủ như thế nào, ăn những gì, đã làm gì, đã gặp những ai, tất cả những thứ đại loại như thế. Chị nên để em kể cho chị những gì em thích nói ra mà thôi và về phần chị, chị cũng nên làm như thế đối với em. Đồng ý không?

- Đồng ý thôi, Sarah đáp lại bằng một giọng vô cảm. Mày đối xử với nó như một đứa con nít phải kể hết cho mẹ nó vậy, cô tự trách mình. Có phải việc phản kháng này là một dấu hiệu tốt lành chăng? Nhưng hôm qua việc gì đã xảy ra vậy?

Người ta có cảm tưởng là Laurie đọc được ý nghĩ của Sarah.

- Chị ơi, em không biết ngày hôm qua điều gì đã làm cho em ngất xỉu nữa. Em biết là em không muốn thấy bác sĩ Carpenter cứ quấy rầy em bằng những câu hỏi mà thực ra chỉ là những chiếc bẫy mà thôi. Nó giống như em muốn đóng kín hết các cánh cửa để không cho một người lạ mặt lẻn vào nhà vậy.

- Ông ta không phải là một người lạ mà là một bác sĩ. Nhưng chị cũng công nhận có thể ông ta không thích hợp với em. Chị đồng ý với tất cả những yêu cầu của em.

- Tốt!

Sarah chạy ngang qua các người bảo vệ ngay cổng thấy họ chặn để kiểm tra tất cả các xe ra vào đó. Laurie có thể cũng nhận thấy điều đó.

- Này Laurie, hay chúng ta hãy đặt cọc cho căn hộ đó đi vì chị rất thích sống ở đây. Với cái hàng rào và người bảo vệ, chị cảm thấy được bảo vệ và như thế chị sẽ yên tâm hơn. Mà đó cũng là điều làm cho chị sợ vì chị không bao giờ cảm thấy thanh thản cả.

Xe họ đã ra đến đường và bắt đầu tăng tốc. Sarah phải đặt câu hỏi đang hành hạ chị.

- Có phải vì lý do đó mà em đã lấy con dao không? Để cảm thấy được an toàn không? Laurie ơi, chị có thể hiểu được mà. Một khi mà em không bị suy sụp tinh thần đến mức muốn… tự làm hại mình. Laurie ơi, chị rất tiếc là phải hỏi em câu này nhưng đó là điều làm cho chị thật sự hoảng sợ đấy.

Laurie thở dài.

- Chị ơi là chị, em đâu có ý định tự sát đâu, ý của chị là như thế có phải không? Em rất muốn chị phải tin em. Em thề trên linh hồn của em là em không có lấy con dao đó.

Đêm đó khi trở về ký túc xá, Laurie muốn soạn lại cái túi xách của mình nên đổ hết mọi thứ trong đó lên giường. Sách, vở và giấy tờ rớt ra bừa bãi. Vật cuối cùng là cái được giấu kỹ ở tuốt bên dưới, là con dao chặt thịt đang thiếu trong bộ dao được gắn trên tường nhà bếp.

Laurie phóng người ra sau. “Không, không, không!” Cô té quỵ xuống và úp mặt vào lòng bàn tay.

- Sarah ơi, em không có lấy nó mà, cô nức nở, cha bảo em không được chơi dao.

Nhưng một giọng nói nhạo báng đột nhiên vang lên trong đầu cô. Ồ, mày có câm họng đi không, con bé kia. Mày biết rõ vì sao mày lấy nó kia mà. Mày chỉ cần nghĩ đến lời ám chỉ và đâm nó vào trong họng mày đi. Mẹ kiếp, sao tao thèm một điếu thuốc quá đi.