- 3 -
Tư lại mở cái hộp đựng đồng xu đặt trên bàn thờ khi nãy. Lần nầy chàng lấy ra một hộp dầu cù là Mát su, cũng chùi vào tay trước rồi đưa cho Ý.
Ý cầm lấy, mở ra xem. Lớp cao màu vàng chỉ còn một vòng mỏng nằm sát đáy. Nó gần như khô cứng, có lẽ từ ngày má mất đi, Tư chưa dùng đến một lần nào.
Ý nhìn Tư rồi hỏi:
-Ngồi đây cạo hả?
Tư biết Ý e ngại. Tư cũng sợ lối xóm nhìn vào rồi sinh lời dị nghị, bởi cái cảnh cạo gió trông rất thân mật. Rủi ai bắt gặp rồi tung ra cả một bầy vịt thì lôi thôi!
Ở hầu hết các xóm bình dân, tự do cá nhân bị xâm phạm trầm trọng, ngược lại tự do ngôn luận được phát triển tối đa. Bà con trong xóm hể thấy nhà ai có khách là nổi máu tò mò, gia chủ chưa mời đã tự động bước chân vào. Rồi thì hỏi đon, hỏi ren đủ thứ. Ai tế nhị lắm cũng nghiêng đầu liếc mắt một cái.
Tư đắn đo quá chừng! Mời Ý vào buồng coi còn kỳ dữ nữa, sợ nàng nghi ngờ, cho là Tư rắp tâm bày trò bậy bạ thì còn khổ gấp mấy lần hơn! Bèn đem đôi dép nhựa màu đen, kiểu con gái, đang nằm kế tấm xơ dừa chùi chưn vào trong rồi đóng cửa ra vào lại, đồng thời khép bớt hai cánh cửa sổ.
Tư ngồi quay lưng về phía Ý, vừa kéo áo lên chợt nhớ ban nãy mồ hôi chảy đầm đìa khắp người, liền lật đật buông vội xuống rồi vừa đi, vừa nói:
-Khoan khoan, chờ tui một chút.
Ý gắt:
-Còn làm cái gì nữa vậy?
Tư cười:
-Lấy cái khăn.
Rồi chạy tót vô buồng cởi cái áo sơ mi đang mặc ra, lấy khăn lau khô cái mình. Kế đó tháo cái áo đã được ủi thẳng, treo sẵn trên móc mà mặc vào, xách cái khăn đang phơi theo luôn.
Ý thấy Tư mặc cái áo khác thì hiểu ra ngay, tuy không nói nhưng cười tủm tỉm. Chờ Tư ngồi xuống vén áo lên đàng hoàng, cô mới lấy đồng xu quẹt vào hộp dầu cù là rồi cạo rất nhẹ.
Tư thấy cách cạo gió của má mình và Ý rất khác nhau.
Má của Tư cạo hai đường thẳng chạy dọc sát cột sống trước rồi mới cạo theo từng rãnh sườn. Ý thì ngược lại. Cô cạo hai vai đầu tiên, kế đó là những đường song song trên sườn rồi cuối cùng mới đến cột sống.
Cách cạo cũng khác nhau: Má Tư kéo mỗi nhát cạo dài gần hai tấc, trong khi những đường cạo của Ý tối đa chừng năm phân; Má đè mạnh đồng xu nên đường cạo rất sâu, rất đau. Ý cạo phơn phớt nên Tư chẳng cần phải ẹo qua, ẹo lại để né tránh và luôn miệng chắt lưỡi hít hà như đối với má; Má vừa cạo vừa lấy bàn tay trái để không xoa khắp lưng Tư. Ý chỉ đụng tay vào đồng xu mà thôi, kể cả hơi thở dường như cũng cố tình nén lại, không dám cho chúng chạm vào da chàng.
Ý bỗng hỏi:
-Tư ở nhà với ai?
Tư đáp:
-Một mình!
Ý thắc mắc
-Ba của Tư ở đâu? Còn hay mất sao tui hổng thấy ảnh thờ, cũng không nghe Tư nhắc?
Tư đáp nhỏ:
-Tui không có ba. Từ nhỏ tới giờ chỉ biết có má thôi!
Ý ngạc nhiên:
-Tư có hỏi má về ông không?
Tư đáp:
-Tui hỏi có một lần....
Ý hỏi tới:
-Rồi má Tư nói sao?
Tư trả lời, giọng buồn hiu:
-Má chỉ bảo là tui không có ba, rồi làm thinh luôn. Tối đó khi thức dậy lúc nửa đêm, tui nghe tiếng má sụt sùi, nên từ đó không dám hỏi nữa.
Ý an ủi:
-Chắc má và Tư thương nhau nhiều lắm phải không?
Tư gật đầu:
-Có hai mẹ con thôi! Hổng thương nhiều sao được?
Ngừng một lát, Ý lại hỏi tiếp:
-Tư có nghe thiếu, có thấy cần một người cha không?
Tư lắc đầu:
-Tui thấy có má là đủ cho mình rồi. Chỉ tội nghiệp má mà thôi! Má cứ mặc cảm và sợ tui xấu hổ với mọi người, sợ tui bị ăn hiếp vì không có cha.
Ý hỏi tiếp:
-Nếu bây giờ có một người xuất hiện và chứng minh rằng ông đích thực là cha của Tư. Tư có mừng và chấp nhận, rồi chung sống với ông không?
Tư cười:
-Tui cũng không biết! Nhưng tui đoán là má hận ông lắm nên chẳng bao giờ nhắc đến tên. Cho nên tui mong điều nầy đừng bao giờ xảy ra.
Ý gật gù ra vẻ thông cảm, hỏi:
-Tư có anh hay chị gì hông?
Tư lắc đầu:
-Má sanh có mỗi mình tui.
Ý ngạc nhiên:
-Vậy sao gọi là Tư?
Tư giải thích:
-Có lần tui hỏi má sao đặt cho tui cái tên đó. Má trả lời là tại tui được sanh vào tháng tư, lại trúng vô ngày thứ tư nên má đặt như vậy luôn!
Rồi Tư hỏi lại:
-Bộ Ý tên Vân hả?
Ý gật đầu:
-Vân là tên trong khai sanh. Ý là tên gọi ở ngoài. Ba chị em gái của tui đứa nào cũng mang chữ Vân hết, chỉ có ông anh hai là tên khác mà thôi!
Tư hỏi liền:
-Anh hai tên gì?
Ý đáp:
-Ảnh tên Phong.
Rồi Ý cười, nói tiếp:
-Bà ngoại tui ghét cái tên đó lắm! Bà nói thiếu gì tên sao không chịu đặt, lấy làm chi cái tên Phong nghe như mắc gió, mắc kinh phong.
Tư hỏi:
-Vậy rồi có đổi lại hông?
Ý thở dài:
-Làm khai sanh rồi đâu có đổi được! Ngoại cũng chỉ cằn nhằn với mẹ thôi, ba đâu có biết.
Tư hỏi tiếp:
-Vậy mấy anh em Ý là do ba đặt tên hết hả?
Ý gật đầu:
-Ba tui gia trưởng ghê lắm! Tất cả mọi việc nhỏ hay lớn gì cũng đều do ba quyết định, cả nhà phải răm rắp nghe theo. Như cái chuyện vượt biên đó! Mẹ tui đâu có chịu bỏ anh hai nằm lại trơ trọi một mình. Chỉ tại ba là công chức nên ông sợ, buộc lòng cả gia đình phải đi hết theo ông.
Ý bỗng chuyển đề tài:
-Một lát Tư cho tui mượn cái bếp nha?
Tư "ừ" rồi hỏi lại:
-Chi vậy?
Ý đáp, giọng nói không được tự nhiên:
-Tui xào mắm ruốc, làm cá chà bông, thịt chà bông, đậu phọng rang muối để gởi cho ảnh! Ở nhà trọ, xài ké bếp của bà chủ nên làm nhiều không tiện.
Tư hỏi:
-Chừng nào gởi?
Ý đáp, giọng bùi ngùi:
-Tui ráng làm cho xong đặng đóng gói rồi lại bưu điện gởi liền trong ngày hôm nay. Tội nghiệp! Chắc ảnh trông dữ lắm! Ảnh viết trong thơ, than nghe rát ruột luôn. Nói ở ngoài đó lạnh ghê lắm, cực khổ ghê lắm! Thiếu thốn đủ thứ, thèm đủ thứ nên tui muốn gởi liền cho ảnh mừng.
Niềm vui của Tư tựa như nồi nước đang bắt đầu sủi tăm trên bếp. Thế rồi bị Ý nhắc xuống, còn bỏ thêm mấy cục nước đá lạnh vào khiến nó nguội ngắt.
Chàng bỗng nghe rêm hết cả người.
Cạo gió xong, họ cùng đi vào bếp.
Nhà bếp sạch, sáng nhờ có tấm tôn nhựa trong suốt, màu xanh nhạt lót trên mái.
Bếp nhỏ, chừng sáu mét vuông, trống lổng, không có đồ đạc, bàn ghế nên trông cũng thoáng. Trong bếp chỉ có mỗi một cái tủ cao chừng bảy tấc, đúc bằng xi măng có gắn hai cánh cửa lưới. Phía trên được lót gạch men trắng dùng làm kệ bếp. Một bếp dầu hôi có cái ấm nhôm được chùi sáng trưng nằm trên đó. Kế bên nó là cái sóng chén, hình vuông được đóng bằng gỗ, sơn trắng. Nó chia làm hai ngăn: Phía trên úp chén, tô, dĩa...phía dưới là ba, bốn cái thau, rỗ... Sóng chén cũng nhỏ nên được đặt luôn trên kệ bếp, sát vách tường.
Một sợi dây chì được cột vào hai cây đinh, đóng vào tấm vách. Nó nằm ngay trên đầu sóng chén, giắt ngang lưng ba cái nắp nồi kích cỡ khác nhau. Ba chiếc nồi cùng một cái chảo nhôm rất lớn được treo ngay phía trên cùng.
Một phòng tắm nhỏ xíu, nằm sát vách tường đối diện kệ bếp, mỗi cạnh chừng một mét. Bên trong chỉ có một vòi nước cùng cái thùng nhựa màu đỏ có nắp đậy hẳn hoi, dung tích độ năm chục lít. Một cái gáo còn mới nguyên, cũng bằng nhựa, cũng màu đỏ nằm úp trên nắp thùng.
Ý nhìn vào rồi hỏi:
-Bồn cầu đâu? Sao tui hổng thấy?
Tư hơi ngượng, trả lời:
-Xóm nầy không có nhà nào có cầu tiêu riêng hết. Ai cũng đi cầu tiêu công cộng bắt trên kinh không hà!
Ý thở dài:
-Bên xóm tui cũng vậy!
Tư nói một cách tiếc rẻ:
-Má tui đang kêu thợ đào hầm để làm cái cầu tiêu tự hoại. Chưa kịp bắt đầu thì má phát bịnh, rồi mất.
Ý hỏi:
-Bác bịnh bao lâu mới mất vậy?
Tư chép miệng:
-Chừng hai tháng?
Ý ngạc nhiên:
-Sao nhanh quá vậy?
Tư không trả lời, mặt buồn hiu. Ý vội đổi đề tài:
-Thôi mình ăn bánh đi, để tui còn làm đồ ăn kẻo đi gửi trễ.
Tư cho bánh bột, bánh bèo mặn, bánh bèo ngọt, nước cốt dừa vô một tô, rồi chan nước mắm tỏi ớt vào chung.
Ý hết sức ngạc nhiên, hỏi:
-Sao Tư ăn bánh bèo ngọt chan nước cốt dừa với nước mắm?
Tư cười:
-Tui khoái ăn béo béo, mặn mặn, ngọt ngọt như vậy đó!
Ăn xong, Ý bảo:
-Tư vô phòng nghỉ đi, để tui rửa chén rồi làm bếp.
Tư lắc đầu:
-Tui thấy Ý nấu nhiều món quá. Để tui phụ một tay mới kịp chiều đem gửi.
Ý lắc đầu ngoầy nguậy:
-Hôm nay không kịp thì để mai, dưỡng bịnh mới quan trọng...
Tư ngắt lời:
-Vừa làm vừa nói chuyện cũng giống như giải trí. Phải vận động lai rai cho máu chạy đều, chớ nắm im ru một chỗ buồn lắm, chán lắm, bịnh thêm.
Rồi hỏi Ý:
-Ý làm mắm ruốc sao không thấy mua xả?
Ý xòe bàn tay vỗ cái bép lên trán rồi nói:
-Chết mồ, tui quên rồi, để chạy...
Tư ngăn:
-Ngay trước nhà có mấy bụi xả, để tui ra cắt cho.
Rồi rút cây dao nhỏ giắt bên sóng chén đi xăm xăm ra đường, trông vô cùng hăm hở. Lát sau đem về đưa ra cả một nắm xả to làm Ý hết hồn.
Cô quở:
-Cắt chi mà nhiều dữ vậy? Xài đâu có hết!
Tư gợi ý:
-Vậy làm thêm món muối xả đi, ngoài đó lạnh ăn xả cho ấm.
Rồi lật đật cắt bỏ hết lá, đem rửa, giũ cho ráo nước rồi đập giập bầm nhuyễn, làm một cách hăng hái. Chẳng bù với ngày xưa, Tư ghét bị má sai bầm xả nhứt hạng.
Nhờ có đến bốn bàn tay nên chỉ đến hai giờ trưa là xong. Ý cho thức ăn vào túi nhựa, bọc đến hai ba lớp sợ bị bể, đặt vào thùng giấy từng món rồi kiểm lại:
-Cá chà bông; thịt chà bông; mắm ruốc, đậu phọng; kẹo dừa, kẹo gừng, kẹo chanh...
Tư cười:
-Bộ gửi cho con nít hay sao mà mua kẹo không vậy?
Ý nghiêm giọng:
-Làm việc nặng, tốn sức nên tiêu hao năng lượng, thèm ngọt dữ lắm!
Ý chợt thảng thốt:
-Chết rồi! Quên mua cà phê.
Tư sốt sắng:
-Để tui đi mua cho.
Rồi quày quả đi liền. Ý chạy theo gọi:
-Tư?
Tư ngoái đầu lại hỏi:
-Chuyện gì?
Ý dặn:
-Nhớ mua cà phê cứt chồn nghe!
Tư tưởng mình nghe nhầm nên đứng lại hỏi:
-Cứt chồn?
Ý gật đầu, khẳng định:
-Cứt chồn!
Thấy Tư ngớ ra, Ý giải thích:
-Đó là loại cà phê ngon số một đó!
Tư đi đến cửa lại bị Ý gọi giựt ngược:
-Tư!
Chàng quay đầu lại hỏi:
-Gì nữa?
Ý cười:
-Tiền!
Rồi móc hết tiền trong túi, nhét vô túi áo sơ mi của Tư. Tư định lấy ra trả lại nhưng Ý chặn lại, giọng rất nghiêm:
-Đừng! Tư giúp công là tốt lắm rồi hơn nữa là tui không dám nhận.
Thấy Ý có vẻ cương quyết quá, Tư bèn rút bàn tay không ra, vừa đi lại bị kêu:
-Tư?
Lần nầy Tư chỉ nhìn mà không hỏi.
Ý nói, giọng ngài ngại:
-Nếu đủ thì mua giùm nửa ký, còn không thì có tới đâu mua tới đó!
Tư gật đầu, tính trong bụng, nếu thiếu sẽ bù vô để mua đúng nửa ký.
Chàng hỏi:
-Còn cái gì thì nói luôn đi, để kêu đi kêu lại hoài tốn thì giờ lắm đó!
Ý suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
-Hết rồi!
Tư gặng:
-Chắc hông?
Ý cười:
-Chắc!
Tư vừa đi vừa nói ghẹo:
-Lần nầy mà Ý có kêu tui cũng không thèm quay lại đâu đó!
Tư hấp tấp dắt xe, mở cửa cổng, khép lại rồi đạp đi luôn mà không kịp khóa.
Ý nhìn lên trời thấy mây đang tụ lại cả một khối nặng chịch ngay trên đầu, định gọi Tư quay lại lấy áo mưa nhưng rồi lại thôi. Lúc đang lau bếp, cô chợt nghe tiếng lộp bộp đều đặn như ai rải những hạt sỏi rất nhỏ lên mái tôn.
Ý kêu lên:
-Mưa!
Chừng mười phút sau, Tư chạy vào nhà như một cơn lốc, người ướt sũng.
Ý kêu lên:
-Sao không đụt mưa?
Tư cười:
-Sợ về trễ, không kịp...
Ý ngắt:
-Thì để mai, chậm lại một ngày có sao đâu? Sức khỏe là quan trọng nhất, phải ưu tiên cho nó chớ! Mới hơi đỡ đỡ, giầm mưa nữa rủi trúng lại là nặng lắm đó!
Rồi hối:
-Chạy vô phòng thay đồ lẹ lẹ đi!
Tư đưa túi cà phê cho Ý, rồi chui vào buồng lấy khăn lau mình, lau đầu cho thật khô. Chàng lấy bộ đồ thay ra ban nãy mặc lại, máng đồ ướt lên móc để phơi.
Tư hỏi vọng ra:
-Cà phê có bị sao không?
Ý nói dối:
-Không!
Cà phê được đựng trong bịch ni lông, đáng lẽ không hề hấn gì. Người bán hàng chắc bị Tư hối quá nên làm không kỹ. Sợi đây thun cột trên miệng bị lỏng ra, nước thấm vào một ít.
Ý ngần ngừ, muốn hớt bỏ phần ướt ra nhưng sợ Tư ra thấy rồi ngại nên để nguyên. Cô lấy thêm hai cái túi ni lông còn mới tinh bọc thêm vào, cột miệng lại cho thật kín.
Ông trời coi vậy mà tính nết giống hệt như con nít, đang buồn hiu, khi không lại vén mây đưa cái mặt tươi rói ra. Y như đứa bé đang khóc được má cho kẹo nên nín ngay lập tức.
Tư nói như reo:
-Hết mưa rồi, để tui chở Ý đi liền!
Thấy Ý ngần ngừ Tư nói:
-Tui lấy cái áo mưa trùm kín lại nên không ai thấy mình đâu.
Ý cự:
-Đang nắng mà mặc áo mưa, kỳ thấy mồ!
Tư cười:
-Ở Sài gòn mình chuyện đó là thường. Người ta tưởng mình đang đi từ chỗ có mưa tới, chưa kịp bỏ áo mưa ra. Vả lại có ai biết ai đâu mà ngại.
Rồi không chờ nghe câu đồng ý, không chờ thấy cái gật đầu, Tư quay vô buồng liền.
Cái áo mưa màu cứt ngựa được đem ra.
Ý hỏi:
-Phải cái áo mưa hồi trước không?
Tư lắc đầu:
-Cái áo đó rách lâu rồi. Má tui tiếc hùi hụi. Hôm bữa đi ngang chợ trời thấy họ treo bán cái nầy, cũng giống y như nó, mừng quá nên ghé vô mua.
Ý ngạc nhiên:
-Quân trang của chế độ cũ họ cũng dám bán nữa sao?
Tư cười:
-Ý ra đường Hàm Nghi mà coi, họ bán không thiếu thứ gì hết.
Rồi tiếc rẻ:
-Phải mà biết như vậy là hồi đó đi lượm đồ về để dành bán lại. Bà con lúc đó gom đồ Mỹ với đồ nhà binh đem bỏ hết. Má tui chỉ có một cái dao ăn của Mỹ mà cũng bắt chước người ta thảy vô thùng rác. Mấy tháng sau cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ. Mỗi lần lặt rau là má lại nhắc tới nó.
Ý cười:
-Má tui cũng vậy! Thậm chí ba cái đồ hộp của Mỹ đang dùng để trong tủ lạnh cũng đem đi bỏ. Mấy chai xốt ma dô ne, xốt cà chua, mù tạt có mác nước ngoài mua để dành cũng xách ra liệng luôn.
Tư chép miệng:
-Thời cuộc thay đổi nên giá trị mọi thứ đảo ngược hết, kể cả giá trị của đồ đạc. Nghĩ cũng tội cho chúng, đang ở nhà cao cửa rộng cái chui vô đống rác nằm.
Ý thở dài:
-Chúng thì đâu có biết cái gì mà tội với nghiệp. Thương nhứt là giới thương phế binh, cô nhi, tử sĩ...Chẳng những quyền lợi vật chất không còn, mà niềm an ủi về mặt tinh thần cũng mất trắng.
Thấy Ý thừ người, Tư liền nhắc:
-Đi nhanh lên, sắp hết giờ làm việc rồi đó!