- 74 . 75 -
Họ kia rồi, Sophie thốt lên khi thấy chiếc Cadillac màu xanh chạy trên lối vào ngôi nhà.
Sarah và Brendon Moody đang trong nhà bếp chờ cho cà phê được pha xong.
- Bực mình quá đi, Sarah thốt lên với giọng tức giận. Tất cả mọi chuyện là do lỗi của tôi, cô nói với Brendon. Tôi cắt nghĩa cho ông đây, Chị Sophie ơi, khi nào xong chị hãy đem cà phê vào trong phòng đọc sách và nói với họ là tôi bận đi họp rồi. Tôi không hề muốn người ta cầu nguyện giùm cho tôi.
Brendon vội vã bước theo cô rồi đóng cánh cửa phòng đọc sách khi tiếng chuông cửa vang lên.
- Cũng may là cô chưa có đưa cho họ một chiếc chìa khóa, ông nói.
Sarah mỉm cười.
- Tôi chưa có điên đến mức đó mà. Vấn đề là trong ngôi nhà này có vô số đồ đạc chúng tôi không cần dùng mà họ muốn mua lại. Tôi đã ước tính rồi, còn họ thì đã cho mời các chuyên gia lại để đánh giá căn nhà cho riêng họ cho nên căn nhà có vẻ như đã biến thành một nhà trọ vậy.
- Thế tại sao cô không giải quyết tất cả mọi chuyện cùng một lúc có hơn không?
- Thì cũng tại tôi thôi. Tôi có chỉ cho họ những gì tôi muốn bán, sau đó tôi có xem xét lại tất cả đồ đạc trong nhà để nhận thấy tôi không tài nào nhét hết mấy thứ đó trong một căn hộ, nên tôi có bảo họ mấy thứ còn lại cũng được bán luôn. Kết quả là họ hỏi bức tranh có bán không, cái đèn này hoặc cái bàn kia v.v… Sarah hất ngược ra sau lọn tóc đang phủ trước trán của cô. Trời hơi nóng và ẩm thấp, bộ tóc quăn quanh mặt cô giống như một ánh hào quang của lá vàng mùa thu.
- Còn có việc này nữa chớ, chị ta nói tiếp khi bước lại gần chiếc bàn làm việc của cha mình. Ba tôi không bao giờ muốn gắn máy điều hòa trong khi họ thì muốn đặt một hệ thống kiểu mới nhất. Họ muốn dọn đến ngay khi chúng dọn đi và nó có nghĩa là thợ sẽ đến đây và ngay lúc này đây sẽ là điểm khởi đầu cho tất cả mọi chuyện tiếp theo sau.
“Mày hãy giữ những gì mày nghĩ cho riêng mày biết chưa” Brendon thầm nhủ khi ngồi vào chiếc ghế đối diện với cái bàn làm việc. Ông biết là gia đình Hawkins đã trả một giá cao cho ngôi nhà và nếu như họ mua thêm đồ đạc mà Sarah không cần đến nữa, thì cô sẽ không cần phải tìm khách mua khác hay tìm một chỗ nào đó để cất giữ chúng. Việc nhập viện của Laurie sẽ tốn khối tiền đấy và số bảo hiểm sinh viên mà cô được hưởng chỉ là một giọt nước nhỏ mà thôi. Chưa kể đến sự chuẩn bị cho việc bào chữa, thêm vào chuyện Sarah đã nghỉ việc.
- Cô có dịp xem lại khế ước bảo hiểm của cô chưa? ông ta hỏi.
- Có chớ ông Brendon, nhưng tôi chưa hiểu ý ông. Hiện giờ đâu có vụ tranh tụng nào đâu, Ba tôi giữ giấy tờ cẩn thận lắm, Mẹ tôi là người thừa hưởng bảo hiểm và nếu bà chết trước ông ấy, chúng tôi sẽ thế chỗ của bà. Vì ông đã sống sót sau bà vài phút, bảo hiểm đó đương nhiên thuộc về chúng tôi. Nhưng tiếc một nỗi là tất cả, ngoại trừ ngôi nhà, đều bị kẹt trong các vốn đầu tư rồi và điều đó là giải pháp lý tưởng nếu không có mấy chuyện kia xảy ra. Cứ mỗi năm năm, mỗi đứa chúng tôi lãnh được năm mươi ngàn đô la trên tổng số hai trăm năm mươi ngàn đôla và cũng không được phép rút số tiền đó ra được.
- Còn chuyện công ty của chiếc xe ca kia thì sao? Brendon hỏi tiếp. Cô có thưa nó không?
- Đương nhiên là có chứ, Sarah đáp lại. Nhưng tại sao chúng lại phải điều tra chúng tôi? Chúng tôi đâu dính dấp gì với tai nạn đó đâu!
- Mẹ kiếp! tôi cứ nghĩ là sẽ tìm được một cái gì đó trong vấn đề này. Tôi phải chuốc rượu cho say tên thám tử chết tiệt đó để moi thêm tin tức mới được, nhưng tôi không hy vọng gì cho lắm. Có thể là công ty bảo hiểm của chiếc xe không biết chừng. Còn Laurie ra sao rồi?
Sarah suy nghĩ.
- Con bé đã đỡ nhiều rồi. Tôi nghĩ là sau một thời gian nó phải chấp nhận cái chết của cha mẹ chúng tôi. Bác sĩ Donnelly thật tuyệt vời.
- Không một kỷ niệm gì về cái chết của Allan Grant sao?
- Không gì hết, tuy nhiên đôi khi nó để lộ ra vài việc đã xảy ra trong hai năm nó mất tích. Đây đó vài chi tiết mà Justin, tôi muốn nói bác sĩ Donnelly, tin rằng người ta đã lạm dụng tình dục nó trong thời gian đó. Nhưng nó không có một chút tia sáng trí nhớ nào hết ngay khi xem lại các băng video của các buổi chữa trị mà trong đó các nhân cách đó lần lượt xuất hiện. – Giọng nói của Sarah không còn bình tĩnh nữa, nó bắt đầu trở nên tuyệt vọng. – Ông Brendon ơi, chúng ta đang vào tháng Năm phải không. Trong suốt ba tháng vừa rồi, tôi không tìm ra được bất cứ điều gì có thể giúp tôi xây dựng cách bào chữa cho cô. Hình như trong người của Laurie có ba nhân cách. Một là Kate, một hình ảnh người vú em che chở và khó chịu. Cô coi Laurie như một đứa khóc nhè và luôn quát tháo cô ấy. Cô luôn tìm mọi cách để ngăn cản Laurie tìm lại trí nhớ của mình. Hai là Leona, một đứa khêu gợi. Chính cô ấy đã si mê Allan Grant. Mới tuần trước đây thôi, cô đã nói với bác sĩ Donnelly là cô thật sự hối tiếc đã lấy theo con dao trong đêm đó.
- Chúa ơi! Brendon thốt lên.
- Đứa thứ ba là Debbie, một đứa bé bốn tuổi. Nó luôn khóc nhè. Sarah đưa hai tay lên rồi thả xuống. Câu chuyện là như thế đó Brendon.
- Có hy vọng một ngày nào đó, cô ấy có thể nhớ lại tất cả không?
- Có thể lắm, nhưng không ai biết là cho đến khi nào. Nó rất tin ông Justin vì nó biết là mình có thể vào tù. Nhưng nó không thể nào phá nổi bức tường trí nhớ được. Ông Brendon ơi, tôi không nghĩ là ông sẽ bảo tôi phải nhận tội chớ?
- Tôi không hề có ý định đó, Brendon càu nhàu, ít ra không phải bây giờ.
Sophie bước vào phòng đọc sách với mâm cà phê.
- Tôi đã để họ ở trên kia, chị ta nói. Tôi nghĩ là không quan trọng chứ?
- Đương nhiên là không rồi, Sarah đáp lại. Dù sao thì ông ta cũng là một nhà giảng đạo và ông ta không ăn cắp vặt đâu.
- Hôm nay họ đang bàn tính việc nối liền phòng tắm của cô với phòng của Laurie để gắn thêm một jacuzzi. Thế mà tôi cứ nghĩ rằng những người của Chúa sống đơn giản lắm. Chị ta gần như dằn cái mâm xuống bàn.
- Không nhất thiết phải thế, Brendon nói. Ông bỏ ba cục đường vào trong tách rồi khuấy lia lịa. Này Sarah, Gregg Bennett thật sự không biết một tí gì về phản ứng của Laurie đối với anh ta hồi năm ngoái. Tôi nghĩ anh ta còn yêu Laurie nhiều lắm. Đêm trước ngày Grant chết, có vài sinh viên bàn về chuyện Laurie si mê ông giáo sư và Gregg có nghe được. Anh ta bỏ ra khỏi căn phòng như một thằng điên.
- Ghen à? Sarah vội vã hỏi.
Brendon nhún vai.
- Nếu đúng là anh ta ghen thì tôi cũng không thấy có mối liên hệ gì với cái chết của Allan Grant cả, trừ phi…
- Trừ phi Laurie tìm lại được trí nhớ của mình.
Có tiếng gõ cửa, Sarah đưa hai tay lên trời. “Các người hãy chuẩn bị nhận được lời ban phước của Chúa đi” chị ta nói to tiếng. “Xin mời vào”
Với nụ cười thân thiện trên môi, Bic và Opal đứng ngay ngạnh cửa. Họ ăn mặc rất thoải mái. Bic đã cởi áo vets ra, chiếc áo thun để lộ đôi tay cứng cáp đầy lông lá. Opal thì mặc bộ quần áo bằng côtông.
- Chúng tôi không muốn quấy rầy mấy người, chúng tôi chỉ muốn hỏi thăm tin tức mà thôi, bà ta nói.
Sarah giới thiệu Brendon với họ và ông này làu bàu một lời chào lấy lệ.
- Thế cô bé đó giờ ra sao rồi? Bic lên tiếng. Cô nên nhớ là có rất nhiều người đang cầu nguyện cho cô ấy.
75
Justin Donnelly không muốn nói với Sarah rằng Laurie có thể không tài nào tìm lại được trí nhớ cho kịp ngày xử án. Với hai thành viên khác của nhóm ông ta, Pat và Kathie, hai nhà chữa trị bằng hình ảnh và nhật ký, ông xem lại các băng hình các buổi chữa trị Laurie.
- Cô thấy là mấy nhân cách bắt đầu tin tưởng và đồng ý nói chuyện với tôi rồi đó, nhưng họ lại câm như hến như mọi khi tôi đề cập đến đêm 28 tháng Giêng hay đến các năm mà Laurie bị bắt cóc. Bây giờ chúng ta hãy xem xét lại ba nhân cách kia đi.
“Kate được ba mươi ba tuổi, như thế gần như bằng tuổi với Sarah. Tôi cho là Laurie làm vậy cốt để tạo ra một người bảo trợ, mà theo cách nhìn của cô sẽ là một người chị. Trái với Sarah, Kate thường hay tức giận Laurie, nói cô là một đứa khóc nhè, trách cô luôn chuốc lấy nhiều phiền phức nghiêm trọng. Điều đó chứng minh cho tôi thấy Laurie có cảm giác mình đáng được nhận sự phẫn nộ của Sarah.
“Debbie, đứa trẻ bốn tuổi, cũng rất muốn nói chuyện với tôi nhưng cũng rất sợ hoặc chưa hiểu rõ những gì đang xảy ra. Tôi cho rằng cô ấy rất giống Laurie khi cô ở tuổi mà cô bị bắt cóc. Đôi khi cô bé ấy cũng có vài điều hài hước. Sarah Kenyon có kể cho tôi biết là trước khi bị bắt cóc Laurie cũng là một đứa vui nhộn lắm đấy.
“Leona thì đúng là một đứa khêu gợi, không còn nghi ngờ gì nữa, cô si mê Allan Grant như điên và ghen với bà vợ ông ta. Và cũng là một điều hiển nhiên khi cô thấy cách đối xử của ông ta như là một sự phản bội đối với cô và cô tức giận đến mức có thể giết chết ông ấy được. Nhưng đến ngày hôm nay, cô nói về ông ấy một cách hết sức âu yếm giống như thể người ta nói về một người tình xưa vậy. Các cuộc tranh cãi đã chìm trong quên lãng, cơn giận dữ đã nguôi đi và mình chỉ còn nhớ những lúc hạnh phúc mà thôi.”
Họ họp trong căn phòng họp cạnh phòng làm việc của Justin. Ánh nắng mùa xuân tràn ngập gian phòng qua khung cửa sổ. Từ chỗ anh đang ngồi, Justin nhìn thấy được khu tắm nắng, nơi mà nhiều bệnh nhân đang hưởng thụ ánh sáng mặt trời. Anh thấy Laurie bước vào trong đó, tay trong tay cùng Sarah.
Pat có mang theo nhiều hình vẽ khác.
- Anh có xem bức ảnh mà Laurie đã xé tại nhà cô ấy chưa? bà ta hỏi.
- Tôi có mang theo ở đây, Justin tìm lục trong đống hồ sơ của mình.
Pat ngắm nhìn bức ảnh, so sánh nó với những tấm mà Laurie đã vẽ, rồi để chúng cạnh với nhau.
- Anh hãy nhìn đây. Bà chỉ vào hình vẽ thân người bằng các khúc cây nhỏ và chúng được lặp đi lặp lại nhiều lần trong các hình vẽ khác nữa. Anh có nhận thấy điều nổi bật không?
- Cô bắt đầu khoác cho hình dáng đó một bộ đồ ngụy trang hay một bộ đồ tắm gì đó, anh nhận xét.
- Đúng vậy! Bây giờ anh hãy nhìn kỹ ba bức hình này đi. Tấm hình này nó có tóc dài trong khi hai tấm kia, tóc rất ngắn. Cô vẽ nó với khuôn mặt của một thằng con trai, hai tay khoanh lại giống như trên tấm hình được ghép lại. Rất có thể cô muốn tái hiện lại chính cô nhưng biến nó thành một thằng con trai. Chỉ tiếc có mỗi một điều là tấm hình đã nát bấy và chính Laurie đã làm như thế.
Kathie, nhà chữa trị bằng nhật ký có đem các trang viết sau cùng của Laurie.
- Đây là tuồng chữ của nhân cách Kate, nhưng cô đã thay đổi nhiều từ hồi tháng Hai. Càng ngày nét chữ đó càng giống tuồng chữ của Laurie. Cô viết như sau “Tôi đã quá mệt mỏi rồi và Laurie đã đủ lớn để chấp nhận việc gì đến với cô. Phải chi cô có thể cỡi ngựa đi dạo trong Công Viên Trung Tâm, hoặc lấy bộ gậy chơi gôn, lái xe đến câu lạc bộ để chơi một ván. Cô rất thích tham dự các cuộc tranh tài môn đó. Cách đây không đầy một năm, người ta còn gọi cô là niềm hy vọng duy nhất của bang New Jersey mà! Có thể nhà tù không khác gì nhiều so với ở đây, có thể người ta cũng sẽ được an toàn như ở đây vậy. Không một ai có thể lẻn vào trong đó với tất cả các lính canh, không ai có thể đến đó lúc đêm tối với một con dao. Thơ từ trong nhà tù đều bị kiểm duyệt, như thế có nghĩa là các bức ảnh không thể tự chúng đến được trong các cuốn tập. Kathie đưa các trang giấy cho Justin. “Bác sĩ à, cái đó cũng có nghĩa là Kate đã chấp nhận việc phạm tội của Laurie và bản án đang chờ đón cô “.
Justìn nhìn ra cửa sổ, Sarah và Laurie đang ngồi cạnh nhau. Laurie đang cười, cả hai đều có thể là hai phụ nữ trẻ tuyệt vời trên một sân tắm nắng hay trong một câu lạc bộ gôn.
Pat nhìn theo anh.
- Hôm qua tôi có nói chuyện với Sarah. Tôi nghĩ chị ta đang đến hồi suy sụp rồi. Rất có thể ngày mà cửa nhà tù đóng sầm lại sau đứa em của mình, ông sẽ có thêm một bệnh nhân khác nữa đấy Bác sĩ Donnelly!
Justin đứng lên.
- Tôi chờ họ tại đây trong mười phút nữa. Pat, tôi nghĩ chị có lý. Cô ấy đã vẽ tấm hình bị xé rách với nhiều cách khác nhau. Chị có biết người nào có thể tháo từng các miếng rời ra, làm sạch các vết keo, ráp chúng lại và phóng to nó lên để làm nổi bật các chi tiết không?
Bà ta gật đầu. “Cứ thử xem sao”
Anh xoay qua Kathie.
- Chị có nghĩ là Kate hay Laurie nhận thức được hệ quả của sự giam mình của họ với Sarah không, như thế cô sẽ không dễ dàng chấp nhận một bản án tất nhiên.
- Có thể lắm chứ!
- Tốt! Tôi còn phải làm một chuyện nữa, tôi sẽ nói chuyện với Gregg Bennett, anh bạn cũ của Laurie để cố xem lại tất cả những gì đã xảy ra trong cái ngày mà cô ấy quá sợ anh ta đến như vậy.