Chương 27-28 .
Chương 27.1
Cuộc sống của Trịnh Hài trở lại yên bình như ý muốn.
Anh càng nỗ lực làm việc hơn trước, qua lại hòa thuận với Dương Úy Kỳ, gặp mặt bề trên và đồng nghiệp cô, nghiêm túc bàn bạc chuyện hôn sự với cô.
Chỉ là anh càng ngày càng ngủ kém, cứ mơ về mấy chuyện hồi nhỏ vụn vặt, những cảnh rời rạc vụn vỡ, lúc tỉnh dậy hốt hoảng hụt hẫng.
Dường như lại quay lại năm anh 6 tuổi. Năm đó anh liên tục gặp ác mộng, người trong nhà đưa anh đi gặp bác sỹ tâm lý, anh mím chặt môi không nói, bác sỹ không có cách nào với anh. Sau này cha mời một huấn luyện viên võ thuật cho anh, hàng ngày luyện công vừa mệt vừa uể oải, buổi tối đặt đầu xuống gối liền ngủ thiếp đi, từ đó mà chữa khỏi bệnh mất ngủ.
Trịnh Hài đi ra từ phòng họp, quay về phòng làm việc liền đi vào phòng vệ sinh, anh ở đó ho một trận, lau nước mũi một lúc, rửa mặt lại, lúc đi ra mũi và mắt đều hơi đỏ.
Trợ lý đã đợi anh, thấy dáng vẻ anh không kìm được cười: “Tôi quen anh nhiều năm như vậy, thấy anh cảm cúm hiếm gặp như là nhật thực ấy.”
Trịnh Hài nói: “Có việc gì?” Anh vừa nói câu đó, liền lại bắt đầu ho, lúc lâu sau mới dừng được, ngay cả thư ký Vi ở bên ngoài cũng nghe thấy, vội vàng đem nước vào. Cô nhìn một cái thuốc trên bàn, phần của buổi sáng bây giờ anh vẫn chưa uống, cô cũng không dám nói gì, lại đi ra.
Trợ lý nói: “Lần này dịch cảm cúm nghiêm trọng vậy sao? Người khác 1,2 tuần là khỏi, anh cũng sắp một tháng rồi, không những không thấy khỏi, ngược lại càng ngày càng nặng hơn. Bớt chút thời gian đi khám bác sỹ đi.”
Trịnh Hài nói: “Không sao, qua mấy ngày nữa là khỏi. Bởi vì ít bị cảm cúm, cho nên mới lâu khỏi.”
“Anh cố gắng chống đỡ như vậy ảnh hưởng đến tinh thần làm việc của người khác. Anh không thấy mấy ngày hôm nay hễ thấy anh ho là mấy người phụ nữ ấy có dáng vẻ tan nát trái tim hả.” Trợ lý lải nhải lúc lâu đang muốn nói vào chuyện chính, “Lúc nãy cái kế hoạch anh nói trong cuộc họp…..là thật hả?”
“Tôi nói đùa trong chuyện công việc bao giờ chưa?”
Trợ lý nói: “Anh nói cái gì tôi đương nhiên là tuân theo. Nhưng, tôi nói một câu cá nhân, gần đây anh làm việc gì cũng tuyệt tình giống như là đập nồi dìm thuyền vậy, không để ọi người một chút đường lui nào, tôi sắp không chịu nổi rồi. Cậu không thấy cái dáng vẻ như sắp khóc của mấy vị giám đốc sao.”
Trịnh Hài nhàn nhạt hỏi: “Có sao?”
“Chẳng lẽ không có sao?” Trợ lý thấy Trịnh Hài bắt đầu lau nước mũi, than thở nói, “Xin anh về nhà trước nghỉ ngơi đi, nước mũi chảy nhiều quả thật ảnh hưởng đến phương thức suy nghĩ đó.”
Cuộc họp vừa rồi rất lâu, Trịnh Hài cũng cảm thấy không thoải mái, dường như lại hơi sốt. Anh gật đầu, nói: “Lát nữa tôi về. Có việc gấp thì anh xử lý.” Lát sau lại bổ sung, “Tôn tổng lần trước chúng ta hợp tác vụ biệt thự ven biển. Anh nói với anh ta, tôi nhượng lại một căn cho anh ta.”
“Anh dựa vào giá nhà đất bây giờ bán cho anh ta? Anh lỗ to rồi.”
“Ừ, như vậy không phải là vừa tốt sao.”
Trợ lý tỉnh ngộ ra: “Đúng thế đúng thế. Ấy, lúc đó anh mua hai căn, không phải nói là một căn giữ lại làm của hồi môn cho Hòa Hòa sao?”
“Không cần nữa, cô ấy có thể sẽ không quay lại. Cho dù quay lại, cũng chưa chắc đã sống gần tôi như vậy.”
“Sao hả, Hòa Hòa cãi nhau với anh?”
“Đâu có. Cô bé lớn rồi.”
Trợ lý nghĩ một lát: “Thật sự là muốn đi cùng người họ Sầm đó?”
Trịnh Hài không nói.
Trợ lý nói: “Quá dễ dàng cho tên tiểu tử ấy rồi.”
Trịnh Hài nói: “Bây giờ anh rất rảnh sao?”
Trịnh Hài làm hết việc trong tay chuẩn bị về nhà. Anh hơi chóng mặt, gọi điện thoại cho Tiểu Trần lái xe đưa anh về. Lúc đi qua bàn làm việc của Vi Chi Huyền, cô đứng dậy tiễn anh.
Trịnh Hài đặt chiếc hộp lên bàn cô: “Buổi chiều gửi cái này cho Hòa Hòa…..quà giáng sinh hoặc là quà năm mới trước.”
Vi Chi Huyền gật đầu, mở chiếc nắp tinh xảo ra, cảm thất rất kinh ngạc.
Cô nhớ cái dây chuyền ngọc cẩm thạch tạo hình bàn tính này anh đã mua mấy năm nay, vốn dĩ chính là muốn tặng cho Hòa Hòa, không hiểu vì sao bây giờ lại vẫn ở chỗ anh. Cô có ấn tượng sâu đậm như thế là vì lúc mua cái này gặp phải một loạt trục trặc.
Hơn nữa đồ này chuyển phát nhanh không an toàn. Tuần trước anh đi công tác ở thành phố mà Hòa Hòa đang ở, hành trình cũng không vội, anh cũng hoàn toàn có cơ hội tự tay đưa cho cô ấy.
——————————
Cuối tuần, Trịnh Hài xem báo, Dương Úy Kỳ đang nấu cơm, ở giữa thỉnh thoảng anh cũng nói mấy câu.
Anh luôn rất yên lặng, thỉnh thoảng ho mấy tiếng.
Dương Úy Kỳ đưa nước cho anh, sờ sờ trán anh: “Hình như lại sốt rồi. Từ lần trước đó, anh vẫn chưa hết bệnh, vừa khỏi được một chút, lại nặng thêm. Cứ như vậy sẽ không tốt đâu.”
“Lúc nhỏ có năm cũng thế, cảm cúm cả một mùa đông, uống thuốc cũng không tác dụng. Thật ra anh rất ít khi cảm cúm, nhiều năm rồi đều không như vậy.” Anh ngửi một lát cốc nước, chau mày đẩy ra: “Anh không cần dầu thơm và dấm.”
“Uống cái này sẽ ngừng ho. Anh lại không chịu uống thuốc đúng giờ.” Cô dỗ dành anh như dỗ trẻ con.
Trịnh Hài nói: “Món ăn em xào có phải sắp nát rồi không?”
Cô “à” mội tiếng, vội vàng chạy vào bếp. Trịnh Hài nhân cơ hội đổ cốc nước đi.
Ăn cơm xong, Trịnh Hài ra ngoài đi dạo theo thói quen, Dương Úy Kỳ đi cùng anh.
Bên ngoài hơi lạnh, họ mặc đều rất ít. Trịnh Hài nhét tay vào túi, trên người Dương Úy Kỳ không có túi áo, liền cũng nhét tay vào túi áo anh.
Trịnh Hài khựng lại một lát một cách khó phát hiện, sau đó nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của cô vào lòng bàn tay mình.
Dương Úy Kỳ thân mật hỏi anh: “Hai ngày nữa là sinh nhật anh, anh muốn tổ chức thế nào?”
“Anh không tổ chức sinh nhật.” Trịnh Hài quay đầu lại nhìn vẻ mặt hơi hơi thất vọng của Dương Úy Kỳ, nói dụi dàng lại, “Cha anh luôn nhấn mạnh sinh nhật là ngày khổ của mẹ, phản đối nhất là tổ chức sinh nhật quá phô trương, ngược lại lúc mẹ anh còn sống, anh và cha đều tặng quà cho bà. Còn về mấy năm nau……cũng chỉ là mỗi lần sinh nhật ăn một bát mỳ giò heo.”
“Sinh nhật ăn mỳ giò heo? Có kiểu phong tục như vậy sao?”
“Không có sao? Hòa Hòa luôn nói sinh nhật nhất định phải ăn mỳ giò heo, nếu không thì……..” Trịnh Hài dừng lại ở giữa câu.
Dương Úy Kỳ dừng lại một lát, mỉm cười nói: “Năm nay không được ăn mỳ giò heo của Hòa Hòa rồi, sẽ không quen lắm phải không?”
“Em nấu đi.” Trịnh Hài mơ mơ hồ hồ nói.
Bên ngoài khu Trịnh Hài sống là một công viên, lúc này đúng lúc có đoàn văn nghệ dân gian đang biểu diễn. Dưới sự đề nghị của Dương Úy Kỳ, hai người đi bộ qua đó.
Trịnh Hài không hề thích kiểu ồn ào như vậy, cho nên lúc Dương Úy Kỳ hỏi anh có khát không, anh rất chủ động đi mua đồ uống.
Lúc Trịnh Hài quay lại đi qua một khu vườn nhỏ có tên “Lạc viên meo mi”. Đây là nơi những người yêu mèo tụ họp, ở bên trong đâu đâu cũng có thể thấy tượng điêu khắc hình mèo, thường có những giống mèo quý hiếm, lại bán vô số những đồ chơi búp bê có liên quan đến mèo, còn phụ trách gửi nuôi thời gian ngắn.
Anh có thể nhớ rõ ràng như vậy là vì có một dạo Hòa Hòa muốn trị hết bệnh sợ mèo cho anh, kéo anh đến tiến hành giáo dục yêu mèo, kết quả đương nhiên là anh không chịu nổi bỏ đi giữa đường, tức đến mức Hòa Hòa không thèm để ý đến anh mấy ngày.
Lúc có một cô gái ôm một con mèo vội vàng đi qua, Trịnh Hài bỗng nhiên dừng bước, không kìm được quay lại nhìn.
Có lẽ chỉ là ảo giác, anh lại có cảm giác thân thuộc đối với con mèo mà cô gái đó ôm trong lòng.
Lúc Trịnh Hài quay đầu lại, con mèo đó đúng lúc cũng thò đầu ra nhìn anh, meo lên một tiếng.
Chủ nhân con mèo lập tức quay đầu lại, nhìn anh, trước tiên hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười với anh: “Xin chào, anh Trịnh.”
Trịnh Hài nhận ra đó chính là người bạn làm phù dâu cho Tô Nhắm Nhiếm cùng với Hòa Hòa.
“Xin chào, Đinh tiểu thư.” Anh chào hỏi khách sáo, sau đó lại nhìn con mèo nhỏ trong lòng cô.
Đinh Đinh bị anh nhìn đến mức không thoải mái, e lệ rụt rè cười cười nói: “Đây là Tiểu Bảo của Hòa Hòa, hai tháng nay ở chỗ em. Anh nhận ra nó chứ?”
“Dáng vẻ của nó dường như thay đổi không ít.”
“Đúng thế, nó lớn hơn một chút, hơn nữa béo hơn rất nhiều.”
Trịnh Hài hơi nở nụ cười, đưa tay ra nhẹ nhàng động vào tai con mèo Tiểu Bảo, trước khi nó quay đầu lại liền nhanh chóng thu tay về. “Em đưa nó đến chơi cùng bạn hả?”
“Em phải đi công tác một tuần, muốn gửi nuôi nó ở đây mấy ngày.” Phối hợp với lời nói của Đinh Đinh, Tiểu bảo kêu lên một tiếng bi thảm, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp.
“Vậy em bận đi, anh đi trước đây.” Trịnh Hài chào Đinh Đinh định rời đi, vừa quay người liền nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của cô. Lúc quay đầu lại, hóa ra con mèo Tiểu Bảo nhảy ra khỏi lòng cô, tung tẩy chạy về phía trước, cô vội vàng đuổi theo phía sau.
Tiểu Bảo giống như là chơi trốn tìm chạy mấy vòng, chạy đến gần chỗ Trịnh Hài bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt xoay tròn nhìn anh. Người chủ tạm thời của nó thở hổn hển ôm nó lên, nhìn Trịnh Hài càng ngại hơn: “Tiểu Bảo rất nghịch ngợm. Tối qua em đem nó đến thích ứng hoàn cảnh một lát, nhưng hôm nay nó vẫn còn nghịch. Chắc là nó không thích chỗ này.”
“Đưa đến chỗ bạn khác không được sao?”
“Nhắm Nhiếm mấy ngày nay cũng không ở nhà. Bạn vè khác…….so ra thì, em cảm thấy ở đây chuyên nghiệp hơn chút, có thể chăm sóc Tiểu Bảo tốt hơn.” Đinh Đinh vừa nghiêm túc nói vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo, hy vọng nó phối hợp một chút. Nhưng sau khi nó vẫn kêu lên một tiếng đau khổ không chút phối hợp nào, liền thò đầu ra khỏi lòng cô, một dáng vẻ như bị ngược đãi, khiến Đinh Đinh vô cùng lúng túng.
“Em chỉ đi công tác một tuần thôi hả? Vậy đưa nó cho anh đi.” Trịnh Hài nói xong liền hối hận, anh cũng không biết lúc nãy trong đầu cái dây thần kinh nào bị hỏng nữa.
Đinh Đinh do dự một lát, nhưng rất nhanh liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, cẩn thận đưa Tiểu Bảo cho anh: “Vậy làm phiền anh rồi, em quay lại sẽ đón nó về ngay.”
Lúc Trịnh Hài nhận lấy con mèo rất trấn tĩnh, tay rất vững, sắc mặt cũng không biến đổi, tuy tư thế ôm mèo rất kỳ quái.
Đinh Đinh vẫy tay tạm biệt anh, lúc rời đi nghĩ, người đàn ông ngay cả rắn cũng không sợ như Trịnh Hài làm sao mà sợ mèo chứ? Cô biết mà, đó nhất định lại là Hòa Hòa nói xấu anh ấy.
Dương Úy Kỳ vừa nhìn thấy Trịnh Hài ôm mèo quay lại liền cười: “Anh nhặt được hay là mua thế? Dáng vẻ anh ôm nó giống như là ôm một trái bom vậy.”
Trịnh Hài giống như là được đại xá nhét con mèo vào tay Dương Úy Kỳ: “Chỉ là giúp chăm sóc mấy ngày thôi, nó tên là Tiểu Bảo.”
“Con mèo này thật là VIP, lại có thể làm phiền đến anh”. Dương Úy Kỳ vừa cười vừa xoa đầu con mèo Tiểu Bảo, “Xin chào, chị tên là Dương Úy Kỳ,” Mèo Tiểu Bảo rất không hân hạnh thò móng ra, suýt nữa cào vào tay cô.
Dương Úy Kỳ ngượng ngùng cười một lát: “Xem ra nó không thích em.”
“Không phải đâu. Nó chỉ là nghịch ngợm hơn nữa chưa quen thôi, đây là mèo của Hòa Hòa.” Trịnh Hài vừa an ủi cô, vừa thẳng thắn thừa nhận thân phận của Tiểu Bảo. Mèo Tiểu Bảo rất vip vươn người, không thèm để ý nhắm mặt lại.
“Tính khí nó và chủ nhân chẳng giống nhau chút nào.” Dương Úy Kỳ không biết phải làm sao nói.
Trước khi về nhà Trịnh Hài nghĩ đến nên mua một ít thức ăn èo Tiểu Bảo. Anh nghiên cứu từng thứ một đồ ăn èo trong siêu thị đồ dùng cho thú cưng, nhét đầy một chiếc giỏ để đồ. Mèo Tiểu Bảo vốn dĩ ngoan ngoãn nằm ở trong giỏ để đồ, sau đó khi đi qua giá để đồ chơi cho chó, bỗng nhiên nhảy ra ngoài, cắp lên một túi lớn thức ăn hình khúc xương.
Trịnh Hài trong tiếng cười của Dương Úy Kỳ, cúi người xuống đặt túi thức ăn đó vào giỏ hàng.
Tiểu Bảo rất đắc ý tiếp tục nhảy lên nhảy xuống, nhìn thấy cái gì thích liền cắp lên, Trịnh Hài đều làm theo không bỏ lỡ.
Dương Úy Kỳ không kìm được: “Sau này nếu anh làm cha, nhất định sẽ chiều con đến mức không ra thế nào nữa.” Cô nói xong câu này mới nghĩ đến ý đằng sau, liền lập tức đỏ mặt.
Trịnh Hài dường như không phát hiện ra: “Có thể, lâu rồi không chơi với trẻ con. Em xem từng này chắc là đủ rồi nhỉ.”
“Không phải anh nói là chỉ chăm sóc nó một tuần thôi sao? Đồ anh mua đủ cả một tháng rồi.”
Chương 27.2
Ngày hôm sinh nhật Trịnh Hài, Dương Úy Kỳ quả thật đến nhà Trịnh Hài rất sớm.
Cô bấm chuông, nghe thấy Trịnh Hài nói một câu: “Đến đây.” Một lát sau lại không có động tĩnh gì, lại nghe thấy anh nói: “Tự em có thể mở được không?”
Tần suất cô ấn chuông rất đặc biệt, cho nên Trịnh Hài luôn có thể biết là cô từ tiếng chuông cửa.
Cô tự mình tìm chìa khóa mở cửa, vừa vào cửa liền nhìn thấy một cảnh đáng cười. Mèo Tiểu Bảo cắp một chiếc dép đi trong nhà của Trịnh Hài trốn vào một góc, Trịnh Hài đang một chân trần đứng sóng đôi với nó.
Dương Úy Kỳ càng cười ghê hơn: “Tiểu Bảo béo hơn nhiều so với lần trước em gặp nó.”
Trịnh Hài thấy tay cô xách đồ, liền bỏ rơi con mèo, vừa giúp cô nhận lấy đồ vừa nói: “Cái tên này phiền chết đi được, làm nhà lộn xộn hết cả lên. Tuần này anh phải trả gấp 3 lần tiền cho người dọn dẹp.”
Mèo Tiểu Bảo để chứng minh cho lời nói của Trịnh Hài đều là thật, đợi lời anh vừa dứt, lập tức kêu lên một tiếng “Meo”
Dương Úy Kỳ vừa sửa soạn đồ vừa nói: ‘Thật sự là ở nhà ăn là được sao?”
“Không ra ngoài. Bên ngoài lạnh lắm.”
“Có phải anh lại không uống thuốc? Anh cảm cúm sao vẫn chưa khỏi hả?”
“Anh giúp em làm gì?” Trịnh Hài đổi đề tài.
“Không cần, anh giúp em sẽ căng thẳng. Đi chơi với bạn Tiểu Bảo của anh đi.”
Lúc Dương Úy Kỳ vừa cởi bỏ tạp dề vừa đi ra gọi Trịnh Hài ăn cơm, nhìn thấy Trịnh Hài lúc nãy vẫn còn đang oán trách “tên phiền phức”, đang ngồi trên nền nhà nghịch quả bóng với mèo Tiểu Bảo.
Anh lăn một đống bóng cao su màu sắc sặc sỡ từng quả một, mèo Tiểu Bảo lại đẩy từng quả một lại.
Có lúc Trịnh Hài vứt hơi cao, thử cho nó nhảy lên bắt. Nhưng mèo Tiểu Bảo không có tố chất huấn luyện, một cái cũng không bắt được, ngược lại bị bóng đập vào đầu, hơn nữa dáng vẻ ngã xuống đất không nho nhã, lúc bò dậy liền nghiến răng kêu lên về phía Trịnh Hài. Sau đó Trịnh Hài liền vui không chịu nổi.
Dương Úy Kỳ cũng cười thành tiếng: “Xem ra mấy ngày nay anh sống chung với nó rất vui vẻ.”
“Lúc nãy em nói nó béo, cho nên anh giúp nó giảm cân.”
Trịnh Hài vứt mấy quả bóng trong tay èo Tiểu Bảo. Nó thấy bản thân mình không đỡ được, lại sợ đập vào, meo lên một tiếng liền trốn vào gầm ghế sô pha.
Trịnh Hài bò dậy từ mặt đất, chỉnh lý quần áo một lát, rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Bởi vì nhà Trịnh Hài từ nhỏ liền không có truyền thống tổ chức sinh nhật gì, ngay cả quà sinh nhật cũng không nhận, gần đây lại cảm cúm, ăn rất thanh đạm, cho nên Dương Úy Kỳ cũng theo sự dặn dò của anh chuẩn bị rất đơn giản, chỉ là nấu mỳ giò heo tốn rất nhiều thời gian.
Trịnh Hài vừa ăn vừa nói: “Mỳ em nấu không tồi.”
“Giống mùi vị trước đây anh ăn?”
“Ừ. Em học được từ đâu vậy? Hòa Hòa luôn nói đây là phương thức bí mật của nhà cô ấy.”
Dương Úy Kỳ khựng lại một lát, nói: “Chính là Hòa Hòa chép cho em cách làm.”
Trịnh Hài “ồ” một lát, liền không nói nữa, cắm đầu ăn hết sạch nước canh trong bát mỳ không để lại một chút, thức ăn lại không ăn một miếng.
Dương Úy Kỳ lấy bát xơi thêm cho anh một bát nữa, Trịnh Hài cảm ơn, nhất thời không nghĩ ra lời gì khác, dường như thuận miệng hỏi một câu: “Em thường liên lạc với cô ấy?”
“Hôm trước em gặp cô ấy, còn nhờ cô ấy giúp một việc.”
Trịnh Hài cúi mắt xuống hỏi: “Cô ấy quay lại rồi?”
“Là em đến chỗ cô ấy công tác, đúng lúc gặp cô ấy.”
“Em không nói cho anh biết việc đi công tác.
“Xuất phát lúc sáng sớm, chiều hôm đó liền quay lại. Về sau quên không nói cho anh.”
“Biết rồi.” Trịnh Hài không hỏi nhiều nữa.
Sau đó Dương Úy Kỳ chủ động mở miệng giải thích: “Gần đây chúng em nhận một vụ, em đến viện phúc lợi bên đó lấy chứng cứ, kết quả là gặp Hòa Hòa đang dạy môn thủ công mỹ nghệ ấy đứa trẻ nhỏ. Cô ấy đã làm tình nguyện viên một tháng rồi. Sau đó chúng em nói chuyện một lát.”
“Ồ”
“Sắc mặt cô ấy trông không tồi, mấy đứa trẻ rất thích cô ấy. Cô ấy nhờ em hỏi thăm anh.”
Trịnh Hài không nói, cúi đầu che miệng ho rất lâu, Dương Úy Kỳ không thể không giúp anh vỗ vỗ lưng.
Hễ im lặng xuống, Dương Úy Kỳ cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Chắc là tiếng ho của anh làm kinh động đến mèo Tiểu Bảo, cái tên đó liền lén lút thò đầu thò cổ ở cửa phòng bếp.
Trịnh Hài ngoắc ngoắc ngón tay về phía nó, nó liền đung đưa đung đưa bách bộ vào, chui vào dưới bàn lăn mấy vòng, nghiên cứu đôi dép đi trong nhà của Dương Úy Kỳ, cuối cùng ngồi xuống dưới chân Trịnh Hài, cách xa mấy mét.
Tuy rằng tuần vừa rồi Trịnh Hài đối với nó hữu hảo chưa từng có, nhưng anh vẫn chưa đến vạn bất đắc dĩ, rất ít khi ôm nó, lúc ôm nó toàn thân cứng đờ. Mèo Tiểu Bảo là một con mèo khôn, hiểu được khi nhìn ánh mắt người khác, cho nên cho dù nó rất thích nũng nịu, nhưng không hề dám tùy ý nhảy vào lòng anh, chỉ nỗ lực lựa chọn cách thức khác để thu hút sự chú ý của anh.
Trước khi ăn cơm Trịnh Hài nhét vào đĩa của nó không ít đồ, hơn nữa nó dường như cũng đã ăn uống no say. Nhưng lúc anh gắp một miếng cá, nó lại rất không kém cỏi kêu lên, đôi mắt trông đợi nhìn bàn ăn.
Một lát sau, Dương Úy Kỳ tròn mắt kinh ngạc nhìn Trịnh Hài cúi người cuống, trực tiếp đưa miếng cá đó đến bên miệng nó, rất nhẫn nãi nhìn nó ăn đi từng miếng, cuối cùng còn lấy một tờ giấy ăn lau miệng cho nó.
Cho đến tận lúc Trịnh Hài ngồi thẳng dậy, vẻ mặt kinh ngạc của Dương Úy Kỳ cũng vẫn chưa hồi phục lại nguyên trạng.
Trịnh Hài thu đôi đũa lại, lúng túng cười cười nói: “Anh đi đổi một đôi khác.” Lại nhẹ nhàng đá mèo Tiểu Bảo một lát, ra hiệu nó tránh ra, mèo Tiểu Bảo không động đậy.
Dương Úy Kỳ đứng dậy: “Em đi tìm đĩa lấy cho nó một ít, xem ra nó thích món đó em làm. Anh cần thay đũa không? Tiếp tục dùng đôi đó nhé.”
Nhưng cuối cùng cô vẫn giúp Trịnh Hài lấy một đôi đũa mới, lại lấy chiếc đĩa của con mèo Tiểu Bảo. Lúc cô quay lại thấy mèo Tiểu Bảo lại bắt lấy Trịnh Hài, đang cắn gấu quần anh lăn lăn, Trịnh Hài vẫy ống quần cũng không vẫy nó đi được, kết quả là nó nghịch càng vui hơn.
“Xem ra hai người ở bên nhau rất vui.” Dương Úy Kỳ cười cười nói.
“Tuần sau nó phải đi rồi.”
“Nếu anh thích, sao không giữ nó lại.”
“Anh không thích mèo lắm, chỉ là hiếu kỳ mà thôi.”
Trịnh Hài không đợi Dương Úy Kỳ lấy cá vào đĩa èo Tiểu Bảo, liền nhấc cổ nó lên, gỡ nó ra khỏi chân, lại vứt nó ra rất xa.
Dương Úy Kỳ kêu lên một tiếng kinh hãi, lo lắng mèo Tiểu Bảo bị anh ném bị thương. Nhưng sức lực anh dùng vừa đúng, tên đó nhẹ nhàng đặt 4 chân xuống đất, không chỉ không bị thương, ngay cả vết tích của sự kinh hãi cũng không có, dường như đã quen với trò chơi này.
Dương Úy Kỳ đuổi theo đưa nó đĩa cá, nó không thèm để ý, chui vào dưới tủ không chịu ra. Cô đành đặt chiếc đĩa bên ngoài tủ.
Bị con mèo Tiểu Bảo làm loạn lên, bữa cơm này lại càng trầm lặng hơn. Bởi vì Trịnh Hài khản cổ, nói mỗi câu đều rất khó khắn, mà Dương Úy Kỳ cũng không còn không biết xấu hổ trêu anh nói chuyện nữa.
Cô thu dọn xong bếp nói: “Em không nên nghe lời anh, không có bánh sinh nhật, chẳng có chút cảm giác nào.”
“Nhà anh xưa nay không tổ chức sinh nhật. Nhiều năm nay đều quen rồi.”
Dương Úy Kỳ nói: “Như vậy thật chán,em thích nhất là lúc sinh nhật ra sức phung phí. Đợi sau này em cũng phải chú ý.”
“Anh không coi trọng như cha anh, em cứ hết sức mà phung phí. Đúng rồi, anh có đồ tặng em.” Trịnh Hài đứng dậy lấy ra một chiếc hộp nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Dương Úy Kỳ đưa cho cô.
Dương Úy Kỳ mở ra, là một chiếc nhẫn kim cương xanh vô cùng rực rỡ, kiểu dáng vô cùng đơn giản mà cổ điển, viên kim cương xanh được cắt và nạm vô cùng hoàn mỹ chiếm hết hơn một nửa vòng nhẫn. Cô nhất thời sững sờ.
Trịnh Hài vừa giúp cô đeo lên, vừa hơi hơi cười nói: “Anh chưa từng nghĩ có cần phải làm một hình thức kỳ lạ không, ví dụ như giấu trong bánh gato, trong ly rượu, nhưng anh lo lắng cộm vào răng em. Anh còn thử huấn luyện con mèo Tiểu Bảo cắp ra, nhưng nó không hợp tác. Cho nên cuối cùng vẫn là cách thức vô vị này, dù gì xưa nay anh luôn như thế.”
Dương Úy Kỳ cúi đầu nói: “Em luôn biết rằng anh không phải là người lãng mạn, anh vốn dĩ không cần vì em mà miễn cưỡng làm những việc mình không thích.”
Trịnh Hài nói: “Vậy là em đồng ý lấy anh?”
“Em nói là không đồng ý sao?”
“Mấy ngày trước bỗng nhiên em nhớ ra, thời gian tổ chức hôn lễ của chúng ta đều định rồi, mà em lại hình như chưa được cầu hôn chính thức. Đây coi là gì hả?”
“Thật ra anh cảm thấy buồn cười đúng không, ngay cả cầu hôn cũng không cần chính thức, em đã hy vọng mau gả cho anh rồi.”
“Đổ tội oan. Anh chỉ là cảm thấy không công bằng với em. Có được không? Nếu không thích, có thể đổi kiểu khác.”
Dương Úy Kỳ quan sát cẩn thận một lát chiếc nhẫn trên tay: “Đương nhiên là thích. Sao lại có thể không thích chứ?” Cô vừa buồn bực vừa trêu nghẹo nói: “Hôm nay rõ ràng là sinh nhật anh mà? Sao lại cứ là em được nhận quà vậy?”
“Vậy sao? Còn có ai đi trước anh nữa hả?” Trịnh Hài thuận miệng hỏi.
Lúc anh thấy Dương Úy Kỳ lấy sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra, nụ cười anh luôn để trên mặt dần dần thu lại.
Chiếc dây chuyền hình bàn tính nạm ngọc, Dương Úy Kỳ có tất cả 2 cái, đá lam bảo và hồng bảo. Cô thường thường thay dây chuyền, chỉ là hai chiếc này cô đeo nhiều nhất.
Mà lần này cô đeo, lại là mùa lục. Giả sử nếu không phải là cô tìm thấy đồ thay thế, vậy dây chuyền này vốn dĩ thuộc về một người khác, anh giúp Hòa Hòa cất giữ mấy năm nay, đợt trước cuối cùng lấy nó làm quà giáng sinh tặng cho cô.
Đầu óc Trịnh Hài hơi loạn lên, nghe thấy lời mình nói không đạt được ý: “Chúc mừng em, cuối cùng đã sưu tầm đủ.”
Dương Úy Kỳ nói: “Rất trùng hợp đúng không. Em vốn dĩ đã dự định từ bỏ muốn tìm một người bán khác, không ngờ đến lại là Hòa Hòa. Nếu không phải là hôm đó em gặp cô ấy, em đúng lúc đeo chuỗi dây này, khiến cô ấy chú ý, chắc là sẽ bỏ lỡ mất.”
Trịnh Hài đưa tay ra lấy nước.
“Không ngờ rằng Hòa Hòa lại chịu bỏ đi thứ yêu thích. Em muốn trả tiền, cô ấy kiên quyết nói cái này coi như là tặng quà cưới trước. Hôm đó cô ấy vốn dĩ không nói ra ý định, kết quả là sáng sớm nay em lại nhận được nó. Chắc cô ấy rất thích chuỗi dây này, em cảm thấy ngại.”
“Cô ấy có ý tặng em, em cứ nhận đi. Trước đây cô ấy dường như không để ý đến mấy đồ này.”
“Đồ này không coi là rẻ, chắc là bề trên tặng cô ấy. Em định tặng lại cô ấy một món quá, cuối tuần anh có thời gian cùng em đi chọn không?”
“Anh để thư ký Vi đi cùng em, cô ấy có lẽ rõ hơn một chút.” Giọng nói của Trịnh Hài còn khàn hơn cả lúc nãy.
Buổi tối Dương Úy Kỳ ở lại nhà Trịnh Hài. Sáng sớm hôm sau cô có việc, nên ngủ từ rất sớm, còn Trịnh Hài bật máy tính, vừa mở web, đồng thời chơi game đánh bài có sẵn trong hệ thống, vừa đợi một email.
Anh uống rất nhiều nước, cảm thấy mũi và cổ rất khó chịu. Dương Úy Kỳ trước khi đi ngủ dặn anh uống thuốc, lại rót cho anh nước pha dầu mè mật ong và dấm, cũng không có tác dụng,ngược lại khiến dạ dày anh âm ỉ đau.
Cả buổi tối nay đều không bình thường, mèo Tiểu Bảo, Dương Úy Kỳ, còn có bản thân anh.
Lúc rất muộn Dương Úy Kỳ phát hiện mèo Tiểu Bảo không ở trong ổ của nó. Hai người bọn họ tìm tất cả các ngõ ngách trong phòng, cuối cùng tìm thấy nó ngủ khò khò trong một chiếc hộp rỗng chuẩn bị vứt đi đặt cùng với rác.
Trịnh Hài toát hết mồ hôi lạnh. Nếu sáng mai nó vẫn không tỉnh, người dọn dẹp đén đổ rác không nhìn thêm một cái, vậy nó rất có thể sẽ mất tích một cách kỳ lạ.
Sau đó Dương Úy Kỳ tặng anh một món quà sinh nhật kỳ lạ. Anh bóc từng lớp từng lớp, bóc đến cuối cùng chỉ phát hiện một tấm thiệp viết nghệch ngoạc, vẽ hình bánh sinh nhật, viết thời chúc phúc, ở giữa trắng tinh, cuối cùng là chữ ký của cô.
Dương Úy Kỳ nói: “Em nghĩ rồi lại nghĩ, anh chẳng thiếu thứ gì, lại chẳng thích thứ gì, tặng anh bất cứ đồ gì đều sẽ rất tầm thường. Cho nên em tặng anh một nguyện vọng, chỉ cần em có thể làm được, em nhất dịnh sẽ nỗ lực giúp anh hoàn thành. Thời gian hữu hiệu là một năm.”
Trịnh Hài nói: “Em xem “Thần điêu đại hiệp” tẩu hỏa nhập ma rồi phải không? Học Dương Quá?”
“Đúng thế, anh không được cười. Thật ra em mới đọc xong một cuốn sách, thức đến 3 đêm liền, tối qua mới đọc xong, cho nên bây giờ rất buồn ngủ. Tối qua em vì Quách Tương mà khóc một trận, rất mất mặt đúng không?”
Trịnh Hài lại nhìn tấm thiệp đó một lần nữa. Lúc đầu anh cảm thấy hành động đó của Dương Úy Kỳ rất trẻ con, nhưng bây giờ sau nửa tiếng, anh cảm thấy hành động đó của Dương Úy Kỳ vô cùng kỳ lạ, không giống chút nào với tác phong bình thường của cô, lại giống như là bị Hòa Hòa nhập vào vậy, khiến anh nhớ lại cái trò đùa quái đản lúc nhỏ khi Hòa Hòa giận dỗi anh.
Trước đây Hòa Hòa bị anh mắng, dám tức không dám nói, liền vẽ hình nhân vật hoạt hình với hình tượng dữ tợn hèn hạ lên giấy, như kiểu sói này sư tử này hồ ly này, bên dưới viết chữ “đại vô lại đại vô lại đại ngu xuẩn” vân vân vân những lời chửi mắng, lén lút nhét vào phòng sách của anh.
Nghĩ đến Hòa Hòa, dạ dày Trịnh Hài càng đau ghê gớm hơn, ngay cả đầu cũng bắt đầu đau.
Anh cầm điện thoại do dự rất lâu, không biết nếu gọi đi sẽ nên nói với cô ấy cái gì, hỏi cô ấy sao lại chuyển tặng đồ của anh tặng cô? Hay là cảm ơn cô đã hoàn thành tâm nguyện của vợ chưa cưới anh? Trách mắng cô không thống nhất ý kiến với anh trước? Lý do dường như đều rất kỳ quái.
Điện thoại của bạn gọi đến cứu anh ra khỏi hoàn cảnh khó khăn. Bạn nói: “Nhận được chưa? Tớ gửi nửa tiếng trước rồi.”
Trịnh Hài nói: “Chưa.”
“Số QQ của cậu là bao nhiêu? Tớ gửi cho cậu. Chắc là file quá nặng.”
“Tớ chưa từng dùng thứ đó, không có số QQ. Bỏ đi, ngày mai cậu liên hệ với thư ký của tớ, bảo cô ấy chuyển lại cho tớ. bây giờ tớ phải đi ngủ đây.”
“Không được, người sao hỏa, cậu phải lập tức xác nhận cho tớ một lát, đêm nay tớ phải làm xong. Ngày mai quá muộn rồi.”
Trịnh Hài vừa đồng ý, vừa dựa theo sự hướng dẫn của bạn cài đặt phần mềm, lập tức đăng ký.
Đăng ký không thuận lợi lắm, bảng kết nối luôn hiển thị hệ thống bận. Bỗng nhiên anh nhớ ra khoảng 2 năm trước Hòa Hòa tặng anh một số. Anh có thể nhớ được là vì 6 số đó chính là sinh nhật anh, mật mã thì lại đảo ngược lại, Hòa Hòa vì điều đó mà rất đắc ý.
Lúc đó anh vốn dĩ không để ý đến, nghĩ đến số đó đã vì quá lâu không đăng nhập mà sớm bị xóa rồi. Nhưng anh vẫn cứ thử nhập vào, lại kinh ngạc phát hiện ra, số đó chưa bị xóa, mật mã cũng chưa mất tác dụng.
Anh lập tức gọi điện thông báo cho bạn, bạn nói: “Cậu thật giỏi, vừa này còn nói chưa từng dừng QQ, bây giờ lại biến đâu ra 6 số vậy? Kịch liệt kinh thường cái giai cấp đặc quyền như cậu!”
Rất nhanh giải quyết xong vấn đề của bạn, nhưng Trịnh Hài lại chưa buồn ngủ. Anh nghiên cứu một lượt cái phần mềm chưa từng dùng này, rất nhanh liền thuận tay.
Anh đổi thành chế độ ẩn, kiểm tra danh sách ghi chép và bạn bè. Ghi chép nói chuyện trống, mà danh sách bạn chỉ có một người, “Cười ha ha”, ava là một hình con mèo. Con mèo đó anh nhận ra, chính là hình tượng mà mấy tháng trước Hòa Hòa sáng tác đó, lúc này cái hình đó màu xám. Anh tick vào chữ ký xem, một loạt cái từ tượng thành kỳ quái: ha ha he he hu hu hi hi ho ho….
Xem ra gần đây tâm trạng cô cũng không tồi, Trịnh Hài không kìm được nhếch khóe miệng lên.
Công lao chủ yếu của cái số này không bị xóa bỏ là vì Hòa Hòa luôn định kỳ vào đăng nhập, mỗi lần sau khi đăng nhập, cô còn để lại một email ghi chép, khoảng mỗi hai tháng một cái.
Email thứ nhất cô nói: “Em biết anh sẽ lãng phí mất cái số này, đáng thương em vì anh mà cướp lấy nó từ tay người khác, giúp người ta làm lao động một tuần. Miễn phí vẽ mười mấy bức tranh, sau này không bao giờ tặng quà sinh nhật anh nữa.
Mấy email sau đó đa phần là “ngày x tháng x năm x Tiêu Hòa Hòa du lịch qua đây, lúc tâm trạng cô tốt sẽ viết thêm mấy câu về những thứ hôm đó nhìn thấy, ví dụ: “Hôm nay tăng lường, mình lên mạng đặt một chiếc vòng tay hổ phách, cuộc sống thật đẹp đẽ”, lúc tâm trạng không tốt, viết một đống số lung tung, cuối cùng mắng: “XXX và XXX, Bối Qua Qua và Xuân Trùng Trùng!”*
Trịnh Hài thấy kỳ quái khi bản thân mình lại lập tức hiểu ý đó chính là “đê tiện” và “ngu xuẩn”. Hòa Hòa được dạy dỗ nghiêm khác, cái đó trên cơ bản là tiêu chuẩn mắng người khác cao nhất của cô rồi.
Cũng có cái đặc biệt hơn chút, ngày này năm ngoái, dung lượng email của Hòa Hòa gửi rất lớn, bên trong nhét đầy ảnh của anh đã bị cô PS xấu đi, từ 1 tuổi đến tận 29 tuổi, cô còn ment ở bên dưới: “Em dám chắc trong này có mấy bức đến bản thân anh cũng không có, em rất giỏi đúng không.”
Email như vậy hiển thị đều là “Hòm thư của tôi” gửi đến, xem ra giống như là người thần kinh tự nói một mình, anh vừa xem vừa thấy rất thú vị.
Lần đăng nhập gần đây nhất là trước đây một tháng, nhưng lần này không có ment.
Ngoài ra trong hòm thư còn có một ít mail được cô gửi từ hòm thư khác đến, đều là những hình thù và chữ viết kỳ lạ. Bình thường anh rất ít khi lên mạng và đọc sách, càng không xem mấy thứ vô vị này. Lúc này xem từng thứ một, đọc đến cái email cuối cùng, phát hiện đã qua nửa đêm.
Anh lại nhìn một lát cái ava duy nhất trong danh sách, vẫn màu xám. Lúc đang chuẩn bị tắt máy tính, lại thấy góc phải màn hình hiện lên một dòng báo tin, hiển thị là ” cười ha ha gửi cho bạn một email”. Trịnh Hài tick vào xem, trong email chỉ có một bức ảnh động cây nến đang cháy trên chiếc bánh gato, cùng với 4 chữ: Sinh nhật vui vẻ.
Trịnh Hài đỡ đẫn một lúc, tắt trang đó đi, đóng cả phần mềm.
Mấy giây sau, anh lại đăng nhập vào, mở khung chat với Hòa Hòa, viết một câu: “Muộn vậy rồi vẫn chưa ngủ sao?”
Một giây, hai giây…….qua hẳn mười mấy giây sau, bên đó cuối cùng có trả lời: “Anh là ai?” Trịnh Hài không biết phải trả lời sao.
Lại một lúc lâu sau, Hòa Hòa lại trả lời lại: “Anh trai, thật sự là anh hả?”
Trịnh Hài cảm thấy hoàn cảnh này còn khiến người ta lúng túng hơn cả lúc đàm phán bế tắc. Anh đánh mấy chữ, xóa đi, lại đánh lại, lại xóa đi.
Anh rất không thích ứng với kiểu giao lưu này. Anh giao lưu với bất cứ ai, bao gồm cả lúc ở nước ngoài, chỉ có 2 cách, hoặc là điện thoại, hoặc là email.
Anh nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là lặp lại câu nói đầu tiên của anh: “Rất muộn rồi, đừng thức đêm.”
“Sao anh cũng ngủ muộn như vậy?” Hòa Hòa không đợi anh trả lời, lại thêm một câu, “Cảm ơn quà anh tặng em. Sau đó……em lại chuyển cho chị dâu rồi. Anh không để ý chứ, đúng không.”
Trịnh Hài phát hiện ra bản thân mình có cản trở ngôn ngữ. Anh lại qua một lúc lâu sau mới miễn cưỡng gõ một câu: “Không để ý.”
Nghĩ nghĩ vẫn thiếu cái gì, lại thêm một câu: “Cảm ơn em.”
Hòa Hòa gửi một bức ảnh đến, lại chỉ hiển thị một chữ X
Anh yên lặng cả trong lẫn ngoài màn hình, cuối cùng tạm biệt cô tắt máy tính, sau khi đi ra ngoài ban công hút một điếu thuốc, quay về bên cạnh Dương Úy Kỳ nằm xuống.
Dương Úy Kỳ lật mình, mơ mơ hồ hồ nói: “Trời sáng rồi à?”
“Chưa, mới 2h. Làm em tỉnh giấc rồi?”
“Anh cảm cúm còn ngủ muộn như thế?” Cô kề sát vào anh ngửi quần áo anh một lát, “Ho ghê như vậy, còn hút thuốc. Tâm trạng anh không tốt sao?”
“Không sao. Em ngủ đi.”
Trịnh Hài nghe tiếng thở ở bên cạnh nhẹ và dịu hơn, rõ ràng là cô lại ngủ say, còn bản thân anh vẫn chưa buồn ngủ chút nào.
Bình thường hễ quá nửa đêm vẫn chưa ngủ được, anh liền mất ngủ, cho nên anh luôn cố gắng hết sức tránh thức đêm.
Nghĩ đến sau khi trời sáng còn rất nhiều việc phải làm, anh nhẹ nhàng đứng dậy đi uống hai viên thuốc ngủ, miễn cưỡng ngủ trước khi trời sáng, lúc tỉnh dậy không biết Dương Úy Kỳ đã rời đi từ lúc nào.
Chú thích: Bối Qua Qua và Xuân Trùng Trùng trong tiếng Trung Quốc nếu ghép lại sẽ thành từ “đê tiện” và “ngu xuẩn”
Chương 28.1
Trịnh Hài và Dương Úy Kỳ hoàn thành từng bước công việc chuẩn bị hôn sự, váy đính hôn, chụp ảnh, chuẩn bị đồ dùng kết hôn. Đa phần là Dương Úy Kỳ sắp xếp, Trịnh Hài ủy quyền hoàn toàn
Ngày chụp ảnh cưới đúng vào ngày trời hửng nắng sau trận tuyết rơi, lúc chụp ngoại cảnh chọn một trang viên ở ngoại ô, bốn bề đều là màu bạc và trắng, ánh nắng chiếu xuống từ tầng mây, chiếu vào áng sáng bạc của tuyết lấp lánh, đẹp lạ thường.
Hôm đó Dương Úy Kỳ chỉ lo lắng bệnh cảm cúm mãi không khỏi của Trịnh Hài sẽ nặng thêm, mỗi lần chụp xong một bộ ảnh không lo lắng đến bản thân mình quần áo mỏng mang liền mặc áo cho anh trước. Trịnh Hài lại đặc biệt phối hợp, vô cùng nhẫn nại, nghe theo sự sắp xếp của người chụp ảnh, nụ cười từ thế hợp lý, mấy vị trợ lý cứ ngưỡng mộ mãi không thôi, thầm khen từ lúc vào ngành đến giờ đây là đôi đẹp nhất hợp nhất, dung mạo đẹp, khí chất tuyệt vời, càng khó hơn đó là tôn trọng nhau như khách. Ngay cả người chụp ảnh cũng khen họ vô cùng nhập vai.
Dương Úy Kỳ lật album ảnh, thỉnh thoảng than thở.
Trịnh Hài hỏi: “Chụp không đẹp sao? Anh cảm thấy cũng không tồi.” Thật ra anh cũng chỉ xem lướt qua mấy cái.
“Không phải, là chụp quá đẹp, dường như mỗi tấm ảnh đều không thể tìm ra lỗi nào, hoàn mỹ đến mức không chân thật.” Ảnh chụp quả thật rất lý tưởng, mấy trăm bức, dường như đều không cần xóa đi, mỗi bức đều có thể dùng. Đặc biệt là mấy bức ngoại cảnh trên tuyết, vô cùng mộng ảo.
“Con gái bọn em thật kỳ lạ, chụp không đẹp không thoải mái, chụp đẹp lại nghĩ lung tung.”
“Đúng thế, có lẽ là em hơi có khủng hoảng hôn nhân. Anh không có sao?”
Trịnh Hài khựng lại một lát: “Chắc là không có.”
“Haizz, không xem nữa. Anh có cần tham khảo chút ý kiến về váy cưới và lễ phục của em không?” Dương Úy Kỳ đưa ra một đống thiết kế váy cưới, “Anh cảm thấy kiểu nào đẹp?”
Trịnh Hài tùy tiện lật lật: “Đều đẹp.”
“Xin anh đừng qua loa như vậy.”
Trịnh Hài nhanh chóng lật một lướt đống ảnh đó, rút là một tấm: “Kiểu này tương đối thuận mắt.”
Dương Úy Kỳ nhận lấy xem xem, cười lên: “Thật trùng hợp, em cũng thích kiểu này. Hòa Hòa còn nói, anh nhất định không thích thiết kế của cô ấy.”
“Ai?”
“Hòa Hòa ấy. Lần trước em gặp cô ấy, cô ấy đang vẽ tranh minh họa cho lũ trẻ ở viện phúc lợi, đều là những cô gái mặc lễ phục, vẽ rất đẹp, em xin cô ấy mấy bức photo lại về tham khảo, kết quả là cô ấy rất nghiêm túc vẽ lại cho em một bộ lễ phục đã qua chỉnh sửa.”
Trịnh Hài đờ đẫn một lát nói: “Không phải là muốn đến Paris đặt lễ phục sao?”
“Yêu tổ quốc, ngăn chặn hàng Pháp.” Dương Úy Kỳ tiếp tục lật đống ảnh, “Thiết kế của những người nổi tiếng nhìn nhiều rồi ngược lại thấy nhàm chán, em muốn thay đổi phong cách. Anh xem bộ mà tự em thiết kế có đẹp không?” Cô lại đưa ra một tấm.
“Ồ, cũng không tồi.”
Dương Úy Kỳ phì cười mấy tiếng: “Nói dối.”
“Paris không mua, vậy váy cưới Milan có phải cũng không tồi không? Hôm khác anh đưa em đi nhé.”
“Sao bỗng nhiên lại tích cực thế hả? Anh đối với việc chuẩn bị hôn lễ này luôn không có hứng thú gì.”
“Thôi vậy, tùy em.”
Lúc Sầm Thế đến thành phố Y họp 3 ngày, Hòa Hòa tiện đi theo xe quay lại lấy mấy đồ.
Kế hoạch của cô là tết xong sẽ đi thành phố C. Cô muốn thay đổi không khí một chút, ở bên đó làm việc một thời gian, hoặc là tiếp tục học.
Vốn dĩ muốn ở cạnh mẹ thêm ít ngày nữa, nhưng không có cách nào thích ứng được khí hậu lục địa ở thành phố A. Mấy tháng nay cô sống rất khó khăn, chảy máu cam, đờm họng phát tác, mũi khô mất nước, còn bị thương vì lạnh một lần…….chỉ là khoảng cách mấy trăm km mà thôi, bao nhiêu năm rồi cô cũng chưa điều chỉnh được.
Hòa Hòa là một người rất khó thích ứng được với sự thay đổi, ngay cả đi du lịch 3 ngày ở tỉnh bên cạnh, cũng không quen được với thủy thổ.
Nhưng thành phố C phải đi qua mấy tỉnh đó cũng là thành phố ven biển, cô từng học ở đó, ở đó có rất nhiều bạn học cũ, sau tết Sầm Thế cũng sẽ kết thúc công việc ở tỉnh này,quay trở lại nơi đó. Cho nên Hòa Hòa cho rằng cô ở đó nhất định sẽ không cô độc. Mà mẹ của Hòa Hòa cũng không ngăn cản quyết định của cô.
Lần nay cô rút ra được bài học kinh nghiệm, hễ đến nơi là gọi điện cho Trịnh Hài, kết quả là được thông báo cho biết anh đang đi công tác ở nơi khác, nhưng rất nhanh sẽ quay lại.
Ngày hôm sau, Hòa Hòa và Sầm Thế sau khi ăn cơm tối xong, đưa anh đi siêu thị mua quần áo.
“Trưa mai anh trai em mời hai chúng ta ăn cơm.”
Sầm Thế xoa cằm: “Không đi được không?”
“Đợi qua tết, chúng ta đến thành phố C, anh sẽ được giải phóng. Bây giờ làm người tốt thì làm đến cùng đi.”
“Thật ra anh rất thích cảm giác bị trói buộc.” Sầm Thế vẻ mặt tươi cười: “Này, em thật sự không cân nhắc kịch giả thành thật sao?”
“Không phải anh lại có bạn gái mới rồi sao? Làm như em không biết ấy.”
“Ồ, đó là bạn gái cũ. Sao hả? Ghen à?”
“Hứ, tưởng ai cũng thích anh chắc.”
Sầm Thế rất kén chọn, hai người đi một tiếng đồng hồ cũng không mua được một cái áo nào. Sầm Thế tìm chuyện để nói: “Anh ta hôm nay quay về rồi.”
“Em biết, anh ấy sau khi quay về có gọi điện cho em, vốn dĩ bữa cơm vào ngày hôm nay, em nói em có hẹn với anh, cho nên đổi thành ngày mai.”
“Không ngờ em vì anh mà cho Trịnh công tử leo cây sao? Anh thật sự cảm thấy vinh hạnh không có gì sánh bằng.”
“Xin anh đừng tự mình ngây ngất như thế. Anh ấy hôm nay mới đi công tác về, buổi tối nên gặp mặt vợ sắp cưới mới đúng, em không muốn làm cái vật cản đường.”
“Thật là cô em gái nhỏ thấu tình đạt lý, nếu anh là anh trai em, anh cũng sẽ yêu em chết đi được.”
“Ấy, sao anh biết hôm nay anh ấy quay lại?” Hòa Hòa chuyển đề tài.
“Một lời khó nói hết. Ôi chao, một lời khó nói hết, không nói cũng được.”
Hôm nay Sầm Thế hơi đen đủi. Tuy anh không phục Trịnh Hài, nhưng lại rất sợ anh ta, rất mong vĩnh viễn cũng không cần gặp anh ta mới được. Nhưng anh và Trịnh Hài luôn rất có duyên, ví dụ như mấy tiếng trước.
Hội nghị năm mà Sầm Thế tham gia chọn tổ chức ở một khách sạn ngắm cảnh lớn. Họp xong, mới ăn nửa bữa cơm, anh đang bàn chút chuyện với một người cùng ngành ở tầng ngắm cảnh trên cùng.
Theo lý mà nói Trịnh Hài xưa nay hành sự khiêm tốn, hành tung khó đoán, sẽ rất khó gặp phải mới đúng, kết quả là trong thời gian ngắn như vậy, lại cũng có thể gặp anh ta, Sầm Thế cảm thấy hôm nay nên đi mua xổ số.
Nguy hiểm đó là, người đồng nghiệp đó của anh là nữ, hơn nữa chính là người mà Hòa Hòa nhắc đến, bạn gái cũ của anh. Lúc đó họ đang kéo kéo lôi lôi, cô gái đó hùng hổ dọa người nói: “Sầm Thế anh nói rõ ràng đi, anh rốt cuộc là có ý gì?”
Mấy ngày trước Sầm Thế và cô ta tình cờ gặp lại, hai người lại có chút dây dưa, do đó cô gái đó tình cũ lại cháy lên, còn Sầm Thế lại không lạnh không nóng lạt mềm buộc chặt dồn ép cô ta.
Cô gái mạnh mẽ đó nấc nghẹn nói: “Anh không thể đối xử với em như thế.”
Anh lấy lấy giọng, đang muốn khuyên cô mấy câu, bỗng nhiên nghe có người nói vô cùng khách sáo: “Làm phiền cho đi qua.” Hòa ra là trong lúc đang dây dưa liền họ đứng chắn ở cửa.
Sầm Thế nói xin lỗi một tiếng, kéo cô gái đó tránh ra một bên. Tình cảnh trước mắt xem ra không được nho nhã, nhưng chắc cũng không gây ảnh hưởng đến tâm trạng khách hàng lên cao ngắm cảnh. Kỳ lạ, rõ ràng không cảm thấy ở đây có người.
Chỉ là, giọng nói lúc nãy, tuy có mấy phần khàn khàn, nhưng lại đem theo sự quen thuộc.
Lúc anh ngẩng đầu lên, chắc là mặt mình hơi tái xanh đi. Vị khách xin đi qua đó, lại là Trịnh Hài sắc mặt tuy trắng bệch khí sắc không tốt nhưng vẫn vô cùng phong độ! Thậm chí lúc Trịnh Hài rời đi còn nói với họ một câu: “Cảm ơn nhiều.”
Cuộc đời ở đâu mà không gặp mặt chứ.
Tay không đi về ít nhiều cũng có chút không can tâm. Lúc đi xuống dưới lầu đi qua một khu hàng hiệu mới mở, mắt Hòa Hòa sáng lên, kéo kéo gấu áo Sầm Thế nói: “Hay là em tặng anh một chiếc áo sơ mi nhé, lần trước nói rồi phải đền cho anh.”
Một tuần trước Hòa Hòa đổ cả một cốc café vào áo sơ mi của Sầm Thế. Sầm Thế nghiến răng nói đó là chiếc áo sơ mi đắt nhất của anh.
Sầm Thế nói: “Đùa mà cũng coi là thật hả.” Anh nhìn cái nhãn hiệu mà Hòa Hòa chỉ, kinh ngạc nói: “Cô nương, mấy năm nay em không đơn giản nhỉ, lại biết cái nhãn hiệu cao cấp lại nhã nhặn như vậy? Nhãn hiệu này mới du nhập vào trong nước.”
“Mau chọn đi, đừng ưỡn ẹo nữa. Hình như em vẫn chưa từng tặng anh quà gì.”
“Đợi lúc nào anh biến thành cao cấp như vậy giống anh trai Trịnh Hài của em, em tặng anh nhãn hiệu này cũng chưa muộn. Chúng ta mua hãng khác đi.”
“Không muốn thì thôi, quá thời gian thì không chờ nữa.”
“Em lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Được rồi, được lợi ai chê chứ, cho em một cơ hội.”
Kết quả là quả thật oan gia ngõ hẹp, ông trời lại chứng minh thêm một lần nữa Sầm Thế và Trịnh Hài quá là có duyên.
Quầy kinh doanh đó rất lớn, lúc Hòa Hòa và Sầm Thế chọn màu áo sơ mi, ở một bên khác Dương Úy Kỳ và Trịnh Hài xách hai chiếc túi giấy đi qua đây.
Dương Úy Kỳ nói: “Hôm này toàn mua đồ của em, anh không có đồ gì muốn mua sao?”
“Chẳng có gì thích cả, cũng không thiếu gì hết.”
Dương Úy Kỳ thấy quầy hàng đó rất vui mừng: “Anh xem, ở đây quả nhiên có bán. Anh thích hãng này đúng không, em nhớ trong tủ của anh ít nhất có 2 cái áo sơ mi nhãn hiệu này.”
“Lúc anh xa nhà đi học chiếc áo sơ mi đầu tiên mua là của hãng này, sau này mặc quen rồi. Cũng chẳng phải là thích.”
Dương Úy Kỳ nhẹ nhàng nắm nắm cánh tay anh: “Niềm vui trong cuộc đời anh thật ít. Mua một chiếc ca vat được không?”
“Tùy em.”
Anh bị Dương Úy Kỳ kéo đến trước giá ca vat, hỏi anh cái nào đẹp, anh lắc đầu. Cô đành chỉ từng cái cho anh, Trịnh Hài hoặc là nói “cũng được”, hoặc là nói “bình thường”, kết quả Dương Úy Kỳ lấy hết mấy cái anh bảo “cũng được” đó xuống, nói với phục vụ: “Gói hết vào.”
Trịnh Hài không kìm được cười: “Có phải là em học theo bộ phim nhàm chán đó không. Mấy thứ đồ đó thật hại người.”
Dương Úy Kỳ cũng cười: “Vui mà, hóa ra anh cũng xem bộ phim nhàm chán đó. ” Cô kéo lại bàn tay đang đưa ra chiếc thẻ tín dụng của Trịnh Hài, “Cái này để em, coi như em tặng anh.”
“Tiền của ai mà chẳng giống nhau, có cần phân rõ ràng như vậy không?”
“Đương nhiên là không giống nhau. Bây giờ vẫn không giống nhau mà.” Dương Úy Kỳ kiên quyết.
Lúc họ chuyển đến một bên khác, liền hiệp lộ tương phùng với một đôi khác.
Dương Úy Kỳ nhìn nhìn Trịnh Hài tâm trạng hơi không ổn định những sắc mặt lại cố chịu đựng, lại nhìn nhìn Hòa Hòa, chủ động đưa ra ý kiến: “Đứng ở đây nói chuyện không tiện lắm, chúng ta lên lầu uống trà được không?”
Trên lầu là một quán trà theo phong cách phương Tây nho nhã. Hay người đàn ông không có tiếng nói chung gì, miễn cười hàn huyên vài câu liền cùng nhau im lặng, chỉ còn lại hai cô gái đang tán gẫu. Hai cô gái nói từ buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân nói đến luật bảo vệ trẻ vị thành niên, bởi vì hai người đàn ông từ đầu đến cuối không tham gia vào chủ đề, hai người bọn họ cũng dần dần ngừng lại.
Trịnh Hài bắt đầu ho. Hòa Hòa hỏi: “Tháng trước em nghe chú Tôn nói anh cảm cúm, lâu như vậy vẫn chưa khỏi sao?”
“Không sao, sắp khỏi rồi.” Dường như là cố ý đối đầu với anh vậy, lời anh vừa dứt, lại không kìm được che miệng ho mạnh một đợt, Dương Úy Kỳ ngồi bên cạnh anh không thể không vỗ nhẹ lưng giúp anh thở dễ hơn. Trịnh Hài nói một tiếng xin lỗi với mọi người, đứng dậy rời đi.
Hòa Hòa chưa từng thấy anh ho ghê như vậy, thấy anh đứng dậy, lập tức cũng đứng dậy, nhưng ngay sau đó cô lại ngồi xuống, bởi vì bỗng nhiên cô nhớ đến, đã có vợ sắp cưới của anh ở đây, đương nhiên không đến phiên cô quan tâm anh.
Dương Úy Kỳ rất biết ý nói với cô: “Tôi đi đến chỗ bàn tiếp tân bảo họ pha ột cốc thức uống làm ngừng hò. Cô đưa cho anh ấy túi khăn giấy nhé, anh ấy quên không mang.” Hòa Hòa gật đầu, vội vàng đi ra.
Cô tìm thấy Trịnh Hài ở bên cạnh một cây cọ lớn ở hành lang, anh dường như đang đợi cô.
Hòa Hòa cúi đầu đi từng bước đến: “Anh không sao chứ? Khám bác sỹ chưa?”
“Sau tết sẽ đi? Cùng với anh ta?”
Hòa Hòa gật đầu qua loa một lát.
Trịnh Hài ngẩng đầu lên nhìn một cái đèn treo tường hành lang, lại nghiêng đầu nhìn lá cây cọ, dường như đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào. Anh than nhẹ một tiếng, lựa chọn cách thức trực tiếp nhất: “Anh ta không hợp với em.”
“Anh luôn có thành kiến với anh ấy. Anh ấy là người tốt.”
“Người tốt chưa chắc đã là người đàn ông tốt. Hòa Hòa, anh không hy vọng nhìn thấy em bị tổn thương lần nữa.”
“Em biết bản thân mình muốn gì.”
“Hòa Hòa, em đừng tùy hứng thế.”
Hòa Hòa bỗng nhiên muốn khóc. Cô cố gắng trốn tránh như vậy, anh lại vẫn không chịu thả chiếc dây trên người cô ra.
“Anh trai, sao anh luôn nghĩ em ngốc như thế, kém cỏi như vậy sao? Em có khả năng phán đoán, cũng có đủ sức chịu đựng. Không có sự bảo vệ của anh, em cũng có thể sống tiếp.” Lúc cô nói những lời đó rất có dũng khí, nhưng không dám ngẩng đầu lên.
Môi Trịnh Hài run run, lúc lâu không nói nên lời. Anh hít một hơi thật sâu: “Khả năng chịu đựng của em cũng bao gồm, rõ ràng biết anh ta và người phụ nữ khác dây dưa không rõ ràng, lại giả vờ như không biết? Hay là em vốn dĩ không quan tâm.”
“Đó là việc của em, em sẽ xử lý được. Đó là bạn gái cũ của anh ấy.” Hòa Hòa nói không có sức lực.
“Hòa Hòa, anh hiểu đàn ông hơn em. Anh ta làm tồn thường người con gái khác, tự nhiên sẽ có khả năng làm tổn thương em. Anh ta làm tổn thương em một lần, sẽ có khả năng làm tổn thương em lần thứ 2. Tại sao phụ nữ đều tin bản thân mình có khả năng là người duy nhất đó, bất luận đối phương có lăng nhăng đến đâu.”
Hòa Hòa bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Anh trai, anh cũng làm tổn thương rất nhiều phụ nữ đúng không, ngay cả em cũng nhìn thấy anh làm họ rơi rất nhiều nước mắt. Còn nữa, anh dạy em vì quá khứ của một người đàn ông liền phủ nhận hiện tại và sau này của anh ta, vậy anh trai thì sao, quá khứ của anh trong sạch không? Vợ chưa cưới của anh cũng đã từng phủ nhận quá khứ của anh sao?”
Trịnh Hài không biết nói gì, anh không ngờ Hòa Hòa lại vì người đàn ông khác mà cãi lại anh.
Hòa Hòa lại nói: “Nếu Dương tiểu thư nghe được những lời vừa nãy của anh, cô ấy sẽ buồn đấy.”
“Hòa Hòa, anh là muốn tốt cho em. Anh không hy vọng………” Trịnh Hài khó khăn tìm từ thích hợp.
“Em biết. Từ nhỏ đến lớn, anh vì em làm rất nhiều chuyện. Nhưng anh trai, em trưởng thành rồi, em có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình, bây giờ anh cũng có người đáng để anh chăm sóc hơn. Em không phải là em gái ruột của anh, anh không cần coi em là trách nhiệm của anh. Nếu là vì chuyện của cha em….. lại càng không cần thiết, đó vốn dĩ là nghề nghiệp của ông. Nhiều năm nay, anh, còn cả gia đình anh, đã làm đủ nhiều cho em rồi. Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ, cái sự chăm sóc đó của anh, có thể sẽ khiến em không chịu nổi sao, có thể sẽ khiến em bất an, trở thành gánh nặng lớn nhất của em sao?” Hòa Hòa nói thấp giọng.
“Em luôn coi quan hệ của em và anh thành một gánh nặng sao?” Trịnh Hài khản giọng nói.
“Đúng.” Hòa Hòa hơi run lên, “Chúng ta vốn dĩ không phải là người cùng một thế giới. Anh không cảm thấy vậy sao? Bởi vì mọi người quá tốt với em, ngược lại khiến em không có cách nào bỏ đi. Nhưng, em thật sự không có cách nào trở thành người như anh muốn. Anh đem em vào một nơi không thuộc về em, em cảm thấy rất đau khổ, cũng rất tự ti. Em giống như là khi lạc đường đâm nhầm vào một căn phòng, ở đó thoải mái lại đẹp đẽ, nhưng đó không phải là nơi thuộc về em, đâu đâu cũng không phù hợp với em.” Cô dừng lại một lát, tiếp tục nói, “Bất kể là anh có không thích Sầm Thế đến đâu, nhưng chúng em giống nhau, anh ấy hiểu cách nghĩ của em, biết bản tính của em là thế nào. Còn anh, anh và Dương Úy Kỳ mới là cùng một thế giới. Anh không cần thay đổi bất cứ thứ gì của cô ấy, cô ấy đã là kiểu mà anh hy vọng. Cho nên, ?