- 92 . 93 -
Brendon Moody điện cho Sarah vào lúc sáng ngày hôm sau, ông nghe tiếng tủ được người ta dời đi và tiếng cửa bị đóng lại.
- Chúng tôi đang dọn nhà đây, Sarah cho biết. Ở lại trong căn nhà này là một điều tai hại cho Laurie. Mặc cho căn hộ chưa hoàn tất, chúng tôi sẽ hoàn chỉnh sau. – Cô kể việc đêm qua Laurie muốn trở lại bệnh viện. – Trưa nay tôi sẽ đi đón nó và chúng tôi sẽ đi thẳng đến căn hộ mới. Con bé sẽ giúp tôi một tay và cố làm một việc đó sẽ rất bổ ích cho nó.
- Cô không được đưa chìa khóa nhà cho vợ chồng Hawkins, ông nói bằng một giọng gắt gỏng.
- Đương nhiên rồi. Hai người đó làm cho tôi bực mình đến chết được. Nhưng ông đừng nên quên là…
- Tôi biết mà, họ đã trả một giá rất cao và họ đã cho phép cô ở lại đó sau khi đã ký tên. Nhưng làm sao cô tìm được người dọn nhà mau như thế?
- Thì cũng phải ráng thôi chớ biết làm sao.
- Thôi, tôi sẽ lại đó giúp cô một tay. Ít ra tôi cũng có thể bao sách hay các bức tranh lại.
Việc dọn nhà gần như sắp xong khi Brendon tới nơi. Lúc này Sarah đang dán nhãn lên các món đồ mà gia đình Hawkins đã mua.
- Tôi sẽ không cho dọn hết trong ngày hôm nay, cô nói với Brendon, nhưng tình hình đã thay đổi rồi. Theo lý tôi được dùng ngôi nhà này cho đến ngày 25 tháng Tám. Như thế tôi hoàn toàn tự do đến đây để soạn tất cả những thứ mà tôi chắc không muốn giữ lại.
Sophie đang ở dưới bếp.
- Tôi không thể nào ngờ là một ngày nào đó tôi lại rất vui sướng khi phải rời khỏi ngôi nhà này, chị ta nói với Brendon. Hai tên Hawkins thật quá đáng. Họ còn mở miệng ra yêu cầu tôi giúp họ dọn nhà nữa chứ, đương nhiên là không bao giờ!
Brendon liền vảnh đôi tai lên ngay.
- Thế cô không thích điểm nào nơi họ vậy Sophie? Cô cũng đã nghe Sarah nói là họ đã tỏ ra rất hào phóng với cô kia mà.
Sophie làu bàu, bộ mặt thường ngày rất dễ thương lại trề xuống một cách thảm hại.
- Có một cái gì đó mà tôi không biết nói sao. Ông hãy nghe đây. Phải mất bao nhiêu thời gian để xem xét vài căn phòng, mấy cái tủ đựng quần áo nếu ông muốn thay đổi kích thước của chúng? Theo tôi ông ta thật lố bịch. Tôi dám thề là mấy tháng sau này, họ đến đây như được rađa hướng dẫn vậy. Với tất cả các thùng cạc tông mà họ đã để dưới tầng hầm. Ông thử nhấc lên coi, chúng nhẹ như không đó. Tôi cá là trong đó gần như không có gì hết, nhưng bọn người đó ngày nào cũng đem tới nhiều thêm nữa. Tôi cho chỉ với mục đích duy nhất là muốn đặt chân vô trong căn nhà này mà thôi. Ông có muốn cá với tôi là ông ta sẽ dùng câu chuyện của Laurie cho chương trình sắp tới của ông ta không?
- Sophie ơi! cô có biết cô là một người rất thông minh không, Brendon nói thật nhỏ nhẹ. Tôi tin chắc là cô đã điểm trúng một cái gì đó quan trọng lắm đấy.
Sarah giao cho Brendon nhiệm vụ bỏ vào thùng tất cả những thứ trên bàn làm việc của cô, kể cả cái ngăn kéo cuối cùng chứa đựng tất cả hồ sơ về Laurie.
- Tôi muốn chúng được để theo đúng thứ tự mà ông tìm thấy. Tôi thường coi đi coi lại chúng, với niềm hy vọng tìm ra được một giải pháp thần kỳ.
Brendon nhìn thấy một tập với trên bìa chữ “Gà tơ”. “Cái gì thế này?”
- Tôi có nói với ông về chuyện tấm hình mà Laurie đã xé nát và được phục chế lại và phóng to theo yêu cầu của Bác sĩ Donnelly. Trên đó có hình một cái chuồng gà và có một cái gì đó làm cho nó hoảng sợ.
Moody gật đầu “Ra thế!”
- Điểm đặc biệt này làm cho tôi lo âu thật sự và tôi mới nghĩ ra tại sao. Hồi năm ngoái, Laurie có đến khám bác sĩ Carpenter, một chuyên gia tâm lý tại Ridgewood. Vài ngày trước khi Allan chết, con bé đã bị một cơn khủng hoảng thần kinh và chạy ra khỏi phòng mạch của bác sĩ Carpenter. Hình như nó bị như thế sau khi đạp phải một cái đầu gà ngay cửa ra vào phòng mạch ông ta.
Moody đột nhiên như một chó săn vừa ngửi được mùi con mồi.
- Sarah ý cô muốn nói là đầu con gà tình cờ lại được nhìn thấy ngay cửa ra vào phòng mạch của một chuyên gia tâm lý phải không?
- Bác sĩ Carpenter có một bệnh nhân thường gây phiền phức và luôn đến phòng khám ông ta một cách bất thình lình mà cảnh sát nghi ông ta thuộc một giáo phái nào đó. Ông Moody ơi, tôi và ông Carpenter lúc đó không hề nghĩ chuyện đầu gà có liên quan gì với Laurie, nhưng giờ đây tôi tự đặt lại câu hỏi đó.
- Tôi cũng không biết phải nghĩ gì bây giờ, ông đáp lại. Nhưng tôi biết chắc một việc, đó là có một người đàn bà đã yêu cầu Danny O’Toole theo dõi mọi hành động của chị em cô. Danny cũng biết là Laurie có đến khám một Chuyên gia tâm lý tại Ridgewood. Ông ấy đã nói cho tôi như thế. Cái đó cũng có nghĩa là người mướn ông ta cũng biết việc đó.
- Có thể nào một người nào đó biết được hiệu quả sẽ ảnh hưởng đến Laurie khi cố tình để cái đầu gà ở đó không, ông Brendon?
- Tôi cũng chưa biết nhưng tôi chắc một điều. Đó là chuyện công ty bảo hiểm mướn Danny không đứng vững rồi. Sau đó Danny nghĩ người mướn ông ta là bà vợ của Allan Grant, nhưng tôi không tin lắm.
Ông thấy Sarah run vì mệt mỏi và xúc động.
- Cô đừng lo làm gì cho thêm mệt. Ngày mai tôi sẽ đến tìm Danny O’Toole và tôi xin hứa với cô là tôi sẽ không buông tha ông ta trước khi tôi biết được ai là người muốn có bản báo cáo về hai chị em cô.
93
Tối hôm ấy khi trở về bệnh viện, Laurie không hề mở miệng. Vào sáng ngày hôm sau, bà y tá trực đêm đến báo cáo cho Donnelly biết là suốt đêm rồi Laurie ngủ không yên giấc, luôn miệng lẩm bẩm đủ chuyện.
- Vậy cô có nghe được những gì cô ấy nói không?
- Thỉnh thoảng tôi nghe lõm bõm được một từ gì đó, bác sĩ. Tôi thường xuyên vào phòng nó và nghe nói cái gì đó về mối liên hệ ràng buộc.
- Mối liên hệ ràng buộc? Justin chau mày lại. Hãy chờ chút. Có phải là một câu trong bài hát “Hãy tôn vinh mối liên hệ ràng buộc”.
Một lúc sau khi Laurie đến cho buổi chữa trị thần kinh tâm lý, cô có vẻ bình tĩnh nhưng mệt mỏi.
- Bác sĩ ơi, Sarah vừa gọi điện. Chị không thể có mặt trước lúc chiều nay. Hãy đoán xem? Ngay ngày hôm nay chúng tôi sẽ dọn nhà đấy, có phải tuyệt vời không vậy?
“Quá mau, và Sarah hành động thật khôn ngoan, Justin thầm nghĩ. Ngôi nhà đó có quá nhiều kỷ niệm. Anh không thể biết điều gì tối qua khiến cho Laurie thay đổi đến mức đó. Việc đó xảy ra khi hai vợ chồng Hawkins xuất hiện, nhưng họ chỉ ở lại có một phút thôi mà. Hay có thể tại vì họ là người lạ và như thế tượng trưng một mối nguy hiểm cho Laurie?
- Điều mà tôi thích nhất trong ngôi nhà mới là có một người bảo vệ với một hàng rào bao quanh, Laurie nói. Nếu có người nào đó nhận chuông, màn hình sẽ giúp mình không cho người lạ vào.
- Này Laurie, hôm qua cô có nói là có một chuyện gì đó khủng khiếp sắp xảy ra trong nhà, bây giờ cô hãy nói rõ hơn xem.
- Tôi không thể nói được bác sĩ, vì tôi không còn ở trong đó nữa.
- Tốt, trong giấc ngủ đêm qua, hình như cô không ngừng nói thì phải.
Cô tỏ ra thích thú.
- Thật sao? Cha tôi thường bảo là những gì mà lúc sáng tôi nói chưa được thì sẽ làm đủ cách để nói trong lúc đang ngủ.
- Cô nữ y tá không hiểu được nhiều, nhưng cô có nghe cô nói đến cái gì “mối liên hệ ràng buộc”. Cô có nhớ mình đã có một giấc mơ đặc biệt nào không khi cô nói những chữ đó ra?
Ông thấy môi của Laurie trở nên xám như tro, các mí mắt khép lại, hai tay nắm chặt và hay chân bắt đầu đung đưa. “Hãy tôn vinh mối liên hệ ràng buộc… một giọng trẻ con vang lên, trong trẻo và rõ ràng rồi nín thinh.
- Debbie, có phải là cô không? Hãy nói về bài hát cho tôi nghe đi. Cô học nó ở đâu vậy?
Cô hát tiếp “Tim của chúng ta trong tình thương của Chúa…
Rồi cô bất ngờ ngưng hát, mím hai môi lại.
- Ông hãy cút đi và để cho cô được yên không, giọng của một đứa bé trai vang lên. Nói cho ông biết là nó đã học bài đó trong cái chuồng gà đấy.