← Quay lại trang sách

- 80 . 81 -

Vera West đếm những ngày còn lại cho đến cuối năm. Càng ngày bà càng khó biểu lộ trước công chúng một gương mặt bình thản mà bà biết là rất cần thiết. Trong khi bà đi ngang qua khu ký túc xá vào lúc cuối ngày hôm nay với cái túi xách đầy ắp bài làm của sinh viên được kẹp trong tay, bà cầu xin Chúa cho bà đủ sức lực để về đến nhà trước khi bà bật khóc.

Bà rất thích ngôi nhà nhỏ này. Tọa lạc trong một ngõ cụt có nhiều cây, trước đây nó là ngôi nhà của người làm vườn là một điền sản rộng lớn trong vùng. Vera đã nhận chiếc ghế giáo sư Anh văn tại Clinton bởi vì sau các năm học ở độ tuổi ba mươi bảy và lấy bằng tiến sĩ lúc bốn mươi, bà muốn thay đổi cách sống, muốn rời khỏi thành phố Boston kia.

Clinton là một trường đại học kiểu mẫu loại nhỏ mà bà rất thích. Đam mê kịch nghệ, bà cũng tận hưởng việc được ở gần New York.

Trong đời, ít đàn ông để ý đến bà. Có đôi lúc bà tiếc là không gặp được một tâm hồn đồng cảm nhưng bà lại nhất quyết theo bước chân của mấy bà dì sống độc thân.

Rồi bà làm quen Allan Grant và muộn màng nhận ra là mình đã yêu ông. Ông cũng là một giáo sư: một con người nhạy cảm mà bà ái mộ trí thông minh và bà hiểu được sự ưa thích của đám sinh viên dành cho ông.

Mọi chuyện bắt đầu vào tháng Mười. Một đêm nọ, xe của Allan không chịu nổ máy và Vera đề nghị đưa ông về sau khi dự một buổi diễn thuyết của Kissinger tại hội trường. Ông có mời bà về nhà uống một ly rượu và bà đã nhận lời. Bà không ngờ là vợ ông không có mặt ở nhà. Và bà cũng không thể tin là ngôi nhà sang trọng đến thế. Điều đó làm cho bà ngạc nhiên vì bà biết lương của ông ra sao. Nhưng ngôi nhà không được trang trí đúng mức cho lắm, rất cần có một bàn tay quét dọn. Vera biết bà vợ Karen của ông làm việc tại Manhattan nhưng không biết bà ta ở lại đó.

- Xin chào giáo sư West.

- Làm sao… ồ… xin chào. Vera cố cười với các sinh viên đi ngược chiều với bà. Với vẻ mặt hớn hở của chúng, người ta có thể đoán là năm học sắp kết thúc. Không một ai trong bọn chúng lại sợ sự trống trải của mùa hè, sự rỗng tuếch của tương lai.

Trong cái đêm đầu tiên ấy tại nhà của Allan, bà có đề nghị đi lấy đá cục trong khi ông lo rót rượu scotch. Trong tủ đông, nào là các gói bánh pizza cho một người ăn, mì Ý dẹp, nào là cánh gà và trời mới biết nhiều gói khác được chồng lên nhau. Chúa ơi! anh chàng tội nghiệp này lại sống như thế sao?

Hai đêm sau, Allan ghé đưa cho bà một quyển sách. Bà vừa làm xong món gà rôti mùi thơm lan tỏa khắp cả nhà. Bà mời ông cùng ăn tối.

Allan thường đi dạo một vòng trước khi ăn tối và ông bắt đầu có thói quen ghé qua nhà bà, rồi mỗi lúc một thường xuyên hơn, nhất là vào những đêm mà Karen ở lại New York. Ông thường điện thoại trước, hỏi bà có thích sự có mặt của ông hay không và nếu có thì ông có thể mang lại cái gì đây. Sau một thời gian ông có được biệt danh “người đến ăn tối”. Đôi khi ông đến với một chai rượu vang, phô mai hoặc trái cây. Ông thường ra về vào khoảng tám hay tám giờ rưỡi. Ông rất ân cần với bà nếu trong nhà không có ai khác.

Dù sao Vera cũng bắt đầu không ngủ được, mở mắt tới đêm khuya tự hỏi không biết đến chừng nào người ta sẽ đàm tiếu chuyện của họ. Không cần hỏi ý ông ta, bà cũng biết chắc rằng ông không hề kể lại cho vợ mình biết những lúc ông ở cạnh bên bà.

Allan có đưa cho bà đọc các lá thơ được ký tên Leona ngay từ lúc chúng mới được gởi đến.

- Anh không muốn Karen thấy chúng, ông nói, việc đó sẽ làm cho bà ấy lo âu mà thôi.

- Nhưng chị ấy sẽ không coi việc đó là quan trọng.

- Không nhưng với vẻ kiểu cách của bà ta, Karen không mấy tin tưởng vào chính mình và bà ta tuỳ thuộc vào anh nhiều hơn bà ấy tưởng. – Vài tuần sau, ông báo là Karen đã bắt được mấy lá thứ đó rồi. – Đúng như anh nghĩ, bà ấy tỏ ra lo lắng và bối rối.

Vào thời điểm đó, Vera thấy thái độ của Karen rất mâu thuẫn vì bà ta nói là lo sợ cho chồng mình nhưng lại không bao giờ có mặt ở nhà. Một người đàn bà thật kỳ lạ.

Thời gian đầu, Allan tránh không muốn tâm sự nhưng rồi dần dà ông bắt đầu kể về tuổi thơ của mình.

- Bố anh đã bỏ nhà đi khi anh mới có tám tháng tuổi. Mẹ và bà ngoại anh… đúng là những người phụ nữ tốt. Họ đã làm đủ mọi việc để kiếm tiền. Ông bật cười. Ý anh muốn nói gần như tất cả mọi việc. Họ cho mấy người già mướn phòng và anh luôn miệng nói anh lớn lên trong một nhà dưỡng lão. Trong số đó có bốn hay năm người là giáo sư, vì thế anh mới có được sự giúp đỡ cần thiết cho các bài làm của mình. Mẹ anh làm việc tại một trung tâm thương mại của địa phương. Họ đã để dành đến xu cuối cùng của họ cho việc học hành của anh và họ đã đầu tư đúng chỗ. Anh cá chắc họ đã buồn lắm vào cái ngày mà anh nhận được một học bổng của trường đại học Yale. Cả hai người là những đầu bếp cừ khôi. Anh vẫn nhớ các buổi giá lạnh, sau khi đi phát báo về, mở cửa ra để hít được hơi nóng ấm cúng của ngôi nhà và các mùi thơm bay ra từ trong bếp.

Allan đã kể cho bà nghe hết mấy chuyện đó đúng một tuần trước khi ông chết. Ông có nói thêm:

- Vera biết không, anh có cảm giác đó mỗi khi anh bước chân vào trong ngôi nhà này. Một cảm giác ấm cúng khi trở về nhà để tìm gặp một người mà mình cảm thấy thích mà người đó cũng thích mình. Ông choàng một cánh tay qua vai bà. Em có thể kiên nhẫn với anh được không? Anh còn vài chuyện phải giải quyết.

Ngay đêm Allan chết, ông có đến thăm bà. Ông có vẻ mệt mỏi và lo âu.

- Đúng ra anh phải nói chuyện với Sarah và Laurie trước. Anh hành động mà không suy nghĩ cho chính chắn khi đến báo với ông khoa trưởng. Như thế người ta có thể nghĩ là anh tỏ ra quá thân mật với sinh viên. Ông ta thẳng thừng hỏi anh có vấn đề gì với Karen hay không, có một lý do nào đó mà bà vợ anh luôn vắng nhà không. Ngay tại cửa ra vào trong đêm đó, ông hôn bà thật âu yếm và nói “Mọi chuyện sẽ thay đổi. Anh yêu em và cần đến em”.

Bà suýt buộc miệng bảo ông hãy ở lại với bà. Ôi phải chi bà nghe theo linh tính của bà và bất chấp đến lời đàm tiếu của thiên hạ. Nhưng bà đã để cho ông ra về. Đến khoảng mười giờ ba mươi, bà gọi điện đến cho ông. Ông tỏ ra rất vui vẻ, bảo là ông đã kể hết mọi chuyện với Karen rồi. Ông có uống một viên thuốc ngủ và lặp lại “Anh yêu em”, những từ cuối cùng mà bà được nghe chính ông thốt lên.

Bị kích động quá mức để ngủ được, Vera bật tivi coi chương trình tin tức lúc mười một giờ, sau đó dọn dẹp lại phòng khách, sắp xếp lại báo và tạp chí. Bà thấy một vật gì đó sáng chói trong chiếc ghế bành. Đó là chìa khóa khởi động xe của Allan. Chắc nó đã rớt ra từ trong túi quần của ông.

Một sự bối rối vô cớ làm cho bà lo nghĩ về ông. Chiếc chìa khoá đó lại là cái cớ để bà gọi điện thêm một lần nữa. Bà nghe chuông điện thoại reo thật lâu mà không ai nhấc máy. Chắc thuốc ngủ đã có hiệu quả rồi, bà tự an ủi mình.

Khổ sở tột cùng trong sự cô đơn, đầu óc đầy hình bóng của Allan, đầu cúi xuống, Vera bước thật lẹ trên con đường sỏi đá lối vào nhà của ông. Bà đến ngay trước cửa. “Allan, Allan, Allan”.

Bà không nhận ra là mình đã gọi thật lớn tiếng tên của ông cho đến khi bà ngước mặt lên để nhìn thấy bộ mặt của Brendon Moody với ánh mắt sắc bén đang đứng chờ ngay cổng.

81

Ngồi tại góc bàn trong trạm Villa Cesare ở Hilsdale, cách Ridewood vài cây số, Sarah tự hỏi không biết mắc chứng gì cô lại chấp nhận lời mời ăn tối của Mục sư Bobby và bà vợ Carla Hawkins.

Cặp vợ chồng này đã đến nhà chị năm phút trước khi cô từ New York trở về. Họ đã lái xe vòng quanh khu phố, muốn làm quen với mối quan hệ láng giềng mới này và cô đã qua mặt họ trên Đại lộ Lincoln.

- Cô có khuôn mặt tuyệt vọng, ông Mục sư nói như thế với cô. Tôi có cảm giác chính Chúa đã bắt tôi phải chạy lại qua đây một lần nữa để nói lời an ủi với cô.

Buổi tối đó, sau khi từ bệnh viện về đến nhà lúc bảy giờ và chào từ giã Gregg Bennett, Sarah nhận thấy mình đã kiệt sức – và đói muốn rã ruột. Sophie đã về và khi Sarah mở cánh cửa của ngôi nhà trống trơn này, cô biết là mình không thể nào ở lại một mình trong này.

Tiệm Villa Cesare là nhà hàng mà cô ưa thích nhất vì các món ăn ở đây ngon tuyệt. Một dĩa hến, món tôm càng rán theo kiểu Ý, một ly rượu trắng và một tách cà phê capuccino. Tại đây không khí luôn cởi mở và nhiệt tình, cô thầm nghĩ. Vợ chồng Hawkins đến nhà sau khi cô đã ra đi nhưng không biết sao họ lại đến đây cùng một lúc.

Cô chào hỏi những người quen biết đang ngồi, Sarah tự nhủ “Đấy là những con người tốt bụng mà tôi sẵn sàng đón nhận tất cả lời cầu nguyện trên đời này. Chìm đắm trong suy nghĩ, cô mới nhận ra là Mục sư Hawkins vừa hỏi thăm sức khỏe của Laurie.

- Chỉ là vấn đề thời gian thôi, cô cho biết. Justin, tôi muốn nói bác sĩ Donnelly tin chắc Laurie sẽ vứt bỏ các sự chống đối để nói về đêm mà giáo sư Grant chết, nhưng có vẻ như trí nhớ của cô hoà lẫn với nỗi sợ hãi vì những gì đã xảy ra cho cô trong quá khứ. Ông bác sĩ tin rằng một ngày nào đó cô sẽ vượt qua được các chướng ngại vật để có thể bình phục lại tinh thần, cầu xin Chúa cho cô ấy sức mạnh để vượt qua.

- Amen, Bic và Carla đồng thanh lên tiếng.

Sarah cảm thấy mình quá tự tin. Cô nói quá nhiều về Laurie. Dù sao thì mấy người này cũng là người lạ, không một chút quan hệ gì với cô vì họ chỉ là người mua nhà mà thôi.

Ngôi nhà, đây là một đề tài nói chuyện chắc ăn.

- Mẹ tôi luôn giữ cho khu vườn có nhiều bông hoa, cô nói trong khi cắn một miếng bánh mì giòn rụm. Bông tulíp xinh quá, các người đã thấy đó, còn bông đỗ quyên sẽ trổ bông trong một hay hai tuần tới đây, đó là loại hoa tôi ưa thích nhất, chúng tuyệt đẹp. Nhưng hoa của gia đình Andreas còn phi thường hơn nữa. Gia đình đó ở ngay góc đường.

Carla cười thích thú.

- Ngôi nhà nào vậy? Phải cái nhà với các cánh cửa sổ màu xanh hay ngôi nhà trắng mà trước đây được sơn màu hồng đó không?

- Phải đấy, ngôi nhà trước đây sơn màu hồng. Chúa ơi, cha tôi đã nổi điên khi các người chủ trước đã sơn nó lại với cái màu đó. Tôi nhớ ông còn đòi đến tòa thị chính để yêu cầu giảm các loại thuế địa phương.

Opạl nhận thấy ánh mắt trách móc của Bic đang xoáy vào người bà. Lời nói hớ làm cho bà chết điếng. Tại sao hình ảnh của ngôi nhà hồng lại hiện lên trong tâm trí của bà như thế chứ? Không biết nó được sơn lại bao nhiêu năm rồi?

Cũng may là Sarah Kenyon dường như không để ý đến điểm này. Cô nói thao thao về nơi ở sau này mà thôi, rằng mọi chuyện đang xảy ra đúng theo kế hoạch.

- Căn hộ của chúng tôi sẽ hoàn tất vào ngày 1 tháng Tám, cô cho biết. Như thế chúng tôi sẽ giao nhà cho quý vị đúng thời hạn. Quý vị rất tử tế khi phải chờ lâu đến thế.

- Có một chút hy vọng nào để Laurie về nhà kịp không? Bic hỏi như không trong khi người ta dọn cho ông ta món bê nướng.

- Cầu xin Chúa nghe được câu hỏi của ông, mục sư Hawkins, Sarah đáp lại. Bác sĩ Donnelly quả quyết cô ấy không phải là mối nguy hiểm cho bất cứ ai. Anh ấy sẽ xin tòa án chỉ định một bác sĩ tâm lý phụ trách việc chữa trị cho cô ấy, và cho phép cô ấy được điều trị ngoại trú. Anh ấy nghĩ rằng muốn tham gia việc bào chữa cho mình, Laurie phải chế ngự sự bị giam giữ để cảm thấy mình được an toàn.

- Không có gì có thể làm cho tôi vui hơn khi thấy em cô trở về lại Ridgewood, Bic quả quyết với Sarah bằng cái vỗ tay vào vai cô.

Tối hôm ấy, khi đi ngủ, Sarah cảm thấy mình đã bỏ qua một chi tiết rất quan trọng nào đó. Chắc là một câu nói của Laurie, chị nghĩ khi chìm vào trong giấc ngủ.