← Quay lại trang sách

- 108 . 109 -

Đúng là một kỳ nghỉ cuối tuần không thể ngờ được, Justin nói khi Laurie lên nằm trên đi văng.

- Tôi không thể nào ngờ tình hình lại như thế, Laurie cho biết ý kiến của mình. Ông có thể tưởng tượng được là vào giờ này đây tòa án đúng ra đáng kêu án tôi không?

- Thế cô nghĩ gì về bà Karen Grant?

- Thành thật mà nói, tôi cũng không biết nữa. Tôi còn không thể ngờ là mình vô tội trong cái chết của chồng bà ta.

- Cô phải tin như thế chứ Laurie, Justin nói thật nhỏ nhẹ. Ông nhìn cô chăm chú. Chỉ trong chốc nữa thôi, Laurie sẽ cảm nhận sự đảo ngược các cảm xúc của cô. “Việc đi xa trong mười lăm ngày với Sarah quả là một ý định tuyệt vời. Cô còn nhớ là cô đã từng nói với tôi là rất thích được đi đánh gôn tại Saint-Andrews bên Xcốtlen không? Bây giờ cô có thể làm được việc đó rồi đấy.

- Thật sao?

- Dĩ nhiên rồi Laurie. Tôi rất muốn cám ơn anh bạn trẻ đã trông nom cô chu đáo đến thế. Cậu ta biết là cô vô tội. Thế tôi có thể nói chuyện với cậu ta không?

- Nếu ông muốn.

Cô nhắm mắt lại một lúc, rồi mở mắt ra và đứng lên. Môi của cô mím lại, nét mặt có phần thư giãn hơn. Một giọng, nói trẻ nít phát ra từ miệng cô.

- Được rồi bác sĩ, tôi đây.

- Tôi chỉ muốn ngợi khen cậu thôi, cậu quả thật phi thường.

- Cũng không đến nỗi thế đâu, nếu tôi không lượm chiếc vòng lại thì người ta đã không buộc tội Laurie đâu.

- Nhưng đó không phải là lỗi của cậu. Cậu đã làm hết sức mình và cậu mới có chút tuổi thôi mà. Laurie đã hai mươi mốt tuổi rồi và cô sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Rồi không bao lâu nữa đây, Kate, Leona, Debbie và cậu, các người nên nghĩ đến việc hòa hợp chỉ làm một người với cô đi. Lúc sau này, tôi ít có dịp nói chuyện với Debbie, với Kate và cả Leona. Có thể nào mấy người nghĩ đã đến lúc nói ra hết các bí mật của Laurie để giúp cô bình phục lại hoàn toàn không?

Laurie thở dài.

- Trời ơi, hôm nay sao tôi nhức đầu quá thế này, cô nói với cái giọng bình thường của mình rồi lên nằm lại trên đi văng. Hôm nay có gì đó khác lạ đấy bác sĩ. Mấy đứa nó dường như muốn để một mình tôi nói chuyện thôi.

Justin biết đây là thời điểm mấu chốt và ông không được phá hỏng nó.

- Cũng chỉ vì mấy người đó muốn hợp thành một người với cô mà thôi, Laurie à, ông nói thật thận trọng. Cô cũng biết là họ vẫn luôn ở trong cô mà. Kate tượng trưng cho ý muốn tự nhiên của cô là để chăm sóc cho bản thân cô. Cô là bản năng sinh tồn của cô đấy, Leona là người đàn bà trong cô, vì cô đã đè nén quá lâu cái nữ tính của mình nên nó phải trồi dậy bằng một cách khác mà thôi.

- Theo kiểu một cô gái xinh đẹp hấp dẫn có phải không? Laurie đề nghị với nụ cười.

- Leona là, hay đã là, một con người khêu gợi, Justin công nhận. Debbie tượng trưng cho một đứa bé gái lạc loài, đứa bé gái muốn trở về nhà mình. Bây giờ cô đã thực sự trở về rồi đó Laurie, cô được an toàn rồi đó.

- Tôi có thật sự như thế không?

- Cô sẽ như thế nếu cô để cậu con trai kia xếp lại cho hoàn chỉnh các mảnh cuối cùng của trò chơi ráp hình đi. Cậu ta công nhận cái tên mà cô không được nói ra là Opal. Bây giờ chúng ta hãy tiến xa thêm một bước nữa. Cô hãy để cho cậu ta kể lại các kỷ niệm cho cô đi. Cô có biết cậu con trai đó không?

- Biết.

- Cô hãy nói cho tôi biết đi Laurie. Không có chuyện gì xảy đến cho cô đâu, tôi hứa với cô đấy.

Cô thở dài.

- Tôi cũng hy vọng là thế. Tên của nó là Lee.

109

Chuông điện thoại không ngừng reo. Lời chúc mừng được gởi đến tới tấp. Sarah lặp đi lặp lại chỉ chừng ấy từ “Tôi biết, đó là phép lạ. Tôi cùng chưa thể hình dung được”. Nhà được chất đầy hoa. Bó bông trang trí đẹp nhất được kèm theo lời cầu nguyện và khen tặng của Mục sư Bobby và Carla Hawkins.

- Tại sao nó giống một vòng hoa tang vậy không biết nữa, Sophie thốt lên với đôi môi trề ra.

Sarah rùng mình khi nghe nói đến từ này.

- Này chị Sophie, khi chị ra về, chị làm ơn đem nó đi chỗ khác giùm tôi và chị muốn làm gì cũng được.

- Cô có chắc là hôm nay cô không còn cần đến tôi nữa không?

- Đúng vậy, chị có thể về nghỉ được rồi. Sarah bước lại ôm lấy Sophie. Tôi không thể nào vượt qua được chuyện này nếu không có chị. Gregg sẽ đến trong chốc lát nữa thôi. Tuần tới cậu ấy bắt đầu đi học lại và ngày mai cậu ấy sẽ đến Stanford. Cậu ấy và Laurie sẽ ở cùng nhau suốt cả ngày.

- Thế còn cô?

- Tôi sẽ ở lại nhà vì tôi cần nghỉ ngơi.

- Không có bác sĩ Donnelly chứ?

- Không, tối nay anh ấy phải đi dự một cuộc họp tại Connecticut.

- Tôi rất thương anh ta.

- Tôi cũng thế.

Trong khi Sophie ra mở cửa thì chuông điện thoại reo Sarah ra hiệu cho chị cứ đi đi. “Để tôi trả lời cho”.

Đó là Justin. Giọng nói của anh làm cho Sarah cảm thấy lo sợ vì dường như có chuyện gì vừa xảy ra.

- Có gì không ổn sao? cô hỏi.

- Ô, không, không có gì hết, anh nói cho cô an tâm. Nhưng ngày hôm nay Laurie có nói ra một cái tên mà tôi không nhớ đã nghe nó trong một dịp nào mới đây thôi.

- Tên gì?

- Lee.

Sarah chau mày lại.

- Để coi, tôi nhớ rồi. Lá thơ mà Thomasina Perkins đã gởi cho tôi cách đây mười lăm ngày. Tôi có kể cho anh nghe đó. Bà ta có nói là không còn tin các phép màu của Mục sư Hawkins nữa. Trong lá thơ bà ta có nói là trong khi cầu nguyện cho Laurie, Hawkins đã gọi Laurie bằng cái tên Lee.

- Té ra là thế, Justin đáp lại. Đó cũng chính là điều tôi đã nghe thấy vào hôm mà tôi xem chương trình đó.

- Thế Laurie đã nói cái tên đó như thế nào vậy? Sarah hỏi.

- Đó là cái tên mà cô gọi thằng bé trai chín tuổi.

- Đương nhiên đây có thể chỉ là sự trùng hợp mà thôi.

- Sarah à, tôi đang vội lắm, không bao lâu nữa Laurie sẽ về đến nhà, tôi sẽ gọi lại cho cô sau.

Sarah từ từ bỏ máy xuống. Một giả thuyết hết sức khủng khiếp loé lên trong đầu cô, không thể nào tin được nhưng bắt buộc phải tin như thế. Cô quay số gọi Betsy Lyons tại văn phòng địa ốc.

- Thưa bà Lyons, bà làm ơn lấy hồ sơ mua bán nhà của tôi ra được không? Trong một vài phút nữa tôi sẽ đến văn phòng bà. Tôi muốn biết chính xác các ngày mà hai vợ chồng Hawkins đến nhà chúng tôi.

Laurie đang trên đường về còn Gregg sẽ đến trong giây phút nữa. Trong lúc vội vã bước ra khỏi căn hộ, Sarah không quên giấu chiếc chìa khóa cửa dưới tấm thảm chùi chân cho người thanh niên.