Chương III
Thằng Khách kinh sợ, không hiểu gì, trông lên bệ thờ rồi lại quắc mắt nhìn về phía tôi đứng. Tôi biết là cơ sự đã đến lúc kịch-liệt: Tôi với thằng Khách tất phải có một người chết đây. Tôi lắp sẵn tên mà đợi. Bấy giờ thằng Khách đã rút được mũi tên tôi bắn vào tay nó, lắng tai nghe động tĩnh, vẻ mặt lộ ra dáng kinh-ngạc lẫn với dáng tức giận vô cùng. Hai con mắt sắc ghê sắc gớm của nó như soi suốt được chỗ mù mịt, như đã trông thấy tôi! Hắn muốn bước lại chỗ tôi đứng, nhưng rụt rè không dám, lại từ-từ lùi lại đằng sau. Tôi chưa biết hắn giở những ngón gì ra, thì thoáng thấy hắn vung tay, giằng dao cạnh người con gái mà ném tôi. Tôi nghiêng mình may tránh khỏi, thì con dao khác đã cắm phập vào cạnh chân tôi. Tôi liền nhảy bổ ra bắn cho một phát tên vào giữa bụng. Thằng Khách gạt được, nắm luôn ngay lấy tên ném lại, suýt cắm vào cánh tay tôi. Tôi bắn phát nữa: nó lại bắt được. Ném lại, tôi lại tránh khỏi. Tôi giận quá, chắp luôn hai mũi tên mà phóng cả ra. Hắn co chân nhảy thoát, tôi bèn đặt luôn sắp cho một mũi nữa thì nó đã xông lại gạt tay tôi mà nhắm vào mặt tôi đấm một cái. Tôi né được vội nhảy lùi giữ miếng, vớ ngay được thanh mác đương treo, liền múa vung ra. Vừa múa vừa định trí, cuộc sung-sát vừa rồi tôi vì may mà không chết, chớ thằng Khách giỏi lắm, to béo thì to béo, nhưng nó lanh lẹ lạ lùng. Ngón võ của tôi giở ra, xem chừng nó không coi ra trò gì cả. Tuy thế, tôi cũng hết cả sợ hãi, múa thanh mác cho lượn thoăn-thoắt mà xông vào kẻ thù. Trong lúc đánh nhau, khi thế thắng thì hay lạm thế, võ-thư gọi là « khinh địch ». Dầu tôi có được thanh mác để giữ mình cũng chưa thể chắc là cầm được thế thắng! Nhưng mà cũng không đến nỗi nguy-hiểm như lúc tay chỉ có cung tên. Tôi không luống-cuống như lúc nãy. Tiến lùi đã vững vàng và « có ich » chứ không khua liều. Thằng Khách chưa kịp tìm được vật gì chống lại. Tôi cũng không để cho nó có khí giới, nhất là cố ngăn không cho nó cầm được con dao nào ném lại tôi. Nó biết rằng tôi không giơ mác chém bổ được xuống, vì trần hầm thấp ; nên chỉ cúi đầu, hắt tay để đỡ và tránh miếng của tôi. Tôi tính sẵn: lựa cho hắn nép vào tận vách, đà lưỡi mác đánh nhử bên tả rồi tức thì cho một nhát bên hữu là xong đời anh chàng. Song nó cũng khôn, tài đỡ tài né lắm, mấy lần tôi chém hụt lại suýt nữa thì nó bắt được tay mình. Khí tức nổi lên, lại thấy nó cười một cách khinh thường ngạo mạn, tôi liền thét lên một tiếng thu lấy lực, vằng lưỡi mác mà chém ngang đầu, trong chớp mắt.
Tôi không ngờ đâu đến thế — cả mác lẫn người tôi cùng lộn một vòng. Thì ra thằng Khách đã cúi xuống lia tay mà gạt mạnh hai chân tôi. Tôi chưa kịp trở mình thì chân tay đã bị thằng Khách ghịt chặt, không thể nào cựa ra được. Giẫy được tay ra lại bị cùm chân, mà đạp được cho vung chân ra thì nó lại nắm như kìm vào tay mà vật xuống. Sau tôi bị nó trói cả lại, kéo nằm dưới chân người con gái bấy giờ còn lấy làm lạ nhìn tôi trừng-trừng.
Bụng bảo dạ:« Thôi, đời tôi đến bây giờ là hết, chả còn mong thoát khỏi móng hùm đâu.» Nhưng có chết cũng đành chết, cơ ni đã đến nước ấy, oán thán nào có ich chi. Tôi chết đi trong giữa lúc trong lòng mang mối căm tức, và mang mối thương hại người con gái, không biết phải đớn đau ô nhục vì tội tình gì. Tôi nhìn cô ta thì thấy như cũng thương tôi, cô ta cũng biết rằng đã vào tay thằng lang sói ấy thì chỉ còn có một việc đợi nó giết chết. Phải, tôi chỉ đợi nó giết mà lại mong cho nó giết chết ngay, chớ đừng hành hạ. Nhưng nào nó đã giết vội, vẫn cứ chùng-chình như muốn cho cái giờ sau cùng ghê gớm kìa làm tội tôi càng lâu nó càng vui càng thích.
Bấy giờ thằng Khách đang phục trước bệ thờ mà kêu khấn, chừng là tạ cái tội sơ-xuất, để cho người lẻn được vào đây. Trông lên người con gái thì như lắp-bắp muốn nói mà không dám nói, chỉ lấy đầu ra hiệu cho tôi. Tôi không hiểu gì cả. Sau thấy cô ta đưa mắt cho tôi nhìn thấy con dao quăng bên mình tôi, tôi lại càng lấy làm lạ: Có khi nó xui mình cầm dao tự-tử để tránh khỏi cái lúc đáng sợ sau cùng hay sao? Nhưng người con gái vẫn ra hiệu ; tôi nghĩ một lát mới hiểu được cô ta định bảo mình gì. Tôi liền sẽ lê mình thu lấy dao, cố lựa cho lưỡi lách được vào chỗ cổ tay bị trói, hết sức cứa cho đứt hết dây. Gỡ được tay lại vừa nhìn thằng Khách vừa khẽ lấy dao cắt dây trói ở chân, thằng Khách vẫn nằm phục, thấy tôi thở mạnh, ngảnh lại nhìn. Tôi sợ quá, đờ người ra. Cổ nghẹn như bị tắc, có nuốt mà nước bọt không trôi! May sao chân tôi vẫn chưa cởi được, mà tay thì vẫn đặt ra đàng sau, nên nó tưởng vẫn bị trói. Lại thấy nó nằm phục truớc bệ thờ. Lúc ấy mới dám thử! Cởi nốt hai chân, tôi cẩn thận giữ gìn hết sức để đứng dậy, rón-rén bước lại gần thằng Khách, nhắm con dao vào một bên lưng... Trước khi con dao cắm ngon vào cái xác-thịt to béo ấy, tay tôi thấy hơi chùn lại, vì lòng tôi như bảo rằng giết thằng Khách độc dữ ấy cũng là phạm tội giết người. Nhưng mà không giết nó, mình tất chết, tôi phải bạo dạn lên cho át được cái cảm-giác mới lạ nó xúc động tôi lúc « được giết người » và « phải giết người » này.
Thằng Khách như sẵn lưng đợi chết, nó không ngờ gì cả. Tôi lăm-lăm cầm chặt con dao, giơ dao lên cho vừa tầm, rồi mắm môi đâm thẳng xuống chỗ hiểm… Bất đồ thằng Khách đến lúc ngồi dậy. Con dao đâm trượt vào cánh tay trái của nó rồi rời ra văng đi một chỗ! Tôi túng thế quá trong lúc thoáng thấy cái chết, tôi hết sức bình sinh nắm tay đánh cho một cái vào bên má, nhân thể tống luôn một quả đấm vào mang tai. Nó đã nắm được tôi nhưng bị cái đấm sau mạnh quá, lại vào chỗ phạm liền gục xuống chân tôi. Tôi đạp nó ngã ngửa rồi vội vàng đến bên người con gái toan gỡ trói: cô ta nhất định không nghe, lấy đầu ra hiệu giục tôi trốn. Tôi chạy lại cửa hầm lấy tay nâng lên, nhưng hết sức nâng mà cái nắp không thấy chuyển. Phần vội-vàng, phần yếu sức, hỳ-huych mà chẳng ăn thua gì. Ngảnh xuống thì đã thấy thằng Khách trổi dậy, đang loạng-choạng đi lại dưới chân thang. Tôi lo quá, thu hết cả sức lại, gắng một cái cực mạnh, cửa hầm mới bật hé được ra. Tôi chỉ còn gắng một cái nữa cho phiến gạch bắn thêm ra chút nữa thì qua được. Dưới này thằng Khách đã đến nơi. Tôi liền bám phiến gạch đu lên đạp vào đầu nó. Nó phát tức cầm hai chân tôi lôi xuống, rồi cứ thế kéo đến bên bệ thờ mà trói tôi. Lần này nó trói rất kỹ lắm, dây trão thắt vào như nghiền nghiến chân tay. Giá thằng Khách không bị phát tên ở tay có lẽ tôi đến đứt hết da thịt.
Lần này mới thực là hết mong trốn: chả còn hòng thằng Khách lại vô tình cho mình đâm nó lần thứ hai. Tôi nghĩ lấy làm hối hận vì dại-dột một cách đáng giận quá. Thằng Khách điếng người đi lúc nãy sao không nhân cơ-hội lấy dao hay mác, hay cái gì đó, giết phăng ngay nó đi. Để đến nỗi bây giờ đến nước thế. — Nhưng mà lúc bối rối, hấp-tấp thì không nói mạnh được, vả lại tôi cũng tưởng có thể thoát tay thằng Khách bằng ngoài cách giết nó, tôi còn mong có thể đi gọi người Nùng xuống bắt sống nó giúp tôi. Cũng bởi lẽ đó nên tôi quên cá cái nguy cho người con gái. — Hối hận cũng vô ich, chết đến nơi rồi.
Trong khi thằng Khách lấy trão trói tay chân, rồi thòng một đầu dây dài lên móc mà treo dốc ngược tôi lên trần hầm thì tôi nhìn người con gái, tỏ ý cùng cô ta từ-giã. Cô ta cũng nhìn tôi nước mắt chứa-chan, rồi dần dần lại nức-nở khóc. Thằng Khách thấy thế tức giận thêm, treo tôi xong lấy roi quật cả tôi lẫn người con gái. Cô ta lại cất tiếng khóc ran.
Bấy giờ máu khắp mình tôi dần xuống mặt, đầu ù mắt lóe, lại thêm nó đánh đau quá, phải nghiến răng không thèm kêu gào.. Tuy chết đến nơi, tôi vẫn giữ được lòng khí-khái. Thằng Khách vì căm tôi mà hành-hạ, muốn cho tôi đau khổ ê-chề. Tôi kêu gào bao nhiêu là hả lòng nó bấy nhiêu, vậy thì mình đã không phương làm gì được nó thì chỉ kháng lại với nó bằng một cách can-đảm vững-vàng. Như thế là làm cho nó thêm tức, mà nó càng tức càng ra dáng một con hổ dữ đang điên cuồng. Tôi cứ mong cho nó phát khùng lên đến cực-điểm, để nó giết phăng ngay tôi đi. Vì rằng nếu tôi có gan chịu đòn nó đánh, tôi lại không thể nào nghe cái chập roi vun-vút vào da thịt người con gái, với tiếng cô ta la khóc thảm thiết mà không nát lòng. Thực đáng thương lắm các ông ạ, tôi chưa bị nó đánh thì còn không biết cái khổ ấy đến chừng nào….Trai trẻ như tôi còn lấy làm đau đớn thái quá, huống chi nguời con gái kia. người con gái khốn khổ yếu ớt kia thì chịu sao cho nổi? Tôi nén mãi tức đến lộn cả ruột, phải quát lên mấy tiếng cực to: « Đồ phi-nhân-loại! Chúng tao chết đi không biết oán mày mấy mươi đời!» Thằng Khách thấy tôi quát thì cười ngặt-nghẹo, vừa cười vừa líu-lo nói những gì ý bảo tôi rằng: « Mày cứ đợi đấy, rồi ta cho xem chết một cách thực là hay.»
Nói đoạn, nó cắm một con dao đằng chuôi xuống đất, mũi dao thì thẳng lên đầu tôi. Tôi hiểu ngay lối hành hình của nó. Lát nữa, nó cắm dao xong, sẽ cắt đứt cái dây treo ngược tôi lên, khiến cho khi tôi rơi xuống, đầu tôi sẽ đâm xuống, hay là lưỡi dao sẽ xiên ngập vào đầu tôi …
Nhưng nào nó đã cho hưởng cái chết ấy! Thế chả như đâm cho tôi một nhát cho rảnh đời sao? Cái đầu dây thằng Khách rút tôi lên móc sắt trên trần hầm, còn buộc vào một cái móc khác ở dưới đất, thằng Khách quay mình tôi cho nhìn thấy nó cởi nút buộc ấy ra. Cởi xong hai tay cầm đầu dây thả ra cho đầu tôi dần dần xuống. Nghĩa là nó muốn làm ông ác-thần sai khiến cái giờ tận số của tôi. Nó thả xuống, chỉ cho mũi dao chấm vào đến da tóc là lại kéo người tôi lên ngay. Kéo lên xong, lại thả xuống, cứ như thế mãi, lần nào tôi cũng tưởng là lần sau cùng! Ví phỏng nó lấy cách ấy mà tra tôi ra của, thì tôi xin khai ngay; nhưng đòi lấy một lời van lạy năn nỉ thì không khi nào tôi chịu hèn mạt đến như thế.
Tôi không dám nói là không sợ chết, vì tôi cũng là một người như mọi người. Lòng tôi bấy giờ chua xót lắm, trí tôi bấy giờ lạ lùng lắm, mong cho nó giết, lúc tưởng gần phải chết, lại tê-tái kinh-hoàng, lại mong cho nó ngừng chậm lại mà kéo tôi lên khỏi mũi dao: Thành ra cái lòng muốn cho nó thẳng tay ngay một nhát, lại tức thì có cái lòng mong được sống «thêm chút nữa» nó phản đối ngay. Thằng Khách có biết tâm-sự tôi hay không mà nó làm khổ tôi đến thế? Tuy nhiên, trước cái chết đáng sợ kia, tôi không biểu-lộ cái sợ đó ra ngoài. Điều đó tôi thấy rất khó khăn, mà vẫn cố làm cho bằng được. Vẫn cố, cố mãi! Mấy phen đã yếu nhược lắm, chỉ chực những vì khốn khổ quá mà tái mét mặt, mà rùng khắp mình.
Thằng Khách thấy tôi cứ trơ như gỗ đá, tưởng có gan to không đủ khiếp vì cái hình khổ nó dùng để trị tôi, nó cho là tôi chưa biết khổ. Bởi thế, nó cột dây để đấy, rồi ngồi lên phiến đá nghĩ cách hành-hạ độc địa hơn. Nhưng độc-địa thì độc-địa chứ khi nào tôi lại để cho nó được hả, được sướng mà xem thấy cái chết trong lòng tôi lúc bấy giờ. Thằng Khách đứng dậy để yên tôi đó, mang đâu được một tảng đá lại, rồi vỗ trán nghĩ thêm một hồi. Bỗng thấy nó cười hà lên một tiếng, rồi mang nải gạo rơi xuống hầm lúc nãy để một bên. Đem cả tảng đá với nải gạo buộc kỹ vào đầu cái dây nó cầm lôi kéo tôi lúc nãy, xong rồi nó thử xem hai vật ấy có đủ nặng để giữ cho người tôi khỏi lôi bổng lên được không. Thử đã vừa ý, – người tôi không nặng hơn được nải gạo và tảng đá – thằng Khách bèn buông cả ra. Người tôi lúc đó vẫn lơ lửng không rơi xuống lưỡi dao được, thằng Khách bèn lấy con dao khác chọc một lỗ ở dưới đáy nải cho gạo chảy dần ra. Bấy giờ tôi mới lại hiểu cái độc kế của nó! Nó đang ngồi mà ngắm cái máy móc mới nghĩ ra ấy, sực lại trông thấy người con gái nức nở, nó liền nổi giận, cầm roi vừa đánh vừa quát tháo.
Người con gái cứ khóc gào. Gạo trong nải cử chảy. Tôi cứ dần-dần đưa đầu xuống mũi dao. Tôi thực là trông thấy tôi chết! Mặt mày tôi nóng rực, trống ngực tôi đập mạnh, hai tai như nghe thấy muôn nghìn tiếng rất lạ kỳ! Ồ! cái chết ghê-gớm! Cái nải gạo kia tức là cái đồng-hồ, mà gạo chảy ra tức là giọt nước. Nước đồng-hồ hằng nhỏ xuống, đời người mới thấy từng khoảnh-khắc một mất đi. Nhưng cái đồng-hồ này, cái đồng-hồ «nải gạo» này khe khắt thay! Tuy gạo cứ từ-từ rơi xuống; nhưng hết hột nào là cái lúc chết nghiêm-ngặt, dõng-dạc, không chịu dung khoan, lại gần chừng ấy! Trong cái thời khắc bi-đát vừa ngắn ngủi vừa dài ghê kia, tôi nghĩ đến thân-thế tôi, đến quê-hưong tôi, nghĩ đến tất cả họ-hàng bạn-hữu tôi, đến cái cuộc đời còn lâu mà còn nhiều hạnh-phúc tôi hứa trước với tôi và sẽ ung-dung bước tới sau này…..đột nhiên bây giờ là đoạn, là tuyệt! Tôi phải chết! mà phải chết vì một tay thâm ác, vì một việc vô-lý, quái lạ ; chết ngầm chết ngấm, chết một cách chậm chạp ; trong giờ sắp chết, không được nằm trên giường, không được người phủ khăn vuốt mắt ; chết bởi lưỡi dao, trước mặt con quái nó lấy câu nguyền rủa để thay vào lời yên ủy tôi!
Chỉ còn độ hai gang tay nữa là mũi dao chấm tới. Người tôi càng xuống, càng nặng thêm… Tôi không biết tại sao không dẫy mạnh lên một cái cho mau rảnh nợ. Có lẽ trong bụng còn có chút hy-vọng chi chăng. — Nhưug hy- vọng gì? Điều dó tôi đã nghĩ mãi mà không tìm ra lẽ.
Người con gái như vẫn còn gào khóc, song thằng Khách đã nghỉ tay. Tôi đã thấy cái mặt nhăn-nhở không có vẻ mặt người của nó đuơng giương mắt mà xem tôi chết. Đầu tôi càng gần đất, thằng Khách càng cười già, miệng nó thổ ra những lời nghe dữ hơn tiếng gầm ghè của súc vật, rồi vừa hò vừa lấy tay đánh nhịp như để thúc giục gạo mau chảy, tôi mau hạ xuống, con dao mau cắm vào óc tôi…