Chương II
Tôi ngủ quên đi không biết được bao lâu, song lúc giật mình dậy thì đã khuya lắm. Trong lều tối đen như mực, không biết mình nằm ở chỗ nào. Bấy giờ đã tỉnh rượu. Sờ quanh mình thì thấy nằm lên đám lá khô, bụng đắp một manh chiếu cói. Nằm rốn một lúc, mở mắt to cố nghĩ xem cửa ở phía nào. Bạn săn có lẽ đi đã lâu lắm, thử nghe xem có thấy tiếng tù-và và tiếng thanh-la không. Tịnh không. Trong lòng tôi tự nhiên thấy ghê sợ, như bị bỏ vào chốn ngục tối có nhiều cái quái-gở mà không ai cứu mình, tôi lại nhớ đến thằng Khách, nhớ đến con trăn lớn, nhớ đến những việc dị kỳ…. Nghĩ cứ giận người Nùng nỡ để tôi một mình trong chốn này. Song có lẽ vì tôi say rượu quá, họ biết không thể đi săn với họ được nên cứ để tôi ngủ yên. Nhưng mà nào có yên được! Đối với việc bí-mật này tôi có dửng-dưng hoài như người Nùng đâu …..
Bên ngoài như có tiếng chân se-sẽ bước đến. Tôi lắng tai nghe: tiếng chân bước ra dáng rón-rén, tôi chỉ hơi nghe thấy lá khô bị xéo rị xuống một cách rất êm và rất khoan thai. Kế đến một tiếng kẹt nhỏ, rồi thấy ánh lửa xiên qua kẽ phên, như có ai cầm đuốc đứng ngoài. Cửa phên từ-từ mở. Một cái tay to tướng nắm bó đuốc đưa vào, rồi cả người lọt vào.... Ai? — Thằng Khách!
Tôi tái hẳn người đi …. sẽ kéo chiếu lên gần mắt, rồi nằm thu hình lại cho nó không biết rằng có người trong này. Cũng may bấy giờ tôi nằm ở một góc miếu, sau mấy nải lương khô ; từ chỗ đó có thể trông thấy cử chỉ của thằng Khách mà nó không trông thấy được tôi.
Thằng Khách đưa cao bó đuốc nhìn khắp lều một lượt, yên chí rằng họn đi săn không còn một ai. Nó cắm bó đuốc xuống một kẽ gạch, rút ở lưng ra một con dao dài. Trống ngực tôi đánh mạnh lắm, không biết nó có nghe tiếng hay không mà tôi thấy nó nhìn về chỗ tôi ẩn. Rồi từ-từ đi lại, lôi mấy nải gạo vất đè lên mình tôi và ướm con dao dài trông vừa to vừa sắc… Trời ơi! nó đã đưa con dao lên! Tôi không còn hồn vía nào nữa… Toan vùng ra chạy, nhưng bị hai nải gạo nặng đè lên mình thì con dao đã thấy cắm bỏ xuống ngay bên cạnh. Thằng Khách cúi xuống, mặt nó sát gần với mình tôi, bấy giờ đang lúi-húi vun lá khô với đất vụn ra một chỗ. Tôi liếc mắt nhìn xuống thì thấy nó đã cầm lấy chuôi dao bẩy lên được một hòn gạch to bằng non nửa cái chiếu. Phiến gạch đã bẩy lên được, tôi xem ra thì là cửa một cái hầm.
Tôi nằm chỗ ấy không dám thở nữa, người cứng đờ ra như cây gỗ ; chỉ sợ nó mà trông thấy, thì một nhát dao kia là đi đời. Nhưng biết trước rằng thế nào rồi nó cũng trông thấy, vì chốc nữa nó đem bó đuốc lại gần để soi xuống hầm, mà mặt tôi thì sờ-sờ ra đó, thoát sao cho khỏi được đôi con mắt sáng quắc như hai lưỡi gươm kia.
Lúc thằng Khách nâng đươc phiến gạch đặt ở bên cửa hầm thì bưng cái nải gạo trên bụng tôi lăn xuống. Tôi đã tưởng nó biết, nhưng nó vô tình, bỏ nốt một nải gạo ra chỗ khác rồi lầm-bầm vừa nói vừa lách ra cửa phên. Tôi đồ chừng nó còn muốn ra khuân xuống hầm một vật gì nữa. Trong cái khoảnh khắc thằng Khách vắng mặt ở đây, tôi liền lật chiếu vùng dậy. Chưa kịp nghĩ gì hết, hãy vội vớ lấy cung tên treo ở tầm tay, còn đương bối rối thì cửa phên lại cọt-kẹt. Túug-thế tôi định trốn xuống ngay cái hầm đó ; cái tiếng nải gạo rơi xuống trước, nghe gần lắm, hầm tất cũng không sâu ; nghĩ thế, tôi liền lẹ chân nhảy xuống. Trong trí bấy giờ đã tính trước rằng nếu không tìm được chỗ khuất, nếu thằng Khách xuống hầm còn có thể vớ được tôi, thì lừa lúc anh chàng bất ngờ, cắm ngay cho mấy mũi tên sắt này vào gáy là rảnh chuyện.
Tôi xuống hầm rồi, quơ tay tìm lấy một chỗ nào liệu chừng ẩn được. Nhưng sờ-soạng mãi mà chẳng tìm thấy. Trong nơi đen tối ấy, trông lên thì chỉ thấy có một khung ánh sáng lửa vuông: chỗ đó là cửa hầm. Cứ nhin cái cửa hầm này cũng đoán biết thằng Khách làm gì trên ấy. Bó đuốc cắm ở giữa lều chừng như thằng Khách đã cầm lên, rồi soi tìm khắp mọi chỗ ; vì cái ánh sáng ở cửa hầm, lúc tỏ lúc mờ, lại có lúc gần tối hẳn. Có lẽ thằng Khách soi móc ở tận trong khe trong ngạch hay đem hẳn bó đuốc ra ngoài. Sau cùng, tôi trông thấy cả ngọn lửa. Thằng Khách đã cắm bó đuốc ở bên cửa hầm, rồi thấy đưa một cái thang nhỏ xuống. Nhờ có sáng, tôi liền nấp ngay vào một cái hõm đất gần đó, mà lúc nãy chưa tìm ra. Lúc cùng thì chẳng kịp suy nghĩ, thấy chỗ kín đáo thì chui liền, không biết có yên hay chăng.
Vừa nép mình vào đó thì đã thấy thằng Khách xuống thang. Nó xuống thang lại phải dò từng bực, như miễn cưỡng bị ai bắt xuống, thì ra vai nó mang một bao gì to nặng, với một bọc nhỏ buộc ở một bên. Thằng Khách cắm bó đuốc một nơi, rồi đặt cái bao xuống trước một cái bệ đất, trên có đủ các đồ thờ bấy giờ trông không rõ ràng vì tôi đứng cách bệ chừng ngót hai mươi bộ, mà cái đuốc lại gần tắt, không đủ soi khắp được cái hầm. Thằng Khách sau khi đã đậy nắp hầm lại cẩn thận, liền đi mở bọc lấy ra vàng hương xếp cả lên bệ, rồi đốt bốn cây nến đỏ và cắm hương vào bình. Lúc đó tôi mới có ý xem xét.
Hầm này không biết đào từ đời nào, cũng không biết đào trong bao lâu mà rộng-rãi được đến thế — chu-vi đến ngót hai miếng (Mỗi miếng là 36 thước vuông) — bề cao một người lớn đứng dơ tay chưa với được trần. Mấy cây nến thắp trên bệ thì khuất sau nhũng bình hương và cây đèn, trong hầm vì thế chỗ tối chỗ sáng. Những bóng tối của cái đồ vật ngữ trước lửa nến trông vừa to vừa ngoằng-ngoẵng dài, ngọn lửa lại bập-bồng không yên hẳn, thành ra bóng tối theo đó mà cử động trông như hình thù những giống yêu-quái đang chập-chờn trong một chốn yên lặng âm-u. Không-khí trong hầm lại khó chịu lắm. Hơi lá mục, hơi đất ẩm xông lên rất nặng-nề, mà lẫn với mùi hương nến đang cháy lại có mùi như mùi cá ươn, cóc chết hay mùi rác để rữa nát ra lâu ngày ở dưới ruộng hôi.
Phía trước cái bệ có một phiến đá lớn, đó là chỗ thằng Khắch đang lom-khom quỳ đàng sau cái bao nó đem xuống. Vách hầm bên tả có treo mấy thanh mác cực lớn. Sát vách bên hữu một bản gỗ to, dầy dựng đứng ; trên bản gỗ lủng-lẳng những móc, xích treo lên trần dưới chân bản gỗ nằm ngổn-ngang những dây thừng và dây trão. Trước hết tôi cho chốn này là sào-huyệt của một bọn giặc cướp nào. Từ lúc vào đây vẫn thấy thằng Khách quỳ trước bệ, như khấn-khứa thầm-thì gì, lại thấy nó đem cái bao, thì tôi đoán ngay ra có lẽ là bao vàng bạc mà bao vàng bạc đó tất là của ngấm-ngầm của thằng Khách, chừng nó đem xuống hầm định để giấu-giếm chi đây. Có lẽ thế thật. Có vàng bạc mà đem giấu tất phải cẩn mật lắm. Những điều lạ-lùng của thằng Khách mấy ngày kia cũng là việc thường. Thế thì tôi chỉ có việc đợi cho nó cất xong bao của, là tôi thoát thân. Tôi nghĩ vậy, nên kiên lòng mà vừa chờ vừa xem.
Sau khi thằng Khách cúng ông Thần – tôi cho là ông Thần-Tài của nó rồi, nó bèn lôi cái bao ra giữa phiến đá. I.ấy dao rạch ngược cái bao lôi ra ít vải rách ý chừng để lót cho không ai biết được là bao vàng. Nhưng lạ thay! cái bao không phải là bao của, khi hắn cởi mảnh vải xanh bọc trong cùng ra thì lại là một người con gái Khách. Trạc người này độ mười tám, hai mươi tuổi, mặt xanh nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, nhìn kỹ thì như thoi-thóp thở. Thằng Khách vẫn để nằm đó, mở bọc lấy một bầu gì đổ cho vào mồm, rồi ngồi một bên như đợi cho tỉnh dậy. Tôi đang yên lòng để chờ những việc tôi đoán trước, nay thấy thế, bỗng nhiên lo sợ, lại sực nhớ đến một câu chuyện đã khiến cho tôi kinh khủng, mà cũng là thứ truyện người Tàu giấu của.
Các ông hẳn cũng nghe thấy nói đến các lối người Tàu họ giấu vàng ở nước ta, mà cách ghê gớm nhất là bắt một người con gái, gắn trám đường vào mồm, mà chôn sống ở trong miếu riêng hay trong hầm để làm Thần giữ của.Vậy thì thằng Khách đem người con gái kia vào chốn bí-hiểm này làm gì, chẳng phải là để khóa miệng một cách thái ác rồi bắt chết đói ở đây sao? Duy chỉ có một điều tôi lấy làm lạ là sao người con gái ấy lại là người Trung-quốc, vì «thần giữ của» của người Khách vẫn là con gái An-nam kia mà.
Người con gái dần-dần tỉnh dậy, ngơ-ngác một lát, khi nhìn thấy thằng Khách thì sợ lắm, ôm mặt lùi lại đàng sau. Thằng Khách cầm ngay lấy hai tay mà cười ha-hả, rồi bỗng nghiến răng trợn mắt chỉ lên bàn thờ nói lớn một thôi một hồi những câu tôi không hiểu là gì. Người con gái cố vùng ra chạy, thằng Khách nhảy một cái nắm lôi lại rồi vung cho ngã xuống trước bệ thờ, lại nguyền rủa những lời rất độc. Người con gái lại ôm mặt khóc, vừa khóc vừa nhắc đi nhắc lại có mấy tiếng tôi không biết nghĩa, song mang-máng như là: «Ngổ, ngổ….ngổ…ngỏ, cái gì..chồi cô …».Thằng Khách thấy thế, liền trõ cái mặt ghê gớm vào mặt người con gái, nắm tóc bắt ngẩng lên mà nguyền rủa một mẻ nữa. Đoạn rồi lôi cô ta đứng dậy mà toan lột quần áo cô ta ra. Người con gái hết sức vùng-vẫy. Dằng co một lúc, thằng Khách tức mình liền cầm tóc kéo đến bản gỗ dựng, trói dang hai tay vào hai dây xích treo trên trần, và hai chân xuống hai cái móc dưới đất. Trói xong, vừa lảm-nhảm hục-hặc nói, vừa xé dứt hết quần áo lột trần người con gái ra, mặc cho người con gái kêu gào.
Bấy giờ tôi đứng trong xó, vừa lo vừa giận, chưa biết thằng Khách còn hạ những thói đê mạt độc-địa đến thế nào. Chân tay tôi run lẩy-bẩy, tuy có cung tên mà không dám dùng: lỡ bắn sai thằng Khách mà trúng vào cái thân lõa-lồ ở dưới ánh-sáng tù-mù của mấy ngọn nến kia chăng. Không những thế, thằng Khách này nó biết tất tính mệnh tôi cũng khó toàn. Trông người con gái thảm hại quá, vừa khiếp sợ vừa thẹn-thùng ; kêu gào cũng không khỏi, van vỉ cũng không xong ; nét mặt lộ ra điều tuyệt vọng, vì chắc chẳng còn ai đến mà cứu được cho thoát khỏi chốn này.
Thằng Khách lột hết quần áo xong, đứng đó nhìn người mà cười lạt một cách đến đáng ghét. Tôi đoán ngay ra rằng trước nó hiếp người con gái không được, nên đem cô ta đến đây mà cưỡng-dâm… Mấy phen tôi giương cung chực bắn, mấy phen lại ngại-ngùng không dám buông tên… Vì cơ-sự thế, vì cảnh-tượng ấy, tâm thần tôi không định, cái phát tên buông ra một là giết người con gái, hai là như tôi đã nói: hại lây cả đến tôi.
Tôi khó nghĩ quá: liều chết để cứu — mà liệu đã cứu được cho tấm thân người con gái khỏi phải nhơ-nhuốc vì con vật kia không ? Đứng đó mà coi cái công việc đốn mạt nó sắp thi-hành ư? …. Thằng Khách đã đến gần sát người con gái…Người con gái đã khóc không lên tiếng….Tôi bối rối lắm, quay mặt đi, không nỡ nhìn cái cảnh-tượng nhễ-nhại như kia. Chợt tỉnh ngộ lại, tự cho mình là đồ hèn-nhát không đáng làm một người con trai. Liền tay nắm cung, tay đặt tên, chỉ một vài bước nhảy là sẽ đối mặt với loài dê chó, được hay thua phó mặc tay trời.
Tôi ngoắt quay mình ra, lấy làm kinh lạ. Thằng Khách lại thấy nằm phục trên phiến đá, không cử động gì. Dần-dần hai vai run-rẩy nhịp với tiếng rưng-rức khóc trước nhỏ sau to, rồi bỗng òa lên khóc lớn. Tiếng khóc nghe ra thảm thiết, cay đắng, như bị xé bào gan ruột; vừa khóc vừa đen-đét vỗ hai tay lên phiến đá trước bệ thờ. Từ ngọn nến đang bập-bồng cho đến các hình-ảnh đồ vật trong cái hầm bí-mật ấy, cùng như vì tiếng khóc mà bị xúc động… cùng có một cảm-giác, một tính-tình như tôi. Tôi kinh-dị lắm. Nghe tiếng khóc càng lớn, tôi càng thấy hình như trời đất điên đảo, sắp đổ xuống làm sụp cái hầm nàv, mà chôn tươi vùi sống ba nhân-mạng, mà lấp đi cả thằng Khách, người con gái, lẫn tôi! Trong có chốc lát thời-giờ tôi đứng trong cái hầm ấy tôi thấy biết bao nhiêu điều kỳ-quặc, mà mau chóng đến nỗi trí tôi không thể kịp suy-lường. Lúc cho thằng Khách là người gian, lúc cho nó là yêu-quái, lúc thì chẳng hiểu, chẳng nghĩ, chẳng ngợi gì ; lại có lúc không tin được rằng mình ở trên trần-thế nữa! Trước cái hiện-tượng nhanh chóng lạ-lùng giống hệt với một giấc mơ dữ-dội ấy, ai là người chả phải nát lòng! Tôi đi săn, thường gặp những lúc hổ-báo nó nhảy chồm lên tôi, mấy phen suýt chết vì mãnh-thú ; nhưng tôi đều coi là việc thường, ngay trong lúc lâm-nguy mà trí vẫn tinh-tường, vẫn vững-vàng gan, không bao giờ khiếp-nhược. Ấy cũng vì những nạn ấy có đáng sợ thật, nhưng thường xẩy ra luôn, người đi săn ai cũng đã qua, ai cũng sẵn chờ tới những lúc đó. Nhưng mà việc này thì khác xa. Thực tôi không khi nào lại có ngờ gặp những cảnh-tượng đến như thế.
Thằng Khách khóc một hồi lâu lắm rồi vùng đậy, lấy ở đâu được ba bốn cái roi. Người con gái kêu lên những tiếng rất đau đớn suốt từ đầu đến chân bị thằng Khách đánh không lúc nào ngơi tay. Vừa quát vừa đánh, như muốn nhồi nhét bao nhiêu câu nguyền rủa hằn-học vào những vết máu lằn lên chiếc thân người con gái yếu-ớt kia. Đánh chán, lại lấy một nắm lá gì tợ như lá trúc-đào vò ra mà xát vào những lằn roi đó. Người con gái thét lên một tiếng rất lớn rồi gục đầu xuống ngực, lịm bặt người đi. Trong hầm vừa dứt tiếng kêu của người con gái, lại vang lên tiếng thằng Khách vừa vỗ đá, vừa líu-lo, vừa khóc, vừa gào.
Thằng Khách khóc chán, lại xỉa-xói người con gái vẫn bất tỉnh hồi lâu. Dần dần cô ta mở mắt cất tiếng rền-rĩ rồi như kêu van thằng Khách, nhưng nó cứ xỉa-xói hoài. Đợi người con gái hồi tỉnh lại hẳn, nó mới dơ một con dao nhọn, nói những câu đe nạt, làm cho người con gái nghe thấy mà rùng mình.
Nói xong, tôi thấy nó cầm một nắm đến ngót chục con dao nhọn cũng sáng quắc như con trước dơ lên. Người con gái vừa rú lên một tiếng thì một con đã vụt cắm vào sát bên sườn. Nó ném mấy con sau cũng thế: chỉ sát vào da thịt, chớ không hề phạm tới trong người. Con thì cắm ở bên cổ, con thì cắm ở dưới nách, con thì cắm sát bụng dưới, con thì cắm ở hai bên đùi, con thì chỉ một ly nữa là làm cụt mất bên tai. Chắc hẳn thằng Khách dọa giết nhưng chưa thèm giết vội. Mỗi nhát dao nó ném ra đó, là ý muốn cho người con gái tưởng là nhát dao giết ngay mình. Như thế tức là chết đi rồi lại sống lại, sống lại để chịu chết thêm chưa biết đến mấy mươi lần. Thằng Khách độc-địa thâm-hiểm thật, chẳng biết nó rắp tâm từ bao giờ mà tìm được cái hình-phạt ghê-gớm ấy? Ném hết cả dao cạnh mình người con gái, chỗ nào cũng có dao cắm như không cho cựa cậy. Còn con dao sau cùng, nó sợ người con gái chết khiếp đi, trước khi chết thật chăng, nên còn cầm lại ở hai đầu ngón tay mà lúc lắc. Nó thôi ném chăng! À không, còn ném! Mà nhát dao này mới thật là nhát dao hại người. Thằng Khách liền nhìn người con gái bằng đôi mắt rất dữ, cười gằn một tiếng nghe rùng mình, nhảy lùi lại một bước nghiến răng, trợn mắt, cầm đầu lưỡi dao nhắm thân người con gái vào chỗ hiểm…. Tôi nóng sực người lên, cái tên lắp sẵn ở cung để giữ mình vụt ra cùng một lúc thằng Khách hất tay về sau vai: Con dao bắn ra một chỗ, thằng Khách « Ấy a!» một tiếng rồi vừa ôm tay vừa nhăn.