← Quay lại trang sách

- 78 . 79 -

Tại bàn làm việc của mình, Karen Grant ngước mặt nhìn người khách mới vào với ánh mắt cởi mở. Người đàn ông nhỏ con đầu hói này với cái trán nhăn nhó kia, bà thấy rất quen. Bà mời ông ta ngồi. Ông chìa tấm danh thiếp ra và bà hiểu ngay tại sao bà nhận ra được ông ta. Đây là viên thám tử tư làm việc cho gia đình Kenyon và ông ta có mặt trong đám tang của Allan. Louise Larkin có nói với bà là ông ta có đến điều tra trong ký túc xá.

- Thưa bà Grant, nếu tôi có làm phiền bà, bà chỉ cần nói ngay cho tôi biết. Moody liếc nhìn quanh gian phòng.

- Tôi nghĩ công việc làm ăn trong ngành du lịch trong lúc này nói chung cũng có phần ế ẩm, Moody nói như không. Ít ra đó cũng là lời của mấy người bạn tôi bảo như thế.

- Ừ thì nó cũng giống như tất cả mọi nơi khác thôi. Thế tôi có thể bán cho ông một tua du lịch không?

Cũng khá nhanh mồm lẹ miệng đấy, Brendon thầm nghĩ và nhìn gần bà ta cũng rất quyến rũ hơn hôm ở trong nghĩa trang. Karen Grant mặc một bộ cánh màu ngọc lam cùng một áo nữ tiệp màu. Nước da làm nổi bật đôi mắt xanh biếc, nhưng bộ đồ này không phải được mua trong tiệm ở góc đường, Brendon quả quyết. Kể cả cây ghim cài hình trăng lưỡi liềm bằng kim cương và cẩm thạch mà bà ta đang gài trên ve áo.

- Ồ hôm nay chắc chưa được rồi, ông đáp lại. Nếu bà cho phép, tôi muốn hỏi bà vài câu về ông chồng của bà.

Nụ cười trên môi bà đã tắt.

- Tôi sẽ rất đau buồn khi phải nói về Allan, bà cho biết. Bà Louise Larkin có nói cho tôi nghe về ông. Ông phụ trách việc bào chữa cho Laurie Kenyon. Thưa ông Moody, tôi thật sự hối tiếc cho Laurie, nhưng cô đã cướp đi sinh mạng của chồng tôi, ngoài ra còn đe dọa tôi nữa.

- Cô không thể nhớ được gì, cô bị bệnh rất nặng, ông bình tĩnh đáp lại. Tôi có nhiệm vụ giúp đỡ bồi thẩm đoàn tìm hiểu việc này. Tôi đã đọc hết mấy lá thư mà cô hay người nào đó đã gởi cho chồng bà. Vậy bà có biết từ khi nào ông nhà bắt đầu nhận mấy lá thư đó không?

- Hồi đầu Allan cũng không có đưa cho tôi xem, ông ta nghĩ điều đó có thể làm cho tôi xúc động.

- Xúc động?

- Đương nhiên rồi, vì toàn là chuyện tào lao. Tôi muốn nói về vài “kỷ niệm” liên quan đến những đêm mà Allan ở cạnh tôi. Hiển nhiên đây là một chuyện hoàn toàn bịa đặt, nhưng dù sao thì nó cũng khá bực mình chớ không phải không. Tôi tình cờ tìm thấy mấy lá thơ đó trong ngăn tủ của Allan và có hỏi ông ta chuyện này là như thế nào.

- Bà có biết Laurie không?

- Không rõ lắm, cô là một tay chơi gôn cừ khôi và tôi có đọc vài bài báo nói về cô. Tôi có gặp cha mẹ cô trong các lần họp phụ huynh trong trường và tôi có chia buồn với cô sau khi họ chết. Allan cho là cô bị chứng suy nhược thần kinh.

- Bà có mặt tại New York vào đêm ông ta chết không?

- Tôi bận lo công việc cho một thân chủ ngoài phi trường.

- Thế bà nói chuyện lần cuối cùng với chồng bà vào lúc nào vậy?

- Tôi có gọi điện cho ông ta vào khoảng tám giờ tối. Ông ta rất bực mình. Ông có kể cho tôi nghe về cuộc cãi vã với Laurie Kenyon. Ông có cảm tưởng là mình đã hành xử không đúng trong việc này. Ông cho là đúng lý ông phải báo cho Sarah biết trước khi cho gọi Laurie lên văn phòng ông khoa trưởng. Ông có nói là ông chắc chắn tin là Laurie không nhớ một chút gì về việc viết mấy lá thơ đó. Cô đã thật sự phẫn nộ khi người ta buộc tội mình.

- Bà có biết là nếu như bà khai như thế này trước tòa sẽ rất có ích cho Laurie không?

Mắt của Karen Grant ửng lệ.

- Chồng tôi là con người thân thiện và hiền nhất mà tôi chưa từng biết. Ông ta không bao giờ muốn tôi làm hại cô gái đó đâu.

Moody nheo mắt lại.

- Bà Grant à, có khi nào bà tự hỏi không biết chồng bà đã si mê cô gái đó không?

Bà tỏ ra hết sức ngạc nhiên.

- Thật phi lý! Cô mới hai mươi hay hai mươi mốt tuổi gì đó trong khi Allan thì đã bốn mươi rồi.

- Chuyện đó cũng thường xảy ra mà. Tôi sẽ không trách cứ nếu bà muốn tìm hiểu rõ điều đó hay có thể kiểm chứng lại cũng được.

- Tôi không hiểu ông muốn nói gì đây.

- Ý tôi muốn nói là thuê một thám tử tư như tôi đây…

Nước mắt trên mặt của người đàn bà đã khô đi. Karen Grant tỏ ra bực mình thật sự.

- Thưa ông Moody, tôi không hề muốn xúc phạm chồng tôi bằng cách đó và ông đã lăng nhục tôi.

Bà đứng lên.

- Tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa.

Moody cũng đứng lên từ từ.

- Bà Grant à, tôi xin bà thứ lỗi cho tôi, xin bà cố hiểu giùm công việc của tôi là phải tìm cho ra động cơ của các hành động của Laurie. Bà có nói là ông Grant có cho bà biết là Laurie đang trên bờ khủng hoảng thần kinh. Nếu có một điều gì đó giữa họ và nếu ông đã tố cáo cô trước ban điều hành để sau đó cô hoàn toàn suy sụp thì sao…

- Này ông Moody, xin ông đừng cố bôi nhọ thanh danh của chồng tôi để cứu cô gái đã giết chết ông ta. Allan Grant là một con người kín đáo và việc mấy cô sinh viên để mắt đến ông ta làm cho ông ta cảm thấy khó chịu đến cực độ. Ông không thể thay đổi gì được đâu, dù cho ông cố cứu cho bằng được tên sát nhân.

Trong lúc cúi người để chào từ biệt, ông liếc nhìn quanh căn phòng. Được bày biện hết sức tao nhã với một chiếc ghế dài và ghế bành bằng da đỏ. Vài tấm áp phích của mấy nước vùng nhiệt đới trên tường, vài bình bông trên bàn làm việc của Karen Grant và trên một cái bàn thấp cạnh chiếc ghế dài. Không một tờ giấy nào trên bàn và điện thoại không reng lần nào kể từ khi ông bước chân vào đây.

- Thưa bà Grant, tôi muốn kết thúc cuộc đối thoại này bằng một chuyện vui. Con gái tôi là tiếp viên phi hành cho hãng American Airlines. Cô rất thích công việc làm của mình. Cô còn nói đi du lịch là thiên tính thứ hai của nó. Tôi cũng hy vọng là bà cũng có được cảm nghĩ đó và công việc làm sẽ giúp bà quên đi sự thiếu vắng của chồng bà…

Bà ta có vẻ dịu đi phần nào.

- Nếu không tôi sẽ chết mất.

Không hề có dấu hiệu của một người khác.

- Có bao nhiêu người làm việc chung với bà? Ông ta ra câu hỏi một cách thờ ơ.

- Cô thư ký của tôi có công việc phải đi ra ngoài. Bà Anne Webster, chủ của hãng này không có mặt trong ngày hôm nay.

- Như thế bà phải đảm trách hết công việc sao?

- Anne cũng đến tuổi về hưu rồi. Tôi sẽ là người điều hành kế tiếp.

- Tôi hiểu, thôi xin kiếu từ vậy! Tôi nghĩ đã làm phiền bà quá nhiều rồi.

Moody không rời khỏi tòa nhà ngay, ông nấn ná một hồi lâu trong hành lang, quan sát hãng du lịch kia. Suốt hai giờ sau đó, không một người nào bước chân vào đó, xuyên qua tấm kính, ông thấy Karen không một lần nhấc máy điện thoại lên. Bà xếp tờ báo đang che mặt mình, ông lê chân đến quầy tiếp tân khách sạn để tán gẫu với nhân viên an ninh.

79

Vregg Bennett đi trên con đường Vòng Đai cho đến ngã rẽ về Đường Hầm Lincoln. Khí trời khá nóng nhưng lại có một ít sương mù. Người ta có cảm tưởng như đang ở tháng Bảy chớ không phải là tuần cuối cùng của tháng Năm. Anh lái chiếc xe Mustang mui trần mới cáu, quà tặng của ông ngoại cho mảnh bằng anh vừa đạt được. Anh hơi bối rối vì món quà.

- Ông ơi! cháu đã hai mươi lăm tuổi, cái tuổi để tự kiếm ra tiền để tự mua xe cho mình, anh biện minh. Nhưng bà mẹ anh đã lý giải cho anh.

- Vì Chúa lòng lành Gregg à, con không nên cứng rắn đến như thế. Khi con đậu vào Stanford, ông ngoại đã hãnh diện đến mức ngồi không yên nữa con biết không.

Nói cho đúng, Gregg thích chiếc xe Ford cũ kỹ mà anh vẫn dùng tại Clinton. Anh vẫn thấy mình quăng túi đựng gậy gôn vào trong thùng xe với Laurie ngồi bên cạnh, đang chọc quê anh vì bộ gậy này.

Laurie!

Anh quẹo qua quốc lộ 3 dẫn vào đường hầm. Như thông lệ, tất cả xe đều phải chạy chậm lại và anh nhìn phớt qua bảng đồng hồ, bốn giờ thiếu hai mươi, không được hoảng lên, anh có dư thời giờ để đến bệnh viện mà. Anh hy vọng sẽ gây được ấn tượng tốt đối với Laurie. Khi mặc quần áo, anh hơi do dự một chút, chọn một áo vets màu rỉ sét, chiếc sơ mi hở cổ, quần chít eo và đôi giày mọi. Laurie sẽ giận nếu anh ăn mặc quá nghiêm chỉnh. Anh cảm thấy miệng mình khô lại khi nghĩ đến việc gặp lại Laurie sau bao tháng xa cách.

Sarah chờ anh tại khu tiếp tân. Anh chào và hôn vào má cô. Anh thật cảm động khi gặp Sarah đang ở trong trạng thái này, cô ấy đang sống trong địa ngục đây. Hai mắt cô có quầng thâm. Đôi mi và lông mày đen làm nổi bật cái nước da trắng bệt. Không chờ đợi, cô dẫn anh vào trong phòng khám của bác sĩ.

Dortnelly vào đề ngay.

- Một ngày nào đó Laurie sẽ kể cho chúng ta về những năm mà cô đã biến mất và cái chết của Allan Grant. Nhưng trong tình hình hiện tại, cô không thể làm chuyện đó cho kịp lúc bào chữa cho cô. Vì thế, chúng ta cố tạo lại tình hình đã bắt cô phải có cái phản ứng bất hợp tác đó để cố tìm hiểu xem việc gì đã làm cho cô mất thăng bằng như thế. Anh đã kể cho Sarah và thám tử Moody về sự kiện xảy ra cách đây một năm tại căn phòng của anh, nên chúng tôi muốn tạo dựng lại nó.

Laurie không từ chối cuộc thử nghiệm này và chúng tôi sẽ thu hình anh và cô. Chúng tôi cần anh mô tả lại với sự hiện diện của cô những gì anh đã làm và anh đã nói, nói rõ mối quan hệ của hai người cho nhau. Vì cô, tôi xin anh đừng giấu hoặc thay đổi điều gì hết.

Gregg chỉ gật đầu.

Bác sĩ Donnelly nhấc điện thoại lên. “Xin bà đưa Laurie vào đây giùm”.

Gregg không biết mình sẽ gặp phải và làm điều gì nữa. Anh chưa chuẩn bị tinh thần để gặp một Laurie đẹp như thế, trong chiếc váy côtông và chiếc áo thun, một thắt lưng bó quanh vòng eo thon và chân mang xăng đan. Cô trân người lại khi thấy anh. Theo linh tính, Gregg không đứng lên. Anh chào cô bằng một cử chỉ thoải mái “Chào Laurie”.

Cô thận trọng nhìn anh và ngồi vào chiếc ghế cạnh Sarah, im lặng gật đầu.

Justin cho máy quay hoạt động.

“Anh Gregg, cách đây khoảng một năm, Laurie có đến nhà của anh và vì một lý do mà chúng ta chưa biết, cô đột nhiên hốt hoảng. Xin anh hãy kể cho chúng tôi những gì đã xảy ra vào thời khắc đó”.

Gregg đã nhiều lần nghĩ đến việc đó nên anh liền kể lại không một chút do dự.

- Đó là ngày chủ nhật và tôi vẫn đang ngủ. Đến mười giờ Laurie đến nhận chuông đánh thức tôi.

- Anh hãy tả lại nơi anh sống, Justin ngắt ngang.

- Đây là một căn phòng nhỏ thuê mướn nằm trên một nhà xe, cách khu ký túc xá ba cây số. Một khu bếp nhỏ, một quầy bar với vài chiếc ghế cao, một ghế dài có thể biến đổi, có vài kệ và hai tủ đựng quần áo khá lớn. Một căn phòng không tệ đối với loại chỗ ở như thế.

Sarah thấy Laurie nhắm mắt lại như thể cô đang nhớ lại hình ảnh đó.

- Tốt lắm, Justin lên tiếng. Thế anh có biết là Laurie sẽ đến hay không?

- Không, đúng ra cô phải ở nhà buổi sáng đó. Nói cho đúng cô có mời tôi đi với cô, nhưng tôi phải hoàn tất một bài làm. Cô đã đi lễ chín giờ, sau đó có ghé qua tiệm bánh mì. Khi tôi mở cánh cửa, cô có nói cái gì đó như là “Một cà phê nóng và bánh sừng trâu nhé! Như thế có công bằng không?

- Thái độ của cô như thế nào?

- Thoải mái và tươi cười. Ngày thứ bảy chúng tôi có tranh tài một trận gôn khá lý thú và cô thắng tôi một điểm. Buổi sáng đó cô mặc một chiếc váy lanh trắng trông rất tuyệt.

- Anh có hôn cô không?

Gregg liếc nhìn Laurie.

- Trên má, tôi vẫn chờ dấu hiệu của cô. Đôi khi cô tỏ ra rất dễ thụ cảm khi tôi bắt đầu hôn cô nhưng tôi phải e dè. Một cử chỉ không đúng cũng có thể làm cho cô hoảng sợ. Khi tôi hôn hay ôm cô vào lòng, tôi phải làm hết sức nhẹ nhàng, làm như thể không có chuyện gì xảy ra để xem cô có trân mình lại không. Nếu cô như thế, tôi phải ngưng lại ngay.

- Như thế anh có cảm thấy thất vọng không? Justin hỏi lại.

- Dĩ nhiên là có chứ! Nhưng tôi biết Laurie vẫn tỏ ra sợ sệt một cái gì đó và tôi phải kiên nhẫn chờ cho cô hoàn toàn tin tưởng nơi tôi. – Gregg nói xong xoay qua Laurie và nói tiếp – tôi không hề muốn làm điều gì làm tổn thương cô và tôi cũng sẽ không bao giờ để cho bất cứ ai làm việc đó với cô.

Ngay lúc đó Laurie nhìn thẳng vào mặt anh, không lẩn tránh cái nhìn của anh nữa. Rồi chính cô nói tiếp.

- Tôi ngồi cạnh Gregg nơi quầy bar. Chúng tôi uống cà phê và chia nhau cái bánh sừng trâu thứ ba và bàn tính đến trận gôn sắp tới của chúng tôi. Hôm đó là một ngày đẹp trời, mọi thứ có vẻ tươi mát và sáng sủa. Giọng của cô hơi khựng lại với tiếng “sáng sủa”.

Gregg đứng lên.

- Laurie nói cô phải đi, cô hôn tôi và chuẩn bị ra về.

- Cho đến lúc đó, cô không tỏ ra có dấu hiệu gì sợ hãi hay hoảng sợ phải không? Justin chặn lời.

- Không!

- Này Laurie, tôi muốn cô lại đứng gần Gregg, giống như trong ngày hôm đó. Cô làm như thể đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng của anh ta.

Laurie đứng lên hết sức miễn cưỡng. “Như thế này đây” cô thì thầm. Cô đưa tay đến cái nắm cửa tưởng tượng, xoay lưng về phía Gregg. “Và anh ta…

- Và tôi định nhấc cô lên, Gregg tiếp lời. Chỉ để đùa thôi và tôi muốn hôn cô một lần chót.

- Anh làm lại đúng cho tôi xem, Justin ra lệnh.

- Như thế này đây, Gregg bước tới đứng phía sau lưng Laurie, hai tay anh ôm choàng và định nhấc cô lên.

Người cứng lại và cô bắt đầu rên rỉ. Gregg liền bỏ cô ra.

- Laurie, hãy cho tôi biết tại sao cô lại hoảng sợ? Justin hỏi.

Tiếng rên đó liền biến thành giọng của một đứa trẻ nhưng cô không trả lời.

- Debbie, có phải cô đang khóc không? Justin nói. Nói cho tôi biết lý do đi.

Cô chỉ ngón tay xuống dưới rồi qua bên phải. Một giọng trẻ thơ nức nở “Ông ấy để tôi ở đây”.

Gregg tỏ ra hết sức ngạc nhiên và xúc động.

- Hãy chờ một chút, nếu ở trong phòng tôi, cô muốn chỉ vào chiếc ghế dài có thể biến đổi đấy, anh cắt nghĩa.

- Anh hãy nói rõ hơn được không? Justin yêu cầu.

- Vì tôi mới vừa thức dậy nên trên giường còn xổ tung.

- Debbie, tại sao cô lại sợ Gregg sẽ mang cô lên giường? Chuyện gì có thể xảy ra cho cô? Hãy nói cho chúng tôi biết đi!

Cô liền giấu mặt trong hai tay mình, tiếng khóc thảm thiết hơn nữa. “Tôi không thể”.

- Tại sao vậy Debbie, chúng tôi thương cô mà.

Laurie ngước mặt lên, bỏ chạy lại Sarah.

- Sarah ơi, em không biết chuyện gì xảy ra, cô thì thầm. Khi chúng em lên giường, em trôi đi xa lắm.