← Quay lại trang sách

- 88 . 89 -

Vào lúc chín giờ, Karen Grant ngồi tại bàn làm việc của mình, thở dài nhẹ nhõm khi nhận thấy Anne Webster, người chủ của hãng lữ hành vẫn chưa tới. Karen khó mà che giấu sự phẫn nộ đối với bà ta. Webster không muốn kết thúc việc mua bán hãng này trước trung tuần tháng Tám. Công ty New World Airlines đã mời bà ta đáp chuyến bay khánh thành đường bay qua Úc và bà nhất quyết không bỏ qua cơ hội này. Karen muốn đi thế bà ta. Ngoài ra Edwin cũng được mời dự chuyến bay này và họ dự định sẽ đi cùng.

Karen có báo cho Anne biết rằng bà không cần đến văn phòng nữa. Công việc không nhiều cho lắm và Karen có thể lo liệu mọi thứ một mình. Dù sao thì Anne cũng đã gần bảy mươi tuổi rồi và quãng đường từ Bronxville đến New York cũng khá vất vả. Nhưng Anne tỏ ra bướng bỉnh và cho thấy bà hãnh diện được mời các thân chủ quen thuộc ăn trưa, bảo đảm với họ là Karen chăm lo cho họ giống như bà mà thôi.

Dĩ nhiên hành động có lý do của nó. Trong ba năm liền, Anne sẽ được hưởng một phần lợi tức và vì các hoạt động du lịch quá bi thảm suốt hai năm trời, nên giờ đây tính khí con người này cũng thay đổi theo nhưng hiện giờ người ta bắt đầu đi du lịch trở lại.

Một khi mà Anne thật sự bị cho ra rìa, Edwin sẽ ngồi vào chỗ của bà ta, nhưng họ sẽ chờ cho đến cuối mùa thu để chính thức chung sống với nhau. Trong vụ án sắp tới của Laurie Kenyon, bà phải cho thấy bộ mặt của một bà goá đau khổ mới được. Nhưng việc Anne cứ lảng vảng ở đây và tên thám tử tư kia vẫn thường ghé qua văn phòng làm cho bà bực mình, vì bà đang ở đỉnh cao của hạnh phúc. Bà cuồng điên vì Edwin và gia tài của Allan hiện giờ đang nằm trong tay bà. Khoảng một trăm ngàn đôla hay hơn một chút mỗi năm trong suốt hai mươi năm tới đây, cộng thêm lợi tức các cổ phần càng ngày càng tăng giá. Về mặt nào đó, bà cũng hài lòng là không cần phải đụng đến số vốn đó. Dù cho bà có si mê Edwin đến đâu đi nữa, bà cũng phải nghĩ đến một ngày nào đó bà không còn yêu ông ta nữa vì cách sống của ông ta hoang phí hơn bà rất nhiều.

Bà rất thích nữ trang. Rất khó khi đi ngang qua cửa hiệu kim hoàn L. Crown nằm trong hành lang tòa nhà đó không mà liếc nhìn một cái. Có đôi lần, khi không thể cưỡng lại trước sự cám dỗ, bà bấm môi bước vào xem với nỗi lo sợ Allan trở xuống trần gian này để đòi xem các bản báo cáo tài khoản của ngân hàng. Ông ta luôn nghĩ bà gởi phần lớn lợi tức vào một trương mục tiết kiệm, nhưng giờ thì bà không còn phải lo gì nữa vì bảo hiểm nhân thọ của Allan cùng các cổ phiếu cũng đủ đảm bảo cho cuộc sống của bà. Khi ngôi nhà ở Clinton được bán xong, bà sẽ mua một xâu chuỗi ngọc bích. Chỉ một trở ngại nho nhỏ là ít người nào chịu mua một căn nhà có xảy ra án mạng. Vì vậy bà đã hạ giá bán xuống khá nhiều rồi.

Sáng nay bà tự hỏi không biết sẽ tặng gì đây cho sinh nhật của Edwin. Còn những hai tuần để quyết định.

Cánh cửa bật mở và Karen buộc phải cười thật tươi để đón tiếp Anne. Bây giờ mình phải nghe bà ta ca cẩm là đêm qua bà ta ngủ không được nhưng đã bù lại được trên chuyến xe lửa như thường ngày ấy mà.

- Chào Karen. Chu choa, hôm nay cô đẹp quá chừng! Có phải một cái váy mới không?

- Phải, tôi mới mua nó hôm qua. Karen không thể cưỡng việc tiết lộ tên của người thợ may ra. Đây là một cái váy của Scaasi đấy.

- Quả nhiên! Anne thở dài, sửa một lọn tóc bạc vừa rớt ra khỏi chiếc băng đô. Ô, trời ơi! tôi không cảm thấy khỏe chút nào. Như thường lệ, tôi không nhắm mắt được suốt đêm và đã ngủ gà gật trên xe lửa. Tôi ngồi gần Ed Anderson, người láng giềng của tôi. Ông ta gọi tôi là người đẹp ngủ quên trong rừng và một ngày nào đó tôi sẽ thức dậy trong kho dầu xe lửa.

Karen cười hùa theo bà ta. Chúa lòng lành ơi, tôi còn phải nghe câu chuyện người đẹp ngủ trong rừng này đến bao nhiêu lần nữa đây? Bà tự hứa với mình, chỉ ba tuần nữa thôi. Vào cái ngày mà chúng ta ký khế ước mua bán với nhau, Anne Webster sẽ là quá khứ.

Nhưng hôm nay, Karen tặng cho bà ta một nụ cười thật lòng “Bà đúng là người đẹp ngủ trong rừng”.

Cả hai phì cười.

89

Brendon Moody đứng canh cho đến mười giờ kém mười lăm Connie Santini mới tới làm việc trong khi Karen Grant lại ra đi. Có một chi tiết làm cho ông thắc mắc về chuyện Anne Webster đã trải qua một buổi tối với Karen tại phi trường Newark. Ông có nói chuyện với bà hồi tuần trước và hôm nay ông muốn hỏi lại bà ta về chuyện này. Ông rảo bước đến hãng lữ hành. Khi đẩy cửa ra, ông tạo cho mình nụ cười của một khách bất ngờ.

- Xin chào bà Webster, tôi đi ngang đây nên muốn vào chào bà. Dung nhan của bà thật tuyệt. Tôi rất vui khi gặp được bà, nhưng tôi cứ ngỡ bà đã về hưu rồi.

- Ông rất tử tế khi còn nhớ đến tôi, ông Moody à. Không tôi đã quyết định chỉ ký vào giữa tháng Tám mà thôi. Lúc này công việc làm ăn cũng kha khá đôi chút và đôi khi tôi tự nhủ không biết mình có nên chờ đợi thêm một thời gian nữa để bán hay không. Nhưng mỗi sáng khi thức dậy và chạy theo xe lửa như thế kia, bỏ ông chồng ở lại nhà uống cà phê và đọc báo, tôi tự nói “Như thế quá đủ rồi”.

- Nhưng dù gì thì bà Karen cũng phải lo cho khách hàng của mình mà, Moody nhận xét lúc ngồi xuống ghế. Bà có nói với tôi là vào cái đêm mà Allan chết, cả hai người đều có mặt tại phi trường Newark phải không? Tôi gần như không thấy bất cứ nhân viên du lịch nào đón khách tại phi trường cả nhất là ngay chân tàu bay, dù cho là khách ruột đi nữa.

Anne Webster tỏ ra thích thú lời khen tặng này.

- Người mà chúng tôi đón là một bà già, bà ta nói. Bà đó thích du lịch khắp nơi và bao luôn cả một đám bạn bè hay bà con đi theo. Hồi năm ngoái, chúng tôi có tổ chức cho bà ta cùng tám người khác một chuyến vòng quanh thế giới với vé hạng nhất đấy. Vào cái đêm mà chúng tôi đến đón, bà ta phải cắt ngang chuyến đi để trở về một mình vì cảm thấy không được khỏe. Bà ta không có tài xế vì thế chúng tôi đã đề nghị đi đón bà ta. Chuyện vặt vãnh ấy mà. Karen lái xe trong khi tôi ngồi phía sau để tiếp chuyện bà ta.

- Chuyến bay đến lúc chín giờ ba mươi, nếu như tôi nhớ không lầm, Brendon làm ra vẻ như không.

- Ô không, nó được dự định đến vào lúc chín giờ ba mươi còn chúng tôi thì đến phi trường vào lúc chín giờ. Chuyến bay bị hoãn lại tại London và họ thông báo nó chỉ đáp xuống vào lúc mười giờ. Nên chúng tôi đến phòng khách hạng nhất để chờ.

Brendon xem lại các ghi chép của mình.

- Như thế theo lời khai của bà thì máy bay đáp xuống lúc mười giờ.

Anne Webster tỏ ra lúng túng.

- Tôi lại nhầm nữa rồi. Sau đó tôi có nghĩ lại và nhớ là đã gần mười hai giờ ba mươi.

- Mười hai giờ ba mươi?

- Phải, khi chúng tôi đến phòng khách hạng nhất, người ta có thông báo hệ thống vi tính bị trục trặc nên việc trễ giờ có thể nhiều hơn nữa. Nhưng Karen và tôi có xem một phim trên tivi nên tôi không thấy thời giờ qua mau như thế.

- Cũng không có gì lạ hết, người thư ký phì cười. Bà Webster ơi, có thể bà không nhận ra là mình đã ngủ suốt thời gian đó thôi.

- Hoàn toàn sai rồi, Anne Wester kịch liệt phản đối. Họ chiếu phim Spartacus. Đó là một trong những phim mà hồi nhỏ tôi ưa thích nhất và lần này người ta có gắn thêm những cảnh mà lúc trước đã bị cắt bỏ. Tôi không hề nhắm mắt.

Moody không hỏi cho kỹ hơn.

- Karen Grant có một người bạn trai tên Edwa, làm bình luận viên du lịch phải không?

Nét mặt của người thư ký cùng cái trề môi không thoát khỏi ánh mắt cú vọ của ông. Thêm một người mà mình phải tiếp chuyện riêng một mình đây, ông thầm nghĩ.

- Ông Moody ơi, một nữ kinh doanh thường phải gặp rất nhiều đàn ông. Bà ta có thể ăn trưa hay ăn tối với họ và tôi thấy thật lố bịch khi vào trong cái thời đại này mà người ta còn câu nệ về chuyện đó. Anne Webster rất cứng rắn. Karen là một phụ nữ rất duyên dáng và làm việc hết sức mình. Bà ta lập gia đình với một người đàn ông rất thông minh, hiểu được nhu cầu cần có cho nghề nghiệp riêng của bà ta. Ông ta có một tài sản riêng và tỏ ra rất hào phóng với vợ. Bà ta luôn nói về Allan bằng những từ trìu mến nhất và mối quan hệ của bà ta với những người đàn ông khác hoàn toàn thẳng thắn.

Bàn làm việc của Connie Santini nằm ở phía sau bàn của bà Webster, chệch về phía bên phải. Bắt gặp cái nhìn của Brendon, cô đưa hai tay lên trời, biểu lộ một cách rõ ràng là cô không tin như thế.