← Quay lại trang sách

- 76 . 77 -

Khi trèo lên chiếc ghế cao trong tiệm ăn Solari để ngồi cạnh Danny – tên theo dõi, chuyên gia về các ông chồng ngoại tình, Brendon Moody nhận thấy cái khuôn mặt tròn trịa của người thám tử tư kết thúc bằng một cái cằm đôi. Các vết sần đỏ trên mũi và má là kết quả phải trả cho các ly rượu mà ông ta đã uống cho tới nay.

Danny chào hỏi Moody với cách sôi động thường ngày.

- Chào Brendon, anh làm cho tim tôi ấm lại đấy.

Brendon lẩm bẩm một tiếng chào, thiếu điều muốn mắng ra câu “mày cút xéo đi là vừa”. Rồi nhớ lại lý do mình đến đây và sự ưa thích của Danny cho loại rượu Martini và đội bóng chày Mets của thành phố New York, ông liền gọi một chầu và hỏi các hy vọng của đội bóng cho mùa thi đấu này.

- Sáng sủa lắm, kể như ăn chắc rồi anh bạn, Danny hồ hởi đáp lại. Mẹ kiếp, kể như đã bỏ túi rồi đây.

- Tuyệt vời, hay đấy! Brendon nói khác hẳn với những ý nghĩ của mình.

Một giờ sau đó, Brendon vẫn nhâm nhi ly đầu tiên của mình trong khi Danny đã nốc cạn đến ly thứ ba. Đã đến lúc, Brendon lái câu chuyện về Laurie Kenyon.

- Tôi đang phụ trách việc này đấy, ông thì thầm với giọng bí mật.

Danny nheo mắt lại.

- Tôi có nghe nói, thế con bé đó bị mát rồi phải không?

- Cũng gần như thế, Brendon xác nhận. Tôi nghĩ cô trở nên điên loạn sau cái chết của cha mẹ mình. Chỉ tiếc vào lúc đó, cô không nhận được sự trợ giúp tâm lý nào hết.

Danny nhìn liếc quanh thật nhanh.

- Có đấy chứ! ông ta thì thầm. Và anh hãy quên người nào đã nói với anh, có biết không? Tôi không thích người ta giấu sự thật với anh.

Brendon làm ra vẻ bực mình.

- Anh muốn nói là cô đã đi khám một chuyện gia tâm lý sao?

- Không xa nhà của cô tại Ridgewood.

- Nhưng làm sao anh biết được chuyện này hả Danny?

- Đương nhiên là chỉ hai chúng ta biết thôi, phải không Brendon?

- Dĩ nhiên rồi.

- Ngay khi cha mẹ cô qua đời, người ta đã mướn tôi theo dõi hai chị em đó và luôn cả hoạt động của họ nữa.

- Chuyện đùa! Tôi đoán chắc là một công ty bảo hiểm. Một sự can thiệp để chống lại công ty chiếc xe ca có phải không?

- Này Brendon, anh dư biết là mối quan hệ thân chủ với điều tra viên là tối mật mà.

- Đương nhiên, nhưng chiếc xe đó phóng nhanh quá trong khi thắng thì không ăn. Gia đình Kenyon không có một chút hy vọng nào hết. Thường thì một công ty bảo hiểm sẽ lo và cố tìm cho được càng nhiều thông tin về bên nạn nhân càng tốt. Có ai mà thèm theo dõi họ chứ?

Danny vẫn im miệng, Brendon ra dấu cho người bar-man đang lắc đầu nhìn Danny.

- Tôi sẽ đưa anh bạn tôi về nhà mà, Brendon hứa. Ông biết đã đến lúc thay đổi đề tài. Một giờ sau đó, khi giúp đưa Danny vào trong xe, ông khơi lại chuyện của gia đình Kenyon. Trên đường đi đến ngôi nhà khiêm tốn của Danny, ông biết là mình sẽ đạt được kết quả.

- Này Brendon, anh bạn già của tôi ơi, Danny lè nhè. Anh đừng nghĩ là tôi không biết anh muốn moi tin tức nơi tôi đâu nhé! Tôi dám thề trên đầu ông già của tôi là tôi không hề biết người đã mướn tôi. Tất cả chuyện này thật kỳ lạ. Đó là một mụ đàn bà, tự xưng là Jane Graves. Tôi chưa hề thấy bà ta, chỉ gọi điện mỗi tuần để nhận các báo cáo theo một hộp thư lưu trữ tại New York. Anh biết tôi đoán là người nào không? Chính là bà góa của ông giáo sư đấy. Con bé mát mát đó viết thư tình cho ông ta, có đúng không? Nhưng tại sao người ta lại chấm dứt cuộc điều tra ngay hôm sau xảy ra vụ án mạng vậy?

Brendon mở cửa xe ra và dìu người bạn say rượu xuống.

- Chúc anh ngủ ngon và lần sau anh cứ việc nói thẳng với tôi, như thế anh sẽ phải ít trả tiền rượu hơn.

77

Ông kiến trúc sư mà lần đầu tiên Bic đưa đến nhà của gia đình Kenyon là một tên cựu tội phạm của bang Kentucky. Chính hắn ta đã lắp đặt trong phòng đọc sách và máy điện thoại một hệ thống rất tinh vi, được khởi động bằng tiếng nói được giấu trong phòng tắm của phòng dành cho khách ở ngay trên phòng làm việc.

Trong khi đi xem qua tầng lầu với cuộn thước dây trên tay cùng các mẫu giấy dán tường và màu sơn, Bic và Opal không gặp trở ngại khi thay đổi các băng casssette. Ngay khi bước lên xe, Bic liền nghe các băng vừa được thu xong và một khi về đến căn hộ của họ tại Wyndham, ông ta không ngừng nghe đi nghe lại.

Hàng đêm, Sarah có nói chuyện với bác sĩ Donnelly qua điện thoại và chúng là một kho tàng tin tức. Lúc đầu Opal phải cố gắng che giấu sự bực tức của mình khi thấy ông chồng hớn hở đón nhận các thông tin mới nhất về Lee. Nhưng vài tuần lễ, bà cũng thật sự chia xẻ nỗi lo sợ bị khám phá và sự mê hoặc trước những tia nhớ của Laurie. Việc tranh luận giữa Sarah và ông bác sĩ về chiếc ghế lắc làm cho Bic tràn ngập hạnh phúc.

- Ồ con bé đáng yêu làm sao ấy, ông nói. Em có nhớ là con bé đó đẹp như thế nào không, mà nó còn hát hay nữa chứ? Chúng ta đã dạy dỗ nó đúng lắm đấy! Nhưng rồi ông ta lắc đầu, trở nên cau có, vì nó bắt đầu mở miệng rồi đó.

Bic mở các cửa sổ trong phòng, để cho không khí nóng lùa vào trong, ngọn gió thoảng thổi bay các bức màn. Hiện giờ tóc của ông ta dài hơn trước một chút nhưng ngay lúc này đây đầu ông lại bù xù. Ông mặc một quần dài thể thao và một áo thun để lộ hai cánh tay đầy lông lá mà Opal rất thích sờ vào. Bà nhìn ông bằng một ánh mắt sùng kính.

- Em đang nghĩ gì vậy, Opal?

- Anh sẽ bảo em là một con điên thôi.

- Cứ việc nói thử coi.

- Đột nhiên em nghĩ ngay lúc này đây, với đầu tóc bù xù như thế cùng với chiếc áo thun kia, anh chỉ cần gắn thêm cái khoen vàng vào tai để anh không còn gì là Mục sư Bobby Hawkins nữa, anh sẽ trở lại thành tên nhạc rock Bic.

Bic nhìn bà trân trân suốt một phút dài. “Đáng lẽ mình không được nói như thế với ông ta” bà rụng rời tự nhủ. Không được nghĩ như thế về ông ta. Nhưng rồi ông nói:

- Này Opal, chính Chúa bắt em phải có ý nghĩ đó. Anh thì nghĩ đến cái nông trang cũ của chúng ta tại Pennsylvanie và đến chiếc ghế đu mà anh đã ngồi với con bé dễ thương đó trong tay và một kế hoạch chợt hiện trong đầu anh mà em vừa hoàn chỉnh nó.

- Về chuyện gì vậy Bic?

Vẻ thân thiện đã biến mất.

- Em biết là không được hỏi kia mà, không bao giờ được hỏi, chỉ giữa anh và Chúa mà thôi.

- Em xin lỗi Bobby, bà cố tình gọi ông bằng cái tên này vì biết nó sẽ làm cho ông nguôi giận.

- Thôi được rồi!. Điều mà anh nhận thấy khi nghe lại các băng này là anh không được mặc áo tay ngắn khi đi ra ngoài. Chuyện cánh tay có lông thường được nói đến. Em có nhận thấy việc gì khác nữa không?

Bà làm thinh, ngóng chờ. Bic nở một nụ cười bí hiểm.

- Tất cả chuyện này có thể là sự khởi đầu cho một chuyện tình đấy. Em hãy để ý cách mà ông bác sĩ và Sarah nói chuyện với nhau. Âm điệu của giọng nói càng ngày càng nồng nàn hơn. Anh ta tỏ ra lo lắng cho cô. Cũng là điều tốt thôi nếu có người nào đó an ủi khi đứa em gái Lee của cô phải về chầu Chúa.