← Quay lại trang sách

Ấu Tím - Như Hoa - Với Tôi

Tác giả Như Hoa không viết truyện ngắn nhiều lắm, tác phẩm gọi là truyện ngắn của chị đếm được trên mười đầu ngón tay, nhưng mỗi truyện của chị bao giờ cũng rất thực, chị không tô vẽ màu cho truyện, mà truyện ngắn thường được bắt đầu bằng những hình ảnh có thật trong chính đời sống riêng của chị, “cái tôi” trong truyện bao giờ cũng mang nét chung “là tôi” của bất cứ ai, nên khi đọc ai cũng thấy mình trong đó, nhìn thấy hình ảnh mình cần nhìn thấy trong đó: “Con gái tụi tôi thích chơi nhảy dây, lũ con trai cũng nhảy hay khỏi biết, đánh chuyền tụi nó chuyền tới năm thoải mái, cò cò gì tụi nó cũng theo láng, cò xủn, cò đôi, cò ba...” ( Nó Và Tôi)

”Đàn bà nổi trôi như chiếc lá dập dềnh, không mục rữa cũng tả tơi. Còn lại là mảnh chấp vá tình yêu đầu đời khờ dại, mảnh vá vụng về không che được cõi lòng trống hoắc như tượng con búp bê bằng sứ.” (Kiêu Hãnh Yêu Người) Trong những tác phẩm của mình, tác giả Như Hoa dường như là một con người luôn sống thiên về hoài niệm xa xăm và đắm đuối trong thiên nhiên, trong hư vô trời đất.

“Buổi sáng trong như ngọc, buổi sáng mùa Xuân vẫn còn vấn vương chút sương mù Ðông giá, se se lạnh, hương hoa thoảng dâng. Khu vườn mùa Xuân của tôi, cõi riêng của tôi. Ðôi khi gai nhọn đâm ngón tay đau điếng, đôi khi những con ốc sên làm tôi bực mình nhưng tất cả những điều ấy có hề gì, có so sánh được đâu với nguồn hoan lạc tôi tìm thấy trong khu vườn tôi. Khu vườn không chứa muộn phiền chỉ toàn là an ủi, xẻ chia.”

Có những lý do rất đơn giản khi đọc những trang viết của tác giả khiến tôi giật mình, giật mình bởi đúng là chị đã “ném được” vào cuộc sống một cái gì đó khiến ta phải đọc lại, phải suy nghĩ và lan man suy tưởng.

Ký ức đôi khi chẳng thể lãng quên được, bởi những hình ảnh chị trải bày nhưng lại khiến ta yêu đời, yêu người hơn và sống an bình hơn.

Những tư tưởng trong nghệ thuật xử dụng câu của chị, cũng bình dị chân phương như một sự thoát ra của loại tứ hình nghệ thuật, chi tiết thể hiện trong những “con chữ” (như cách chị thường dùng) có nghĩa, bản thân những truyện, những bài đỏan khúc, tự sự đã có khả năng kích thích khêu gợi người đọc, để họ tự rút ra tự suy ngẫm cảm nhận được. Chị không mập mờ, cũng không đa nghĩa trong mỗi dòng chữ của mình và khi viết chị không hề chỉ tự “ru” mình bằng truyền thuyết hay kỷ niệm ấu thơ, mà bằng cả những xúc cảm, những điều chị đã từng phải trả giá. Có nghĩa, khi đọc những dòng chị viết dù là truyện hay tự sự, đoản văn thì ta lại hiểu thêm được bao nhiêu điều khác, ngoài những dòng viết, bởi lượng chữ vừa phải, bố cục chặt chẽ và ý tứ rành mạch.

Ngọc Dung

Tháng 3/2005

Vài Cảm Nghĩ Về

Tuyển Tập Truyện Ngắn Của Ấu Tím

Đọc tuyển tập truyện ngắn của Ấu Tím tôi thấy như đang đi lần về quá khứ xa xôi, về những nơi tôi đã lớn lên, đã đi qua, và tôi có cảm tuởng những nhân vật trong tập truyện này hình như rất thân quen, của một thời mới lớn, của một một thời gian truân!

Tuyển tập có những chuyện tình thơ mộng thời áo trắng, nhưng cũng có những dòng nước mắt khi người yêu chết trận, và những đau thương sau chiến tranh điêu tàn mà người đàn bà phải gánh chịu (Nửa Nhánh Mimosa, Tạ Tình, Xuân và Tình Yêu).

Nhưng cũng trong những dòng chữ buồn phiền chúng ta bất chợt gặp những cơn gió thoảng tươi mát của tuổi thơ (Nó và Tôi), cái duyên dáng của trai gái miền quê Nam bộ (Bướm Vàng Đậu Ngọn Mù U, Mảnh Tình Vắt Vai), hay những chân tình, êm ấm nơi xứ người, ở căn nhà nhỏ nhưng khu vườn mở rộng như trái tim đầy ắp yêu thương (Sang Hè).

Có lẽ phải là đàn bà thì mới thông cảm và hiểu được tấm lòng thiết tha, đi tìm một nếp sống trong những cảnh đời chua xót (Một Quãng Xuân Thì, Nỗi Lòng, Hệ-Lụy, Yêu Người Ngoại Đạo), và mới biết thế nào là tha thiết yêu đương (Kiêu Hãnh Yêu Người).

Tôi cũng nghĩ rằng những cựu sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Hòa sẽ gặp lại ở đây những mảnh đời cũ, những năm tháng nhọc nhằn gian khổ đầy kiêu hãnh, nhưng đôi lúc rất xót xa (Kiêu Hãnh Yêu Người, Bốc Mộ).

Tập truyện không phải chỉ là nhữnh truyện ngắn mà còn là những bài tùy bút đầy ắp tình người, tình bạn (Hải Ơi), và tình gia đình (Nhớ Ngày Xưa, Mái Tóc). Tiếc rằng một vài dòng nhận xét ngắn ngủi không thể nào nói hết được tâm tình của người đọc, chỉ xin cám ơn tác giả đã chia xẻ với chúng ta một tấm chân tình.

Trần Quang Thiệu

Tạ

Trang cuối đã xếp lại

Tạ ơn người đã đọc cạn lòng tôi

Tạ ơn rừng cho tôi trang giấy

Tạ ơn anh bón nuôi tình này.

Tình tôi yêu hơn hai mươi con chữ

Tình tôi luyến lưu thi tứ ca dao

Tình tôi trải dài

đời nhọc nhằn chao đảo

Tình tôi đẫm nồng

hạnh phúc dưỡng tự tâm.

Trang cuối đã xếp lại

Lòng tôi ơi nghỉ ngơi.

Như Hoa- Ấu Tím

2007