← Quay lại trang sách

- 2 -

Mãi đến ba hôm sau Tư mới ra gặp Ý. Lần nầy tác phong chàng đường đường, chính chính, không cảm thấy mắc cỡ vì thèm món cháo gà thật sự.

Vừa thấy Tư là Ý quở liền:

-Trời ơi! Sao cái sắc mặt khó coi quá vậy?

Tư gãi gãi đầu, cười:

-Hôm hổm mắc mưa, cảm hơi nặng, cái miệng đắng nghét...

Ý ngắt lời:

-Có nhờ ai cạo gió chưa?

Tư lắc đầu:

-Có ai đâu mà nhờ?

Ý làm thinh, suy nghĩ một lát rồi nói:

-Sáng mai Tư có ở nhà hông?

Tư vừa đáp, vừa hỏi lại:

-Có! Chi vậy?

Ý cố nói một cách tự nhiên:

-Để tui biết mà ghé vô cạo gió giùm.

Tư từ chối:

-Thôi, mắc công lắm! Lúc mới bị hổng cạo thì thôi, chớ...

Ý lại ngắt ngang:

-Nói như vậy đâu có được! Có gió mà không cạo để nó nhập vô xương, vô phổi là cứ bịnh rề rề không dứt đâu. Phải cạo đặng trục cho nó ra hết mới được.

Ý đưa tô cháo cho Tư, hối:

-Ăn liền đi cho nóng.

Tư múc một muỗng cháo lên, thổi phù phù đúng ba cái rồi ăn. Vừa nhai vừa nhăn mặt hỏi:

-Sao Ý cho gừng nhiều quá vậy? Cay thấy mồ!

Rồi làm như sắp nhả ra.

Ý cau mày:

-Ráng ăn đi, gừng trị cảm tốt hạng nhứt đó!

Tư liếc vào cái chén gừng xắt nhuyễn, thấy còn có chút xíu thì cự:

-Ý bỏ gừng hết cho tui rồi một chút lấy gì mà bán?

Ý cười:

-Ai nhớ mà đòi thì mình xin lỗi, nói hôm nay bỏ quên ở nhà rồi?

Tư chưa yên bụng, vặn lại:

-Rủi họ trả tô cháo lại rồi nói: "Hổng có gừng tui hổng ăn" thì sao?

Ý cười thành tiếng:

-Ai mà nhỏ mọn dữ vậy!

Tư nhắc:

-Sao không làm một dĩa gỏi cho tui?

Ý lắc đầu:

-Đang cảm, bụng lạnh, ăn rau sống vô khó tiêu lắm! Không khéo lại bị Tào tháo rượt là mất sức thêm uổng phí. Ăn cháo với thịt là đủ rồi.

Tư ăn hết chén cháo, mồ hôi tươm đầy mặt. Ý chạy lại cây cột đèn lấy cái khăn lau mặt của mình đang phơi trên đó, đưa lên mũi hít mấy cái, kiểm tra trước rồi mới đưa cho Tư, giọng ngài ngại:

-Khăn nè! Lau cho thiệt khô cái mặt, cái đầu, cái cổ đi!

Tư cầm lấy. Chàng cũng đưa lên mũi hít một hơi thật sâu rồi cầm khăn xát mạnh lên mặt, lên trán, lên cổ. Chàng định lau tóc nhưng nhớ ra chưa gội đầu nên trả khăn cho Ý.

Ý không chịu cầm mà nhắc:

-Lau tóc nữa.

Cực chẳng đã Tư phải lau sơ sơ cái đầu cho Ý hài lòng.

Ý vừa lấy lại cái khăn từ tay Tư là hối:

-Về nhà liền đi, nhớ xức dầu rồi nằm trùm mền cho ấm nghe!

Tư chưa kịp quay lưng, Ý đã nhắc:

-Sáng mai đừng có đi đâu, tui ghé cạo gió thiệt đó!

Tư hỏi lại:

-Ý biết nhà tui chưa?

Ý cười:

-Tui biết chữ mà, có cái địa chỉ trong tay, hổng lẽ tìm không ra?

Nào Tư có thì giờ để nằm trùm mền theo lời Ý căn dặn. Cái việc Ý đến nhà làm Tư mừng, lo lẫn lộn. Chàng vừa dựng chiếc xe đạp sát vách là bắt tay ngay vào việc lau chùi dọn dẹp nhà cửa.

Ba ngày nay Tư uể oải trong mình nên chẳng rớ vô khăn lau, cây chổi... Căn nhà tuy vẫn gọn gàng nhưng kém phần sạch sẽ. Dù chưa khỏe nhưng Tư vẫn quyết chùi nhà cho sáng bóng để tạo ấn tượng tốt.

Má Tư ngày trước nổi tiếng khắp xóm với cái tính quá ư kỹ lưỡng. Bà rất ghét sờ vào đồ bị bám bụi. Hể đi làm thì thôi, còn ở nhà trong tay bà lúc nào cũng phe phẩy cái áo thun ba lỗ đã rách te tua của Tư để lau lau, chùi chùi khắp ngóc ngách. Cho nên khi má chàng qua đời vì bị ung thư, dì Chín sát bên nhà, khi qua phúng điếu đã kêu Tư lại mà nói nhỏ:

- "Ở bẩn sống lâu", má con tại kỹ quá mới sanh bịnh nặng dữ thần như vậy! Con coi đó mà ngừa. Cái gì cũng một vừa, hai phải thôi. Kỹ quá không có tốt mà hiền quá cũng có hại.

Mấy ngày bị cảm, Tư sợ nước nên chỉ tắm sơ sơ. Chàng sợ mình bốc mùi, bèn đưa thẳng hai cánh tay lên trời, cúi nghiêng cái đầu, ngửi nách trái một cái, nách phải một cái rồi thở dài ngao ngán.

Tổng vệ sinh nhà cửa xong, Tư đi ra miếng đất trống trước căn nhà đóng cửa bỏ không vì chủ đã đi kinh tế mới. Nơi đó có mấy bụi xả xum xuê và một cây ớt đã bị vặt trụi trái.

Tư cắt một nắm lá xả, hái thêm một nắm lá ổi, lá ngủ trảo xin của mấy nhà trong xóm. Đem về rửa sạch rồi cho vô cái nồi to nhất. Tư bỏ thêm mấy miếng vỏ quít phơi khô vào, múc nước đổ hai phần ba nồi rồi bắc lên rề sô.

Nước sôi bùng lên, một mùi thơm hết sức dễ chịu lan tỏa khắp nhà. Tư bưng thau nước đặt lên giường nơi có lót sẵn một tờ báo gấp làm tám.

Tư cởi hết đồ chỉ giữ lại chiếc quần ngắn, leo lên giường, ngồi chồm hổm trước nồi nước xông. Chàng lấy cái mền con rồng trùm kín mít cả người rồi mới mở he hé cái nấp vung. Hơi nóng khiến mồ hôi tươm ra khắp người, Tư nghĩ bụng nếu mà hứng lại không mất một giọt nào, chắc cũng bằng số nước trong nồi. Nước còn ấm Tư bưng vô nhà tắm lấy cái khăn lau khô rồi kỳ cọ khắp người. Phía sau lưng, chỗ hõm ngay xương sống không kỳ tới được. Tư vắt cái khăn chéo ngang lưng, mỗi tay nắm một đầu khăn, cong lưng xuống rồi kéo tới, kéo lui. Nếu có chút đất lì lợm nào bám trên đó, chắc chắn cũng phải buông tay đầu hàng. Công việc nầy chiếm nhiều thì giờ nhứt. Tư làm đến mỏi tay cũng chưa chịu dừng, bởi nhớ ngày xưa mỗi lần bị má cạo gió, bà thường rầy Tư sao không chịu kỳ lưng cho sạch.

Khi nghe da lưng hơi rát Tư mới dừng tay. Cục xà bông "Camay", mẹ đứa học trò biếu hôm trước Tư định để dành tặng Ý, nay được chàng đem ra xài. Tư múc nước trong nồi xông xối lên đầu rồi cầm cục xà bông xát lên tóc, lên mình mẩy, không chừa một mi li mét nào.

Tắm xong Tư cầm cái mặt kiếng soi khắp người. Da chàng đỏ au như tôm luộc, sạch bong từ chân lên đầu, kể cả hơi thở dường như cũng nhẹ hơn.

Tư nghe khoan khoái hết sức! Mấy con vi trùng bị mồ hôi đánh bật. Chúng cuốn gói theo nhau đi ráo, trả lại cho Tư một tinh thần trong trẻo trong một thân thể thơm tho.

Tư bỗng thở dài chán cho cái tâm trạng quay vù vù như con vụ của mình.

Hôm qua Tư hãy còn quyết định không đi ngang qua nhà Ý, không ra đầu hẻm, không ăn cháo gà, không vẽ đi, vẽ lại gương mặt Ý trong đầu, vậy mà...

Chuyện Ý đã có chồng, mới mấy ngày trước thôi, còn như một bức tường đá khó vượt qua. Giờ bị sụp đổ tan tành, hoa cỏ dại lại bắt đầu phủ kín...

Hởi ơi! Tình yêu thật sự, yêu để mà yêu ấy! Nó trong veo như pha lê, không chút tì vết, không chút tính toán, bất chấp trở ngại...Chỉ cần gặp được người để ta rung động, để yêu là đủ mừng rồi. Ta càng dại dột, khờ khạo thì nó càng hùng mạnh. Những hạt giống thần kỳ ấy, nãy nở cả trên sỏi đá. Cái sức sống mãnh liệt đó, chỉ có thể xuất hiện khi người ta còn trẻ. Ở thời điểm ấy, tâm hồn tuy còn mong manh nhưng tích đầy ion cảm xúc. Những ion khác dấu, chỉ cần chạm vào nhau là gắn dính như keo. Khi tách ra sẽ phóng thích một năng lượng hết sức dữ dội. Để rồi bỏ lại trong ta những niềm đau hết sức huy hoàng, những vết thương vô cùng rực rở.

Có người nhờ vậy mà cuộc đời thêm phong phú, có người lại trở nên cằn cỗi. Có người vẫn còn muốn "cởi áo cho nhau", có người thì hận đến nỗi lén chọi đá nhau đến mẻ đầu sức trán.

Hầu như ai cũng mang cảm giác hao hụt. Những người không cùng nhau đi trọn đường tình, nuối tiếc, hận đời, chết lên, chết xuống đã đành. Những người đầu xuôi đuôi lọt cũng chẳng vui lâu. Tình yêu vốn yếu bao tử, tánh trái chướng nữa mới khổ. Bỏ đói thì sống đời đời, ăn càng no lại càng mau chết.

Sáng hôm ấy Tư dậy thật sớm, đạp xe đến nhà đứa học trò đang dạy kèm. Thằng bé nầy con một cán bộ, được phân nhà trong cư xá sĩ quan của chế độ cũ. Nhà nó có trồng mấy chậu bông hồng, Tư định ghé qua để xin, nếu không gặp thì cắt lén một nụ, đem về chưng cho cái phòng khách trơ trụi có chút sinh khí.

May quá! Tư vừa đến nơi thì mẹ đứa học trò đang dắt xe đi làm, không phải cắt trộm. Thấy Tư, bà đang khóa cổng, liền dừng tay, ngạc nhiên hỏi:

-Bộ sáng nay có giờ học hả thầy?

Tư gãi gãi đầu:

-Không, không...chỉ tại...

Tư chỉ vào cái chậu rồi nói:

-Em tính xin vài cái bông...

Bà cười:

-Thầy cứ tự nhiên, bứng nguyên cây cũng được.

Tư lựa một nụ còn nhỏ nhưng có cái cuống mập mạp, móc cây dao rọc giấy để sẵn trong túi ra cắt.

Bà ta khen:

-Thầy chu đáo quá, còn mang dao theo sẵn nữa!

Tư nghe hai gò má rần rần, vội cám ơn rồi vọt lẹ.

Chàng cầm ghi đông bằng một tay, tay kia cầm cái bông, không dám để vào giỏ xe sợ bị giập, cười tủm tỉm khi nghĩ đến cái câu "nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa". Một chiếc xe đạp từ sau lưng chạy vượt lên, qua mặt. Cô học trò mặc y phục như nam sinh, áo sơ mi trắng tay ngắn, quần tây xanh, cổ đeo khăn quàng đỏ, quay lại nhìn Tư gật đầu:

-Em chào thầy ạ!

Tư giật mình, chợt nhớ ra học trò mình có tới ba đứa ở trong xóm nầy. Chưa kịp ừ đáp lễ, con bé đã hỏi:

-Thầy xin bông hồng nhà bạn Minh hả thầy?

Tư gật đầu, nó hỏi tiếp:

-Để chi vậy thầy?

Tư suy nghĩ một phút rồi nói:

-Thầy đem về làm thuốc.

Con bé lại hỏi tiếp:

-Thuốc gì vậy thầy?

Tư đáp liều:

-Thuốc ho.

-Ai uống vậy thầy?

-Thầy uống.

-Hôm qua đâu thấy thầy ho!

-Mới bị hồi tối.

Con bé còn muốn hỏi nữa nhưng đến ngả tư phải lo ngó đường để băng qua. Đáng lẽ phải đi cùng đường với nó nhưng Tư sợ phải nói dóc thêm nên quẹo hướng khác.

Con đường trở nên dài gấp đôi so với dự tính bởi phải chạy vòng vo. Tư lo về trễ, Ý đến thấy nhà khóa cả cửa lẫn cổng lại bỏ đi, nên đạp vù vù, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Về đến đầu hẻm, Tư đã thấy Ý đứng sát hàng rào ngắm mấy dây sâm, đưa tay mân mê mấy chiếc lá hình trái tim leo kín tấm lưới sắt B40 trước nhà mình.

Nghe tiếng xe thắng sau lưng, Ý quay lại cười, quở:

-Bịnh sao còn ra khỏi nhà sớm dữ vậy?

Tư giấu cái bông, mở khóa một tay, không đáp mà hỏi lại:

-Bộ đi chợ rồi không về nhà mà ghé đây trước hả?

Ý gật đầu.

Mở cửa mời Ý vào xong, Tư lật đật đi múc ly nước. Ý ngỡ Tư rót nước cho mình định đưa tay ra đón thì thấy Tư để lên bàn rồi đặt cái bông hồng vào. Ý tấm tắc:

-Bông tươi quá! Mới cắt phải hông? Ở đâu vậy?

Tư lại hỏi thay vì trả lời:

-Ý tới lâu chưa?

-Chưa?

-Ăn sáng chưa?

-Chưa?

-Đói bụng hông? Để tui đi nấu mì ăn liền nghe?

Ý lật đật ngăn:

-Đừng! Tui có mua mấy bịt bánh bột, bánh bèo, bánh ít trần nè...

Ý cười, nói như xin lỗi:

-Thấy bánh ít trần ngon quá tui ghé vô mua. Mua xong mới nhớ Tư cảm, ăn nếp không tiêu nên mua thêm bánh bột, bánh bèo cho Tư.

Ý hỏi tiếp:

-Ăn trước rồi cạo gió, hay cạo trước rồi ăn?

Tư đáp:

-Gì cũng được.

Rồi gãi gãi đầu, nói:

-Khỏi cạo được hông? Hôm qua có nấu lá xả xông rồi, đuổi gió ra hết rồi.

Ý lắc đầu, giọng quả quyết:

-Phải cạo cho chắc ăn.

Sợ để lâu Tư lại đổi ý nên nói luôn:

-Cạo trước, ăn sau.

Ý hỏi:

-Có cái gì để cạo gió hông?

Tư đáp:

-Có.

Rồi bước lại cái tủ búp phê kê giữa nhà, mở cái hộp nhỏ xíu cẩn xà cừ, lấy ra đồng tiền xu bằng đồng đỏ. Đồng xu nầy chỉ còn giữ mỗi cái dạng tròn mà thôi! Hai bên mặt mòn cho đến độ chẳng còn nhận ra hình, đọc được chữ ghi trên đó, đường viền bao quanh mép cũng không còn vết tích của mấy cái khía nữa.

Tư chùi nó vào lòng bàn tay cho sạch rồi đưa cho Ý.

Ý hỏi:

-Bộ Tư hay cạo gió lắm sao mà nó mòn lẵng vậy?

Tư cười:

-Má tui thích được cạo gió lắm! Cũng nhiều như thích cạo cho người khác vậy! Tui bịnh cái gì cũng bị má đè đầu xuống cạo, bất kể trúng hay trật gió chi cũng lảnh đủ. Bởi vậy tui mới để cái đồng xu nầy sát cái ảnh thờ, cho nó ngay tầm tay để má hể cần là lấy xài liền.

Nghe Tư nói thế Ý liền đưa mắt nhìn lên đầu tủ, nơi được dùng làm bàn thờ. Một bức ảnh được đóng trong cái khung gỗ khá đẹp đặt trên ấy. Trong khung ảnh, chân dung bán thân của một phụ nữ trung niên, tóc dài, trông rất hiền, được vẽ bằng than chì nằm lẻ loi trên đó.

Ý đứng lên, bước lại chấp tay xá, rồi hỏi:

-Má Tư mất lâu chưa?

Tư lắc đầu:

-Chưa tới một năm.

Ý nhìn vào bức ảnh rồi giật mình, chỉ tay vào cái nốt ruồi trên gò má, hỏi:

-Bác cũng có nốt ruồi trên má nữa sao?

Tư gật đầu, nói:

-Ừ! Có điều của Ý ở bên phải còn của má tui nằm bên trái.

Bây giờ Ý mới vỡ lẽ! Hèn gì lần đầu gặp cô, Tư cứ nhìn trân trối, làm nàng không có thiện cảm vì cho rằng Tư là người không đàng hoàng, có máu háo sắc.

Ý hỏi:

-Ai vẽ mà đẹp quá vậy?

Tư bẽn lẽn:

-Tui.

Ý hít hà:

-Không ngờ Tư cũng biết vẽ, mà còn vẽ đẹp quá chừng! Tư học vẽ lâu chưa?

Tư lắc đầu:

-Tiền đâu mà học.

Ý ngạc nhiên:

-Không ai dạy thì làm sao mà biết?

Tư cắt nghĩa:

-Hồi còn nhỏ xíu, má đi đâu cũng dắt tui theo. Má làm nghề bán thuốc lá. Chỉ có cái tủ thuốc là được ngồi trên cái ghế xếp. Hai má con tui thì kê gạch ngồi cạnh nhau trên lề đường, kế gốc me trước cổng nhà thương. Má đưa cho tui một cuốn tập, một cây viết chì để muốn vẽ cái gì thì vẽ cho đỡ buồn. Tui biết vẽ trước biết đọc, biết viết nữa đó!

Rồi Tư nói tiếp, giọng bùi ngùi:

-Nhớ hồi đó, mỗi ngày hai bận, má chở tui trên chiếc xe đạp đi tới chỗ bán. Tờ mờ sáng má dậy nấu cơm xong kêu tui dậy ăn. Cơm còn dư ém vào cái lon Guizgo, đem theo để ăn trưa. Tối về nhà mới tắm rửa, nấu cơm ăn thêm một chập nữa rồi đi ngủ. Những lần mưa, má mặc cái áo mưa nhà binh, rộng thùng thinh. Tôi ngồi sau lưng ôm chặt cứng má, cái áo mưa ấy trùm kín cả hai má con tôi. Cho dù mưa lớn cách mấy tui cũng không bị ướt, không bị lạnh. Má biểu tui áp sát người vào lưng cho ấm cái ngực. Giầm mưa không biết bao nhiêu lần mà ít khi bị cảm là nhờ ngồi kiểu như vậy đó!

Ý thắc mắc:

-Tư có khiếu lắm, sao không học vẽ mà học tiếng Anh?

Tư cười:

-Tui thích biết tiếng Anh ngang như vẽ. Nhờ vậy mà bây giờ mới có chút vốn để đi dạy kèm, mới sống nổi chớ hông thôi chắc chết đói nhăn răng.

Ngay trên đầu tấm ảnh là bức tượng bằng gỗ mun của chúa Giê Su, được treo gần đụng trần nhà, dưới chân chúa là ảnh đức mẹ Ma Ri A bồng chúa hài đồng.

Ý hỏi:

- Tư có đạo hả?

Tư giải thích:

-Má tui là con bà phước nên theo chúa từ nhỏ, bà ngoan đạo lắm, kính chúa ghê lắm!

Tư chợt nhớ rồi kể cho Ý nghe:

- Lúc còn nhỏ xíu, có lần tui đã hỏi má: "Chúa và con má thương ai nhiều hơn?". Má liền rầy: "Con đừng bao giờ so sánh mình với chúa, như vậy là không tốt, coi chừng bị chúa phạt đó!". Nghe thế tui liền xịu mặt xuống, rơm rớm nước mắt. Má sợ tui buồn, giận, nên kê miệng sát tai, sát đến nổi môi chạm vào tai làm tui rất nhột, rồi thì thầm như sợ chúa nghe: "Con!". Vậy mà chúa cũng biết rồi trừng phạt bà hết sức nặng nề!

Ý hỏi:

-Tư có đi nhà thờ nhiều hông?

Tư lắc đầu:

-Từ ngày má mất tui không đi nữa!

Ý hỏi:

-Sao vậy?

Tư suy nghĩ giây lâu rồi mới đáp:

-Má tui bị ung thư gan nên đau nhức dữ dội lắm! Nhiều người đến thăm cứ khuyên hai má con tui phải hết lòng cầu nguyện để xin xá tội. Tui đã nguyện sẽ dâng trọn cuộc đời của mình để phụng sự cho chúa, nếu má tôi hết đau mà nào có được. Tui nghĩ nếu chúa có thật và đầy lòng thương yêu thì sao để má tôi chịu khổ như vậy! Người ta thường nói mấy người ác sẽ bị chúa trừng phạt, điều nầy khiến những người bịnh nan y như má tui còn mặc cảm hơn. Tui thấy má mình rất hiền, thực hành đầy đủ bổn phận của một con chiên. Chúa quá thiếu công bằng, cũng không sáng suốt nên mới giáng tai ương cho má con tui như vậy...

Ý ngắt lời:

-Đúng là mỗi người suy nghĩ theo một hướng khác nhau. Mẹ tui thì trái lại...

Ý nói tới đó thì dừng ngang. Tư nhìn chầm chập vào mặt Ý tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, vì đây là lần đầu tiên Ý tâm sự về gia đình của mình.

Ý thở dài rồi nói tiếp:

-Khi anh hai tui tử trận, mẹ tui xuống tóc rồi ăn chay trường luôn.

Tư đánh bạo hỏi:

-Sao Ý không về nhà ở với mẹ, cho bà đỡ buồn?

Ý rớt nước mắt:

-Còn nhà đâu nữa mà về. Mẹ tui bán nhà, gom tiền cho cả gia đình vượt biên. Tàu bị bão đánh đắm, ba, mẹ cùng hai đứa em gái của tôi đều chết mất xác.

Tư hỏi:

-Bộ Ý được người vớt hả?

Ý lắc đầu:

-Tui vì thương ảnh nên trốn ở lại, nhờ vậy mới còn sống.

Tư còn muốn hỏi thêm nhưng bị Ý chặn trước:

-Chuyện gia đình tui buồn lắm! Đừng hỏi nữa nha! Bây giờ thì cạo gió liền đặng còn ăn nữa chớ. Tui đói bụng dữ lắm rồi đây!